Tô Vũ trầm ngâm: “Ở trong hoàng cung, nếu không dùng một vài biện pháp nguy hiểm thì không đạt được mục đích, bất kể là nguy hiểm hay an toàn, ta cũng phải thử mới biết được cái nào có hiệu quả”.
Thẩm Nguyệt mím môi, bờ vai hơi run run: “Nhưng chàng có biết bản thân xém chút đã không thể quay lại không? Chàng có biết minh bị nhiều người bao vây như vậy, toàn bộ cấm vệ quân đang lùng sục khắp đường phố muốn truy giết chàng không!”
Tô Vũ lấy làm tiếc nuối: “Lần này phạm phải chút sai lầm nên bất cẩn bị phát hiện, ta vốn dĩ tưởng rằng sẽ không bị phát hiện nhanh như vậy, ít nhất cũng là lúc cách cửa cung không xa mới phải”.
Hắn nhẹ nhàng nói tiếp: "Mặc dù rủi ro lớn hơn một chút, nhưng nếu có thể đem Bắp Chân ra ngoài thì chút nguy hiểm này cũng đáng giá, Bắp Chân là báu vật của nàng, nếu thằng bé không tự do, nàng cũng sẽ bị trói buộc”.
Trước mắt chợt tối lại, thì ra Thẩm Nguyệt đã nghiêng người tới choàng tay qua cổ hắn, nàng dụi đôi mắt đẫm lệ vào hõm vai hắn, giọng nói như bị bóp nghẹt vang lên: “Chàng không phải là Tô Vũ của ta, Tô Vũ luôn suy tính trước khi hành động, ta không cần chàng không cân nhắc gì đã ra tay như vậy!”
“Nếu chàng chậm chân một chút thì phải làm thế nào đây? Lỡ chàng bị họ chém chết thì sao?”, Thẩm Nguyệt ẩn nhẫn nói: “Ta không có cách nào tưởng tượng được… chàng không dễ dàng gì mới thoát được kiếp nạn sinh tử, có thể xin chàng hãy trân trọng bản thân mình một chút được không”.
Những giọt nước mắt nóng bỏng của nàng lặng lẽ rơi xuống rồi len lỏi biến mất vào trong vạt áo của hắn.
Tô Vũ có chút thảng thốt, đôi môi tái nhợt của hắn khẽ nhếch lên, cay đắng mà tràn đầy thỏa mãn.
“A Nguyệt, nàng phải biết rằng hôm nay ta xông vào hoàng cung tuy nguy hiểm nhưng đã là phương pháp đơn giản khả thi nhất rồi”.
Lần này thất bại, lần sau muốn cứu Bắp Chân ra nhất định sẽ phải hao tốn càng nhiều công sức.
“Nhất định còn có cách khác, chỉ cần chúng ta bàn bạc kỹ lưỡng, chắc chắn có thể đưa ra một giải pháp tốt hơn”, Thẩm Nguyệt lùi người lại nhìn thẳng vào hắn, nàng gạt lệ nơi khóe mắt, hung dữ nói: “Tô Vũ, nếu lần sau chàng còn giấu ta lấy thân liều lĩnh, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chàng”.
Tô Vũ nhắm mắt, lại cố gắng nâng mi, trong mắt hắn hiện lên một tia cười rạng rỡ và ấm áp: "Vậy thì lần sau ta nhất định sẽ không dám nữa".
Thẩm Nguyệt biết hắn đã vô cùng mệt mỏi nên cũng không trì hoãn thêm mà vội vàng xử lý vết thương, nàng cởi bỏ quần áo dính máu cho hắn, thay một bộ trang phục sạch sẽ mới gần như đỡ lấy nửa trọng lượng cơ thể hắn rồi dìu lên giường.
Khi Tô Vũ nằm xuống suýt chút kéo Thẩm Nguyệt ngã nhào lên trên người hắn.
Thẩm Nguyệt vội chống tay sợ đè lên vết thương của hắn, cơ thể nàng cố gắng hết sức kéo giãn khoảng cách, cúi đầu chóp mũi chạm chóp mũi, nhìn hắn nói: "Bây giờ thì ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ đi".
Giọng nói của nàng giống như lời niệm chú vỗ về linh hồn khiến hắn cảm thấy an tâm, nàng lại nói: "Ta sẽ luôn canh giữ cho chàng".
Hắn vậy mà cũng là một người dễ bị dụ ngọt, nghe vậy xong quả thực từ từ nhắm mắt lại.
Chẳng bao lâu đã thiếp ngủ.
Đừng nói tới việc coi giữ hắn một đêm, cho dù trông coi hắn mỗi ngày mỗi đêm nàng cũng cam lòng.
Chỉ là hiện tại vẫn có chuyện tiếp theo cần thu xếp nên Thẩm Nguyệt vẫn chưa thể rảnh rang, nếu không đợi quan binh thực sự truy tìm tới nơi này thì sự việc liền rắc rối rồi.
Thẩm Nguyệt cúi đầu hôn xuống đôi môi mát lạnh của hắn, giúp hắn vén lại chăn bông tránh bị nhiễm lạnh mới đứng dậy đi mở cửa và cửa sổ.
Không khí lạnh từ bên ngoài lập tức tràn vào, mùi máu tanh trong phòng rất nhanh đã bị cuốn bay.
Trong đêm đen ngoài cửa sổ, một mảng tuyết trắng như lông ngỗng bay ngập trời.
Nàng không chần chừ thu dọn lại hộp thuốc, lấy nước và khăn lau chà sạch vết máu trên đất, sau đó quyết đoán đổ nước nhuốm máu vào bồn hoa trong sân.
Làm xong tất cả nàng mới nhặt lên bộ quần áo dính máu của Tô Vũ, đối chiếu chất liệu vải với mảnh góc áo mình mang tới kia, quả nhiên bị khuyết một góc, vừa hay có thể vá lại một cách hoàn hảo.
Nàng rất vui mừng, may mắn Tần Như Lương nhặt được tấm vải này, may mắn nàng có thể xác nhận nó là của Tô Vũ, may mắn nàng đến kịp lúc, cũng có thể giúp hắn khắc phục hậu quả và làm chút gì đó cho hắn.
Thẩm Nguyệt nhét miếng vải vào trong chiếc áo dính máu rồi cầm nó đi ra khỏi phòng.
Còn chưa nhấc gót rời khỏi sân thì quản gia đã tiến tới.
Nàng giao lại bộ quần áo dính máu cho quản gia nói: “Cầm cái này đi xử lý, đừng để sót lại mảnh vụn nào”.
Quản gia đáp: “Công chúa yên tâm, lão nô sẽ xử lý thỏa đáng, bếp lò sớm đã được nhóm lửa, còn đang cháy rực”.
Chương 557: Ngủ cùng hắn
Thế nhưng, quản gia đang định ôm y phục dính máu rời đi thì một gia nô vội vàng chạy tới, không giấu nổi vẻ hoảng hốt, đè thấp giọng nói: “Không ổn rồi, ta trông thấy quan binh tiến vào ngõ rồi, nếu họ lục soát từng hộ thì sẽ lục soát đến đây nhanh thôi!”
Hai gia nô đốt đèn lồng ra ngoài tìm vết máu để lấp đi trước đó không dám buông lỏng cảnh giác nên liên tục canh chừng cửa sau, không ngờ quan binh đến thật.
Thẩm Nguyệt nheo mắt, có vẻ như lần này cấm vệ quân quyết tâm nhất định phải tìm ra được thích khách: chẳng những không bỏ qua bất kỳ hộ dân thường nào, nơi này là nơi cư trú của nhiều quan lại quý tộc hiển hách trong kinh thành, thế mà chúng cũng không buông tha.
Chỉ cần cứ để chúng lục soát, nếu đêm nay lục soát đến đây mà không phát hiện điều gì bất thường, chúng cũng sẽ không nghi ngờ gì Tô Vũ.
Quản gia cũng khá hoảng hốt: “Thế này phải làm sao đây?”
Thẩm Nguyệt đáp: “Y phục dính máu này không kịp đốt rồi, ngươi mau chóng tìm một nơi tuyết dày trong hậu viện rồi chôn xuống, đợi xong việc rồi xử lý sau”.
Nàng nói với gia nô: “Đi thông báo cho mọi người, không cần canh chừng bên ngoài, lập tức về phòng đi ngủ, nếu có người gõ cửa hẵng ra mở. Không cần căng thẳng, cứ dè dặt một chút là được. Có tìm thấy vết máu ở ngõ không?”
Gia nô kia lắc lắc đầu: “Nhưng vết chân ở cửa sau cũng được xóa sạch rồi”.
Thẩm Nguyệt nhìn ra bầu trời, nếu có vết máu, chắc hẳn nó cũng bị tuyết lớn che lấp rồi. Nàng đáp: “Cứ làm theo lời ta nói đi”.
Quản gia không thể nào yên tâm được: “Vậy còn vết thương của đại nhân thì phải làm sao? Công chúa phải làm sao?”
Thẩm Nguyệt đáp: “Nếu chúng tiến vào lục soát, cứ để chúng lục soát là được. Lát nữa ta sẽ tắt đèn, ngươi cứ nói với bên ngoài là thương tích của đại nhân khi ở Đại Lý Tự vẫn chưa khỏi nên đã ngủ từ sớm rồi”.
Không thể nghĩ nhiều như vậy được, quản gia nghe thấy thế cũng vội vàng ra khỏi tiểu viện.
Thẩm Nguyệt đứng dưới mái hiên, nhìn lối vào thông với tiểu viện bên ngoài, tới tới lui lui toàn là dấu chân hỗn loạn. Như thế này không ổn, nếu cấm vệ quân nào nhiều kinh nghiệm tới đây, chỉ cần nhìn những dấu chân hỗn loạn này là biết có người liên tục ra vào.
May mà hai bên lối đi trồng vài cây thường xanh, lúc này trên cây đọng rất nhiều tuyết. Nàng bước tới dưới gốc cây ngoài cùng của tiểu viện, siết chặt nắm đấm, đấm mạnh vào gốc cây.
Thẩm Nguyệt nhớ tới khi đánh vào cọc gỗ luyện võ lúc trước, nàng lấy hết sức lực, đấm từng nắm đấm vào các gốc cây khiến tuyết đọng trắng xóa trên cành cây rơi xuống, vừa vặn có thể rải một lớp tuyết mới lên lối đi này.
Khi nàng quay trở lại mái hiên, hai bàn tay đã trở nên tê dại và mất cảm giác, nhưng biểu cảm vẫn điềm đạm và bình tĩnh. Thấy vết chân trên lối đi đã bị xóa sạch, nàng mới rũ bớt vụn tuyết trên người rồi quay người vào phòng.
Trong phòng không còn mùi tanh của máu, người trên giường nằm ngủ vô cùng im lìm.
Nàng đóng cửa chính và cửa sổ, cất bước tới bên cạnh án thư, mở lò hương nguội lạnh, cầm lấy trầm hương thượng hạng trong hộp gấm, châm một miếng bỏ vào lò hương.
Mùi trầm hương thoang thoảng tràn ra qua các khe hở của hoa văn trên nắp đậy.
Làm xong những thứ này, Thẩm Nguyệt phẩy tay tắt nến.
Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Nàng mò mẫm tới bên giường ngủ, giơ tay rút chiếc trâm ngọc, mái tóc đen như thác đổ xõa xuống đôi vai. Nàng giơ tay tháo dây đai, cởi lớp áo ngoài, giấu y phục dưới lớp chân, đạp giày ra, nhét giày vào gầm giường.
Thẩm Nguyệt khẽ nói: “Tô Vũ, mượn giường của chàng một lát”.
Nói xong, nàng cũng không quan tâm gì nữa, dù sao hiện giờ Tô Vũ đã ngủ, không hay biết gì, nàng nhanh nhẹn bò lên giường, vén chăn nằm vào trong.
Nàng nằm ở bên ngoài, thuận tiện lát nữa xuống giường cũng không làm ồn đến Tô Vũ. Đèn trên hành lang đã tắt, đèn trong phòng cũng tắt, ánh sáng tối tăm dễ dàng lừa bịp chúng.
Cùng lắm thì bị phát hiện một nữ nhân như nàng ngủ cùng Tô Vũ, cũng chỉ bị coi như thê thiếp của hắn thôi. Chỉ cần tóc tai nàng rối bời một chút, đừng để cấm vệ quân trông thấy mặt nàng.
Vả lại, vào lúc cần thiết, nàng còn có thể lấy giả lừa thật.
Nhiệt độ cơ thể Tô Vũ mát lạnh, trên giường và gối toàn là mùi hương của hắn. Thẩm Nguyệt vốn không thấy căng thẳng, nhưng sau khi nằm xuống, trái tim nàng đập nhanh như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Rung động vì một ai đó khiến nhịp tim cũng không an phận vậy đấy, chỉ nhảy lên nhảy xuống vì hắn thôi.
Chương 558: Lục soát
Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân trấn tĩnh.
Những tiếng bước chân nhanh chóng vang lên bên ngoài, càng lúc càng gần rồi tiến thẳng vào tiểu viện.
Thẩm Nguyệt mở bừng hai mắt, bên ngoài loáng thoáng thấy ánh lửa lóe lên và giọng nói vừa cuống quýt vừa bất đắc dĩ của quản gia: “Quan gia, thế này… thế này rốt cuộc là thế nào vậy? Đại nhân nhà ta, từ khi ra khỏi Đại Lý Tự, vết thương trên người còn chưa khỏi, bệnh tật đã kéo đến, đại phu dặn phải tĩnh dưỡng kỹ càng, thế nên đã đi nghỉ từ sớm rồi, hiện giờ cơ thể yếu đuối, không thể chịu được chút hơi lạnh nào đâu”.
Cấm vệ quân đứng trong sân, đảo mắt nhìn một lượt. Tiểu viện rất yên tĩnh, trên mặt đất cũng không có dấu chân, tất cả vẫn bình thường.
Nhưng thủ lĩnh cấm vệ quân vẫn sải bước về phía trước, đẩy quản gia ra: “Tránh đường, nếu không có gì bất thường, bổn tướng lục soát xong sẽ đi ngay, không làm phiền đại học sĩ nghỉ ngơi”.
Tuy câu nói này có vẻ cứng rắn, nhưng cũng khá khách sáo. Khu vực này có không ít gia trạch của quan lại trong triều, cấm vệ quân cũng không dám quá xấc xược.
Cấm vệ quân bình thường không dám lục soát, chỉ có thủ lĩnh cấm vệ quân đích thân dẫn người đến.
Khi tiến vào cửa, thủ lĩnh cấm vệ quân vẫn dừng bước và nói vọng vào: “Nửa đêm làm phiền, quả thực vô cùng áy náy, nhưng vì trong cung xuất hiện thích khách, bọn ta phụng mệnh hoàng thượng tới kiểm tra tróc nã thích khách, đành phải mạo phạm, mong đại nhân lượng thứ. Mời đại nhân mở cửa”.
Tô Vũ chưa tỉnh, Thẩm Nguyệt bèn ngồi dậy, mái tóc dài rũ xuống trước ngực, che khuất phần lớn gương mặt nàng. May mà ánh đuốc không đi theo tới trước cửa, chỉ có ánh sáng của ngọn lửa nhảy nhót trong tiểu viện nên vô cùng u ám.
Nàng co chân gập đầu gối, kéo chăn về phía trước là có đủ không gian để nhét hẳn Tô Vũ vào trong chăn, nhất thời chắc hẳn không ai nhìn ra trên giường có hai người.
Thẩm Nguyệt đè giọng xuống, húng hắng ho vài tiếng, qua hồi lâu đang định lên tiếng thì một giọng nói vừa yếu ớt vừa ngái ngủ vang lên từ ổ chăn bên cạnh: “Hóa ra là tướng quân nửa đêm chấp hành nhiệm vụ, cửa không khóa, tiến vào đi”.
Thẩm Nguyệt sững người, người lên tiếng chỉ có thể là Tô Vũ bị vùi trong ổ chăn bên cạnh nàng. Hắn tỉnh lại từ bao giờ thế??
Thủ lĩnh cấm vệ quân đẩy cửa tiến vào là thấy một người co chân ngồi trên giường, tay ôm miệng ho khù khụ.
Trong lúc tiếng ho dừng lại, Thẩm Nguyệt cố tình hắng giọng, giọng nói của Tô Vũ lại vang lên rất đúng lúc: “Tô mỗ nhiễm thương hàn nên bị ho, mong tướng quân thông cảm. Mời tướng quân tiến vào lục soát, xem xem trong phòng ta có thích khách không”.
Giọng nói của hắn vẫn bình thản, như thể vừa mới tỉnh dậy từ trong mộng.
Thủ lĩnh nhờ vào ánh sáng mờ mờ bên ngoài mà đảo mắt nhìn quang cảnh trong phòng, không thấy có gì bất thường.
Quản gia ở bên cạnh cuống quýt: “Tướng quân, người muốn lục soát thì vào phòng lục soát đi, lão nô xin phép đóng cửa phòng thay đại nhân. Đại nhân bị thương hàn nghiêm trọng, không thể bị lạnh, nếu không bệnh tình ngày càng nghiêm trọng hơn, mong tướng quân lượng thứ.
Thẩm Nguyệt lại ho thêm trận nữa, Tô Vũ chậm rãi nói: “Không sao, quản gia, lấy y phục cho ta là được”.
Quản gia vâng lời, đành dè dặt tiến vào, lấy y phục trên bức bình phong xuống, khoác lên người Thẩm Nguyệt đang ngả vào đầu giường, không hề câu nệ.
Thẩm Nguyệt kéo lại vạt áo rất tự nhiên, trong lúc quản gia chắn trước giường và khoác áo cho nàng, thủ lĩnh cấm vệ quân cũng tiến vào, lúc này sự chú ý của hắn ta không ở trên giường nữa, lục soát một lượt trong phòng cũng không phát hiện dấu tích gì bèn quay người ra ngoài: “Làm phiền rồi, đại nhân cứ nghỉ ngơi tiếp đi, cáo từ”.
Tô Vũ nói với quản gia: “Thay ta tiễn tướng quân”.
Quản gia gật đầu, sau đó cũng ra khỏi phòng, quay đầu đóng cửa lại.
Âm thanh ồn ào bên ngoài cùng với đốm lửa dần dần rời xa tiểu viện. Nghe thủ lĩnh cấm vệ quân nói muốn tới tiểu viện khác lục soát, quản gia vâng lời đi trước dẫn đường.
Tiểu viện khôi phục vẻ yên tĩnh.
Trong phòng im lìm, chỉ còn lại tiếng thở dốc của Thẩm Nguyệt.
Ban nãy nàng phải điều chỉnh nhịp thở và tâm thế, hành động trông có vẻ điềm tĩnh và bình thường, nhưng nàng biết rất rõ, một khi đêm nay bị phát hiện, không chỉ thân phận thích khách của Tô Vũ bị bại lộ mà việc nàng cùng Tô Vũ ngủ cùng nhau trên giường cũng là đại nghịch bất đạo, hậu quả không gì tưởng nổi.
Chương 559: Từ lâu đã là vậy
Nàng chỉ là không cho phép bản thân lộ ra bất kì tia hoảng loạn nào.
Nhưng hiện tại sau khi cấm vệ quân rời khỏi, Thẩm Nguyệt mới thả lỏng người, trái tim nàng đập loạn xạ, hơi thở dồn dập, cảm giác căng thẳng bủa vây cả cõi lòng.
Bàn tay ấm áp mang theo chút mát lạnh của Tô Vũ lặng lẽ nắm lấy tay nàng, nói: “Lòng bàn tay nàng đều đổ mồ hôi rồi, không cần phải sợ nữa, người đều đã rời đi rồi”.
Thẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn mà lẩm bẩm: “Lời này phải là ta an ủi chàng mới đúng, sao lại ngược lại rồi”.
Tô Vũ cười trầm thấp: “Có thể nhìn ra nàng còn khẩn trương hơn cả ta”.
“Chàng tỉnh dậy từ lúc nào vậy?”
“Mới vừa nãy thôi”.
Nếu cấm vệ quân khám xét tới trong nhà mà hắn còn không tỉnh lại, vậy hắn cũng quá buông lỏng lơ là rồi, hắn không thể để một mình Thẩm Nguyệt che chắn cho hắn rủi ro này.
May mắn thay hai người một hát một xướng, phối hợp nhịp nhàng không điểm sơ hở cuối cùng cũng lừa gạt mà qua được ải này.
Thẩm Nguyệt lúc này mới hoàn hồn lại, phát hiện bản thân còn đang ngồi trên giường Tô Vũ có vẻ như không quá phù hợp nên càng lộ ra vẻ luống cuống hơn vừa rồi liền lật đật dò dẫm trong bóng tối muốn lật tìm quần áo của bản thân: “Trước đó tình hình cấp bách nên mới chen chúc một giường với chàng, bây giờ ta mặc lại trang phục rồi xuống giường, chàng cứ ngủ tiếp đi, ta đợi chàng ngủ rồi mới rời đi”.
Nhưng Tô Vũ nắm chặt tay nàng không buông, nhỏ giọng nói: “Đừng đi”.
Động tác một tay giữ lấy áo khoác ngoài của Thẩm Nguyệt thoáng khựng lại, tay Tô Vũ vừa dùng lực liền kéo nàng trở lại giường.
Thẩm Nguyệt bị bất ngờ, tay vừa thả lỏng, váy áo liền nhẹ nhàng tung bay xuống trước giường.
Nàng ngã xuống gối của Tô Vũ, trái tim đập thình thịch như muốn nổ tung vậy, toàn thân mềm nhũn không còn sức lực.
“Chàng không phải là bị thương sao, sao tay còn dùng lực như vậy”.
Hắn đáp: “Không phải nói rằng luôn trông nom ta sao”.
“Ta không đi, ta chỉ là đi xuống trước để chàng ngủ thoải mái hơn”.
"Cứ như vậy ở lại với ta, đừng đi”.
Thẩm Nguyệt phát hiện ra bản thân không có cách nào từ chối, hơi thở của hắn vây chặt lấy nàng, giống như một chiếc khóa dịu dàng bao bọc nàng, có chút ngạt thở lại lại không có nơi nào để thoát ra.
Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với gian phòng của Tô Vũ, chạm vào chiếc giường thường ngày hắn vẫn ngả người, cùng hắn nằm trên chiếc giường này.
Trước đó bận rộn giúp hắn trị thương và thu xếp hậu quả nên không nghĩ được việc gì khác, nhưng giờ lại nhàn rỗi tới khó xử, loại cảm giác hốt hoảng rung động đó liền lan tỏa đến từng tế bào trên người nàng.
Căn phòng của hắn sạch sẽ gọn gàng, chỉ có một bộ bàn ghế đơn sơ, một lư hương, trong tủ quần áo được đặt ngay ngắn, ngoại trừ những thứ đó cũng chỉ có một giường hai người bọn họ.
Nàng dường như dung hòa vào trong cuộc sống của hắn.
Tô Vũ đáp: “A Nguyệt, nàng dựa qua đây một chút”.
Cơ thể Thẩm Nguyệt lập tức có chút cứng ngắc.
Hắn vẫn nở nụ cười nhàn nhạt: “Nàng yên tâm, với tình trạng hiện tại của ta dù trong lòng rục rịch khó cưỡng cũng không thể làm gì nàng”.
Thẩm Nguyệt nghiêng người đối mặt với hắn, nàng tựa người tới, miệng cũng không chịu thua kém đáp lại: "Chàng cũng yên tâm, lần sau nếu chàng khỏe rồi, lại có cơ hội cùng chung giường như thế này, cho dù chàng không làm gì ta, ta cũng sẽ làm gì chàng”.
Nàng phát hiện ra tay Tô Vũ hơi lạnh, hắn nằm ủ trong chăn bông lâu như vậy cũng không thể ấm lên, nàng đã từng trải qua loại trải nghiệm này, kết quả là cả đêm đều không thể ngủ yên giấc.
Nàng cẩn thận ôm hai tay Tô Vũ vào trong lòng, lần này đổi lại là nàng chủ động: “Nếu chàng còn cảm thấy lạnh thì cứ sáp lại gần ta”.
“Như vậy không phải là nàng cũng sẽ bị lây lạnh sao”.
Thẩm Nguyệt giả vờ bình tĩnh: “Hai người kề sát nhau rất nhanh sẽ nóng lên, đây cũng không phải là lần đầu tiên, chàng bớt chế nhạo ta đi”.
Sau đó hắn thực sự lách người dính sát tới, cánh tay không bị thương vòng qua gắt gao ôm nàng vào trong lồng ngực của bản thân.
Tuy rằng cả hai đều mặc quần áo lót mỏng manh, không kề cận da thịt như lần trước nhưng cũng rất nhanh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương truyền tới.
Tô Vũ ghé đến, khi bờ môi mát lạnh của hắn không kịp đề phòng chạm vào vành tai Thẩm Nguyệt khiến cả người nàng khẽ run thì giọng nói đầy kích động của hắn cũng vang lên: “Tai của nàng nóng quá”.
Thẩm Nguyệt có chút tê liệt, hơi thở của nàng mang theo vài phần hổn hền: “Tô Vũ, đã bị thương rồi còn không an phận như vậy, chàng còn có muốn nghỉ ngơi thật tốt nữa không!”
Tô Vũ phì cười, cảm thản: “Lần nào cũng xảy ra tình huống như vậy, không sao cả, đêm nay nàng leo lên giường của ta thì sau này cũng thành người của ta rồi”.
Thẩm Nguyệt lại nghe thấy tim mình đập điên cuồng, nàng mím môi đáp: “Ai nói ta là người của chàng rồi”.
“Từ lâu đã là vậy”.
Ngoài trời tuyết rơi dày đặc, nhưng bên trong căn phòng vẫn ấm áp như chớm xuân.