Thẩm Nguyệt tức giận nói: "Ngươi không sợ bị phát hiện đi cùng với ta hay sao, ngươi điên rồi sao, ngay giữa ban ngày ban mặt mà muốn cùng ta đi dạo? Ngươi hoàn toàn không sợ bị người ta phát hiện ra sao?"
Đây chính là sự lo lắng của Thẩm Nguyệt.
Nếu như Tô Vũ không phải là quan viên trong triều mà chỉ là một thương nhân giống như Liên Thanh Châu thì nàng cũng sẽ không cảm thấy cố kỵ.
Nhưng Tô Vũ thì không.
Những lời mà hắn nói đêm đó nàng đều nhớ rõ.
Mặc dù không biết vì lý do gì, tuy hắn chỉ là một đại học sĩ nhưng từ trong lời nói của hắn nàng có thể mơ hồ hiểu được hoàng đế đang đề phòng nàng cũng như đang đề phòng hắn.
"Ta sợ chứ, nhưng nhớ mà không được gặp thì chẳng khác nào cách biệt xuân thu".
Trong lòng Thẩm Nguyệt khẽ dao động, lông mày hơi nhíu lại: "Mẹ kiếp, ngươi đang tán tỉnh ta?"
"Tán tỉnh?", Tô Vũ nheo mắt nói: "Vậy cô có xiêu lòng không?"
“Không!”, Thẩm Nguyệt dứt khoát nói: “Được rồi, bây giờ ngay cả xe của kẻ bắt cóc ta cũng ngồi lên rồi, ngươi mau nói cho ta biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Người sống ở đó bây giờ đang ở đâu?"
Tô Vũ hỏi: "Cô muốn tìm người nào?"
Thẩm Nguyệt nói: "Chính là đại phu đã chữa trị cho Liễu Mi Vũ trong phủ tướng quân".
"Đại phu đó là ai chứ?"
Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi rồi nói: "Tô Vũ, đừng nói với ta là ngươi không biết gì".
Tô Vũ nở nụ cười đầy ẩn ý nói: "Có lẽ là ta biết cô đang tìm người nào".
"Không phải ngươi đã nói, chỉ cần ta đi theo ngươi thì ngươi sẽ nói cho ta biết kẻ đó đang ở đâu hay sao?"
"Đúng, nhưng ta chỉ có thể nói cho cô biết rằng ta cũng không biết kẻ đó đã đi đâu".
Thẩm Nguyệt lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn rồi lãnh đạm nói: "Tô Vũ, ngươi bớt nói nhảm đi, nếu như ngươi không biết thì sao lại đột ngột xuất hiện bên ngoài nhà của kẻ đó? Kỳ thật ngươi đã sớm đợi ở đó rồi có đúng không?"
"Không phải ta đã nói rồi sao, ta chỉ tình cờ đi ngang qua mà thôi".
Thẩm Nguyệt bất thình lình dí sát vào mặt hắn rồi nhỏ giọng hỏi: "Ta đã nhìn thấy vết máu trong căn phòng đó, ngươi đã giết chết đại phu đó rồi à?"
Tô Vũ nghiêm trang nói: "Có trời đất làm chứng, ta không bao giờ giết người bừa bãi".
Thẩm Nguyệt nhếch miệng nói: "Tô Vũ, ta đã tận mắt chứng kiến ngươi giết người không chớp mắt".
Tô Vũ ngả người ra sau, thở dài nói: "Haiz, bị người khác nắm nhược điểm ở trong tay thì không tốt".
"Có phải là ngươi đã giết đại phu đó rồi hay không?"
"Ta thật sự không biết gì cả. Có lẽ đại phu đó đã bị kẻ thù của mình đuổi giết chứ sao ta có thể là một kẻ hung ác như vậy được?"
Thẩm Nguyệt vừa định nói thêm thì chiếc xe ngựa lại đột nhiên xóc nảy.
Nàng hoàn toàn bất ngờ, ngay lập tức ngồi không vững mà ngã về phía Tô Vũ.
Tô Vũ ân cần đỡ nàng vào lòng, nhẹ nhàng thì thầm vào tai nàng: "Cô xem cô kìa, cô bảo ta nói nhưng khi ta nói thì cô lại không tin, thế thì còn hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Thẩm Nguyệt hoàn toàn bị chọc giận, nàng đẩy Tô Vũ ra rồi nói: "Dừng xe! Ta phải xuống xe! Sao ta có thể đi dạo với một kẻ không ra gì, hết lần này đến lần khác lừa người được!"
Nhưng xe ngựa đã chạy ra khỏi cổng thành rồi, hiện tại đang chậm rãi chạy đến vùng ngoại ô.
Người đánh xe không nghe lời Thẩm Nguyệt nói mà chỉ tiếp tục cẩn thận đánh xe.
Thẩm Nguyệt mở cửa sổ muốn nhảy ra ngoài.
Tô Vũ nói: "Làm như vậy rất nguy hiểm. Cửa sổ này rất nhỏ, lỡ như bị kẹt lại thì phải làm sao đây?"
"..."
Đôi mắt của Tô Vũ dường như đang rơi vào ngực Thẩm Nguyệt, sau đó hắn lại nói: "Dù gì thì nó cũng lớn hơn một cỡ, nếu bị kẹt thì sẽ rất đau".
Thẩm Nguyệt: "A, chết tiệt".
Nói là đi dạo mùa thu nhưng dọc theo đường đi Thẩm Nguyệt không nhìn thấy ai khác đang đi dạo.
Thẩm Nguyệt rất hoài nghi Tô Vũ thật ra không muốn đưa nàng đi dạo đơn giản như vậy.
Lát sau xe ngựa dừng lại trước một ngọn núi, Thẩm Nguyệt xuống xe quan sát xung quanh, nàng thấy gió thu thổi qua những phiến lá phong nhuộm đỏ lưng chừng núi, phong cảnh đẹp không sao tả xiết.
Những chiếc lá phong tung bay trong gió, một số còn rơi xuống chân núi.
Thẩm Nguyệt đột nhiên cảm thấy ở ngọn núi này thì thời gian cũng thản nhiên như gió.
Nàng nói: "Vì nơi này có phong cảnh đẹp cho nên ta bỏ qua cho ngươi lần này".
Đường lên núi đã được mở rộng và sửa chữa để du khách có thể thuận tiện lên núi ngắm cảnh.
Nhưng không hiểu sao đường lên núi lại bị hàng rào gỗ che chắn, con đường uốn lượn bên trong đầy lá rụng rực rỡ nhưng không có ai đặt chân đến.
Thẩm Nguyệt tự hỏi: "Thảo nào kể từ khi rời khỏi thành ta không thấy có người nào đến đây dạo chơi, hóa ra lối đi đã bị chặn, sao lại như thế?"
Tô Vũ giơ tay kéo hàng rào gỗ trên mặt đất ra rồi xoay người vẫy tay với Thẩm Nguyệt nói: "Mau vào đi, khi vào ta sẽ nói cho cô biết".
Thẩm Nguyệt giật giật khóe miệng nói: "Chứ không phải sau khi ta đi vào thì ngươi sẽ lại nói mình không biết gì hay sao?"
Tô Vũ mỉm cười nói: "Lần này ta thật sự biết".
Mặc dù ngoài miệng tỏ ra khó chịu nhưng Thẩm Nguyệt vẫn chậm rãi bước vào.
Đã đến đây rồi, nếu như không đi tham quan một chút thì quả thật uổng phí.
Tô Vũ lại đặt hàng rào gỗ xuống để chặn lối đi lại.
Hắn phất tay với người đánh xe để người đánh xe quay đầu rời đi.
Thẩm Nguyệt giẫm lên những chiếc lá rơi khiến cho chúng phát ra những thanh âm giòn giã khe khẽ nghe rất vui tai.
Nàng nói: "Thảo nào ngươi không sợ bị người ta phát hiện đi cùng ta giữa thanh thiên bạch nhật, hóa ra chẳng có ai đến đây đi dạo cả".
Tô Vũ nói: "Trước đây có rất nhiều người vào thời điểm này trong năm đều lên núi ngắm lá phong, số lượng nhiều đến mức có thể lấp đầy đỉnh núi".
"Vậy tại sao bây giờ lại không thấy ai?"
Thẩm Nguyệt đang chậm rãi đi lên đỉnh núi, trong khi Tô Vũ đi sau lưng nhàn nhạt nói: "Bởi vì người ta nghe nói trên núi này có sói".
Thẩm Nguyệt lập tức cảm thấy ớn lạnh, quay đầu trừng mắt nhìn hắn nói: "Ngươi nói cái gì?"
Tô Vũ mỉm cười lặp lại: "Ta nói trên núi có sói".
Tiếng gầm của Thẩm Nguyệt vang vọng khắp ngọn núi: "Tô Vũ, tên khốn kiếp! Sao ngươi không nói sớm!"
"Nếu như ta nói sớm thì cô đã không chịu đến đây rồi".
"Ngươi chán sống thì kệ ngươi, đừng kéo ta vào! Không được, ta phải quay về!"
"Xe ngựa đã đi xa rồi".
"Ta sẽ đi bộ về!"
"Cùng lắm thì khi gặp sói ta che chắn ở phía trước cho cô, sói muốn ăn cũng sẽ ăn ta trước để cô có thời gian chạy trốn".
Chương 164: Càng đánh càng hăng
xTô Vũ nắm chặt tay Thẩm Nguyệt chậm rãi kéo nàng lên núi.
Người đi phía trước vô cùng vui vẻ trong khi người đi phía sau không hề tình nguyện.
Tô Vũ nhẹ giọng nói: "Cho dù trong núi này thật sự có sói thì chân núi cũng đã bị phong tỏa nhiều ngày như vậy, không có con mồi lên núi nên chắc chúng cũng chết đói hết cả rồi".
Thẩm Nguyệt âm lãnh nói: "Hay lắm, nếu như bọn chúng còn đang hấp hối, ngươi đưa ta lên núi chẳng khác nào cho bọn chúng một bữa ăn no nê, còn có thể cứu được đám sói đó một mạng".
"Những người thường lui tới nơi này du ngoạn đều là con cháu nhà giàu rất quý trọng mạng sống, vừa nghe nói có người gặp sói trên núi thì đã tin răm rắp rồi không dám tùy tiện đi lên núi nữa".
Thẩm Nguyệt ngẩn người.
Tô Vũ lại nói: "Quan phủ cũng sợ gây tổn hại đến tính mạng của người dân lên núi cho nên đã phong tỏa đường lên núi. Không bao lâu sau thì nơi này sẽ không còn ai tới nữa".
"Vậy rốt cuộc trên núi có sói thật hay không?"
Tô Vũ nói: "Đương nhiên là không, nếu không sao ta lại dẫn cô tới đây hẹn hò?"
Hắn hạ giọng ở nửa sau câu nên Thẩm Nguyệt không nghe rõ, vì vậy nàng liền hỏi: "Ngươi nói gì?"
Tô Vũ nghiêm túc nói: "Ta nói càng đi lên núi càng dốc, lát sau cô nhất định phải giữ chặt ta".
Phong cảnh trên núi rất đẹp, Thẩm Nguyệt đắm chìm trong đó, tất cả phiền muộn nàng có khi cãi nhau với Tô Vũ trước đó đều đã tan biến hết.
Rừng phong đỏ rực như lửa ở lưng chừng núi như phủ kín cả bầu trời và mặt đất.
Ánh sáng ban ngày lọt qua kẽ lá, nơi đây yên tĩnh đến lạ thường.
Y phục màu đen của Tô Vũ tung bay, búi tóc hơi vương vãi ra một vài sợi tóc chảy xuống vai đang tung bay trong gió vô cùng mềm mại.
Ngắm nhìn hồi lâu, trong thế giới mang màu đỏ rực lửa này dường như chỉ có duy nhất hắn mang màu sắc khác.
Đi sâu vào trong Thẩm Nguyệt lại nhìn thấy một mô đất bằng phẳng, cây cối giao nhau, chính giữa có dựng một cây cọc gỗ ba đầu sáu tay.
Lục tìm trong tiềm thức, Thẩm Nguyệt biết đó là một hình nộm bằng gỗ với các nhánh mô phỏng tay chân, thường được người luyện võ sử dụng để tập luyện hàng ngày.
Hơn nữa, trong tiềm thức của nàng cũng không cảm thấy hình nộm bằng gỗ này xa lạ.
Thẩm Nguyệt cảm thấy có chút mâu thuẫn, không nhịn được mà nhíu mày hỏi: "Hóa ra ngươi không đưa ta đến đây để thưởng ngoạn phong cảnh".
Tô Vũ bước tới, đưa tay sờ sờ hình nộm bằng gỗ rồi nói: "Cảm thấy có chút thất vọng rồi sao?"
Sau đó hắn quay lại rồi thì thầm vào tai nàng trong khi những chiếc lá đỏ đang bay: "Hay cô thích nói những chuyện lãng mạn với ta hơn?"
Thẩm Nguyệt nghiến răng, đột nhiên cảm thấy nắm đấm ngứa ngáy liền nói: "Ta thích đánh ngươi một trận hơn".
Tô Vũ nói: "Đến đây, nếu như cô đánh thắng được nó thì ta sẽ đánh với cô".
"Có gì mà khó, nó chỉ là một khúc gỗ không nhúc nhích, chỉ cần một cú đá là ta đã có thể hạ gục nó".
“Thật sao, vậy cứ thử xem”, Tô Vũ liếc mắt một cái, đầy ẩn ý nói.
Thẩm Nguyệt bước tới, ngay lập tức định đá vào hình nộm gỗ, nhưng không biết Tô Vũ đã giở trò quỷ gì khi đứng bên cạnh hình nộm gỗ, chỉ thấy hắn chạm vào nó một chút thì đã có cơ quan nào đó được kích hoạt.
Hình nộm bằng gỗ không có linh hồn đột nhiên lại trở nên linh hoạt, liên tục vươn những cành gỗ về phía Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt đánh không kịp liền hét lên: "Tô Vũ! Đồ ăn gian chết tiệt!"
Tô Vũ ngồi xuống đất, lấy ra một cây sáo trúc, nói: "Nó không hề mạnh, với năng lực của cô thì hẳn là có thể đánh bại được nó".
Sau đó hắn lại chậm rãi thổi lên một khúc nhạc, tiếng sáo nghe vô cùng du dương.
Trong lòng Thẩm Nguyệt trầm xuống, sao hắn lại biết nàng có võ?
Nhưng dĩ nhiên nàng không kịp nghĩ nhiều như vậy, những cành gỗ của hình nộm liên tục vươn về phía nàng, nếu như nàng không đánh lại thì sẽ bị nó đánh.
Thẩm Nguyệt ngưng thần, cũng không biết ra tay như thế nào, nhưng bản năng của cơ thể này nhanh hơn nàng tưởng tượng rất nhiều, nàng đã đón được đòn tấn công của hình nộm nhanh như chớp.
Đây là sự nhạy bén mà cơ thể nàng đã được tôi luyện trong một thời gian dài.
Những cành gỗ đánh vào tay chân nàng khiến cho Thẩm Nguyệt đau đến mức xương cốt đều run lên.
Nhưng một cuộc tấn công cường độ cao như vậy chẳng những không thể quét sạch ý chí của Thẩm Nguyệt mà ngược lại còn khiến nàng càng lúc càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Tiếng gió rít xen lẫn tiếng quyền cước, nàng thở không ra hơi, nắm tay đỏ bừng vì đánh trúng, gương mặt đổ đầy mồ hôi, nhưng càng chiến đấu thì nàng lại càng dũng mãnh hơn.
Một lúc lâu sau Thẩm Nguyệt đã không còn cảm thấy đau nữa, chỉ cảm thấy cử động của hình nộm gỗ càng lúc càng chậm chạp.
Có lẽ nàng đã hiểu tại sao mình lại mâu thuẫn như vậy.
Có lẽ trong quá khứ nàng đã chịu đựng vô số gian khổ, bỏ ra rất nhiều mồ hôi và công sức với hình nộm gỗ này.
Nhưng bây giờ không phải là quá khứ.
Thẩm Nguyệt vẫn cảm thấy mới mẻ với chuyện này, nàng không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, nhất định phải chiến đấu với đối thủ cho đến khi không còn sức chiến đấu nữa!
Dù đối thủ này chỉ là một hình nộm gỗ.
Nếu hôm nay nàng không đánh bại được nó thì những khó khăn mà nàng đã phải chịu đựng trong quá khứ sẽ trở thành uổng phí.
Cuối cùng Thẩm Nguyệt đã lần lượt đánh rớt những cành gỗ trên hình nộm, quyền cước của nàng vô cùng bá đạo, một cước cuối cùng của nàng đã khiến cho hình nộm ngã xuống đất gãy làm hai.
Vụn gỗ văng tung tóe nhưng Tô Vũ vẫn thản nhiên.
Thậm chí không có một chút dao động nào trong tiếng sáo của hắn.
Thẩm Nguyệt quay người đi về phía hắn, hơi thở vốn đã được điều chỉnh của nàng bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, nàng thở hổn hển đứng trước mặt Tô Vũ.
Đột nhiên nàng khom người, nắm lấy vạt áo của Tô Vũ rồi kéo hắn lên.
Tô Vũ nhìn nàng, sau đó nở nụ cười nhẹ rồi nói: "A Nguyệt, cô thật uy vũ".
Thẩm Nguyệt nhìn thẳng vào mắt hắn nói: "Bây giờ ta đã có thể đánh ngươi một trận chưa?"
Tô Vũ nói: "Có thể, nhưng để công bằng thì trước tiên phải kiếm cái gì cho cô ăn để lấy lại sức đã".
Tô Vũ đã quen thuộc với ngọn núi này, hắn đưa Thẩm Nguyệt băng qua rừng phong đến sườn đồi phía sau.
Ở nơi đó có một con suối lẳng lặng chảy xuôi, phát ra những tiếng róc rách vui tai.
Càng chảy thì dòng suối càng chảy xiết, cuối cùng chảy đến một mép vực rồi biến thành dòng thác.
Hơi nước ẩm mát bốc lên xộc thẳng vào mặt, Thẩm Nguyệt chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất bất phàm, bởi vì hơi nước bốc lên mà nàng thấy mình giống như đang ở trong sương mù mê ly dịu nhẹ.
Tô Vũ mang tới ít món ăn dân dã, sau khi rửa sạch bằng nước suối thì liền nổi lửa lên nướng.
Chương 165: Ta cũng không vội bị đánh
Thẩm Nguyệt tựa vào gốc cây lặng lẽ nhìn theo bóng dáng của hắn, động tác của hắn rất thuần thục nhẹ nhàng cứ như thể hắn đang làm một điều gì đó vô cùng tao nhã.
Trong một thời gian ngắn, không ai nói với ai câu nào.
Cả năm giác quan đều có thể cảm nhận được sự tĩnh lặng, cứ như thể chỉ cần mở miệng là sẽ phá vỡ sự tĩnh lặng này.
Về sau vẫn là Thẩm Nguyệt hơi ngẩng đầu, nhắm mắt dưỡng thần rồi lên tiếng trước: "Tô Vũ, làm sao ngươi biết ta biết võ công?"
Tô Vũ không nhìn lại, hắn đang bận nướng món ăn dân dã trong tay, nhẹ giọng nói một cách nghiêm túc: "Nữ nhân luyện võ không phải chuyện già quá kinh thiên động địa, ít nhất khi gặp nguy hiểm thì cũng có thể tự bảo vệ mình".
Thẩm Nguyệt vẫn nói đều đều: "Ta đang hỏi làm sao ngươi biết được, ngươi rõ ràng đang trả lời sai câu hỏi".
Tô Vũ nhìn xa xăm nói: "Lúc trước tiên đế cũng nghĩ như vậy cho nên mới đồng ý cho một nàng công chúa hay nũng nịu như cô tập võ. Vừa rồi khi cô nhìn thấy hình nộm gỗ kia thì có phải cô liền cảm thấy rất ghét không? Ta nhìn thấy cô chặt nó làm đôi rất dữ dội".
Thẩm Nguyệt mở mắt ra, vừa nhìn thấy bộ dáng của hắn thì đã cau mày nói: "Ngươi cùng ta có quan hệ gì? Ngươi cùng với tiên đế lại có quan hệ gì?"
"Sau này có cơ hội thì ta sẽ từ từ nói cho cô biết".
Trong lòng Thẩm Nguyệt đột nhiên dâng lên sự xúc động, nàng nói: "Ngươi chính là người đứng sau Liên Thanh Châu, muốn sắp xếp người tiếp cận ta, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?"
"Tô Vũ, ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi muốn lợi dụng thân phận công chúa tiền triều của ta cùng với Bắp Chân thì ta khuyên ngươi nên sớm từ bỏ ý định đó đi, nếu không thì cho dù làm bạn bè xã giao với ngươi ta cũng không muốn".
Tô Vũ nhẹ giọng hỏi: "A Nguyệt, nếu như ta không tính toán thì cô và Bắp Chân làm sao có được cuộc sống tốt đẹp?"
Hắn đưa món ăn đang nướng lên mũi ngửi, sau đó lại tiếp tục nướng rồi nói: “Con đường phía trước còn dài và hiểm trở, ta không thể không có kế hoạch, nếu không sẽ không thể bảo vệ được hai người".
Hắn đứng dậy đi tới dưới gốc cây ngồi bên cạnh Thẩm Nguyệt, những ngón tay trắng trẻo thon dài của hắn mang đến miếng thịt thơm lừng, sau đó hắn lại xé phần thịt mềm nhất đưa cho Thẩm Nguyệt ăn.
Thẩm Nguyệt cụp mắt xuống nhìn miếng thịt nhưng không nhận lấy nó.
Tô Vũ khẽ thở dài xem như không có chuyện gì xảy ra: "Cô luôn cho rằng ta là người xấu. Thôi được rồi".
Thẩm Nguyệt khẽ bị dao động.
Cô đã nghĩ rằng mình sẽ lại bị bộ dáng giả vờ vô tội của Tô Vũ lừa dối, nhưng khi nghe thấy tiếng thở dài của hắn thì không biết tại sao nàng lại cảm thấy đau lòng thay hắn.
Khi Tô Vũ thu tay lại, Thẩm Nguyệt lại nắm lấy cổ tay hắn khiến cho Tô Vũ dừng lại một chút.
Nàng cúi đầu xuống ăn miếng thịt mà hắn đã xé ra cho nàng.
Thẩm Nguyệt ăn một miếng thịt lớn, mùi vị thơm ngon tác động lên toàn bộ vị giác của nàng.
Nàng nhỏ giọng nói: "Ta tin ngươi thật sự muốn bảo vệ ta".
Tô Vũ nheo mắt.
"Ta không biết ngươi rốt cuộc là người tốt hay là người xấu, nhưng ta tin rằng ngươi sẽ không đối xử tệ với ta".
Trong đôi mắt dài của Tô Vũ dường như có một dòng chảy cảm xúc ngầm trào dâng.
Thẩm Nguyệt nâng mắt nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Nếu như sau này ngươi làm chuyện xấu đối với ta thì ta đánh giá ngươi là kẻ xấu cũng chưa muộn".
"Nếu quá muộn thì sao?"
"Vậy thì ta cũng đáng bị như vậy vì ta không nhận thức được rõ người xấu kẻ tốt bên cạnh ta".
Nếu như đã quyết định tin tưởng một ai đó thì không cần phải giữ lại đề phòng làm gì.
Có lẽ điều này là quá vội vàng, Tô Vũ thường luôn không đáng tin cậy nhưng hắn chưa bao giờ khiến cho nàng thất vọng.
Nếu một người như vậy đến cuối cùng vẫn là một người xấu thì cũng có thể xem là một người xấu hiếm có khó tìm.
Thẩm Nguyệt đã nói ra một lời tin tưởng hắn thì trong lòng nàng cũng rất kiên định.
Tô Vũ cười nói: "Nói kiên định như vậy, nếu như sau này cô phát hiện ra ta trong trí nhớ của cô không phải là ta ở trước mặt cô rồi cảm thấy hối hận thì phải làm sao?"
Thẩm Nguyệt nói: "Nếu như ngươi đã không muốn nói cho ta biết ngươi đang tính toán chuyện gì thì những chuyện sau này cứ để sau này tính đi, dù sao ta cũng đã nói rõ quan điểm của mình, thật ra ta cũng rất muốn biết trong ký ức của ta thì ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với ta".
Hai người chia nhau các món ăn, Thẩm Nguyệt ăn no rồi uống nước suối trong veo sau đó nằm ở dưới tán cây ợ ra một hơi đầy hài lòng.
Dòng suối lung linh dưới ánh nắng mặt trời, còn hắt lên nhưng vầng sáng mềm mại đung đưa dưới tán cây.
Tô Vũ đỡ đầu Thẩm Nguyệt nằm trên đùi mình sau đó hái một chiếc lá to che mắt cho Thẩm Nguyệt rồi thì thầm bên tai nàng: "Nghỉ ngơi một chút, thời gian còn dài".
Vì cảm thấy thoải mái hơn khi có một chỗ gối đầu cho nên Thẩm Nguyệt cũng không khách khí tiếp nhận lòng tốt của hắn.
Nàng thực sự rất mệt mỏi, lúc ở Trì Xuân Uyển nàng có thói quen chợp mắt vào buổi trưa, bây giờ ăn no rồi lại buồn ngủ.
Chiếc lá xanh mướt che mắt làm nổi bật lên làn da trắng mịn đàn hồi của nàng.
Chiếc lá không che được môi nàng, Tô Vũ rũ mắt xuống khẽ nhìn đôi môi ửng hồng của nàng trong chốc lát.
Lúc này sao hắn có thể ngủ được? Như vậy chẳng phải quá lãng phí thời gian tốt đẹp hay sao?
Sau khi Thẩm Nguyệt ngủ say, Tô Vũ nhẹ nhàng nâng tay nàng lên nhìn những vết đỏ trên mu bàn tay nàng rồi lấy thuốc mỡ mang theo nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay của nàng.
Chỉ chốc lát sau thì những vết đỏ đã mờ đi.
Tô Vũ vén tay áo nàng lên, thấy trên cánh tay cũng có vết đỏ cho nên lại xoa một ít thuốc trên cánh tay.
Cả quá trình Thẩm Nguyệt đều không hề hay biết, nàng đã ngũ một cách rất an yên.
Tô Vũ có vẻ rất thích thú, khóe miệng hắn khẽ cong lên, ngón tay vuốt ve tóc Thẩm Nguyệt rồi còn nghịch nghịch một sợi tóc của nàng trên đầu ngón tay.
Khi Thẩm Nguyệt thức dậy, mặt trời đã lặn ở phía tây.
Ánh sáng vàng rực rỡ ban đầu đã được nhuộm thành một màu vàng ấm áp hơn.
Nàng vuốt vuốt sống mũi, thở ra một hơi rồi ngồi dậy, đôi mắt kèm nhèm liếc nhìn Tô Vũ nói: "Sao ngươi không đánh thức ta dậy?"
Tô Vũ đáp: "Chẳng phải cô cần nghỉ ngơi dưỡng sức sao?"
"Nhưng ta đã ngủ đến nửa buổi chiều".
Tô Vũ trấn an nàng: "Không sao, ta cũng không vội bị đánh như vậy".
Nghe đến đây, Thẩm Nguyệt chây lười dường như đã biến mất, nàng đã trở nên tràn đầy năng lượng.
Đúng rồi, nàng còn phải đánh Tô Vũ một trận. Tô Vũ đã khiến cho nàng bật cười chỉ với một câu nói.