Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần - Thẩm Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 141: Ai dạy ngươi dùng tử hà xa

Đại phu cầm nến đứng trong viện, không vội mở cửa mà cất tiếng hỏi trước: “Ai đó?”

Lời đáp bên ngoài là giọng của một người đàn ông, âm thanh vô cùng dịu dàng dễ chịu: “Nghe nói ngươi chuyên trị bệnh nan y và phức tạp, chỉ cần có tiền thì không từ chối một ai”.

Đại phu tưởng là người tới xem bệnh nên đáp: “Trời đã muộn rồi, có bệnh gì ngày mai tới quầy thuốc tìm ta!”

Người bên ngoài cũng không nóng lòng, chậm rãi nói: “Nghe nói ngươi mới giúp nhị phu nhân trong phủ tướng quân giải được chất độc Tỏa Thiên Hầu”.

Đại phu sợ toát mồ hôi, hỏi vọng ra cách một lần cửa: “Ngươi là ai?”

Đối phương điềm tĩnh đáp: “Trùng hợp ghê, ta điều chế ra thuốc giải của Tỏa Thiên Hầu, muốn tìm ngươi thử sức”.

Đại phu đáp: “Bổn phận của hành y là chữa bệnh cứu người, so tài thi thố để khoe khoang y thuật cao minh là điều cấm kỵ, nếu ngươi muốn luận bàn thi đấu thì đi tìm người khác đi!”

“Vậy thì ta đành phải đi tìm Tần tướng quân so tài kỹ càng một phen”.

Đại phu nghe vậy vội vàng hô lên: “Đợi đã!”

Ông ta không biết rốt cuộc người ở bên ngoài là ai, có mục đích gì. Chuyện này chẳng có mấy người biết, nếu để lọt đến tai Tần tướng quân, sự việc bại lộ, vậy thì ông ta sắp gặp họa lớn rồi.

Vì thế đại phu chẳng buồn nghĩ ngợi gì, lập tức đặt cây nến xuống, bước tới mở cửa.

Ánh nến leo lét như có như không tôn lên đường nét của nam tử ngoài cửa, hắc y rộng rãi, dung mạo tuyệt mỹ, dường như hòa cùng làm một với sắc đêm tĩnh lặng.

Đại phu sững người khi thấy thái độ hắn quá ung dung chứ không hề bất ngờ, càng không có ý định quay người rời đi, dường như đã dự đoán được đại phu sẽ nóng lòng mở cửa vậy.

Đại phu hoàn hồn, rõ ràng dung mạo và khí độ của người trước mặt rất tốt, trông có vẻ là một người không tranh không giành với đời, vậy mà lại khiến ông ta cảm thấy hoảng hốt.

Chắc hẳn vì bóng đêm đen ngòm sau lưng người này vẽ thêm chút nhân tố bí ẩn không thể đoán định cho hắn.

Đại phu đột nhiên thấy hối hận, vô thức muốn đóng cửa vào.

Chỉ là không đợi ông ta đóng cửa viện, Tô Vũ đã giơ tay, ống tay áo phiêu diêu, bàn tay trắng nón như chạm khắc từ ngọc chống lên khung cửa.

Trông có vẻ nhẹ nhàng nhàn nhã, chỉ cần đẩy nhẹ một cái, nhưng đại phu rất kinh ngạc, bởi vì ông ta dùng hết sức lực cũng không thể đóng cửa lại được nữa.

Tô Vũ đẩy cửa viện vào trong, đại phu loạng choạng lùi về sau vài bước, không cẩn thận làm đổ cây nến trên nền.

Cửa viện nhẹ nhàng mở toang về hai bên khi không còn vật cản, phát ra tiếng “két” khoan thai, như thể hoan nghênh Tô Vũ bước vào.

Tô Vũ nhấc chân, thản nhiên bước vào trong, vừa lễ độ vừa ôn hòa, tiện tay đóng sầm hai cánh cửa vào.

Đại phu kinh hãi hỏi: “Ngươi là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?”

Tô Vũ cụp mắt, điềm nhiên liếc nhìn ông ta, trong con ngươi là bầu trời đêm nặng nề. Hắn đi ngang qua ông ta, tới thẳng căn phòng bên trong vẫn còn sáng đèn: “Ta muốn nói với ngươi về chất độc Tỏa Thiên Hầu”.

Đại phu không biết kẻ mới đến là ai, cũng không biết rốt cuộc hắn đã biết những gì.

Quay đầu nhìn lại cửa viện đóng chặt, trong một thời khắc nào đó, ông ta từng muốn tháo chạy, nhưng bản thân chỉ có một mình, không đem theo vàng bạc châu báu, tất cả tiền tài của nải vẫn còn ở trong nhà, phải chạy đi như thế đâu thể khiến ông ta cam lòng được.

Bên ngoài đêm đen như mực, ông ta cắm đầu chạy ra, biết gửi thân vào đâu.

Đại phu lại nghĩ, đây là nhà của ông ta, cho dù người này biết được điều gì cũng phải nghĩ cách để hắn im miệng.

Nếu không, sự việc vỡ lở tới chỗ tướng quân, tính mạng của ông ta rất đáng lo ngại.

Thế nên đại phu cố gắng trấn tĩnh, quay người bước từng bước về căn phòng có ánh đèn vàng vọt.

Tô Vũ đứng quay lưng lại với ông ta, bóng lưng hắn kéo dài dưới ánh nến như một bức họa đẹp mắt.

Đại phu hỏi: “Các hạ nửa đêm ghé thăm, chỉ để so tài về thuốc giải Tỏa Thiên Hầu?”

Giọng điệu của Tô Vũ rất bình thản: “Ngươi giúp nhị phu nhân của phủ tướng quân giải độc, dùng thứ thuốc giải gì?”

“Các hạ thứ lỗi cho ta không thể nói được. Đây là điều cấm kỵ trong hành y, nếu điều chế loại thuốc gì chữa bệnh gì cũng có thể nói cho kẻ khác, há chẳng phải ai cũng có thể làm đại phu hay sao”.

Tô Vũ không ừ hử gì, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng: “Nghe nói ngươi dùng tử hà xa, là ai dạy ngươi dùng tử hà xa”.

Đại phu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô: “Hành y tế thế, phương pháp mà mỗi đại phu dùng có thể khác nhau, nhưng chỉ cần kết quả là tốt... Nhị phu nhân trúng độc được ta giải độc kịp thời, giữ lại tính mạng, chẳng phải được rồi sao? Bất kể ngươi là ai, bây giờ mời ngươi nhanh chóng đi cho, nếu không đừng trách ta không khách sáo!”

Tô Vũ liếc mắt nhìn ông ta: “Ngươi không chịu nói, vậy có thể viết phương thuốc ra cho ta xem thử?”

Đại phu từ chối: “Ta nói rồi, đây là điều cấm kỵ trong hành y! Ngươi không lấy được đơn thuốc gì ở chỗ ta đâu, thay vì con đường tắt đó, nếu ngươi thực sự muốn học y, chi bằng chăm chỉ khổ tâm nghiên cứu! Ngươi đi đi, chỗ này của ta không chào đón ngươi!”

Tô Vũ bước từng bước tới gần, đứng trước mặt đại phu.

Hắn nheo mắt hỏi: “Ta hỏi lại lần nữa, ai dạy ngươi dùng tử hà xa?”

Toàn thân đại phu ớn lạnh, ông ta cố tỏ vẻ trấn tĩnh: “Dùng tử hà xa không sai, tuy rằng đây không phải vị thuốc thường thấy, nhưng cũng có công dụng đại bổ, ta cũng dùng nó chữa khỏi cho nhị phu nhân…”

Đại phu chưa kịp dứt lời, Tô Vũ đột ngột giơ tay bóp hàm của ông ta, rung động từ cơ bắp trên mặt ông ta truyền tới bàn tay mát lạnh của hắn vô cùng rõ ràng.

Trông có vẻ như hắn không hề dùng sức, thực chất bất kể đại phu giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.

Tô Vũ nhẹ nhàng nắm lấy yếu điểm của ông ta, chỉ cần hắn dồn sức thêm một chút là có thể bẻ cổ ông ta ngay tại chỗ.

Đại phu trợn tròn hai mắt, nỗi sợ hãi dần dần hiện hữu.
Chương 142: Cái gì mà mang họ Liên?

Ông ta vừa mở miệng định nói thì không biết Tô Vũ đã nhét cái gì vào miệng ông ta, sau đó ông ta liền cảm thấy cái lạnh thấu xương chạy thẳng từ yết hầu xuống tim phổi.

Ánh mắt Tô Vũ nhìn ông ta sáng lên dưới ánh nến, ánh nến vàng lẽ ra phải khiến cho không gian sáng sủa ấm áp nhưng cuối cùng lại khiến cho đại phu lạnh hết cả sống lưng.

Tô Vũ nói: "Vậy thì ta có thể cho rằng ngươi nhất thời hứng khởi cho nên mới cảm thấy tử hà xa có thể dùng làm thuốc dẫn giải độc".

Nói xong, những ngón tay đang dùng lực của hắn mới dần buông lỏng.

Đại phu ngã xuống đất, vừa thở hổn hển vừa ho dữ dội, cố gắng khạc ra thứ mà mình vừa nuốt vào.

Nhưng ông ta ho đến đỏ cả mắt cũng không thể phun ra được thứ gì, cho nên ông ta không khỏi run giọng hỏi: "Ngươi, ngươi đã cho ta ăn cái gì?"

"Tỏa Thiên Hầu".

Gương mặt đại phu tái đi, sau đó ông ta ho khan đến mức không đứng dậy được, cơ thể chậm rãi ngã nhào xuống đất.

Độc tính phát tác khiến cho gương mặt của ông ta vặn vẹo thống khổ, thất khiếu dần dần chảy ra máu đen.

Tô Vũ đã kiểm soát độc tính một cách hợp lý, sẽ không để ông ta chết ngay lập tức. Nhưng độc tính phát tác chắc chắn sẽ kịch liệt hơn nhiều so với tình trạng của Liễu Mi Vũ.

Tô Vũ nói: "Ngươi chỉ có thời gian một nén hương".

Đại phu ngẩng đầu lên, máu từ thất khiếu chảy ra trông vô cùng kinh người: "Cứu... Cứu ta..."

Tô Vũ thản nhiên nói: "Mau viết lại đơn thuốc giải độc mà ngươi viết cho nhị phu nhân phủ tướng quân đi".

Đại phu lúc này không còn quan tâm đến bất kỳ điều cấm kỵ nào trong nghề y nữa, ông ta khó khăn đứng dậy khỏi mặt đất, lấy giấy bút và bắt đầu viết bằng bàn tay run rẩy.

Tô Vũ nhìn lướt qua đơn thuốc rồi nói: "Có cần ta chiếu theo đơn thuốc này đi chuẩn bị thuốc giải cho ngươi không?"

Hắn vừa dứt lời thì đại phu đã quỳ xuống run rẩy nói: "Đây không phải là thuốc giải gì cả, tử hà xa không thể làm thuốc dẫn giải độc... công tử tha mạng, không phải ta muốn làm như vậy... đều là bọn họ bắt ta làm như vậy..."

"Là nhị phu nhân... là ả ta bắt ta phải làm như vậy... thuốc giải, thuốc giải..."

Sắc mặt của Tô Vũ rất khó lường, chính đơn thuốc cần dùng tử hà xa này đã khiến cho A Nguyệt và đứa trẻ suýt chút nữa mất mạng.

Đại phu không ngừng chảy ra máu đen, nằm ngửa co giật trên mặt đất.

Tô Vũ buông lỏng mấy ngón tay, đơn thuốc rơi xuống như một chiếc khăn tay phủ lên gương mặt của đại phu, chậm rãi bị máu đen thấm qua.

Tô Vũ xoay người bước ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra.

Ngoài trời đêm nay có ánh trăng rất sáng.

Ở Trì Xuân Uyển, Thảm Nguyệt và đứa trẻ đã ngủ được một lúc.

Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Thôi thị quen tay mở cửa phòng, quả đúng là Tô Vũ.

Tô Vũ nhìn thoán qua bên giường rồi nói nhỏ với Thôi thị: "Lấy một cái chậu mà nàng thường không dùng đến để mang nước vào đây. Ta phải rửa tay".

Thôi thị liền đi ra ngoài lấy nước và di tử (giống như xà phòng ngày nay) vào trong.

Tô Vũ không vội vàng đi tới bên giường, khi Thôi thị bưng nước tới, hắn nhẹ nhàng đứng bên cạnh giá gỗ ngâm tay vào nước, sau đó mới chậm rãi dùng di tử rửa sạch.

Tiếng nước chảy nhẹ vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Vẫn chưa nâng mí mắt lên nhưng Thẩm Nguyệt đã đột nhiên khàn giọng nói: "Ngươi hơn nửa đêm còn tới chỗ của ta để rửa tay sao?"

Tô Vũ mỉm cười, rạng rỡ nói: "Đúng vậy, vừa làm chuyện xấu, tay không sạch sẽ".

Thẩm Nguyệt nhíu mày nói: "Ngươi đã làm chuyện gì xấu, chẳng lẽ ngươi lại đi ăn trộm?"

Tô Vũ rửa tay xong liền cầm lấy khăn do Thôi thị chuẩn bị rồi nhẹ nhàng lau từng ngón tay, sau đó chậm rãi chuyển chủ đề: "Đêm nay dường như cô đã cảnh giác hơn rất nhiều".

Thẩm Nguyệt mở mắt ra nói: "Ngươi vào Trì Xuân Uyển của ta giống như vào nhà của chính ngươi vậy, sao ta có thể không cảnh giác được?"

Tô Vũ đi tới, tỏ ra không vui nói: "Ta cũng không ăn thịt cô, sao cô phải cảnh giác ta?"

Hắn ngồi ở mép giường nàng với, đưa bàn tay sạch sẽ thơm tho nắm lấy cổ tay của Thẩm Nguyệt, đặt những ngón tay thon dài lên mạch của nàng xem xét.

Thẩm Nguyệt hơi nhíu đôi mắt kèm nhèm, nàng nghĩ để hắn chẩn bệnh cho mình cũng tốt, dù sao hắn cũng giỏi hơn đại phu bình thường, vì vậy nàng cũng không để ý, chỉ lo vuốt ve bàn chân của đứa trẻ bên cạnh.

Sau một lúc, Tô Vũ mới buông tay nàng ra rồi nói: "Sau sinh một tháng cô nên ở yên trong phòng tịnh dưỡng".

"Nói bảy ngày nửa tháng ta còn có thể hiểu được, lúc cơ thể gần hồi phục thì không nên tiếp tục chôn chân trong phòng, phải vận động mới có thể khôi phục tốt được".

Nếu thật sự muốn nhốt nàng ở trong phòng suốt một tháng ở cữ thì nàng chắc chắn sẽ mốc meo hết lên mất.

"Nhưng ta lại nghe nói mới ba bốn ngày sau thì cô đã chạy ra ngoài tìm Tần Như Lương".

Thẩm Nguyệt: "Ngươi nghe ai nói?"

"Cô còn cắt một bên gân tay của hắn ta".

"Nhị nương nói cho ngươi biết sao?"

Tô Vũ rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn chân nhỏ của đứa trẻ, nhẹ nhàng nhào nặn bàn chân nhỏ đó giống như Thẩm Nguyệt.

Bàn chân nhỏ nhắn mềm mại này thật sự khiến cho người ta vuốt ve đến nghiện.

Đứa trẻ đang ngủ ngon giấc nhưng hai chân đều bị hai người lớn chơi đùa cho nên liền tỉnh lại, nhưng nó chỉ hé mắt liếc Thẩm Nguyệt và Tô Vũ sau đó lại nhắm mắt lại.

Cứ như thể nó đang muốn nói hai người này thật ngốc nghếch.

"Đây là con do ta sinh ra mà không biết nó theo ai nữa".

Tô Vũ khẽ cười nói: "Chắc là theo cha nó đó".

Thẩm Nguyệt nghe vậy thì càng buồn rầu, ngay cả cha của nó là ai nàng cũng không biết.

Chẳng lẽ cha của nó thật sự là Liên Thanh Châu sao? Xem ra Liên Thanh Châu cũng không phải là người sẽ quan tâm đến những người không liên quan tới mình.

Đề tài lại bị chuyển hướng, Tô Vũ nói: "Cô đã nghĩ ra tên để đặt cho con mình hay chưa?"

Nhắc tới chuyện này, Thẩm Nguyệt tỏ ra khá thích thú, liền nói: "Nó sẽ mang họ của ai ta tạm thời còn chưa biết cho nên đặt tên vẫn còn sớm, để ta nghĩ cho nó một cái tên mụ".

“Cô định đặt tên mụ là gì?”, Tô Vũ nheo mắt lại, trong giọng nói có chút âm mũi khiến cho người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu đáng yêu.

Hắn thật sự đang rất hưởng thụ bầu không khí ấm áp hạnh phúc này.

Thẩm Nguyệt do dự một chút rồi nói: "Tên mụ đặt là Liên Khán, ngươi thấy thế nào?"

Tô Vũ vẫn đang nhào nặn bàn chân nhỏ của con trai, nghe vậy thì hỏi lại: "Cô thấy cái tên đó hay lắm sao?"

"Tương lai nếu như nó mang họ Liên, gọi là Liên Liên Khán thì không phải sẽ rất thuận miệng sao?"

Tô Vũ nhướng mày nhìn nàng: "Cái gì mà mang họ Liên?"

A, nàng đã lỡ miệng rồi. Điều quan trọng là đứa trẻ có phải mang họ Liên hay không Thẩm Nguyệt cũng không chắc chắn được.
Chương 143: Ngươi chọc tức ta đấy à?

Nàng liền sửa lời lại nói: "Ta chỉ giả thiết mà thôi, ta không khẳng định điều gì cả, sau này nếu như con ta nhận Liên Thanh Châu làm cha nuôi thì chẳng phải cũng sẽ theo họ Liên hay sao? Cho dù nó mang họ Triệu hay họ Vương, hoặc là mang họ Thẩm giống mẹ nó cũng được, chỉ cần nó không mang họ Tần thì ta đều không có ý kiến".

Tô Vũ nở nụ cười nhưng trông không hề vui vẻ mà còn có chút tức giận, hắn nhướng mày nói: "Chi bằng theo họ Tô của ta thì thế nào?"

Thẩm Nguyệt lắc đầu: "Không được, Tô Liên Khán nghe không hay, vẫn là Liên Liên Khán nghe hay hơn".

Tô Vũ xoa xoa lông mày nói: "Liên Liên Khán, cô không sợ sau này con trai lớn lên sẽ trở thành một tên mắt lác sao?"

"Đừng gọi con trai một cách thân thiết như vậy. Nó là con trai của ta, không phải con trai của ngươi".

"Ta đang nói về con trai của cô".

Thẩm Nguyệt nghĩ một chút thì mới thấy Tô Vũ nói có lý. Dù sao thì nghe cái tên đó cũng có chút ám chỉ không hay.

Vì vậy, sau khi suy nghĩ trong chốc lát thì nàng lại nói: "Vậy thì gọi nó là Bắp Chân đi".

Tô Vũ nói: "Cái tên này thì khác gì cái tên Liên Khán đâu?"

"Chỉ là tên mụ mà thôi, ngươi nghiêm khắc như vậy làm gì?", Thẩm Nguyệt lại nhào nặn bắp chân của con trai rồi cười tủm tỉm nói: "Sinh con trai mà không chơi đùa với nó thì thật vô nghĩa. Tên nhóc này sau này sẽ luôn luôn bám dính theo ta đi hóng hớt khắp nơi, gọi nó là bắp chân của ta chẳng phải là chính xác lắm hay sao?"

Vì vậy, tên mụ của đứa con trai đã được đặt, từ nay về sau nó sẽ được gọi là Bắp Chân.

Bắp Chân đạp chân tỏ vẻ phản đối.

Chỉ là nó không nói được, không khóc được, cho nên có phản kháng cũng hoàn toàn không có tác dụng.

"Tô Vũ, sao trông ngươi có vẻ không vui vẻ chút nào thế?"

"Chỉ cần cô không nghịch chết nó thì cô vui vẻ là được rồi".

Thẩm Nguyệt thở dài, nhấc Bắp Chân của nàng lên rồi véo véo vào mặt nó nhưng nó cũng không có phản ứng gì.

Thẩm Nguyệt nói: "Nó vẫn không phát ra tiếng, ngươi có nghĩ rằng nó bị câm điếc hay không?"

Tô Vũ đưa tay ra, dùng đầu ngón tay chạm vào làn da non mềm của Bắp Chân rồi chăm chú vuốt ve như thể đang nhìn thấy người trong lòng hắn trong hình dáng trẻ con thông qua đứa trẻ này.

Rõ ràng là người trong lòng đang ở ngay trước mắt.

Tô Vũ nói: "Chờ nó được một hai tuổi nếu như còn không nói chuyện thì kết luận cũng không muộn. Bây giờ nó mới sinh có mấy ngày, nếu như đã vội vàng nói nó như vậy, cô không sợ nó sẽ buồn sao?"

"Buồn sao? Thằng nhãi con này ngay cả đói bụng cũng không biết khóc đòi ăn, nó làm gì biết thế nào là buồn!", Thẩm Nguyệt nói với Bắp Chân: "Bắp Chân, con có biết buồn là gì không?"

Tô Vũ bật cười thành tiếng.

Sau đó hắn lại thản nhiên nói: "Vừa nãy nói tới đâu rồi? Cô nói cho ta biết tại sao cô lại sinh non, Tần Như Lương hắn ta đã làm gì cô?"

Thẩm Nguyệt vừa nghịch nghịch cái mũi nhỏ của Bắp Chân vừa mím môi nói: "Tô Vũ, chuyện này hình như không liên quan gì đến ngươi".

"Nhưng ta cứ để ý đến chuyện này đó thì sao?"

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt của hắn thì hô hấp có chút gấp gáp, nàng liền cười nói: "Bất kể Tần Như Lương có làm gì thì hắn ta cũng đã phải trả giá lại bằng một tay. Một cánh tay vô cùng quan trọng đối với đại tướng quân, cho nên ta cũng không chịu thiệt".

"Còn sủng thiếp của hắn ta thì sao?"

Thẩm Nguyệt nói: "Món nợ của ả ta sau này ta sẽ bắt Tần Như Lương trả đủ. Tô Vũ, đây là việc riêng của ta, ta sẽ tự giải quyết".

Sau một hồi im lặng, Tô Vũ mới nói: "Được rồi, ta sẽ không hỏi về chuyện đó nữa".

Hắn lại đưa một chiếc lọ sứ nhỏ vào tay Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt hỏi: "Đây là cái gì?"

"Không phải mấy ngày trước cô đã hỏi ta về thuốc giải của Tỏa Thiên Hầu sao?"

Thẩm Nguyệt sửng sốt một lúc, sau đó bật cười nói: “Ngươi đúng là lợi hại”, chỉ là lúc đó nàng đang cần gấp loại thuốc này, nhưng hiện tại Tô Vũ chuẩn bị xong thì nó đã không còn hữu dụng nữa.

Ngay cả khi biết Liễu Mi Vũ cố tình làm vậy thì Thẩm Nguyệt vẫn nghĩ đến việc sẽ tìm thuốc giải để cứu sống Liễu Mi Vũ.

Chỉ là Tần Như Lương vẫn khư khư cố chấp không muốn tin tưởng nàng, hiện giờ hắn ta phải trả lại một cánh tay cũng không có gì oan uổng.

“Còn có một thứ nữa”, Tô Vũ nâng tay lên, trên những ngón tay còn cầm thứ gì đó.

Thẩm Nguyệt nhìn kỹ hơn thì thấy đó là chiếc phi tiêu màu đen mà Tô Vũ dùng để dẫn dụ lính canh lần trước.

Rõ ràng là nàng rất vui mừng, kể từ khi chiếc phi tiêu bị mất thì nàng không tìm thấy được thứ gì tiện lợi như nó.

Nàng vừa định lấy nó thì Tô Vũ lại giơ tay lên.

Thẩm Nguyệt đặt Bắp Chân ở trên giường sau đó liền muốn giành lấy phi tiêu từ tay Tô Vũ nhưng không được, đành thở dài nói: "Này, ngươi rốt cuộc có muốn trả nó lại cho ta không?"

Tô Vũ nói: "Ban đầu nó cũng không phải là của cô. Ta đã tốt bụng giúp cô lấy lại nó. Ta nghĩ không quá đáng khi muốn nghe cô nói hai chữ cảm ơn".

Thẩm Nguyệt nói: "Ngươi đang chọc tức ta sao? Lúc trước phi tiêu là do chính ngươi ném đi thì ngươi phải đi nhặt về là đúng rồi!"

Ai bảo nàng chọc tức hắn trước, lại đi tùy tiện đặt tên mụ cho đứa trẻ như vậy?

Tô Vũ trịnh trọng nói: "Ta vốn muốn bắn trâm cài tóc của cô ra, nếu thế thì sau khi nhặt về ta còn có thể giữ nó lại không cần trả cho cô. Nói như vậy không phải là ta đã bị tổn thất lớn rồi sao?"

Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi nói: "Ngươi muốn giữ lại trâm cài tóc của nữ nhân làm gì? Ngươi muốn học cách cài tóc của nữ nhân sao?"



"Giữ lại làm kỷ niệm".

Thẩm Nguyệt bực mình nói: "Kỷ niệm gì chứ?"

Tô Vũ nheo mắt nói: "Cách đây không lâu có người nói sẽ làm việc chăm chỉ kiếm tiền nuôi ta làm trai bao. Ta sợ nàng ấy sẽ quên lời mình nói cho nên muốn giữ lại vật đính ước".

"Ồ, thật là buồn cười, ta muốn đính ước với ngươi từ khi nào? Chỉ là đùa giỡn vài câu thôi, ngươi lại cho là thật sao?", Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn hắn nói.

Hắn bĩu môi nói: "Đương nhiên ta cho là thật rồi, dù sao cũng chưa từng có ai tỏ tình với ta như thế".

"..."

Thẩm Nguyệt ngẩn ra, cô gắng nhớ lại khoảng thời gian quen biết Tô Vũ, nàng thề rằng mình thật sự không hề tỏ tình quái gì với cái tên này.

Thẩm Nguyệt không muốn nói chuyện với hắn nữa liền nói: "Ta cảm ơn ngươi! Bây giờ ngươi có thể trả lại đồ cho ta được chưa?"

Tô Vũ đặt chiếc phi tiêu vào tay nàng rồi nói: "Thứ này rất sắc bén, đừng làm tổn thương bản thân".

"Này, ta không phải đứa trẻ ba tuổi".

Sau khi nàng lấy phi tiêu lại, căn phòng lại chìm vào bầu không khí trầm mặc ngắn ngủi.

Thẩm Nguyệt lên tiếng trước: "Nếu như ta không lên tiếng đuổi ngươi đi thì chẳng lẽ ngươi còn muốn ngồi đây đến rạng sáng hay sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK