Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần - Thẩm Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 341: Cài cửa

Thẩm Nguyệt trước kia chẳng phải cũng như thế hay sao.

Thời gian nàng và Tần Như Lương giằng co đối đầu, nàng chỉ mong một ngày nào đó Tần Như Lương khóc lóc quỳ gối trước mặt nàng xin tha, nhưng bây giờ đến khi hắn ta thực sự sa sút, nàng lại không còn tâm trạng so đo tính toán như trước nữa.

Có lẽ vì cả hai đã thay đổi rồi.

Trong lòng Thẩm Nguyệt có tình yêu của đời nàng, nàng hiểu rõ rằng yêu một người là tư vị thế nào, thế nên Tần Như Lương yêu Liễu Mi Vũ khiến nàng cảm thấy vừa đáng thương vừa đáng buồn.

Ngoài điều này ra, nàng không hề hận Tần Như Lương.

Bây giờ chính tai nàng nghe thấy Tần Như Lương nói rằng hắn ta muốn thả nàng tự do. Cho dù kiểu tự do này rất giới hạn, rất ngắn ngủi, nhưng hắn ta đã nhượng bộ lắm rồi.

Tần Như Lương còn hỏi nàng: “Thẩm Nguyệt, cô cảm thấy như thế này có được không?”

Thẩm Nguyệt hoàn hồn, nàng đáp: “Ngươi cảm thấy được là được”.

Tần Như Lương nói: “Ta hi vọng cô được vui vẻ, chứ không phải vì ta mà phiền lòng. Cho dù ta cưỡng ép được cô, ta cũng không thể thực sự có được cô. Nếu cô không coi ta như kẻ thù, không coi ta như người lạ, như thế rất tốt”.

Cho dù là thế, hắn ta vẫn hi vọng một ngày nào đó có thể lay động Thẩm Nguyệt, để nàng quay về bên cạnh hắn ta lần nữa.

Thẩm Nguyệt đặt bát thuốc xuống, chỉnh lại góc chăn cho hắn ta: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ngày mai ta lại tới thăm ngươi”.

“Được”, cho dù chỉ là sự quan tâm và chăm sóc trong chốc lát cũng đủ khiến Tần Như Lương tham lam, mong mỏi.

Thẩm Nguyệt như thế này khiến hắn ta cảm thấy vững lòng và bình yên hơn hẳn vẻ lạnh lùng trước kia.

Tần Như Lương phát hiện ra, sau khi nói được những lời này, hắn ta cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn vài phần.

Trước khi rời đi, Thẩm Nguyệt còn ngoái đầu nhìn hắn ta và hỏi: “Có cần để đèn cho ngươi không?”

Tần Như Lương đáp: “Cứ để nó cháy vậy đi, cháy hết chính bản thân mình sẽ tự tắt”.

Thẩm Nguyệt gật gật đầu: “Thế thì tốt, trong đêm có việc gì cứ gọi ta”.

Nàng đi tới cửa, mở cửa ra, không khí ẩm và lạnh từ bên ngoài đột ngột tràn vào khiến nàng cực kỳ tỉnh táo.

Thẩm Nguyệt đứng ở khung cửa một lúc, sau đó chậm rãi nhếch miệng, ngẩng đầu nhìn màn mưa giăng giăng ngoài hiên, nàng không quay đầu nhưng vẫn nói: “Tần Như Lương, cảm ơn ngươi”.

Cảm ơn ngươi có thể hiểu cho ta.

Tần Như Lương trầm giọng đáp lại: “Ừm, không cần khách sáo”.

Sau đó Thẩm Nguyệt ra khỏi phòng, trở tay đóng cửa phòng lại. Nàng xách vạt váy, bước chân nhẹ nhàng xông vào màn mưa, nhanh chóng chạy sang phía đối diện.

Đèn đuốc trong phòng Tô Vũ vẫn còn sáng, lúc này hắn vẫn chưa ngủ.

Hai ngày qua nàng bận bịu chăm sóc thương thế cho Tần Như Lương, hình như có phần bỏ bê hắn.

Bây giờ bệnh tình của Tần Như Lương khá hơn nhiều, nàng cũng rảnh tay hơn, không cần chú ý tới hắn ta mọi lúc mọi nơi nữa.

Bên ngoài mưa gió lạnh lẽo, Thẩm Nguyệt rất có tinh thần, nàng không hề thấy buồn ngủ.

Nàng đẩy cửa phòng của Tô Vũ, phát hiện không đẩy được.

Ơ, hắn cài cửa từ bên trong à?

Thẩm Nguyệt đứng bên ngoài cửa hỏi: “Tô Vũ, chàng ngủ rồi à?”

Giọng nói điềm nhiên của Tô Vũ từ bên trong vọng ra: “Đang định ngủ, sao thế?”

Khóe mắt Thẩm Nguyệt giật giật.

Trước kia nàng cứ cảm thấy nụ cười của Tô Vũ giành cho nàng quá dịu dàng và vô hại, thậm chí quá mức ôn hòa… xem ra đúng là vậy thật.

Trước kia cửa phòng Tô Vũ chưa từng cài then.

Thế mà bây giờ hắn cài then cửa, đề phòng ai chứ, rõ ràng là không muốn Thẩm Nguyệt tiến vào.

Thẩm Nguyệt sờ sờ mũi, chẳng hiểu thế nào lại có cảm giác thê lương như bị vợ đuổi ra khỏi phòng ngủ, chỉ có thể ngủ dưới sàn.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng không đúng lắm, bây giờ nàng đâu ngủ chung với Tô Vũ, lấy đâu ra cảm giác thê lương, căn bản là không nên, hiểu không!

Thẩm Nguyệt hắng giọng: “Ta chỉ định vào trong xem thử tình hình của chàng, nếu chàng sắp ngủ thì ngủ đi, ngày mai ta lại tới”.

Tô Vũ ở bên trong không đáp lời.

Thẩm Nguyệt dời bước, phát hiện ra nếu nàng cứ quay về phòng ngủ như thế, chắc chắn sẽ không ngủ nổi, có cảm giác khó chịu ngứa ngáy tâm can.

Nàng thở dài một tiếng, lại quay trở về, gõ gõ cửa phòng và nói: “Tô Vũ, chàng có thể mở cửa ra được không, ta vào trong nói cùng chàng vài câu rồi sẽ đi”.

Thẩm Nguyệt đứng trước cửa một lúc, Tô Vũ vẫn không phản ứng.

Haizz, thôi vậy, thời giờ cũng không sớm nữa, quay về tắm rửa rồi ngủ thôi.

Lần này nàng vừa quay đi được vài bước, cánh cửa sau lưng đã mở ra.

Thẩm Nguyệt quay đầu thì trông thấy Tô Vũ khoác áo ngoài, mái tóc xõa trên vai, hắn biếng nhác đứng dựa người vào cửa, nhìn nàng bằng đôi mắt như đốm lửa.

Thẩm Nguyệt vô thức hỏi: “Chàng giận à?”

Tô Vũ đáp: “Ta thực sự chuẩn bị đi ngủ, tưởng rằng tối nay nàng sẽ không tới nên mới khóa cửa”.

Thẩm Nguyệt nhíu mày đáp: “Sao lại thế được, trước khi đi ngủ nếu không tới nhìn chàng một lần, ta không ngủ nổi”.

Ánh mắt của Tô Vũ có vẻ nham hiểm, lời nói của Thẩm Nguyệt thực sự khá êm tai, hắn tỏ vẻ lười nhác: “Chẳng phải có vài câu muốn nói sao”.

Có vẻ như Tô Vũ không định mời nàng vào phòng.

Nếu ở trong phòng, dù không có gì để nói, Thẩm Nguyệt cũng phải tìm vài câu để nói, nhưng bây giờ cả hai đang ở bên ngoài, trời còn đang mưa, nàng sợ Tô Vũ đứng ngoài cửa quá lâu sẽ bị lạnh, đành phải nói: “Ngủ ngon, chàng nghỉ ngơi đi”.

Tô Vũ nheo mắt: “Chỉ thế thôi?”

Trước khi đi ngủ có thể trông thấy hắn, Thẩm Nguyệt đã thấy thỏa mãn lắm rồi, nàng nói: “Vốn dĩ ta cũng định khuyên chàng nghỉ ngơi, đừng thức khuya, không tốt cho cơ thể. Bây giờ chàng nên đi ngủ rồi, mau đóng cửa lại”.

Tô Vũ đáp: “Khi ta không mở cửa cho nàng, nàng muốn ta mở cửa, bây giờ ta mở cửa cho nàng rồi, nàng lại muốn ta đóng cửa lại?”

“Chẳng phải ta sợ chàng bị lạnh sao?”, Thẩm Nguyệt nhìn hắn: “Chàng giận thật à?”

Nàng bước tới giúp Tô Vũ đóng cửa phòng lại, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ, qua khe hở nhìn thấy sắc mặt khó đoán của hắn, nàng khẽ cười, thần thái lộ ra nét ngọt ngào khó che giấu.
Chương 342: Hôn sâu

“Tô Vũ, ta thương chàng mà, đừng giận nữa, ta phát hiện ra chỉ cách chàng hai gian phòng mà ta vẫn nhớ chàng kinh khủng”.

Tiếng nàng vừa dứt, Tô Vũ thình lình thò tay ra kéo nàng lại, lôi nàng vào trong phòng với tốc độ nhanh khủng khiếp.

Cửa phòng đóng lại, nàng bị đẩy sát vào cánh cửa.

Nàng ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt hẹp dài của Tô Vũ ẩn chứa một ngọn lửa đang cháy lên.

Lúc trước chỉ thấy ngọt ngào, nhưng bây giờ khi Thẩm Nguyệt bị Tô Vũ áp sát, xung quanh toàn là hơi thở của hắn, nàng lại cảm thấy hơi ngạt thở.

Nàng không biết phải mất bao lâu mới thích ứng nổi sự rung động khó kiềm chế và nhịp tim đập thình thịch này.

Sự mệt mỏi giữa lông mày của Tô Vũ tan đi, hắn lúc này giống như một con sói vừa ngủ dậy.

Tô Vũ thấp giọng nói: “Bảo là thương ta, dỗ ta mà, chỉ có vậy thôi à?”

Thẩm Nguyệt lúng túng nói: “Vậy chàng muốn sao”.

“Nói lại câu vừa rồi một lần nữa đi”.

“Ta thương chàng mà, đừng giận nữa”.

“Không phải câu này”.

Thẩm Nguyệt há miệng, nóng hết cả tai: “Câu ta nhớ chàng đó sao?”

Ánh mắt của hắn sâu như muốn hút nàng vào trong.

Thẩm Nguyệt dựa vào cửa, hít một hơi thật sâu, rồi nói nhỏ: “Tô Vũ, ta nhớ chàng, rõ ràng là cùng trong một cái viện, không thấy chàng đâu thì ta vẫn nhớ chàng kinh khủng”.

“Vậy tại sao nàng đi lâu thế?”, Thẩm Nguyệt nhẹ giọng hỏi: “Nàng lo cho hắn ta đến vậy sao?”

“Hắn ta nói với ta vài câu, nên mới ở lại thêm một chút”.

“Nói những gì?”

Thẩm Nguyệt nhìn Tô Vũ từng chút cúi đầu xuống sát bên nàng.

Nàng và hắn cách nhau gang tấc, giọng nói tràn ngập tình cảm: “Hắn ta nói ta được tự do, không cần giữ vị trí phu thê với hắn ta nữa, ta có thể làm chuyện ta thích, yêu người ta yêu...”

Nói đến đây, thanh âm của nàng khàn đi.

Tô Vũ cúi đầu hôn nàng, hai tay nàng đặt lên vai Tô Vũ, thở hổn hển: “Tô Vũ, vết thương của chàng vẫn chưa khỏi”.

Nàng phát hiện, mỗi lần thân thiết với hắn đều là một chuyện cực kỳ gây nghiện, nhưng vì suy nghĩ cho thân thể của hắn nên nàng vẫn phải kiềm chế.

Tô Vũ cúi đầu đáp lại: “Lần này sẽ không kéo rách vết thương nữa”.

Nói rồi, Tô Vũ hoàn toàn đè xuống, dán vào môi của nàng.

Hô hấp của Thẩm Nguyệt cứng lại, cảm nhận được nhiệt độ trên môi của Tô Vũ, nội tâm nàng như muốn nổ tung lên.

Mi mắt nàng khẽ run rẩy, lờ mờ trông thấy Tô Vũ rũ mi xuống, khẽ chạm vào khóe mắt nàng.

Nàng thả lỏng bàn tay đặt trên vai của Tô Vũ ra, nhắm nghiền mắt lại, sau đó đáp lại hắn.

Tô Vũ hôn ngày càng sâu hơn, trong lúc lơ đãng Thẩm Nguyệt khẽ lộ ra tiếng thở hổn hển.

Nàng mất hết sức, thân thể chậm rãi trượt xuống cánh cửa.

Tô Vũ ôm nàng vào ngực, môi đỏ nàng ướt át mịn màng, mỗi lần hít thở đều động lòng người.

Nàng nỉ non tên hắn, ánh mắt ướt át: “Tô Vũ”.

Tô Vũ lúc ấy chỉ muốn nuốt trọn nàng.

Tô Vũ bắt lấy eo nàng, một tay đỡ ót Thẩm Nguyệt, lại hôn thật sâu.

Thẩm Nguyệt cảm thấy quay cuồng, thuận tay ôm cổ hắn, không biết trời trăng gì.

Tô Vũ khẽ đổ về phía nàng, nàng không đỡ nổi, liên tục lui về sau.

Không biết lui đến nơi nào, sau gối đột nhiên bị thứ gì chạm đến, Thẩm Nguyệt không chống đỡ nổi, người liền ngã ra sau.

Đợi nàng nhận thức được thì mới phát hiện mình ngã xuống giường của Tô Vũ, gối lên gối của hắn.

Tô Vũ chống lên người Thẩm Nguyệt, nàng khẽ ngước cằm, nhếch miệng lên.

Một khí nóng bốc khắp người nàng, cuối cùng bốc thẳng lên đầu nàng.

Tô Vũ nhìn chằm chằm nàng, giơ ngón tay vuốt gò má nàng, giọng nói khàn khàn mà lay động tâm can: “A Nguyệt, mặt nàng đỏ quá”.

Thẩm Nguyệt không có nổi sức mạnh trừng mắt với hắn, mím môi nói: “Thả ta ra, ta muốn về ngủ”.

“Làm sao ta thả nàng về được”.

Hắn cúi đầu hôn vào lông mày, vào góc mặt nàng, cuối cùng lại quay về môi nàng.

Thẩm Nguyệt mơ hồ bị hắn chụp lấy hai tay, mười ngón giao nhau.

Nàng hoảng hốt nhớ lại đêm trong quân của Dạ Lương hôm ấy, Tô Vũ cũng đè lên nàng như thế, hôn nàng hết lần này tới lần khác.

Nhưng khác với lần chuồn chuồn lướt đó, lần này càng sâu hơn, càng mãnh liệt hơn, đã xảy ra là không thể ngăn cản.

Thẩm Nguyệt không cách nào tránh khỏi, khi động vào đầu lưỡi hắn, không hề lui bước mà chủ động liếm láp, khẽ lộ ra tiếng rên nhẹ.

Tô Vũ hoàn toàn bị nàng làm cho hỗn loạn.

Hắn không khắc chế nữa, đè lên nàng mà hôn mạnh, càng hôn càng đắm say.

“Tô Vũ...”

Thẩm Nguyệt sắp không thở nổi, nhưng nàng cũng không biết nên dừng lại thế nào.

Nhưng mỗi lần hô tên của hắn, nàng chỉ cảm thấy trái tim mình mềm nhũn, cả người vô lực.

Tô Vũ hôn từ môi tràn ra ngoài, nàng ngửa đầu, há hốc mồm, không nói được lời nào.

Tô Vũ hôn cái cằm bị mài đỏ của nàng, ánh mắt Thẩm Nguyệt mê ly lấp lánh, sợi tóc của hắn rơi vào cổ nàng, ấm lạnh vô cùng.

Tô Vũ cuối cùng vẫn không hôn đến gáy Thẩm Nguyệt.

Hắn chui đầu vào cổ nàng, cúi đầu thở dốc, dần dần yên tĩnh.

Thẩm Nguyệt thật lâu sau vẫn chưa tỉnh táo lại. Nàng giơ tay lên xuyên qua hông Tô Vũ, leo lên sau lưng của Tô Vũ, ôm chặt hắn, vẫn lẩm bẩm tên hắn như cũ.

“Tô Vũ, Tô Vũ”.
Chương 343: Quay về

Môi của Tô Vũ ở ngay bên tai nàng, ấm áp nói: “Nàng gọi ta như thế sẽ khiến ta giày vò lắm đấy”.

Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Ta sợ ta không gọi tên chàng thì sẽ tạo ra những âm thanh kỳ quái”.

Tô Vũ há miệng, ngậm lấy vành tai của Thẩm Nguyệt.

Trong nháy mắt này, cả người Thẩm Nguyệt căng cứng, giống như có dòng điện kích qua, chưa kịp ngăn đã lộ ra tiếng rên quyến rũ.

Nơi mẫn cảm nhất của nàng chính là vành tai.

Nàng vô thức muốn bám lên vai Tô Vũ, nhưng sợ dùng sức sẽ khiến hắn bị rách vết thương, bèn vội vàng bỏ ra, một tay xiết chặt áo hắn.

Nàng thở dốc: “Tô Vũ, đừng, chàng vẫn đang bị thương...”

“Ta cũng biết không thể như vậy”, Tô Vũ nói ở bên cổ nàng, khiến nàng run rẩy.

“Gần đây ta phát hiện nàng luôn khiến ta điên cuồng, khiến lòng dạ ta trở nên nhỏ mọn hơn. Tình yêu nam nữ đúng là một thứ dày vò lòng người mà”.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt nàng, khóe mắt cũng tràn ngập tình cảm mê ly.

Thẩm Nguyệt nhìn hắn, vuốt tóc hắn, kéo đầu hắn vào ngực mình: “Vậy ta để chàng ôm thêm một lúc nữa”.

Thời gian trôi qua, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, hai người yên lặng ôm nhau.

Thẳng đến khi Tô Vũ nói: “Nàng lo cho Tần Như Lương à?”

Thẩm Nguyệt đáp: “Chẳng qua là thấy hắn ta hơi đáng thương”.

“Nếu nàng thấy thế thì ta có thể chữa khỏi hai tay cho hắn ta, để hắn ta khôi phục như cũ”.

Thẩm Nguyệt ngẩn người: “Thật ư?”

Nàng biết hai tay Tần Như Lương bị phế, muốn khôi phục như xưa nói thì dễ, nhưng nàng không làm được, thái y hay đại phu tầm thường thì càng không. Nhưng nếu có Tô Vũ thì nàng tin là có thể.

Nhưng Thẩm Nguyệt chưa từng nghĩ đến phương diện đó.

Thẩm Nguyệt vừa lên tiếng, Tô Vũ lại không đáp lời nữa.

Thẩm Nguyệt híp mắt cười, hai tay ôm lưng hắn: “Tô Vũ, chàng biết trên đời này ngoài chàng ra thì ta sẽ không hoảng loạn vì bất kỳ ai nữa mà”.

Tô Vũ mới thoải mái nói: “Thật”.

Những ngày sau đó, Tô Vũ và Tần Như Lương vẫn dưỡng thương trong phòng, Thẩm Nguyệt một mình sắc thuốc của hai người cũng không quá khó khăn, chỉ là tốn thêm chút thời gian.

Tần Như Lương biết mình rất vô dụng, nếu không nhanh chữa khỏi vết thương thì sau này sẽ càng vô dụng hơn, bởi vậy hắn mới yên tâm dưỡng thương, cũng không còn động vào Thẩm Nguyệt nữa. Tiểu viện của ba người trôi qua yên ả vô cùng.

Nhưng mưa cứ rả rích mãi chẳng dừng.

Mưa chỉ ngừng một chút, sắc trời chưa kịp sáng lên thì đã lại mưa tiếp.

Nếu cứ tiếp tục thì cũng chẳng phải chuyện tốt.

Ngày xuống núi quay về Đại Sở vẫn trì hoãn chưa quyết.

Tô Vũ đã có thể xuống giường đi lại, chỉ cần không dùng sức thì có thể đi bình thường.

Nhưng mưa xuống khiến phạm vi hoạt động rất có hạn, không ngồi đọc sách nghe mưa thì cũng là ngồi dưới mái hiên với Thẩm Nguyệt trông coi nồi thuốc, uống trà.

Tần Như Lương sẽ thỉnh thoảng nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy hai người ngồi cạnh nhau, nói chuyện đầy tình cảm, hắn ta cố gắng ép bản thân mình không để ý, cũng cố không đi ra ngoài quấy rầy.

Chỉ có khi ở chung với Tô Vũ thì Thẩm Nguyệt mới lộ ra vẻ dịu dàng.

Nàng cầm chén trà trong tay Tô Vũ, nói: “Lát nữa chàng còn phải uống thuốc nữa, uống ít trà thôi”.

Tô Vũ chỉ mỉm cười, cho nàng lấy đi, nhìn trời nói: “Không biết mưa bao lâu mới tạnh đây”.

“Khi nào chúng ta mới về Đại Sở?”, Thẩm Nguyệt hỏi.

“Chờ thêm mấy hôm đi”, Tô Vũ nhìn sang cửa sổ phòng đối diện: “Đợi hắn ta đi lại được thì mới tính tiếp”.

Cũng may vết thương của Tần Như Lương có Thẩm Nguyệt hỗ trợ xử lý nên khôi phục khá nhanh.

Tần Như Lương không muốn ở lại hành cung Dạ Lương lâu, vài ngày sau cũng miễn cưỡng xuống giường, muốn xuống núi trở về. Nhân hôm ấy mưa nhỏ, ba người bèn chào từ biệt hoàng đế Dạ Lương quay về Đại Sở.

Hoàng đế Dạ Lương cũng không mời gọi, huống hồ tiết trời lạnh lẽo, không thể ở lại hành cung lâu, tiễn sứ thần Đại Sở đi thì hoàng đế Dạ Lương cũng sẽ chuẩn bị về kinh.

Lần này hoàng đế Dạ Lương phái đại tướng quân đích thân hộ tống, hơn nữa hộ vệ nhiều hơn lần trước gấp đôi, đưa thẳng bọn họ đến biên cảnh.

Đương nhiên cũng không quên mang theo Liễu Thiên Hạc.

Có lồng sắt của Liễu Thiên Hạc ở phía trước mở đường, Thẩm Nguyệt cảm thấy con đường này không còn quá khó đi nữa.

Đến chân núi, hai chiếc xe ngựa đã chuẩn bị xong.

Liễu Thiên Hạc bị kéo lên xe ba gác, trên đó không có chỗ che mưa chắn gió, hắn ta vẫn phải đón hết mưa gió mà đi.

Tần Như Lương và Tô Vũ, Thẩm Nguyệt đều đứng dưới mưa, mưa bụi giăng xuống như tơ nhện, thấm ướt quần áo ba người.

Tần Như Lương hỏi Thẩm Nguyệt: “Cô ngồi xe với ai?”

Không đợi Thẩm Nguyệt trả lời, Tô Vũ nói trước: “Công chúa ngồi một xe đi, ta và Tần tướng quân một xe”.

Tần Như Lương không ngờ rằng Tô Vũ lại chủ động yêu cầu ngồi chung xe ngựa với hắn ta.

Thẩm Nguyệt mới nhớ ra việc Tô Vũ đồng ý sẽ chữa khỏi tay của Tần Như Lương, nên vui vẻ đáp: “Vậy cũng tốt”.

Thẩm Nguyệt lên xe ngựa trước, để lại Tần Như Lương và Tô Vũ nhìn nhau.
Chương 344: Nói chuyện phiếm

Hắn ta và người này không hợp nhau, Tần Như Lương cảm thấy chẳng thà để Thẩm Nguyệt ngồi với Tô Vũ còn hơn.

Bọn họ đơ ra một lúc, Tô Vũ chìa tay ra, không mặn không nhạt nói: “Mời Tần tướng quân”.

Đội ngũ lục tục lên đường, ven đường toàn bùn đất.

Xe ngựa lắc lư, nước mưa chảy xuống theo mui xe, bên trong xe vẫn khô ráo.

Tần Như Lương và Tô Vũ ngồi trong xe ngựa, không khí lúng túng vô cùng.

Tần Như Lương đặt tay lên đầu gối, quyết đoán ngồi xuống, trông có vẻ cứng nhắc, mà Tô Vũ thì thoải mái hơn, ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần.

Khi đường đi rộng rãi, xe ngựa của Thẩm Nguyệt cũng đi lên song song với họ.

Nàng kéo màn ra, nhìn về phía trước, nói: “Ngồi không cũng tẻ nhạt, hai người nói chuyện gì xem nào”.

Tần Như Lương liếc mắt nhìn Thẩm Nguyệt, ghét bỏ nói: “Ta với hắn thì có gì hay mà nói”.

Thẩm Nguyệt ghé vào cửa sổ, chống cằm: “Thấy hai người chán như vậy thì ta cũng chán”.

Vì để Thẩm Nguyệt không chán nữa, Tô Vũ liền chủ động hàn huyên với Tần Như Lương, bắt đầu từ việc thời tiết hôm nay thật đặc biệt, nhưng Tần Như Lương nghe vào chỉ thấy nhảm nhí vô cùng.

Nhưng Tô Vũ lại rất thoải mái mà nói chuyện, Thẩm Nguyệt còn nghe rất nghiêm túc.

Tần Như Lương ở bên cạnh không kiên nhẫn nổi, thậm chí còn hơi suy sụp.

Đến lúc không thể nào chịu nổi nữa, Tần Như Lương mới đáp lại vài câu qua loa lấy lệ.

Sau chặng đường đi song song này, hai chiếc xe ngựa mới chạy một trước một sau.

Không còn Thẩm Nguyệt ghé vào cửa số nhìn nữa, Tần Như Lương liền lạnh lùng liếc Tô Vũ: “Đừng giả bộ, ngươi cũng đâu muốn nói chuyện với ta”.

Tô Vũ cười nhạt: “Nhưng công chúa lại muốn nghe ta nói chuyện phiếm với tướng quân”.

Cho dù Tô Vũ không thích nói chuyện phiếm nhưng hắn vẫn có thể nói với Tần Như Lương một cách thoải mái vô cùng.

Bởi vì Tần Như Lương biết Tô Vũ là một người không để lộ cảm xúc bao giờ.

Lúc tiên đế tại vị, Tô Vũ thông minh từ nhỏ nên thỉnh thoảng sẽ đến Viện Thái Học giảng bài.

Khi ấy Tô Vũ vẫn trẻ, nhưng sau vài năm thì học thức đã vượt mặt cả các Đại Học Sĩ trong Viện Thái Học.

Tô Vũ là người bên cạnh tiên đế, từ nhỏ Thẩm Nguyệt đã được hắn thu xếp cho.

Cho đến giờ, Tần Như Lương vẫn nhớ kỹ cảnh tượng, khi Tô Vũ phát hiện hắn ta và Thẩm Nguyệt như hình với bóng thì Tô Vũ đã nhìn hắn ta với ánh mắt trầm như mực.

Tần Như Lương bị dọa, ánh mắt ấy giống như một con sói trong đêm phát hiện kẻ ngoại lai xâm lấn, mơ ước con mồi của nó vậy.

Sau này chính quyền thay đổi, triều đình thanh tẩy, Tần Như Lương là phụ tá đắc lực của tân đế, cũng biết Tô Vũ đã giúp hoàng thượng diệt trừ mấy cái gai trong mắt, tạo ra mấy huyết án diệt môn.

Cùng lúc ấy, hắn cũng thanh tẩy cựu thần, bài trừ dị nghị.

Khi nhóm triều thần thay đổi liên tục làm người người bất an, hắn vẫn liêm khiết trong sạch như cũ.

Những cựu thần tiền triều vẫn là Sở thần, hoàng đế Đại Sở vẫn mang họ Thẩm, bọn họ nắm giữ triều chính Đại Sở, tân đế không thể để cho triều chính sụp đổ như thế, cho nên vẫn cần sử dụng.

Hoàng thượng khi ấy phải giữ lại Tô Vũ, vì hắn đại diện cho nhóm cựu thần.

Nhưng hoàng thượng không thể để cho Tô Vũ có thực quyền gì, nếu Tô Vũ muốn lâu dài thì chỉ có thể làm một Đại Học Sĩ biết thân biết phận.

Nhiều năm trôi qua, Tô Vũ vẫn luôn là cái gai trong mắt của hoàng đế Đại Sở, bây giờ cái gai này chưa bị rút ra mà còn vẫn sống rất tốt.

Lần này quay về từ Dạ Lương e là không thể thuận buồm xuôi gió như cũ nữa.

Mọi chuyện xưa dần nổi lên mặt nước, mà người chìm dưới đáy nhiều năm như Tô Vũ cuối cùng cũng chậm rãi xuất hiện.

Tần Như Lương đã không thể khống chế thế cục Đại Sở nữa, nhưng Tô Vũ thì có.

Không chỉ vậy, Tô Vũ còn có thể bày mưu tính kế.

Tô Vũ nói với Tần Như Lương: “Mời Tần tướng quân đưa tay ra”.

Tần Như Lương nhíu mày, bài xích: “Làm gì?”

Tô Vũ nhướng mày: “Chẳng lẽ Tần tướng quân muốn cứ tàn phế như vậy sao?”

Tần Như Lương chấn động.

Sắc mặt Tô Vũ lạnh nhạt thản nhiên, không hề có chút dao động nào.

Hắn cầm chắc cổ tay của Tần Như Lương, chẩn mạch cho hắn ta, ngón tay mềm mại khẽ sờ lên vết sẹo và gân mạch trên cổ tay của hắn ta: “Cũng không phải là vô phương cứu chữa”.

Tô Vũ nói xong, chậm rãi lấy một cây ngân châm ra khỏi áo, đâm vào cổ tay Tần Như Lương.

Mặc dù Tần Như Lương không thấy đau đớn, nhưng ngón tay bị kích động, bắt đầu co rút.

Tô Vũ nói: “Xem ra có thể khôi phục đến tám phần”.

Tần Như Lương kinh ngạc nói: “Ngươi cũng biết y thuật à?”

Tô Vũ liếc mắt nhìn hắn ta, nói: “Ta là thầy của A Nguyệt, nàng biết thì sao ta không biết được”.

Tần Như Lương bừng tỉnh.

Đúng nhỉ, đây là thầy của Thẩm Nguyệt, mọi thứ Thẩm Nguyệt biết đều do hắn dạy.

Quả nhiên hắn đã che giấu quá sâu! E là không ai có thể phát hiện được bộ mặt thật của hắn!

Tần Như Lương nói: “Ngươi sẽ chữa cho ta?”

“Với y thuật của A Nguyệt thì e là không thể dựng gân nối mạch cho ngươi được, nên nàng mới mong ta có thể chữa cho ngươi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK