Tô Vũ đang cúi người xuống, chậm rãi tháo dây lụa buộc trên chân ra.
Hạ Du trợn mắt nói: “Cứ thế để nàng ta đi à?”
Tô Vũ đứng lên, bình thản như không có chuyện gì: “Lòng nàng ấy không ở đây, lần này diễn lố quá rồi, không để nàng ấy đi còn có thể làm gì”.
Tần Như Lương nói: “Lần này nàng ấy đi thì sau này rất khó rời kinh, ngươi phải nghĩ cho kỹ, nếu bây giờ đi ngăn lại vẫn còn kịp”.
“Mẫu tử tâm tư tương thông, nàng ấy không buông bỏ Bắp Chân xuống được”, Tô Vũ lạnh nhạt lướt nhìn căn phòng bừa bộn, thở dài: “Nếu cuối cùng vẫn mất đi Bắp Chân thì đúng là mất mát quá lớn. Lần này suýt đốt cháy căn phòng, lần sau không để ý, chẳng biết nàng ấy còn có thể làm ra chuyện gì. Thôi vậy, để nàng ấy đi đi”.
Dù lúc đầu đã biết Thẩm Nguyệt đang diễn kịch nhưng Tô Vũ vẫn bị nàng làm cho mềm lòng.
Hắn không nỡ nhìn nàng đau lòng bật khóc, thật ra hắn cũng không muốn Thẩm Nguyệt cứ phải day dứt nhớ nhung đến Bắp Chân trong phần đời còn lại.
Có lẽ Thẩm Nguyệt nói đúng, lần này đến kinh thành quả thật rất mạo hiểm nhưng mọi thứ vẫn còn có thể cố gắng cứu vãn, nếu ban đầu đã trốn tránh thì đến cả cơ hội cũng chẳng có.
Đợi đến khi hoàng đế thật sự dùng mạng sống của Bắp Chân để uy hiếp trực diện thì nàng nên lựa chọn thế nào?
Chi bằng để nàng đi...
Thẩm Nguyệt vội vàng giục ngựa chạy về kinh thành, nàng không dám thả lỏng cảnh giác, chỉ sợ sau khi Tô Vũ tỉnh dậy không thấy mình thì hắn sẽ đuổi theo.
Nhưng Thẩm Nguyệt đã đi hai ngày rồi mà vẫn không thấy có người đuổi theo.
Nhưng sao Tô Vũ có thể yên tâm để một mình nàng lên đường, chẳng qua là hắn lặng thầm nấp ở nơi nàng không thể phát hiện, lén đi theo mà thôi.
Gấp rút lên đường vài ngày, Thẩm Nguyệt không biết mệt mỏi.
Con đường dưới chân ngày càng rộng, người đi đường cũng đông hơn các nơi khác.
Thẩm Nguyệt từ từ đến gần, cổng thành vừa ngước mắt lên đã thấy cánh cổng cao vời vợi, nàng bất giác cảm thấy hơi hoảng hốt.
Trước đó nàng bước qua cổng thành, sau khi ra ngoài trời cao biển rộng, mà bây giờ nàng lại muốn vào trong đó, bên trong bốn bề đều như ngục tù.
Nhưng cuối cùng cũng đã đến kinh thành.
Trong Ngự Thư Phòng, hoàng đế đang phê chuẩn một đống tấu chương trên bàn.
Thị vệ bên ngoài vội vàng chạy vào báo tin: “Bẩm Hoàng thượng, Tĩnh Nguyệt công chúa đã về kinh, vừa vào cổng thành”.
Lúc này thân tín bên cạnh hoàng đế – Hạ Phóng cũng ở đó.
Tay đang cầm tấu chương của hoàng đế cũng cứng lại: “Bây giờ người đang ở đâu?”
Thị vệ nói: “Sau khi vào thành, công chúa đã quay về phủ đại tướng quân trước rồi”.
Hạ Phóng ở bên cạnh tức giận nói: “Nếu chỉ có một mình nàng thì tại sao không giết ở cổng thành, đánh chết vì tội làm loạn triều cương?”
Thị vệ hoảng sợ nói: “Lần này, mặc dù Tĩnh Nguyệt công chúa đi một mình nhưng không biết ai đó đã truyền ra tin tức, thế nên trước khi công chúa vào thành, người dân trong thành đã biết hết, toàn bộ đều đến cổng thành đợi. Ngay cả phủ đại tướng quân cũng phái người đến đón Tĩnh Nguyệt công chúa về”.
Như vậy, dù thủ vệ ở cổng thành có muốn giết thì cũng không thể để Tĩnh Nguyệt công chúa chết trước mặt nhiều người như thế.
Hạ Phóng nói với hoàng đế: “Hoàng thượng, hay là để vi thần phái người đến phủ tướng quân…”
Hoàng đế trầm giọng nói: “Không vội, dù sao nàng cũng đã quay về, không cần trẫm đi tìm nàng, nàng sẽ tự mình đến tìm trẫm trước”.
Hắn ta không tin trong hoàng thành rộng lớn này, mình lại không thể đối phó được với một người phụ nữ.
Lần này Thẩm Nguyệt xuôi nam, dọc đường đi đã nhận được sự yêu mến của dân chúng, danh tiếng của nàng rất vang dội ở khu vực phía nam Giang Nam.
Nếu cả đời này, Thẩm Nguyệt cứ sống tầm thường, biết thân biết phận thì có lẽ hoàng đế vẫn có thể buông tha cho nàng. Nhưng bây giờ Thẩm Nguyệt lại chạm vào giới hạn của hắn ta.
Mấy lần phái sát thủ ra ngoài đều là kết quả một đi không trở lại, giờ Thẩm Nguyệt tự mình quay về, làm sao hoàng đế có thể dễ dàng buông tha cho nàng.
Thẩm Nguyệt cũng chẳng ngờ được khi mình mới đặt chân đến cổng thành là đã có rất nhiều người dân đến đón như vậy, quản gia phủ tướng quân nhìn thấy nàng, còn chưa kịp nói câu nào thì mắt đã ngân ngấn lệ.
Bây giờ, cả thành đều biết Tĩnh Nguyệt công chúa hồi kinh.
Trước kia, dân chúng đều chỉ nghe những tin đồn như là công chúa ngu ngốc, không chí tiến thủ nhưng bây giờ Tĩnh Nguyệt công chúa lại bình ổn chiến sự, giải quyết nạn dân, dọc đường còn trị thủy, chữa bệnh cho dân nghèo, được nhiều người tán thưởng.
Cùng đi với quản gia phủ tướng quân còn có một ma ma, một nha hoàn và vài người hầu.
Thẩm Nguyệt đứng yên, nha hoàn yếu ớt bỗng lao đến, bất chấp tất cả mà nhào vào lòng nàng, ôm nàng gào khóc.
Thẩm Nguyệt nhìn sang, bên cạnh là Thôi nhị nương, bà ta cũng đỏ mắt, mà người ôm nàng chính là Ngọc Nghiên đã lâu rồi không gặp.
Ngọc Nghiên gào khóc hệt như đứa em gái nhà bên, vừa khóc vừa nói: “Cuối cùng công chúa cũng về rồi! Nô tì đợi đến mức hoa tàn rồi… cứ tưởng công chúa không về nữa”.
Thẩm Nguyệt mềm lòng, lau nước mắt cho Ngọc Nghiên, mắt quan sát nàng ta, vẫn không thay đổi chút nào.
Nàng dịu dàng cười nói: “Có các ngươi ở trong thành, dù thế nào ta cũng phải quay về”.
“Đã lâu không gặp, công chúa gầy đi rồi”, Ngọc Nghiên nước mắt lưng tròng nói: “Nô tì nhớ người lắm…”
Thôi thị ở bên cạnh nói: “Công chúa về là tốt rồi, Ngọc Nghiên đừng ôm công chúa nữa, để công chúa thở đã!”
Chương 428: Tướng quân quay về
Quản gia tiến tới và nói: “Lão nô tới đón công chúa hồi phủ, nhị nương nói rất đúng, quay về là tốt rồi”.
Hôm nay Ngọc Nghiên và nhị nương cũng đến, chỉ không thấy Bắp Chân, chứng tỏ những gì viết trên thánh chỉ là sự thật.
Bây giờ Thẩm Nguyệt vừa mới đến, cho dù nàng chỉ muốn chạy thẳng vào hoàng cung gặp Bắp Chân, nhưng dù thế nào cũng phải chuẩn bị, hỏi rõ ngọn nguồn sự việc.
Thế là Thẩm Nguyệt lên kiệu, lên đường về phủ trước.
Một khi vào đến phủ tướng quân, trong phủ hay ngoài phủ cũng toàn tai mắt, muốn thoát thân cũng khó khăn.
Trì Xuân Uyển vẫn như lúc trước.
Thế nhưng sau khi trời vào đông, trông nó thanh lãnh tiêu điều hơn hẳn.
Thẩm Nguyệt đẩy cửa tiến vào, thấy trong phòng vẫn còn đồ dùng và vật dụng của trẻ con mà không khỏi thấy đắng chát.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Bắp Chân đã… tập đi được chưa?”
Ngọc Nghiên len lén lau nước mắt: “Đi được rồi ạ, lúc công chúa không có ở đây, Bắp Chân cố gắng lắm. Thế nhưng thằng bé vẫn còn nhỏ, đi đứng cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, cần phải chống tay vào thứ gì đó mới đi được”.
“Thằng bé có ngoan không?”, giọng nói của Thẩm Nguyệt đã khàn đi.
“Ngoan, ngoan lắm…”
“Nhưng ta nghe nói thằng bé bị đón vào cung rồi”, khi quay đầu lại, Thẩm Nguyệt mới thấy Ngọc Nghiên và Thôi thị đang quỳ trước mặt mình từ bao giờ.
Ngọc Nghiên khóc không thành kiến: “Công chúa, xin lỗi người… Là do nô tì không giữ được Bắp Chân… Để họ đưa đi mất… Nô tì vô dụng…”
Thôi thị nói: “Nô tì cũng có trách nhiệm, nô tì không thể báo cho Liên công tử kịp thời…”
Thẩm Nguyệt đáp: “Các ngươi tự trách cũng không có tác dụng gì, đứng hết lên đi. Lát nữa ta sẽ vào cung thăm Bắp Chân”.
Thôi thị sốt sắng nói: “Công chúa, chuyện tiến cung không thể lỗ mãng, vẫn cần phải tính kế lâu dài. Bây giờ hoàng cung đối với công chúa là nơi cực kỳ hung hiểm!”
Sau đó quản gia tới viện tử, hỏi Thẩm Nguyệt: “Công chúa, tướng quân…”
Ngọc Nghiên và Thôi thị đang chuẩn bị quần áo sạch sẽ và canh nóng để nàng tắm rửa.
Thẩm Nguyệt đáp: “Quản gia yên tâm, tướng quân không gặp nguy hiểm về tính mạng”.
Quản gia nói: “Lão nô biết chuyến đi này của công chúa rất gian khổ, nếu không nhờ công chúa mạo hiểm tới Dạ Lương, khó lòng cứu được tướng quân. Lão nô ngàn lần ghi nhớ ơn đức cứu mạng của công chúa, không bao giờ dám quên.
Thế nhưng lão nô nhận được thư từ tướng quân, hôm nay có thể đến kinh thành, muộn hơn công chúa đôi chút. Tướng quân dặn dò, để công chúa nghỉ ngơi đã, việc tiến cung, đợi tướng quân về rồi sẽ sắp xếp sau. Công chúa và tướng quân là phu thê, đáng lý ra cũng nên cùng nhau tiến cung diện thánh tạ ân”.
Nàng vừa mới đi, Tần Như Lương cũng sắp quay về rồi.
Vậy còn Hạ Du thì sao? Tô Vũ thì sao?
Lông mày của Thẩm Nguyệt giật giật, nàng hỏi quản gia: “Hôm nay ta về thành, làm sao các ngươi biết được?”
Quản gia không hề giấu giếm: “Lão nô cũng mới nhận được thư do ai đó gửi”.
“Là ai?”
“Điều này lão nô cũng không được biết, trong thư chỉ nói rằng hôm nay công chúa sẽ đến nơi, dặn lão nô dẫn người tới cổng thành nghênh đón”.
“Vậy bách tính trong thành làm sao mà biết được?”
Quản gia lắc lắc đầu, cũng không biết.
Thẩm Nguyệt nghĩ ngay tới Tô Vũ, nhưng Tô Vũ bị nàng bỏ lại đằng sau rồi, làm sao hắn có thể tới kinh thành trước nàng để tung tin ra chứ?
Tô Vũ sợ một mình nàng quay về sẽ gặp nguy hiểm sao?
Nếu không ai nhận ra nàng là Tĩnh Nguyệt công chúa, vậy thì khi tiến vào thành, bị các binh lính ở cổng thành nhận ra, họ có thể tìm một lý do nào đó rồi bắt nàng.
Thế nên hắn truyền tin tức này tới kinh thành trước, tránh cho khả năng nguy hiểm này xảy đến.
Nếu Thẩm Nguyệt đã về, muốn tiến cung gặp Bắp Chân, sớm muộn gì cũng phải lộ rõ thân phận.
Như thế cũng tốt, mọi người đều biết Tĩnh Nguyệt công chúa hồi kinh rồi, hoàng đế kia muốn làm gì cũng phải kiêng dè.
Thẩm Nguyệt thấy cảm kích, dù Tô Vũ biết nàng hồi kinh, sau cùng cũng không ngăn cản.
Bây giờ Tần Như Lương cũng hồi kinh rồi, có Tần Như Lương dẫn Thẩm Nguyệt cũng yên tâm hơn đôi phần, hoàng đế không thể nào làm gì nàng một cách lộ liễu được.
Đến nước này rồi, Thẩm Nguyệt dù sốt ruột cũng không thể cuống cuồng được, nàng cứ ở Trì Xuân Uyển đợi Tần Như Lương quay về.
Dù sao không phải chuyện của hôm nay hay ngày mai được.
Ngày mùa đông trời tối hơn bình thường.
Khi vào đêm, từng ngọn đèn trong phủ tướng quân được thắp sáng.
Tiếng vó ngựa ở bên ngoài cửa từ xa đến gần, quản gia dẫn người ra cửa xem thử, mừng rỡ hô lên: “Tướng quân quay về rồi!”
Phủ tướng quân im ắng thanh vắng suốt thời gian qua lập tức sôi nổi hẳn lên.
Tần Như Lương là người cuối cùng vào thành trước cửa thành đóng lại, hắn ta vác cả màn đêm mà quay về.
Đám hạ nhân trong phủ ai nấy cần mẫn chuẩn bị nước nóng và y phục, hậu trù phòng bận rộn chuẩn bị bữa khuya.
Mọi người rất nhiệt tình, đã lâu lắm rồi không náo nhiệt như vậy rồi.
Ngọc Nghiên từ bên ngoài chạy vào, nói với Thẩm Nguyệt: “Công chúa, tướng quân đến rồi”.
Thẩm Nguyệt nhướn mày, cùng nàng ta ra khỏi Trì Xuân Uyển.
Đúng lúc Tần Như Lương tiến vào cửa đã lập tức muốn tới Trì Xuân Uyển, hai người chạm gặp nhau ở hoa viên.
Chương 429: Một hình thức rèn luyện
Mới vài ngày ngắn ngủi không gặp, Thẩm Nguyệt cũng không thấy lạ, nàng buột miệng hỏi: “Ngươi nóng lòng tới Phù Dung Uyển thăm Liễu Mi Vũ à?”
Tần Như Lương đứng trước mặt Thẩm Nguyệt trông có vẻ rất to lớn: “Ta tới tìm cô. Không ngờ cô cưỡi ngựa nhanh đến vậy”.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Có lẽ bởi vì ta đi trước ngươi một đêm đấy. Hạ Du cũng quay về rồi sao?”
“Về rồi, về cả rồi”.
Thẩm Nguyệt sững người, nàng biết câu nói của hắn ta bao hàm những ai.
Chẳng hiểu sao nàng thấy nặng lòng: “Nếu đã quay về, ngươi và Hạ Du đều có cả gia đình, về sau không cần vì ta mà mạo hiểu. Điều ta khẩn cầu không nhiều, chỉ mong ngày sau không đối địch với ngươi là được rồi”.
Tần Như Lương đáp: “Đáng ra cô không nên quay về, bây giờ lại khăng khăng đòi về, ngày sau muốn đi cũng không dễ dàng như vậy nữa. Nhưng chỉ cần ngày nào ta còn sống, nếu cô bằng lòng, cứ ở lại bên cạnh ta, để ta bảo vệ cô”.
Thẩm Nguyệt giật giật khóe miệng, mỉm cười nói: “Nếu ngươi cứ bảo vệ ta mãi, ai sẽ bảo vệ ngươi? Ta vừa quay về, rõ ràng là củ khoai nóng bỏng tay, ai cầm vào người đó xui xẻo, chỉ có ngươi ngốc nhất, lại dám tiếp tục cầm”.
Tần Như Lương đáp: “Hiện tại cô vẫn là thê tử của ta, ta dồn hết sức bảo vệ cô là việc hết sức bình thường”.
Đã lâu lắm rồi Tần Như Lương không nhắc đến việc nàng vẫn là thê tử của hắn.
Thời gian cho phép nàng tự do đã kết thúc thật rồi.
Họ về đến kinh thượng là phải chấp nhận sự trói buộc của mối quan hệ này.
Tần Như Lương thấy nàng không nói gì nên nói tiếp: “Nàng tới phòng ăn trước đi, ta quay về tắm rửa rồi cùng nhau dùng bữa tối”.
Nói xong, Tần Như Lương nhanh nhẹn đi ngang qua người Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt nghiêng người, quay đầu nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn ta: “Không định đi thăm Liễu Mi Vũ sao?”
Bước chân của Tần Như Lương khựng lại, hắn ta trầm giọng đáp: “Tạm thời vẫn chưa muốn gặp”.
Đợi khi Tần Như Lương đi rồi, Ngọc Nghiên chậc lưỡi, qua một lúc lâu mới hoàn hồn mà nói: “Công chúa à, nô tì cảm thấy tướng quân... như biến thành người khác ấy”.
Thẩm Nguyệt dẫn Ngọc Nghiên đi về phía phòng ăn, buột miệng hỏi: “Ngươi nói xem, hắn ta thay đổi ở đâu?”
“Cách đối đãi với công chúa đã thay đổi, cách đối xử với Liễu thị còn thay đổi hơn. Nếu là tướng quân của trước kia, sau khi quay về ắt sẽ chạy tới thăm Liễu thị ngay lập tức, đó là bảo bối của hắn ta mà. Bây giờ đột nhiên trở nên thấu tình đạt lý, nô tì cũng thấy không quen lắm”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Chắc là vì sau khi trải qua sinh tử, hắn ta đã coi nhẹ một số chuyện”.
Ngọc Nghiên nói: “Dù sao thì công chúa vượt ngàn dặm xa xôi cứu được tướng quân về, tướng quân cảm kích công chúa cũng là điều nên làm thôi. Bây giờ hắn ta như thế này, dù sao cũng tốt hơn trước kia”.
Thẩm Nguyệt hỏi chuyện xảy ra ở kinh thành trong nửa năm sau, Ngọc Nghiên kể lại hết mọi điều mà nàng ta được nghe được biết cho Thẩm Nguyệt nghe.
Tình hình biên giới hai người, do tin tức tắc nghẽn nên tin đồn cũng sai lệch ít nhiều.
Thế nhưng Thẩm Nguyệt dẫn theo “sứ thần” Tô Vũ tới Dạ Lương đàm phán hòa bình, dùng ba tòa thành trì đổi lấy bình yên và ổn định cho hai nước, đó là sự thật không thể tranh cãi được.
Thời gian này trong kinh rất nhiều lời đồn, nghe nói công chúa đối mặt với thiên quân vạn mã của phe địch mà không hề hoảng loạn, sứ thần tới Dạ Lương càng có tài “uốn ba tấc lưỡi”, một mình khiêu chiến với đám quan văn của Dạ Lương, không hề yếu thế, tranh luận đến mức quần thần của Dạ Lương phải á khẩu.
Công chúa và sứ thần không chỉ có công đổi lấy hòa bình cho Đại Sở, dọc đường đi còn chăm lo dân tình, lấy mình làm gương, được bách tính yêu mến.
Khi nói đến những điều này, gương mặt Ngọc Nghiên lộ rõ vẻ tự hào: “Mỗi ngày nô tì sẽ kể những chuyện này cho Bắp Chân nghe, thằng bé lắng nghe chăm chú lắm”.
Thẩm Nguyệt cười nhạt như không: “Còn nhỏ như thế, thằng bé có hiểu được không?”
Ngọc Nghiên đáp: “Nô tì cảm thấy thằng bé có thể hiểu được. Mỗi lần nô tì kể chuyện, trông thằng bé háo hức lắm”.
Cứ nhắc đến Bắp Chân, nàng không khỏi thấy đau buồn.
Ngọc Nghiên nhất thời nhanh miệng nên quên không kiêng dè: “Xin lỗi công chúa, nô tì không nên nhắc mấy thứ này..”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Không sao, ta cũng muốn nghe thêm nhiều chuyện về Bắp Chân, ngươi kể lại rõ ràng cho ta nghe”.
Nửa năm qua nàng không ở bên cạnh Bắp Chân, cũng chỉ còn cách nghe Ngọc Nghiên kể nhiều hơn, nàng mới có thể biết thêm vài chuyện về thằng bé.
Về sau Tần Như Lương tiến vào phòng ăn, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nguyệt.
Các nha hoàn lần lượt bưng đồ ăn tiến vào, đặt lên bàn.
Thế nhưng gần như không cần đến Ngọc Nghiên hầu hạ bên cạnh.
Tần Như Lương biết sở thích của Thẩm Nguyệt, đích thân gắp mấy món mà trước kia Thẩm Nguyệt thích ăn vào bát của nàng.
Hắn ta xắn tay áo, không quan tâm đến vết thương khiến người khác khiếp hãi trên cổ tay. Cho dù cổ tay hắn ta dùng bao nhiêu sức lực, gắp thức ăn cũng lực bất tòng tâm, số ít rơi vãi ra bàn, nhưng hắn vẫn muốn dùng phương thức của mình để đối đãi tốt với Thẩm Nguyệt.
Ngọc Nghiên ở bên cạnh trông thấy nên mấy lần định giúp, nhưng không thể xen vào.
Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi không cần gắp thức ăn cho ta nữa, tự mình ăn đi”.
Hạ nhân trong phòng ăn nhìn thấy vết thương trên cổ tay Tần Như Lương mà cảm thấy thê lương.
Hắn ta lưu lạc tới Dạ Lương làm tù binh, làm con tin, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực mới vượt qua được. Đại tướng quân từng oai phong lẫm liệt mà bây giờ đến đôi đũa cũng không thể cầm chắc, đúng là khiến người ta đau lòng.
Tần Như Lương bình tĩnh nói: “Hiện giờ việc ta có thể làm rất ít, gắp thức ăn cho nàng cũng coi như một hình thức rèn luyện cổ tay”.
Thẩm Nguyệt nghe vậy nên không còn ngăn cản Tần Như Lương gắp thức ăn cho mình nữa.
Từ đó về sau, ở phủ tướng quân, Tần Như Lương luôn dùng bữa cùng nàng, hắn ta cũng luôn gắp thức ăn thay nàng.
Bầu không khí trong phòng ăn cũng khá hòa hợp.
Chương 430: Diện thánh
Nhưng mới ăn được một nửa, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gào khóc của phụ nữ.
Người bên ngoài không kịp ngăn lại nên đối phương đã lảo đảo chạy vào trong.
Thẩm Nguyệt vừa nhìn là đã nhận ra là ai.
Có thể gào khóc thảm thương ở trong phủ tướng quân như vậy thì ngoài Liễu Mi Vũ ra, Thẩm Nguyệt không đoán ra được ai khác.
Sau một thời gian từ biệt, cuối cùng lại gặp nhau.
Thẩm Nguyệt cực kỳ bình tĩnh, dù sao hai bên cũng phải đụng mặt nhau thôi.
Liễu Mi Vũ rất gầy trơ xương như thể một cơn gió cũng có thể thổi bay.
Nàng ta vừa bước vào, nhìn thấy Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt đang dùng cơm tối với nhau, Tần Như Lương còn gắp thức ăn cho Thẩm Nguyệt, gương mặt vốn đang đẫm lệ vì vui mừng chợt thoáng lên vẻ ngạc nhiên, sau đó lại lộ ra nét thất vọng và buồn bã, mặt nàng ta hơi méo mó, cảm xúc phức tạp.
Liễu Mi Vũ nức nở than khóc: “Tướng quân, cuối cùng chàng cũng về rồi… Mi Vũ đợi chàng vất vả lắm…”
Mặc dù vẻ ngoài của Liễu Mi Vũ không quá ngăn nắp nhưng vẫn không thể che giấu được nét thanh tú và quyến rũ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta, cộng thêm vẻ đẫm lệ hiện tại thì quả thật vô cùng đáng thương.
Thẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn Tần Như Lương.
Hắn ta ngồi yên không động đậy, chỉ đặt đũa xuống, tay đang đặt trên bàn hơi siết chặt.
Sắc mặt còn phức tạp hơn Liễu Mi Vũ.
Trước đây, đây là cô gái mà hắn ta yêu thương nhất, nhưng bây giờ gặp lại, Tần Như Lương cảm thấy vô cùng xa lạ.
Liễu Mi Vũ thấy Tần Như Lương không tỏ thái độ gì thì càng lo lắng nói: “Tướng quân không muốn gặp Mi Vũ sao? Lẽ nào đã lâu thế rồi mà tướng quân vẫn không chịu tha thứ cho Mi Vũ? Mi Vũ sai rồi, mỗi ngày đều trải qua trong ăn năn hối hận, đời này chỉ muốn gặp lại tướng quân một lần nữa rồi dù có chết cũng đáng…”
Nếu Tần Như Lương đã không muốn nói thì Thẩm Nguyệt lạnh nhạt lên tiếng: “Đến cũng đã đến rồi, ngồi xuống cùng ăn cơm đi”.
Liễu Mi Vũ nãy giờ chỉ muốn nhào vào người Tần Như Lương, hiện tại nàng ta mới nhìn sang Thẩm Nguyệt.
Đã rất lâu rồi không gặp nhưng hận ý của Liễu Mi Vũ đối với Thẩm Nguyệt chẳng những không giảm theo thời gian mà ngược lại còn tăng lên.
Nàng ta nhất thời không kiềm chế được cảm xúc, kích động nói: “Ngươi quay về làm gì? Tại sao ngươi ngồi bên cạnh tướng quân? Ta trở thành như ngày hôm nay đều là do tiện nhân nhà ngươi hại”.
Tần Như Lương cau mày nói: “Người đâu, dẫn nàng ta ra ngoài”.
Liễu Mi Vũ cho rằng rốt cuộc nàng ta và Tần Như Lương cũng có thể đoàn tụ nhưng không ngờ mới đến chưa bao lâu, nói chưa được mấy câu, Tần Như Lương đã bảo người dẫn nàng ta đi.
Khó khăn lắm nàng ta mới chạy được ra khỏi Phù Dung Uyển, bây giờ lại sắp bị đưa về.
Trước đây Tần Như Lương luôn ân cần hỏi han, không nỡ để nàng ta chịu một chút tủi thân nhưng bây giờ hắn ta lại nhẫn tâm mặc cho nàng ta vào trong viện lạnh lẽo, không quan tâm không hỏi han.
Chắc chắn là vì tiện nhân đó đã bỏ bùa mê thuốc lú gì tướng quân rồi.
Tần Như Lương không biết mình nên đối mặt với Liễu Mi Vũ thế nào, bây giờ Liễu Mi Vũ lại làm loạn như vậy, hắn ta càng không muốn đến Phù Dung Uyển nữa.
Hôm sau, thánh chỉ được ban tới phủ tướng quân.
Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương chuẩn bị vào cung.
Hai người đều ăn mặc rất chỉnh tề, đi chung một chiếc xe ngựa như trước đây, đến trước cửa cung, cùng nhau bước vào cung.
Nhưng bây giờ đã khác.
Cả đường đi Thẩm Nguyệt không nói một câu nào.
Tần Như Lương nói: “Đừng lo, sau khi gặp Hoàng thượng, ta sẽ xin Hoàng thượng để cô gặp Bắp Chân. Có ta đi cùng, Hoàng thượng sẽ không làm khó cô đâu”.
“Nhưng như thế không phải là chuyện tốt đối với ngươi”.
“Dù sao ta cũng đã như vậy rồi, cũng không để tâm lắm”.
Sau khi gặp Hoàng đế, Thẩm Nguyệt quỳ trên đại điện, đè nén nhẫn nhịn đầy khiêm tốn, run run quỳ trên đại điện gào khóc, trông có vẻ vừa yếu ớt vừa bất lực.
Thẩm Nguyệt run giọng khóc kể lại những chuyện mình gặp trên đường, kể cả vụ ám sát kinh thiên động địa, tình cảnh khó khăn ở Dạ Lương và việc khi gặp lũ lụt trên đường, nàng đã cố gắng bảo vệ bản thân thế nào.
Thẩm Nguyệt diễn vai người phụ nữ số phận chông chênh cực kỳ đạt.
Ánh mắt vô tội, dùng đôi mắt rưng rưng lệ để giải thích như đang thể hiện sự vô tội của mình.
Thẩm Nguyệt nghẹn ngào nói: “Hoàng thượng, khi Tĩnh Nguyệt đi ngang qua thành Vân, trời đổ mưa to suốt mấy ngày, mùa màng không có thu hoạch được gì, cũng không có lương thực, Tĩnh Nguyệt chỉ đành đi hái rau dại với mọi người để chống đói… Chẳng ai ngờ những việc nhỏ như vậy lại bị người khác lan truyền rộng rãi, nói đến mức khoa trương như thế…”
Hoàng đế uy nghiêm nói: “Không chỉ một chuyện lũ lụt, trẫm còn nghe nói công chúa giúp người dân diệt trừ dịch bệnh, giúp nạn dân vào thành, thậm chí còn dám giải quyết cả thủ thành, dân gian nói công chúa còn linh hơn cả Bồ Tát sống”.
Thẩm Nguyệt lau nước mắt: “Lúc đó Thẩm Nguyệt cũng có triệu chứng bị nhiễm bệnh, Tĩnh Nguyệt sợ chết, chỉ có đi khắp nơi tìm thuốc… Còn đại nhân thủ thành thì ban đầu không chịu cho Tĩnh Nguyệt vào thành, sau đó lại muốn nhân lúc người khác gặp nạn để lợi dụng. Vừa hay có đại nhân khác tố cáo hắn tham ô hối lộ, Tĩnh Nguyệt không rõ nội tình bên trong là đã bị đẩy lên ngồi công đường. Tĩnh Nguyệt không biết luật lệ của Đại Sở thì sao có thể kết án, xin Hoàng thượng minh giám…”
Nói đến những gì mình trải qua trên đường, Thẩm Nguyệt vẫn cực kỳ sợ hãi.
Mặc dù có chút không đúng trường hợp nhưng Tần Như Lương nghe xong mà kiềm được, khóe môi giật giật.
Hắn ta không ngờ Thẩm Nguyệt lại có thể khóc lóc kể lể đứt gan đứt ruột tới thế, nếu không phải hắn ta đồng hành với nàng suốt chặng đường, e là cũng tin là thật rồi.
Thời khắc cấp bách, nàng vẫn diễn xuất thần quá!