Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần - Thẩm Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 198: Cô ghen à?

Sự im lặng đột ngột khiến Thẩm Nguyệt chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương, trong con hẻm nhỏ hẹp càng khiến người ta suy nghĩ lung tung.

Tô Vũ nói: “Ta từ anh của cô biến thành cha kế của cô, cô gọi cũng thuận miệng ghê”.

Thẩm Nguyệt bĩu môi: “Vậy sao ngươi không suy xét đến việc hai người đàn ông lôi kéo nhau dây dưa nhau rất dễ gây hiểu lầm?”

“Cô thì là đàn ông ở điểm nào?”, Tô Vũ vừa khẽ giọng nói vừa giơ tay lên tháo buộc tóc của Thẩm Nguyệt.

Mái tóc dài mượt xõa xuống.

Thẩm Nguyệt hơi phát cáu, giơ tay định giật lại nhưng cánh tay Tô Vũ giơ lên cao hơn khiến Thẩm Nguyệt nhào hụt, suýt nữa ngã nhào lên người Tô Vũ.

Chắc chắn là do trời tối, giơ tay ra còn không thấy năm ngón, nàng mới bó chân bó tay như vậy.

Hắn nâng tay áo lên, mùi trầm hương thoang thoảng bay ra.

Thẩm Nguyệt càng không biết phải làm sao: “Ta không được coi là đàn ông nhưng bề ngoài trông khá giống đàn ông, trả đây cho ta”.

“Giống đàn ông!”, Tô Vũ cười: “Thế nên cô có thể ra vào nơi đó?”

Thẩm Nguyệt cười mỉa nói: “Ra vào nơi đó thì có làm sao, dù sao ta cũng không có “hung khí” gây án, không làm chuyện xấu được. Ta còn phải đi xem thử vì Hương Phiến bị bán vào đó, chứ không giống như ai kia”.

“Ai kia?”, Tô Vũ khẽ giọng nói, không nghe ra cảm xúc: “Ai kia thế nào?”

Thẩm Nguyệt buột miệng nói: “Ai kia còn điểm mặt Hương Phiến phục vụ, muốn làm khách của nàng ta, khó khăn lắm mới đến Minh Nguyệt Lâu một chuyến, muốn gọi người cũng không biết gọi cô nương nào đó cao cấp một chút à?”

“Cô nghĩ ta đến vui chơi sao?”, Tô Vũ hỏi.

Thẩm Nguyệt cười nhạo nói: “Có lẽ ngươi sẽ lại nói là vì ta ở trong đó nên ngươi mới đi vào”.

“Nếu không thì sao? Ta nhàn rỗi quá nên mới thế à?”

“Sao ngươi không lo làm tốt chức đại học sĩ của mình, không lo đọc sách đi, có chuyện gì, ta cũng gặp được ngươi, chẳng phải ngươi rảnh quá mức sao?”

Thẩm Nguyệt biết, đã nói đến mức này thì nàng nên dừng đúng chỗ mới phải, vì dù là tốt hay xấu, Tô Vũ đã giúp mình nhiều lần như thế, nàng nên cảm thấy biết ơn chứ không phải càng nghĩ càng tức thế này.

Thẩm Nguyệt trước giờ luôn bình tĩnh, lý trí, thế nhưng lần này lại cứ cảm thấy hơi mất mát, không ngờ nàng lại không thể khống chế được cảm xúc của mình.

Lần đầu tiên xảy ra chuyện này, lại là vì Tô Vũ.

Thẩm Nguyệt đè thấp giọng nói: “Tô Vũ, ngươi nghĩ chỉ một mình ngươi nổi giận được sao, ngươi nói ta không nên đến Minh Nguyệt Lâu, lẽ nào ngươi nên đến?”

Nàng gằn từng chữ hỏi Tô Vũ: “Đại sảnh thì ồn ào, nhà dưới thì thấp kém, huân hương khiến người ta cảm thấy ghê tởm, còn có thứ trà dởm khó nuốt, rốt cuộc có chỗ nào đáng cho ngươi vào đó chứ? Ngươi cũng không sợ mấy thứ bột phấn rẻ tiền kia dính vào người mình sẽ làm ô uế góc áo sao?”

Cuối cùng Thẩm Nguyệt cũng nhận ra tại sao mình lại không vui, đó là vì nơi đó không xứng để Tô Vũ bước chân vào.

“Thẩm Nguyệt ta đi đâu thì ngươi cũng theo đến đó, lần tới là núi đao biển lửa, chẳng lẽ ngươi cũng đi theo cùng?”

Một hơi trút hết cơn giận, tiếp sau đó là một hồi tĩnh lặng.

Đợi đến khi phản ứng lại, Thẩm Nguyệt mới nhận ra hình như mình nói sai rồi.

Tô Vũ muốn đi đâu thì là việc của hắn, nàng làm gì mà quản được, cũng giống như nàng muốn đi đâu, Tô Vũ cũng không thể quản.

Thẩm Nguyệt nhấc chân lên định đi: “Thôi vậy, xem như ta chưa nói gì”.

Nhưng Tô Vũ lại đột ngột chặn đường đi trong bóng tối khiến Thẩm Nguyệt đâm sầm vào hắn.

Vừa định lùi lại thì nàng đã bị Tô Vũ giữ chặt eo.

Thẩm Nguyệt tức giận trợn mắt trừng hắn, chỉ là nàng không nhìn rõ mặt tô Vũ, cái trừng đó cũng không hề có sức đe dọa nào.

Tô Vũ hơi cúi người xuống, nói bên tai nàng: “Cô tức giận như thế là vì ghen sao?”

“Ghen em gái ngươi! Ta chỉ đang nhắc nhở ngươi, quân tử phải giữ thân sạch sẽ”.

Thẩm Nguyệt càng vùng vẫy, Tô Vũ càng ôm chặt hơn, đến cùng, nàng chống lên hai vai hắn, không một khe hở.

Đứng gần như thế này như thể được hắn ôm vào lòng mang theo cảm giác độc đoán và điên cuồng mơ hồ, Thẩm Nguyệt không thể thoát ra được, tim đập càng nhanh hơn.

Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào cổ nàng, theo đó là giọng nói trầm thấp:

“Cũng may ta không đi làm khách của Hương Phiến, bằng không chắc đêm nay ta sẽ khiến cô hận đến mức muốn giết chết hàng trăm ngàn lần. Ta cũng không có để tâm vào mấy cô gái cao cấp kia, vì hình như ta không có hứng thú với người khác”.

Thẩm Nguyệt thôi vùng vẫy, lòng bàn tay bấu lấy mảnh áo trên vai hắn, khàn giọng nói: “Tô Vũ, ngươi buông ta ra”.

Tô Vũ nói: “Đại sảnh đó quả thật rất ồn ào, khung cảnh cũng rất khó coi, phòng dưới cũng rất thấp kém, trầm hương, trà, mùi son phấn đều chẳng ra gì”.

Hắn nói: “Cũng đúng là vì cô ở đó nên ta mới vào, đâu phải ta không lo lắng những thứ dơ bẩn trong đó sẽ dính vào vạt áo cô. Cô là phụ nữ, cô có biết nơi mình đến có cả đống đàn ông hạ lưu không”.

Thẩm Nguyệt cảm thấy tim đập nhanh cứ như có một dòng điện chạy qua, rồi lan ra khắp người nàng.

Hắn nói thẳng: “Cho dù là nơi đâu, chỉ cần biết cô đang ở đó, dù là xuống núi đao biển lửa, cớ gì ta lại không thể đi. Có lẽ ta thật sự rảnh gần chết rồi!”

“A Nguyệt, ta đã thừa nhận đến mức này, có phải cô cũng nên thừa nhận mình ghen rồi không”.

Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi buông ta ra, ta sẽ nói cho ngươi biết”.

Cuối cùng Tô Vũ vẫn buông nàng ra khiến nàng hơi lảo đảo lùi về sau.

Nàng vừa đi vừa nói: “Ghen em gái ngươi, ta ứ thèm tranh cãi với ngươi”.

Nhưng bây giờ giọng điệu của nàng đã không còn tự tin như trước nữa, hình như có hơi chột dạ, cứ như muốn chạy trốn.

Đường dưới chân không được bằng phẳng, Thẩm Nguyệt vừa đi là vấp, Tô Vũ có lòng tốt kịp thời đỡ nàng, hắn dịu dàng nói: “Đừng đi vội, cô không muốn trả lời thì thôi, ta cũng không ép hỏi cô nữa”.

Ngừng một chốc, hắn lại nói: “Lần này bỏ qua, nhưng sau này không được đến Minh Nguyệt Lâu, ta không muốn cô vì thương hại ai mà khiến bản thân mình gặp họa”.

Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi bớt suy đoán tâm tư của người khác đi”.

“A Nguyệt vẫn luôn mạnh miệng nhưng mềm lòng nhỉ”.

Thẩm Nguyệt trợn mắt: “Ngươi nghĩ ta mạnh miệng nhưng mềm lòng giống ngươi à. Lúc nãy ngươi còn mua Hương Phiến một đêm để phục vụ mấy tên ăn mày đó”.

Tô Vũ làm như vô hại nói: “Có thể lập trường khác nhau, rõ ràng là ta đang làm việc thiện, làm người tốt việc tốt. Bỏ vài đồng đuổi ăn mày chi bằng để họ có nơi che mưa che nắng một đêm”.

“Ngươi dẹp đi!”, Thẩm Nguyệt không muốn cãi nhau với hắn nữa chỉ đành nói: “Chẳng phải ngươi rất nghèo sao, ra ngoài chỉ đem theo vài cắc bạc, lúc làm chuyện xấu thì lại hào phóng như thế”.

Tô Vũ nói: “Có kinh nghiệm lần trước nên hôm nay ra ngoài ta đem theo một ít”.
Chương 199: Tại sao ta lại tức giận?

Khi đi đến đầu ngõ, ánh đèn trên phố dường như càng trở nên ảm đạm mông lung.

Tô Vũ nắm lấy cánh tay Thẩm Nguyệt để dừng bước chân nàng lại, nhẹ giọng nói: "Lần trước không phải cô nói muốn mời ta ăn cơm sao? Hẹn hai ngày sau được không?"

Không đợi Thẩm Nguyệt đáp lại thì Ngọc Nghiên đã tiến lên phía trước.

Thẩm Nguyệt cảm thấy rất kỳ lạ, không phải vừa nãy nàng mới cãi nhau với Tô Vũ sao? Sao bây giờ lại hòa hảo như vậy?

Nhắc đến chuyện mời cơm thì cũng không phải là nàng không mời nổi, nàng cũng phải đáp tạ hai lần hỗ trợ của Tô Vũ, thế là Thẩm Nguyệt buồn bực gật đầu nói: "Cứ chọn thời gian mà ngươi cảm thấy thuận tiện đi. Ngọc Nghiên, chúng ta trở về".

Ngọc Nghiên thấy bầu không khí giữa hai người không đúng lắm thì liền nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, cả gan hỏi Tô Vũ: "Ngươi, rõ ràng ngươi ức hiếp công tử nhà ta!"

Tô Vũ híp mắt liếc nhìn, Ngọc Nghiên lập tức biến mất.

Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên đi phía trước, Tô Vũ cứ đi theo phía sau cho đến khi hắn nhìn thấy Thẩm Nguyệt bước vào cổng phủ tướng quân một cách an toàn.

Ngọc Nghiên nhìn thấy Thẩm Nguyệt rầu rĩ không vui cho nên vừa tiến vào Trì Xuân Uyển đã không nhịn được phải hỏi: "Công chúa, có phải Tô đại nhân ức hiếp người hay không, người nói cho nô tỳ biết, nô tỳ sẽ cùng người xử lý hắn!"

"Lúc hai người ở trong ngõ tối, hắn, hắn,... có làm gì công chúa không?"

Thẩm Nguyệt hoàn hồn lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang vô cùng lo lắng của Ngọc Nghiên thì nói: "Công chúa của ngươi là người tùy tiện như vậy sao? Nếu thật sự muốn làm chuyện gì thì ta còn không biết chọn chỗ tốt hơn để làm à?"

Ngọc Nghiên thấy Thẩm Nguyệt vẫn ăn mặc chỉnh tề, ngoại trừ đầu tóc có chút rối thì không có chuyện gì nghiêm trọng.

Ngọc Nghiên vẫn lo lắng nói: "Vậy thì tại sao công chúa lại ủ rũ như vậy, Tô đại nhân hẳn đã khiến công chúa không vui".

Thôi thị nghe được động tĩnh liền đi ra mở cửa.

Ánh đèn vàng trong nhà đổ ra ngoài.

Đứng trước cửa nhà, Thẩm Nguyệt hoàn toàn bình tĩnh lại, nhìn Ngọc Nghiên nói: "Hắn nói ta ghen".

Ngọc Nghiên không nói nên lời.

Sau đó Thẩm Nguyệt mới nhận ra câu này giống như một câu bỡn cợt, vừa xoay người bước vào phòng thì nàng đã bật cười nói: "Ha ha, hắn lại còn dám nói ta ghen".

Thôi thị và Ngọc Nghiên nhìn nhau, Thôi thị nhép miệng hỏi: "Đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

Ngọc Nghiên lắc đầu, biểu thị rằng nàng ta cũng đang bối rối.

Sau đó Thẩm Nguyệt đá vào cột giường trong phòng rồi bắt đầu mắng loạn cả lên: "Ghen, ghen cái rắm! Ngươi cho rằng ngươi quý hoá lắm hay sao! Đừng xúc phạm chỉ số thông minh của ta chứ, cái đồ tự cho mình là đúng! Ta rõ ràng là đang rất tức giận mắng chửi ngươi đó, bộ đẹp trai thì hay lắm sao!"

Ngọc Nghiên và Thôi thị bước vào ngơ ngác nhìn thấy Thẩm Nguyệt đang ôm cột giường thở hổn hển thì có chút thất kinh.

Thẩm Nguyệt vừa thở vừa ôm lưng tự nhủ: "Được lắm, được lắm, xem như ngươi đẹp trai nên lợi hại, đúng rồi, tại sao ta phải tức giận chứ?"

Cột giường lắc lư, Bắp Chân đang ngủ cũng bị lay động tỉnh giấc, chậm rãi mở đôi mắt trong veo nhìn Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt nói với nó: "Đánh bây giờ, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ đi!"

Thôi thị nhanh chóng nói: "Ngọc Nghiên, mau đi lấy nước về cho công chúa tắm rửa nghỉ ngơi đi".

Thẩm Nguyệt ngâm mình trong nước nóng, nghĩ về lý do tại sao mình lại tức giận như vậy.

Cuối cùng nàng đã đưa ra kết luận đại khái rằng bởi vì bầu trời tối đen cho nên đã ảnh hưởng đến tầm nhìn cùng tâm trạng của nàng.

Thẩm Nguyệt hỏi Ngọc Nghiên: "Ngọc Nghiên, ngươi có nghĩ rằng ta đang ghen không? Từ người của ta có thể ngửi được mùi ghen sao?"

Ngọc Nghiên lắc đầu kiên quyết nói: "Là Tô đại nhân nói bừa! Công chúa rõ ràng đang tức giận, nô tỳ chỉ ngửi thấy mùi tức giận mà thôi".

"Công chúa nghĩ xem, Tô đại nhân đã vào Minh Nguyệt Lâu kéo công chúa ra ngoài khiến cho công chúa bị bao nhiêu người dòm ngó".

"Tô đại nhân không hề mảy may cảm thấy có lỗi với hành động của mình, thậm chí còn kéo công chúa đến một nơi tối tăm, lúc đó khi đứng trước một người đàn ông như vậy công chúa sẽ rất dễ lo lắng. Tô đại nhân rõ ràng muốn làm suy yếu ý chí của công chúa!"

Thẩm Nguyệt như bừng tỉnh, liền nói: "Ngươi phân tích rất thấu triệt".

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cũng không cần phải tức giận với Tô Vũ, nói không chừng Tô Vũ còn rất vui vẻ khi nhìn thấy nàng nhảy dựng lên vì tức giận.

Lần này xem như ta thua, lần sau ta nhất định sẽ trả lại.

Ngọc Nghiên ở bên cạnh lại bắt đầu nhắc nhở: "Công chúa, nô tùỳ thấy Tô đại nhân tâm cơ rất sâu, công chúa đừng để bị hắn lừa gạt. Hôm nay hắn đã đe dọa nô tỳ, chứng tỏ hắn thật sự không phải là người tốt. Lần sau công chúa vẫn nên ít gặp hắn thì tốt hơn".

Thẩm Nguyệt thở dài, nhưng nàng đã đồng ý hai ngày sau mời Tô Vũ ăn cơm. Không biết phải đến lúc nào thì mới có thể ít lui tới gặp hắn?

Sau khi tắm rửa xong Thẩm Nguyệt lên giường nằm.

Ngọc Nghiên vén chăn bông, sau khi làm ấm giường xong liền nói: "Công chúa đừng suy nghĩ nhiều, người nghỉ ngơi sớm đi".

"Ngươi cũng đi ngủ đi".

Thẩm Nguyệt xoay người đối diện với Bắp Chân, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Bắp Chân rồi ôm nó vào lòng.

Đèn trong phòng không được tắt, vẫn chiếu sáng như trước giờ vẫn vậy.

Thẩm Nguyệt tháo cây sáo trúc ra khỏi thắt lưng rồi nghịch nó trong lòng bàn tay.

Nàng vuốt ve những hoa văn khắc trên cây sáo trúc, sau đó lại có một số chuyện xưa bất giác hiện lên trong trí óc của nàng.

Chuyện liên quan đến sáo trúc cũng liên quan đến Tô Vũ.

Quả thật là đêm nay quá tối cho nên khi Tô Vũ ôm chặt nàng trong ngõ nhỏ thì nàng mới có tâm trạng hoảng loạng bối rối.

Giờ nghĩ lại, cảm giác đó đã nguội đi không ít.

Nhưng nó vẫn khiến hơi thở của Thẩm Nguyệt có chút nghẹn lại.

Trong vô thức, những ngón tay của nàng dùng sức nắm chặt lấy cây sáo trúc. Khi nàng nhắm mắt lại, nàng đã đẩy tất cả những hình ảnh hỗn loạn đó ra khỏi tâm trí.

"Ta không biết có phải thật hay không, không thể hấp tấp vọng động".

Có lẽ là do quen biết đã lâu cho nên trong nàng mới dần dần hình thành một thói quen.

Nàng đối với cái ôm của hắn dường như đã dần dần hình thành nên một loại tâm lý ỷ lại.

Bởi vì mỗi một lần, hắn đều luôn xuất hiện bên cạnh nàng.

Cho dù nàng có thật sự nghiện nó thì cũng chẳng liên quan gì đến tình cảm nam nữ.

Thẩm Nguyệt thậm chí còn không biết chính mình muốn gì thì làm sao biết được Tô Vũ muốn gì.

Đối với nàng mà nói thì hắn chắc chắn là một bãi mìn, hoặc là nơi có giăng lưới điện và đề tấm biển "Nơi này có điện, nguy hiểm cấm vào". Nếu như nàng biết khôn thì nàng phải nhanh chóng lùi lại, không bao giờ tiến thêm dù chỉ một bước.

Thậm chí chỉ một bước nhỏ thôi cũng không được.
Chương 200: Nấu cơm cho hắn ăn

Nàng nói với chính mình rằng: “Thẩm Nguyệt ơi Thẩm Nguyệt à, làm bạn thì được, nhưng tuyệt đối không thể coi là thật. Người như hắn luôn chuẩn bị mê hoặc ngươi bất cứ lúc nào, một khi ngươi buông lỏng cảnh giác, sẽ trúng ngay phải bẫy của hắn”.

Thời gian hai ngày đủ để Thẩm Nguyệt bình tĩnh hơn khá nhiều.

Nàng không phải người thích suy nghĩ lung tung, nếu đã quyết định rồi thì sẽ gạt bỏ hết những suy nghĩ kia ra khỏi đầu.

Mỗi khi có thời gian, nàng sẽ đọc sách, luyện chữ, vẽ tranh.

Thấy Thôi thị và Ngọc Nghiên thêu thùa trong viện, thỉnh thoảng nàng cũng ghé tới ngắm nghía.

Hai ngày sau, Tô Vũ đặt chỗ xong, nhờ Thôi thị truyền tin cho nàng.

Hắn đặt một tửu lâu trong kinh thành, ăn cơm tối.

Chỉ là khi sắp xuất phát, thấy Ngọc Nghiên cũng muốn theo cùng, Thôi thị hết lời khuyên bảo: “Công chúa mời Tô đại nhân dùng cơm tối, cô đi theo làm gì chứ?”

Ngọc Nghiên hùng hồn đáp: “Ta phải trông chừng công chúa, không để Tô đại nhân làm bậy”.

Thôi thị hỏi: “Lần trước nghe cô nói, Tô đại nhân dọa sẽ đánh gãy chân cô mà, cô thực sự định đưa hai chân của mình qua đó à?”

Ngọc Nghiên thoáng im lặng nhưng vẫn cứng đầu: “Thế thì ta cũng không thể để công chúa ở riêng với hắn được”.

“Tô đại nhân có khi nào làm bậy chứ”, Thôi thị nói: “Đợi cô qua đó rồi, Tô đại nhân còn phải bố trí thêm cho cô. Tửu lâu là nơi đông người phức tạp, lỡ như có ai đó nhận ra cô, chẳng phải sẽ kéo thêm phiền phức cho công chúa sao?”

Ngọc Nghiên liếc mắt nhìn Thôi thị đầy u oán: “Nhị nương, ta biết bà là người được hắn phái đến. Nhưng bà nhìn xem, ngày ngày hắn tiếp cận cùng công chúa như vậy, có thực sự phù hợp không? Hắn không thể nhân lúc công chúa không nhớ chuyện trước kia mà phá vỡ giới hạn hết lần này đến lần khác. Rốt cuộc hắn muốn làm gì?”

Thôi thị thở dài: “Chúng ta là hạ nhân, chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh của chủ tử thôi”.

Ngọc Nghiên đáp: “Điều ta sợ nhất là… công chúa sẽ có ý với hắn khi không hay biết gì. Ai cũng có thể, nhưng riêng hắn không thể, hắn hại công chúa như vậy, công chúa sẽ bị người trong thiên hạ chỉ trích”.

Đúng lúc này, Thẩm Nguyệt biếng nhác từ bên trong bước ra, thấy Ngọc Nghiên vẫn rầu rĩ và phẫn nộ, nàng không khỏi nhướng mày: “Ngươi nói ai chỉ trích ai?”

Ngọc Nghiên bĩu môi, ấm ức đáp: “Tô đại nhân không cho nô tì đi cùng công chúa, nô tì cảm thấy Tô đại nhân và công chúa trai đơn gái chiếc dễ bị người ta chỉ trỏ, thế nên nô tì nhất định phải đi cùng công chúa”.

Thẩm Nguyệt cảm thấy tức cười: “Chỉ là ăn một bữa cơm, ta đi một lát rồi về ngay. Ngươi không đi thì không đi, đi rồi cũng chỉ đứng đó nhìn. Nhìn bọn ta ăn uống, bụng dạ ngươi có thấy dễ chịu không?”

Thôi thị vội vàng nói: “Đúng thế, Ngọc Nghiên, cô ở lại chăm sóc Bắp Chân cùng ta, một mình ta không xoay sở nổi”.

Ngọc Nghiên cố chấp: “Nô tì có thể chịu được”.

“Thế ngươi ngồi xuống ăn cùng bọn ta?”, Thẩm Nguyệt đề nghị. Nàng ăn cơm cùng Tô Vũ, để Ngọc Nghiên đứng hầu hạ bên cạnh đúng là không nhân đạo.

Ngọc Nghiên đáp: “Nô tì không dám”.

“Thế thì ngươi cứ ở nhà đi, lát nữa đến giờ cơm còn có thể ăn cơm tối cùng nhị nương, không đến mức bị đói”.

Thẩm Nguyệt thong dong bước xuống bậc thềm, Ngọc Nghiên còn định nói gì đó, nàng nhếch môi: “Ai cần biết hắn bày tiệc cảm ơn hay là Hồng Môn Yến, một bữa cơm thôi mà”.

Nàng đứng bên cạnh Ngọc Nghiên, giơ tay nhéo nhéo gương mặt bầu bĩnh của Ngọc Nghiên: “Ngọc Nghiên, ta biết ngươi đang lo lắng điều gì. Ngươi yên tâm, bổn công chúa vẫn phân biệt được, nên có tâm tư gì, không nên có tâm tư gì”.

Ngọc Nghiên lộ vẻ lo lắng, khẩn thiết nói: “Công chúa, không thể có tâm tư đó đâu”.

Thẩm Nguyệt cười cười, nheo mắt nhìn ra bên ngoài: “Đến ngươi còn biết rõ, chẳng lẽ bổn công chúa có thể hồ đồ. Yên tâm ở lại đi, ta ăn cơm tối xong sẽ về ngay”.

Nhìn Thẩm Nguyệt hào sảng và dứt khoát bước ra khỏi Trì Xuân Uyển, Thôi thị không nén được tiếng thở dài: “Đôi lúc tỉnh táo quá chưa chắc đã là chuyện tốt”.

Ngọc Nghiên đáp lại: “Nhưng chắc chắn không phải chuyện tồi tệ”.

Thẩm Nguyệt khá quen thuộc với kinh thành này, nàng biết tửu lâu mà Tô Vũ đã đặt chỗ nằm ở đâu.

Chỉ là không đợi nàng bước ra đường đã có một chiếc xe ngựa chặn ngay giao lộ.

Thẩm Nguyệt nhận ra người phu xe này, đó chính là người lần trước đã đưa nàng và Tô Vũ ra khỏi thành đi chơi.

Phu xe thấy Thẩm Nguyệt đã đến bèn cung kính hữu lễ: “Đại nhân dặn dò tiểu nhân đợi ở đây, hộ tống công chúa qua đó. Mời công chúa lên xe ngựa”.

Thẩm Nguyệt đành lên xe ngựa.

Chiếc xe thong dong đổi sang đường khác, chạy mất một lúc.

Nhưng sau đó, Thẩm Nguyệt phát hiện ra điều bất thường.

Bởi vì nàng thấy xe ngựa chạy thẳng trên con đường bên cạnh tửu lâu đã đặt trước, căn bản không có ý định dừng lại.

Thẩm Nguyệt hỏi nguyên do, phu xe đáp: “Xin công chúa thứ lỗi, đại nhân đổi địa điểm sát giờ, tiểu nhân đành đưa công chúa tới nơi khác”.

Khi hoàng hôn buông xuống, xe ngựa tiến vào trong ngõ, sau khi quẹo trái quẹo phải mấy lần, Thẩm Nguyệt nhìn thấy con ngõ dài tĩnh lặng qua ô cửa sổ trên xe, chẳng hiểu sao cứ cảm thấy thân thuộc.

Nhưng nhất thời không nhớ ra.

Tận khi xe ngựa thong dong dừng lại trước cửa hông của một hộ dân.

Thẩm Nguyệt xuống xe, vừa ngẩng đầu lên đã thấy có người mở cửa hông từ bên trong. Tô Vũ rũ tay áo đứng trong khung cửa, tôn lên cảnh sắc đẹp như họa của viện tử sau lưng hắn.

Lông mày của Thẩm Nguyệt nhướn lên mấy cái.

Tô Vũ nói: “Đến rồi à”.

Thẩm Nguyệt nhìn thêm mấy lần, đúng vậy, nàng đã nhớ ra rồi.

Đây chẳng phải nơi nào khác mà chính là cửa sau nhà của Tô Vũ!

Nàng vẫn nhớ rất rõ, lần trước sau khi nàng đến đây, Tô Vũ tiễn nàng đi ra bằng lối cửa sau này.

Sắc mặt Thẩm Nguyệt lập tức sa sầm: “Không phải đã nói sẽ mời ngươi ăn cơm ở tửu lâu sao, sao lại đến nhà ngươi chứ?

“Đồ ăn ở tửu lâu dù thế nào cũng không ngon bằng ở nhà”.

“Thế ngươi ngày ngày ăn cơm ở nhà chẳng phải là được rồi sao!”

“Nhưng cô nói là cô muốn mời ta”.

Thẩm Nguyệt vừa bực mình vừa tức cười: “Đúng rồi đó, ta mời ngươi tới nhà ngươi ăn cơm, đúng là thú vị quá ha!”
Chương 201: Bánh bông lan và mì trường thọ

Tô Vũ cũng cười cười: “Cô cũng đồng ý để ta quyết định địa điểm rồi, hình như ngươi không nói là không thể đặt tại nhà của ta”.

Thẩm Nguyệt hiểu ra: “Ngươi lừa ta, ngươi lừa ta là tới tửu lâu, thực chất ngay từ đâu đã dự tính để ta tới nhà ngươi rồi!”

“Trong nhà tự tại hơn, mời A Nguyệt”.

Thẩm Nguyệt cũng biết rằng cứ đứng giằng co ở bên ngoài cũng không hay, đến cũng đến rồi, nếu không vào trong, hắn sẽ tưởng rằng nàng sợ hắn.

Nàng rất quen với viện lạc ở nơi này, sóng vai cùng Tô Vũ đi trên con đường nhỏ.

Trong viện tử của hắn có hoa mai, vào mùa này, hoa mai đón chút gió lạnh nên kết thành nhị hoa ở đầu cành, hương hoa mai thoang thoảng.

Sau đó Thẩm Nguyệt phát hiện ra, trong nhà Tô Vũ không hề chuẩn bị cơm tối.

Tô Vũ nói: “Tới nhà ta rồi, đâu thể để cô được hời. Tất nhiên ta muốn đích thân cô chuẩn bị cơm”.

Thẩm Nguyệt nheo mắt nói: “Ta đường đường một công chúa mà phải đích thân nấu cơm cho ngươi? Tô Vũ, ngươi mơ hay quá!”

Tô Vũ hồi tưởng lại: “Trước kia chẳng phải cô cũng từng nấu cho Liên Thanh Châu sao? Khi hắn đón sinh thần, cô cũng làm bánh bông lan cho hắn, ta nếm thử rồi, rất ngọt”.

Thẩm Nguyệt sững người: “Ngươi muốn ăn cái đó?”

Tô Vũ gật đầu.

Thẩm Nguyệt mới hỏi: “Hôm nay là sinh thần của ngươi?”

Tô Vũ đứng dưới ánh đèn mà mỉm cười: “Nếu cô muốn nói tới ngày ta ra đời, hẳn rằng trên thế gian này chẳng có mấy người nhớ. Nếu nói là ngày ta được sinh ra lần nữa, đại khái là ngày này mỗi năm. Cho nên ngày hôm nay rốt cuộc có được coi là sinh thần của ta hay không, ta cũng không biết nữa”.

“Sinh ra lần nữa cũng là bắt đầu mới rồi”, Thẩm Nguyệt nói: “Nếu ngươi nói ngay từ đầu rằng đó là ngày hôm nay, ta có thể chuẩn bị trước. Bây giờ đợi nấu xong cũng phải một canh giờ sau. Trù phòng ở đâu?”

Tô Vũ dẫn Thẩm Nguyệt tới trù phòng.

Bên trong trù phòng đèn đuốc sáng trưng, nhưng không có một hạ nhân nào.

Tất cả nguyên liệu có thể cần dùng đều được chuẩn bị sẵn sàng, dường như chỉ còn chừa lại bước cuối cùng - để nàng đích thân nấu cơm cho Tô Vũ.

Thẩm Nguyệt xắn tay áo, rửa tay sạch sẽ, tìm trứng gà và bột mình, bắt đầu bận rộn trong trù phòng.

Nàng chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Lần sau có yêu cầu gì thì ngươi cứ nói thẳng, không cần vòng vo. Ngươi muốn ăn cơm ta nấu, ngươi cứ nói ra, ta cũng vẫn nấu cho ngươi. Dù sao để cảm ơn ngươi, bấy lâu nay chúng ta cũng có chút giao tình”.

Ngừng lại đôi chút, nàng bổ sung thêm: “Chỉ là, nếu ta nấu không ngon, dù có khóc ngươi cũng phải ăn hết cho ta”.

Tô Vũ đáp: “Nhưng ta sợ bị từ chối”.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn hắn, buột miệng hỏi: “Người như ngươi mà cũng sợ bị từ chối à? Ngươi đẹp trai như thế, ai nỡ từ chối ngươi?”

“Chẳng phải cô vẫn luôn từ chối ta sao”.

“Đâu ra là luôn!”, Thẩm Nguyệt đáp: “Nếu ta từ chối ngươi, ta còn đứng trong trù phòng này làm gì? Cứ giả bộ vô tội đi, có tin ta úp chậu bột lên đầu ngươi không”.

Sau đó Thẩm Nguyệt khuấy trứng gà, đột nhiên hai mắt lóe sáng, nàng hỏi Tô Vũ: “Ban nãy ngươi nói lần trước ngươi ăn bánh bông lan ta làm cho Liên Thanh Châu?”, nói rồi nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “Ngươi còn không thừa nhận rằng người tối hôm đó là ngươi?”

Ánh mắt của Tô Vũ khá gian xảo: “A, nói hớ rồi”.

Thẩm Nguyệt không nghe hắn giải thích, đuổi đánh hắn khắp trù phòng.

Tô Vũ vừa né tránh vừa cười trộm: “Cô nói hôm nay coi như sinh thần của ta, A Nguyệt, cô không thể đánh ta được”.

Thẩm Nguyệt tức đến mức thở phì phò: “Được, bây giờ ta không so đo với ngươi, lát nữa sẽ lấy bánh bông lan nhồi cho ngươi chết nghẹn”.

Tô Vũ nhìn động tác nhuần nhuyễn của nàng, đột nhiên buột ra một câu: “Ta nhớ lúc trước cô không biết làm mấy thứ này, cả Đại Sở cũng không có món ăn này”.

Thẩm Nguyệt căng thẳng: “Khi ta hôn mê, linh hồn thoát ra ngao du khắp thiên hạ một vòng, trải nghiệm nhiều tri thức rộng, không được à?”

Tô Vũ cụp mắt, che đi thần sắc trong đôi mắt.

Thẩm Nguyệt chưa từng nghĩ rằng, nàng bây giờ và Thẩm Nguyệt trước kia rốt cuộc nên tính là một người hay hai người?

Bây giờ nàng vẫn đang sống, rốt cuộc là sống giúp người khác hay sống vì chính mình?

Lời nói của Tô Vũ đột nhiên khiến nàng cảm thấy nặng nề.

Tô Vũ cắt thái rau củ theo yêu cầu của Thẩm Nguyệt, lát nữa nàng định dùng chỗ bột còn thừa để làm món khác.

Thẩm Nguyệt có chút lơ đễnh, buột miệng tìm một chủ đề nào đó: “Trước đó nghe ngươi nói sống lại cuộc đời, là có ý gì?”

Tô Vũ đáp: “Từ nhỏ đã lang thang lưu lạc, không ngừng chạy trốn, không ngừng bị truy sát, sau đó gặp được ân nhân cứu mạng, từ đó mới yên ổn”.

Thẩm Nguyệt thấy nghẹn lòng: “Tại sao có người muốn truy sát ngươi?”

“Có lẽ bởi vì ta còn sống, có chút vướng víu”.

Động tác của Thẩm Nguyệt thoáng khựng lại: “Vậy thì càng phải sống tốt hơn chứ, cho họ thấy vướng víu chết luôn”.

Tô Vũ cười cười: “Sau này ta cũng nghĩ như cô đấy”.

“Vậy ân nhân cứu mạng của ngươi vẫn còn trên đời chứ?”

“Không còn nữa rồi?”

“Có để lại hậu nhân không?”

“Có một con gái”.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, chẳng hiểu sao nàng lại hỏi: “Là một cô bé hay đã trưởng thành rồi?”

“Còn nhỏ thì sao mà đã trưởng thành thì sao”, Tô Vũ hỏi.

Thẩm Nguyệt bừng tỉnh, bàn tay khuấy trứng gà vừa nhanh vừa mạnh: “Không sao cả, chỉ cảm thấy ngươi nên chăm sóc cho người ta thật tốt. Nếu cô nương đã trưởng thành rồi, có được người đi trước như ngươi, chắc cũng khó ưng lòng với người đàn ông khác”.

Tô Vũ không đáp lời.

Qua một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Nàng có ý trung nhân, mà cũng đã gả cho người ta rồi”.

Lần đầu tiên Thẩm Nguyệt nghe ra được vẻ rầu rĩ và thê lương trong lời nói của hắn.

Nàng buột miệng lấp liếm cho qua: “Ồ, vậy sao. Ta còn tưởng nàng định lấy thân báo đáp ngươi cơ”.

Tô Vũ khẽ cười: “Nàng ấy cũng cảm thấy ta là một người rất xấu xa”.

Thẩm Nguyệt nhíu mày: “Vậy chắc chắn nàng ta nhìn nhầm rồi, ngươi không cần để tâm”.

“Được, cô nói không để tâm, ta sẽ không để tâm nữa”.

Thẩm Nguyệt đặt bánh bông lan vào xửng hấp. Loại bếp này dùng củi đốt khiến nàng không thể khống chế được mức lửa khi nướng, rất dễ thất bại, đành bỏ vào xửng hấp.

Thẩm Nguyệt vừa nhào bột vừa nói: “Nếu nói đến loại bánh ngọt kiểu Tây này, ta còn biết làm vài loại nữa, nhưng ngươi mà bắt ta làm thịt cá thì ta không biết, mà đâu thể chỉ ăn mỗi bánh bông lan được. Ta định làm mì trường thọ cho ngươi, nhưng ta không biết kéo sợi mì, đành dùng mì gọt bằng dao để thay mì trường thọ vậy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK