Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần - Thẩm Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 329:

Chỉ cần có thể nghe thấy giọng nói của Tô Vũ, cho dù là chê cười nàng cũng không bận tâm.

“Không ngờ vết thương của ta nặng như vậy cũng có thể được nàng chữa khỏi từng chút một”.

“Chàng đang khen ngợi y thuật của ta tốt sao”, Thẩm Nguyệt điềm nhiên như không đáp: “Dường như chàng không có gì ngạc nhiên khi ta biết y thuật, cũng giống như việc chàng chẳng mảy may bất ngờ khi ta biết võ công vậy”.

Nàng nên sớm nghĩ tới Tô Vũ đã quen thuộc với quá khứ của nàng như thế nào, khi nàng ý thức được Thẩm Nguyệt của trước kia rất có khả năng là cô gái mồ côi trong miệng hắn, nàng hẳn nên hiểu rằng tất cả kỹ năng của khối thân thể này đều là do hắn dạy.

Là Tô Vũ dạy nàng chập chững bước đi, hắn cũng là người dạy nàng bi bô tập nói. Tô Vũ bầu bạn bên nàng xuyên suốt thời niên thiếu, đem tất cả những điều hắn biết đều truyền dạy cho nàng.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu liếc hắn một cái, lại nói: “Sao lại không nói nữa rồi, chột dạ sao?”

“Bỗng nhiên có một chút”.

Thẩm Nguyệt nhướng mày: “Bất luận là trên phương diện võ công hay y thuật, ta đều thua xa chàng, là do ta trước đây không chăm chỉ học tập sao, thưa thầy?”

“……”, Tô Vũ trầm mặc một hồi, hỏi: "Là Tần Như Lương nói cho nàng biết à?”

Không có ai khác ở đây ngoài hắn ta biết những chuyện này, bởi vậy Tô Vũ gần như không cần suy nghĩ cũng biết là hắn.

Thẩm Nguyệt hỏi vặn lại: “Nếu người khác không nói cho ta biết, có phải là chàng cũng định giấu diếm tiếp không?”

Tô Vũ cân nhắc một lúc mới đáp: “Biết được ta là thầy giáo của nàng, ngộ lỡ nàng có định kiến trước phải làm thế nào? Nàng sẽ mãi coi ta là thầy giáo, kỳ thực ngay từ lúc bắt đầu ta đã không muốn làm thầy giáo của nàng”.

Thẩm Nguyệt gọn gàng ngăn nắp thu lại châm bạc, sau đó bất thình lình sáp lại gần Tô Vũ, chóp mũi chạm chóp mũi với hắn.

Thẩm Nguyệt nhìn vào mắt Tô Vũ, hỏi rằng: “Chàng sợ ta sẽ không đem lòng yêu chàng sau khi biết được chàng là thầy giáo của ta ngay lúc đầu sao?”

“Ta không tự tin”.

Nếu là trước kia khi Tô Vũ nói ra lời này Thẩm Nguyệt sẽ cảm thấy hắn chỉ là đang giả vờ vô tội.

Nhưng hiện tại nghe được trong lòng nàng lại dâng lên một nỗi chua xót.

“Ta không phải là Thẩm Nguyệt trước kia, ta càng không quan tâm chàng có thân phận đối với ta.

Ta luôn kiềm chế bản thân không được yêu chàng, không thể nghiêm túc với chàng, nhưng sau cùng vẫn là thất bại rồi.

Nó và việc chàng là ai của ta không có quan hệ, cho dù biết được chàng là thầy giáo của ta, nên yêu cũng sẽ vẫn không thay đổi”.

Lời của Tần Như Lương chỉ cho nàng biết một sự thực, chứ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào tới nàng.

Biết hay không biết đối với nàng không có khác biệt.

Thẩm Nguyệt chỉ nhớ rằng cuộc gặp gỡ giữa nàng và Tô Vũ bắt đầu vào đêm hôm đó tại hang ổ của sơn tặc.

Tô Vũ nhìn nàng thật sâu, nói nhẹ nhàng: "Nàng không để tâm nhưng người thế gian thì có, là một người thầy cũng là một người cha, nếu nàng công khai ở cùng ta người thế gian cũng sẽ không chấp nhận”.

“Đây là chuyện của ta, tại sao ta phải để người khác chấp nhận?”, Thẩm Nguyệt đáp trả: “Chỉ cần sự việc không khoa trương tới mức chàng là huynh đệ thất lạc nhiều năm của ta, ta vẫn sẽ cứ yêu chàng, những người ngoài kia có thể làm gì được ta?”

“Ta chắc chắn không phải là huynh đệ ruột thất lạc nhiều năm của nàng”, Tô Vũ khẽ cười: “Đây là lời tỏ tình cảm động nhất mà ta từng được nghe”.

“Dù sao cũng chỉ có mình ta tỏ tình với chàng”, nàng cười thuận theo: “Nếu sau này còn có người khác, có lẽ lúc đó chàng cũng sẽ không cảm thấy rung động nữa rồi”.

Hắn cười đáp: "Đến lúc đó nàng trực tiếp ra tay rồi”.

Nụ cười qua đi, Thẩm Nguyệt nghiêm nghị nói: “Tô Vũ, ta sẽ không bao giờ lùi bước nữa”.

Nàng không thể tiếp nhận cái giá khi mất đi hắn, chỉ riêng những ngày giày vò này cũng là quá đủ với nàng.

Cung nhân đã mang vật dụng nấu thuốc tới từ lâu, chỉ là lúc đó cửa phòng vẫn luôn khép chặt, Tô Vũ cùng Thẩm Nguyệt đang dây dưa trong góc tường, cung nhân gõ cửa một hồi đều không nhận được lời hồi đáp.

Cung nhân đó tưởng rằng Thẩm Nguyệt ắt hẳn vẫn đang ngủ trong phòng, vì vậy liền đặt đồ ở bên cạnh lò ngoài cửa rồi lặng lẽ rời đi.

Thẩm Nguyệt muốn đứng dậy đi ra ngoài, vào buổi đêm Tô Vũ vẫn cần phải uống thuốc thêm một lần nữa.

Tô Vũ kéo nàng lại, nàng quay đầu nói: “Ta đi sắc thuốc, sẽ không lâu đâu”.

“Đêm nay không uống nữa, nàng nằm xuống ở với ta một lát đã”, Thẩm Nguyệt vừa định từ chối, Tô Vũ nhanh nhẹn bổ sung: “Cái này hiệu quả hơn bất kỳ loại thuốc nào”.

Hắn biết Thẩm Nguyệt mấy ngày nay rất mệt mỏi, nàng cần phải được nghỉ ngơi thật tốt từ lâu.

Cuối cùng Tô Vũ nằm nghiêng, Thẩm Nguyệt cũng chậm chạp nằm xuống bên cạnh, nàng cũng nghiêng mình mặt đối mặt với hắn.

Thẩm Nguyệt có thể mở to mắt nhìn ngắm hắn thật kỹ lưỡng, hắn không còn là dáng vẻ dù nàng gọi thế nào cũng không tỉnh dậy của mấy ngày trước nữa.

Ngón tay Thẩm Nguyệt chạm lên khuôn mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve đường nét lông mày cùng đôi mắt hắn, thấp giọng nói: "Cũng may chàng là thầy giáo của ta, dạy ta y thuật, nếu không ta sẽ không biết nên làm thế nào mới chữa khỏi cho chàng”.

“Trước kia ta nhất định là không yêu thích học tập, không hiểu được tấm lòng của chàng vì vậy cho dù là võ công hay y thuật, lúc đầu thân thể này đều bài xích từ bản năng”.

“Là rất bài xích, lúc đó trong cung có thái y, bên cạnh lại có thị vệ, A Nguyệt không cần vất vả học những thứ này. Nhưng lúc đó thế cuộc đã dần trở nên căng thẳng, ta phải phòng hoạ khi chưa xảy ra”.

“Học võ có thể tự bảo vệ mình, học y có thể giúp bản thân khi bị thương, TTô Vũ à, chàng suy tính thật chu đáo mà”.

“Nàng không thích học ta liền khiến nàng học đi học lại nhiều lần cho đến khi nàng ghi nhớ hết mới thôi. Đầu óc nhớ không nổi, cơ thể cũng sẽ có phản xạ”.

Chẳng trách lúc bắt đầu khi Thẩm Nguyệt phát hiện ra mình sở hữu những kỹ năng này, nó gần như xuất phát từ bản năng của cơ thể nàng vậy.

Nàng câu lên khóe miệng nói: "Thì ra là vậy, chàng thực sự là một thầy giáo nghiêm khắc’.

“Ta rất nghiêm khác, cho nên sau này nàng càng ngày càng không thích ta”, giọng nói của Tô Vũ rất nhẹ: “Thậm chí sau này nàng cũng bắt đầu thù hằn ta”.

Ngón tay Thẩm Nguyệt vuốt nhẹ mí mắt Tô Vũ, đường nét trên đôi mắt dài hẹp của hắn đẹp đẽ đến mức không có điểm nào bắt bẻ được.
Chương 330:

Nàng nhắm lại mắt, đầu ngón tay lướt xuống sống mũi hắn, cẩn thận khắc sâu hình dáng của hắn vào trong lòng, khẽ cười nói: "Nhưng hiện tại ta lại cảm thấy rất may mắn khi có được một người thầy như chàng. Ngay cả Thanh Châu cũng là học trò của chàng phải không, ta nhớ trước kia hắn từng nói thuở nhỏ từng học cùng lớp với ta”.

“Ừm”.

"Cho nên Liên Thanh Chung ngay từ đầu chính là người mà chàng đã phái tới bên cạnh giúp đỡ ta sao?”

"Tôi kêu hắn giúp đỡ nàng hết mức có thể, nàng ở tại phủ tướng quân, rất nhiều chuyện vẫn phải dựa vào bản thân để nỗ lực”.

“Tô Vũ”, Thẩm Nguyệt nỉ non tên hắn, có hắn bên cạnh thực sự là một điều tốt đẹp.

Tô Vũ nhẹ nhàng đáp lại nàng, trong lòng vừa động liền ôm lấy vai nàng, hắn lại bắt đầu nhớ nhung mùi vị ngọt ngào của nàng, cúi đầu muốn kề sát môi nàng.

Gần nhau trong gác tấc nhưng Thẩm Nguyệt bất thình lình vươn ngón tay chặn lấy bờ môi của hắn, rồi đột nhiên mở mắt ra.

Nàng cười hỏi: “Còn muốn nữa sao?”

“Không thể sao?”

“Chàng nói thử xem? Lỡ miệng vết thương lại vỡ ra phải làm thế nào? Xử lý rất phiền phức, như vậy chàng cũng không thể nhanh chóng khỏe lại được”.

Tô Vũ vẫn còn đang sửng sốt thì nàng đã vùi đầu làm ổ vào trong vòng tay hắn, trên môi nở nụ cười, mơ hô mang theo giọng mũi nói: "Ngủ đi”.

Nằm bên cạnh hắn Thẩm Nguyệt cảm thấy vô cùng thanh thản.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng đã chìm vào giấc ngủ yên bình.

Một giấc ngủ này nàng thiếp đi vô cùng sâu, cho dù Tô Vũ lay nàng thế nào nàng cũng không có phản ứng lại.

Tô Vũ rất tỉnh táo, hắn có thể dùng thời gian cả một đêm này ngắm nhìn nàng, bù đắp cho những thiếu sót trong những ngày qua.

Hắn cũng xoa nhẹ khuôn mặt của nàng, đầu ngón tay dịu dàng lướt nhẹ qua mái tóc mây của nàng, một lần lại nối tiếp một lần không hề biết chán.

Trời rạng sáng, giấc ngủ này đủ để phục hồi tinh thần và sức sống cho Thẩm Nguyệt.

Nàng vươn vai thức dậy với tinh thần sảng khoái, tâm trạng cực tốt.

Sau khi rửa mặt lại mang nước tới cho Tô Vũ dùng, tiếp đó liền ra ngoài sắc thuốc nấu cháo thuốc cho hắn.

Ánh sáng chiếu rọi chân trời, hôm nay lại là một ngày nắng đẹp.

Khi Tần Như Lương từ cửa đối diện đi ra thấy Thẩm Nguyệt đang ngồi trước cửa bắc thuốc, mới sáng sớm trong sân đã nồng nặc mùi thuốc.

Hắn bước vào sân, đảo mắt tới trên người nàng đột nhiên nói: "Hắn tỉnh rồi?"

Động tác trên tay Thẩm Nguyệt khựng lại, đáp: “Sao ngươi biết?”

Chuyện Tô Vũ tỉnh lại còn chưa thông báo cho bất kỳ ai, hơn nữa hắn vẫn luôn nằm trên giường cũng không bước chân ra ngoài phòng, ngoại trừ Thẩm Nguyệt hẳn là không ai biết được việc này.

Vết thương trên người Tần Như Lương cũng ngày một tốt lên, nhưng sắc mặt cũng không cải thiện được bao nhiêu chỉ đáp: “Toàn bộ đều viết lên mặt nàng rồi”.

Thẩm Nguyệt nghiêm mặt: “Từ lúc nào mà ngươi học được cách xem sắc mặt của người khác vậy?”

“Nếu hắn đã tỉnh, ta nghĩ nàng không cần phải khẩn trương như vậy nữa, nàng nên quay lại cửa đối diện đi”.

Thẩm Nguyệt hờ hững đáp: "Lần trước ta nói không rõ ràng sao?"

“Ta biết nàng thích hắn, nhưng hiện tại nàng vẫn là thê tử trên danh nghĩa của ta”.

Sau khi trở về kinh nếu hoàng thượng thấy Thẩm Nguyệt cùng Tô Vũ thân thiết như vậy tuyệt đối sẽ không phải là một chuyện tốt đối với nàng.

Thẩm Nguyệt để ngoài tai, tự mình tiếp tục đun thuốc cho Tô Vũ.

Tần Như Lương có chút nôn nóng: “Thẩm Nguyệt, nàng chớ u mê không tỉnh ngộ, hắn thế nhưng là thầy giáo của nàng đó”.

Thẩm Nguyệt thờ ơ đáp: “Chỉ cần không có quan hệ huyết thống với ta, ta không quan tâm hắn là ai”.

Chuyện và người mà nàng đã nhận định, nàng đều sẽ không dễ dàng thay đổi.

Tần Như Lương thấy nói tiếp cũng không có ý nghĩa gì liền dứt khoát vượt qua bên người nàng đi thẳng vào phòng.

Hắn ngước mắt liền thấy Tô Vũ quả thực đã tỉnh lại nhưng người vẫn còn rất yếu, mặt không chút máu, tóc đen như mực tùy ý xõa trên vai, trăng thanh gió mát không tranh với đời.

Tần Như Lương liếc nói: “Thì ra ngươi biết võ công”.

Hắn biết chỉ dựa vào Thẩm Nguyệt không có khả năng hạ gục những sát thủ kia, hơn nữa khi tảng đá khổng lồ đó rơi xuống, nếu thực sự là một người không biết võ công sẽ không thể chống đỡ nổi, lại càng không có khả năng sau khi chịu phải chấn thương nghiêm trọng như vậy vẫn có thể tỉnh lại.

Không còn nghi ngờ gì nữa Tô Vũ đã bại lộ.

Tô Vũ nhàn nhã, giống như đang nói chuyện phiếm: “Chỉ là biết chút da lông bên ngoài, khiến tướng quân phải cười chê rồi, nếu không cũng sẽ không rơi vào kết cục như hiện tại, Tần tướng quân mời ngồi”.

Hai bệnh nhân trong phòng bình tĩnh ngồi xuống.

Tần Như Lương lạnh giọng chất vấn: “Chỉ biết chút da lông? Ta nghe tướng quân Dạ Lương nói vết kiếm trên người những sát thủ đó đều rất hiểm hóc, ngươi không chỉ biết sơ qua đơn giản như vậy đâu?”.

Tô Vũ mỉm cười, chẳng hề dao động: “Lúc đó tình hình khẩn cấp, có lẽ phát huy hơn hẳn ngày thường, nếu chậm một bước công chúa cũng sẽ gặp nguy hiểm”.

Thẩm Nguyệt ở ngoài cửa không đi vào, cánh cửa khép hờ không ngăn được tiếng nói chuyện của hai người mà lọt vào tai nàng.

Nàng nheo mắt ung dung nhìn ánh ban mai tràn ngập trong sân.

Tần Như Lương im lặng một hồi: “Người ở cùng nàng ấy vào tối trung thu hôm đó cũng là ngươi có phải không?”

Tô Vũ chỉ hơi nhướng mày, phong thái tự nhiên, không trả lời câu hỏi này của hắn.

Tần Như Lương nói gần như chắc chắn: “Ta rất biết ơn ngươi đã ra tay cứu giúp nàng ấy khi gặp nạn, nhưng nếu ngay từ đầu ngươi đã không muốn dính dáng tới nàng ấy thì hiện ta cũng đừng dây dưa với nàng ấy nữa”

Tô Vũ suy nghĩ một lúc, sau đó trịnh trọng nói: "Ta sẽ nghiêm túc tham khảo lời của ngươi”.

Thẩm Nguyệt ở bên ngoài chỉ nghe thấy lời này của hắn nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra biểu cảm của hắn lúc này, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Tần Như Lương thuộc phái hành động, về phương diện đối đáp không phải là đối thủ của hắn.

Lời nói của Tô Vũ dường như không đồng ý cũng chẳng từ chối, thái độ cũng không nóng không lạnh khiến Tần Như Lương cảm thấy bực bội nhưng lại không làm sao được.

“Tốt nhất ngươi nên nghĩ rõ ràng, ta không muốn ngươi liên lụy tới nàng ấy”.

“Tướng quân để tâm tới công chúa như vậy khiến người khác thật vui vẻ yên tâm”.
Chương 331:

Tần Như Lương nghĩ nếu hắn thực sự đổi ý, Thẩm Nguyệt cũng vẫn chờ đợi ở tại chỗ liền tốt rồi.

Lời này của Tô Vũ nghe vào tai hắn có vẻ vô cùng châm biếm.

Khi đi ra ngoài, Tần Như Lương dừng lại bên cạnh Thẩm Nguyệt nói: “Trong hành cung này không thiếu kẻ hầu, về sau những chuyện này để người hầu tới làm là được, không cần nàng đích thân phải động tay”.

Thẩm Nguyệt điềm tĩnh đáp: “Ta cam tâm tình nguyện, liên quan gì tới ngươi”.

Tần Như Lương có chút tức giận, khi thái y tới đổi thuốc, hắn liền nói với thái y rằng Tô Vũ đã tỉnh lại.

Chỉ trong buổi sáng toàn bộ hành cung đều biết tin Tô Vũ đã tỉnh.

Cho nên trong sân suốt buổi sáng chưa từng có giây phút nào yên tĩnh qua, sau khi một đám thái y chẩn đoán cho Tô Vũ xong mới rời đi không bao lâu thì hoàng đế Dạ Lương lại dẫn một nhóm khác đến thăm hỏi.

Tô Vũ tỉnh lại không lâu, thời gian một buổi sáng lăn qua lộn lại này cũng đủ khiến hắn kiệt sức.

Hoàng đế Dạ Lương kêu hắn nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt, có yêu cầu gì cứ nói ra là được, sau đó mới dẫn theo cung nhân rời đi.

Khi Thẩm Nguyệt bưng theo thuốc tiến vào, thấy hắn miễn cưỡng tựa đầu lên thành giường giường, vùng trên hai lông mày phảng phất sự mỏi mệt.

Thẩm Nguyệt có chút cáu giận: “Chàng uống thuốc trước đi, lát nữa ta sẽ dạy cho Tần Như Lương một bài học”.

Tần Như Lương, hắn chính là không muốn thấy Tô Vũ trôi qua thuận lợi.

Tần Như Lương chắc chắn không phải là đối thủ của Thẩm Nguyệt, nàng cảm thấy nắm đấm thực sự có chút ngứa ngáy, vô cùng muốn đập lên người hắn vài quyền mới thoả lòng.

Tô Vũ lại chẳng hề có chút nào không vui: "Thôi bỏ đi A Nguyệt, suy cho cùng ta cũng chuẩn bị đập chậu cướp hoa, muốn cướp đoạt thê tử của hắn, hắn không thoải mái cũng là chuyện dễ hiểu".

Thẩm Nguyệt ngẩn người, Tô Vũ nói tiếp: "Hắn không cam lòng, nếu nàng tới tìm hắn, e rằng vì muốn nàng tới gặp hắn nhiều thêm vài lần, hắn sẽ lại càng gây ra nhiều chuyện".

Thẩm Nguyệt kinh ngạc: "Vậy sao? Đây hẳn là tính giận hờn cùng so đo của trẻ con, sao tên đó lại có thể ấu trĩ như vậy, dù nói thế nào hắn cũng là đại tướng quân của Đại Sở".

Tô Vũ rủ mi phì cười: "A Nguyệt à, đàn ông cũng có những lúc rất ngây thơ".

Thẩm Nguyệt cũng mỉm cười, sau đó nghiêm túc nói: "Tô Vũ, đợi sau khi trở về kinh, ta sẽ hoà ly với hắn".

"Ta không muốn đội chiếc mũ phu nhân đại tướng quân này trên đầu nữa mà muốn ở cùng chàng. Nếu đời này có thể công khai sống với chàng thì ta cũng không còn điều gì phải hối tiếc nữa", nàng vừa nói vừa cười nhạt, trong giọng nói cũng có có chút nhượng bộ trước hiện thực: "Nhưng ta biết nó nhất định sẽ rất gian khó, ta không cưỡng cầu, chàng cũng không cần phải cảm thấy khó xử".

"Rất khó nhưng ta sẽ nỗ lực, A Nguyệt, nàng phải chuẩn bị tinh thần, cho dù sau khi trở về kinh các người hoà ly, chúng ta cũng tạm thời không có khả năng ở cạnh nhau".

"Ta biết, ta sẽ đợi, ta cũng sẽ nhẫn nhịn", dù cho khó khăn phía trước có lớn tới đâu nàng cũng sẽ không bỏ cuộc.

Tô Vũ là người đàn ông duy nhất nàng nhận định trong đời này.

"Chỉ là một người phụ nữ đã từng sinh nở như ta, bên người còn dẫn theo một đứa con của chồng trước, hẳn là không thể bắt đầu mùa xuân thứ hai", Thẩm Nguyệt khẽ dựa vào vòng tay hắn, ngón tay vân vê vạt áo trước mặt: "Tô Vũ, chàng vẫn còn thời gian suy nghĩ cho kỹ".

"Tương lai A Tiễn mang họ Tô của ta thì chính là con trai của ta, đến con trai nàng cũng có với ta rồi, nàng còn muốn nở mùa xuân thứ hai với ai đây?"

Tô Vũ lại thủ thỉ: “A Nguyệt, lòng ghen tuông của ta rất mạnh, từ đầu đến cuối nàng chỉ có thể có một người đàn ông là ta thôi”.

Thẩm Nguyệt mím môi cười, hỏi: "Nếu chàng có người phụ nữ khác thì phải làm thế nào?"

Tô Vũ nói tiếp: "Ngoại trừ A Nguyệt, ta không thích phụ nữ".

Từ sau khi Tô Vũ tỉnh lại, Thẩm Nguyệt không thể canh giữ trong phòng hắn nửa bước không rời giống như trước kia được nữa.

Người trong hành cung chỉ coi như mắt điếc tai ngơ và không nói gì nhưng Tần Như Lương phía đối diện cư nhiên cắn mãi không buông, thực sự khiến người khác khá chán ghét.

Tô Vũ nói đúng, đôi lúc khi đàn ông trở nên ấu trĩ sẽ giống như một đứa trẻ ba tuổi, điều này quả thực đã làm mới nhận thức của Thẩm Nguyệt.

Tần Như Lương không muốn nhìn thấy nàng cùng Tô Vũ ở riêng với nhau, nếu một lúc không thấy Thẩm Nguyệt bước ra từ phòng Tô Vũ, hắn sẽ đi tới trong sân, đứng cạnh cửa sổ, lạnh lùng nói:

"Trai đơn gái chiếc ở một mình trong phòng truyền ra ngoài sẽ có tai tiếng, Thẩm Nguyệt, nàng đi ra ngoài ta có chuyện muốn nói với nàng".

Thẩm Nguyệt không có thời gian tiếp chuyện hắn, chỉ cách cửa sổ đáp: "Nhưng ta không có gì để nói với ngươi".

"Nàng không có tình cảm với ta nhưng chúng ta vẫn là phu thê, ta không thể giương mắt nhìn nàng ngày ngày ở cùng với tên đàn ông khác, nàng ra ngoài đi".

Đáp lại Tần Như Lương chỉ có một chiếc bát bay thẳng từ bên kia cửa sổ ra ngoài, rơi xuống đất vỡ tan thành nhiều mảnh.

Thấy không thuyết phục được Thẩm Nguyệt, Tần Như Lương liền chĩa mũi nhọn vào Tô Vũ: "Tô Vũ,nếu ngươi thực sự lo nghĩ cho nàng ấy thì nên chú ý tới danh tiếng của nàng, nàng ấy là công chúa, qua đêm tại phòng của một quan viên như ngươi còn ra thể thống gì".

Thẩm Nguyệt thay thuốc cho Tô Vũ xong, nói: "Chàng nghỉ ngơi cho tốt, nếu đêm nay ta không ra ngoài phỏng chừng hắn sẽ đứng ngoài cửa sổ lải nhải cả đêm mất".

Huống hồ Thẩm Nguyệt cũng không có ý định qua đêm trong phòng Tô Vũ, hắn cần được tĩnh tâm nghỉ ngơi, nếu không sẽ không có lợi cho việc hồi phục vết thương.

"Không cần lúc nào cũng phải chăm sóc ta, nàng cũng nên nghỉ ngơi thật tốt, gian phòng của nàng ở bên cạnh à?"

"Ừm!"

Tô Vũ híp mắt: “Vậy nàng về thẳng phòng đi”.

Nhìn vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra của hắn chỉ sợ trong lòng lại tính toán ước gì nàng sẽ không nói lời nào với Tần Như Lương, cứ để hắn đứng bên ngoài một đêm.

Nàng không khỏi nhếch miệng cười, cúi xuống chỉnh lại mép chăn cho hắn, nhẹ giọng nói: "Đêm lạnh, chàng ngủ cẩn thận đừng để bị nhiễm lạnh”.

Tô Vũ nghiêng đầu thuận thế hôn lên mặt nàng, mãn nguyện đáp: “Ta biết rồi”.

Vành tai Thẩm Nguyệt thoáng chốc đỏ bừng, cũng không nhìn tới hắn nữa mà trực tiếp quay đầu rời đi.

Tô Vũ cười trầm thấp, hắn phát hiện ra dáng vẻ xấu hổ của Thẩm Nguyệt cũng càng ngày càng tươi đẹp.
Chương 332: Tặng luôn cho nàng ta

Thẩm Nguyệt mở cửa phòng, điềm nhiên nhìn Tần Như Lương một cái, sau đó chẳng nói chẳng rằng đã quay về phòng mình.

Tần Như Lương không đứng trong đình nữa, hắn ta cũng quay về phòng của mình.

Ánh đèn trong phòng vẫn còn sáng, hắn ta ở bên cửa sổ, nhìn sang Thẩm Nguyệt ở phòng đối diện.

Cửa sổ trong phòng Thẩm Nguyệt chưa đóng, hắn ta vẫn loáng thoáng trông thấy bóng nàng đi lại trong phòng.

Đợi khi Thẩm Nguyệt ý thức được Tần Như Lương ở phía đối diện vẫn luôn nhìn mình, nàng đi tới bên cửa sổ, đóng nó lại.

Tần Như Lương cũng biết, hắn ta càng như thế chỉ càng khiến Thẩm Nguyệt chán ghét.

Nhưng ngoài cách này ra, hình như hắn ta không tìm được lý do và phương thức nào khác để nói với nàng thêm vài câu, gặp mặt nàng thêm vài lần.

Đến bây giờ hắn ta vẫn muốn cứu vãn, không cam tâm từ bỏ.

Ngày hôm sau, Thẩm Nguyệt ra khỏi phòng, Tần Như Lương cũng ra ngoài theo.

Viện tử này chỉ được đến thế, cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu sẽ gặp, dù thế nào Thẩm Nguyệt vẫn trông thấy Tần Như Lương lượn tới lượn lui trước mặt mình.

Một khi đến thời gian nàng sắc thuốc và đổi thuốc cho Tô Vũ, bao giờ cũng nhận được một đôi mắt lạnh lẽo.

Khi nàng chăm sóc cho bệnh tình của Tô Vũ, Tần Như Lương cưỡng ép yêu cầu nàng không được đóng cửa, bởi “giữa thanh niên bạch nhật, cũng chẳng làm chuyện gì giấu giếm lén lút”, hà tất phải đóng cửa!

Thẩm Nguyệt cười khẩy vài tiếng, nhướn mày đáp: “Nếu ta thực sự định cùng hắn làm điều gì đó không thể để người khác biết, há lại để ngươi bắt gặp”.

Tần Như Lương tức nổ phổi.

Đúng lúc này, giọng nói thong dong của Tô Vũ từ bên trong vọng ra: “Mở cửa cũng không sao, Tần tướng quân muốn nhìn thì cứ nhìn đi, dù sao ta và Tần tướng quân đều là nam tử”.

Thế là Tần Như Lương quan sát toàn bộ quá trình Thẩm Nguyệt thay thuốc cho Tô Vũ.

Thẩm Nguyệt cũng chỉ khi đối diện với Tô Vũ mới lộ ra biểu cảm dịu dàng như vậy.

Đến khi uống thuốc, Thẩm Nguyệt đút cho Tô Vũ từng hớp, một hồi hàn huyên hỏi thăm khiến Tô Vũ vô cùng hưởng thụ.

Nếu không vì Tần Như Lương có mặt ở đó, Thẩm Nguyệt sẽ không tỏ ra quá đà như vậy.

Tần Như Lương không khỏi nhớ tới lúc ở phủ tướng quân, hắn ta bị thương mới tỉnh, gặp lúc hoàng thượng tới thăm.

Thẩm Nguyệt và hắn ta cũng tỏ ra ân ái keo sơn như vậy trước mặt hoàng thượng.

Thế nhưng lúc đó họ chỉ đóng giả vậy thôi, còn bây giờ nàng thật lòng muốn làm vậy.

Sau khi đút thuốc cho Tô Vũ xong, quay đầu lại, Thẩm Nguyệt mới phát hiện ra Tần Như Lương không còn ở đó nữa rồi.

Tô Vũ ung dung đáp: “Ban nãy khi nàng hỏi ta thuốc có đắng không, hắn ta đã bỏ đi rồi”.

Về sau Tần Như Lương xin với hoàng thượng đổi cho Tô Vũ một viện tử khác để dưỡng thương.

Trong viện có thêm một nam nhân, điều này cực kỳ ảnh hưởng tới tình cảm phu thê của hắn ta và Thẩm Nguyệt.

Vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn, dù sao thì viện tử trong hành cung nhiều vô số kể, mấu chốt nằm ở việc Thẩm Nguyệt có bằng lòng bồi dưỡng tình cảm với hắn ta hay không.

Hoàng đế Dạ Lương nhìn ra được, người mà Thẩm Nguyệt để tâm nhất là Tô Vũ, chứ không phải “đức lang quân” Tần Như Lương.

Thế nên hoàng đế Dạ Lương cho cung nhân tới hỏi ý kiến Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt điềm tĩnh nói: “Sứ thần tới đâu, ta sẽ tới đó. Còn ai muốn đến đây bồi dưỡng tình cảm cùng Tần tướng quân, ta vô cùng hoan nghênh”.

Xem ra mối quan hệ giữa ba người này khá phức tạp.

Tần Như Lương thấy thái độ Thẩm Nguyệt kiên quyết như vậy, tất nhiên không muốn nàng theo Tô Vũ tới một viện tử khác ở riêng, đành phải thôi.

Cung nhân đi hết rồi, trong viện lại khôi phục vẻ yên tĩnh.

Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn Tần Như Lương, bình tĩnh nói: “Ta không thích ngươi, chúng ta hảo tụ hảo tán, không được sao? Ngươi định cứ quấn riết đến lúc nào?”

Tần Như Lương nuốt nước bọt, trầm giọng đáp: “Thẩm Nguyệt, cô vẫn là thê tử của ta. Ta không hòa ly, cô cũng không có được tự do”.

Thẩm Nguyệt điềm đạm nói: “Vậy thì ta sẽ hưu ngươi”.

Nàng quay người, đối mặt với hắn: “Gần đây ta thường nghe thấy ngươi treo hai chữ “thê tử” bên miệng, nhưng trước đó, ta nhớ rằng ngươi là người sủng thiếp diệt thê”.

“Sau này sẽ không như vậy nữa”.

Thẩm Nguyệt cười cười: “Nếu ta làm thê tử của ngươi, ngươi định làm gì với Liễu Mi Vũ? Trong mắt ta không chứa nổi một hạt cát đâu, sau này nam nhân của ta cả đời chỉ có thể có một mình ta. Ngươi thì sao, ngươi làm nổi không?”

Hắn ta không làm được, cả đời này cũng không làm được.

Thẩm Nguyệt không đợi hắn ta trả lời đã chậm rãi quay đi: “Ta thích nam nhân của ta lòng dạ hẹp hòi một chút, không thể “bác ái” như vậy. Ngoại trừ ta ra, người đó không thích nữ nhân nào khác, thậm chí một chút đồng cảm hay tiếc thương cũng không thể”.

“Chẳng lẽ ngươi vẫn mơ tưởng đưa ta về cùng Liễu Mi Vũ chia sẻ một nam nhân sao? Người mà nàng ta muốn, thứ mà nàng ta đã chạm vào, ta thấy dơ bẩn lắm, cứ tặng luôn cho nàng ta thôi”.

“Tần Như Lương, tỉnh táo lại đi. Ngay từ thời khắc ngươi bằng lòng dắt theo Liễu Thiên Tuyết quay người rời đi, ngươi và Thẩm Nguyệt không thể nào quay trở lại lúc đầu được nữa”.

Thẩm Nguyệt quay về phòng, Tần Như Lương vẫn còn đứng trong viện.

Trên đầu hắn ta đột nhiên vang lên hai tiếng sấm dậy.

Bầu trời u ám hẳn, còn có vẻ đìu hiu. Tần Như Lương đứng lặng ở đó suy nghĩ rất lâu.

Tần Như Lương nói: “Thẩm Nguyệt, ta chỉ muốn bù đắp”.

Thẩm Nguyệt đóng chặt cửa phòng, không hồi đáp.

Về sau, hắn ta không còn tới quấy rầy nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK