Nàng duy trì tư thế, quên cả cử động, còn nghĩ chính mình như một người tuyết.
Chỉ có luồng khí trắng thoát ra từ hơi thở của nàng mới có thể chứng minh được rằng nàng vẫn đang sống.
Cả nàng và Tô Vũ đều đang sống, nàng có thể cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ thân thể lạnh lẽo của hắn, nhưng không có ai cử động.
Cằm của Thẩm Nguyệt đặt trên vai hắn, vòng eo của nàng thì bị Tô Vũ ôm vào trong lòng.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới ngày đó ở trong ngõ nhỏ hắn cũng ôm nàng chặt như thế này.
Kỳ thật nàng cũng không muốn rời khỏi, chỉ cảm thấy quá bối rối.
Thẩm Nguyệt đưa tay lên muốn đẩy vai Tô Vũ.
Nàng nghĩ rằng mình có lẽ sẽ giống như lần trước vậy, cho dù có tiếp tục rung động thì cũng có thể không chút do dự đẩy hắn ra.
Nhưng sau khi im lặng một lúc lâu, hẳn là do đã uống quá nhiều cho nên nàng lại không đẩy Tô Vũ ra.
Vì dằn vặt trong lòng, bàn tay nàng lại siết chặt thành nắm đấm.
Nàng chậm rãi di chuyển bàn tay của mình vòng qua cổ hắn, nắm chặt lấy vạt áo của hắn sau đó dùng sức ôm chặt lấy hắn.
Tô Vũ dừng lại một chút, có hơi kinh ngạc, một làn sóng ngầm mãnh liệt dâng lên trong lòng.
Thẩm Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi tiến đến gần cổ hắn lẩm bẩm: "Có phải ngươi cố tình chơi đàn nhanh để khiến cho ta té ngã rồi ôm ngươi thế này không?"
"A Nguyệt, ta đã nói rồi, rượu thơm cũng là rượu, nên uống ít một chút".
Thẩm Nguyệt cười nhẹ nói: "Đúng vậy, ta say rồi, ngươi không cần nghiêm túc, ta cũng sẽ không nghiêm túc, mối quan hệ giữa chúng ta cũng không nghiêm túc. Ngươi đã từng nói ta lạnh ngươi cũng lạnh cho nên hoàn toàn có thể ôm nhau một cái".
"Ta đã từng nói".
“Ta thừa nhận cái ôm của ngươi khiến ta có chút nghiện”, Thẩm Nguyệt nói: “Nhưng ta có thể kiềm chế bản thân”.
"Tại sao phải kiềm chế?"
Thẩm Nguyệt nghiêng đầu dựa vào vai hắn, cảm nhận hơi thở của hắn, cảm thấy trái tim mình như được lấp đầy bởi một thứ gì đó.
Nàng mỉm cười, thản nhiên nói: "Nếu như ta không biết chuyện xưa của ngươi thì có khi ta còn nghĩ là ngươi đang nghiêm túc, nếu như ngươi chỉ là một người bình thường thì có lẽ ta đã..."
Đã để bản thân thích hắn.
Chỉ có điều nàng không thể nói ra, không biết Tô Vũ có thể hiểu được không.
Tô Vũ cúi đầu xuống nói với nàng: "Có tình cảm cần phải kiềm chế, cô như vậy, ta cũng như vậy. Cô nói cô với ta là bạn bè, cô có thể chấp nhận thường xuyên gặp gỡ ta, tại sao bây giờ cô lại trốn ta?"
“Trốn?”, Thẩm Nguyệt ngây người hỏi: “Ta tại sao phải trốn ngươi?"
Thẩm Nguyệt từ từ nhớ lại rồi nói: “Ý ngươi là chuyện ta đã đã bỏ chạy khi ngươi nhìn thấy ta uống rượu với Hạ Du đêm đó sao? Chỉ là vì ta sợ ngươi sẽ tức giận giống như lúc ta tới Minh Nguyệt Lâu vậy, nhưng ta chỉ giả vờ uống rượu với hắn ta thôi, trước giờ ta chưa từng uống rượu".
Tô Vũ nheo mắt nói: "Vậy thì tại sao đêm nay cô không muốn gặp ta?"
“Tô Vũ, tuyết đang rơi dày đặc”, nàng lơ đãng ôm lấy đầu hắn, giúp hắn phủi tuyết trắng trên tóc.
"Đúng vậy, ta lạnh quá".
Thẩm Nguyệt nói: "Vậy mà ngươi còn không chịu đứng lên?"
"Khi lạnh ta chỉ muốn ôm chặt hơn", Tô Vũ vừa nói lại vừa ôm chặt nàng hơn, cứ như thể muốn dán nàng vào lồng ngực của hắn.
Cây đàn bên cạnh có chút lẻ loi. Bông tuyết rơi xuống dây đàn, chỉ trong chốc lát liền bị dây đàn cắt làm đôi rồi chìm xuống bên dưới, tản ra ánh sáng bóng loáng.
Những đầu ngón tay của Thẩm Nguyệt vuốt ve những đường vân trên vạt áo của hắn, nhẹ giọng nói: "Nghe nói trước đây vì để cứu ta ngươi đã phải dùng tới rất nhiều thủ đoạn, bàn tay sạch sẽ của ngươi cũng đã nhuộm không ít máu tươi".
Tô Vũ ngẩn người, lập tức có chút buồn bực nói: "Cô cảm thấy ta rất xấu xa sao?"
Thẩm Nguyệt nói: "Ta chỉ cảm thấy có chút đau lòng. Ta cảm nhận được vị đại học sĩ mà ta nhìn thấy đang dạy học trong viện thái học qua hàng cây ngô đồng ngày ấy đã vì ta mà đánh mất chính bản thân mình".
Thật lâu sau, Tô Vũ mới trầm giọng nói: "A Nguyệt, cô phải biết, chỉ có tìm về cô thì ta mới có thể tìm thấy bản thân chân thật của ta".
Thẩm Nguyệt cảm thấy sống mũi có chút chua xót, nàng hỏi: "Có phải rất vất vả hay không?"
"Ta đã từng nói trên con đường này ta đã sớm quên mất cái gì gọi là vất vả rồi".
"Cho nên việc ngươi ôm ta nhiều thêm một cái cũng không đáng để chỉ trích nặng nề", Thẩm Nguyệt nói: "Có đôi lúc ta cũng muốn trở về quá khứ để xem ngươi là gì của ta, càng muốn biết ngươi đã từng vì ta làm những việc gì, nhưng lại có đôi lúc ta lại không muốn biết bởi vì ta rất sợ".
Người quen biết Tô Vũ không phải là nàng.
Người quen biết hắn là Thẩm Nguyệt trước đây.
Người mà hắn ngày đêm tâm niệm trong lòng lại càng không phải là nàng.
Những chuyện mà bọn họ cùng nhau trải qua nàng chưa từng tham gia vào, chuyện đó khiến cho nàng cảm thấy có chút tiếc nuối, lại càng có chút không cam lòng.
Tô Vũ nói: "Nếu như đã có thể quên thì cứ vĩnh viễn quên đi. Ta cũng không muốn cô nhớ lại làm gì".
Một chút tiếc nuối cùng không cam lòng duy nhất còn sót lại trong nàng đều đã bị một lời nói của Tô Vũ quét đi sạch sẽ.
Thẩm Nguyệt cong môi, vô tâm vô phế nói: "Đã quên thì cứ quên đi, dù sao từ khi về phủ tướng quân thì Thẩm Nguyệt ta mới xem như sống lại, đó mới là điểm bắt đầu của ta, những chuyện trước kia trải qua với ngươi xem như là phủi sạch sẽ đi".
Sau đó trời đổ tuyết lớn, cả hai người mới rời khỏi mạn thuyền vào trong.
Sưởi ấm với ngọn lửa bên trong một chút thì bọn họ liền cảm thấy ấm áp trở lại, tuyến bên ngoài cũng đã ngừng rơi.
Thời gian cũng đã muộn, Thẩm Nguyệt và Liên Thanh Châu hẹn ngày hôm sau sẽ quay lại để đánh giá con thuyền rồi bọn họ xuống thuyền về phủ ngay trong đêm.
Người đi ra ngoài du ngoạn đã dần tan, chỉ còn lại một con phố vắng tanh.
Chẳng qua trong các phủ đệ vẫn rất vui vẻ náo nhiệt, pháo trúc liên tục nổ giòn giã, thanh âm vang lên xa gần không dứt.
Tô Vũ đưa Thẩm Nguyệt về phủ như thường lệ.
Chân Thẩm Nguyệt giẫm lên lớp tuyết mỏng mềm mại, để lại dấu chân dài trên mặt tuyết.
Tô Vũ cầm một chiếc ô trong tay nhưng chưa mở nó ra, đề phòng trên đường đi lại có tuyết rơi.
Trên đường vẫn còn thưa thớt người đi bộ, tất cả đều đang vội vã chạy về nhà giống như Thẩm Nguyệt.
"Ngươi đưa ta về làm gì, ta vẫn biết đường về nhà mình", Thẩm Nguyệt vừa đi vừa chậm rãi nói.
Tô Vũ nói: "Ta cảm thấy cô còn chưa tỉnh rượu, không yên tâm để cô một mình trở về".
Thẩm Nguyệt quay đầu lại cười với hắn rồi nói: "Lúc ta không uống rượu ngươi cũng nói là không yên tâm, vậy đến khi nào thì ngươi mới yên tâm đây?"
Tô Vũ hạ tay xuống, tay áo nhẹ nhàng tiến lại gần nàng.
Sau đó hắn lặng lẽ nắm tay Thẩm Nguyệt, cảm thấy bàn tay của nàng có chút lạnh.
Thẩm Nguyệt muốn rút tay ra nhưng không rút được.
Tô Vũ nhẹ giọng nói với nàng: "Sau này cô không cần phải trốn ta, nếu như cô đã muốn xem ta là bạn bè thì cứ xem ta là bạn bè, chỉ cần không làm kẻ thù thì làm gì cũng được, cho dù làm người xa lạ cũng không sao".