Sau cùng Thẩm Nguyệt nói: “Tô Vũ, nhớ quay về sớm, ta sẽ luôn đợi chàng trở về”.
Tô Vũ mỉm cười nhẹ bẫng như có như không: “Được. Biết nàng đang đợi ta, ta sẽ cố gắng về sớm”.
Sau cùng, Thẩm Nguyệt mở cửa bước ra ngoài, để lại một mình Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt nói với thủ vệ ở bên ngoài rằng thủ thành mệt rồi, lúc này đã đi ngủ.
Một mình Tô Vũ ở trong phòng, hắn đứng im trước giường nhìn kẻ đã chết nhiều giờ kia, tiện tay vén noãn trướng dính chặt vào mặt gã sang một bên giường, cơn gió từ ngoài cửa sổ lọt vào chỉ thổi một loáng đã làm khô vết nước trên mặt gã.
Thẩm Nguyệt ngồi kiệu, một mình quay về viện tử.
Viện tử trống huơ trống hoác, đợi khi thực sự không trông thấy Tô Vũ, Thẩm Nguyệt mới cảm thấy lạnh lẽo và tiêu điều.
Dưới cằm của nàng toàn là vết son môi đỏ hồng, nàng lại bước ra từ phòng của thủ thành nên nha hoàn cũng đoán ra đại khái, thế mà không hỏi han điều gì, chỉ lặng lẽ lấy nước để Thẩm Nguyệt tắm rửa.
Thẩm Nguyệt nói một câu: “Ra ngoài hết đi”.
Sau đó nha hoàn đóng cửa phòng lại rồi lùi ra ngoài.
Một mình Thẩm Nguyệt bước vào thùng nước nóng, vốc nước lên rửa mặt. Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu nàng toàn là Tô Vũ.
Cho dù hắn giết người điềm nhiên như không, nàng cũng chẳng thể ngừng nhớ đến hắn, điên cuồng nhớ hắn.
Hơi thở dồn dập và rối loạn cùng nụ hôn nóng bỏng và triền miên mà hắn để lại trên làn da nàng, từng cảnh tượng kiều diễm ấy một khi chui vào trong đầu nàng rồi sẽ không thể nào xua đi được nữa.
Nàng không biết Tô Vũ ở chỗ thủ thành thế nào rồi, cũng không biết hắn có gặp chuyện gì không, bao giờ mới trở lại.
Thẩm Nguyệt ngây ngẩn tắm rửa, mặc thêm áo ngủ mỏng nhẹ, sau đó nằm lên giường, đờ đẫn như người mất hồn.
Nàng cảm thấy hơi lạnh, nằm trên giường hồi lâu cũng chẳng có chút hơi ấm.
Thời gian dần dần trôi đi.
Màn đêm bên ngoài tĩnh lặng như tờ.
Tô Vũ vẫn chưa quay về. Thẩm Nguyệt chăm chú lắng tai nghe, nhưng không nghe thấy bất kỳ ai hay động tĩnh gì.
Ngược lại, dường như nàng có thể nghe thấy âm thanh giọt sương rơi xuống, phủ một lớp dày đặc trên nền đất.
Có vẻ giống như âm thanh khi giọt sương bị đông cứng lại.
Không biết còn bao lâu nữa thì trời sáng, rõ ràng Tô Vũ nói với nàng là hắn sẽ cố gắng về sớm.
Ngay khi Thẩm Nguyệt đợi đến mức toàn thân sắp cứng đờ, cuối cùng nàng cũng nghe thấy tiếng bước chân sột soạt từ bên ngoài viện tử tiến vào, mỗi bước nhẹ như cơn gió lướt qua.
Toàn thân Thẩm Nguyệt run lên, nàng chẳng kịp nghĩ ngợi, cũng không biết người từ bên ngoài tiến vào có phải Tô Vũ hay không đã lập tức hoảng loạn chạy xuống giường, không kịp xỏ giày đã mở cửa phòng lao ra ngoài.
Tô Vũ trở về trong màn sương thu, không ngờ chưa đi được vài bước thì cửa phòng đã mở ra, hắn ngẩng đầu, trông thấy Thẩm Nguyệt lao ra ngoài mà không khỏi sững sờ.
Sau đó trông thấy Thẩm Nguyệt mặc áo ngủ trắng như tuyết, Tô Vũ khẽ nhíu mày, giọng nói khàn đặc và mệt mỏi: “Mặc phong phanh thế này, sao lại chạy ra ngoài”.
Thẩm Nguyệt ngó lơ lời hắn nói, bước xuống bậc thềm, giẫm lên lớp lá ngân hạnh lạnh lẽo, đứng trước mặt Tô Vũ.
Tô Vũ chú ý tới bàn chân của nàng nên nheo mắt khẽ nói: “Còn không xỏ giày”.
Thẩm Nguyệt đứng dưới ánh đèn u ám, ngẩng đầu nhìn hắn rất lâu.
Nàng khẽ run rẩy giơ tay ra, vuốt ve gương mặt của Tô Vũ.
Tô Vũ khựng lại, nghe nàng nghẹn ngào bằng giọng mũi: “Chàng về rồi à?”
Hắn trút bỏ vẻ nặng nề của mình, sau cùng chỉ còn chừa lại sự dịu dàng, đáp rằng: “Ừ, ta về rồi”.
Khi ấy Thẩm Nguyệt nhìn rõ gương mặt hắn, nghe thấy giọng nói của hắn thì mới hốt hoảng cảm thấy ba hồn bảy vía đã quay về đúng chỗ.
Trên người Tô Vũ thoảng nhẹ mùi máu tanh, Thẩm Nguyệt chẳng quan tâm điều gì nữa rồi, chỉ cần hắn quay về là được.
Nàng im lặng kiễng chân lên, tì cằm vào vai hắn, hai tay vòng qua eo hắn mà ôm chặt, giống như vô số lần mà nàng thầm khao khát trong lòng.
Tô Vũ cứng đờ tại chỗ: “A Nguyệt, trên người ta không sạch sẽ”.
“Điều đó cũng không quan trọng nữa rồi”.
Thần sắc của Tô Vũ không biểu lộ thái độ gì, nhưng ngay sau đó hắn siết chặt Thẩm Nguyệt vào lòng, xoa xoa bả vai gầy gò của nàng, vuốt ve những lọn tóc đen.
Bấy giờ hắn mới phát hiện ra cơ thể của Thẩm Nguyệt mềm mại hơn hắn nghĩ, nhưng lạnh ngắt như băng.
Trong đêm lạnh khi trời chuyển đông, Thẩm Nguyệt chỉ mặc một bộ áo ngủ mỏng manh, làm sao có thể không lạnh.
Không dám chậm trễ thêm, Tô Vũ ôm ngang hông bế nàng lên, đi vào trong phòng.
Hắn quấn nàng vào trong chăn bông, vén vạt áo ngồi xuống bên giường, chăm chú nhìn nàng hồi lâu.
Thẩm Nguyệt rúc mình vào trong lớp chăn, im lặng một lúc rồi nói: “Hẳn là chàng mệt lắm rồi, hay là chàng quay về ngủ trước đi”.
“Thấy nàng thế này, làm sao ta ngủ được”.
“Chàng quay về là tốt rồi, quay về là ta yên tâm rồi”.
Tô Vũ dịu giọng thì thầm: “Có gì đâu mà không yên tâm chứ, đợi nàng ngủ dậy sẽ thấy ta đã về thôi”.
Nàng rất sợ hãi, nhắm mắt vào rồi mở mắt ra mà Tô Vũ vẫn chưa quay về.
Tô Vũ ngắm nàng thêm một lát: “Nàng vươn cổ ra một chút được không? Ta xem thử vết tích trên cổ nàng đã nhạt bớt chưa.
Thẩm Nguyệt cực kỳ phối hợp, vén chăn bông xuống một đoạn, để lộ cần cổ thon nhỏ và xinh đẹp.
Chương 402: Cả đời
Ngón tay Tô Vũ nâng nhẹ phần cằm của Thẩm Nguyệt, khẽ khàng đẩy đầu nàng sang một bên để hắn nhìn thấy hai bên cổ nàng.
Dấu hôn trên cổ kéo dài xuống bên dưới, lan tới cả xương quai xanh bị chăn bông che phủ.
Tô Vũ thấy dấu hôn kia rất đậm, bất giác dịu giọng hỏi: “Đau không?”
Thẩm Nguyệt cụp mắt, vành tai lặng lẽ đỏ lên: “Không nhớ rõ nữa”.
Khi ấy Tô Vũ hôn nàng, nàng đâu còn tâm trí quan tâm mình đau hay không, chỉ cảm thấy toàn thân chìm trong mây mù, tất cả mọi thứ bị quăng lên chín tầng mây.
Hắn mang theo thuốc mỡ bên mình nên lấy ra bôi lên cổ cho Thẩm Nguyệt, giống như lần trước, hắn vận động chân khí đưa vào trong cơ thể nàng, như thế có thể tan vết bầm nhanh hơn.
Ngón tay của Tô Vũ lướt thẳng xuống dưới, tới bên cổ áo của nàng mới dừng lại: “Dưới cổ vẫn còn vài vết nữa cũng cần bôi chứ, nếu nàng không muốn thì ta không bôi”.
Nhưng Thẩm Nguyệt muốn, nếu ngày mai vẫn còn mặc kiểu áo giống như váy áo của hôm nay, không bôi thuốc sẽ không che được.
Thế nên nàng vén chăn ra, để lộ bả vai bên dưới lớp chăn. Nàng giơ tay nới lỏng cổ áo, áo ngủ mềm mại chậm rãi trượt xuống, để lộ xương quai xanh và xương vai.
Đó là nơi mà tối nay Tô Vũ từng lướt qua, bây giờ hiện ra trước mắt hắn, cho dù còn vương dấu hôn từ hắn, vẫn vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.
Hắn vừa bôi thuốc cho nàng vừa nói: “Mấy ngày này nàng không muốn cho ta đến gần, một câu dư thừa cũng không chịu nói với ta. Bây giờ còn oán ta, còn giận ta không”.
Thẩm Nguyệt không đáp lời, chỉ vô thức nghiêng cổ về phía bàn tay hắn.
Tô Vũ đáp: “Thực ra ta không muốn nàng biết những thứ này, ta cũng muốn rằng trong lòng nàng, ta vẫn luôn để lại hình ảnh tốt đẹp. Nếu biết trước như vậy, ta nên giấu giếm thêm chút nữa, sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào cho nàng tìm thấy”.
“Ta không tham quyền thế, cũng không thích âm mưu, thế nhưng đây lại là những thủ đoạn phải dùng để có thể đi tới ngày hôm nay. Đến giờ phút này ta còn sống, số trời định sẵn rằng hai bàn tay ta không thể sạch sẽ nữa”.
Thẩm Nguyệt biết, Tô Vũ có thể giãy giụa thoát ra khỏi vòng xoáy của tiền triều, không thể nào dựa vào sự đơn thuần. Nếu không, ở trên triều đường nuốt người không nhả xương, chỉ e rằng hắn đã chẳng còn lại gì rồi.
Chỉ có thủ đoạn và toan tính mới có thể ngụy trang hắn, bảo vệ hắn.
“Khi nàng không trông thấy, ta còn làm rất nhiều chuyện xấu xa khác. Nếu ta không nói, nàng sẽ không biết, nhưng không có nghĩa là điều đó chưa từng xảy ra, bởi vì ta vẫn luôn là một người như thế”.
Thẩm Nguyệt nhìn hắn nhắc đến mọi thứ với vẻ bình tĩnh và thản nhiên: “Một người tự nhận mình không còn thuốc chữa, không gì cứu vớt được”.
Thẩm Nguyệt thấy lòng dạ chua xót, hai mắt cay sè.
Đúng vậy, trước giờ điều nàng ghi nhớ kỹ nhất luôn là hình ảnh trăng sáng gió mát của hắn.
Nhưng nếu như không có âm mưu đen tối giúp hắn ngụy trang và bảo vệ bản thân, làm sao hắn có thể nhẹ nhàng thanh tao được.
Con người luôn phức tạp. Trên thế gian này chẳng ai có tốt hoàn toàn, cũng chẳng có ai xấu đến tận cùng được.
Hắn từng lên núi diệt ổ thổ phỉ cứu lấy nàng, hắn từng giúp nàng vô số lần, hắn từng cứu mạng nàng và Hạ Du, hắn cũng từng chữa bệnh cho nạn dân trên chiếc bàn cũ nát đặt bên ngoài cổng thành.
Làm sao hắn có thể là một người xấu từ trong ra ngoài được.
“A Nguyệt, nếu Tô Vũ không xấu xa thì không thể nào bảo vệ nàng lớn lên từng ngày. Nếu hắn không xấu xa thì không thể nào loại bỏ phần tử đối lập trên triều. Nếu hắn không xấu xa, không thể nào giữ mình độc lập khi bốn bề thọ địch, nếu hắn không xấu xa, càng không thể nào giúp nàng phục hưng Đại Sở”.
“Nàng vẫn còn thời gian và cơ hội để suy xét lại, nàng vẫn có thể suy nghĩ cho rõ ràng, có lẽ con người như ta sau này không thể nào sánh vai đi cùng nàng được, cũng không thể bầu bạn cùng nàng đến khi già. Nếu nàng nghĩ kỹ rồi, hai ta cả đời làm quân thần cũng không phải không thể”.
Hắn hiếm khi lộ ra vui buồn: “Nếu nàng không muốn dây dưa cùng ta trong quan hệ tình cảm, không cần phải tự mình buồn bực, chỉ cần báo với ta một tiếng, ta sẽ tự cắt đứt nó”.
Hắn đối với người khác tồi tệ, thậm chí đối với bản thân cũng tồi tệ, cũng chỉ muốn tốt cho một mình nàng.
Thẩm Nguyệt đau đớn khôn nguôi.
Làm sao nàng nỡ cắt đứt mối quan hệ giữa họ cơ chứ.
Tô Vũ nói: “Nhân duyên giữa người với người sâu đậm hay thoáng qua, chắc hẳn đã được định sẵn rồi. Ta không cưỡng cầu, nhưng có được ngày nào sẽ trân trọng ngày đó.
Thế nên đối với ta mà nói, luôn cảm thấy mỗi khi nói với nàng một câu sẽ bớt đi một câu, mỗi khi ôm nàng một lần sẽ bớt đi một lần, mỗi khi hôn nàng một cái sẽ bớt đi một cái”.
Khóe mắt Thẩm Nguyệt rưng rưng: “Ta nghĩ đến cả đời, chàng lại nghĩ đến từng ngày một”.
“Trong mỗi một ngày ở đây, nàng cũng có lúc xa cách ta, cũng có lúc tức giận vì ta, còn cả khi ta cố kiềm chế để không mang đến thêm rắc rối và buồn bực cho nàng, thế nên những ngày còn chừa lại, đã ít lắm rồi, ít lắm”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Hóa ra ta đã lãng phí nhiều thời gian của chàng như vậy”.
Nàng nghe ra được, lời nói của hắn vô cùng thiếu cảm giác an toàn, chỉ tràn ngập suy nghĩ lo được lo mất.
Thế nhưng trước nay nàng luôn ngó lơ điều này.
Nàng hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tại sao còn muốn ta phải nghĩ cho kỹ, nếu ta cắt đứt quan hệ với chàng, chẳng phải đến từng ngày chàng cũng không có nữa sao?”
“Nhưng như thế mới có thể khiến nàng cảm thấy nhẹ nhàng”.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên, hai mắt ướt đẫm: “Chàng đâu phải ta, chàng làm sao biết ta sẽ cảm thấy nhẹ nhàng. Nếu không thể mong ước xa xỉ được ở bên chàng cả đời, thế thì cả đời này ta sẽ dây dưa mờ ám cùng chàng, cũng rất tốt mà”.
Chương 403: Chỉ muốn mua y phục
Nàng nghẹn ngào, khàn giọng nói: "Từ lâu ta đã không còn trách chàng nữa, ta chỉ tự trách chính mình mà thôi. Nếu như không phải tại ta thì chàng cũng đã không biến thành bộ dạng này. Ta rất hận bản thân mình vô dụng".
"Tô Vũ, bởi vì ta vô dụng nên chàng mới phải liều mạng như vậy".
“Ta vẫn luôn như vậy, ta không hề thay đổi, mọi chuyện cũng không phải là do nàng gây ra", Tô Vũ giơ những ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của nàng rồi dịu dàng nói: “Gần đây ta luôn khiến nàng phải khóc, A Nguyệt, tất cả đều là do ta không tốt".
Thẩm Nguyệt nói: "Đúng vậy, nhưng cho dù chàng không tốt thì ta vẫn là kẻ vô dụng. Ta rõ ràng biết chàng không tốt nhưng ta vẫn chỉ cần có một mình chàng mà thôi".
Tô Vũ nhìn nàng chăm chú, sau đó nói: "Nghe nàng nói như vậy ta thật sự cảm thấy rất vui".
Tô Vũ vẫn không ngừng nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thẳm.
Khi Thẩm Nguyệt phản ứng lại thì lời nói ra cũng đã không thể rút lại được nữa. Nàng vẫn còn hơi ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ tiếp tục nghẹn ngào nói: "Đã muộn rồi, chàng trở về nghỉ ngơi sớm đi".
Tô Vũ bôi thuốc cho nàng xong thì cũng định đứng dậy rời đi, nhưng Thẩm Nguyệt lại đột nhiên nói: "Tuy ta cần có chút thời gian để suy nghĩ rõ ràng một số chuyện nhưng cho dù có nghĩ ra hay không cũng không quan trọng, bởi vì lòng ta sẽ không bao giờ thay đổi".
Tô Vũ khẽ dừng bước chân.
"Chuyện ta có thể làm cũng chỉ là đẩy nhanh tốc độ để theo kịp chàng. Dù là đi trong bóng tối hay đi ngoài ánh sáng, ta đều sẽ đi theo chàng không rời".
Khi Tô Vũ nhìn lại thì đã thấy nàng đang nằm quay lưng về phía hắn.
Nàng lại nhẹ giọng nói: "Sau này chàng không được nói rằng chàng sẽ rời xa ta dễ dàng như vậy, chuyện đó vĩnh viễn sẽ không xảy ra. Không có chàng thì ta chỉ càng thêm đau khổ mà thôi".
Ánh bình minh chậm rãi chiếu sáng bên ngoài cửa sổ.
Thẩm Nguyệt nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng sau lưng mình, nàng bình tâm nhắm mắt lại.
Tô Vũ đã trở lại, cuối cùng nàng cũng có thể ngủ yên giấc.
Tô Vũ trở về phòng mình, hắn đã mở cửa ra nhưng vẫn đứng đó suy nghĩ một chút rồi lại đóng cửa lại.
Hắn không vào phòng mà lại quay đầu đi ra ngoài viện.
Không giống như khi trở về, hắn cố ý khống chế tiếng động, bước chân nhẹ nhàng đến mức như có như không, thậm chí người có kinh nghiệm như Thẩm Nguyệt cũng không thể nghe thấy.
Hừng đông là thời điểm trong lành nhất, cũng là thời điểm lạnh lẽo nhất trong ngày.
Tô Vũ mặc đồ đen nhanh nhẹn hành tẩu trong bóng đêm. Làn gió mát rượi thổi qua tay áo, bóng dáng của hắn phảng phất như không hề dính phải bụi bẩn trần tục, cũng không bị khói lửa nhân gian ảnh hưởng, hoàn toàn hòa cùng màn đêm.
Đường phố hiu quạnh vắng vẻ, cỏ cây ven đường đều bị phủ một lớp sương mỏng, lúc này vẫn chưa có ai xuất hiện phá tan sự yên tĩnh này.
Tô Vũ đi đến con phố phồn hoa nhất, trước khi lũ lụt và nạn đói xảy ra thì việc kinh doanh tơ lụa ở đây cũng hưng thịnh nhất.
Trên con phố này từng có biết bao nhiêu cửa hàng tơ lụa cùng nhà may làm ăn phát đạt.
Nhưng nay hầu hết đều đã trở nên tiêu điều, không thể tiếp tục kinh doanh nữa cho nên đành phải đóng cửa.
Tô Vũ đứng trước một nhà may lớn nhất trên con phố rồi gõ cửa.
Vào giờ này, cho dù gia chủ còn ở hậu viện của cửa hàng thì có lẽ vẫn còn đang ngủ say.
Vì vậy Tô Vũ gõ cửa hồi lâu cũng không có người trả lời.
Hắn nhướng mày, không còn cách nào khác ngoài việc dùng một chút lực tác động lên cánh cửa.
Tô Vũ đẩy cửa ra rồi bước vào trong.
Bên trong cửa hàng vẫn còn trưng bày không ít y phục mới, Tô Vũ thản nhiên nhìn lướt qua, nét mặt lộ ra vẻ buồn chán.
Đợi đến khi chủ nhà ở hậu viện nghe được động tĩnh bưng nến chậm chạp đi ra thì đã nhìn thấy Tô Vũ đứng ở trong cửa hàng của mình, ông ta sợ tới mức suýt chút nữa đã khiến cho nến rơi xuống mặt đất.
Chủ nhà hoảng sợ hỏi: "Làm sao ngươi vào được đây?"
Tô Vũ nói: "Ta gõ cửa hồi lâu nhưng không có người trả lời, đành phải tự mình đi vào".
Chủ nhà nhìn ổ khóa trên cửa, thấy phần chốt đã bị gãy làm đôi thì càng thêm kinh hãi.
Người này không hề gây ra tiếng động lớn vậy mà có thể phá hỏng cả ổ khóa, hơn nữa cơ thể còn không hề hấn gì, rõ ràng là một nhân vật rất lợi hại.
Nhưng nếu như hắn đã lợi hại đến như vậy thì sao không đi cướp giật tiền trang mà lại đến nhà may làm gì chứ?
Chủ nhà kinh hãi nói: "Mặc dù hiện tại nhà may làm ăn không tốt nhưng ta nói cho ngươi biết, ngươi dám đột nhập tư gia thì ta sẽ đi báo quan! Ngươi, nếu như ngươi mau rời đi thì ta sẽ không truy cứu nữa, nhưng nếu như ngươi làm xằng làm bậy thì ta nhất định sẽ đi báo quan!"
Nói xong chủ nhà vội vàng cầm lấy một cây gậy gỗ chạy tới, bộ dạng như đang đối mặt với kẻ địch, miệng hét lớn một tiếng: "Ngươi đi mau đi, có nghe hay không!"
Tô Vũ nhìn thấy một loạt hành động của ông ta, hắn trầm mặc một lát rồi mới nói: "Ta tới đây mua y phục".
Chủ nhà hiển nhiên không tin: "Ngươi đến mua y phục mà còn đập phá cửa hàng của ta sao?"
"Ta không thấy ai trả lời nên không rõ có ai ở bên trong không".
Chủ nhà vẫn không tin, ông ta nói: "Nhưng bây giờ mới canh mấy, còn chưa rạng sáng mà ngươi đã chạy tới đây mua y phục rồi sao?"
Tô Vũ trả lời như một lẽ đương nhiên: "Ừm".
Chủ nhà nghẹn ngào, ông ta quét mắt nhìn Tô Vũ từ trên xuống dưới từ trái sang phải thì mới thấy bộ dáng của hắn thực sự không giống người quá xấu xa, hơn nữa ở trong cửa hàng này ngoại trừ mấy bộ y phục thì chẳng còn thứ gì đáng giá.
Vì vậy ông ta lại kiên nhẫn nói: "Vậy thì ngươi muốn mua y phục gì?"
Tay áo Tô Vũ phất lên quầy, một thỏi bạc lập tức rơi xuống quầy.
Chủ nhà vừa nhìn thấy bạc thì hai mắt đã sáng lên, ông ta nghĩ thầm hóa ra hắn thật sự đến đây để mua y phục.
Lúc này ông ta mới bỏ cây gậy xuống rồi giả lả cười nói: "Quả nhiên là hiểu lầm, mặc dù việc làm ăn hiện tại không được tốt cho lắm nhưng y phục trong cửa hàng của chúng ta đều có những kiểu dáng đẹp mắt nhất, quý khách có cảm thấy ưng ý bộ y phục nào chưa?"
Chương 404: Chết rồi
Nói xong chủ nhà còn ân cần dẫn Tô Vũ đến khu y phục nam, ánh mắt của ông ta liếc qua ước chừng kích thước cơ thể của Tô Vũ rồi đề cử cho hắn một số bộ y phục phù hợp.
Ông ta không ngờ Tô Vũ thậm chí còn không thèm liếc mắt một cái mà đã nói: "Ta đến mua y phục cho nữ".
Một người đàn ông vào lúc rạng sáng chạy đến đây mua y phục cho nữ nhân, chuyện này thật sự rất kỳ quái. Chỉ có điều hắn đã thanh toán đủ tiền, dù sao trong cửa hàng vẫn còn rất nhiều y phục nữ mới, bán được một bộ cũng tốt.
Nhưng chủ nhà không rành về y phục nữ cho nên liền phải gọi thê tử của mình ở hậu viện ra ngoài.
Thê tử của ông ta vẫn còn ngái ngủ nhưng vừa nhìn thấy Tô Vũ thì đã tỉnh táo trở lại. Bà ta tiến lên nở nụ cười đon đả chào khách rồi nói: "Công tử muốn mua y phục cho ai mặc?"
Tô Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: "Mua cho thê tử của ta".
Bà chủ che miệng cười nói: "Vị phu nhân này thật là có phúc. Vừa hay trong cửa hàng của chúng ta cũng có rất nhiều váy vóc xinh đẹp của nữ nhân, công tử cứ chậm rãi mà chọn. Không biết công tử có yêu cầu gì đặc biệt không?"
Tô Vũ nói ra yêu cầu của mình: "Cổ áo cao đứng, kiểu dáng đơn giản tao nhã một chút".
"Không biết dáng người của phu nhân như thế nào?"
Tô Vũ nói ra kích cỡ từng vị trí một để bà chủ chọn y phục mới cho hắn theo điều kiện hắn đưa ra.
Khi Tô Vũ rời khỏi cửa hàng thì ánh mặt trời mờ mờ mới vừa chậm rãi chiếu đến góc đường này.
Ngày hôm nay, tin tức gã thủ thành chết đi đã lan truyền ra ngoài khiến cho toàn thành hỗn loạn.
Thẩm Nguyệt không thể ngủ sâu cho nên sáng dậy đầu óc cảm thấy rất nặng nề, nàng nhớ lại chuyện tối hôm qua, vừa xuống giường đã lấy chiếc gương đồng soi cổ của mình.
Dấu hôn lần này còn hằn sâu hơn lần trước, cho dù nàng có bôi thuốc để qua một đêm thì vẫn không thể làm nó tiêu tan đi được. Người sáng suốt nhìn thấy thì chắc chắn đều có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Mới sáng sớm mà Thẩm Nguyệt đã cảm thấy nhịp tim có chút bất thường, nàng thở dài một hơi, cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Bây giờ nàng đang cảm thấy rất uể oải, nếu như dấu hôn không tiêu tan thì sẽ khiến cho người ta chê cười, mới sáng sớm nàng đã không ngừng nghĩ đến Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt đặt gương xuống, lại quay đầu nhìn chiếc váy cúp ngực đêm qua nàng cởi ra đang treo trên bình phong, nếu như tất cả y phục ở biệt uyển này đều có kiểu dáng đó thì nàng sẽ không thể nào che được dấu hôn.
Thẩm Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm, nhìn hộp phấn bột đặt trên bàn trang điểm, mấy thứ đồ trang điểm ở cổ đại này không hề tốt bằng ở hiện đại, nàng không thể nào dùng nó để che dấu hôn.
Lúc này Tô Vũ đã đến, hắn gõ cửa hai lần rồi hỏi: "A Nguyệt, nàng đã dậy chưa?"
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: "Chưa dậy".
"Chắc chắn nàng đã dậy rồi, ta nghe thấy động tĩnh trong phòng".
Thẩm Nguyệt đặt mấy món đồ trang điểm qua một bên rồi đứng dậy đi mở cửa.
Nàng chỉ mặc tẩm y đứng bên khung cửa, nhìn Tô Vũ ở ngoài cửa mím môi nói: "Chàng biết ta đã dậy rồi mà còn hỏi, không phải quá thừa thãi hay sao?"
Tô Vũ rũ mắt xuống liếc nhìn cổ của nàng.
Thẩm Nguyệt lại nói: "Chàng nhìn cái gì? Tối hôm qua chỉ là diễn kịch, chàng không thể làm nhẹ hơn hay sao?"
Khuôn mặt của nàng đột nhiên nóng bừng, không đợi Tô Vũ phản ứng lại thì nàng đã tự mình phản ứng lại trước, hai lỗ tai đỏ bừng lên.
Ánh mắt của Tô Vũ tràn đầy sự lưu luyến, hắn nói: "Do ta nhất thời nhập tâm diễn quá sâu. Ngày hôm qua khi ta trở về cũng đã muộn, cho dù có bôi thuốc thì dấu vết cũng sẽ không thể nào tiêu tan chỉ trong một đêm".
Hắn cầm một bộ y phục thêu hoa mai đưa cho Thẩm Nguyệt khiến cho Thẩm Nguyệt ngạc nhiên. Bộ y phục này có cổ cao đứng, đường thêu khá tinh tế gọn gàng.
Tô Vũ nhẹ giọng nói: "Ta biết là nàng thích màu này, hơn nữa nó còn có thể che được phần cổ của nàng. Sau này đừng mặc y phục như ngày hôm qua nữa. Trời lạnh lắm, nàng mau vào thay đi".
Thẩm Nguyệt nhận lấy y phục, bước ra sau tấm bình phong để thay.
Nàng phát hiện bộ y phục này rất vừa người của nàng, không quá ôm sát cũng không quá rộng.
Khi Thẩm Nguyệt còn ở trong phủ đại tướng quân, nàng rất thích mặc những chiếc váy thêu hoa mai như vậy, chất vải mềm mại thoải mái khiến cho nàng cảm thấy rất ung dung dễ chịu.
Nàng đi ra ngoài cửa phòng, Tô Vũ nhìn nàng nói: "Như vậy rất tốt".
Thẩm Nguyệt hỏi: "Chàng lấy bộ y phục này ở đâu ra vậy?"
"Ta mới mua nó".
"Ta nhớ trên đường làm gì còn cửa hàng nào mở cửa?"
Tô Vũ nói: "Tình cờ ta lại tìm được một cửa hàng có mở cửa".
Đương nhiên Thẩm Nguyệt không hề biết Tô Vũ vì muốn mua y phục cho nàng mà đã dùng lực phá khóa cửa hàng, mà chính hắn cũng đã trải qua một đêm không ngủ.
Thẩm Nguyệt không tận mắt chứng kiến những gì đã xảy ra với những kẻ biết nàng đã vào phủ đệ thủ thành với thân phận công chúa Tĩnh Nguyệt đêm qua, nhưng nàng vẫn có thể tưởng tượng được.
Mãi đến nửa đêm hôm qua Tô Vũ mới trở về. Buổi sáng Thẩm Nguyệt không hề nhìn thấy hai nha hoàn ngày hôm qua hầu hạ mình đâu nữa.
Phủ đệ thủ thành vốn luôn yên tĩnh.
Chỉ có điều hôm nay còn yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Đã qua giờ mà thủ thành thường thức dậy, vậy mà hôm nay thủ thành lại chậm chạp không rời giường. Nhóm nha hoàn hầu hạ việc tắm rửa thay đồ của thủ thành đợi ở bên ngoài cũng đã thay hai nhóm rồi.
Sau đó có nha hoàn thấy tình hình không ổn lắm thì liền liều mạng tự ý vào phòng.
Kết quả là nàng ta nhìn thấy thủ thành đang nằm yên lặng trên giường, nàng ta gọi mấy lần cũng không thấy có tiếng trả lời bèn bước tới xem xét kỹ hơn thì thấy thủ thành đã chết, chân tay lạnh ngắt, khuôn mặt đã cứng lại.
Nha hoàn lật tung cái chậu đồng rồi hét lên kinh hãi, âm thanh vang vọng khắp tiểu viện.
Thủ thành đại nhân đã chết, một khi tin tức được truyền ra thì cả phủ đệ đều hoảng loạn.
Lúc đám nha hoàn muốn chạy đi tìm quản sự để xử lý chuyện này thì phát hiện quản sự cũng đã mất tích.
Trong phủ còn có một đám thê thiếp, khi biết gã thủ thành đã chết thì liền suy sụp, không ngừng gào khóc.
Gã thủ thành chính là trời của bọn họ, gã phải còn sống thì bọn họ mới có thể sống tốt được.