Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần - Thẩm Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 521: Ngươi dùng mỹ nam kế chăng?

Tần Như Lương nói tiếp: "Nàng nhìn lại mình bây giờ xem, không chỉ không thể tự chăm sóc cho bản thân, ngất xỉu mới tỉnh lại liền không thể yên tĩnh một chỗ, giống như vớ được liền cắn xé người đó, sớm muộn cũng sẽ làm tổn thương tới mình mà thôi”.

Thẩm Nguyệt cúi đầu, có chút ngơ ngẩn. Sau khi trầm mặc hồi lâu nàng khẽ cười: “Vồ được ai cắn người đó, ngươi cảm thấy ta giống như một con chó điên loạn phải không”.

Tần Như Lương không đành lòng nhưng miệng vẫn cứng rắn nói: “Chẳng lẽ không phải sao”.

“Ta đột nhiên nhớ tới lúc trước ngươi từng nói rằng, khi chính quyền Đại Sở mới được thành lập, Tô Vũ vì bảo toàn tính mạng cho ta cũng giống như một con chó điên cắn loạn”.

Thẩm Nguyệt cúi đầu, hai mắt có chút ửng đỏ, khàn giọng nói tiếp: “Đừng nói là chó điên, chỉ cần có thể cứu được hắn, cho dù biến thành sài lang hổ báo, ma quỷ yêu nghiệt ta cũng bằng lòng”.

Một lúc lâu sau, Tần Như Lương mới gật đầu, mím môi đáp: “Thẩm Nguyệt, nàng thắng rồi”.

Thẩm Nguyệt lại mỉm cười: “Nhường rồi”.

Hắn còn có thể làm gì khác đây? Nếu muốn ngăn cản nàng, có lẽ nàng sẽ càng trở nên điên cuồng hơn.

Chuẩn bị xong thuốc, Tần Như Lương liền bưng lên giao đến tay nàng: “Uống xong thuốc chúng ta ra ngoài”.

Thẩm Nguyệt vội vàng đón lấy, bị nóng tới chép miệng liên tục, nàng muốn uống với tốc độ nhanh nhất.

Quay sang thấy Tần Như Lương nhíu chặt mày liền an ủi: “Ta cảm thấy sau khi ăn cháo và uống thuốc thì thân thể đã tốt hơn rất nhiều, vừa ấm áp vừa có sức lực, ra ngoài đi dạo cũng rất tốt cho cơ thể”.

“Ngọc Nghiên, vào thay quần áo cho công chúa”.

Ngọc Nghiên vốn tưởng rằng Thẩm Nguyệt đã mệt nhọc thành dáng vẻ này rồi thì Tần Như Lương thế nào cũng sẽ không cho phép người lại ra ngoài, hiện tại hắn chủ động yêu cầu thay trang phục, Ngọc Nghiên cũng không nói được gì, chỉ có thể lặng lẽ chuẩn bị.

Theo yêu cầu của Thẩm Nguyệt, Ngọc Nghiên thay cho nàng một bộ váy trang nhã giản dị, bên ngoài phủ một chiếc áo tơi dày màu đen, trâm ngọc trắng khéo léo vén mái tóc xanh thành búi.

Tần Như Lương thấy vậy lại cau mày: “Bộ diêu lần trước mua đâu, sao quay về không thấy nàng cài?”

Thẩm Nguyệt biết trong lòng Tần Như Lương đang không thoải mái nên bới móc kiếm chuyện.

Nàng mỉm cười, quay lại nói với Ngọc Nghiên: “Lấy bộ diêu đó đeo lên cho ta”.

Tần Như Lương thấy bộ diêu được cài lên mái tóc Thẩm Nguyệt xong mới cảm thấy hài lòng hơn chút, khi rời khỏi sân viện, Ngọc Nghiên sợ Thẩm Nguyệt bị nhiễm lạnh lại nhét một bình nước nóng vào tay nàng.

Ngày thường Thẩm Nguyệt sẽ không dùng tới thứ này, cũng ghét việc cầm trên tay vướng víu, nàng vừa định đặt xuống thì Tần Như Lương đã cứng rắn nhét nó trở lại tay nàng, Thẩm Nguyệt nhướng mày cũng để mặc hắn làm.

Đến hiện tại vẫn chưa có người phát hiện ra toàn bộ mật thám theo dõi xung quanh Tần phủ đều đã bị giết vào đêm qua. Vì vậy Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương tự do thoải mái rời phủ, tạm thời vẫn chưa phát giác ra có người bám đuôi theo sau.

Hai người đi dạo phố một lúc như không có chuyện gì xảy ra liền rẽ hướng đi đến một phủ đệ, nhưng không trực tiếp vào từ cửa chính mà tìm một góc nào đó dừng lại quan sát một lúc.

Tần Như Lương liếc cánh cửa son kia, cuối cùng hỏi: “Nàng đến nhà Hạ Phóng làm gì, không phải vẫn muốn vào nhà hắn tìm điểm sơ hở đó chứ?”

Căn nhà này của Hạ Phóng là do hắn dẫn Thẩm Nguyệt tới qua, thực ra hắn không muốn đến chút nào.

“Một lát nữa ước chừng Hạ Phóng không có ở nhà, ngươi nói Tô Vũ sớm đã có chuẩn bị mà ta lại sực nhớ tới hai người thiếp xinh đẹp mà Hạ Phóng dẫn khỏi nhà hắn lúc đầu, có lẽ chính là một trong số đó. Nếu đã muốn gây rắc rối cho Hạ Phóng, có thể ra tay từ hai người thiếp đó trước tiên”.

“Hai mỹ thiếp đó cũng là người của hoàng thượng, nàng tìm bọn họ để tự tiết lộ hành tung à?”

“Không, đó là người của Tô Vũ?”.

Tần Như Lương nghĩ tới điểm này thì sững người, Thẩm Nguyệt lại điềm nhiên như không: “Người của hoàng đế thực sự đã sớm bị Tô Vũ trừ khử, trước đó rất lâu hắn đã tận tay giết chết trước mặt ta, sau đó hắn cử hai người thiếp khác tới tiếp cận Hạ Phóng tất nhiên phải có mục đích của mình”.

Nói không chừng chính là để nắm thóp của Hạ Phóng.

Tần Như Lương hỏi: “Vậy nàng định dụ họ ra ngoài gặp mặt thế nào”

“Ngươi đi vào dùng mỹ nam kế?”, Thẩm Nguyệt thuận miệng hỏi.

“……”

“Hay đốt nhà buộc họ phải chạy ra ngoài?”

“Nàng cảm thấy rất thú vị à?”

Thẩm Nguyệt cúi đầu phủi tà váy, xoay người cười như không cười nói: “Quên đi, buổi trưa rồi, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống ăn chút gì đó trước”.

Hai người tìm một tửu lâu gần đó rồi lên phòng riêng.

Khi Tần Như Lương gọi món, Thẩm Nguyệt liền gọi một gã sai vặt tới, cho hắn một chút ngân lượng vụn kêu hắn đi chuyển lời.

Gã sai vặt vui sướng nhận lấy sau đó nhanh như gió chạy khỏi tửu lâu.

Khi gã hầu bàn rời khỏi phòng riêng chuẩn bị thức ăn, Tần Như Lương liền nhìn nàng hỏi: “Trong đầu nàng sớm đã có biện pháp, vừa rồi nói như vậy chỉ là đùa giỡn với ta sao?”
Chương 522: May mắn tới đúng người

“Ta không thể nói đùa à? Ta chỉ là thấy ngươi vẫn luôn đanh mặt u ám nên muốn ngươi thả lỏng một chút thôi”.

Tần Như Lương cũng không tức giận, chỉ nhướng mày đáp: “Tuy rằng ta không cảm thấy thư thái hơn chút nào nhưng có thể khiến nàng vui vẻ hơn cũng không tệ”.

Chẳng lâu sau gã sai vặt đó đã đi đến trước cửa nhà Hạ Phóng rồi nhờ canh cửa vào truyền lời rằng đại nhân ở tửu lâu dùng bữa, đặc biệt muốn kêu một vị phu nhân tới góp vui cùng.

Gác cửa hoàn toàn tin tưởng lời này: “Đại nhân có vài phu nhân xinh đẹp, ngài ấy có nói cụ thể muốn dẫn theo vị nào không?”

Gã sai vặt kia gãi đầu lúng túng, vị khách sai hắn truyền lời kia cũng không nói cụ thể.

Sau đó hắn liền đáp: “Đại nhân cũng không nói chi tiết, có thể uống rượu là được”.

Thẩm Nguyệt cũng không ngờ tới trong nhà Hạ Phóng đã có thêm vài người phụ nữ từ lúc nào.

May mắn thay gác cửa cũng tương đối lanh trí, nếu đã muốn dẫn người theo tiếp rượu, đương nhiên phải dẫn theo một người phóng khoáng đáng tin cậy nếu không sẽ khiến đại nhân mất mặt, mà họ cũng sẽ bị vạ lây.

Vài thê thiếp mới vào phủ đều ít nhiều lộ ra sự gò bó, chỉ có hai vị đến sớm nhất và cũng từng trải nhất kia mới có khả năng giành được sự ưu ái của đại nhân.

Hai người thiếp kia nghe được tin muốn tới tửu lâu để phục vụ, liền trao đổi với nhau qua ánh mắt, một người trong số đó chủ động đáp: “Để ta đi”.

Người thiếp đó thầm nhủ, nếu Hạ Phóng không mở tiệc chiêu đãi sao có thể vô duyên vô cớ tới tửu lâu chè chén. Nàng ta tất nhiên phải đi, hy vọng có thể dò la một vài chuyện ngày thường không được nghe đến.

Thẩm Nguyệt vẫn luôn ngồi bên cửa sổ, nàng khẽ vén rèm lên chú ý tới tình hình trước cửa tửu lâu ở tầng dưới.

Sau đó cuối cùng cũng có một chiếc kiệu dừng lại trước cửa, từ bên trong bước xuống một người phụ nữ trang điểm tinh tế, diễm lệ bức người.

Thẩm Nguyệt vẫn nhớ khuôn mặt của hai người thiếp xinh đẹp kia, trong nhà Tô Vũ ngày đó cũng để mắt thêm vài lần

Nàng cũng thận trọng hơn bình thường vài phần, nếu người phụ nữ bước xuống khỏi kiệu không phải là một trong hai người thiếp đó, nàng cũng sẽ không hấp tấp kêu kẻ hầu bàn mời nàng ta tới phòng riêng, do đó mới thời thời khắc khắc chú ý tới tình hình dưới lầu.

Kết quả tất cả đều như ý nguyện của nàng.

Người đến vừa may là một trong số hai người nàng từng gặp qua ngày đó.

Mỹ thiếp được dẫn vào phòng riêng, sau khi đổi thành nụ cười duyên dáng quen thuộc mới quyến rũ cúi người chào hỏi.

“Cô nương không cần khách sáo”.

Người phụ nữ đó vừa tiến vào phòng còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn lên, vốn tưởng rằng Hạ Phóng ngồi trong phòng nhưng chẳng ngờ giọng nói của một người phụ nữ xa lạ lại vang lên liền sững sờ, động tác cúi chào cũng khựng lại một nửa.

Nàng ta nâng mắt nhìn tới thì phát hiện trong phòng nào có bóng dáng của Hạ Phóng, mà là một nam một nữ có vẻ quen quen mắt.

Thẩm Nguyệt giải thích: “Chúng ta từng gặp nhau rồi, một lần tại nhà của Tô Vũ hắn bị bệnh nặng, ta và Tần Như Lương có tới thăm hắn, ngươi còn nhớ không?”

Người thiếp lập tức phản ứng lại rồi khom lưng chào thật sâu: “Thiếp thân tham kiến công chúa, tham kiến…”

Nghĩ đến đây, nàng ta biết Tần Như Lương hiện tại đã không còn là đại tướng quân nữa, lời đã tới bên môi nhất thời lại không biết nên xưng hô thế nào.

“Không cần đa lễ, đến đây ngồi đi”.

“Thiếp thân sao có thể ngồi cùng bàn với công chúa, thiếp thân đứng đây là được rồi”.

“Tỷ muội các người chịu uất ức ở lại bên cạnh Hạ Phóng, bây giờ Tô Vũ không có ở đây, ta thay hắn mời ngươi ngồi cũng không quá đáng chút nào”.

Sắc mặt của vị mỹ thiếp hơi thay đổi, nhưng đã nhanh chóng bị nàng ta giấu đi rồi ngượng ngùng cười đáp: “Công chúa, thân phận thiếp thân hèn mọn, không xứng ngồi cùng một chỗ với người, công chúa có việc gì sai bảo, thiếp thân xin rửa tai lắng nghe, cũng nhất định dốc toàn lực làm theo”.

Nàng ta theo cạnh Hạ Phóng đã được một khoảng thời gian, cũng nắm được tình hình đại khái, ai là địch ai là bạn, cũng tự biết phân biệt rõ ràng.

“Thôi được, hôm nay ta tìm ngươi tới là muốn hỏi ngươi về chuyện của Hạ Phóng, ngươi đã ở bên cạnh hắn lâu như vậy, có phát hiện ra sơ hở nào không?”

Mỹ thiếp đi thẳng vào trọng tâm: “Công chúa muốn biết những việc này để nghĩ cách cứu Tô đại nhân sao?”

“À”, Thẩm Nguyệt đáp một tiếng: “Tô Vũ phái các người tới bên cạnh Hạ Phóng không thể chỉ đơn thuần hầu hạ hắn được, lâu như vậy rồi vẫn không phát hiện ra thứ gì sao?”

“Có phải chỉ cần nắm được điểm yếu của Hạ đại nhân liền có khả năng giải cứu Tô đại nhân?”

Thẩm Nguyệt khẽ cau mày, lộ ra vẻ uy nghiêm nhàn nhạt: “Ta hiện tại đang hỏi ngươi”.

Mỹ thiếp giật mình, phát hiện bản thân quan tâm ắt loạn, lập tức quỳ xuống đáp: “Thiếp thân lỡ lời, mong công chúa thứ lỗi, thiếp thân và tỷ muội ở bên cạnh Hạ đại nhân đã lâu, quả thực đã khám phá ra không ít bí mật, nhưng theo kế hoạch của Tô đại nhân, thiếp thân đã giao những bằng chứng đó cho người khác”.

“Giao cho ai?”
Chương 523: Ta thay hắn hành động

Mỹ thiếp chần chừ hồi lâu chậm chạp không đưa ra đáp án.

Thẩm Nguyệt híp mắt hỏi tiếp: “Cũng là Tô Vũ dặn ngươi không được tiết lộ ra ngoài?”

“Xin công chúa bớt giận”.

“Hắn bây giờ đã ngồi trong nhà giam rồi”, giọng nói Thẩm Nguyệt lạnh băng: “Ngươi còn định không nói cho ta biết? Nếu không thể lật đổ Hạ Phóng cũng sẽ không cứu được hắn”.

“Là Hạ công tử nhà thừa tướng”.

Thẩm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm ngả người ra sau tựa lưng vào ghế, đột nhiên cười ra tiếng: "Quả nhiên là hắn, sợ rằng dõi mắt khắp kinh thành này, chẳng còn ai có thể ngày đêm mong mỏi Hạ Phóng sớm ngày xuống âm phủ như hắn nữa, vậy hắn định lúc nào hành động?”

“Chuyện này thiếp thân cũng không rõ ạ”.

Nếu đợi tới lúc Tô Vũ bị khép tội Hạ Du vẫn trì trệ không ra tay thì cho dù hắn đánh gục Hạ Phóng đi chăng nữa thì cũng không có tác dụng.

Thẩm Nguyệt nói xa xăm: “Quên đi, ngươi không biết, ta cũng không biết, vậy ta sẽ hành động thay hắn”, ánh mắt nàng rơi thẳng lên người mỹ thiếp: “Hạ Phóng rốt cuộc có những sơ hở nào, ngươi không biết tường tận thì cũng nên biết sơ qua một hai, ngươi nói trước cho ta nghe thử xem”.

“Trao nhận lén lút, tham nhũng, nhận hối lộ cùng quan lại địa phương với số tiền cực lớn”.

"Với quan chức địa phương nào?"

“Giang Nam”.

Thẩm Nguyệt nhướng mày.

Sau khi mỹ thiếp rời đi, Thẩm Nguyệt mới cùng Tần Như Lương tùy ý ăn gì đó.

Tần Như Lương nói: “Giang Nam mà nàng ta nói tới là thủ thành trước kia của Giang Nam sao”.

“Nói chung không sai biệt lắm”, Thẩm Nguyệt đáp: “Nếu gã thủ thành đó không liên lạc với người trong kinh thành thì làm sao lá gan lại lớn như vậy, chỉ là không ngờ tới, kẻ đó lại là Hạ Phóng”.

“Trước khi Hạ Phóng nhậm chức thiếu khanh của Đại Lý Tự từng làm việc tại công bộ, sau khi thủ thành Giang Nam xảy ra chuyện, hắn liền được chuyển đến Đại Lý Tự”, Tần Như Lương nhắc nhở.

“Vậy chẳng trách, hóa ra là lợi dụng chức vụ, đợi khi âm mưu bị bại lộ liền vội vã rời tổ”.

Tuy Thẩm Nguyệt ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại luôn có một loại dự cảm, dường như Tô Vũ sớm đã phát hiện ra một điểm này, hắn nuôi dưỡng con cá đó chỉ để một đao giết chết khi nó béo tròn.

E rằng không chỉ có Hạ Phóng, nói không chừng dính dáng trong việc này còn có thể lôi ra một loạt quan viên tham ô khác.

Khi họ rời khỏi tửu lâu sắc trời vẫn còn sớm nên Thẩm Nguyệt liền cùng Tần Như Lương tới quán trà nghe thuyết thư một lúc.

Lúc trở về, Thẩm Nguyệt bước vào Trì Xuân Uyển, ngoảnh đầu thấy Tần Như Lương cũng nối gót đi theo liền hỏi: “Ngươi cũng quay về đi?”

Tần Như Lương điềm nhiên đi ngang qua nàng đáp: “Ta đang trở lại sân của mình đó thôi?”

“Đây là sân của ta, ngươi còn mất trí ở chính căn nhà của mình à?”

Tần Như Lương dừng lại trước cửa phòng đã bỏ trống từ lâu, quay đầu nhàn nhạt liếc Thẩm Nguyệt một cái: “Ồ, hôm nay ta mới quyết định chuyển đến đây”.

“Ai cho phép?”, Thẩm Nguyệt nheo mắt hỏi, nghe không ra nóng giận.

“Ta hỏi qua nàng rồi, nàng không nói lời nào, ta liền coi như nàng ngầm đồng ý. Ai kêu nàng vẫn luôn hôn mê không tỉnh, có thể trách ta sao?”

“……”

Dứt lời Tần Như Lương liền đẩy cửa đi vào phòng, để lại Thẩm Nguyệt một mình đứng trong sân vắng. Nàng cảm thấy người này không ở trong sân vừa lớn vừa thoải mái của mình lại khăng khăng muốn cùng nàng chen chúc trong sân nhỏ vốn chẳng rộng rãi gì này, phỏng chừng đầu bị úng nước?

Quyền ngôn luận tại Đại Sở vẫn luôn được tính là rất tự do.

Tiên sinh thuyết thư tại hàng rượu quán trà hầu hết đều kể về các sự tích nổi danh tại Đại Sở. Một thời gian trước, Thẩm Nguyệt từng trở thành nội dung chính trong các cuộc thảo luận của mọi người, tiếp đó lại biến thành Tô Vũ, hiện tại cũng đến lúc nên thay đổi nhân vật chính rồi.

Sang ngày thứ hai, nội dung câu chuyện trong các tiệm rượu hàng trà có sự thay đổi lớn, họ bàn về quan lại tham ô làm xằng làm bậy trong triều, Đại Lý Tự thiếu khanh hiện tại là Hạ Phóng là kẻ đứng đầu sóng ngọn gió.

Rất nhanh tin tức này đã lan truyền rộng khắp đầu đường cuối ngõ, nói rằng Hạ Phóng là kẻ tham lam vô độ, không chỉ lợi dụng chức quyền để trục lợi mà còn tham ô số tiền rất lớn. Hắn cùng một giuộc với thủ thành Giang Nam trước đó, chuyên môn chiếm đoạt ngân lượng mà triều đình phân bổ tới các địa phương để xây dựng đê điều.

Giang Nam xây dựng nghìn dặm đê đập để bảo vệ các tàu buôn và hàng hóa trên kênh, đồng thời cũng vì mục đích khơi thông ngập lụt và dẫn nước tưới tiêu khi gặp hạn hán cho dân chúng. Nhưng chẳng ngờ khi trận lụt mùa thu năm nay ập đến, con đập tưởng chừng như vững chãi và không gì có thể phá hủy ấy lại phút chốc bị cuốn trôi như váng đậu.

Ngay khi con đập bị xô đổ nước lũ liền tràn ngập mênh mông, khiến vô số người dân phải trôi giạt khắp nơi thành dân tị nạn, thương vong nhiều vô kể.

Lúc đầu công trình đê đập đó do Công bộ trao quyền xuống dưới, là cựu thủ thành Giang Nam phụ trách xây dựng, bây giờ chuyện này lại được lật lên, dân chúng lại bừng bừng phẫn nộ.

Chính những quan viên tham nhũng không đoái hoài tới tính mạng người dân, chỉ quan tâm đến việc nhét đầy túi mình đã hại chết nhiều người như vậy.

Trong thoáng chốc tiếng oán hận trong kinh thành vang lên liên miên không dứt.
Chương 524: Không kịp trở tay

Hạ Phóng dốc lòng vào vụ án của Tô Vũ, vừa đặt chân vào cung dự tảo triều đã có thể cảm nhận được ánh mắt của chúng quan viên nhìn mình rất kỳ lạ, sau đó hắn cũng từ trong miệng người khác biết được rằng những thảo luận về hắn trong kinh thành lúc này gần như đã lật trời rồi.

Khi hoàng đế nghe được trình báo cũng quá đỗi tức giận, hắn lập tức cử người đi kiểm tra xem rốt cuộc là ai đã tung ra những lời đồn đại này. Kết quả chỉ lần theo tới quán trà manh mối liền đứt đoạn.

Có triều thần đứng ra nói: “Hoàng thượng, dân chúng tố cáo Hạ đại nhân tham ô hủ hóa, coi thường mạng người, thần cho rằng nên điều tra kỹ lưỡng vụ việc này, nếu là sự thực coi như cho họ một lời giải thích, nếu không cũng để lấy lại sự trong sạch cho Hạ đại nhân”.

Lúc bấy giờ Hạ Phóng quỳ trên đại điện, sắc mặt hắn tái nhợt, cúi rạp người xuống đất, dập đầu nói: “Hoàng thượng, thần oan uổng! Những lời đàm tiếu ngoài kia nhất định là ác ý hãm hại thần! Thần khẩn thiết xin hoàng thượng tìm ra kẻ đầu sỏ phát tán lời đồn, trả lại sự trong sạch cho thần!”

Hoàng đế ngồi trên ghế rồng rủ mi nhìn xuống Hạ Phóng nhỏ bé như con kiến trên mặt đất, vẻ mặt xám ngắt

Trong thời điểm mấu chốt lại xảy ra chuyện như vậy khiến hoàng đến vô cùng phản cảm đối với Hạ Phóng.

Hạ Du cầm thẻ chầu lặng lẽ đứng giữa quần thần, nhìn dáng vẻ run rẩy trên điện của Hạ Phóng với ánh mắt thờ ơ.

Không sớm thì muộn Hạ Phóng cũng xảy ra chuyện, hắn còn chưa bắt đầu hành động, đã có người trợ giúp nhấc lên sóng gió trong kinh trước.

Với sự thúc đẩy từ tiếng oán thán trong dân hắn có thể quậy vũng nước đục này càng lớn càng tốt.

Một triều thần khác đứng ra nói: “Hạ đại nhận không phải đang chột dạ đó chứ? Nếu không sao lại chỉ cầu xin hoàng thượng truy xét kẻ tung tin thay vì ‘cây ngay không sợ chết đứng’, cầu hoàng thượng điều tra kỹ lưỡng vấn đề đang lưu truyền trong dân gian?”

Triều thần chắp tay với hoàng đế, nói tiếp: “Trận lũ lụt ở đập Giang Nam quả thực khiến vô số người phải di tán, hoặc bệnh tật hoặc tử vong, nếu không điều tra rõ ràng vấn đề này, e rằng sẽ khó lòng làm nguôi ngoai cơn thịnh nộ của nhân dân, xin hoàng thượng hãy suy nghĩ lại”.

Chỉ cần có triều thần dám đứng ra xung phong liền có triều thần nối tiếp tán thành.

Những đại thần cùng ý kiến kia không phải toàn bộ đều thuộc một đảng, có người chướng mắt với cách cư xử ngày thường của Hạ Phóng, cũng có người đồng tình với trăm dân, thực sự muốn việc này ‘nước rạt lòi mặt cỏ’ cho họ một câu trả lời hợp lý.

Hạ Phóng nghe từng lời phụ hòa dồn dập ập tới, cả người đều như hồn bay phách lạc.

Hắn không ngờ rằng hai ngày trước Đại Lý Tự Khanh vừa nhắc nhở mình làm việc phải lưu lại lối thoát cho bản thân, chẳng ngờ nhanh như vậy họa đã trong nhà mà ra.

Hắn khó mà đề phòng cho được.

Hoàng đế còn trông chờ hắn làm ra bằng chứng để kết tội Tô Vũ càng sớm càng tốt, không ngờ Hạ Phóng đã tự chuốc một thân ê chề, dù cho hoàng đế có lòng bao che cho hắn cũng không thể ngó lơ ý kiến của triều thần và tiếng kêu than của dân chúng bên ngoài.

Số lượng nạn dân tập hợp tại Giang Nam năm nay quả thực không đếm xuể, đến hiện tại vẫn chưa giải quyết xong.

Phiền muộn trong lòng còn chưa được loại bỏ, nếu nạn nhân lại hỗn loạn thì chính là đổ thêm dầu vào lửa, rước thêm phiền phức.

Vì vậy sau hai ngày chống đỡ, hoàng đế cuối cùng cũng ra lệnh cho Hình bộ tra xét chuyện này.

Cựu thủ thành Giang Nam đã chết không đối chứng từ lâu, vì vậy Hình bộ cũng không tra ra nguyên cớ.

Tuy nhiên, mọi thứ càng lúc càng trầm trọng.

Bằng chứng về tham nhũng và hối lộ của Hạ Phóng không ngừng được công bố, ngay cả Hình bộ muốn thụ lý cũng khó khăn.

Sau đó Hình bộ còn dẫn người đến nhà Hạ Phóng, trong mật thất cách vách thực sự moi ra được vàng thật bạc trắng, số lượng khiến người ta phải tặc lưỡi kinh ngạc, cộng thêm thư từ trao đổi với quan viên các địa phương, bằng chứng xác thực rành rành.

Gần một nửa số ngân lượng xây đập Giang Nam lúc đầu cơ bản đều rơi vào túi đám tham quan nhũng nhiễu đó.

Khi Hạ Phóng bị xét nhà, Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương đứng ở góc xa quan sát, vẻ mặt nàng bình thản, như thể chỉ đang xem chợ rau bán bắp cải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK