Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần - Thẩm Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 566: Hòa ly

Bởi vì gặp được thằng bé, sau này còn sống cùng nhau, bầu không khí đè nén vì bị giam lỏng trong cung mới hòa hoãn đi nhiều.

Thôi thị và Ngọc Nghiên cũng không còn buồn bực nữa, ôm Bắp Chân, đùa với thằng bé, ai nấy cười không khép được miệng.

Ai cần quan tâm có giam lỏng hay không, dù sao hiện giờ hoàng đế cũng chẳng làm gì được Thẩm Nguyệt. Mọi người có thể sống cùng nhau được ngày nào hay ngày ấy.

Cung nữ phụ trách chăm sóc Bắp Chân ở cung Thái Hòa tên là Tiểu Hà, thời gian này, nàng ta vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc Bắp Chân không rời nửa bước. Không chỉ chăm sóc việc ăn uống và sinh hoạt thường ngày, nàng ta còn dẫn thằng bé tập đi khắp cung Thái Hòa.

Bắp Chân không cho ai dắt đi, chỉ cho mình Tiểu Hà dắt.

Tuy rằng thằng bé này không phải là đứa trẻ được sủng ái trong cung, cũng vô cùng im ắng, nhưng sau khi chung sống lâu ngày, Tiểu Hà phát hiện ra thực chất thằng bé cũng có phương diện khiến người ta yêu mến.

Bởi thế nên Tiểu Hà cũng luôn phục vụ hết lòng hết sức.

Hiện giờ Thôi thị và Ngọc Nghiên tới đây, đòi tiếp quản công việc chăm sóc Bắp Chân từ tay nàng ta, Tiểu Hà không nỡ nên quỳ xuống cầu xin: “Công chúa, hãy để nô tì hầu hạ bên cạnh công chúa và tiểu công tử. Tiểu công tử rất ngoan, nô tì nhất định sẽ dốc lòng dốc sức!”

Ngọc Nghiên đáp: “Trước kia công chúa và tiểu công tử vẫn luôn do ta và nhị nương hầu hạ, sau này cũng do bọn ta chăm sóc, không phiền cô phải bận tâm”.

Chẳng thể trách Ngọc Nghiên có thành kiến với cung nhân nơi này, dù sao nơi đây vẫn là hoàng cung, lòng người phức tạp, huống hồ hoàng đế còn muốn giam lỏng Thẩm Nguyệt ở đây, chứng tỏ từ trên xuống dưới của Cung Thái Hòa này đều không thể tin tưởng được.

Nhưng không ngờ rằng, đúng vào lúc này, Bắp Chân lảo đà lảo đảo bước tới bên cạnh Tiểu Hà, nắm tay nàng ta, sau đó quay đầu chăm chú nhìn Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt nhướn mày: “Ngọc Nghiên và nhị nương mới đến, không quá quen thuộc với nơi này, ngươi cứ tạm thời ở lại đây giúp đỡ phần nào đi”.

Tiểu Hà mừng rỡ khấu đầu liên tục: “Nô tì tạ ơn công chúa!”

Thẩm Nguyệt nghĩ, giữ Tiểu Hà ở bên cạnh cũng chẳng có gì xấu. Hoàng đế muốn giám sát nàng thì từ trên xuống dưới trong Cung Thái Hòa này đều là tai mắt của hoàng đế, thêm một Tiểu Hà cũng không nhiều.

Giữ nàng ta ở đây, ngược lại có thể tìm hiểu tình hình ở Cung Thái Hòa và thâm cung hậu viện, tránh gây thêm rắc rối vì chẳng biết điều gì.

Huống hồ, trong thời gian này, Bắp Chân được nàng ta chăm sóc, quả thực nàng ta chăm sóc cũng không tệ.

Thế nên trong lúc Bắp Chân ở lại bên cạnh Thẩm Nguyệt, Tiểu Hà bèn dẫn Ngọc Nghiên và Thôi thị đi khắp cung Thái Hòa một lượt để làm quen với nơi này, sau đó còn dẫn họ tới chào hỏi các cung nhân ở nơi đây, cung nhân nào quản lý những việc nào, được sắp xếp rõ ràng đâu ra đó.

Cung Thái Hòa này không lớn, thế nên cung nhân cũng chẳng cần bao nhiêu người, cộng hết lại cũng không quá ba thái giám ba cung nữ.

Tiểu Hà dặn dò kỹ càng, nếu không có việc gì nhất định đừng đến bên hồ, tránh gặp nguy hiểm.

Ban đầu Ngọc Nghiên còn không tin, đợi khi đến gần bên hồ, tận mắt trông thấy đàn cá sấu đang bơi lội trong nước, nàng ta sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.

Nàng ta than phiền với Thôi thị: “Tại sao công chúa giữ nàng ta ở lại bên cạnh chứ, lỡ như nàng ta đi mật báo tin tức cho hoàng thượng thì sao?”

Thôi thị đáp: “Nàng ta không đi thì cũng có người khác đi. Ngươi nhìn xem, chẳng phải nàng ta vô cùng thông thạo mọi chuyện trong cung sao? Công chúa giữ nàng ta ở lại ắt phải có nguyên do, muốn biết điều gì thì cũng có thể dò la từ phía nàng ta. Giống như ban nãy nàng ta nhắc nhở ngươi đừng đến bên hồ, ngươi không tin, sau cùng quả thật bị dọa cho hết hồn đấy thôi”.

Ngọc Nghiên bĩu môi.

Thôi thị lại nói: “Theo ta thấy, Bắp Chân có thể thân với nàng ta, chứng tỏ bản tính của nàng ta cũng không xấu, chăm sóc Bắp Chân cũng tận tâm. Trẻ con là ngây thơ trong sáng nhất, ánh mắt nhìn người rất tốt, rất chuẩn”.

Tiến cung được hai ngày mà Thẩm Nguyệt không rời cung Thái Hòa nửa bước, đã nghe nói hoàng đế hạ thánh chỉ, trên thánh chỉ chiêu cáo thiên hạ rằng Tĩnh Nguyệt công chúa cùng phò mã khó lòng hòa hợp, thế nên hai người hòa ly.

Thẩm Nguyệt thậm chí không gặp mặt hoàng đế và Tần Như Lương, thông tin này còn do cung nhân tới thông báo với nàng sau khi Tần Như Lương lĩnh chỉ.
Chương 567: Hôn quân hèn hạ

Thánh chỉ chính là một bức thư hòa ly, không thứ nào có thể chính thức hơn nó.

Thánh chỉ vừa ban xuống, từ nay về sau, nàng và Tần Như Lương hoàn toàn cắt đứt danh nghĩa phu thê, hai bên đều trở thành người tự do.

Kể từ đó, người ngoài sẽ không cảm thấy nàng và Tần Như Lương ở riêng có vấn đề gì, dù sao chuyện lúc trước hai người ra tay đánh nhau bên đường đã từng gây ra xôn xao khắp chốn, mà trong lòng phò mã gia có người khác lại càng là chuyện mà ai ai trong kinh cũng biết.

Như vậy khó mà ở chung, đến cuối cùng chia tay trong hòa bình, cũng có thể coi là một kết cục tốt.

Sau khi hòa ly, Thẩm Nguyệt thân là công chúa đã có thể hợp tình hợp lý sống cùng Bắp Chân ở trong cung.

Lần này Hoàng đế không phái người đến Tần phủ đọc thánh chỉ, mà gọi Tần Như Lương vào cung.

Hắn ta quỳ trên mặt đất, đợi khi thánh chỉ được tuyên xong, không thể không nâng hai tay tiếp chỉ. Ngay cả mặt Thẩm Nguyệt, hắn ta cũng không được gặp.

Cuối cùng hắn ta khấu đầu tạ ơn: “Thảo dân lĩnh chỉ!”

Cuối cùng, chuyện dự báo trước cũng tới rồi, nhưng không ngờ lại nhanh hơn trong tưởng tượng nhiều như vậy.

Tần Như Lương nghĩ, nếu như sớm muộn gì hắn ta và Thẩm Nguyệt cũng phải cắt đứt duyên phận phu thê, như vậy Hoàng đế ban chỉ hòa ly tốt hơn Thẩm Nguyệt tự tay viết thư hòa ly nhiều.

Hoàng đế xuống khỏi ghế rồng, đi đến trước mặt Tần Như Lương, đứng thẳng chốc lát rồi lên tiếng: “Tần Như Lương, không phải trẫm vô tình, mà là tự ngươi chuốc lấy”.

“Thảo dân hiểu rõ, thân phận của thảo dân hèn mọn, đã không còn xứng với công chúa nữa rồi”.

Hoàng đế nở nụ cười lạnh lùng: “Chuyện cho đến nước này, ngươi vẫn chỉ nghĩ là có thể xứng với nàng hay không thôi sao, đúng là ngu xuẩn một cách nực cười. Sao ngươi không suy nghĩ, tại sao ngươi lại có kết cục ngày hôm nay”.

“Bởi vì thảo dân là một tên tàn phế”.

Hoàng đế nói: “Bởi vì ngươi không chỉ là một tên tàn phế, ngươi còn là một tên tàn phế bất trung, ngươi nói đi, trẫm giữ lại ngươi có lợi ích gì?”

Hoàng đế hít sâu một hơi, phủi phủi long bào, xoay người sang bên thở dài một hơi: “Nhớ lại năm đó, ngươi vì trẫm rong ruổi sa trường, công thành đoạt đất, chúng ta cùng nhau giết từ Nam Cương đến Kinh Thành, đoạt được chính quyền Đại Sở. Ngươi chính là khai quốc công thần, trợ thủ đắc lực của trẫm, bất cứ lúc nào trẫm cũng tin tưởng không nghi ngờ ngươi”.

“Nhưng ngươi lại chối bỏ trẫm. Ngươi muốn trẫm giữ lại một mạng cho Tĩnh Nguyệt, trẫm cũng giữ lại nàng rồi. Sở dĩ lúc trước gả nàng cho ngươi là bởi vì ngươi vô cùng chán ghét nàng, ngươi sẽ trông coi nàng giúp trẫm. Nhưng bây giờ, ngươi lại vì nàng mà vứt bỏ tình nghĩa với trẫm”.

“Trẫm nhớ lại, vẫn cảm thấy cảnh tượng lúc trước ngươi và Tĩnh Nguyệt giả vờ ân ái trước mặt trẫm là vừa mắt nhất. Bây giờ thật sự ân ái rồi, ngược lại khiến trẫm cảm thấy rất chướng mắt”.

Hoàng đế quay người lại, bễ nghễ nhìn Tần Như Lương, lại nói: “Nếu ngươi đã phản bội trẫm trước, vậy sao trẫm có thể cho ngươi được như ý nguyện. Ngươi càng yêu Tĩnh Nguyệt, trẫm càng không để ngươi ở bên nàng”.

“Trẫm không chỉ khiến các ngươi hòa ly, mà còn khiến ngươi sau này phải trơ mắt nhìn nàng lại gả cho những người khác, để nàng gả lần hai, gả lần ba, gả lần bốn, gả cho bất kỳ kẻ nào cũng được, chỉ cần có thể khiến ngươi tiếc nuối cả đời”.

“Trẫm có thể nâng ngươi lên, cũng có thể đạp ngươi xuống, trẫm sẽ khiến ngươi không còn gì cả, khiến ngươi hối hận vì những việc đã làm. Đây chính kết cục của ngươi khi phản bội trẫm”.

Người trước mắt vốn nên là bề tôi của ông ta, có thể mặc cho ông ta sử dụng. Đáng tiếc bề tôi này lại luôn không an phận!

Biện pháp tra tấn kẻ phản bội tốt nhất không phải lập tức giết hắn ta chết mà là khiến hắn ta từ từ cảm nhận nỗi đau của việc mất đi, cuối cùng chết không nhắm mắt.

Tần Như Lương nghe Hoàng đế nói những lời này, nếu như lúc trước còn chút không cam lòng thì bây giờ đã không còn chút nào nữa rồi.

Hắn ta càng bình tĩnh thì càng nổi bật lòng dạ hẹp hòi đáng buồn cười của Hoàng đế, Hoàng đế đứng trước mặt hắn ta hệt như một kẻ điên.

Hắn ta rất yêu Thẩm Nguyệt, không muốn nàng bị tổn thương. Nhưng trước khi hồi kinh, hắn ta chưa từng làm chuyện có lỗi với Đại Sở có lỗi với Hoàng đế.

Hắn ta tự nhận không thẹn với lòng!

Là Hoàng đế thấy hắn ta có ích thì tin dùng, vô dụng lại vứt bỏ, muốn ép buộc hắn ta làm người vô tình vô nghĩa mưu hại thê tử. Tình nghĩa chinh chiến sa trường gì chứ, cuối cùng cũng chỉ là con cờ để mưu cầu lợi ích mà thôi.

Tần Như Lương không nói lời nào, thái độ dè dặt quỳ trên mặt đất.

Hoàng đế nói một hơi nhiều lời như vậy cũng không thấy hắn ta có phản ứng gì, mà thật ra hắn ta cũng không dám có phản ứng gì, bỗng cảm thấy rất là tẻ nhạt, nói: “Ngươi lui ra đi”.

Chuyện hòa ly này, Hoàng đế chỉ phái thái giám đến cung Thái Hòa truyền lại ý chỉ, trước đó hoàn toàn không hỏi ý của Thẩm Nguyệt. Hai người càng không thể nào có cơ hội gặp mặt.

Sau khi thái giám truyền ý chỉ xong, the thé nói: “Từ hôm nay trở đi, Tĩnh Nguyệt công chúa không còn phò mã rồi, công chúa cứ yên tâm ở lại cung Thái Hòa này đi”.

Thẩm Nguyệt nghĩ, như vậy cũng tốt.

Thẩm Nguyệt thản nhiên dắt Bắp Chân tản bộ trên hành lang, Bắp Chân bước đi ngày càng vững vàng ổn định.

Ngọc Nghiên và Thôi thị đi theo sau trông chừng. Chỉ Ngọc Nghiên cảm thấy tiếc thương cho chuyện này, Thẩm Nguyệt lại mất đi một người thật sự đối xử tốt với nàng rồi.
Chương 568: Cá sấu “giữ nhà”

Trên mặt Thôi thị không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Hủy bỏ quan hệ phu thê, về sau không người nào có thể chen chân vào mối quan hệ của công chúa và đại nhân nhà bà ta rồi.

Thôi thị an ủi Ngọc Nghiên: “Nghĩ thoáng chút, đây đều là ý của Hoàng thượng”.

Chẳng biết có phải vì Thẩm Nguyệt bầu bạn hay không mà Bắp Chân ngày càng gan dạ, thường xuyên dắt Thẩm Nguyệt đi tới bên rìa hành lang, ngồi xổm trước lan can ngắm nhìn cá sấu bơi lội trong hồ nước.

Bộ da cá sấu kia khô cằn xù xì, dáng vẻ vừa xấu xí vừa hung ác, người lớn nhìn mà phát khiếp, còn cậu bé lại nhìn đến say sưa.

Thẩm Nguyệt nheo mắt, sau đó cũng ngồi xuống ngắm nhìn cùng cậu bé.

Tiểu Hà không dám chủ quan, ở bên cạnh tận tình khuyên nhủ: “Công chúa vẫn nên bế tiểu công tử nhích vào một chút, cá sấu trong nước rất hung dữ, nếu lát nữa nhảy khỏi mặt nước thì phải làm sao bây giờ”.

Lúc ấy, cá sấu kia từng nhảy khỏi mặt nước hai lần, đáng tiếc mặt nước cách sàn hành lang một độ cao nhất định, Bắp Chân từ ngồi xổm chuyển thành ngồi bệt, đôi chân nhỏ ngắn lơ lửng bên rìa, cá sấu làm thế nào cũng không chạm tới được.

Nhưng cảnh tượng này đã đủ để khiến lòng người run sợ rồi.

Ngọc Nghiên và Thôi thị thấy mà tim gan run rẩy, cũng gia nhập đội ngũ khuyên nhủ.

Thẩm Nguyệt nhìn Bắp Chân, như cười mà không phải cười, nói: “Lá gan không nhỏ nhỉ!”

Bắp Chân cúi đầu nhìn chằm chằm cá sấu đảo quanh bên dưới cậu bé, thỉnh thoảng lắc lư cái chân tựa như đang trêu chọc chúng nó, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Thẩm Nguyệt quay đầu nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của ba người, cong môi mỉm cười, cũng không làm khó các nàng, phủi phủi y phục đứng dậy, chìa tay bế con trai lên, rời khỏi bên rìa.

Cá sấu trong hồ giống như không cam lòng, tức giận khuấy tung mặt nước.

Thẩm Nguyệt nói với Tiểu Hà: “Cá sấu này thích hợp sinh sống ở nơi ấm áp ẩm ướt, nếu thời tiết lạnh giá, chúng nó sẽ ngủ đông. Hiện giờ tuyết lớn liên miên không dứt, sông Dương Xuân ngoài cung còn đóng một tầng băng mỏng, sao chúng nó vẫn hoạt bát như vậy”.

Tiểu Hà nói: “Cá sấu có ngủ đông hay không nô tỳ không biết, nô tỳ chỉ biết là hồ nước này rất ấm áp, dù mùa đông lạnh thế nào cũng sẽ không đóng băng”.

“Vì sao?”

Tiểu Hà nói: “Nô tỳ nghe nói, để nuôi những cá sấu hung hãn này, Hoàng thượng đã lệnh cho thợ thủ công dẫn suối nước nóng vào trong hồ này từ rất sớm, cho nên nước trong hồ này luôn ấm áp hơn những nơi khác, dưới lòng đất có suối nước nóng chảy qua, sưởi ấm nơi sống của đàn cá sấu”.

Tiểu Hà còn nói: “Hơn nữa trong cung còn có người phụ trách chuyên môn đến nuôi dưỡng dạy dỗ chúng nó. Những cá sấu này rất hung hãn, nhưng vừa thấy người nuôi dưỡng đã lập tức trở nên dịu hiền ngoan ngoãn”.

“Còn có chuyện này sao?”. Thẩm Nguyệt thấy Bắp Chân nghe rất nghiêm túc, lại buồn cười nói: “Ngươi biết cũng rất nhiều”.

Tiểu Hà nói: “Cách vài ngày người nuôi dưỡng lại đến cho ăn một lần, nô tỳ cũng chỉ là nghe nói. Nô tỳ còn nghe nói, chỉ có người nuôi dưỡng mới có thể hiểu rõ suy nghĩ của chúng nó, cách thức cũng giống như nuôi chó giữ nhà vậy”.

Tiểu Hà cũng coi như là cung nữ khá gan dạ trong cung Thái Hòa. Người khác đều trốn tránh thật xa, nàng ta lại còn đi nghe ngóng những chuyện thế này.

Tuổi tác của Tiểu Hà và Ngọc Nghiên không chênh lệch là bao, thường hay tò mò với mọi chuyện. Trước đây mặc dù không cho Bắp Chân tới sát bờ nhưng nàng ta thấy Bắp Chân thi thoảng lại nhìn vào trong nước, thầm nghĩ chắc là tò mò, cho nên khi thấy bên kia có người đến cho ăn, Tiểu Hà đã đến hỏi thăm vài câu, biết được nhiều chút thì có thể kể cho Bắp Chân nghe nhiều chút.

Thẩm Nguyệt thầm nghĩ, nha đầu này cũng lanh lợi lắm, hỏi: “Ngươi còn biết cái gì?”

Tiểu Hà suy nghĩ, còn tỏ ra thần thần bí bí: “Vài ngày trước cung Thái Hòa có thích khách, thích khách kia muốn bắt tiểu công tử đi, có lẽ công chúa không biết, hình như chính là bị đám cá sấu này phát hiện. Cá sấu không yên phận, người cho ăn đi qua nhìn xem, sau đó nói là có người xông vào. Thị vệ vội vàng vào trong cung Thái Hòa, kết quả thật sự phát hiện ra thích khách”.

Cho nên đối với cá sấu trong hồ, Tiểu Hà sợ hãi nhưng không căm hận, dưới cái nhìn của nàng ta, nếu không phải cá sấu kịp thời truyền tín hiệu, thật sự để cho thích khách kia bắt Bắp Chân đi, chỉ sợ toàn bộ người trong cung Thái Hòa đều khó giữ được cái đầu.

Lúc trước Thẩm Nguyệt không phải chưa từng nghi ngờ, khinh công của Tô Vũ cực kỳ tốt, hắn đã có thể thuận lợi lẩn vào hoàng cung, sao khi đi ra lại bị thị vệ phát hiện.

Hóa ra là bại bởi đám cá sấu này!

Thẩm Nguyệt nói với vẻ sâu xa: “Quả thật còn tốt hơn chó giữ nhà”.
Chương 569: Ra ngoài đi dạo

Trời trở lạnh nhưng Bắp Chân không sợ lạnh, lúc nào cũng kéo Thẩm Nguyệt ra bên ngoài đi dạo. Nhưng cung Thái Hòa này từ trước ra sau cũng chỉ rộng bằng ngần này thôi, đi một lát là hết chỗ để đi. Mỗi ngày đều đi quãng đường y hệt như nhau cũng không có gì đặc biệt.

Bắp Chân đứng trước cửa cung, đôi mắt đen trắng tách bạch nhìn về phía bờ bên kia.

Qua Đông Chí, tuyết rơi xuống hết trận này đến trận khác, tuyết cũ chưa kịp tan, tuyết mới đã phủ xuống. Thế nhưng điều này chỉ diễn ra bên ngoài cung Thái Hòa.

Bởi vì hồ nước xung quanh cung Thái Hòa ấm áp hơn những nơi khác nên nó không đóng băng, tuyết rơi xuống còn chưa kịp đọng lại đã tan chảy hết rồi.

Thế nên ở trong cung Thái Hòa mà muốn ngắm cảnh tuyết là việc vô cùng khó khăn, thế nên Bắp Chân muốn qua bờ bên kia.

Hôm đó Thẩm Nguyệt mặc quần áo dày cho Bắp Chân, nắm tay thằng bé, hai mẹ con bước lên cây cầu gỗ, đi sang bờ bên kia.

Tiểu Hà lí nhí khuyên: “Công chúa và tiểu công tử nên ở lại cung Thái Hòa thì tốt hơn… Bên ngoài có thị vệ canh gác”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Tuy chúng ta sống trong cung Thái Hòa, nhưng Hoàng thượng có nói rõ là cấm chúng ta ra ngoài đi lại không?”

Tiểu Hà ngẫm nghĩ hồi lâu: “Chuyện này thì không có”.

Đi hết cây cầu, sang bờ bên kia, thị vệ tiến tới cản đường đi của họ.

Thẩm Nguyệt nói: “Thằng bé muốn nghịch tuyết, ta muốn đưa nó tới hoa viên đi dạo”.

“Không có mệnh lệnh từ Hoàng thượng, bọn ta không thể nhường đường”.

“Hoàng thượng bảo ta vào ở lâu dài trong cung hóa là khua chiêng gióng trống giam lỏng ta sao?”, Thẩm Nguyệt nhướn mày: “Đến cả thằng bé muốn ra ngoài đi dạo cũng không được?”

Hoàng thượng không nói rõ là giam lỏng, chỉ ra lệnh cho mẹ con công chúa sống ở nơi này, điều động một số thị vệ canh gác ở phía đối diện chứ cũng không nói rõ là không cho phép hai mẹ con họ ra khỏi cung Thái Hòa.

Nhưng ý tứ mà thị vệ lĩnh ngộ được là không cho phép Thẩm Nguyệt và Bắp Chân rời khỏi nơi này nửa bước.

Thẩm Nguyệt thấy thị vệ không chịu nhường đường bèn nói: “Các ngươi có thể quay về báo với Hoàng thượng, hỏi xem có cho phép ta dẫn thằng bé tới hoa viên nghịch tuyết không”.

Hôm nay Thẩm Nguyệt cố tình dẫn Bắp Chân tới đây gây sự, nếu không, cứ bị nhốt mãi trong cung Thái Hòa, sớm muộn gì cũng phát điên mất.

Hoàng cung rộng lớn thế này, trước hết cứ ra khỏi cung Thái Hòa đã, từ từ cũng có thể làm quen với những nơi khác.

Thế nên hai mẹ con cực kỳ kiên nhẫn. Chỉ cần thị vệ không nhường đường, hai mẹ con nàng cứ đứng trơ ra ở đây. Họ đứng cũng không thấy mệt, chỉ không biết thị vệ giơ tay cản đường thế này có thấy mỏi không.

Đúng vậy, sau khi giằng co được hai khắc, thị vệ đành thỏa hiệp trước: “Công chúa xin đợi chút, bỉ chức về bẩm báo với Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng không cho phép, bỉ chức cũng hết cách, mong công chúa không gây khó dễ”.

Thẩm Nguyệt nheo mắt gật gật đầu: “Mau đi đi”.

Thế là có một thị vệ quay đầu, vội vàng chạy đi.

Thẩm Nguyệt cúi đầu xuống nhìn Bắp Chân, Bắp Chân không hề nhúc nhích, rất yên tĩnh.

Thẩm Nguyệt bắt đầu bắt chuyện với hai thị vệ chắn đường nàng, hỏi toàn những việc lặt vặt trong chốn cung đình. Ban đầu thị vệ còn đáp lại, không hề câu nệ, dần dần phát hiện ra Thẩm Nguyệt nói quá nhiều, cứ tiếp tục tán gẫu cùng nàng thì không hợp quy củ.

Đợi khi thị vệ hoàn hồn mới phát hiện ra, ơ, tại sao chỉ có một mình Tĩnh Nguyệt công chúa? Thằng bé kia đâu?

Bấy giờ, Bắp Chân nhỏ bé nhưng tinh ranh đã nhân lúc Thẩm Nguyệt thu hút sự chú ý của thị vệ mà tự phá vòng vây, lắc lư bước ra đằng sau thị vệ.

Thằng bé khao khát phong cảnh ở bờ bên kia. Trước kia khi có Tiểu Hà chăm sóc, nàng ta chưa từng dám dắt thằng bé đi qua cây cầu gỗ để tới bờ bên kia. Bây giờ thằng bé có mẹ bảo vệ, còn sợ gì chứ.

Thẩm Nguyệt thong dong nói: “Ồ, nhất thời không chú ý, để thằng bé buông ta ra chuồn trước mất rồi”.

Thị vệ thấy vậy định túm Bắp Chân trở về, Thẩm Nguyệt thấy vậy lập tức trở mặt: “Các ngươi định bắt nạt trẻ con hả? Kẻ nào dám động tới con của ta, ta liều mạng với hắn!”

Thị vệ bắt thằng bé cũng không phải, không bắt cũng không được.

Thẩm Nguyệt phe phẩy tà váy, điềm tĩnh nói: “Thôi vậy, ý chỉ của Hoàng thượng còn chưa truyền đạt xuống, để ta tự đi tóm thằng bé về đây”.

Nói rồi Thẩm Nguyệt lượt qua hai thị vệ, nhàn nhã nhấc bước trên con đường phủ đầy tuyết trắng, mỉm cười hờ hững nhìn Bắp Chân ở phía trước đang lảo đảo tiến về phía trước.

Nàng đâu định bắt thằng bé trở về, rõ ràng là nhân cơ hội này dẫn thằng bé tới khu vực lân cận đi dạo thêm vài vòng.

Thị vệ nhìn hai mẹ con nàng bước đi, một trước một sau vô cùng hòa hợp, nhất thời cảm thấy khó xử.
Chương 570: Thằng bé biết đường

Cũng may thị vệ đi bẩm báo hoàng thượng rất nhanh đã trở lại, theo lời của hoàng thượng thì công chúa Tĩnh Nguyệt có thể mang đứa nhỏ đi dạo trong hoa viên, hai thị vệ canh gác cầu gỗ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hiện tại nhiều vùng của Đại Sở đang hoành hành nạn bão tuyết và mất mùa, càng về cuối năm công việc trong triều càng chất đống, hoàng đế đã bận tới sứt đầu mẻ trán, nào còn lòng dạ thảnh thơi quan tâm mẹ con Thẩm Nguyệt có nên tới hoa viên chơi đùa hay không.

Rốt cuộc một khi đã đặt chân vào hoàng cung thì đừng mơ ra ngoài nữa, để hai mẹ con dạo chơi trong hoa viên cũng không sao cả, tránh những lời ong tiếng ve nói hoàng đế hắn thật sự giam lỏng công chúa Tĩnh Nguyệt và con của nàng.

Sứ thần của Bắc Hạ đã tiến vào lãnh thổ của Đại Sở, hẳn là có thể tới thượng kinh trước tết. Nếu chuyện hoàng đế quản thúc Thẩm Nguyệt quá rõ ràng sẽ lại khiến cho Bắc Hạ có chủ đề bàn tán.

Bắp Chân dường như không có hứng thú với việc nghịch tuyết, cậu bé cứ không mục đích đi dọc theo con đường, Thẩm Nguyệt thì đi theo sau cách đó không xa.

Nàng cầm lấy một quả cầu tuyết nhỏ ném vào cậu bé, cậu cũng không so đo, chỉ tự mình lặng lẽ phủi bông tuyết khỏi áo khoác rồi tiếp tục bước đi.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Con muốn đi đâu?”

Dưới chân Bắp Chân xiêu vẹo liền vấp ngã xuống đất, bé giương đôi mắt trắng đen phân minh nhìn về phía Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt không thể làm gì khác hơn là đi tới và nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, hai mẹ con cùng nhau đi xuyên qua con đường mòn dưới rừng tùng thường xanh, nối tiếp là một rừng ngô đồng.

Thời tiết này rừng ngô đồng đã rụng hết lá, chỉ còn những cành cây trơ trọi vươn mình, bị tuyết rơi phủ xuống chỉ sót lại đường nét mơ hồ.

Trong buổi sáng yên bình, cách đó không xa loáng thoáng vang lên tiếng đọc sách.

Trái tim Thẩm Nguyệt đập trật một nhịp, nàng nhìn hướng Bắp Chân hỏi; “Con làm thế nào tìm được nơi này?"

Bắp Chân im lặng không nói, dường như cậu bé đang đắm chìm trong tiếng đọc sách lanh lảnh kia, tuy non nớt nhưng tràn đầy phấn chấn.

Bắp Chân còn muốn duỗi chân đi về phía trước, nhưng đã bị Thẩm Nguyệt một phát tóm lấy, cơ thể bé bỏng liền được ôm lên.

Nàng nở nụ cười như không cười, nhìn thật sâu con đường cây ngô đồng trải dài phía trước, vẫn là lựa chọn quay người trở lại con đường lúc đến: “Bắp Chân thích nghe tiếng đọc sách à? Chỉ là con vẫn còn quá nhỏ để tới học đường, hôm nay đi đủ xa rồi, chúng ta trở về thôi”.

Nếu còn bước tiếp thì chính là Viện Thái Học, là nơi Tô Vũ thường ngày vẫn dạy học trong cung.

Nàng không biết Tô Vũ có ở tại Viện Thái Học hay không, trong lòng nàng thầm nghĩ vết thương của hắn còn chưa lành hẳn là không có mặt. Nhưng cho dù hắn có ở đó hay không, nàng cũng không nên ôm Bắp Chân tới nơi này.

Lúc trở về cung Thái Hòa, Ngọc Nghiên và Thôi thị đã lo lắng tới không thể ngồi yên, họ tuyệt nhiên không ngờ tới Thẩm Nguyệt và Bắp Chân sẽ rời khỏi cung Thái Hòa, vừa không chú ý đã không thấy người đâu.

May mắn hai mẹ con đã trở về bình yên vô sự.

Thẩm Nguyệt vừa đút cháo cho Bắp Chân, vừa hỏi Tiểu Hà trước mặt: “Có phải trước đó ngươi đã từng đưa Bắp Chân tới hoa viên không? Dường như thằng bé biết đường?"

Tiểu Hà lắc đầu: “Không có ạ, tiểu công tử hôm nay đã đi những đâu vậy ạ?”

“Thằng bé tới Viện Thái Học”.

Tiểu Hà đáp: “Viện Thái Học cách cung chúng ta nơi này không xa, các hoàng tử công chúa mỗi sáng từ hậu cung đến đó đều phải đi qua đây”, nàng ta như sực nhớ tới điều gì đó lại nói tiếp: “À đúng rồi, khi các hoàng tử công chúa tới Viện Thái Học đi ngang qua từ bờ đối diện, tiểu công tử đều đứng trước cung nhìn bọn họ, phỏng chừng là từ lúc đó, tiểu công tử đã nhớ tới phương hướng của Viện Thái Học rồi”.

Nói đến đây gương mặt của Tiểu Hà thoáng tươi cười rạng rỡ: “Không lẽ tiểu công tử còn nhỏ đã muốn tới học đường rồi? Trước đây nô tì thấy những hoàng tử công chúa khác mỗi khi đi học đều là dáng vẻ mặt ủ mày chau đó ạ”.

Chỉ đáng tiếc, dù Bắp Chân hiếu học đến đâu cũng nào có cơ hội vào được Viện Thái Học. Hiện tại cả bé và Thẩm Nguyệt đều đang bị giam lỏng.

Đôi mắt Tiểu Hà hiện lên nét yêu thương, thở dài nói: "Thầy giáo trong Viện Thái Học đều là người học rộng tài cao, nghe nói vị đại học sĩ kia học thức càng thêm uyên bác hiếm người sánh bằng. Phàm là công chúa hoàng tử được sủng ái đều do ngài ấy dạy vỡ lòng, nếu tiểu công tử cũng có thể được ngài ấy chỉ bảo một hai vậy thì quá tốt rồi”.

Thẩm Nguyệt không bày tỏ quan điểm, Bắp Chân cũng ngoan ngoãn ăn cháo.

Đương nhiên Ngọc Nghiên biết người mà Tiểu Hà đang nhắc tới là ai, vì tương đối gần gũi với nàng ta mà tiếp lời: “Nhưng bên ngoài đồn đại rộng rãi rằng cách đây không lâu không phải vị đại học sĩ đó mới bị điều tra sao, hoàng thượng vẫn cho phép ngài ấy trở lại dạy học à?”

Tiểu Hà đáp: “Sau đó ngài ấy cũng đã được chứng mình là bị đổ oan, nghe nói những chứng cứ đó đó là ngụy tạo, trong nhà đại học sĩ rất trong sạch”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK