Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần - Thẩm Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không được, ta sẽ không buông nàng ra", Tô Vũ chặn nàng lại ở trong góc tường rồi nói: "Nếu như nàng vào trong đó sẽ bị Hạ tướng chặn ở bên trong linh đường không thể ra ngoài được. Nếu như để ông ta phát hiện ra nàng nửa đêm lẻn vào nhà của ông ta thì hậu quả sẽ rất tồi tệ".

"Vậy còn Hạ Du thì phải làm sao?"

Tô Vũ trầm giọng nói: "Hắn ta là con trai của Hạ tướng, Hạ tướng luôn yêu thương hắn ta, hổ dữ cũng không ăn thịt con. Chuyện giữa hai cha con họ thì nên để cho hai cha con họ giải quyết. Nàng giúp Hạ Du tới đây là đủ rồi".

Thẩm Nguyệt không thể đẩy hắn ra, nàng tức giận đến mức há miệng cắn mạnh vào cổ của Tô Vũ.

Góc tường này rất hẹp, chỉ có thể giấu một mình Thẩm Nguyệt, còn Tô Vũ lại không thể trốn hết.

Một nửa thân thể Tô Vũ vẫn lộ ra bên ngoài.

Lúc này cổng viện đã bị mở ra.

Hạ tướng từ ngoài bước vào.

Thẩm Nguyệt biết rằng nàng không thể bại lộ trước mặt Hạ tướng vào lúc này, nhưng Tô Vũ cũng giống như vậy.

Nếu Hạ tướng phát hiện ra, cả Tô Vũ và nàng đều không thể trốn thoát.

Hai người ở cùng một chỗ, lại ban đêm ban hôm lẻn vào trong nhà Hạ tướng, đúng là một lời khó giải thích hết.

Vì vậy ngay trước lúc Hạ tướng mở cổng thì Thẩm Nguyệt đã hít sâu một hơi rồi một tay nắm lấy vạt áo của Tô Vũ rồi đột ngột kéo mạnh hắn về phía mình.

Hai người kề sát bên nhau, hoàn toàn tránh được ánh đèn phía trước cổng.

Thẩm Nguyệt nín thở, không biết trái tim của ai đang đập loạn trong lồng ngực.

Thời gian như ngưng đọng lại, Tô Vũ ép nàng vào góc tường, dùng lực ôm chặt lấy nàng.

Nàng cố gắng hít một hơi thật sâu nhưng vẫn cảm thấy ngột ngạt khó thở.

Nàng cảm thấy Tô Vũ thật sự rất gian xảo.

Lúc nào cũng vậy.

Nàng biết Tô Vũ đang cố ý làm như vậy. Hắn cố ý không rời đi, cố ý dây dưa với nàng.

Nhưng tại sao hắn lại có thể chắc chắn rằng nàng sẽ không đẩy hắn ra ngoài mà sẽ kéo hắn vào trong?

Nàng dường như đã rơi vào bẫy của hắn. Là chính nàng tự đẩy mình vào trong bẫy.

Hai người yên lặng chờ đợi, chờ tiếng bước chân của Hạ tướng đi xa rồi từng bước tới gần linh đường.

"Tô Vũ, ngươi đừng quên ta đã từng nói ta rất chán ghét ngươi".

"Nàng đang nhắc nhở ta hay là đang nhắc nhở chính mình?"

Lúc này, từ bên trong linh đường lại truyền ra giọng nói tức giận của Hạ tướng: "Nghịch tử!"

Thẩm Nguyệt giật mình, vừa định ra ngoài thì Tô Vũ đã ấn nàng lại rồi nói vào tai nàng: "Nàng không thể đi, đó là chuyện của bọn họ".

Thẩm Nguyệt cuối cùng cũng hiểu, nàng hỏi: "Là ngươi đã đưa Hạ tướng đến đây sao?"

"Càng hỏi nhiều thì nàng sẽ càng không vui".

"Vậy là ngươi thừa nhận rồi?", Thẩm Nguyệt nói: "Ngươi cố ý dẫn ông ta tới đây, ngươi muốn cha con bọn họ hoàn toàn trở mặt với nhau hay sao?"

Tô Vũ nói: "Nếu như cái chết của lão phu nhân thật sự có điểm kỳ quái thì cho dù đêm nay hai người có tìm được cái gì, nếu như không có người chứng kiến thì ai sẽ tin hai người?"

Lúc này từ trong linh đường lại truyền ra tiếng đánh mắng của Hạ tướng.

Thẩm Nguyệt không lo lắng về chuyện Hạ tướng đánh Hạ Du, nàng chỉ lo lắng Hạ tướng sẽ gọi người đến đuổi Hạ Du đi.

Không ngờ ở bên trong linh đường Hạ tướng vừa đánh Hạ Du vài cái thì đã khiến cho Hạ Du ngã xuống đất, những vết thương trên cơ thể Hạ Du vốn chưa lành bây giờ lại rách da, thấm máu ra ngoài y phục.

Hạ tướng giật mình, ông ta cởi y phục của Hạ Du ra thì thấy trên người hắn ta có chi chít những vết sẹo.

Ngay lập tức ông ta liền rơi lệ, vừa đau lòng vừa tức giận.

Thẩm Nguyệt nghe thấy động tĩnh thì sợ hãi, Tô Vũ lại thì thào nói: "Chỉ cần để Hạ tướng tận mắt nhìn thấy nguyên nhân cái chết của lão phu nhân thì Hạ Du mới có cơ hội giải oan".

Thẩm Nguyệt lại lúng túng hỏi: "Sao ngươi biết đêm nay bọn ta sẽ lẻn vào đây, là do nhị nương nói cho ngươi biết sao?"

"Vào buổi sáng ta nhìn thấy nàng mang theo một gia nô, bình thường nàng không bao giờ mang theo gia nô, vậy thì hắn ta chắc chắn chính là Hạ Du. Nếu như nàng muốn giúp hắn ta giải oan thì cũng chỉ có thể tìm hiểu trên thi thể của lão phu nhân".

Nàng không thể đoán được hết tâm tư kín đáo của Tô Vũ, chuyện này cũng khiến cho nàng không còn lời nào để nói.

Thẩm Nguyệt rất muốn đánh nhau với hắn, nàng nói: "Sao ngươi biết được lão phu nhân chết một cách kỳ lạ? Nếu như không phải như vậy mà ngươi lại dẫn Hạ tướng tới thì chẳng khác nào nói với ông ta rằng Hạ Du đang bất kính với lão phu nhân".

Tô Vũ nói: "Bởi vì ta tin tưởng vào phán đoán của A Nguyệt".

Trong linh đường, Hạ Du quỳ gối bên quan tài, cứ như thể chỉ trong vài ngày mà hắn ta đã trưởng thành, cho dù Hạ tướng có đánh đập và la mắng như thế nào thì hắn ta cũng không đáp trả hay nói thêm một lời nào.

Nét mặt của hắn ta lúc này không còn là sự nản lòng thoái chí, hoàn toàn khác so với trước đây.

Hạ Du nuốt máu ngược vào trong rồi nói: "Ta là nghịch tử nhưng ta không hề khiến cho bà nội tức chết. Bây giờ ông có đuổi ta ra khỏi gia môn thì ta cũng không oán không thán, nhưng chuyện ông không cho ta bái tế bà nội thì ta sẽ ghi nhớ cả đời. Ta trở lại đây chỉ vì muốn chứng minh sự trong sạch của ta mà thôi".

Vừa dứt lời thì hắn ta liền nghiến răng nghiến lợi đứng lên, quay đầu nhìn lão phu nhân đang nằm trong quan tài rồi lại bật khóc nói: "Bà nội, cháu trai bất hiếu".

Nói xong hắn ta liền cẩn thận nâng bàn tay lạnh lẽo cứng ngắc của lão phu nhân lên, phát hiện móng tay của bà ấy đã dần biến thành màu đen, hắn ta liền lấy ngân châm đâm vào trong ngón tay của bà ấy.

Sau một lúc lâu, Hạ Du lấy ngân châm ra cho Hạ tướng xem.

Hạ tướng ngay lập tức biến sắc.

Phần đầu của ngân châm đã biến thành màu đen, điều đó chứng tỏ trong thi thể của lão phu nhân có độc, lão phu nhân đã bị đầu độc chết.

Hạ tướng không thể tin nỗi vào mắt mình, Hạ Du liền nói: "Ta đã nói ta không khiến cho bà nội tức chết, nhưng bây giờ ta cũng không cần ông tin điều đó nữa".

Bây giờ sự tình đã rõ ràng, Hạ Du cũng sẽ không trở về chỗ của Thẩm Nguyệt nữa.

Hắn ta phải ở lại đây thì mới có thể tiếp tục điều tra rõ chuyện này.

Tô Vũ nói nhỏ: "Chuyện đã đúng ý của nàng rồi, mau đi thôi".

Cuối cùng Tô Vũ đưa nàng rời khỏi Hạ phủ, lần này nàng không cần trèo tường, chỉ cần nhảy một cái thì đã đứng bên ngoài bức tường rồi.

Nàng ngay lập tức đẩy Tô Vũ ra trước.

Khi Tô Vũ buông nàng ra thì hắn còn cúi đầu dùng ngón tay nghịch cây sáo trúc đang buộc quanh eo nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK