Trong lúc Thẩm Nguyệt đang lúng túng thì ngay sau đó nụ hôn của Tô Vũ đã khóa chặt lấy cổ nàng rồi chậm rãi trượt xuống dưới.
Thẩm Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng, trong phút chốc hai tay nàng không còn chỗ để bám vào nữa cho nên đành phải ôm chặt Tô Vũ, ghé vào lỗ tai hắn thở gấp.
Tô Vũ để lại những dấu hôn sâu trên cổ, vai và xương quai xanh của nàng.
Nàng vô cùng bối rối, lúc này mới nhận ra ý tứ trong lời nói của Tô Vũ.
Lòng bàn tay hắn đặt trên lưng Thẩm Nguyệt, cơ thể Thẩm Nguyệt không còn căng cứng từ đầu đến chân như trước đó mà đã dần dần mềm ra dưới bàn tay hắn, cứ như thể đã tan thành một vũng nước.
Thẩm Nguyệt không nói nên lời, nàng cảm thấy thân thể của mình nhạy cảm chưa từng thấy, cảm nhận được rõ ràng bàn tay của hắn đang trượt qua eo nàng.
Đôi bàn tay thon dài ấm áp kia có thể cầm kiếm, có thể chấp bút, còn có thể khiến cho đầu óc Thẩm Nguyệt trống rỗng, nàng không bao giờ có thể tưởng tượng ra được hoàn cảnh đôi bàn tay hắn trượt xuống lưng của mình.
Những ngón tay thon dài của hắn lần theo rốn nàng rồi từ từ di chuyển lên trên...
"Tô Vũ..."
Tay Tô Vũ dừng lại, hắn hôn nàng thật sâu, cố kiềm chế nói: "Nếu nàng nói không thì ta sẽ không tiếp tục nữa".
Lúc đó Thẩm Nguyệt có thể nhìn rõ cảm xúc trong mắt hắn, khóe mắt hắn còn nhuộm một màu ửng đỏ rất nhạt.
Ánh mắt của hắn đã không còn tĩnh lặng nữa mà đã gợn sóng dữ dội, chỉ hận không thể nuốt trọn nàng chỉ trong một lần.
Nhưng dù vậy hắn vẫn cố kiên nhẫn.
Thẩm Nguyệt làm sao có thể nhẫn tâm, nàng khàn giọng nói: "Ta đã từng sinh con, chàng vẫn muốn sao?"
Tô Vũ nói: "Tất nhiên là muốn, Bắp Chân đã theo họ Tô của ta, sớm muộn gì cũng là con của ta".
Thẩm Nguyệt nở nụ cười yếu ớt, nàng ngẩng đầu hôn lên yết hầu của Tô Vũ, toát ra bộ dáng quyến rũ nói: "Vậy nếu như chàng cứ kìm nén thì sớm muộn gì chàng cũng gặp rắc rối, lúc đó chính ta lại là người chịu thiệt".
Hành động đó của nàng đã khiến cho người giỏi kiềm chế như Tô Vũ cuối cùng cũng không thể bình tĩnh được nữa.
Hắn nheo mắt rồi lại cúi đầu, giữ chặt lấy nàng khi nói: "Vậy thì ta sẽ không kiềm nén nữa".
Một tay của Tô Vũ từng chút một di chuyển lên trên, một tay còn lại ôm chặt lấy nàng.
Thẩm Nguyệt nghĩ rằng nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi bàn tay của hắn thực sự chạm vào nàng thì nàng lại giống như người bị tước vũ khí và phải đầu hàng, đầu óc trống rỗng.
Nàng vòng tay qua eo Tô Vũ rồi ôm chặt lấy lưng hắn, những đầu ngón tay không khỏi vuốt ve những vết sẹo dài trên lưng hắn.
Tô Vũ rất mạnh mẽ nhưng cũng rất dịu dàng.
Từ cổ họng của Thẩm Nguyệt tràn ra tiếng rên rỉ khe khẽ, theo từng động tác của hắn, những ngón tay của nàng ấn nhẹ lên lưng hắn, lướt qua các khớp xương trên lưng hắn.
Vào thời điểm đó, nàng bỗng cảm thấy rằng sự tồn tại của Tô Vũ quả là kiệt tác hoàn hảo nhất của tạo hóa.
Hốc mắt của Thẩm Nguyệt có chút nóng lên, nàng liên tục nỉ non gọi tên của Tô Vũ.
Tô Vũ có chút cuồng loạn nói: "A Nguyệt, nàng cứ gọi như vậy làm ta sắp điên rồi".
Hai người hấp dẫn nhau đến mức chỉ cần có một tia lửa nhỏ cũng có thể khiến cho cả thảo nguyên cháy rụi.
Tiếng thì thầm của Thẩm Nguyệt tràn đầy quyến rũ, nàng thở gấp nói: "Ta cũng rất muốn... không phát ra âm thanh..."
“Ta thích điều đó”, hắ vừa vuốt ve nàng vừa nói: “Ta thích nghe giọng nàng như vậy”.
Trong lòng như có con nai chạy loạn, Tô Vũ đã tới gần giới hạn của mình.
Trái tim của Thẩm Nguyệt đập càng lúc càng nhanh, toàn thân cũng càng lúc càng nóng lên, nàng vô thức muốn khép chân lại nhưng lại bị hắn đẩy vào giữa, không thể rút lui.
Nhưng hắn chỉ nán lại đó, không vội vàng tiến vào thành trì.
Thẩm Nguyệt không kiềm chế được mà run rẩy, cảm giác nóng bỏng đến từng giọt máu, cuối cùng hội tụ thành một dòng suối ấm từ bụng dưới chậm rãi chảy ra...
Tô Vũ mê đắm nói: "A Nguyệt, nàng ướt..."
Cho đến lúc này hắn đã có bằng chứng chắc chắn cho những gì mình nói.
Thẩm Nguyệt ôm chặt lấy cổ hắn rồi hôn hắn say đắm.
Dòng suối ấm lại chảy ra.
Tuy nhiên, ngay khi Tô Vũ chuẩn bị tấn công thì thắt lưng của Thẩm Nguyệt đã siết chặt khiến nàng dừng lại.
Tô Vũ chật vật dừng lại, khó khăn hỏi: "Nàng đến kỳ cách đây bao lâu rồi?"
Thẩm Nguyệt như sắp khóc, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Ta nghĩ nếu ta đoán không lầm thì có lẽ là bây giờ..."
Đừng nói đến cảm quan của Tô Vũ, ngay cả Thẩm Nguyệt cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh đang dần dần tản ra.
Thẩm Nguyệt chỉ đập đầu chết, sớm không đến muộn không đến lại đến vào ngày hôm nay! Lại đến ngay vào lúc này!
Mặt nàng đỏ bừng, nàng nói: "Hay là..."
Tô Vũ hít một hơi thật sâu, hắn cố gắng bình tĩnh lại rồi mỉm cười an ủi Thẩm Nguyệt, sau đó tách ra khỏi nàng: "Lần sau đi. Nếu như đã không được thì để ta hôn nàng nhiều hơn".
Hắn hôn nàng hết lần này đến lần khác, để lại dấu hôn trên khắp cơ thể nàng.
Đây là chuyện duy nhất mà Tô Vũ có thể làm.
Thẩm Nguyệt ôm đầu hắn, mãn nguyện thì thầm nói: "Dù sao cũng là của chàng, ta chạy không được, cũng sẽ không chạy".
Vừa nói nàng vừa chậm rãi đưa một tay xuống bụng dưới của Tô Vũ nhưng đã bị Tô Vũ kịp thời ngăn lại.
Tô Vũ thở dài nói: "Đừng sờ loạn, sẽ bình tĩnh lại ngay thôi".
Thẩm Nguyệt vùi đầu vào tóc hắn, không muốn để hắn nhìn thấy nàng xấu hổ, nàng nói: "Ta thấy nó chậm chạp không chịu bình tĩnh, hay là ta dùng tay giúp chàng giải quyết..."
Tô Vũ: "..."
"Ta nghe nói nhịn lâu quá cũng không tốt".
"Nàng nghe ai nói?"
"Nghe trong sách nói", Thẩm Nguyệt đáp: "Ta không muốn chàng bị bệnh đâu".
Tô Vũ bất đắc dĩ nói đùa: "Nàng đang sợ sau này nàng sẽ chịu thiệt sao?"
Tay của Thẩm Nguyệt vẫn đang lần xuống bụng dưới của hắn, hắn dừng một chút rồi lại nghiêm mặt nói: "Đừng đụng vào, một lát nữa sẽ làm bẩn tay nàng đó".
Chương 417: Gần hơn một bước
"Không bẩn", Thẩm Nguyệt mơ màng nhìn hắn, nói với giọng vô cùng ngọt ngào: "Tô Vũ, chàng đã chạm vào ta, bây giờ tới lượt ta chạm vào chàng".
Nàng bướng bỉnh lần tay xuống dưới, không muốn Tô Vũ chịu đựng thêm nữa. Nếu như nàng có thể giải quyết thì nàng cũng không tiếc công sức giúp hắn giải quyết.
Về mặt sinh lý nam nữ, Thẩm Nguyệt tuy không thành thạo nhưng cũng biết được vài điều.
Khi Thẩm Nguyệt chạm vào hắn thì toàn thân nàng đã nóng bừng, nàng nghe thấy tiếng thở của Tô Vũ vô cùng hỗn loạn nhưng hắn vẫn cố gắng bình tĩnh lại.
Nàng di chuyển rất chậm chạp, hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Thẩm Nguyệt nhìn gương mặt nhợt nhạt của Tô Vũ, không hiểu sao lại bị thần sắc của hắn làm cho ngứa ngáy khó chịu.
Tay Tô Vũ đột nhiên giơ lên che mắt nàng, hắn dựa vào tai nàng thở dốc, thậm chí còn hôn nàng điên cuồng sau đó không ngừng vuốt ve cơ thể nàng.
"Sao chàng không để cho ta xem...", Thẩm Nguyệt nũng nịu nói: "Ta cũng thích nhìn thấy chàng như vậy, thích nhìn thấy chàng bối rối chật vật vì động tình với ta, nét mặt tràn ngập sự chiếm hữu đối với ta".
Xuyên qua kẽ hở giữa các ngón tay, nàng thấy Tô Vũ đang cau mày như rất đau đớn, ánh mắt của hắn tràn đầy hoang dại khắc sâu vào trong lòng của Thẩm Nguyệt, hắn như muốn ăn tươi nuốt sống Thẩm Nguyệt để thỏa mãn dục vọng của mình, Thẩm Nguyệt biết rằng điều đó là bởi vì hắn đang bị động trong chuyện này.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Thẩm Nguyệt, lá gan của nàng càng lúc càng lớn".
"Lá gan của ta lớn cũng là do rèn luyện mà có thôi. Chàng có biết mỗi lần ta đối mặt với chàng là mỗi lần ta phải đỏ mặt thẹn thùng? Ta nghĩ rằng chỉ có một mình ta bị chàng trêu đùa... ưm..."
Trước khi nàng có thể nói hết lời thì môi của Tô Vũ đã nghiến lên môi nàng, khuấy đảo miệng của nàng.
Một lúc sau thì tay của Thẩm Nguyệt đã trở nên rất dính.
Sơn động hoang vắng giờ lại ấm áp như xuân tới.
Cả Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đều dần bình tĩnh lại, sau đó là sự im lặng quyến rũ chết người.
Thẩm Nguyệt rất lâu sau cũng chưa lấy lại sức, tay Tô Vũ vẫn đang ôm lấy lưng nàng, từng cái chạm nhẹ nhàng của hắn vẫn khiến cho từng giây thần kinh của nàng chịu kích động.
Nàng cảm thấy mình và Tô Vũ dường như đã tiến thêm một bước.
Cảm giác từng bước thân cận với hắn khiến cho Thẩm Nguyệt cảm thấy rất thỏa mãn.
Không khi nào nàng cảm thấy hạnh phúc hơn lúc được lặng lẽ ôm chặt lấy hắn như lúc này.
Tô Vũ lại nhẹ nhàng hôn lên những dấu hôn mà hắn đã để lại trên cơ thể của nàng.
Thẩm Nguyệt mơ màng hỏi: "Chàng có mệt không?"
"Lời này ta phải hỏi nàng mới đúng".
Thẩm Nguyệt mím môi, có chút ngượng ngùng nói: "Thật sự chàng còn chưa làm gì ta, ta chỉ tiện tay giúp đỡ một chút thôi. Còn chàng, vừa rồi chàng đã bị thương mà còn như thế... chắc là chàng phải mệt mỏi lắm".
"Tiện tay giúp đỡ", Tô Vũ tỏ thái độ nói: "Chà, diễn đạt như vậy nghe thật sinh động".
Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn hắn nói: "Ta đang nghiêm túc hỏi về thân thể của chàng vậy mà chàng còn trêu đùa ta".
"Vậy thì ta sẽ trả lời nàng một cách nghiêm túc", Tô Vũ ôm Thẩm Nguyệt trong vòng tay, hít thở sâu bên tai nàng.
"Ta cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều sung sướng, trạng thái vô cùng tốt. A Nguyệt, nàng tình nguyện gần gũi ta như vậy là ta đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi".
Trái tim của Thẩm Nguyệt dần dần được lấp đầy bởi sự rung động chỉ xuất hiện khi nàng đối mặt với Tô Vũ.
Trời đã khuya, cả hai đều cảm thấy ấm áp nhưng vẫn phải đứng dậy thu dọn.
Tô Vũ vừa định đứng dậy thì Thẩm Nguyệt liền nói: "Nhắm mắt lại, đừng nhìn".
Tô Vũ mỉm cười rồi thực sự nhắm mắt lại. Thẩm Nguyệt quay lưng về phía hắn, lần lượt mặc y phục vào.
Nàng nhìn xuống dưới thì thấy dấu hôn của Tô Vũ hằn lên trên khắp da thịt. Tai của Thẩm Nguyệt đỏ lên, nàng vội vàng mặc lại y phục lên người.
Nhưng vẫn còn phần vạt bên hông áo mà một tay nàng không thể nào kéo lên được, nàng cũng không thể nào buộc thắt lưng lại được.
Nàng vò đầu bứt tóc một hồi sau đó hai mắt tối sầm lại, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tô Vũ đã mặc xong y phục chỉnh tề trước mặt.
“Để ta làm”, Tô Vũ đan những ngón tay vào vạt áo của nàng, linh hoạt khóa lại từng chiếc cúc áo một cách chậm rãi duyên dáng.
Tô Vũ nhìn nàng từ trên xuống dưới bằng ánh mắt ấm áp rồi nói: "Hiện tại ta không nhìn thấy gì cả".
Phải biết rằng bên dưới lớp y phục của Thẩm Nguyệt đều là dấu vết mà Tô Vũ để lại.
Bàn tay của Thẩm Nguyệt vẫn còn dính, sau đó nàng đã đi ra ngoài định rửa tay bằng tuyết tan.
Thấy Tô Vũ đi theo, Thẩm Nguyệt liền cảm thấy không được tự nhiên mà nói: "Chàng... chàng không cần phải đi theo ta, ta biết phải rửa sạch thế nào mà".
"Tuyết lạnh lắm, ta sẽ làm tan chảy tuyết rồi đổ lên tay nàng. Nàng đừng chạm vào băng tuyết lạnh lẽo".
“Thực sự không cần thiết!”, Thẩm Nguyệt phất tay áo nói: "Chàng lo tự mình làm sạch mình đi".
Tô Vũ nhìn tay áo nàng rồi trầm ngâm nói: "Nhưng chuyện này là do ta gây ra, ta nên chịu trách nhiệm đến cùng".
Thẩm Nguyệt tức giận nói: "Ta không cần chàng chịu trách nhiệm".
Tô Vũ nhìn bầu trời bên ngoài sơn động rồi nói: "Nếu chúng ta còn chậm trễ thì có lẽ một lát nữa bọn họ sẽ tìm được đến đây. Nàng muốn để lại chứng cứ hay sao?"
Chương 418: Phải đi quá sớm
Thẩm Nguyệt bước ra khỏi sơn động, Tô Vũ cũng bước ra theo nàng.
Hai người ngồi xổm dưới gốc cây tùng, tuyết đọng dưới gốc cây rất dày.
Thẩm Nguyệt bốc một nắm tuyết, nhưng nàng còn chưa kịp cầm lên thì đã bị Tô Vũ lấy đi.
Nàng rầu rĩ nhìn những ngón tay mảnh mai thon dài của Tô Vũ nặn tuyết thành một quả bóng, từ trong những kẽ tay của hắn mới chảy ra nước lạnh khiến cho bàn tay của hắn cũng phải ửng đỏ.
Tô Vũ nói: "A Nguyệt, hứng nước này".
Tuyết tan lúc này vẫn còn lạnh nhưng không đến mức làm lạnh cóng tay nàng.
Tuyết tan ra dòng nước trong suốt rửa sạch bàn tay còn dính của Thẩm Nguyệt. Nàng có chút xấu hổ, bất giác nói: "Ta có cảm giác như mình đã làm một chuyện không được làm".
Tô Vũ nói: "Tất nhiên rồi, nàng dám dùng một tay chiếm đoạt ta".
Thẩm Nguyệt vặn lại: "Chàng nói chuyện có lương tâm một chút đi, rõ ràng là chàng muốn chiếm đoạt ta trước, ta chỉ giúp chàng giải quyết hậu quả mà thôi".
Nàng vừa dứt lời thì hai người lại rơi vào bầu không khí im lặng, nhưng sự ngọt ngào kéo dài giữa hai người đã nhanh chóng giải quyết sự ngượng ngùng đó.
Trong khi Thẩm Nguyệt rửa tay thì tuyết trên tay Tô Vũ đã tan chảy gần hết.
Nàng rũ nước trên tay, sau đó lắng nghe tiếng bước chân truyền đến mỗi lúc một gần.
Bước chân không hề gấp gáp, Tô Vũ nói: "Chắc là bọn họ đã tìm tới rồi".
“Tô Vũ”, Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng gọi tên hắn.
Hắn cũng nhẹ nhàng đáp lời nàng.
Thẩm Nguyệt nói: "Ta không muốn để cho người khác biết về mối quan hệ giữa chúng ta".
"Loại quan hệ gì?"
Thẩm Nguyệt mím môi, cụp mắt xuống không nhìn hắn, chỉ nói: "Chính là loại quan hệ khi chúng ta ở trong sơn động. Có lẽ sau khi rời khỏi đây thì ta sẽ tiếp tục bất hòa với chàng và giữ khoảng cách với chàng như trước".
Ngừng một chút, nàng lại nói: "Bây giờ vẫn chưa về tới kinh thành, ta còn chưa hoàn toàn mở lòng mà nha hoàn trong biệt uyển cùng gã thủ thành đã chết đều có thể liếc mắt nhìn một cái đã nhìn thấu chúng ta. Ta thật sự không muốn chúng ta gặp rắc rối khi về kinh".
Lần này nàng không còn do dự cũng không còn mơ hồ, nội tâm nàng đã vô cùng kiên định tự nhủ khi nàng cùng Tô Vũ trở về thì nàng nhất định sẽ cất giấu kín kẽ tình cảm của mình đối với Tô Vũ không cho người ngoài phát hiện.
"Quay về kinh sao?", Tô Vũ liếc mắt nhìn nàng rồi nói: "Ta không định để nàng trở về kinh. Đợi đến khi chúng ta tới tòa thành tiếp theo thì ta sẽ liên lạc với triều thần cũ đưa nàng về phía nam tập hợp cùng đại quân Nam Cảnh của Hoắc tướng quân".
Thẩm Nguyệt chấn động, nàng ngẩng đầu liền thấy Tần Như Lương cùng Hạ Du xuất hiện ở phía bên kia của khu rừng.
Nàng liền hỏi: "Nếu như ta không trở về kinh thì Bắp Chân phải làm sao?"
"Ta sẽ tìm cách".
Khi Thẩm Nguyệt định hỏi hắn muốn làm gì thì hai người ở đằng kia đã phát hiện ra họ.
Hạ Du đột nhiên cao giọng: "Thẩm Nguyệt, hóa ra là hai người đang ở đây! Hại ta và Tần tướng quân phải tìm lâu như vậy!"
Thẩm Nguyệt còn chưa kịp hỏi nửa câu còn lại thì Hạ Du đã chạy tới nói tiếp: "Hai người không sao chứ? Lúc nãy bọn ta vừa tìm thấy thi thể của sát thủ".
Rõ ràng không cần hỏi cũng biết đó là kiệt tác của Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt lắc đầu nói: "Bọn ta không sao".
Tần Như Lương nói: "Nếu như đã không sao thì chúng ta nhanh chóng xuống núi đi".
Bọn họ đi đến tòa thành tiếp theo, nơi này đã rất thần kinh thành, chỉ cần thúc ngựa chạy nhanh thì vài ngày nữa là về đến kinh thành.
Nhưng Tô Vũ không định quay về kinh, chờ hắn liên lạc được với triều thần cũ thì sẽ ngay lập tức đi về phía nam.
Trái tim của Thẩm Nguyệt chùng xuống, không thể nào bình tĩnh được.
Nàng đã rất gần kinh thành nhưng vẫn chưa thể vào thành.
Dù Tô Vũ nói sẽ tìm cách nhưng Thẩm Nguyệt không thể không lo lắng cho Bắp Chân. Đã lâu rồi nàng chưa về nhà, không biết đã có chuyện gì xảy ra với Bắp Chân. Nếu như nó vẫn còn ở trong kinh thành thì Thẩm Nguyệt không thể nào không để ý đến nó.
Cũng may trong kinh thành còn có Liên Thanh Châu, nếu như có chuyện gì xảy ra thì Liên Thanh Châu cũng sẽ tìm cách lo liệu cho nó.
Khi Tô Vũ từ bên ngoài trở về, vừa vào sân thì đã bị Thẩm Nguyệt chặn lại.
Nàng hỏi: "Chàng đi bàn bạc kết quả ra sao rồi?"
Tô Vũ nói: "Mọi việc vẫn thuận lợi. Ngày mai chúng ta sẽ lên đường đi về phía nam".
Hắn đứng dưới bầu trời lạnh giá, mái tóc đen buông dài trên bộ y phục đen, gương mặt vô cùng trầm lặng lãnh đạm. Hắn mỉm cười dịu dàng với Thẩm Nguyệt, những đầu ngón tay mắt lạnh vuốt tóc bên tai nàng rồi nói: "Trên đường đi nàng đã thu phục được không ít lòng dân, đúng là không uổng phí chuyến đi lần này của nàng. Hôm nay ta đi ngang qua quán trà đã nghe thấy tiên sinh kể chuyện bên trong kể lại câu chuyện của công chúa Tĩnh Nguyệt".
Thẩm Nguyệt cười nói: "Thật sự đó không phải là năng lực của ta mà đều là công lao của chàng".
"Tất cả những gì ta có thể làm chỉ là chỉ đường cho nàng, con đường này chính là do một mình nàng tự bước đi", Tô Vũ nhìn nàng bằng đôi mắt sâu thẳm rồi nói tiếp: “A Nguyệt, trời đông giá rét rất nhanh sẽ qua đi".
Thẩm Nguyệt nói: "Trời đông giá rét năm nay chỉ vừa mới bắt đầu".
Tô Vũ chỉ mỉm cười chứ không nói gì nữa.
Thẩm Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngày mai chúng ta phải đi về phương nam sao? Không phải như vậy là quá sớm hay sao? Kinh thành ở cách đây không xa, nếu như ta..."
Nàng đang muốn nói nếu như nàng cải trang lẻn vào trong kinh thành mang Bắp Chân ra thì nàng sẽ không cần phải lo lắng nữa. Sau này trời cao biển rộng, nàng và Tô Vũ đều có thể nỗ lực.
Chương 419: Có gì đó không ổn?
Tô Vũ tất nhiên biết rằng nàng đang muốn nói chuyện gì, liền ngắt lời nàng: "Tuy kinh thành cách đây không xa nhưng trong kinh thành chắc chắn có rất nhiều tai mắt. Chỉ cần nàng vào kinh và bước tới cửa lớn phủ tướng quân thì hoàng đế sẽ biết được trước tiên. Đến lúc đó nàng nghĩ mình còn có thể đi được hay sao?"
Thẩm Nguyệt cau mày hỏi: "Như vậy chàng định mang Bắp Chân ra ngoài bằng cách nào? Bảo Liên Thanh Châu mang nó ra hay sao?"
Thần sắc của Tô Vũ trông rất phức tạp, hắn trầm ngâm một lúc rồi mới nói: "Nàng chắc chắn sẽ gặp lại Bắp Chân, chỉ là chưa đến lúc mà thôi. Chẳng lẽ nàng muốn dẫn nó vào nam ra bắc, bôn ba chịu khổ hay sao?"
Thẩm Nguyệt gật gật đầu, nhưng vẫn có chút không yên lòng nói: "Đúng vậy, đứa nhóc đó chỉ mới có một tuổi, ta không thể đem theo nó bôn ba khắp nơi. Nhưng cũng không thể để cho nó tiếp tục ở lại kinh thành, ta rất sợ hoàng đế sẽ dùng nó uy hiếp ta".
Tô Vũ nói: "Đừng lo lắng, bây giờ Bắp Chân vẫn an toàn".
Ngay cả khi Bắp Chân bị hoàng đế Đại Sở dùng làm con bài uy hiếp thì chỉ cần Thẩm Nguyệt còn sống, Bắp Chân sẽ bình an vô sự.
Nhưng lúc này, cho dù có nói thế nào thì Thẩm Nguyệt cũng sẽ nghe không vào. Nàng rất sốt ruột muốn bảo vệ con trai của mình, không hề muốn trơ mắt nhìn thấy Bắp Chân rơi vào tay hoàng đế Đại Sở.
Tô Vũ nhìn có vẻ mệt mỏi, Thẩm Nguyệt cũng không hỏi sâu vào, chỉ nói: "Chàng về phòng nghỉ ngơi sớm đi".
Bộ y phục màu đen của Tô Vũ đã bị rách, bên trên còn có vết máu, tuy rằng không hiện rõ nhưng mặc mãi cũng không thoải mái.
Thẩm Nguyệt vào thành mua một bộ y phục mới, cũng là một bộ y phục màu đen như loại hắn thường mặc.
Thẩm Nguyệt cầm quần áo trước mặt nói: "Không biết có vừa người chàng không, chàng cứ mặc thử vào xem".
Tô Vũ mỉm cười, nhận lấy bộ y phục rồi nói: "A Nguyệt thật có lòng quá".
Dù sao bây giờ bọn họ cũng không vội vã quay về kinh, Thẩm Nguyệt nghĩ bây giờ nàng chưa cần phải giữ khoảng cách với hắn, nàng muốn đối tốt với hắn nhiều hơn.
Thẩm Nguyệt nói: "Ta chỉ tiện đường mua được mà thôi".
Tô Vũ đứng ở khung cửa trong chốc lát rồi hơi nhướng mày nói: "Ta phải đi tắm, nàng muốn vào cùng không?"
Thẩm Nguyệt đen mặt từ chối: "Không cần, chàng chỉ cần cởi y phục cũ ra đưa cho ta đem vứt bỏ là được rồi".
"Cởi ngay tại đây sao?"
Thẩm Nguyệt lúng túng.
Ngay sau đó, Tô Vũ liền mỉm cười rồi nhỏ giọng quyến rũ nói: "Nàng vào trong đi, ta sẽ cởi hết ra đưa cho nàng".
Thẩm Nguyệt nghiêm mặt nói: "Tô Vũ, đừng dụ dỗ ta".
Tô Vũ hắng giọng, cố nén nụ cười rồi nói nhỏ: "Nếu như ta thật sự dụ dỗ nàng thì nàng sẽ ăn thịt ta sao? Ta thấy dạo gần đây lá gan của nàng rất lớn".
Thẩm Nguyệt mím môi, quay đầu rời đi, kiên quyết nói: "Tô Vũ, cứ đợi đấy, ta sớm muộn gì cũng sẽ ức hiếp được chàng".
Tô Vũ dựa vào cửa nhìn theo bóng lưng đang chạy trốn của nàng, chậm rãi nói: " Ta đây lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng. Có điều nhanh như vậy mà nàng đã không còn hiền lành khiến cho ta cảm thấy có chút không quen. Bộ y phục bẩn này ta có thể tự mình giải quyết sau".
Thẩm Nguyệt quay lưng về phía hành lang gấp khúc và biến mất trong nháy mắt.
Nụ cười trên gương mặt Tô Vũ cũng tắt dần, ngay khi gió thổi qua thì liền biến mất.
Tần Như Lương đi ra ngoài, liếc nhìn thấy Tô Vũ đứng bên khung cửa liền lạnh lùng nói: "Ngươi không cho nàng quay về kinh, nếu như có chuyện không hay xảy ra với Bắp Chân thì nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi".
Tô Vũ phất tay áo, xoay người đi vào phòng, nhẹ giọng nói: "Điều đó không phải cũng hợp ý của ngươi hay sao?"
Sau này Thẩm Nguyệt không xen vào chuyện y phục của Tô Vũ nữa, Tô Vũ đã nói sẽ tự giải quyết mà nàng còn muốn giúp hắn làm những việc này thì có phải là quan tâm thái quá rồi hay không?
Nếu như để Hạ Du biết được điều này thì hắn ta chắc chắn sẽ cười nhạo nàng.
Thậm chí ngay cả việc mua y phục cho hắn thì nàng cũng phải lén lút mua.
Sau khi Hạ Du trở lại thì Thẩm Nguyệt không chủ động đến cửa phòng Tô Vũ nữa.
Dù sao nếu như thái độ của Thẩm Nguyệt đối với Tô Vũ quá khác biệt thì Hạ Du và Tần Như Lương sẽ sinh nghi, cho rằng chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra trong sơn động vào hôm trước.
Ừm, đúng là đã có chuyện xảy ra, nhưng cũng không hoàn toàn xảy ra.
Thẩm Nguyệt lắc đầu, ảo não gõ lên trán rồi tự nhủ: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy hả?"
Không ngờ Thẩm Nguyệt lại tình cờ bắt gặp Hạ Du đang ôm y phục bẩn của Tô Vũ vào ban đêm.
Thẩm Nguyệt ngẩn người, Hạ Du ngẩng đầu nhìn thấy nàng thì cũng ngẩn người.
Hạ Du nói: "Muộn như vậy mà cô còn chưa ngủ sao?"
“Ngươi đang làm gì vậy?”, Thẩm Nguyệt nheo mắt hỏi.
Hạ Du thản nhiên nói: "Đại học sĩ bảo ta đi đốt y phục bẩn của hắn".
Tô Vũ không muốn đưa cho nàng mà lại đưa cho Hạ Du?
Thẩm Nguyệt không tin tưởng liền hỏi: "Là Tô Vũ đưa cho ngươi sao?"
Hạ Du nói: "Ta tình cờ đi ngang qua phòng của hắn, thấy sắc mặt của hắn không được tốt lắm. Hắn nhờ ta giúp nên ta liền thuận tay giúp hắn một chút mà thôi".
Thẩm Nguyệt nghi hoặc hỏi: "Là Tô Vũ chủ động nhờ ngươi giúp sao?"
Tô Vũ sao có thể nhờ Hạ Du làm những chuyện vặt vãnh này, hơn nữa sao Hạ Du lại đi ngang qua phòng hắn chứ?
Hạ Du liếc nhìn nàng rồi nói: "Đúng vậy, có vấn đề gì sao? Cánh tay của đại học sĩ đang chảy nhiều máu khi ta đến đó, ta nhìn thấy cho nên mới muốn giúp hắn một chút. Sao cô không đi xem thử một chút đi?"
Thẩm Nguyệt vừa nghe thấy vậy thì liền cảm thấy lo lắng cho vết thương của Tô Vũ cho nên nhanh chóng đi qua người Hạ Du rồi vội vàng hướng về phòng của Tô Vũ.
Hạ Du mang theo y phục của Tô Vũ vội vàng đi qua hành lang gấp khúc. Ở đằng kia có một bếp lò, chỉ cần hắn ném y phục vào bếp lò đốt sạch sẽ thì hắn ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà Tô Vũ giao cho.
Sau khi Thẩm Nguyệt đi được một đoạn, nghĩ đến phản ứng của Hạ Du thì nàng luôn cảm thấy phản ứng của hắn ta quá bình tĩnh và tự nhiên, dường như có điều gì đó không đúng ở đây.
Chương 420: Phát hiện thánh chỉ
Nàng dừng lại, quay đầu liếc nhìn Hạ Du một cái.
Hạ Du bước đi rất nhanh, cứ như thể có ai đó đang đuổi theo hắn ta vậy.
Khi Hạ Du tìm thấy bếp than, thấy ngọn lửa nhỏ bên trong vẫn chưa được dập tắt nên hắn ta nhanh chóng quạt lửa, thấy lửa vừa bùng lên thì hắn ta đã lập tức không trì hoãn nữa mà ném y phuc của Tô Vũ vào trong bếp than.
Thấy lửa vẫn chưa cháy lớn, Hạ Du lại phải ra sức quạt gió.
Khi Thẩm Nguyệt bước đến thì nhìn thấy Hạ Du đang ngồi xổm trước bếp lò ra sức làm việc.
“Hạ Du, ngươi đang làm gì vậy?”, Thẩm Nguyệt bất thình lình hỏi.
Hạ Du nghe thấy tiếng động, vừa quay đầu lại đã thấy Thẩm Nguyệt đứng lẳng lặng dưới ánh lửa mờ ảo, hắn ta liền sợ hãi nhảy dựng lên: "Chết tiệt, Thẩm Nguyệt, cô tới khi nào vậy! Sao đi mà không phát ra tiếng!"
Thẩm Nguyệt không nói lời nào, chỉ liếc mắt nhìn hắn ta.
Ánh mắt của nàng lúc này rất phức tạp, dần dần đã khiến cho Hạ Du lúc nãy còn bình tĩnh thì bây giờ đã biến sắc.
Hạ Du còn chưa thể định thần liền nói: "Cô... tại sao cô lại nhìn ta như thế? Cô làm ta sợ quá đó".
Tô Vũ nói: "Nếu như ngươi không làm gì sai thì sao phải hoảng sợ?"
Vừa nói nàng vừa nghiêng đầu nhìn bếp than sau lưng Hạ Du, nghi hoặc nói: "Y phục của Tô Vũ đâu, hắn bảo ngươi nhất định phải thiêu hủy nó sao?"
Hạ Du lắp bắp nói: "Ừm... dù sao thì trên y phục cũng có vết máu, lỡ như dọa đến người khác thì sao? Thẩm Nguyệt, cô tránh ra trước đi, y phục dính máu khi tiêu hủy sẽ tỏa ra mùi rất khó ngửi... ta đã nói là miệng vết thương của đại học sĩ đã rách ra, sao cô không tới thăm hắn thử xem?"
Trong lúc hắn đang nói thì ngọn lửa nhỏ trong bếp lò đã bắt đầu cháy bùng lên nuốt chửng bộ y phục màu đen.
Hạ Du nhìn thấy trong đáy mắt Thẩm Nguyệt lóe lên ánh lửa, hắn quay đầu liếc nhìn bếp lò một cái rồi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ta thầm nghĩ, trời ơi, tốn biết bao nhiêu công sức, cuối cùng nó cũng đã cháy rồi.
Vì vậy Hạ Du đã bình tĩnh lại rồi nói với Thẩm Nguyệt: "Ta xong việc ở đây rồi, cô mau đi thăm đại học sĩ đi".
Có lẽ bởi vì biểu cảm nhẹ nhõm trên gương mặt của Hạ Du quá rõ ràng nên nó đã không thoát khỏi ánh mắt của Thẩm Nguyệt.
Nhìn thấy ngọn lửa ngày càng bùng cháy lớn hơn, Thẩm Nguyệt đang đứng yên đột nhiên lại thừa cơ Hạ Du không để ý liền nhảy sang muốn lấy bộ y phục của Tô Vũ trong đám lửa ra ngoài.
Hạ Du thấy thế thì liền kinh hãi, vội vàng ngăn cản lại rồi nói: "Thẩm Nguyệt, cô đang làm gì vậy? Lửa đang cháy lớn lắm, cô đang làm gì vậy chứ?"
Thẩm Nguyệt gạt Hạ Du sang một bên, lạnh lùng nói: "Tránh ra! Diễn xuất của ngươi tệ lắm!"
Nàng chắc chắn bộ y phục này còn ẩn giấu điều gì đó cổ quái.
Vì vậy Thẩm Nguyệt đã nhảy đến bếp lò, không do dự đưa tay vào trong ngọn lửa.
Nàng bị lửa nóng khiến cho phải rụt tay lại mấy lần nhưng sau đó vẫn tiếp tục rút y phục của Tô Vũ ra từng chút một.
Vạt áo của hắn tất nhiên đã bị thiêu thành tro tàn, một làn gió thổi qua liền khiến tro tàn bay khắp nơi.
Mùi khói xộc vào mũi nàng, lúc này bỗng nhiên lại có một cuộn giấy màu vàng từ trong y phục rơi ra.
Thẩm Nguyệt biến sắc, cố gắng không để chính mình bị phỏng, nhanh chóng cầm lấy vật vừa bị rơi ra lên.
Thứ màu vàng đó đã bị hun khói thành màu đen.
Tô Vũ nhìn lên Hạ Du đang im lặng rồi hỏi: "Đây là cái gì?"
Hạ Du nói: "Cô có hỏi thì ta cũng không biết, lần này ta thật sự không nói dối cô".
Thẩm Nguyệt mím môi cầm lấy thứ đen ngòm kia trên tay. Dù nó rất nóng nhưng nàng không cách nào vứt nó đi được.
Vừa nhìn thấy màu sắc của nó thì Thẩm Nguyệt đã biết nó là cái gì.
Thánh chỉ.
Không ngờ Tô Vũ lại giấu nàng thứ này, hơn nữa còn muốn vứt bỏ thứ này sau lưng nàng.
Thẩm Nguyệt chậm rãi mở thánh chỉ ra, mặc dù lớp tơ lụa bên ngoài đã bị cháy xém nhưng chữ viết bên trong vẫn còn có thể xem rõ được.
Sắc mặt của Thẩm Nguyệt biến đổi nhiều lần, cuối cùng trở nên vô cùng hoang mang.
Hạ Du cũng biết thứ mà Tô Vũ phải âm thầm hủy đi sau lưng Thẩm Nguyệt chắc chắn không phải là thứ gì tốt.
Hắn ta nghiêng đầu nhìn rồi hỏi: "Bên trên đó viết gì vậy?"
Nhưng hắn ta còn chưa kịp nhìn được phần mở đầu thì Thẩm Nguyệt đã thu lại thánh chỉ sau đó nhanh chóng rời đi, nàng lẩm bẩm nói: "Ngươi đừng quan tâm, việc này không liên quan đến ngươi".
Nàng ngay lập tức đi thẳng đến cửa phòng Tô Vũ.
Đèn trong phòng hắn vẫn sáng.
Thẩm Nguyệt tràn đầy tức giận, không thể nào bình tĩnh lý trí được nữa, trước khi quyết định phải bình tĩnh đối mặt thì nàng đã đưa tay đẩy cửa phòng của Tô Vũ ra.
Lúc này Tô Vũ còn chưa ngủ cho nên vẫn chưa chốt cửa.
Tô Vũ đang tự mình thay thuốc cho vết thương trên cánh tay, bởi vì một tay không thuận tiện nên động tác vô cùng chậm.
Khi Thẩm Nguyệt bước vào thì hắn đã rủ tay áo màu trắng xuống, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm Nguyệt cầm trong tay thánh chỉ bị cháy xém thì thần sắc của hắn liền trở nên âm trầm.
Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu rồi nhấc chân bước vào, đứng mặt đối mặt với Tô Vũ.
Nàng nói: "Tô Vũ, chàng không định nói với ta chuyện gì hay sao?"
Tô Vũ nói: "Nàng đã nhìn thấy tất cả rồi, ta còn biết nói cái gì nữa? Cho dù ta có nói thì nàng sẽ chịu nghe sao?"
Thẩm Nguyệt mím môi, trong lòng tức giận, nàng đập thánh chỉ xuống bàn rồi hỏi: "Thánh chỉ này được truyền đến từ lúc nào?"