Ngọc Nghiên nghĩ lại, đúng nha, nhỡ đâu tướng quân không chịu để yên, đến lúc đi về tướng quân lại đến tìm công chúa gây rối thì sao?
Xem ra là ở lại vẫn thỏa đáng hơn.
Phòng ở mà Liên Thanh Châu chuẩn bị là một đình viện độc lập, trong viện có tường vi thơm ngát, gió khẽ thổi qua, vô cùng thoải mái.
Mọi đồ vật trong phòng đều được chuẩn bị ổn thỏa, đẩy cửa sổ ra liền thấy hoa tường vi bò đầy hàng rào.
Ngọc Nghiên hái chút cánh hoa, định dùng để tắm cho Thẩm Nguyệt.
Ngọc Nghiên thấy mọi thứ đều được chuẩn bị tỉ mỉ, không khỏi nói: “Công chúa, nô tỳ luôn cảm thấy Liên công tử lúc nào cũng chuẩn bị mọi thứ chu đáo cho công chúa, đến cả quần áo ngủ cũng đã chuẩn bị xong xuôi”.
Đó là một bộ váy bằng gấm vóc màu trắng, kiểu dáng rất đúng quy củ.
Hạ nhân đã nhanh chóng đổ nước nóng đầy thùng tắm, Ngọc Nghiên đổ cánh hoa lên trên, mùi thơm lập tức tràn ngập.
Trời ban ngày nóng nực, khó tránh khỏi đổ mồ hôi, nếu buổi tối không tắm rửa thì Thẩm Nguyệt rất khó mà ngủ yên được.
Thẩm Nguyệt ngâm vào nước, nhắm mắt dưỡng thần, nói: “Không thể phủ nhận hắn là một người chu đáo”.
“Nô tỳ nghi ngờ… Liên công tử thích công chúa hay sao ấy?”
“Hả?”, Thẩm Nguyệt mắc cười nói: “Sao ngươi lại nghi ngờ như thế?”
Ngọc Nghiên đỏ mặt: “Thì nô tỳ cũng chỉ tiện mồm nói vậy thôi ạ”.
“Ngọc Nghiên, ngươi đang yêu đấy à?”, Thẩm Nguyệt vuốt gương mặt tròn của Ngọc Nghiên, cười hỏi.
Ngọc Nghiên sưng mặt giải thích: “Công chúa đừng trêu nô tỳ, nô tỳ còn lâu mới thế!”
“Còn bảo là không, ngươi xem mặt ngươi đỏ như quả táo ý”.
“Nô tỳ, nô tỳ chỉ đang nghĩ cho hạnh phúc chung thân của công chúa thôi!”
Nói chuyện vài câu, Ngọc Nghiên cũng quên đi lời nghi ngờ kia. Thấy Thẩm Nguyệt mệt mỏi, tắm xong mặc quần áo ngủ, Ngọc Nghiên dìu nàng lên giường nằm.
Ngọc Nghiên treo màn đuổi muỗi xong thì mới ghé vào bên giường quạt cho Thẩm Nguyệt: “Công chúa yên tâm đi ngủ đi ạ, nô tỳ sẽ ở đây trông coi”.
Thẩm Nguyệt nhìn đôi mắt trong veo như nước của tiểu nha đầu, khẽ nói: “Viện này mát mẻ, không cần phải quạt cho ta cả đêm đâu, ngươi cũng ngủ đi. Buổi đêm cần gì ta sẽ gọi”.
Lúc ở Trì Xuân Uyển, Thẩm Nguyệt không quen để Ngọc Nghiên gác đêm cho nàng, tối ngủ ngon thì sáng mới có tinh thần chứ.
Trước mắt phòng bên cạnh cũng có chỗ ngủ cho Ngọc Nghiên, nàng ta chỉ cần tắm rửa một chút là đi ngủ được ngay.
Ngọc Nghiên không yên lòng, Thẩm Nguyệt buồn cười nói: “Ngươi không sợ ban đêm ta lật người, mở mắt thấy có một cái đầu nằm sấp bên giường, sẽ bị dọa sinh non à?”
Ngọc Nghiên trừng mắt: “Công chúa đừng nói mấy lời không may mắn đó chứ”.
Giữa hai gian phòng có một bức tường, Thẩm Nguyệt cần gì thì cứ gõ vách tường là được. Ngọc Nghiên bây giờ mới chịu đi sang bên cạnh nằm ngủ.
Bên tường có một cánh cửa sổ, gió đêm thổi vào, quét đi cái nắng mùa hè.
Thẩm Nguyệt ban ngày chơi đùa quá sức trong phòng bếp, từ từ nhắm mắt, chỉ trong chốc lát liền ngủ say.
Sau khi đưa Thẩm Nguyệt đi nghỉ, chỉ còn lại một bàn đầy đồ ăn chưa được động đũa. Liên Thanh Châu vẫn ngồi trong sảnh như cũ, giống như đang chờ người.
Cho đến khi quản gia chạy vào nói: “Công tử, Tô đại nhân tới”.
Liên Thanh Châu đứng dậy chào đón, vừa đi ra cửa thiện phòng liền thấy dưới ánh trăng nhàn nhạt có một người đàn ông mặc áo đen, chậm rãi từ trong bóng đêm đi ra.
Trước thiện phòng có một con đường hoa, chàng đi giữa con đường, gió đêm thổi lất phất góc áo kết hợp với tóc đen trên vai làm nổi bật gương mặt yên tĩnh trí viễn, mỹ mạo vô song của hắn.
Lông mày xếch lên, đôi mắt thon dài, ngẩng đầu lên có thể thấy ánh mắt như ẩn chứa vô số ngôi sao, không có gợn sóng mà lại sâu thẳm vô biên.
Hắn đi từng bước lên bậc thang của thiện phòng, ánh nến chiếu sáng thân hình chàng. Dưới ánh sáng, hắn như một bức tượng điêu khắc từ ngọc vàng cao cấp, vô cùng tinh mịn và hoàn mỹ.
Liên Thanh Châu đưa tay vái chào: “Học trò bái kiến sư phụ”.
Không ai ngờ rằng, sư phụ mà hắn tôn kính nhất ại là người đàn ông trẻ tuổi đến thế. Nhìn chàng chỉ lớn hơn Liên Thanh Châu mấy tuổi, mỗi một cử động đều ưu nhã quý khí, thành thục chững chạc.
Tô Vũ đứng ở bên cạnh khung cửa, thản nhiên nhìn thiện phòng, nói: “Hôm nay có việc xã giao nên ta đến muộn một chút, người đâu rồi?”
Liên Thanh Châu nói: “Công chúa bây giờ có lẽ đang ngủ trong viện rồi ạ”.
Tô Vũ nhìn vào bánh gato được điểm xuyết bởi quả anh đào trên bàn, Liên Thanh Châu bất đắc dĩ nói: “Đây là công chúa tự làm, nói là bánh sinh nhật cho học trò ạ”.
“Nàng đối xử với ngươi rất tốt nhỉ”.
Liên Thanh Châu nghiêm túc nói: “Công chúa chỉ coi học trò là bạn”.
Tô Vũ đứng bên cạnh bàn, hạ mắt nhìn xuống, nhặt một miếng gato nhỏ ăn thử, không chê không khen.
Liên Thanh Châu hợp thời nói: “Công chúa đang nghỉ ở Tường Vi Viện, sư phụ có thể đến thăm nàng ạ”.
Nhìn Tô Vũ trong nháy mắt biến mất, Liên Thanh Châu nhẹ nhàng thở phào.
Cũng may tối nay công chúa đồng ý ở lại, nếu không sư phụ tới mà không gặp được người thì chẳng phải là phí công chuẩn bị hay sao?
Trong Tường Vi Viện, gió đêm thổi mang theo chút hương hoa, bên trong còn xen lẫn một mùi trầm hương như có như không, dừng lại ở trong phòng Thẩm Nguyệt.
Căn phòng im ắng, người trên giường đang ngủ rất bình yên, không hề bị đánh thức. Cái bụng nhỏ nhô lên khiến nàng trông càng thêm trưởng thành quyến rũ, bên trong là một sinh mạng nhỏ đang được nuôi dưỡng.
Thẩm Nguyệt lúc ấy đang mơ màng nghĩ, nên đóng cửa sổ trước khi ngủ mới phải.
Chứ cơn gió này tự do quá, nó mang theo một xúc cảm lành lạnh khẽ phớt qua gương mặt và bờ môi nàng, ẩn chứa ý vị triền miên lượn quanh.
Cơn gió nhẹ như ngón tay kia vuốt tóc bên tai nàng, nhẹ nhàng đi tiếp đến sau tai rồi dừng lại trên trán của nàng.
Thẩm Nguyệt có chút sa vào trong đó.
Ước chừng là gió kia dừng trên mặt nàng quá lâu, đến mức như có người đang nhẹ nhàng vuốt ve nàng.
Thẩm Nguyệt đột nhiên giật mình, đầu óc vốn đang ngủ say bỗng tỉnh táo lại.
Nàng mở mắt ra, trái tim đập liên hồi.