Lẽ ra Hạ Phóng nên lập tức rời khỏi Ngự Thư Phòng, nhưng giờ phút này, cơ thể hắn ta hoàn toàn bị dục vọng khống chế, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Tề phi, căn bản không nhấc nổi chân.
Trong lòng có một suy nghĩ điên cuồng, Tề phi - nàng ta chính là người phụ nữ của Hoàng đế. Trước kia hắn ta gặp cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng, bây giờ nhìn kỹ, quả nhiên danh bất hư truyền!
Hạ Phóng nghĩ, có lẽ Hoàng đế muốn cho hắn ta nếm thử ngon ngọt, đầu tiên là vũ cơ, bây giờ là phi tử hậu cung! Nếu chẳng phải như vậy, sao người phụ nữ xinh đẹp này lại ở đây vào đúng lúc này?
Hắn ta nghe nói, tiệc rượu qua đi, Hoàng đế còn phải dạo chơi hoa viên, ngắm cảnh cùng sứ thần, hẳn phải một khoảng thời gian nữa mới có thể trở về…
Mà bên đại điện kia là cảnh chén đĩa bừa bộn, dựa theo trình tự, Hoàng đế đứng dậy đầu tiên, dẫn theo sứ thần hai nước và các đại thần đi vào Ngự Hoa Viên, tản bộ một lát cho tỉnh rượu.
Thẩm Nguyệt đứng dậy đi ở đằng sau, bóng hình Tô Vũ bị những đại thần kia che khuất, nàng cũng mất hết hứng thú.
Đối với nàng thì ngắm tuyết dưới ánh đèn trong Ngự Hoa Viên chẳng có gì thú vị, còn không bằng trở về trông Bắp Chân ngủ.
Tối nay nhiều người như vậy, nàng muốn đến gần Tô Vũ, ước chừng là chuyện không thể nào.
Thẩm Nguyệt chuẩn bị tìm thời cơ thích hợp lặng lẽ rời khỏi tầm mắt mọi người, lúc này lại có cung nhân “láo nháo” không để ý đến hiện tại đang là trường hợp gì mà cứ vội vàng chạy tới, lại không dám trực tiếp chạy đến trước mặt Hoàng đế, đành phải tới thì thầm bên tai tổng quản công công.
Thẩm Nguyệt chú ý thấy tổng quản công công lập tức thay đổi sắc mặt.
Công công bất chấp tiến lên, nói với Hoàng đế: “Hoàng thượng, Ngự Thư Phòng có việc gấp”.
Hoàng đế nói: “Ngự Thư Phòng có thể có việc gấp gì?”
Công công khó mà mở miệng, lòng lại lo lắng tới mặt mũi hoàng gia nên chỉ nói: “Hoàng thượng di giá đến Ngự Thư Phòng xem là biết”.
Mặc dù Hoàng đế không vui về thái độ ấp a ấp úng này của công công, nhưng ông ta cũng khá mệt mỏi khi phải ứng phó với sứ thần Bắc Hạ và Dạ Lương rồi, vừa lúc có thể mượn cớ rời đi, để lại Hạ Du và đại thần tiếp tục chiêu đãi bọn họ.
Lục hoàng tử đã uống say mèm, bước đi loạng choạng, cần có mấy người dìu đỡ.
Hoàng đế mang người của mình rời khỏi Ngự Hoa Viên, đi đến Ngự Thư Phòng.
Lúc này đã ít người, công công nói lại một lượt chuyện trong Ngự Thư Phòng cho Hoàng đế nghe.
Thì ra là Tề phi đến Ngự Thư Phòng, có thể là do hôm nay không thể tham gia cung yến nên muốn đợi cung yến kết thúc để gặp mặt Hoàng thượng một lần.
Thị vệ nhất thời chủ quan, để cho nàng ta vào. Sau đó đến lượt cung nhân lại đưa Hạ Phóng ra khỏi hình bộ, dẫn tới Ngự Thư Phòng.
Vốn dĩ, một vị là chủ tử trong hậu cung, một vị là tội thần trên triều đình, nếu đúng theo quy củ, giữa cả hai cũng không thể xảy ra chuyện gì.
Nhưng nào có ngờ, sau khi Hạ Phóng đi vào, trong Ngự Thư Phòng lại vang lên tiếng động.
Lúc đầu tiếng động còn nhỏ, thị vệ canh gác bên ngoài Ngự Thư Phòng không nghe thấy. Nhưng về sau tiếng động càng ngày càng lớn, thị vệ hoàn toàn không thể làm lơ.
Bọn họ không dám tự tiện xông vào, lúc này mới sốt ruột bảo cung nhân đi bẩm báo.
Hoàng đế nghe xong thì chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng bùng lên lửa giận, mang theo cơn giận chưa từng có trước nay bước nhanh về phía Ngự Thư Phòng.
Hoàng đế căm giận cực độ nói: “Hạ Phóng kia đúng là to gan lớn mật, tham tài háo sắc thì cũng thôi đi, bây giờ trẫm đã mở ra một con đường, tha tội cho hắn ta, kẻ này lại trắng trợn không chút kiêng dè như vậy! Thật sự cho rằng trẫm không dám giết hắn ta sao!”
Sau khi Hoàng đế rời khỏi Ngự Hoa Viên, các phi tần hậu cung cũng lần lượt rời đi. Thẩm Nguyệt dẫn theo Thôi thị men theo con đường đi lúc đầu để trở về cung Thái Hòa.
Thôi thị xách một chiếc đèn chiếu sáng con đường phía trước, ánh sáng mờ ảo, chập chờn nhấp nháy.
Con đường đi đến cung Thái Hòa vốn ít người, thỉnh thoảng có thể trông thấy một, hai nhóm cung nhân đi ngang qua, đều là dáng vẻ vội vàng, hấp tấp đi đến cùng một nơi.
Thôi thị thoáng nhìn về phía đèn đuốc sáng trưng, nói: “Không biết tối nay bên chỗ Ngự Thư Phòng đã xảy ra chuyện gì, xem chừng rất nghiêm trọng đây”.
Thẩm Nguyệt nói: “Bất kể đã xảy ra chuyện gì, nhìn sắc mặt lão thái giám kia là có thể biết được đó chẳng phải chuyện tốt lành gì”.
Thôi thị nói: “Cụ thể là chuyện gì, chờ ngày mai sẽ biết. Công chúa cẩn thận dưới chân, bây giờ đã không còn sớm rồi, vẫn nên trở về nghỉ ngơi thôi”.
Nhưng, Thôi thị vừa dứt lời, cả người bà ta bỗng trở nên căng cứng.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Sao vậy?”
Thôi thị trả lời: “Có người đến”.
Chương 612: Lén lút
Ánh lửa bên trong đèn lồng chợt sáng chợt tối, chập chờn lay động, cuối cùng vụt tắt hoàn toàn. Con đường vốn mờ mịt, bây giờ càng lộ rõ vẻ tối tăm.
Thôi thị còn nhạy cảm hơn Thẩm Nguyệt, chờ tới khi bà ta nói ra, Thẩm Nguyệt mới phát hiện tiếng bước chân khe khẽ gần như không thể nghe thấy phía sau lưng.
Mỗi một bước chân đều giống như giẫm lên đáy lòng nàng.
Dường như ngọn gió dập tắt ánh đèn kia là từ trong tay áo hắn thổi tới, pha lẫn mùi trầm hương thoang thoảng.
Thẩm Nguyệt không thấy rõ hình dáng của hắn, nhưng lại rõ ràng cảm nhận được cơ thể căng cứng của Thôi thị đang dần dần thả lỏng.
Thẩm Nguyệt khẽ nói: “Nhị nương, là hắn sao?”, câu nói như đang hỏi Thôi thị nhưng càng giống như nàng đang hỏi chính mình.
Thôi thị không trả lời.
Chốc lát sau, tiếng nói trầm thấp mà ấm áp vào tận lòng người vang lên bên tai Thẩm Nguyệt: “Nhị nương, ngươi về cung Thái Hòa trước đi”.
Đáy lòng Thẩm Nguyệt khẽ run lên, một bàn tay ấm áp đưa tới, lặng lẽ nắm lấy tay nàng, đầu ngón tay lách qua đan vào ngón tay nàng, siết chặt lấy nhau.
Thật sự là hắn.
Buổi tối hôm nay, vốn dĩ Thẩm Nguyệt đã không còn ôm hi vọng đối với việc đến gần hắn, nghe hắn nói chuyện. Vừa rồi, khi rời đi, nàng còn quay đầu liếc nhìn nhưng không thể tìm được bóng hình của hắn, đành phải buông tha.
Lại không ngờ rằng, chỉ chớp mắt, hắn đã xuất hiện ở bên cạnh mình.
Trong nháy mắt đó, nhịp tim của nàng truyền tới tận đầu ngón tay, có thể cảm nhận được rõ ràng mạch đập đang nhảy kịch liệt kia.
Thôi thị đáp lại một tiếng rồi quay người rời đi.
Thẩm Nguyệt khẽ giãy giụa, Tô Vũ càng nắm chặt hơn.
Nàng không nhịn được mà cảm thấy hốt hoảng, nóng bỏng đến tận mang tai, cả gương mặt như bị lửa đốt: “Chàng thế này sẽ bị người ta nhìn thấy, khi ấy phải làm sao đây, chàng không nên xuất hiện ở đây”.
Tô Vũ nói: “Sợ bị người khác thấy thì hai ta mau đi thôi”.
Nói rồi, Tô Vũ nắm tay Thẩm Nguyệt đi trong bóng tối, cả hai tiến về phía trước. Hắn dẫn nàng đi qua con đường ngô đồng dài mà thẳng tắp kia.
Bên này vẫn luôn rất vắng vẻ, càng đi về phía trước, những ánh lửa và sự ồn ào kia càng bị ném xa ở phía sau lưng.
Phía trước chính là Viện Thái Học, giờ phút này, trong Viện Thái Học tối đen như mực, không có một người hay một ánh đèn nào.
Sau đó họ bắt gặp một đội thị vệ tuần tra đi tới từ phía đối diện, Tô Vũ ôm lấy eo Thẩm Nguyệt, kéo nàng tránh sang bên cạnh, hai người lách mình trốn ở phía sau cây ngô đồng to lớn.
Nàng cảm thấy chuyện lén lút gặp mặt thế này vô cùng điên khùng. Nhưng chỉ cần có một trong hai người đi ra một bước, người còn lại sẽ không chút do dự bước theo.
Có thể gặp hắn, có thể lại gần hắn, có điên khùng cỡ nào cũng đáng giá.
Chờ thị vệ tuần tra đi mất, Tô Vũ mang theo Thẩm Nguyệt nhanh chóng lướt qua, đến trước cửa Viện Thái Học, đẩy cửa rồi lẻn vào trong.
Tiến vào học đường, đóng kín cửa lại, trong bóng tối, Thẩm Nguyệt mới dám thả lỏng thở hắt ra luồng hơi mà nàng vẫn luôn kiềm chế không dám thở mạnh kia.
Thẩm Nguyệt dựa lưng vào cửa, hơi thở mang mùi trầm hương bao trùm trước mặt, Tô Vũ hơi nghiêng người tới, không gian để lại cho nàng vô cùng chật hẹp.
Cảm giác rung động lan khắp toàn thân khiến nàng cảm thấy hai chân như giẫm lên bông, mềm mại không chân thực.
Hít thở phập phồng thế này kéo dài rất lâu không cách nào lắng xuống.
Mặc dù Thẩm Nguyệt rất muốn bình tĩnh, nhưng lúc này đối mặt với Tô Vũ, nàng không cách nào bình tĩnh.
Trong lòng đã mong đợi bao lâu, nhớ nhung bao lâu?
“Rất căng thẳng?”, Tô Vũ lại gần, nhẹ giọng thì thầm.
Nơi này là đại nội hoàng cung, bên kia có quần thần triều đình, bất cẩn chút thôi là vạn kiếp bất phục, nàng có thể không căng thẳng sao?
Thẩm Nguyệt há miệng, vừa định nói chuyện. Nhưng đúng lúc này, Tô Vũ áp sát rồi nắm lấy cổ tay nàng, hô hấp của nàng chậm lại một nhịp.
Xung quanh tối đen như mực.
Nàng chỉ có thể cảm nhận thấy người đàn ông trước mặt cúi thấp đầu xuống, hôn lên môi mình.
Môi của hắn giống như mang theo hơi thở lành lạnh của tuyết trong đêm, vừa chạm vào nàng đã công thành đoạt đất, khiến nàng lập tức rơi vào tay giặc.
Thẩm Nguyệt bỗng nhiên có chút xúc động muốn khóc.
Cảm giác rung động này khiến toàn thân nàng mềm nhũn, Tô Vũ ôm lấy cơ thể nàng, mạnh mẽ kéo sát vào lồng ngực, ngón tay luồn vào trong mái tóc, đỡ lấy sau gáy nàng, ngày càng sâu lắng nhiệt tình, hắn cực kỳ dịu dàng, cũng cực kỳ cứng rắn hôn lên môi nàng.
Nàng giống nếm được cảm giác động tình của hắn, cảm nhận được hắn cũng nhớ nàng biết bao.
Nhiệt độ trên đôi môi của hắn, và cả nhiệt độ trong lồng ngực của hắn, từng chút từng chút xâm nhập vào trái tim nàng, nóng bỏng khiến nàng không nhịn được run rẩy.
Chương 613: Hạnh phúc
Thẩm Nguyệt nhiệt tình đáp lại hắn, nàng hơi kiễng chân, hai cánh tay choàng lên bờ vai Tô Vũ, ngón tay luồn vào khe hở giữa vạt áo và mái tóc của hắn.
Nhưng khi đầu lưỡi Tô Vũ quấn quýt triền miên với nàng, nàng vẫn bị đánh cho tơi bời, hoàn toàn tan tác. Toàn thân không chút sức lực, tay vịn trên bả vai hắn không nhịn được trượt xuống, hai chân cũng mềm nhũn không nghe theo sai bảo.
Thẩm Nguyệt cầm lòng không đặng phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, chỉ có thể là hắn được nghe thấy, thế gian này không có bất kỳ âm thanh nào rung động lòng người hơn âm thanh khi động tình của nàng.
Vang bên tai hắn là tiếng thở gấp gáp mà đè nén của Thẩm Nguyệt.
Tô Vũ ôm chặt nàng trong ngực, cho dù nàng không còn chút sức lực nào thì hắn cũng không cho phép nàng trốn chạy. Hắn chậm rãi cúi người xuống, cố gắng để Thẩm Nguyệt có thể dựa vào thoải mái nhất, cho nàng thời gian thở dốc, cánh môi khẽ lướt qua mang tai đối phương, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, hắn nói: “Nàng không cần khổ cực như vậy, dựa vào ta, cho ta hôn nàng là được rồi”.
Nàng luôn được hắn bảo vệ và che chở, ngay cả khi bị hắn ôm hôn trong lồng ngực thế này, hắn cũng suy nghĩ cho nàng.
Rõ ràng là Thẩm Nguyệt hạnh phúc, có chút muốn cười, nhưng trong lúc lơ đãng lại khiến nước mắt nóng hổi từ trong khóe mắt rơi xuống, cũng khiến Tô Vũ phát hiện rồi lại gần.
Tô Vũ hôn lên khóe mắt nàng, Thẩm Nguyệt bên dưới chủ động ngẩng đầu hôn lên môi hắn.
Thẩm Nguyệt nhớ lại, năm trước nàng đứng dưới cây ngô đồng, xuyên qua song cửa sổ thoáng nhìn vào trong học đường sáng sủa ngăn nắp, hắn mặc quan bào, phong độ nho nhã.
Về sau, trong một buổi cung yến, nàng bị dẫn tới Viện Thái Học này, nhàn tản dưới ánh đèn cùng hắn, khi đó, khi đó trên mặt hắn mang theo nét cười vui vẻ, phong độ giữ nguyên không giảm.
Bây giờ vẫn ở trong Viện Thái Học này.
Hắn vẫn mặc quan bào của đại học sĩ, lại quấn quýt ôm ấp với nàng trong nơi tối tăm vắng vẻ.
Tô Vũ bắt đầu hôn từ môi nàng, dần dần rơi xuống bên tai nàng, hơi thở như có như không thoảng quanh cổ nàng, khiến nàng ở trong ngực hắn khe khẽ run rẩy.
Nàng duỗi tay vuốt ve khuôn mặt Tô Vũ, ngón tay vuốt từ lông mày xuống dưới, lướt qua sống mũi, phác họa lại đường nét khuôn mặt hắn, khẽ gọi tên của hắn: “Tô Vũ”.
Tô Vũ cúi đầu vùi vào trong cổ nàng, ngón tay khẽ gảy, hơi vén áo choàng và vạt áo nàng ra, để lộ bờ vai bên dưới.
Môi của hắn rơi xuống nơi bên cạnh xương quai xanh mà hơi chếch trên trái tim một chút, trằn trọc trăn trở mút vào.
Xúc cảm đó gần như in dấu trong lòng Thẩm Nguyệt, hơi thở ấm áp chảy qua tay áo nàng. Nàng vô thức ôm chặt lấy đầu Tô Vũ, ngón tay luồn vào mái tóc của hắn, phát ra tiếng lẩm bẩm trầm thấp.
Tô Vũ để lại dấu hôn thuộc về riêng mình hắn ở nơi dưới vai cạnh xương quai xanh của nàng. Không biết sâu bao nhiêu, trái tim nàng đập loạn xạ, rất lâu mới hít thở bình thường trở lại.
Tô Vũ khàn khàn nói bên tai nàng: “Hôn ở chỗ này người khác sẽ không nhìn thấy, chỉ có nàng và ta biết. A Nguyệt, nàng là người phụ nữ của ta”.
Thẩm Nguyệt nghe thấy câu này của hắn, trái tim căng đầy như sắp nổ tung.
Đây là lần đầu tiên Tô Vũ nói với nàng như vậy, cũng là lần đầu tiên nàng nghe thấy một người đàn ông tuyên bố nàng thuộc về hắn như vậy.
Thẩm Nguyệt hít thở sâu một hơi, trên mặt mang theo tình cảm dịu dàng cực độ, nhẹ giọng thì thầm: “Thẩm Nguyệt ta vốn là người phụ nữ của Tô Vũ”.
Tô Vũ ôm nàng, nói: “Tối nay nàng vô cùng xinh đẹp”.
Thẩm Nguyệt ngẩn ra.
Tô Vũ lại mập mờ nói: “Lục hoàng tử của Dạ Lương cứ nhìn nàng chằm chằm, chẳng lẽ thật sự cho rằng sau này nàng chính là người của hắn ta sao?”
Thẩm Nguyệt không nhịn được bật cười, nói: “Tối nay chàng chưa từng ngước mắt nhìn ta một lần, sao biết ta xinh đẹp?”. Tay nàng vuốt ve vạt trước quan bào của Tô Vũ, khẽ nói: “Trái lại là ta, luôn không nhịn được len lén nhìn chàng. Gần đây đều là như vậy, rõ ràng chàng ở ngay trước mặt ta, ta lại không thể đường đường chính chính đến gần chàng”.
Hoa văn thêu trên vạt trước quan bào của Tô Vũ khác với áo đen của hắn, chất vải cũng không giống nhau. Nhưng Thẩm Nguyệt sờ tới sờ lui, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng yên bình.
Nàng dựa vào lồng ngực Tô Vũ, cười nói: “Ta phát hiện, quan bào này của chàng cũng rất tốt, không ai trong triều có thể tao nhã bằng chàng. Chuyện triều chuyện chính đều là chuyện tầm thường, nhưng chàng mặc quan bào như này lại mang đến vài phần cao khiết giống như chàng không nên đứng trong đám người thế tục đó”.
“Nàng thích?”, Tô Vũ khẽ hỏi.
Mặc dù Thẩm Nguyệt không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng cũng nghe ra được lười nhác và vui vẻ trong giọng điệu của hắn.
Chương 614: Để sau lại nói
Nàng cười không đáp, hỏi: "Thân thể chàng đều khỏe rồi chứ?”
“Gần như bình phục rồi”.
Thẩm Nguyệt chỉnh lại trang phục cho hắn, một mực cảm thấy bất an, lại hỏi: “Từ buổi cung yến lần trước đến nay mới qua một tháng, vết thương trên người chàng đều đã lành chưa?”
“Chỉ cần không vận động quá độ sẽ không có vấn đề gì”.
Thẩm Nguyệt lúc này mới nhớ tới một chuyện trọng yếu, mấy ngày nay nàng vẫn luôn quanh quẩn trong đầu nàng, nay gặp được hắn cuối cùng cũng có thể hỏi ra.
“Còn có, chuyện của Bắp Chân…”, nhắc tới thân thế của Bắp Chân, nàng nhất thời không biết nên mở lời thế nào.
Nàng luôn muốn nghe cách nói của Tô Vũ, nhưng khi việc này thực sự bày ra trước mặt hai người, Thẩm Nguyệt mới phát hiện ra rằng nó không dễ dàng như tưởng tượng.
Khi ở trong cung Thái Hòa, nàng đã tự nhủ nếu Bắp Chân thật sự là con của Tô Vũ, vậy không phải là mười phân vẹn mười sao. Nàng chưa bao giờ dám hy vọng rằng cha ruột của Bắp Chân là Tô Vũ, vậy bây giờ hắn có khả năng đó, không phải là đạt được ước muốn rồi hay sao?
Không phải như vậy.
Thẩm Nguyệt đã cố gắng kiềm chế những suy nghĩ vô căn cứ đó, tại sao Tô Vũ vẫn luôn giấu giếm nàng, tại sao không chịu thừa nhận, thậm chí hắn cũng là một người có tính tự chủ cực mạnh, tại sao lúc đó lại chạm vào nàng…
Có rất nhiều câu hỏi bị nàng đè nén dưới đáy lòng, không thể hiện ra ngoài nhưng không có nghĩa là không tồn tại.
Thẩm Nguyệt đang cố gắng sắp xếp lại ngôn từ thì Tô Vũ đã lên tiếng: "Không có đủ thời gian để nói về chuyện khác nữa rồi, ngự hoa viên hẳn là sắp kết thúc ngay bây giờ”.
Thẩm Nguyệt biết ý tứ chính là hắn phải rời đi.
Vừa rồi nàng chỉ quan tâm đến chuyện ân ái ngọt ngào với hắn liền trì hoãn chuyện của Bắp Chân.
Tô Vũ biết nàng đang nghĩ gì, bèn nói: “A Nguyệt, khi nào ta và nàng có đủ thời gian thì lại nói chi tiết đến chuyện của Bắp Chân, được không?”.
Trái tim Thẩm Nguyệt khẽ run, dựa theo lời này của hắn hẳn là đã có kết luận về thân thế của Bắp Chân. Nàng đờ đẫn nói: “Cần đủ thời gian là vì sự tình rất phức tạp sao?”
“Không phức tạp lắm, nhưng ta muốn đảm bảo rằng khi nàng suy nghĩ lung tung thì ta có thể ở bên cạnh nàng”.
Thẩm Nguyệt im lặng một lúc, sau đó Tô Vũ nâng mặt nàng rồi nghiêng đầu, ấn nàng lên cửa và đặt xuống một nụ hôn sâu dài mãnh liệt.
Trong ngự hoa viên đã tan cuộc, nàng và Tô Vũ rất nhanh cũng phải tách ra. Hắn nói đúng, bàn về thân thế của Bắp Chân vào lúc này cũng chỉ khiến mọi việc càng thêm mơ hồ.
Tâm sự nặng trĩu trong lòng của Thẩm Nguyệt cuối cùng được thay thế bằng sự luyến tiếc khi phải rời xa, nàng bình tĩnh lại rồi nói: “Vậy được, ta có thể tạm thời gác lại chuyện này, đợi chúng ta có đủ thời gian”.
Dứt lời nàng liền kiễng chân chủ động ngả người về phía hắn rồi hết lần này tới lần khác trằn trọc mà hôn hắn.
Cuối cùng Tô Vũ nói: “A Nguyệt, nàng đi trước, đợi nàng đi rồi ta lại ra sau”.
“Nơi này cách cung Thái Hòa gần như vậy, ngược lại cách ngự hoa viên có chút xa, không phải là chàng nên đi trước sao? Ta nhìn chàng đi”.
Tô Vũ cười trầm thấp không đáp.
Hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng rời đi của nàng, không thể để nàng thấy được bản thân quay người rời khỏi.
Thẩm Nguyệt biết hắn nghĩ gì, cuối cùng khẽ cười thở dài nói: “Thôi bỏ đi, không cùng chàng tranh luận chuyện trước sau này nữa. Tô Vũ, vậy ta đi đây”.
Tô Vũ mở cửa, nàng đi thẳng ra khỏi học đường, đến khoảng sân hoang vắng mới quay đầu nhìn lại hắn.
Ánh sáng bên ngoài không đen kịt như bên trong, nàng có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng của hắn đang đứng bên khung cửa.
Thẩm Nguyệt khẽ nghiến răng ngà, dứt khoát xoay người rời đi cũng không quay đầu nhìn lại nữa. Nếu nàng cứ nấn ná thêm, Tô Vũ sẽ lỡ dở thời gian mất.
Trên đường từ Viện Thái Học trở về cung Thái Hòa, nàng chạy bước nhỏ suốt quãng đường với một trái tim ấm áp mà kiên định.
Khi đến được bờ đối diện cung, ánh đèn vàng nhẹ nhàng và dịu dàng phản chiếu những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.
Ngọc Nghiên vẫn luôn lo lắng canh giữ trước cửa cung, thấy Thẩm Nguyệt đi qua cây cầu gỗ nhỏ, nàng ta vội chạy tới đón, trong giọng nói còn mang theo mấy phần nghẹn ngào: “Công chúa người chạy đi đâu vậy! Nhị nương nói người đi dạo một mình, vậy mà cũng thực sự yên tâm để người đi khỏi!”
Thẩm Nguyệt còn chưa kịp trả lời Ngọc Nghiên đã chú ý tới cánh môi sưng đỏ của nàng, ánh mắt nàng ta thoáng xẹt qua tia sáng, dường như đã ngộ ra điều gì đó.
Chương 615: Ngài ấy không xứng
Tối nay quan viên triều đình cũng tiến cung dự tiệc, Ngọc Nghiên nghĩ, có thể khiến môi công chúa biến thành như vậy ngoại trừ Tô đại nhân còn có thể là ai.
Thẩm Nguyệt vuốt mũi kín đáo che môi mình lại, tự hỏi liệu lần sau có phải nên chú ý hơn chút hay không.
Ngọc Nghiên cũng không bới móc, sắc mặt sau khi có chút biến hóa liền khôi phục lại như thường, chỉ nói: “Bên ngoài gió lạnh, công chúa ngươi mau về phòng trước đi”, nói đoạn liền dìu Thẩm Nguyệt trở về.
Vì về hơi muộn nên Thôi thị đã dỗ Bắp Chân ngủ trước.
Ngọc Nghiên lấy nước nóng hầu hạ Thẩm Nguyệt tắm rửa xong cũng không vòng vo mà hỏi thẳng: “Công chúa đêm nay lại hẹn Tô đại nhân sao ạ?”
Thẩm Nguyệt đơ mặt ‘ừm’ một tiếng.
Ngọc Nghiên ngập ngừng nói: “Nô tì còn băn khoăn tại sao nhị nương lại yên bụng để công chúa đi một mình, hóa ra là…”, nàng ta không nói tiếp những lời còn lại.
Trên gương mặt nàng ta không phải là nét vui mừng, ngược lại còn phảng phất vài phần lo âu, Thẩm Nguyệt biết, Ngọc Nghiên vẫn luôn có ý kiến với Tô Vũ.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Ngọc Nghiên lại mang bộ đồ ngủ tới cho nàng thay.
Khi cởi bỏ áo khoác, vạt áo của Thẩm Nguyệt cũng thuận theo đó hé rộng khiến dấu hôn trên xương quai xanh bất ngờ lộ ra trước mắt Ngọc Nghiên mà không hề báo trước.
Khuôn mặt nàng ta thoắt cái đỏ bừng, biểu cảm lại vô cùng phức tạp: "Công chúa, người vậy mà để ngài ấy tiếp xúc da thịt…”
Thẩm Nguyệt hạ cằm cũng nhìn thấy dấu vết mà Tô Vũ lưu lại có khiến nàng nhung nhớ thật lâu kia, nàng nhanh chóng khép lại cổ áo, nói: “Mọi người đều đã là người thành niên”.
“Công chúa, ngài ấy không xứng”, Ngọc Nghiên kìm nén hồi lâu, mới thốt ra một câu này.
Thẩm Nguyệt nhướng mày, chẳng nói đúng sai.
Nhưng hiển nhiên Ngọc Nghiên đã bị kích thích tới điểm mấu chốt, nàng ta sau đó cũng không hé miệng nói thêm lời nào nữa, đợi Thẩm Nguyệt nằm lên giường, liền xoay người ra ngoài: “Công chúa người nghỉ ngơi sớm một chút”.
Thẩm Nguyệt nhìn chăm chăm đỉnh màn trên đầu, hồi lâu vẫn chưa có cảm giác buồn ngủ.
Cảnh tượng tối nay liên tục lặp lại trong tâm trí nàng, nàng vô thức đưa tay chạm vào xương quai xanh của mình, dấu vết nơi đó dường như đang lâm râm đốt lên lửa nóng.
Bắp Chân bên cạnh đã say ngủ.
Ma xui quỷ khiến thế nào Thẩm Nguyệt lại ngồi dậy đi tới trước bàn trang điểm, trên làn da trắng nõn chiếu trên gương đồng nổi bật dấu hôn với sắc hồng diễm lệ như đóa mai kia.
Thẩm Nguyệt còn tưởng rằng Ngọc Nghiên đang làm mình làm mẩy, qua hai ngày sẽ ổn thôi, trước đây tại Trì Xuân Uyển cũng vậy, chẳng ngờ lần này nàng ta lại phản ứng dữ dội như vậy.
Ngọc Nghiên đứng ở bên ngoài cũng không đẩy cửa đi vào, chỉ là đứng đó hỏi: “Công chúa người ngủ rồi sao?”
Thẩm Nguyệt không lưu ý tới biểu cảm phức tạp vừa rồi trên mặt Ngọc Nghiên, đó không phải là dáng vẻ nên có của một nha hoàn. Nếu như đêm nay không thể nói ra ngột ngạt trong lòng thì sợ rằng cả đêm nàng ta sẽ không thể vào giấc mất.
Thẩm Nguyệt tùy ý cầm lấy một một chiếc áo vắt trên bình phong rồi khoác lên người, đáp: “Vào đi”.
Ngọc Nghiên tiến vào, buồn rầu nhìn Thẩm Nguyệt: “Nô tì có lời muốn nói, sợ làm ồn ào tới Bắp Chân, mời công chúa dời ra bên ngoài ạ”.
Thẩm Nguyệt quay lại nhìn, thấy Bắp Chân không bị đánh thức liền kéo áo đi ra gian ngoài.
Không ngờ Ngọc Nghiên đi tới trước mặt nàng liền quỳ sụp xuống.
Thẩm Nguyệt cau mày hỏi: “Ngọc Nghiên ngươi làm sao vậy?"
“Nô tì có lời muốn nói, xin công chúa người hãy nghe một lời này của nô tì, đợi nô tì nói xong, nếu như công chúa vẫn kiên định không đổi xác định với ngài ấy, vậy nô tì từ nay về sau cũng không còn gì để nói, cũng sẽ không ra sức ngăn cản người và ngài ấy ở bên nhau giống như trước kia và đêm nay nữa”.
Thẩm Nguyệt nhìn nàng ta một cái, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế, nhẹ giọng nói: “Trước đây khi ta hỏi thì ngươi không chịu nói ra vướng mắc trong lòng, hôm nay ngược lại còn nguyện ý chủ động thổ lộ. Thôi được, tối nay dứt khoát nói ra tất cả, ta đang nghe đây”.
“Trước đây nô tì không chịu nói là vì trong lòng bối rối, nhị nương đối xử với công chúa và Bắp Chân rất tốt, nô tì cũng tận mắt nhìn thấy, nô tì không đành lòng nhìn nhị nương và người tranh cãi nữa. Dù sao đó đều không phải là lỗi sai của nhị nương, nô tì không phải là một người vô lí không hiểu chuyện”, Ngọc Nghiên nói trong nước mắt.
“Ngươi đứng dậy rồi nói, đừng khóc”.
Ngọc Nghiên quệt tay lau đi nước mắt, nói tiếp: “Không, không nói rõ ràng chuyện này vẫn luôn là cái gai găm trong tim nô tì”.