Hắn ta nhếch môi nói: “Mặc dù không muốn nói tin về hắn cho cô lắm nhưng cô chạy nhanh quá, hắn cũng không dám chạy chậm vì sợ mất dấu. Lúc cô nghỉ ngơi giữa đường, hắn cũng không thể nghỉ ngơi, còn phải sắp xếp chuyện sau khi cô về kinh”.
Bằng không nàng nào có thể bình yên vô sự quay về.
Thẩm Nguyệt rũ mi, vành mắt lại đỏ ửng lần nữa.
Tần Như Lương bội phục nói: “Lần đầu tiên ta phát hiện, thì ra nước mắt của cô nhiều như thế, có thể khóc lóc không ngừng trên điện, cô được tạo thành từ nước à?”
Thẩm Nguyệt hít một hơi lạnh lẽo, làm như không có chuyện gì đáp: “Chỉ có thể nói ta diễn quá tốt”.
Tần Như Lương cúi đầu nhìn nàng: “Nhắc đến Bắp Chân và Tô Vũ, cô không phải đang diễn”.
Bắp Chân và Tô Vũ đều là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời Thẩm Nguyệt, nàng không muốn mất đi ai cả.
Nếu hoàng thượng đã đích thân lên tiếng bảo nàng đi thăm Tô Vũ thì nàng há có thể không đi.
Chỉ cần đến phủ, không cần gặp mặt hắn, dù chỉ có thể nghe giọng hắn cách một cánh cửa cũng tốt lắm rồi.
Nhưng không ngờ Hạ ái khanh mà hoàng thượng nói không phải là Hạ Du mà là huynh trưởng của Hạ Du – Hạ Phóng.
Hoàng thượng bảo Hạ Phóng đến để thăm dò tình hình.
Mấy người vừa gặp nhau, Hạ Phóng vái một cái rồi nói: “Bái kiến Tần tướng quân, Tĩnh Nguyệt công chúa, Tô đại nhân bị bệnh, Hoàng thượng cũng rất lo lắng nên lệnh ta đến thăm cùng Tần tướng quân và công chúa”.
Nhà Tô Vũ cực kỳ yên tĩnh.
Trong ký ức của Thẩm Nguyệt, đây là lần đầu tiên nàng bước vào từ cổng chính.
Quản gia cẩn trọng đón khách, dù trước đó từng tiếp xúc mấy lần với Thẩm Nguyệt nhưng quản gia cũng không biểu hiện ra chút quen thuộc nào, mọi thứ đều rất quy củ.
Nghe mấy người Thẩm Nguyệt nói là đến thăm Tô Vũ, quản gia tiến vào bẩm báo sau đó dẫn ba người tới nội viện.
Đình viện tịch mịch, sau khi vào đông cây cỏ héo tàn, chỉ còn mấy cây mai ven đường mòn đang kỳ nở rộ, nhụy hoa treo đầu cành, nụ hoa mới chớm nở bừng bừng sức sống.
Ao nhỏ phẳng lặng, không chút gợn, nước trong ao hệt như một chiếc gương được tạo ra từ ngọc bích.
Thẩm Nguyệt đi ngang qua gốc mai, ngửi thấy mùi thơm của hoa.
Đi đến trong sân, Hạ Phóng nhìn xung quanh: “Ta nhớ trước đó hoàng thượng từng ban thưởng hai tì thiếp xinh đẹp cho Tô đại nhân, sao suốt đoạn đường lại trông vắng lặng thế này, không có lấy một bóng mỹ thiếp nào thế”.
Quản gia đáp: “Hai vị tiểu phu nhân lo lắng cho sức khỏe của đại nhân, bây giờ đang chuẩn bị dược thiện trong bếp. Đại nhân nhà tiểu nhân thích yên tĩnh nên ngày thường nội viện này không cần ai hầu hạ cả”.
Hạ Phóng nói: “Cuộc sống của Tô đại nhân đúng là tĩnh lặng quá”.
Quản gia nói: “Trước giờ vẫn thế, đại nhân của ta đã quen rồi”.
Hạ Phóng cười nhạo nói: “Giả vờ thanh cao gì chứ, chuyện Tô đại nhân ra vào Sở Ngọc Lâu trước kia đã truyền khắp kinh thành rồi”.
Nói rồi hắn ta vuốt tay áo, sau đó đi vào phòng Tô Vũ, sau đó nói với Tô Vũ trong phòng: “Nghe nói Tô đại nhân bị ốm, ta tuân lệnh Hoàng thượng đến thăm ngươi”.
Bên trong vang lên tiếng ho trầm thấp của Tô Vũ khiến tim Thẩm Nguyệt xao động.
Hai tay nàng siết chặt lấy góc áo, không để cho mình lộ ra cảm xúc.
Giọng nói Tô Vũ xen lẫn chút trạng thái bị bệnh nói: “Nếu Hạ đại nhân không để ý cả bệnh khí của ta đầy phòng này thì mời vào”.
“Tô đại nhân hết mình vì dân vì nước, ta nào dám chê”, Hạ Phóng quay đầu lại nhìn Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt nói: “Chẳng phải không chỉ có ta đến mà Tần tướng quân và Tĩnh Nguyệt công chúa cũng đến”.
Tô Vũ lại ho vài tiếng, như có như không mà thở dài: “Ta được quan tâm mà sợ đấy”.
Sau đó quản gia bước đến mở cửa, Hạ Phóng và Tần Như Lương định nhấc chân bước vào.
Thẩm Nguyệt ở phía sau đè nén xúc động muốn gặp Tô Vũ mà nói: “Tô đại nhân là đàn ông, ta đi vào thì không hợp lễ nghĩa, chi bằng ta ở bên ngoài, tướng quân và Hạ đại nhân vào là được”.
Nàng đang rất sợ, sợ vào trong gặp Tô Vũ thì lại không kiềm chế được, nàng khi trông thấy bộ dạng bệnh tật của hắn sẽ khiến Hạ Phóng nhìn ra điều gì.
Chỉ cần có thể đứng bên ngoài nghe tiếng hắn là đủ rồi.
Hạ Phóng nhìn Thẩm Nguyệt nói: “Cũng đã đến rồi, sao Tĩnh Nguyệt công chúa lại không vào?”
Thẩm Nguyệt nói: “Nam nữ có khác, ta không phóng khoáng được như Hạ đại nhân, vẫn nên ở ngoài nghe là được. Để tướng quân chuyển lời hỏi thăm đến Tô đại nhân thay ta”.
Nam nữ có cách biệt, đây lại là phòng ngủ của Tô Vũ, nếu Thẩm Nguyệt đi vào quả thật cũng không phải phép.
Tô Vũ dựa vào đầu giường, trên người mặc bộ đồ trắng, tóc đen như mực, sắc mặt trắng bệch.
Hắn hơi rũ mi, nghe được lời Thẩm Nguyệt nói, đôi mắt trở nên sâu thẳm như không đáy.
Nếu nàng có thể nghiêng tai nghe, với hắn cũng đã là sự an ủi.
Hai người cách một cánh cửa, rõ ràng gần nhau đến thế nhưng lại không thể gặp nhau.
Cánh cửa mở, Hạ Phóng và Tần Như Lương vào trong. Thẩm Nguyệt có thể ngửi được mùi thuốc tỏa ra từ trong phòng, cùng với đó là mùi trầm hương thoang thoảng quen thuộc.
Tô Vũ đã trở lại thành một đại học sĩ nho nhã.
Toàn thân sạch sẽ không lẫn chút sát khí và mùi máu tanh, nếu có mùi cũng chỉ là hương trầm khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Thẩm Nguyệt đứng ngoài cửa nghe thấy giọng hắn, trong lòng cảm thấy vừa chua xót vừa ấm áp.
Trong tim chứa có một người, điều này giúp nàng không cảm thấy lạc lõng cô đơn.
Từng lời nói, giọng nói bình thản hệt như đang trò chuyện bình thường lại hợp nhau tới thế. Trong giọng còn xen lẫn sự yếu ớt khi bị bệnh, hơi khàn nhưng Thẩm Nguyệt lại cảm thấy cực kỳ nhẹ nhàng, dịu dàng.
Chương 436: Háo sắc
Sự rung động đó lan ra khắp tay chân Thẩm Nguyệt, mỗi sợi dây thần kinh của nàng đều bị dao động.
Tô Vũ vẫn quay lại cùng nàng.
Rõ ràng, sau khi nàng chạy mất, hắn còn có thể ngăn lại nhưng hắn không làm thế mà chọn lặng thầm đi theo phía sau, trước khi nàng vào kinh còn suy xét hết mọi thứ thay nàng.
Thẩm Nguyệt lắng nghe giọng Tô Vũ, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài.
Thật ra lần này hắn đã ngầm đồng ý để mặc nàng làm theo ý muốn.
Sau đó, quả nhiên có hai tiểu thiếp xinh đẹp bưng thuốc từ ngoài bước vào.
Mùi dược thiện này là loại điều dưỡng thân thể, trị liệu thương tích.
Chẳng qua là khi hoàng thượng ban hai cơ thiếp cho Tô Vũ, chính mắt Thẩm Nguyệt đã nhìn thấy rõ Tô Vũ tự tay giết hai người đó.
Hai mỹ thiếp này là hai kẻ xa lạ, nhưng ngẫm lại, Thẩm Nguyệt cũng không nhớ rõ tì thiếp ban đầu có dáng vẻ thế nào.
Hai người này chỉ cần ăn mặc thật đẹp, dáng người uyển chuyển, bước đi duyên dáng giống như hai người trước đó là ổn
Đã qua lâu như vậy, hẳn là chẳng ai còn nhớ tì thiếp địa vị thấp hèn này trông thế nào.
Huống hồ, Tô Vũ chưa từng dẫn hai tì thiếp ra ngoài lộ mặt, người ngoài căn bản không quen biết gì hai người này
Tô Vũ quá rõ là khi hoàng thượng ban cơ thiếp, Hạ Phóng cũng không có ở đó nên hắn ta cũng chưa từng gặp hai người kia.
Mặc dù Thẩm Nguyệt không biết Tô Vũ đưa hai người phụ nữ này vào phủ lúc nào nhưng bây giờ Hạ Phóng là người bên cạnh hoàng thượng, nếu không để cho hắn ta thấy hai người thì sao có thể xua tan nghi ngờ của người này.
Mà không nghi ngờ trước thì sao Hạ Phóng lại hỏi về hai tì thiếp khi vừa bước vào cửa.
Mỹ thiếp tiến tới gần, thướt tha đi đến trước mặt Thẩm Nguyệt, yểu điệu vấn an.
Thẩm Nguyệt nhìn dáng vẻ hơi cúi đầu của họ, hành động này làm lộ ra cần cổ trắng hồng, dáng người dưới lớp quần áo vô cùng đáng kiêu ngạo, thân là một người phụ nữ, Thẩm Nguyệt cũng cảm thấy hai người họ vô cùng xinh đẹp.
Trước đây, sinh hoạt hàng ngày của Tô Vũ chưa bao giờ phải trông nhờ vào người khác nhưng bây giờ lại có hai người phụ nữ đưa cơm bưng thuốc hầu hạ hắn.
Dù Thẩm Nguyệt biết đó đều là do hoàn cảnh ép buộc nhưng nàng vẫn cảm thấy rất không thoải mái.
Nàng bình thản nói: “Mau đem thuốc lên cho Tô đại nhân”.
Hai người bước vào phòng, dâng thuốc lên, Tô Vũ bưng lấy bát thuốc rồi chậm rãi uống, sau đó tiện tay cầm lấy khăn bên cạnh lau khóe miệng.
Hạ Phóng chẳng ngờ hai mỹ nhân mà hoàng thượng ban cho Tô Vũ lại xinh đẹp đến thế.
Với nhan sắc cỡ này, dù đưa vào trong hoa lâu, họ cũng có thể trở thành ứng cử viên cho vị trí hoa khôi.
Bình thường, mặt ngoài Hạ Phóng không thể hiện ra nhưng trong tâm tính lại là một tên háo sắc.
Chỉ là hắn ta chưa từng qua đêm ở ngoài mà thôi, vì muốn duy trì hình tượng nghiêm minh chính trực trước mặt hoàng thượng, hắn ta đều chỉ đón người tới nhà qua đêm, hôm sau lại tiễn đi.
Bây giờ hai người này mặc quần áo bắt mắt, vẻ ngoài xinh đẹp, vóc dáng quyến rũ, khiến Hạ Phóng không khỏi nhìn thêm vài lần, môi nở nụ cười như có như không mà nói:
“Hoàng thượng đúng là rất coi trọng Tô đại nhân, thế mà lại ban cho tì thiếp xinh đẹp như thế, thảo nào bên ngoài đều nói Tô đại nhân rất có diễm phúc”.
Tô Vũ khẽ cười nói: “Tiếc là ta phúc mỏng, không phước hưởng thụ, để Hạ đại nhân chê cười rồi”.
Hạ Phóng chế giễu: “Cũng phải, ta còn nghe nói Tô đại nhân không hứng thú đối với mấy mỹ nhân này mà là người khác, vậy thì đúng là đáng tiếc”.
Tô Vũ lộ ra vẻ mệt mỏi, đúng lúc quản gia đi vào nói: “Xin hai vị đại nhân thứ lỗi, đại phu đã dặn dò là đại nhân nhà ta phải nghỉ ngơi sau khi uống thuốc. Hai ngày trước đại nhân đều hôn mê không tỉnh, chiều nay mới miễn cưỡng được một chút”.
Nhìn vẻ mặt ốm yếu của Tô Vũ là biết lần này hắn bệnh không nhẹ.
Tần Như Lương nãy giờ không lên tiếng chợt trầm giọng nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, bọn ta không làm phiền nữa”.
Tô Vũ nói: “Thứ cho ta không tiện đứng dậy tiễn các vị”.
Hạ Phóng nói: “Ngươi vẫn nên nghỉ ngơi đi! Hoàng thượng còn đang đợi ngươi đáp lời đấy”.
Sau đó ba người ra khỏi nhà Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương ngồi cùng một xe ngựa quay về phủ tướng quân, còn Hạ Phóng thì về phủ của mình.
Không ngờ mới đi được chưa bao lâu, Hạ Phóng đã quay lại.
Hắn ta vừa vào cửa là đã nhìn thấy hai tì thiếp xinh đẹp.
Hai mỹ thiếp cũng nhìn thấy hắn ta nên bước đến chào hỏi: “Đại nhân làm rơi đồ gì à?”
Nói rồi bèn cầm một ngọc bội đeo ở thắt lưng đưa đến trước mặt Hạ Phóng nói: “Cái này là của đại nhân sao? Vừa rồi nó bị rơi trong phòng Tô đại nhân, Tô đại nhân nhìn thấy nên bảo thiếp thân mau chóng đưa ngọc bội đến, mong có thể đuổi kịp đại nhân, nhưng không ngờ còn chưa ra khỏi cửa, đại nhân đã quay lại rồi”.
Hạ Phóng không biết ngọc bội này của mình rơi vào lúc nào.
Mặc dù không phải là vật có giá trị gì nhưng hắn ta chưa từng qua lại thân thiết với Tô Vũ, lập trường khác nhau, quả thật không nên làm rơi đồ ở nhà đối phương để tránh sau này có chỗ sơ hở.
Hạ Phóng giơ tay nhận lấy, dù sao hai tì thiếp cũng có thân phận thấp hèn, hắn ta cũng lười nói câu cảm ơn với hai người.
Kết quả không cẩn thận chạm vào tay tì thiếp, cảm giác mềm mại hơn hắn ta nghĩ.
Tì thiếp xấu hổ, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Hạ Phóng rất giỏi việc quan sát sắc mặt nói: “Hai ngươi có lời muốn nói?”