"Ta muốn nhờ công chúa nhìn giúp ta trong canh này đã bị bỏ thêm thứ gì, thảo nào mấy ngày nay ta ăn canh đều cảm thấy có mùi thuốc đông y nhàn nhạt".
Thẩm Nguyệt cũng ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt rất khó nhận ra, nàng nheo mắt cười, nói rõ ràng: "Nghe nói mấy ngày nay tướng quân luôn ngủ lại ở Hương Tuyết Uyển, Mi Vũ sợ nhất chuyện gì mà ngươi còn không biết sao?"
Hương Phiến biến sắc liền hỏi: "Ý của công chúa là..."
"Thuốc tránh thai, dùng về lâu về dài ngươi sẽ rất khó để có thêm một đứa con nào khác".
Nàng vừa dứt lời thì Hương Phiến đã lớn tiếng mắng: "Ả ta đã không thể mang thai mà lại còn muốn ta cũng không thể mang thai, chẳng lẽ ả ta muốn tướng quân đoạn tử tuyệt tôn sao!"
Thẩm Nguyệt nhàn nhạt nói: "Tướng quân có đôi mắt tinh tường, quả là rất biết cách nhìn người, chuyện thành ra thế này cũng chẳng còn cách nào khác".
Hương Phiến nói: “Đa tạ công chúa đã chỉ điểm, ta sẽ không quấy rầy công chúa nghỉ ngơi nữa”, dứt lời thì nàng ta liền mang theo nha hoàn vội vàng rời đi.
Sau khi Hương Phiến rời đi, Thẩm Nguyệt liền quay vào nhà rồi bảo Ngọc Nghiên thay y phục mới cho mình.
Ngọc Nghiên vừa vuốt lại các nếp gấp trên y phục vừa bực bội liếc nhìn người có mái tóc dài búi cao tỏa ra anh khí bừng bừng trước mắt rồi nói: "Công chúa, nhất định phải ăn mặc như thế này mới có thể đi ra ngoài sao?"
Lúc đó Thẩm Nguyệt đang bận trang điểm cho lông mày rậm hơn bên bàn trang điểm, nàng đáp: "Nếu không thì còn làm thế nào nữa? Ngọc Nghiên à, chúng ta đang đi làm chuyện xấu, tất nhiên là phải cải trang một chút rồi".
Thẩm Nguyệt kéo kéo góc áo, ngắm nghía bản thân mình trong tấm gương đồng, trông nàng lúc này không khác gì một công tử tuấn tú, chuyện đó khiến nàng không khỏi hài lòng híp mắt.
Sau đó Ngọc Nghiên cũng thay vào trang phục nam nhân, trên đầu có một búi tóc nhỏ, khuôn mặt sáng mịn mềm mại cùng với đôi mắt long lanh sáng ngời.
Thẩm Nguyệt liếc nhìn nàng ta một cái rồi nói: "Ngay từ cái nhìn đầu tiên vẫn khiến người ta muốn phạm tội, haiz, thôi quên đi, tạm thời cứ như vậy cũng được".
Lần này Thẩm Nguyệt ra ngoài không định mang theo Ngọc Nghiên nhưng Ngọc Nghiên cùng Thôi thị nhất định không yên tâm để nàng đi một mình.
Thôi thị phải ở lại Trì Xuân Uyển để chăm sóc Bắp Chân, bà ta còn dặn dò theo: "Công chúa ra ngoài phải cẩn thận".
"Ta biết rồi nhị nương", Thẩm Nguyệt hôn lên má Bắp Chân một cái rồi nói tiếp: "Bắp Chân, mẹ phải ra ngoài để trả thù, con ở nhà phải ngoan đó, đói bụng thì cứ kêu nhị nương đút sữa biết chưa?"
Bắp Chân khẽ mở mắt nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, sau đó lại nhắm lại.
Sau khi rời khỏi phủ tướng quân, Thẩm Nguyệt mang theo Ngọc Nghiên ra phố, trên đường phố có rất nhiều người thỉnh thoảng lại liếc nhìn họ bằng ánh mắt khác thường.
Ngọc Nghiên yếu ớt nói: "Công... công tử, tại sao bọn họ cứ nhìn chúng ta vậy?"
Thẩm Nguyệt nhắm mắt lại, tùy tiện đưa tay ra vỗ ngực Ngọc Nghiên một cái.
Ngọc Nghiên bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức kêu lên rồi lấy hai tay che ngực, nét mặt vừa xấu hổ vừa tức giận.
Thẩm Nguyệt vừa buồn cười vừa bực mình nói: "Ngươi nói thử xem là tại sao? Chắc do bọn họ hiếm khi thấy một tiểu đệ đệ hay thẹn thùng như ngươi, bước đi thì lúng túng, lúc nào cũng khoanh tay trước ngực lộ ra vẻ giận dữ xấu hổ như bị ai ức hiếp, ngươi như vậy rất dễ khiến cho người ta nổi thú tính đó, ngươi có biết không?"
Ngọc Nghiên sửng sốt: "Hả?"
Trước đây nàng ta chưa bao giờ mặc y phục nam nhân ra đường.
Thẩm Nguyệt nghiêm túc dặn dò: "Ngẩng đầu cao lên, bây giờ ngươi là nam nhân thì sợ cái gì, đừng cố tỏ ra đoan trang hiền thục, ngươi có đi hai hàng trên phố cũng không có vấn đề gì".
Ngọc Nghiên dần dần buông lỏng dưới sự hướng dẫn của Thẩm Nguyệt, lúc này nàng ta mới nhận thấy không còn nhiều người nhìn nàng ta một cách kỳ lạ nữa thì liền trở nên vui vẻ, muốn đi thế nào thì đi. Lúc nàng ta còn là nữ nhân thì có nhiều quy tắc trói buộc, bây giờ đã không còn nữa, đúng là tự do chưa từng thấy.
Nàng ta giống như con ngựa bị đứt dây cương, không thể dừng lại được.
Cả hai đi bộ đến tận hiệu thuốc mà Hương Lăng đã nhắc đến tối hôm qua.
Con phố này khá vắng vẻ, chỉ lác đác vài người đi bộ qua lại.
Những khu dân cư trong kinh cũng chia làm năm bảy loại, khu phố này nằm ngoài rìa kinh thành cho nên không phồn hoa náo nhiệt bằng những nơi khác.
Thẩm Nguyệt đứng trước cửa hiệu thuốc, cánh cửa hiệu thuốc đang đóng chặt, tấm ván cửa cũ kỹ bụi bặm, trong góc còn có mạng nhện đóng dày đặc.
Có vẻ như hiệu thuốc này đã lâu không mở cửa buôn bán.
Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên lại cùng nhau đi tìm chỗ ở của đại phu, nơi đó nằm trong một ngõ nhỏ rách nát, Ngọc Nghiên đi thẳng đến ngôi nhà cuối ngõ thì dừng lại.
Kết quả, bọn họ gõ cửa một hồi nhưng không có ai trả lời.
Thẩm Nguyệt đẩy cửa, phát hiện ra rằng cửa không khóa nên nàng có thể dễ dàng đẩy mở ra.
Nàng thận trọng nhấc chân bước vào.
Bên trong là một cái sân nhỏ, một gian phòng khách và hai gian phòng ngủ không có một bóng người.
Nếu nhìn vào lớp bụi bám trên bàn ghế thì có thể thấy rằng nơi đây đã không có người ở trong mấy ngày nay.
Ngọc Nghiên nhanh chóng nói: "Công chúa, chẳng lẽ ông ta nghe được tin tức gì đó nên đã bỏ trốn rồi?"
Thẩm Nguyệt đứng trong phòng khách nhìn xung quanh, tầm mắt hướng vào trong góc, ở nơi đó có những vết đỏ sẫm hơi mờ giống như những vết rỉ sét lâu ngày không được tẩy rửa.
Thẩm Nguyệt nói: "Có lẽ không phải vậy, Hương Lăng không kịp đi mật báo, hơn nữa chắc chắn đã nhiều ngày nay không có ai sống ở đây. Nếu như ông ta nghe được tin tức rồi bỏ trốn thì sao đồ đạc trong phòng cũng không được dọn đi, mấy món đồ có giá trị vẫn còn nguyên ở đây?"
Nói đoạn Thẩm Nguyệt lại nheo mắt rồi nhếch miệng cười: "Hơn nữa, ở chỗ mà ngươi đứng còn có một vũng máu kìa Ngọc Nghiên".
Nàng vừa dứt lời thì Ngọc Nghiên đã sợ hãi kêu lên một tiếng rồi nhảy ra khỏi chỗ mình đứng.
Trong khi Thẩm Nguyệt nở nụ cười thì Ngọc Nghiên tức giận nói: "Chuyện đến nước này rồi mà công chúa còn có tâm tình đùa giỡn!"
Cuối cùng, cả hai tiếp tục tìm kiếm trong sân cũng không tìm thấy gì.
Nửa tháng nay Thẩm Nguyệt vừa lo dưỡng sức vừa lo lắng cho tình hình của Bắp Chân trong cung cho nên không có thời gian đến thanh toán chuyện này.
Thẩm Nguyệt không vội trả thù vì nàng biết rõ kẻ đứng sau mọi chuyện là ai, nhưng điều đó cũng không có nghĩa rằng nàng sẽ để cho tên lang trung giang hồ gian ác kia lọt lưới.
Nhưng chuyến đi lần này của nàng đã vô ích.
Nhưng Thẩm Nguyệt có thể chắc chắn một điều, dấu vết trong phòng khách chính là máu thật.