Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần - Thẩm Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 439: Chẳng có tiến bộ

Hạ Du cười híp mắt, ánh mắt lóe sáng nói: "Như thế rất tốt".

Ngay khi hắn ta buông lỏng tay thì Hạ Phóng mới cảm thấy nhẹ nhõm được đôi chút rồi nhanh chóng lùi lại vài bước.

Sau khi các quan viên lần lượt rời đi, Hạ Du và Hạ Phóng mới cùng nhau bước ra khỏi điện.

Hạ Phóng liếc mắt, nghiến răng nghiến lợi: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ chết ở bên ngoài, không ngờ cuối cùng ngươi vẫn sống sót trở về".

Hạ Du nói: "Ta có phúc lớn, đương nhiên không chết được, thực xin lỗi, làm cho ngươi thất vọng rồi".

Hạ Phóng hừ lạnh một tiếng, phất tay áo nói: "Hạ Du, ngươi cho rằng hoàng đế thật sự ủng hộ ngươi hay sao? Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ rơi vào tay ta, không tin thì cứ chờ xem".

Vừa dứt lời thì hắn ta liền sải bước bước qua người Hạ Du.

Tần Như Lương không vào triều mà ở lại phủ tướng quân để tĩnh dưỡng.

Phủ tướng quân đang rất vui vẻ vì Tần Như Lương trở về thì đột nhiên lại lâm vào tình huống oái oăm.

Hiện tại hoàng đế vẫn chưa xử lý Tần Như Lương, chỉ ra lệnh cho hắn an tâm dưỡng thương. Dựa vào tình huống hiện tại của hắn ta, hắn ta còn không thể cầm kiếm, sao có thể tiếp tục làm tướng quân?

Liễu Mi Vũ đã chạy ra khỏi Phù Dung Uyển để gây chuyện.

Thẩm Nguyệt không hề quan tâm đến nàng ta.

Ngọc Nghiên liếc mắt, nói: "Tướng quân không còn bên cạnh ả ta nhiều như trước mà ả ta vẫn như vậy. Với bộ dạng của ả ta bây giờ thì ngay cả tướng quân cũng không muốn nhìn đến ả ta".

Nếu Liễu Mi Vũ vẫn giống như trước đây thì ít nhất nàng ta cũng có thể tỏ ra dịu dàng động lòng người trước mặt Tần Như Lương, hơn nữa có thể khơi dậy lòng trắc ẩn của Tần Như Lương.

Đáng tiếc bây giờ nàng ta chỉ còn lại sự cuồng loạn.

Tần Như Lương càng không chịu tha thứ cho nàng ta vì chuyện nhục nhã của nàng ta thì nàng ta càng muốn Tần Tần Như Lương tha thứ cho mình mỗi ngày.

Nhưng nàng ta không biết chuyện mà Tần Như Lương không tha thứ đã sớm không còn là chuyện kia.

Sau khi Tần Như Lương trở về, Liễu Mi Vũ đã được thả khỏi Phù Dung Uyển.

Tần Như Lương ngày hôm đó đi ra ngoài không phải đi làm việc mà là đi đến khu phố hoa.

Bây giờ là ban ngày, Minh Nguyệt Lâu vẫn chưa quá đông đúc.

Nhìn thấy Tần Như Lương đi tới, quản sự ở cửa liền hỏi: "Công tử có muốn gọi cô nương nào không? Giờ này nhiều cô nương đều đang nghỉ ngơi".

Tần Như Lương dừng lại một chút rồi nói: "Ta tìm Hương Phiến".

Một lúc sau hắn ta được dẫn vào một căn phòng.

Sau đó liền có một người phụ nữ trang điểm rất đậm tiến vào hầu hạ.

Tần Như Lương nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, khi người phụ nữ nhìn thấy bộ dạng của hắn ta thì toàn thân cứng đờ.

Nhưng nàng ta lăn lộn ở chốn này đã lâu, nụ cười trên môi đã sớm không còn, khóe mắt khô khốc còn có chút ươn ướt.

Đã lâu không gặp, người phụ nữ trước mặt khiến Tần Như Lương cảm thấy xa lạ, bộ dáng này không hề giống với Hương Phiến tươi đẹp trước đây.

Tần Như Lương nhớ tới chính mình là người nhất định muốn đẩy nàng ta tới nơi này.

Bây giờ, hắn mới đột nhiên nhận ra rằng trước đây mình đã làm qua không ít chuyện vô liêm sỉ.

Hương Phiến tiếp đãi Tần Như Lương như một vị khách, hai người ngồi xuống nói chuyện với nhau.

Khi Tần Như Lương nhắc đến chuyện muốn chuộc thân cho nàng ta, nàng ta chỉ cười từ chối: "Thời điểm ta cần giúp đỡ nhất đã trôi qua rồi. Bây giờ ta sống rất khá, tướng quân không cần phải bận tâm. Chuyện chuộc thân, ta cũng sẽ tự mình làm lấy".

Sống ở nơi này đã dạy cho nàng ta biết cách uốn mình theo người, khoe khoang phong tình, chỉ có như vậy thì mới có thể giúp bản thân ít chịu đau khổ một chút. Trinh tiết liệt nữ gì tới nơi này cuối cùng cũng chỉ có thể lưu lạc thành phụ nữ phong trần.

Khi Tần Như Lương đi vắng, Hương Lăng không thể giữ nổi Liễu Mi Vũ, để nàng ta cầm một cây kéo chạy ra khỏi Phù Dung Uyển chạy thẳng tới Trì Xuân Uyển.

Lúc đó Thôi thị đã che chắn ở phía trước, cho dù Liễu Mi Vũ cố hết sức cũng không thể đến gần Thẩm Nguyệt được.

Ngọc Nghiên nhìn thấy cây kéo sắc bén trong tay Liễu Mi Vũ thì sợ rằng nàng ta sẽ làm bị thương người khác hoặc lại bày ra màn kịch cay độc nào đó để tướng quân hiểu lầm, liền nói: "Liễu thị, cô muốn làm gì! Bỏ cây kéo trong tay cô xuống ngay đi!"

Dung nhan của Liễu Mi Vũ gầy yếu, đôi mắt ngấn lệ tràn đầy sự căm ghét Thẩm Nguyệt.

Nàng ta nghe thấy vậy liền nở nụ cười nói: "Các ngươi không phải đang rất đắc ý hay sao? Bây giờ lại biết sợ rồi à?", nàng ta cầm cây kéo chỉ vào Thẩm Nguyệt rồi nói: "Tiện nhân, ngươi dám cướp đi nam nhân của ta, ta phải rạch mặt ngươi một lần nữa để cho ngươi biến thành quái vật xấu xí".

Thẩm Nguyệt đứng dưới mái hiên, thản nhiên nhìn nàng ta nói: "Nhị nương, không cần ngăn cản nàng ta, cứ để nàng ta tới đây".

Thôi thị chần chờ một chút nhưng vẫn làm theo.

Ngay sau đó Liễu Mi Vũ đã điên cuồng cầm kéo đâm về phía Thẩm Nguyệt.

Khi nàng ta tiến đến phía trước, Thẩm Nguyệt thậm chí còn không cần dùng sức đã có thể nắm chặt lấy cổ tay mảnh mai của nàng ta rồi bẻ ra phía sau lưng.

Thẩm Nguyệt nhướng mày, mặt không biến sắc cắm cây kéo vào lòng bàn tay Liễu Mi Vũ khiến cho Liễu Mi Vũ ngay lập tức hét lên đau đớn.

"Ngươi thế này mà còn muốn rạch mặt ta? Đã hai năm trôi qua mà ngươi không có chút tiến bộ nào hay sao?"

Sắc mặt Liễu Mi Vũ tái nhợt, nàng ta cắn môi, vặn vẹo nói: "Ngươi dám làm như vậy với ta, tướng quân... tướng quân nhất định sẽ không tha cho ngươi..."
Chương 440: Chiêu bài cũ

Thẩm Nguyệt nở nụ cười nhàn nhạt lạnh lùng nói: "Ngươi đã tự mình đến gây hấn mà còn muốn ta khách sáo với ngươi hay sao?"

"Mi Vũ, ta đã cứu mạng Tần Như Lương mấy lần nhưng ta không hề mong hắn ta báo đáp, còn ngươi thì sao? Ngươi yêu hắn đến thế, vậy thì ngươi đã làm được gì cho hắn chưa?"

"Ngươi chỉ biết để hắn ta giúp ngươi, cứu ngươi, che chở cho ngươi, để hắn ta cúi đầu trước mặt người khác vì ngươi, khiến hắn ta mất đi tôn nghiêm của mình, thâm chí ngươi còn phản bội lòng trung thành của hắn ta để cứu đại ca của mình, đó có phải là cách ngươi yêu hắn ta hay không?”

Tình yêu của ngươi giống như con giòi đục khoét xương cốt, chỉ hận không thể đục khoét hết tất cả, phải không? Ngươi muốn hắn ta rơi xuống vực sâu, không còn nơi nào để quay đầu, phải không?"

Liễu Mi Vũ cứng miệng không nói nên lời.

Sau đó nàng ta lại nước mắt lưng tròng, nói với vẻ cực kỳ uất ức: "Tất cả đều là do ngươi, Thẩm Nguyệt, chính ngươi đã hại chàng trở nên như thế này!"

“Quên đi, nói chuyện với ngươi chẳng khác gì đàn gảy tai trâu”, Thẩm Nguyệt nói: “Ta không định làm khó dễ ngươi, nhưng có vẻ như nếu như một trong hai chúng ta không có người gục ngã trước thì ngươi tuyệt đối sẽ không dừng lại".

Nói rồi, Thẩm Nguyệt buông tay đẩy Liễu Mi Vũ ra.

Liễu Mi Vũ ngay lập tức yếu ớt ngã xuống đất. Nàng ta nhìn đôi bàn tay đẫm máu của mình mà khóc rống.

Thẩm Nguyệt nghe tiếng bước chân bên ngoài sân thì lãnh đạm nói: "Chắc là tướng quân đã trở về, nếu có chuyện gì bất bình thì ngươi có thể tranh thủ mà nói với hắn ta".

Liễu Mi Vũ bật khóc rồi hít một hơi thật sâu, mục đích nàng ta đến đây hôm nay là để cho Tần Như Lương nhìn thấy bộ mặt thật của Thẩm Nguyệt!

Cho nên nàng ta chưa thể thua, cho dù đau đớn thế nào thì nàng ta cũng phải cố gắng chịu đựng!

Liễu Mi Vũ cắn môi, cầm chiếc kéo với bàn tay run rẩy, nhịn đau rút nó ra khỏi lòng bàn tay còn lạ.

Cảnh tượng đó đáng sợ đến mức khiến Ngọc Nghiên cũng không thể nhìn thẳng.

Sau đó Liễu Mi Vũ run run dùng kéo cắt y phục trên người rồi dây máu ra đầy người.

Thấy vậy, Ngọc Nghiên liền biết nàng ta muốn làm gì, lập tức tiến lên ngăn cản.

Thẩm Nguyệt ngăn lại: "Mặc kệ nàng ta, muốn diễn thế nào cũng được".

Đây là lần thứ hai Liễu Mi Vũ sử dụng chiêu thức tương tự.

Lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta trong bộ dang y phục rách rưới, Tần Như Lương chẳng nói chẳng rằng đã ngay lập tức xông đến Trì Xuân Uyển rồi tấn công Thẩm Nguyệt một cách tàn nhẫn.

Lần này Liễu Mi Vũ thậm chí còn đối xử tàn nhẫn hơn với chính mình. Liệu Tần Như Lương sẽ làm gì khi hắn ta nhìn thấy cảnh này?

Liễu Mi Vũ nở nụ cười hung ác với Thẩm Nguyệt, gương mặt đầy máu và nước mắt đang nói: "Lần này ta nhất định sẽ giết chết ngươi".

Nàng ta đối xử với bản thân mình tàn nhẫn bao nhiêu cũng chứng minh rằng nàng ta căm ghét Thẩm Nguyệt bấy nhiêu.

Chẳng mấy chốc mà hai tay của Liễu Mi Vũ đã dính đầy máu tươi của chính mình, biến bản thân thành kẻ đầy thương tích trước mặt Thẩm Nguyệt, máu trên mặt đều là do nàng ta dùng máu trên vết thương dây ra khắp áo quần rồi dây lên mặt, trông nàng ta vô cùng chật vật yếu ớt.

Nàng ta dùng cách tự hại mình này đến hãm hại Thẩm Nguyệt khiến cho Ngọc Nghiên vô cùng phẫn nộ và khinh thường, liền hét lớn với Liễu Mi Vũ: "Tiện nhân nhà ngươi! Ngươi cho rằng dùng thủ đoạn dơ bẩn này là có thể khiến cho tướng quân tin tưởng ngươi hay sao, ngươi đừng nằm mơ".

Liễu Mi Vũ thở hổn hển, cười đến chảy nước mắt nói: "Nếu như đã không thể thì ngươi còn sợ cái gì chứ? Ngươi vẫn đang sợ tướng quân tin tưởng ta mà không tin tưởng ả ta, bởi vì tướng quân tin ta thì có thể đưa ả ta vào chỗ chết".

Ngọc Nghiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đúng là một ả tiện nhân lòng dạ rắn rết".

“Ha ha ha, như nhau cả thôi!”, Liễu Mi Vũ nhìn Thẩm Nguyệt nói gằn từng chữ: "Cho dù ta có chết thì cũng sẽ kéo theo ngươi chết chung!"

Liễu Mi Vũ nói xong thì run rẩy ném chiếc kéo dính máu xuống đất, lại khóc rống lên vì đau đớn.

Đây là bằng chứng chứng minh Thẩm Nguyệt đã làm tổn thương nàng ta!

Khi Tần Như Lương bước vào Trì Xuân Uyển, những gì mà hắn ta nhìn thấy chính là cảnh Liễu Mi Vũ người đầy vết thương.

Nàng ta phủ phục trên mặt đất, dường như còn không đứng dậy nổi, trên mặt đất là những mảnh y phục của nàng ta rơi lả tả, bên cạnh còn có một cây kéo dính đầy máu.

Tần Như Lương hít một hơi, lồng ngực phập phồng, sắc mặt biến đổi mấy lần.

Cưng chiều Liễu Mi Vũ suốt ngần ấy năm, Tần Như Lương đã hình thành thói quen trong tiềm thức luôn muốn bảo vệ nàng ta.

Nhìn thấy bộ dạng của nàng ta lúc này, hắn ta gần như không thể kiềm chế được bản thân, muốn chạy tới ôm Liễu Mi Vũ vào lòng để an ủi nàng ta, sau đó sẽ truy ra hung thủ đã hại nàng ta.

Nhưng sau khi Tần Như Lương bước nhanh hai bước thì bước chân của hắn ta đột nhiên dừng lại.

Cuối cùng thì hắn ta cũng đã nhịn xuống. Hơn nữa bây giờ hắn ta đã trở nên cực kỳ tỉnh táo, từ bây giờ hắn ta sẽ không bao giờ bị loạn trí vì sự yếu đuối mà Liễu Mi Vũ thể hiện ra nữa.

Lúc này không còn giống như trước.

Liễu Mi Vũ nhìn thấy Tần Như Lương không xông tới ngay lập tức mà đứng yên ở đó với vẻ mặt phức tạp thì lập tức bật khóc nói: "Tướng quân cứu ta... xin tướng quân cứu Mi Vũ..."

Nàng ta chỉ vào Thẩm Nguyệt tố cáo: "Nàng ta, nàng ta muốn giết Mi Vũ... nàng ta đã làm cho Mi Vũ thành ra thế này! Nàng ta còn nói... nàng ta muốn rạch mặt Mi Vũ..."

Bất cứ ai nhìn thấy tình huống này cũng đều sẽ nghĩ rằng Liễu Mi Vũ là nạn nhân, còn Thẩm Nguyệt cùng nha hoàn và bà tử mới là những người gây ra tội ác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK