Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần - Thẩm Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 145: Chắc là do sợ hãi khi sinh

Thật không ngờ hắn chẳng những có một đôi tay đẹp mà còn khéo léo.

Khi Thẩm Nguyệt nhìn vào cây sáo trúc trong tay nàng lần nữa, nàng lại cảm thấy nó thích mắt hơn một chút.

Ngọc Nghiên chạy về phòng nói: "Công chúa, chờ một chút, để nô tỳ đi lấy kim chỉ làm dây kết cho nó, sau này công chúa có thể đeo nó vào thắt lưng, không dễ đánh mất".

Thẩm Nguyệt gật đầu nói: "Vẫn là Ngọc Nghiên hiểu lòng ta".

Đứng dưới mái hiên, Thôi thị thấy công chúa rất thích món quà của Tô đại nhân thì không khỏi vui mừng, liền nở một nụ cười hiểu ý.

Ngọc Nghiên nhanh chóng đem giỏ kim chỉ tới, mất chút thời gian đã làm ra được một sợi dây kết tua rua xinh đẹp đeo vào ống sáo trúc, sau đó còn đan một nút đồng tâm làm thành vật trang trí buộc bên eo Thẩm Nguyệt.

Ngọc Nghiên ngẩng đầu hỏi: "Công chúa, nhìn có đẹp không?"

Thẩm Nguyệt cong môi, nhéo nhéo khuôn mặt tròn trịa của Ngọc Nghiên rồi nói: "Tiểu nha đầu nhà ta ngày càng khéo tay".

Sáng sớm trong chính viện, người hầu đã đưa đồ ăn sáng tới đặt lên bàn, Liễu Mi Vũ cùng Tần Như Lương cùng nhau ăn sáng.

Kể từ khi bị thương ở tay thì hắn ta thường không dùng bữa ở sảnh lớn.

Liễu Mi Vũ múc một bát cháo để vào trong tay hắn ta, lại cho thìa vào cháo rồi nói: "Tướng quân dùng điểm tâm đi".

Tần Như Lương nhìn xuống bát cháo trong tay, một tay cầm thìa, tay bên trái lại cố gắng nâng bát cháo lên.

Liễu Mi Vũ lo lắng nói: "Đại phu nói rằng cho đến khi vết thương trên tay tướng quân lành hẳn thì không thể sử dụng tay trái..."

"Không sao đâu".

Vết thương trên cánh tay chỉ là vết thương da thịt, không gây trở ngại lớn, vết thương trên cổ tay cũng đã từ từ khép miệng lại, vấn đề mà hắn ta để ý chính là gân tây của hắn ta đã bị chém đứt, rất có thể cánh tay này của hắn ta sau này không thể dùng được nữa.

Tần Như Lương vẫn ôm một tia hi vọng.

Cho đến khi cảm thấy mình đã cố gắng hết sức nhưng cánh tay trái vẫn nặng như đeo đá ngàn cân thì hắn ta đã không thể tránh khỏi chán ngán thất vọng.

Hắn vô cùng vất vả mới có thể nâng cánh tay lên bưng bát cháo nhưng cánh tay vẫn run rẩy không thôi, kiên trì không được bao lâu thì bát cháo đã không kiểm soát được mà lật đổ xuống dưới.

Tần Như Lương nhìn bát cháo với vẻ mặt ảm đạm.

Liễu Mi Vũ vội vàng lấy khăn lụa lau tay cho hắn ta, hai mắt đỏ hoe an ủi: "Tướng quân đừng lo lắng, đại phu nói chỉ cần đợi vết thương lành lại rồi tập luyện thêm..."

Nàng ta còn chưa kịp dứt lời thì Tần Như Lương đã đứng dậy, tức giận lật tung cả bàn ăn sáng lên.

Ngay cả cái bàn cũng đã bị hắn ta lật ngã xuống đất bằng tay phải.

Tần Như Lương cúi đầu nhìn thấy Liễu Mi Vũ đang sợ hãi thì chỉ lạnh lùng nói: "Đại phu nói, đại phu nói, cái gì cũng đều là đại phu nói! Phế đi chính là phế đi rồi!"

Liễu Mi Vũ ngồi trên ghế, rùng mình khi nhìn thấy đống hỗn độn.

Khi Tần Như Lương bình tĩnh lại một chút thì hắn ta mới giơ tay ôm trán hít sâu một hơi, sau đó khàn giọng nói: "Thật xin lỗi, Mi Vũ, ta không nên tức giận với nàng, ta chỉ cảm thấy rất phiền muộn".

Liễu Mi Vũ rưng rưng nói: "Không sao, Mi Vũ lại đi chuẩn bị bữa sáng cho tướng quân lần nữa".

Tần Như Lương nói: "Không cần, ta không muốn ăn, lát nữa cứ để cho người hầu dọn dẹp, nàng trở về Phù Dung Uyển đi".

Nói xong hắn ta cũng không thèm nhìn nàng ta một cái mà đã đi thẳng ra ngoài cửa.

Liễu Mi Vũ nhìn hắn ta sải bước đi xa mà không hề nhìn lại, trong lòng cảm thấy rất uất ức và buồn bã.

Nàng ta đã nghĩ rằng mình và Tần Như Lương sẽ trở lại tình trạng ân ái như trước, bởi vì Tần Như Lương đã dốc hết sức tìm kiếm thuốc giải cho nàng ta bằng mọi giá cho nên nàng ta biết rằng Tần Như Lương vẫn yêu mình hết lòng.

Nhưng bây giờ Tần Như Lương đã mất một cánh tay, mối quan hệ của họ cũng dần trở nên bế tắc vì cánh tay này.

Đây không phải là kết quả mà Liễu Mi Vũ đã dày công tính kế mong muốn.

Tần Như Lương sau khi lâm triều trở về đã không còn đến Phù Dung Uyển gặp Liễu Mi Vũ đầu tiên.

Liễu Mi Vũ chủ động đến chính viện mấy lần nhưng đều bị Tần Như Lương đuổi đi: "Nàng trở về đi, ta muốn ở một mình bình tĩnh một khoảng thời gian".

Tần Như Lương biết gần đây tính tình của hắn ta khá mất kiểm soát, hắn ta không muốn trút sự bực bội và tức giận lên những người xung quanh.

Đây là chuyện mà hắn ta cam tâm tình nguyện, hắn ta không thể trách Liễu Mi Vũ.



Gió đêm thổi mạnh, Tần Như Lương đang đứng hóng mát bên hồ.

Bất giác hắn ta lại bước đến Trì Xuân Uyển.

Trì Xuân Uyển đã được thắp sáng đèn, đứng bên ngoài sân hắn ta có thể nghe thấy tiếng của Ngọc Nghiên gào lớn cằn nhằn và tiếng Thẩm Nguyệt đang cười vui vẻ.

Trong nhà, Thôi thị đang chuẩn bị cho Bắp Chân uống sữa.

Thẩm Nguyệt bảo Thôi thị khoan cho nó uống sữa, nàng xắn tay áo nói: "Đừng ngăn cản ta, hôm nay ta nhất định phải làm cho Bắp Chân khóc một trận thật sung sướng. Nó đã không khóc từ khi sinh ra rồi, ta không thể chờ được tới khi nó một hai tuổi mới biết nó có bị câm điếc hay không, bây giờ ta muốn biết được ngay!"

Thôi Thị và Ngọc Nghiên nhanh chóng ngăn cản, Ngọc Nghiên nói: "Công chúa không được làm vậy, da thịt của Bắp Chân còn non mềm, lỡ người làm tổn thương nó thì sao!"

Thôi thị cũng thuyết phục: "Công chúa, đại phu cũng đã nói không được gấp gáp. Cho dù đợi không được tới một hai tuổi cũng phải đợi một hai tháng sau, Bắp Chân bây giờ đang ngoan như vậy, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, ngoại trừ việc không hé răng thì không còn gì đáng ngại!"

Thẩm Nguyệt không thể đánh bại Thôi thị và Ngọc Nghiên, những người đang bảo vệ Bắp Chân rất chặt chẽ.

Thẩm Nguyệt nói: "Nó mới sinh chưa tới nửa tháng mà hai người đã chiều nó đến như vậy rồi, không biết sau này hai người còn chiều nó đến thế nào nữa. Cục nợ kia, mau ngoan ngoãn qua đây để mẹ đánh chút nào!"

Ngọc Nghiên không ngừng ngăn cản: "Công chúa, chuyện này không thể trách Bắp Chân được! Bắp Chân không hé răng có thể là do gặp phải khó khăn khi sinh cho nên mới sợ hãi! Bắp Chân vẫn còn nhỏ như vậy, sao có thể chịu được khi bị công chúa đánh chứ!"

Tần Như Lương đứng ngoài sân, cành lá trong góc sân vươn ra che trên đầu hắn ta.

Những chiếc lá xanh đã có chút úa vàng, khi gió thổi qua thì những chiếc lá đã khẽ rơi lả tả trên vai hắn ta.

Tần Như Lương nghe vậy thì sững sờ.

Bắp Chân chắc là tên mụ mà nàng đặt cho đứa trẻ.

Tần Như Lương lúc này mới nhớ ra rằng hắn ta dường như đã nghe những người trong phủ nói rằng Bắp Chân chưa bao giờ khóc kể từ khi được sinh ra.
Chương 146: Cướp con

Trước đây hắn ta chỉ một lòng quan tâm đến việc cứu Liễu Mi Vũ mà không để tâm đến những chuyện này, bây giờ nghĩ lại đúng là có một phần vì mình nên mới hại đứa trẻ thành ra như thế.

Đó là con của Thẩm Nguyệt, không phải của hắn ta.

Nếu đó là con của mình… Tần Như Lương không khỏi nghĩ, có lẽ cũng sẽ khơi gợi được chút không cam lòng và mất mát trong hắn ta.

Tần Như Lương cười khổ, tại sao hắn ta lại đến nơi này chứ.

Mặc dù sự vui vẻ hòa thuận bên trong đó rất chói tai, nhưng hắn ta cũng không còn chán ghét như trước nữa, sở dĩ cảm thấy chói tai là vì hắn ta chưa từng có được điều này.

Hắn ta hoàn toàn xa lạ với nơi này.

Triệu thị nhìn thấy Tần Như Lương đầu tiên, nhưng đã có chuyện trước đó một lần nên bà ta không dám tự ý mời hắn ta vào, không còn cố ý lớn giọng nói chuyện với Tần Như Lương để công chúa biết hắn ta đến thăm nàng.

“Tướng quân đến tìm công chúa có việc gì sao?”, Triệu thị nói: “Có cần nô tì vào trong thông báo không?”

Tần Như Lương nói: “Không có việc gì, chỉ đi ngang qua tiện thể đến thăm thôi”.

“Vậy tướng quân có muốn vào trong viện không?”, Triệu thị hỏi.

“Không cần đâu”.

Sau đó, Tần Như Lương xoay người đi, Triệu thị ở phía sau nói với theo: “Nô tì cung tiễn tướng quân”.

Tần Như Lương đi được hai bước rồi dừng lại, trong lòng cảm thấy khá khó chịu, quay đầu thì thấy Triệu thị vẫn đang cung kính đứng ở cửa.

Tần Như Lương không khỏi cau mày: “Trước đây khi ta đến, Triệu mụ đều chủ động mời ta vào, hôm nay sao lại vội đuổi người?”

Triệu thị nói: “Cả phủ này đều là của tướng quân, nô tì nào dám đuổi. Tướng quân muốn đến, muốn đi đều tùy thuộc vào bản thân tướng quân, nhưng khác với trước, nô tì không dám tự ý quyết định nữa, sợ làm hại đến công chúa và đứa bé”.

“Bà cũng nghĩ ta sẽ hại nàng ta?”

Triệu thị nói: “Trước khi xảy ra chuyện, nô tì không nghĩ thế nên chỉ mong sao tướng quân có thể ở cạnh công chúa. Nhưng nô tì cứ tự cho là đúng thôi, vài lần suýt hại công chúa và đứa bé”.

Tần Như Lương không có gì để phản biện.

Triệu thị lại nói: “Nếu tướng quân chỉ yêu nhị phu nhân, nô tì cũng không ôm hy vọng quá nhiều vào việc tướng quân có thể hàn gắn với công chúa nữa, chỉ cầu xin tướng quân sau này đừng làm chuyện gì hại đến đứa bé, đứa nhỏ vô tội lắm”.

Tần Như Lương híp mắt nhìn về phía đằng xa hỏi: “Triệu mụ nghĩ ta vẫn có thể hàn gắn với nàng ta sao?”

“Lúc trước công chúa đã mở cửa lòng với tướng quân, nô tì nghĩ chỉ cần tướng quân chủ động đến gần, đẩy cánh cửa ra là có thể gần gũi với công chúa, nhưng bây giờ tướng quân đã tự tay khóa chặt cánh cửa ấy mất rồi”.

Tần Như Lương chưa từng nghĩ mình có hy vọng hàn gắn lại với Thẩm Nguyệt.

Nhưng vừa nãy, hắn ta chợt nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của Thẩm Nguyệt đối với mình, là tự tay hắn ta làm nên.

Bầu không khí vui vẻ trong Trì Xuân Uyển không liên quan gì đến hắn ta.

Theo bước chân ngày càng xa của Tần Như Lương, tiếng nói chuyện nơi đó cũng dần xa vời.

Sau khi trong cung biết Thẩm Nguyệt sinh con thì đã phái hai thái y đến, một người chăm sóc sức khỏe cho Thẩm Nguyệt, một người khác kiểm tra xem tình hình của Bắp Chân.

Hoàng đế biết được vì Thẩm Nguyệt sinh non nên dẫn đến Bắp Chân không khóc được bèn quở trách Tần Như Lương một trận.

Đứa bé này không chỉ là con của công chúa tiền triều mà còn là con của tướng quân, cũng là một củ khoai nóng phỏng tay.

Nhưng nếu đã chào đời thì hoàng đế không thể không chấp nhận.

Chỉ cần có thể khống chế được đứa bé này thì có thể khống chế được Thẩm Nguyệt và đại tướng quân.

Vừa lúc hoàng đế có thể lợi dụng nguyên nhân đứa bé không khóc được để đưa Bắp Chân vào cung nuôi dưỡng.

Tần Như Lương mím môi, cung kính nói: “Hoàng thượng, đứa bé còn quá nhỏ, không thể rời khỏi công chúa, công chúa lại vừa sinh, lúc này e là không tiện…”

Hoàng đế híp mắt nhìn Tần Như Lương, dường như rất hài lòng với thái độ này của hắn ta nói: “Trẫm cũng có ý tốt, muốn đưa đứa bé vào cung dốc lòng nuôi dạy, nơi này có nhiều thái y như vậy, nếu xảy ra vấn đề cũng kịp thời cứu chữa. Sao thế, Tần ái khanh không hài lòng với sắp xếp này sao?”

“Thần không dám”.

Hoàng đế bèn nói: “Đứa nhỏ cũng được xem như là cháu ngoại trai của trẫm, ái khanh yên tâm đi, trẫm sẽ không đối xử tệ với đứa bé. Chuyện này cứ quyết định thế đi, ngày mai trẫm sẽ phái người đến đón, ngươi lui xuống trước đi”.

Thẩm Nguyệt không ngờ nàng và Bắp Chân ở với nhau chưa đến nửa tháng là trong cung đã phái người đến đón Bắp Chân.

Là Tần Như Lương dẫn cung nhân vào Trì Xuân Uyển, lúc này cung nhân kính cẩn xếp thành một hàng trong viện.

Thẩm Nguyệt ôm Bắp Chân vào lòng, mắt nhìn thẳng Tần Như Lương.

Tần Như Lương mấp máy môi thấp giọng nói: “Đây là ý của hoàng thượng, cô và ta không thể kháng chỉ”.

Tất nhiên Thẩm Nguyệt biết đây là ý của hoàng đế, hoàng đế đã sốt ruột đến mức này sao? Dù chỉ đợi vài tháng hoặc thêm một, hai năm nữa để Bắp Chân lớn hơn mà cũng không được à?

Thẩm Nguyệt cúi đầu nhìn Bắp Chân đang say ngủ hỏi: “Nhất định phải gấp gáp thế sao?”

Nàng cũng biết khi đứa bé chào đời sẽ trở thành con dao gây khó dễ cho nàng và Tần Như Lương.

Tần Như Lương không vạch trần, Bắp Chân vốn không phải là con của mình, thế nên dù đứa nhỏ này có bị đón vào cung thì cũng không ảnh hưởng gì đến hắn ta, sau này hoàng đế cũng không thể lấy Bắp Chân để uy hiếp hắn ta.

Nhưng Bắp Chân là miếng thịt trên người Thẩm Nguyệt rớt xuống.

Nàng vẫn chưa chơi với con đủ, vẫn chưa nhìn đủ, vẫn chưa dỗ dành đứa bé đủ mà.

Mặc dù sau này đứa bé có thể là gánh nặng, nhưng một khi giữa mẹ con có ràng buộc thì không thể nào chia cắt.

Tần Như Lương nói: “Hoàng thượng nghe nói bé không khóc nên muốn đưa vào cung chữa trị, hoàng thượng cũng muốn tốt cho Bắp Chân”.

Lúc đó Thẩm Nguyệt chỉ muốn cười lạnh một cái.

Tốt cho Bắp Chân?

Hoàng đế chỉ ước gì có thể bóp chết nàng bằng tay mình.

Lúc này cung nhân kính cẩn nói: “Công chúa yên tâm giao tiểu công tử cho nô tì đi ạ, hoàng thượng có dặn, nô tì nhất định sẽ tận tâm tận lực chăm sóc tiểu công tử”.

Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, thủ thỉ với Bắp Chân nằm trong chăn: “Bắp Chân ngoan, vào cung thì đừng có nhịn, đói hay đau thì con phải khóc, cứ làm loạn lên, biết chưa?”

Bắp Chân không hiểu những lời nàng nói.

Nhưng lại mở to đôi mắt hẹp dài nhìn nàng.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng như một thứ thuần khiết nhất trên đời này.

Lần này đứa không tỏ ra khinh thường nhắm mắt lại mà cứ mở to mắt nhìn Thẩm Nguyệt.

Lúc Thẩm Nguyệt giao con cho cung nhân đi đầu, hai chân đứa bé khẽ đạp nhưng vẫn không khóc.

Thẩm Nguyệt trơ mắt nhìn họ đưa Bắp Chân đi, ra khỏi cánh cửa phủ tướng quân, lên chiếc xe ngựa xa hoa của hoàng cung.

Thẩm Nguyệt đứng trước cửa một hồi lâu.
Chương 147: Ta chỉ muốn hướng về phía trước

Thôi thị cùng Ngọc Nghiên không chịu nổi, cố gắng khuyên nhủ: "Công chúa, thân thể người còn chưa khỏe, không thể đón gió lạnh".

Thẩm Nguyệt đẩy tay hai người ra rồi nói: "Ta không có yếu ớt đến mức đó".

Tần Như Lương đứng ở cửa lại đột nhiên nói: "Đừng lo lắng, đứa trẻ ở trong cung sẽ không sao đâu. Trong cung có thái y, lại có nhiều cung nữ như vậy, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho nó".

Thẩm Nguyệt phớt lờ hắn ta, ngoảnh mặt làm ngơ rồi xoay người rời đi.

Tần Như Lương có chút tự giễu, lời nói của hắn ta nghe thế nào cũng giống lời thật lòng, dù sao đứa trẻ cũng không phải là con của hắn ta.

Nhưng chuyện này là do đích thân hoàng thượng hạ chỉ, Thẩm Nguyệt không thể không tuân theo, hắn ta có muốn khuyên cũng không biết phải khuyên thế nào.

Khi quay trở lại Trì Xuân Uyển một lần nữa, Thẩm Nguyệt thấy trong ngoài đều quạnh quẽ.

Không có thứ gì có thể khiến cho Thẩm Nguyệt vui vẻ lên được.

Khi thời tiết đẹp, nàng thường nằm dưới bóng cây và ngủ cả buổi chiều.

Ngọc Nghiên lo lắng nói: "Công chúa, người vào phòng ngủ đi".

Thẩm Nguyệt nhắm mắt không nói gì.

Một lúc lâu sau, nàng đột nhiên nói: "Ngọc Nghiên, ngươi theo ta bao lâu rồi?"

"Nô tỳ từ nhỏ đã cùng công chúa lớn lên".

"Vậy ngươi có biết ngày cha mẹ ta bị bức ép thoái vị, triều đại thay đổi đã xảy ra những chuyện gì không?"

Sắc mặt Ngọc Nghiên tái nhợt, nàng ta quỳ rạp xuống đất nói: "Công chúa, những chuyện cũ năm xưa.... nô tỳ cho rằng công chúa nên quên đi, để cho nó qua đi".

Thẩm Nguyệt mở mắt ra, từ trên ghế tựa chậm rãi ngồi dậy, thở dài nói: "Ta cũng muốn quên đi quá khứ, nhưng luôn có kẻ không muốn buông tha cho ta".

Nàng xoa xoa đầu, luôn có những ảo ảnh hỗn loạn bất chợt hiện lên trong đầu nàng, nhưng khi nàng cố gắng bắt lấy chúng thì chúng lại biến mất không thấy tăm hơi.

Thẩm Nguyệt trầm giọng nói: "Cướp nước của ta, phá nhà của ta, lại còn luôn đề phòng ta như kẻ cướp, rốt cuộc kẻ cướp là ai đây chứ?"

Ngọc Nghiên nước mắt lưng tròng nói: "Công chúa! Người đừng nói như vậy, công chúa đang ở thế yếu, nếu như lời này bị hoàng thượng nghe được thì hoàng thượng nhất định sẽ không dung tha cho chúng ta!"

“Ta biết, nếu còn muốn sống thì phải biết thức thời, phải biết thuận theo người khác”, Thẩm Nguyệt nói: “Từ khi tỉnh táo trở lại ta chưa từng có chút lòng phản nghịch, ta cũng không muốn truy cứu chuyện cũ, dù sao đây cũng là dòng chảy của lịch sử, ta chỉ muốn hướng về phía trước mà sống".

Nàng hơi co chân lại, chống khuỷu tay lên đỡ trán, đầu hơi cúi xuống, tóc hai bên thái dương cũng xõa xuống che khuất gương mặt của nàng.

Lúc này trong mắt nàng như lộ ra hung quang, nàng nói: "Nhưng bọn họ lại bắt Bắp Chân đi, Bắp Chân còn chưa sinh được nửa tháng".

Sinh mệnh của một đứa trẻ mới sinh mong manh đến thế nào, Thẩm Nguyệt thật sự không thể tưởng tượng được.

Trong cung tuy có nhiều người, có nhiều thái y, nhưng làm sao có thể đối xử với Bắp Chân tốt như mẹ của nó, làm sao có thể nâng niu nó cẩn thận trong bàn tay được?

Bọn họ sẽ chỉ thực hiện đúng bổn phận của mình, nuôi Bắp Chân như một đứa trẻ của người khác mà thôi.

Nếu như bọn họ không chú ý mà để nó bị bệnh thì sao? Nếu như nó bị đói thì sao?

Bắp Chân không thể khóc, nó không khóc thì người khác sẽ không biết nó đang khó chịu, như vậy thì phải làm sao?

Trước đây Thẩm Nguyệt luôn thích nói đùa rằng Bắp Chân là cục nợ của nàng. Bây giờ cục nợ đã bị người khác mang đi rồi, nàng lại cảm thấy mất hồn mất vía.

Ngọc Nghiên nước mắt ngắn dài nói: "Công chúa đừng quá lo lắng, Bắp Chân sẽ không sao đâu".

"Ngươi đứng lên đi".

Ngọc Nghiên lắc đầu nói: "Tất cả đều là lỗi của nô tỳ mới khiến cho công chúa suy nghĩ miên man như vậy, nô tỳ không thể đứng dậy".

Thẩm Nguyệt mím môi, hay tay buông thõng, nheo mắt thở dài nói: "Ta đã dọa ngươi rồi sao? Haiz, ta chỉ cảm thấy không có Bắp Chân ở đây cho ta chơi đùa cũng thật nhàm chán mà thôi".

Ngọc Nghiên chớp mắt nói: "Vậy thì nô tỳ sẽ nghĩ ra những trò vui khác cho công chúa".

"Nhưng ta không có hứng thú với những trò khác".

Còn hai ngày nữa là đến Tết Trung thu.

Đã hơn một tháng trôi qua kể từ ngày mừng thọ thái hậu, quần thần trong triều vẫn chưa hết thất kinh vì bữa tiệc mừng thọ trong cung lần đó.

Hoàng đế sẽ tổ chức một bữa tiệc khác trong cũng vào Tết Trung thu để chiêu đãi quần thần, trấn an quan viên các cấp, nhân tiện còn muốn cùng thái hậu đi ngắm trăng để khiến cho thái hậu được vui vẻ.

Thẩm Nguyệt lúc này mới cảm thấy vui lên được một chút, liền bảo Ngọc Nghiên nhanh chóng chuẩn bị vào cung.

Không giống như lần trước vào cung, lần này nàng muốn tự mình đi.

Sau khi vào cung nói không chừng nàng còn có thể gặp lại Bắp Chân, cũng không biết dạo này nó sống có tốt không.

Tất nhiên Ngọc Nghiên phải nhanh chóng chuẩn bị kỹ càng.

Đến ngày Tết Trung thu, trời đầy mây đen lại còn có thêm gió lớn, Tần Như Lương đến Trì Xuân Uyển, gió thu cuồn cuộn làm tay áo của hắn bay phấp phới, bầu không khí có chút buồn bã.

Hắn ta nói với Thẩm Nguyệt: "Hoàng thượng đã có chiếu chỉ, thông cảm cho cô vừa mới hạ sinh chưa đầy một tháng nên cho cô ở nhà nghỉ ngơi, không cần phải đi dự tiệc trong cung".

Thẩm Nguyệt cũng đứng trong gió, trừng mắt nhìn Tần Như Lương nói: "Ngươi nói lại lần nữa xem".

Tần Như Lương nhắc lại ngắn gọn: "Hoàng thượng không cho cô vào cung".

Nếu không có Thôi thị và Ngọc Nghiên lôi kéo thì Thẩm Nguyệt đã động thủ với hắn ta rồi.

Tần Như Lương nói: "Lúc trước là do cô cố ý phải hạ sinh đứa trẻ này, cô thông minh như vậy hẳn là phải sớm dự đoán được kết quả ngày hôm nay".

Mặc dù nàng đã sớm dự đoán được nhưng khi đó nàng không nghĩ mình sẽ có nhiều tình cảm với đứa trẻ này đến như vậy. Giờ đây tình mẫu tử bên trong nàng lại lớn hơn nhiều so với những gì nàng tưởng tượng.

Thẩm Nguyệt nói: "Ta đã chấp nhận sự sắp xếp này mà vẫn không thể đi thăm nó một chút được hay sao?"

Tần Như Lương suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu như có cơ hội ta sẽ đến thăm nó, khi về ta sẽ nói cho cô biết nó có sống tốt trong cung hay không".

Sắc mặt của Thẩm Nguyệt không chút thay đổi, nàng xoay người lại nói: "Không cần, ta nghĩ con trai ta cũng không muốn gặp ngươi".

Mặc dù Tần Như Lương đã vào cung nhưng trong trong phủ tướng quân vẫn có tổ chức tiệc.

Khi màn đêm buông xuống, toàn phủ được thắp sáng rực rỡ.

Trong ngày Tết Trung thu thì vạn dân đều chung vui, phủ tướng quân được Thẩm Nguyệt chỉ thị lấy hết đồ ăn ngon trong bếp chia cho cả phủ, không cần chừa lại cho chủ nhân.

Đêm nay Tần Như Lương không có ở nhà, trong nhà chỉ còn có ba vị chủ nhân ở Trì Xuân Uyển, Phù Dung Uyển và Hương Tuyết Uyển, sau khi chuẩn bị bữa tối cho ba vị chủ nhân này thì đồ ăn ngon vẫn còn lại rất nhiều cho nên người hầu trong phủ đương nhiên rất vui vẻ.

Bữa tối Thẩm Nguyệt chưa ăn được bao nhiêu miếng thì đã nhìn thấy pháo hoa lần lượt nở rộ trên bầu trời đêm bên ngoài Trì Xuân Uyển.

Ngọc Nghiên đứng vỗ tay bên cạnh, hào hứng nói: "Đêm nay bên ngoài hẳn là rất náo nhiệt! Mỗi đêm Trung thu đều có lễ hội đèn lồng trong dân gian. Công chúa, người nhìn kìa, những ngọn đèn rực rỡ kia như chiếu sáng toàn bộ đêm đen".
Chương 148: Tình cờ gặp gỡ

Thẩm Nguyệt nhìn theo hướng chỉ của Ngọc Nghiên, quả thực phát hiện ra bầu trời đêm được đèn đuốc trên đường phố chiếu sáng.

Thôi thị lấy ra một chiếc áo khoác, khoác lên vai Thẩm Nguyệt: “Công chúa đừng rầu rĩ không vui, thế nào cũng có cách. Hiếm được khi lễ tết, hay là công chúa phấn chấn lên, chúng ta cùng đi thưởng ngoạn đường phố”.

Hai mắt của Ngọc Nghiên bắt đầu phát sáng rồi: “Nhị nương, được vậy thật sao?”

Thôi thị mỉm cười: “Trước kia nô tì cũng từng đi, phải nói là náo nhiệt và thú vị lắm”.

Ngọc Nghiên tỏ ra khao khát: “Nô tì cũng rất muốn đi, nhưng trước kia ở trong cung ra ngoài không được tự do, bây giờ cuối cùng có cơ hội rồi”.

Nói xong nàng ta kéo tay áo Thẩm Nguyệt, nũng nịu với nàng đầy đáng thương: “Công chúa, chúng ta ra ngoài đi dạo được không?”

Thẩm Nguyệt không đỡ nổi vẻ đáng thương của Ngọc Nghiên, cũng biết rằng hai người này chỉ muốn nàng ra ngoài giải tỏa tâm trạng. Bản thân nàng chưa từng dạo đường ngắm phố ở thời cổ đại này, bèn đồng ý với họ.

Thế là ba người đồng loạt ra khỏi phủ tướng quân.

Ở bên ngoài, đâu đâu cũng thấy bầu không khí náo nhiệt mà tự do của lễ tết dân gian.

Tới đường lớn, phóng mắt nhìn ra, đèn lồng kéo dài từng dãy, giống như từng dải lụa lấp lánh được dệt từ sao trời vậy.

Bách tính ra ngoài dạo chơi vào đêm nay, trên đường rộn ràng nhộn nhịp, quầy hàng hai bên lung linh vui mắt.

Ngọc Nghiên vừa mới ra ngoài đã dán mắt vào cảnh sắc trên đường, nàng ta cố tình mang theo hà bao của mình, lát nữa phải xem xét mấy sạp hàng bên đường.

Thế nhưng không ngờ, họ chưa đi được vài bước đã thấy có người đang vẫy tay với Thẩm Nguyệt ở góc đường.

Thôi thị là người đầu tiên phát hiện ra, bà ta huých huých Ngọc Nghiên: “Có phải bên đó có người đang gọi công chúa không?”

Ngọc Nghiên định thần nhìn lại rồi huých huých Thẩm Nguyệt: “Công chúa, người đang gọi công chúa ở bên kia có phải Liên công tử không?”

Vừa ra ngoài, phiền muộn của Thẩm Nguyệt đã bị quang cảnh trên đường phố thổi bay khá nhiều. Nàng được truyền cảm hứng từ bầu không khí ở dân gian, dần dần hòa nhập vào đó.

Thẩm Nguyệt càm ràm: “Ra ngoài rồi, đừng gọi ta là công chúa nữa, gọi phu nhân đi”.

Nàng vừa nói vừa nheo mắt nhìn theo ngón tay của Ngọc Nghiên, thấy bóng người qua lại dưới ánh đèn rực rỡ, ở bên giao lộ kia có một chiếc xe ngựa, một người đang ngả người vào xe.

Người đó mặc áo bông, tủm tỉm cười, đang vẫy tay với Thẩm Nguyệt.

Khóe miệng Thẩm Nguyệt giật giật, đó chẳng phải là Liên Thanh Châu sao.

Liên Thanh Châu dặn dò phu xe tìm một nơi nào đó rộng rãi để đỗ xe, sau đó lập tức vượt qua đám đông, mất một lúc mới tới bên cạnh Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt mỉm cười: “Trùng hợp ghê”.

Liên Thanh Châu cũng cười, trôi chảy đáp lại: “Tại hạ tưởng rằng thời gian này phu nhân phải ở nhà nghỉ ngơi, không ngờ có thể gặp được trên đường”.

Thẩm Nguyệt nhìn xung quanh: “Không phải tối nay náo nhiệt sao, ta ra đường xem thử”.

Sau đó Liên Thanh Châu và Thẩm Nguyệt cùng nhau dạo chơi, Ngọc Nghiên và Thôi thị đi theo đằng sau.

Liên Thanh Châu rất có phong độ của một quân tử, cũng rất chu đáo. Để tránh dòng người trước trước sau sau chèn ép Thẩm Nguyệt, hắn ta cứ giơ tay ra bảo vệ nàng, như có như không, vậy mà không hề có ý lợi dụng sàm sỡ nàng.

Tới trước một sạp hàng, Thẩm Nguyệt mỉm cười với Ngọc Nghiên: “Ngươi tiêu tiền từ từ thôi, đừng tiêu hết tiền công một năm trong tối hôm nay đấy”.

Ngọc Nghiên và Thôi thị bị đủ món đồ nhỏ nhặt làm hoa cả mắt, cứ sờ chỗ này rồi ngắm nghía chỗ kia.

Sau đó Ngọc Nghiên chỉ vào quầy mặt nạ trước mặt, phấn khởi hỏi: “Mặt nạ kìa! Phu nhân, chúng ta mua mặt nạ được không?”

Không đợi Thẩm Nguyệt kịp đồng ý, Ngọc Nghiên đã lôi nàng qua đó.

Không ít người đang vây lại trước quầy mặt nạ, từng chiếc mặt nạ được treo trên tấm vải với đủ hình đủ sắc, ai nấy chỉ vào mẫu mã mà mình thích, mua lấy một cái, đeo lên mặt rồi dạo chơi.

Những chiếc mặt nạ này đủ cả quỷ - thú - thần - ma, tất nhiên có cái nhu hòa, cũng có cái trông rất hung dữ.

Ngọc Nghiên đương nhiên chỉ vào mặt nạ xinh đẹp, Thẩm Nguyệt lại chọn một cái cực kỳ dữ tợn.

Ngọc Nghiên phồng má hỏi: “Hôm nay lễ tết mà, tại sao phu nhân muốn đeo mặt nạ hung dữ thế?”

Đôi mắt lấp lánh của Thẩm Nguyệt lấp ló dưới mặt nạ.

Nàng nhếch môi cười: “Mặt nạ của ngươi đeo hết hôm nay thì không còn tác dụng gì nữa, đợi sang năm lại mua cái mới. Cái của ta có tác dụng khác, tối nay đeo xong có thể đem về treo trên cửa, dùng để tránh tà, thế nên càng hung dữ càng tốt.

Ngọc Nghiên bị nàng chọc cười, gương mặt tròn trịa trông rất đáng yêu.

Liên Thanh Châu và Thôi thị cũng học theo, mỗi người chọn một chiếc mặt nạ.

Các cô gái đi đi lại lại trên đường có người xách theo hoa đăng, có người ăn mặc lộng lẫy đi theo từng đôi từng cặp, Thẩm Nguyệt và Liên Thanh Châu sóng vai đi trên đường, ngẩng đầu thấy ánh đèn trên đầu giao hòa, đủ thứ đèn lồng giấy tôn lên vẻ lạ lùng của chiếc mặt nạ trên mặt nàng.

Nàng đứng trên đường, ngẩng đầu ngắm nhìn một lúc lâu, mơ màng nghĩ, bầu trời sao trước mặt dường như chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm tới, đẹp đẽ khôn cùng.

Nàng hỏi: “Liên Thanh Châu, sao ngươi biết tối nay ta sẽ ra ngoài dạo chơi?”

Liên Thanh Châu vẫn giữ nụ cười nho nhã dịu dàng trên mặt: “E rằng phu nhân hiểu nhầm rồi, tại hạ và phu nhân chỉ đơn giản là tình cờ gặp”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Vậy sao?”

Nàng thu hồi tầm mắt, nhìn sang gương mặt tuấn dật của Liên Thanh Châu, đang định nói gì đó thì nghe thấy ai đó hô to: “Tránh ra, tránh ra nào, rồng phun lửa tới đây!”

Nàng vốn định hỏi Liên Thanh Châu chuyện liên quan tới Bắp Chân.

Vì tiếng hô này mà đường phố sôi động hẳn lên.

Liên Thanh Châu hiểu ý đỡ nàng sang một bên đường: “Phu nhân đứng qua bên này đi, lát nữa rồng phun lửa diễu hành trên đường sẽ phun lửa đấy, nếu để bị thương thì không tốt đâu”.

Thẩm Nguyệt cũng bị thứ “rồng phun lửa” kia thu hút, cảm thấy bây giờ hỏi Liên Thanh Châu mấy chuyện kia đúng là làm hỏng phong cảnh.

Nàng coi Liên Thanh Châu như bạn thân, trước khi mọi chuyện xảy ra, nàng vẫn luôn tin rằng Liên Thanh Châu cũng coi nàng như bạn thân. Nếu Liên Thanh Châu thực sự là cha của Bắp Chân, nàng thực sự không biết nên tiếp tục đối đãi với hắn ta thế nào.

Thôi vậy, cứ tạm gác lại đã.

Thẩm Nguyệt cùng Liên Thanh Châu đứng nép sang bên đường, cùng mọi người nghển cổ chờ mong rồng phun lửa tới.

Nghe nói rồng phun lửa mới là tiết mục chính trong hội đèn này.
Chương 149: Sao ngươi lại tới đây

Hơn mười người điều khiển một con rồng nhào lộn trong đêm, đi đến đâu phun lửa đến đấy, sinh động như thật, thân rồng uốn lượn như thể hô mưa gọi gió.

Nhìn từ đằng xa, chưa kịp thấy rồng phun lửa xuất hiện, Thẩm Nguyệt đã trông thấy ánh lửa được phun ra ở phía trước, người dân trên đường vỗ tay rào rào, tiếng hoan hô vang dậy.

Âm thanh hoan hô ồn ào kia dễ dàng nhấn chìm Thẩm Nguyệt trong biển người.

Họ sẽ không quan tâm ai là ai, mọi người chỉ biết quây quần lại thoải mái đùa giỡn, cùng nhau trải qua tết Trung Thu.

Đoàn người điều khiển con rồng dần tiến gần, con rồng phun lửa sinh động như thật kia từ từ bò lên bầu trời đêm, hiện ra trước tầm mắt của đám đông.

Người đi đầu tiên giơ cao một bó đuốc, giơ tay vung mạnh một nắm vật liệu dễ bắt lửa dạng hạt lên không trung.

Vật liệu dễ cháy tiếp xúc với bó đuốc sẽ mượn nhờ cơn gió mà bùng cháy.

Ánh lửa rọi sáng đám đông vây kín hai bên đường.

Ngọn lửa kia vừa vặn ở ngay đầu của con rồng, thoạt nhìn qua trông rất giống như con rồng đang phun lửa.

Các hạt vật liệu còn chưa cháy hết nên biến thành những đốm lửa nhỏ li ti bay xuống đất như mưa.

Không khí nhất thời tràn ngập mùi thuốc súng sau khi các hạt nhỏ cháy xong.

Đoàn người hóng chuyện nghển cổ quan sát, đợi khi đốm lửa rơi xuống lại lục tục rút về đằng sau.

Đốm lửa li ti dù rơi vào người họ cũng nhanh chóng tắt ngúm.

Mọi người chỉ mải lùi về sau, chẳng có ai đứng trong đám đông yên lặng thưởng thức khoảnh khắc rực rỡ cuối cùng như Thẩm Nguyệt.

Lúc này đây, Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn cảnh tượng phồn tinh xán lạn, đứng yên tại chỗ, quên cả tránh né.

Đột nhiên một bàn tay vươn tới, kéo tay nàng sang một bên.

Nàng sững sờ, lảo đảo vài bước, chưa kịp nhìn rõ đã thình lình ngã xuống.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, không thấy được gương mặt bên dưới mặt nạ, chỉ loáng thoáng trông thấy đôi mắt còn sáng hơn cả đốm lửa.

Hắn chỉ kịp nói một câu: “Cẩn thận”.

Ngay sau đó, dòng người trên đường bắt đầu di chuyển, ào ào đuổi theo con rồng phun lửa.

Thẩm Nguyệt bị đám đông phía sau dồn đẩy, cơ thể áp sát lên người hắn, không thể khống chế được tình hình.

Hắn đỡ Thẩm Nguyệt, cánh tay vòng ra sau quấn quanh eo nàng, bảo vệ nàng chu toàn, tránh cho nàng bị đoàn người xô đẩy, nhưng bàn tay kia từ đầu đến cuối vẫn rất chừng mực, không hề ôm eo nàng.

Hắn dắt tay nàng, cùng nhau bị nhấn chìm trong biển người, cùng đuổi theo ánh sáng mà con rồng lửa uốn lượn kia để lại.

Thẩm Nguyệt không nghĩ gì nhiều, sự chú ý của nàng bị bầu không khí náo nhiệt xung quanh thu hút, nàng luôn tưởng rằng người dẫn nàng đi là Liên Thanh Châu.

Bởi vì khi ấy người trên đường quá đông, Ngọc Nghiên và Thôi thị bất đắc dĩ bị dồn sang phía đối diện, bên cạnh nàng chẳng còn ai ngoài Liên Thanh Châu.

Trong điều kiện thiếu sáng, nàng không phân biệt được màu sắc trên y phục của hắn, chỉ cảm thấy có vẻ cũng đậm màu như y phục của Liên Thanh Châu, mùi thuốc súng trong không khí choán hết khứu giác của nàng, nhất thời nàng cũng không phân biệt được khí tức của người bên cạnh.

Nàng cùng hắn đi về phía trước.

Một vài người đi theo rồng phun lửa trong chốc lát rồi cũng thôi, chắc vì cảm thấy đi xa quá thì không tiện đường về nhà.

Nhưng Thẩm Nguyệt nghĩ, nếu đã ra ngoài chơi một lần, phải chơi cho tận hứng.

Nàng kéo người bên cạnh cùng đi theo sau đuôi con rồng phun lửa, lớn tiếng nói với hắn: “Liên Thanh Châu, đừng sợ, nào, phải hòa vào cảnh đẹp mới thấy được vẻ đẹp mà người khác không trông thấy”.

Người bên cạnh nheo mắt, nhìn vô số đốm lửa rơi xuống như sao chổi trong đêm mà khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhạt, như có như không. Hắn khẽ cúi người, ghé đầu vào tai Thẩm Nguyệt: “Đúng là như thế, chỉ có thứ mà người can đảm nhìn thấy mới khác biệt”.

Thẩm Nguyệt sững sờ tại chỗ, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn nắm tay Thẩm Nguyệt, tiếp tục kéo nàng đi về phía trước, nét cười rạng rỡ: “Còn đờ đẫn ra đó làm gì, rồng phun lửa đi xa rồi”.

Ồn ào và phồn hoa từ từ nhạt đi, mùi thuốc súng cũng xa dần.

Thẩm Nguyệt đành để người đó kéo về phía trước, nàng sững sờ nhìn bóng lưng thon dài mà vững chãi đó dưới ánh đèn lốm đốm.

Bấy giờ mới phát hiện ra, ống tay áo màu đen của hắn bay phất phơ, dường như không nhiễm khói lửa nhân gian.

Dù Thẩm Nguyệt không thể nhìn thấy gương mặt bên dưới chiếc mặt nạ đầu quỷ kia, thế nhưng nàng lại ngửi thấy mùi trầm hương trên cơ thể hắn.

Hắn không phải Liên Thanh Châu, hắn là Tô Vũ.

Con rồng phun lửa ở phía trước nghênh ngang đi qua, ngay trước đó Thẩm Nguyệt còn thấy mình hòa vào bầu không khí ấy, ngay sau đó đã cảm thấy không còn chân thực.

Huyên náo ngoài kia dường như bay xa dần khỏi phạm vi xung quanh nàng, khiến nàng đột nhiên thấy bình yên.

“Tại sao ngươi lại tới đây?”

“Nghe nói hội hoa đăng tối nay rất náo nhiệt”.

“Không phải ngươi nên ở trong cung tham gia cung yến sao?”

“Cung yến đâu thể náo nhiệt bằng nơi này được”.

Thẩm Nguyệt thoáng suy ngẫm: “Không phải ngươi thông đồng với Liên Thanh Châu từ trước đấy chứ?”

Nếu không làm sao mà trùng hợp thế được, nàng vừa ra ngoài đã gặp được Liên Thanh Châu đợi sẵn ở giao lộ.

Thẩm Nguyệt ngoái đầu nhìn lại, bây giờ đâu còn thấy bóng dáng Liên Thanh Châu, Ngọc Nghiên và Thôi thị nữa, chỉ còn nàng và Tô Vũ thôi.

Đây chính là “lần sau gặp lại” của Tô Vũ?

Tô Vũ đáp: “Cho dù không có hắn, cô đứng trong đám đông, ta chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra”.

Thẩm Nguyệt nhếch môi: “Tự đại! Ta đeo mặt nạ rồi, không khác nữ tử nào trong thiên hạ”.

Ngón tay của Tô Vũ lướt nhẹ qua váy áo của nàng, như có như không, nhẹ nhàng gảy cây sáo trúc được nàng giắt trên eo: “Nhưng trên người cô đeo thứ độc nhất vô thị trong thiên hạ”.

Thẩm Nguyệt cúi đầu nhìn, hóa ra cây sáo trúc này đã làm lộ thân phận của nàng.

“Chúng ta cứ đi theo con rồng này mãi sao?”, Thẩm Nguyệt hỏi.

“Ừm”.

“Con rồng đó sẽ đi tới nơi nào?”

“Bên bờ sông Dương Xuân”.

Sông Dương Xuân nối liền với bến thuyền đổ thẳng vào kinh, triền sông uốn lượn. Bây giờ đã vào thu, mực nước sông giảm xuống, bờ sông lộ ra cũng rộng hơn thời điểm mùa xuân và mùa hè.

Sông Dương Xuân là điểm cuối của hội hoa đăng vào Trung Thu hằng năm.

Rồng phun lửa sẽ uốn lượn tới tận sông Dương Xuân mới dừng.

Hai bên bờ sông là những hàng dương liễu, dưới tán liễu treo đủ thứ hoa đăng muôn màu muôn vẻ, tuy không huyên náo bằng tiếng hò hét của các sạp hàng bên đường, nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt.

Những người tập trung về đây đa phần là nam thanh nữ tú, cầu nguyện và thả đèn. Trên mặt sông Dương Xuân trôi nổi vô số ngọn đèn hoa đăng, rực rỡ như dải ngân hà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK