Đúng lúc đó, bà chủ nhà ở bên trong nghe thấy tiếng động ngoài sân liền đi ra xem thử chuyện gì.
Nào ngờ lại phát hiện ra hai người lạ ở cửa nhà mình.
Chủ nhà vừa sợ vừa hoảng, đang định hô to.
Chỉ cần bà ta la một tiếng thì chắc chắn Thẩm Nguyệt và Tô Vũ sẽ bị người bên ngoài phát hiện.
Thẩm Nguyệt giơ tay ra dấu “suỵt” với chủ nhà. Tô Vũ nhanh tay lấy ra một thỏi bạc sáng lóe đưa ra trước mắt chủ nhà.
Chủ nhà hiếm khi nhìn thấy thỏi bạc nào lớn tới vậy, lập tức nuốt xuống những âm thanh đang chuẩn bị thốt ra.
Bà ta nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, cánh cửa của tiểu viện cũng không cách âm, bởi vậy chủ nhà lập tức đoán ra đôi nam nữ này đang trốn tránh ai đó.
Thấy hai người là trai tài gái sắc, coi bộ không giống người xấu, chủ nhà từng bước đi tới chỗ họ, Tô Vũ đưa thỏi bạc trong tay cho bà ta, sau đó chủ nhà lại khẽ khàng đi về phòng.
Chủ nhà vừa đóng cửa xong thì không để ý tới họ nữa, cứ tùy ý Tô Vũ và Thẩm Nguyệt đứng trong sân nhà, giả bộ như chẳng hay biết gì hết.
Thẩm Nguyệt im lặng nhìn Tô Vũ, Tô Vũ cũng rũ mắt nhìn nàng, hắn thấy nàng thở phào một hơi.
Sau đó Thẩm Nguyệt nghe thấy người ở bên ngoài nói một câu: “Ở đây không có ai!”
Tiếng bước chân bên ngoài nhỏ dần.
Trải qua một phen hú vía, Thẩm Nguyệt thấy hơi sợ hãi.
Nếu vừa nãy Tô Vũ cứ thế mà bay qua tường rời đi thì chỉ e giờ phút này, hai người bọn họ không thể ở bên nhau được nữa.
Tô Vũ nói: “Mặc dù có chút mạo hiểm nhưng để giữ nàng ở bên ta thêm một lần, thế cũng đáng lắm”.
Thẩm Nguyệt chợt nhận ra, có lẽ mỗi khoảnh khắc gặp nhau thế này trong tương lai đều sẽ phải tiến hành trong lén lút.
Vừa nãy, vì không biết nên nói gì hay làm gì nên hình như họ đã lãng phí vài giây phút quý báu không dễ gì mới có được.
Rõ ràng nàng rất nhớ hắn nhưng tại sao lại không thể thốt thành lời? Vì cớ gì cứ phải tự mình ngẫm nghĩ tới lui trong lòng?
Tâm trạng này… dù rõ ràng nàng rất muốn cho hắn biết rằng bọn họ sẽ chẳng thể nào sống cùng nhau giống như khi ở ngoài thành trước kia, thời gian đối với họ là một thứ gì đó vô cùng xa xỉ nhưng cớ sao nàng vẫn kìm nén, vẫn muốn giấu kín nỗi lòng?
Thẩm Nguyệt tựa cả người lên cánh cửa, im lặng nhìn Tô Vũ, nghe âm thanh đang gào thét trong lòng mình, cuối cùng làm theo những gì trái tim mách bảo, nàng nghe thấy mình đột nhiên nói với Tô Vũ: “Ta nhớ chàng”.
Tô Vũ sững sờ.
Sau khi thổ lộ nỗi lòng mình, Thẩm Nguyệt mới cảm thấy, hóa ra nói thành lời cũng không khó như những gì nàng đã nghĩ, tựa như khi hé ra một khe hở nhỏ thì nỗi nhớ nhung cũng theo đó mà tuôn trào ra ngoài.
Nàng nheo mắt, mỉm cười với Tô Vũ, cả hơi thở lẫn giọng nói đều run run: “Tô Vũ, ta nhớ chàng lắm! Chắc chắn chàng không biết, ngay cả khi nằm mơ ta cũng nhớ tới chàng”.
Ánh mắt Tô Vũ lập tức tối sầm.
Hắn cúi đầu, hơi nghiêng mặt để chóp mũi hai người lệch nhau, hơi thở ập tới tất thảy mọi ngóc ngách xung quanh, bờ môi ấm áp chạm vào môi Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt thuận thế ôm lấy vai Tô Vũ, cắn nhẹ lên khóe môi hắn, nàng nũng nịu mà thân mật thủ thỉ bằng giọng mũi, vành tai và tóc mai chạm nhau: “Ta luôn tự nhủ rằng, chỉ cần được nhìn thấy chàng nhiều hơn, dù chỉ một hai lần thôi cũng được, nhưng trái tim vẫn rất tham lam, khi nhìn thấy chàng rồi lại muốn nghe giọng nói của chàng, muốn ôm lấy chàng, muốn hôn chàng nồng nhiệt…”
Nàng cười tự giễu: “Tự lừa mình dối người rằng như vậy là đã thỏa mãn, thế nhưng cũng chỉ mình ta mới biết, nếu chỉ nhìn thấy chàng một chốc thôi, ta sẽ chẳng bao giờ cảm thấy hài lòng.
Chàng không biết đâu, hôm đó ta đứng ở ngoài cửa, phải gắng lắm mới ghìm được đôi chân của mình để không đi vào nhìn chàng… Nghe tiếng chàng nói chuyện, nghe tiếng ho của chàng, trong lòng ta lúc ấy khổ sở vạn phần.
Thế nhưng bây giờ, khó khăn lắm mới có được chút thời gian, ta có thể tận mắt nhìn thấy chàng, có thể giơ tay ra chạm vào người chàng, ta không cách nào tiếp tục lãng phí những giây phút quý giá đó thêm nữa. Trong lòng nhớ nhung nên nói thành lời, muốn hôn chàng thì cũng nên nói cho chàng biết. Ta không muốn bản thân cứ mãi khép nép rụt rè…”
Những lời sau đó đã bị Tô Vũ nuốt hết vào trong miệng.
Hắn chẳng khác nào một con sói, dần tách mở hàm răng của Thẩm Nguyệt, sau đó thăm dò từng chút vào trong khoang miệng, muốn quét sạch mọi thứ của nàng.
Hắn hôn rất sâu, hôn như thể muốn nuốt lấy tất thảy. Lưỡi Thẩm Nguyệt bị hắn trêu đùa đến mức phát run, nàng cũng đáp lại vô cùng nhiệt tình.
Lúc chạm trúng lưỡi Tô Vũ, Thẩm Nguyệt hoàn toàn không làm chủ được bản thân cho đến khi không còn đường nào để rút lui, từng bước bị hắn dẫn dắt, cả hai quấn quýt không rời.
Thẩm Nguyệt bất cẩn nuốt một cái, sức lực trong người dần bị rút cạn, hai chân mềm nhũn như thể đang giẫm lên bông.
Tô Vũ ôm chặt eo Thẩm Nguyệt, chặt đến nỗi như muốn khảm cả thân thể ấy vào trong lồng ngực mình.
Thẩm Nguyệt vòng cả hai tay ra sau Tô Vũ, ôm hắn theo ý nguyện, dùng hết sức bình sinh ôm chặt đối phương.
Hôn đến khi đối phương sắp ngạt thở, Tô Vũ mới cho Thẩm Nguyệt không gian để thở dốc, hắn cất tiếng khàn khàn: “Nàng đã thỏa mãn rồi chứ?”
Thẩm Nguyệt nhìn hắn bằng vẻ mặt mê ly, lắc đầu đáp lại: “Vẫn chưa”.
Tô Vũ lại tiếp tục hôn Thẩm Nguyệt.
Hắn đặt một tay lên eo nàng, tay còn lại đỡ đầu, hôn nàng đến mức trời đất quay cuồng.
Chương 457: Trò chơi của người lớn
Mỗi khi nàng sắp không thở nổi, hắn sẽ dừng lại hỏi nàng đã cảm thấy thỏa mãn chưa.
Lặp đi lặp lại như thế, những nụ hôn lúc nông lúc sâu.
Thật hi vọng họ có thể như vậy mãi, cho tới khi trời đất không còn nữa.
Cuối cùng nàng cũng có thể ôm hắn cho thỏa thích, ngón tay mân mê vạt áo của hắn, trái tim được hắn lấp đầy.
Trong lúc mơ màng có tiếng bước chân xuất hiện dưới mái nhà, nàng cũng không để tâm.
Đó là đứa con của bà chủ chạy ra ngoài, thằng bé để một chỏm tóc nhỏ trước trán, mặc áo bông dày, tò mò đứng ở cửa nhìn ngó.
Chủ nhà bước ra che đôi mắt của thằng bé, kéo nó vào trong nhà, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng mắng: “Con nít con nôi nhìn gì mà nhìn, mau vào trong đi!”
Đứa trẻ ngây thơ hỏi: “Mẹ ơi, họ đang làm gì thế?”
“Đang chơi trò chơi”.
“Con cũng muốn chơi”.
“Trò chơi này chỉ có người lớn mới chơi được! Tuổi của con chỉ được làm bài tập thôi!”
Khi nụ hôn dừng lại, Tô Vũ buông nàng ra, thoáng kéo giãn khoảng cách.
Lồng ngực Thẩm Nguyệt phập phồng, nàng thở dốc, đôi môi sưng đỏ, cái cằm cũng đỏ ửng vì ma sát càng tôn thêm vẻ kiều diễm trên màu da trắng nõn của nàng giữa mùa đông buốt giá.
Nghe được cuộc đối thoại giữa gia chủ và đứa trẻ, nàng không khỏi mím môi cười, đôi mắt loang loáng nước lộ vẻ bất lực, dở khóc dở cười.
Ánh mắt Tô Vũ thâm sâu như xoáy nước, sắp nhấn chìm nàng vào bên trong.
“Ban nãy có đứa trẻ và mẹ của nó trông thấy rồi!”, Thẩm Nguyệt khàn giọng hỏi.
“Không sợ, có ta chắn trước mặt nàng rồi”.
“Chàng đang bịt tai trộm chuông đấy”.
“Ta vẫn chưa thấy đủ”.
Thẩm Nguyệt nhìn hắn, bất đắc dĩ bật cười. Hắn cũng chẳng khá hơn nàng là bao.
Hắn cũng bị giày vò, nếu không sẽ chẳng bất chấp nguy hiểm mà đeo mặt nạ dẫn nàng tới đây.
Nụ cười của Thẩm Nguyệt như nhạt đi, nàng vươn tay vuốt ve từng đường nét của hắn: “Tối hôm đó, chàng cố ý thả ta đi, sau cùng chàng vẫn thỏa hiệp”.
“Không thả cho nàng đi, ta sợ nàng hận ta”.
Bàn tay của Thẩm Nguyệt vòng ra sau gáy Tô Vũ, nàng nhẹ nhàng vân vê: “Đúng là làm khó chàng rồi, rõ ràng có thể né được mà vẫn phải giả bộ trúng đòn của ta, nhắm mắt giả ngất”.
“Nàng ra tay nặng lắm đấy, tuy không ngất đi ngay lập tức, nhưng cũng váng đầu mất một thời gian”.
Thẩm Nguyệt đang nắn bóp bỗng chốc dừng lại, nàng nhẹ nhàng: “Thực ra chàng không nên quay về. Ta và Bắp Chân bị nhốt trong kinh thành, chàng ở bên ngoài vẫn có thể tiếp tục những việc chưa hoàn thành”.
Tô Vũ đáp: “Nhưng ngày sau nếu hoàng đế Đại Sở dùng nàng và Bắp Chân uy hiếp ta, ta cũng không biết ta sẽ làm ra chuyện gì. Nàng quay về rồi, ta còn có thể đi đâu được nữa”.
Hắn vén sợi tóc mai bị bung ra của nàng, thì thầm hỏi: “Nàng tiến cung gặp Bắp Chân chưa, thằng bé có ngoan không?”
Thẩm Nguyệt cảm thấy lòng dạ ấm áp: “Ngoan lắm, nửa năm không gặp, ta rất mừng vì thằng bé còn nhớ được mình”.
“Bắp Chân biết đi rồi, bước đi cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, rất đáng yêu”.
“Sức khỏe của thằng bé cũng tốt, may mà không bị ốm nặng như trong tưởng tượng. Bây giờ tuy rằng được nuôi dưỡng trong cung không tự do, nhưng chỉ cần sức khỏe tốt, ta có thể yên tâm rồi”.
Tô Vũ “ừm” một tiếng, yên lặng lắng nghe Thẩm Nguyệt lải nhải những chuyện liên quan đến Bắp Chân.
Cứ nhắc đến Bắp Chân, có vẻ Thẩm Nguyệt không bao giờ hết chuyện để nói, tay nàng mân mê vạt áo của Tô Vũ, gương mặt toát ra thần thái, nàng nói thêm:
“Nhưng thằng bé chẳng đi được mấy bước, cần có người dìu”.
Tô Vũ đáp lời: “Tất nhiên rồi, thằng bé còn nhỏ, gân cốt chưa đủ cứng”.
“Còn nữa, thằng bé đang mọc răng, thích chảy nước dãi”, Thẩm Nguyệt cười tít cả mắt: “Thế nhưng ta cảm thấy lúc thằng bé chảy nước dãi cũng cực kỳ đáng yêu. Chỉ là thằng bé càng lúc càng im lặng, không khóc không quậy cũng không hoạt bát hiếu động, người khác nói gì, thằng bé chỉ im lặng ngồi nghe, không biết rốt cuộc thằng bé nghe hiểu được bao nhiêu”.
Tô Vũ cụp mắt, không nói năng gì.
Thẩm Nguyệt liếc nhìn hắn, đột nhiên nhận ra: “Giống như chàng bây giờ vậy”.
Tô Vũ mỉm cười nhẹ, như có như không.
Thẩm Nguyệt không để ý quá nhiều, nàng nói tiếp: “Lần trước ta và Tần Như Lương tiến cung thăm Bắp Chân, Tần Như Lương đòi bế thằng bé, kết quả bị Bắp Chân tè ra khắp người”.
Bây giờ đứng trước mặt Tô Vũ kể mấy chuyện này, Thẩm Nguyệt mới cảm thấy vui vẻ.
Tô Vũ thong thả đáp: “Dù sao cũng không phải là cha ruột của thằng bé, thằng bé không muốn thân cận cũng là chuyện bình thường”.
Ánh mắt của Thẩm Nguyệt không giấu nổi vẻ hưng phấn: “Lúc ta rời đi, Bắp Chân từ trên giường bò xuống, tự đi tới cửa ngóng theo ta, dường như thằng bé đang gọi ta, “i a” mấy tiếng”.
Thẩm Nguyệt hỏi hắn: “Chàng nghe xem, có giống như thằng bé đang gọi ‘mẹ’ không?”
Tô Vũ nhìn nàng, dịu dàng đáp: “Giống”.
“Khi ấy ta cũng loáng thoáng nghĩ rằng thằng bé đang gọi ‘mẹ’ đấy”, cảm giác phấn khích qua đi, Thẩm Nguyệt dần cảm thấy xót xa, khóe mắt bắt đầu ươn ướt: “Coi như không uổng công nuôi nấng thằng bé này. Ngày đó thằng bé đứng bám vào cửa, lưu luyến không nỡ, trông rất đáng thương, ta không thể nào quên được”.
Tô Vũ ôm nàng vào lòng, khẽ nói: “Sau này, ta sẽ luôn để nó lớn lên trong sự chứng kiến của nàng”.
Thẩm Nguyệt ôm lại hắn, áp mặt vào lồng ngực hắn, mê mẩn hơi thở của hắn, nàng lầm bầm: “Tô Vũ, chàng dạy ta đi, ta phải cứu Bắp Chân thế nào?”
“Đừng nóng vội, trước hết hãy suy tính chu toàn cho bản thân rồi tính đến chuyện khác”.
Thẩm Nguyệt tin lời hắn nói, chỉ cần quay về, không ép nàng từ bỏ Bắp Chân, hắn nói gì nàng cũng tin.
Chương 458: Mời cơm
Nàng đặt tay lên vai Tô Vũ, ngón tay loáng thoáng chạm tới mái tóc của hắn. Tô Vũ cúi đầu xuống, tì chóp mũi vào mũi nàng.
Nàng cảm thấy vô cùng yên tâm, dịu dàng nhìn hắn: “Thời gian gần đây chàng thường xuyên bị thương rồi bị ốm, sau này phải chú ý tới sức khỏe hơn, đừng để bị thương bị bệnh nữa, được không?”
“Được”.
Hai người hàn huyên rất lâu, lúc nào cũng cảm thấy thời gian gấp gáp, nếu không tranh thủ mà thân mật, sau này không biết đến bao giờ mới có cơ hội như thế này nữa.
Thẩm Nguyệt đã hiểu cảm giác “thân mật cùng nàng một ngày sẽ thấy bớt đi một ngày” mà lúc trước Tô Vũ nói.
Đứa con của chủ nhà nhân lúc mẹ nó không chú ý lại lén lút mở cửa ra ngoài, trông thấy hai người lưu luyến không rời mà ngây thơ hỏi: “Ta sắp làm xong bài tập rồi, hai người đã chơi trò chơi xong chưa?”
Thẩm Nguyệt ôm cổ Tô Vũ, dịu dàng nhếch môi cười: “Nhóc con, nhìn nhiều coi chừng mắt mọc lẹo đó”.
Đứa trẻ tò mò hỏi: “Ta chỉ biết nhìn người khác đi tiểu sẽ bị mọc lẹo, nhìn hai người chơi trò chơi cũng mọc lẹo sao?”
Thẩm Nguyệt trông thấy rõ ràng, Tô Vũ cũng nhếch môi cười, khác hẳn với vẻ như có như không của thường ngày, là nụ cười biếng nhác quyến rũ nàng có thể trông thấy rõ ràng, như thể nếu chạm vào sẽ khiến trái tim người ta rối bời vậy.
Thẩm Nguyệt nhất thời bị nụ cười của hắn mê hoặc, quên cả việc trả lời.
Mẹ của đứa trẻ lại từ trong nhà bước ra, nhéo tai thằng bé lôi vào: “Đã bảo ngươi đừng ra ngoài rồi, làm xong bài tập chưa hả!”
Qua một lúc lâu sau, bà chủ đeo tạp dề bước ra, tỏ ra vô cùng thân thiện với Thẩm Nguyệt và Tô Vũ, có vẻ vì nhận khá nhiều tiền nên hơi áy náy: “Nhìn thời gian này, chắc hẳn hai người vẫn chưa dùng cơm trưa nhỉ, nếu hai vị không chê, để ta làm thêm vài món đơn giản?”
Thẩm Nguyệt lập tức đồng ý ngay: “Vậy thì làm phiền phu nhân rồi”.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh Tô Vũ, nàng thậm chí còn muốn ở lại thêm vài ngày trong nhà hộ dân này.
Thẩm Nguyệt liếc nhìn Tô Vũ, chỉnh lại vạt áo cho hắn, tủm tỉm cười: “Chàng thì sao, có bận không, hay là ở lại ăn cơm trưa?”
Ánh mắt Tô Vũ loang loáng nét cười khoan khoái: “Cũng thấy hơi đói rồi”.
Bà chủ vào phòng bếp, chẳng buồn để tâm tới con trai. Nghe nói ông chủ bận công vụ rồi, phải khi tối mịt mới trở về.
Trong phòng hơi lạnh, đứa trẻ bèn chuyển bàn ghế ra vườn, chăm chú ngồi đó ôn lại bài học.
Thằng bé đọc bài vở rối tinh rối mù, bà chủ ở trong phòng bếp nghe thấy nhưng trình độ văn hóa không đủ nên cũng không nghe ra điều gì.
Chỉ cần có thể nghe thấy tiếng con trai đọc bài, bà ta đã mãn nguyện rồi.
Tô Vũ và Thẩm Nguyệt ở trong viện đợi cơm mà không hề cảm thấy nhàm chán. Sân này tuy nhỏ nhưng bày biện rất nhiều đồ đạc, góc tường nuôi một con gà mái với vài con gà con, chúng ta kiếm ăn.
Tô Vũ nghe tiếng thằng bé đọc bài mà thoáng nhướn mày.
Thấy đứa trẻ đọc bài rất hăng hái, hắn đứng bên cạnh nó, đảo mắt nhìn qua tập sách trong tay thằng bé: “Tiên sinh dạy ngươi đọc như thế à?”
Đứa trẻ gật đầu: “Tiên sinh nói về nhà phải đọc thuộc bài văn, trong buổi học ngày mai ông ấy sẽ kiểm tra ngẫu nhiên”.
Tô Vũ không phản bác gì, chỉ nhướn mày và hỏi: “Ngươi đọc cũng trôi chảy đấy, nhưng đã đọc đúng hết câu chữ trong sách chưa?”
Đứa trẻ gãi gãi đầu: “Ta cảm thấy rất đúng mà nhỉ. Nếu đọc sai, tiên sinh cũng sẽ sửa lại ngay”.
Tô Vũ trước nay không quá nhiệt tình với trẻ con, có lẽ vì hắn thích yên tĩnh, mà trẻ con thường rất hoạt bát nghịch ngợm, chẳng chịu yên bao giờ.
Có lẽ đứa trẻ này không khiến hắn cảm thấy bài xích, thằng bé mở to đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, mà đúng lúc tâm trạng hắn đang vui vẻ, bèn chỉ dạy cho thằng bé đôi câu.
Đứa trẻ chăm chú lắng nghe: “Những gì ngươi nói hình như không giống với tiên sinh lắm, nhưng ta cảm thấy ngươi nói hay hơn”.
Nghe thấy câu này, bà chủ ở bên trong ló đầu nhìn ra, thấy Tô Vũ đang chỉ dạy cho con trai mình, nửa mừng nửa lo.
Mừng vì có người dạy con trai bài vở, tất nhiên là vui rồi, nhưng lo là bởi hắn dạy khác với phu tử trong học đường, lỡ như dạy sai thì phải làm sao?
Thẩm Nguyệt trông thấy biểu cảm phức tạp trên gương mặt của bà chủ mà buồn cười: “Phu nhân có cần ta giúp gì không?”
Bà chủ bèn vẫy vẫy tay với Thẩm Nguyệt, khách sáo nói: “Vị tiểu thư này, cô có thể tiến vào đây một lát không”.
Thẩm Nguyệt tiến vào phòng bếp, mùi thơm của cơm canh nóng hổi xộc thẳng vào mũi: “Thật sự cảm ơn phu nhân cất công xuống bếp vì bọn ta”.
Bà chủ đáp: “Có đâu, hai người chưa ăn cơm, bây giờ đã đến chỗ ta rồi, ta cũng nên tiếp đón hai vị. Tiểu thư, mong cô chớ chê cười, ta chưa từng đi học, chẳng biết nổi mấy chữ, vị công tử bên ngoài kia… Ban nãy ta nghe tiểu tử nhà ta nói hắn dạy khác với phu tử?”
Thẩm Nguyệt quay đầu liếc nhìn Tô Vũ, nhướn mày mỉm cười nhẹ bẫng như không: “Chàng ấy giỏi giang hơn phu tử trong học đường nhiều, cũng không phải gặp ai cũng dạy, có lẽ vì nghe đứa bé đọc bài vở sai hết nên chàng ấy mới đứng ra dạy dỗ vài câu”.
Chương 459: Dự định ra khỏi thành
Thẩm Nguyệt nói rồi giả bộ định ra ngoài: “Nếu phu nhân không yên tâm, ta bảo chàng ấy đừng nói nữa là được”.
Nàng còn chưa ra đến cửa, bà chủ đã vội vàng kéo lại, gật đầu liên tục: “Ấy, ta yên tâm mà! Ta yên tâm tuyệt đối! Chỉ cần vị công tử kia không chê việc dạy con trai ta, ta mừng còn chẳng kịp ấy chứ!”
Phu nhân nhanh nhẹn thêm thanh củi vào bếp lò, chùi tay vào tạp dề rồi quay đầu nói với Thẩm Nguyệt: “Ta thấy vị công tử kia và tiểu thư trai tài gái sắc, trông thực sự rất xứng lứa vừa đôi”.
Nữ nhân ở gần nhau rất dễ trở nên hóng hớt.
Thế nhưng Thẩm Nguyệt nghe thấy câu này mà cực kỳ hài lòng. Nàng bất giác liếc nhìn Tô Vũ ở ngoài vườn, lần đầu thấy cảm giác bị bàn luận cùng hắn thật là tốt.
Bà chủ cũng tận mắt chứng kiến Tô Vũ và Thẩm Nguyệt đứng ôm hôn bên cửa khiến người ta đỏ mặt và tim đập nhanh, tất nhiên cũng biết quan hệ của hai người rất thân mật, tình nghĩa sâu nặng.
Bà chủ nói thêm: “Chẳng qua phải chăng bên ngoài có người tìm hai vị, hai vị mới trốn tới sân của ta?”
Thẩm Nguyệt đáp: “May nhờ phu nhân không tiếc ra tay giúp đỡ, bọn ta thô lỗ xông vào nhà dân, kinh động tới phu nhân, mong được lượng thứ”.
Bà chủ xua xua tay: “Ấy, đừng khách sáo với ta, chuyện nhỏ nhặt thôi, nên làm mà. Khi ấy ta cũng giật mình một phen, may mà phản ứng kịp thời mới không hô hoán ầm ĩ”.
Bà ta nói rồi hướng ánh mắt ái muội về phía nàng: “Tiểu thư và vị công tử kia… là trốn nhà đi phải không?”
Khóe miệng Thẩm Nguyệt giật giật.
Bà chủ cảm thán: “Nữ nhân ấy mà, nên nắm bắt hạnh phúc cả đời mình, chỉ khi nào ở bên cạnh người mình yêu thương mới hạnh phúc được. Hai người đã ước định chung thân rồi hả?”
Thẩm Nguyệt vã mồ hôi: “Ừm, coi như là vậy”.
“Thế thì tốt quá”, bà chủ nói: “Vừa nhìn đã thấy vị công tử kia ưa nhìn, nói năng và cử chỉ nho nhã, chắc chắn là một người không tồi. Tiểu thư nhất định phải nắm cho thật chắc đấy, mấy cái thứ diêm dúa ti tiện bên ngoài nhiều lắm, cô phải trông chừng cho kỹ, đừng để những người phụ nữ linh tinh kia nhắm tới”.
Bà chủ nói những điều này rất chân thành, Thẩm Nguyệt mỉm cười gật đầu như được chỉ dạy: “Đa tạ phu nhân nhắc nhở, ta sẽ không để bất kỳ nữ nhân nào có cơ hội nhòm ngó chàng ấy”.
Bà chủ hỏi thêm: “Sau này hai người có dự tính gì không? Tối nay có muốn ra khỏi thành không, chưa biết chừng trượng phu của ta có thể giúp được”.
Thẩm Nguyệt sững sờ, nàng hỏi lại: “Đại ca không phải là người làm công trình sao, có thể giúp được bọn ta? Huống hồ sau khi trời tối cửa thành sẽ đóng lại, muốn ra ngoài cũng không ra được”.
Bà chủ đáp: “Hầy, ban nãy không nói rõ, trượng phu của ta giúp quan phủ tu sửa cổng thành, công trình ấy cũng coi như công trình của quan phủ. Cổng thành thiếu chỗ nọ hụt chỗ kia, thế nên phải cần đến người mới đảm bảo cổng thành kiên cố được”.
Bà ta có vẻ tự hào: “Huynh ấy ở chỗ đó làm được vài năm rồi, ngày thường xưng huynh gọi đệ với đám quan binh canh giữ thành, thân thiết lắm. Nếu hai người muốn ra khỏi thành sau khi trời tối, dù sao cũng toàn là dân thường với nhau, giúp nhau cũng được, bảo huynh ấy nói với các huynh đệ giữ thành một tiếng, len lén mở một khe hở, chắc là vẫn được”.
Hai mắt Thẩm Nguyệt sáng ngời, nhìn chằm chằm vào bà chủ.
Bà chủ hỏi: “Sao thế, có phải tối nay muốn ra khỏi thành không? Đợi huynh ấy về rồi ta nói với huynh ấy một tiếng, xem huynh ấy có sắp xếp được không”.
Gương mặt Thẩm Nguyệt không giấu được vẻ mừng vui, nàng nói với bà chủ: “Không giấu gì phu nhân, bọn ta định ra khỏi thành, thế nhưng không phải bây giờ?”
“Vậy là lúc nào?”
Thẩm Nguyệt đáp: “Ta còn có một đứa con trai, đang bị trông coi”.
“Hả? Hai người còn có con trai rồi, ta không hề nhìn ra đấy”, bà chủ hỏi: “Đứa trẻ được mấy tuổi rồi?”
“Hơn một tuổi rồi”, Thẩm Nguyệt đáp: “Cùng là người làm mẹ, chắc hẳn phu nhân có thể hiểu tâm trạng của ta, ta sẽ không thể vứt bỏ con trai mình mà trốn chạy cùng chàng ấy được”.
“Chứ còn gì nữa, nói thế nào cũng là cục thịt từ trên người mình dứt ra mà”, bà chủ thở dài: “Hai người có con tận một tuổi rồi, tại sao hai gia đình vẫn không đồng ý hôn sự này? Có khác gì tạo nghiệt đâu”.
Bà chủ tưởng rằng đứa trẻ là con của Thẩm Nguyệt và Tô Vũ khiến Thẩm Nguyệt nghe thấy mà kinh sợ.
Thẩm Nguyệt biết sau này Tô Vũ sẽ làm cha của Bắp Chân, nhưng trước nay chưa từng nghĩ Bắp Chân là con ruột của Tô Vũ. Nàng không truy cứu cha ruột của Bắp Chân rốt cuộc là ai, dù nói là đã buông bỏ rồi, nhưng đôi lúc cũng sợ kết quả không được như ý.
Huống hồ bất kể cha của Bắp Chân là ai, Bắp Chân vẫn là con trai của nàng.
Thế nhưng bản thân mình nghĩ như vậy là một chuyện, nghe người khác nhắc đến lại là chuyện khác.
Thẩm Nguyệt thu vén cảm xúc, bắt đầu bịa chuyện: “Hai nhà bọn ta là kẻ thù truyền kiếp. Cha mẹ ta và cha mẹ chàng ấy dù thế nào cũng không đồng ý cho bọn ta ở bên nhau”.
Bà chủ thương cảm: “Hai người đúng là số khổ, đứa trẻ kia cũng thật khổ. Thế hai người dự định cứu thằng bé ra rồi mới cùng nhau rời đi phải không?”
“Ừm”, Thẩm Nguyệt chân thành nói: “Phu nhân, nếu bọn ta cứu được đứa trẻ ra, liệu có thể nhờ phu nhân giúp cho chuyến này? Nếu như khó quá…”
Cùng là người làm mẹ, tất nhiên bà chủ sẽ thấy đồng cảm, bà ta nhiệt tình đáp: “Không khó khăn gì, đến lúc đó đợi hai người đón được đứa trẻ, nếu còn muốn ra khỏi thành, hai người cứ tìm ta là được. Nếu ta có thể giúp, nhất định sẽ giúp”.