Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần - Thẩm Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 317: Ngắm cảnh cùng nhau

“Ta biết”, Tần Như Lương gật đầu: “Ta cũng từng tự trách vì chuyện đó”.

Thẩm Nguyệt cười nói: “Chờ đến khi về kinh, ta sẽ cho ngươi biết rốt cuộc có cần đến Tử Hà Xa để chế ra giải dược của Tỏa Ngàn Hầu hay không”.

Tần Như Lương ngẩn người.

Thẩm Nguyệt đứng dậy, quay đầu ra ngoài: “Ngươi nghỉ ngơi đi”.

Tần Như Lương nhấc mắt lên, thấy Tô Vũ vẫn luôn chờ ngoài cửa.

Sau khi Thẩm Nguyệt đi ra ngoài, Tô Vũ thản nhiên nhìn vào trong phòng, ánh mắt trong trẻo ẩn chứa một ý vị khác, chỉ dừng lại trên người Tần Như Lương một lúc.

Lúc hoàng đế Dạ Lương xử phạt Lục hoàng tử cũng mời Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đến.

Lục hoàng tử quỳ dưới đất, dường như là vừa mới khóc xong, trong mắt vẫn còn ngấn nước, trông rất đáng thương.

Hoàng đế Dạ Lương còn giận dữ nói: “Trẫm bảo ngươi mang công chúa Tĩnh Nguyệt đi dạo một vòng, công chúa Tĩnh Nguyệt còn chưa ngủ dậy mà ngươi đã to gan đi vào phòng của công chúa! Bây giờ công chúa đang ở đây, trẫm phải trách phạt ngươi, nếu không trẫm biết giấu mặt vào đâu bây giờ!”

Hoàng đế ra lệnh tiếp: “Người đâu, kéo Lục hoàng thượng ra phạt nặng hai mươi gậy!”

“Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi!”

Vừa hay sau khi rời khỏi chỗ Tần Như Lương, Thẩm Nguyệt đang không vui, hoàng đế Dạ Lương bảo nàng đến xem kịch thì nàng tội gì mà không xem.

Hoàng đế Dạ Lương vốn mong là nàng sẽ kịp thời lên tiếng cản lại, nhưng Thẩm Nguyệt lại chẳng hề có động tĩnh gì, cũng không hề hô dừng.

Quả thực là khiến cho Lục hoàng tử vô tội chịu hai mươi gậy.

Cung nhân có hạ thủ lưu tình hay không thì Thẩm Nguyệt cũng không quan tâm, nhưng nếu Lục hoàng tử này nếu thật sự không được hoàng đế Dạ Lương yêu thích thì cũng sẽ không được tự ý đến hành cung, càng không sai Lục hoàng tử này dẫn nàng đi chơi.

Cho nên một người muốn đánh một người muốn chịu thì cứ kệ họ đi.

Sau khi hoàng đế Dạ Lương rời đi, Lục hoàng tử che mông khổ sở đứng dậy, mọi cảm xúc đều bày ở trên mặt, trông rất đặc sắc, đau đến chảy cả nước mắt, vừa tức vừa đau nói: “Sao cô không chịu giúp ta hả?”

“Chuyện nhà ngươi mắc mớ gì đến ta?”

“Nếu cô chịu giúp ta thì phụ hoàng cũng sẽ không ra tay mạnh như thế, bây giờ ta bị đánh thì sao dẫn cô đi chơi được?”

Thẩm Nguyệt híp mắt nói: “Lần sau còn để ta thấy ngươi đi vào phòng của ta thì ngươi sẽ còn bị đánh tiếp, lúc ấy không phải đánh đít đâu mà là đánh vào cái mặt xinh đẹp này đấy”.

Lục hoàng tử trợn mắt nói: “Cái đồ đàn bà hung hãn!”

Thẩm Nguyệt buồn cười nhìn hắn ta khấp khểnh rời đi.

Mặc dù không có Lục hoàng tử dẫn đường, hoàng đế Dạ Lương vẫn hạ lệnh cho Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đi thưởng ngoạn các nơi trong hành cung trước khi rời đi, trừ chỗ của hoàng đế.

Đến xẩm tối, Tô Vũ dẫn Thẩm Nguyệt đi qua cầu treo vắt ngang núi, chậm rãi đi tới phía đối diện.

Họ đi lên đỉnh núi, ngắm nhìn cảnh tượng từ chân núi kéo dài đến phía xa xôi.

Càng đi lên đỉnh thì càng thấy lạnh.

Trên đỉnh núi này có thể thấy rõ ràng thay đổi của bốn mùa trong năm.

Tuyết đọng trên đỉnh núi, ngắm tuyết trong tiết trời hạ thu đúng là một trải nghiệm mới.

Khi Thẩm Nguyệt và Tô Vũ lên được đỉnh núi thì cũng thấy được hoàng hôn, trời chiều chậm rãi chìm xuống, nhuộm đỉnh núi tuyết trắng thành màu đỏ vàng, trông vô cùng diễm lệ.

Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi.

Không khí rất mát mẻ.

Nàng hỏi: “Tô Vũ, chàng dẫn ta đến đây làm gì?”

“Ngắm cảnh”, hắn thản nhiên nói: “A Nguyệt, Tần Như Lương khiến nàng có tâm sự à? Nàng lo cho hắn ta?”

Thẩm Nguyệt hỏi: “Ta không nên lo cho hắn ta sao? Có lẽ là không nhỉ”.

Nàng ngồi xuống mỏm đá lạnh, híp mắt nhìn ánh chiều tà phía xa xa.

Ráng chiều mê hoặc lòng người, nhưng rơi lên mặt thì lại bớt đi chút ấm áp.

Thẩm Nguyệt nhìn Tần Như Lương thì sẽ nhớ lại thiếu niên điển trai dưới ánh dương ngày xưa, mặt nở nụ cười, hái quả hạnh cho nàng ăn.

Cuối cùng, thiếu niên dắt tay thiếu nữ xinh đẹp đó rời đi, khiến nàng khóc đến đau lòng.

Còn cả lúc trong cung máu chảy thành sông, hắn ta hóa thân thành bộ dáng cao lớn mạnh mẽ, cúi đầu nhìn nàng với ảnh mắt mất kiên nhẫn và thương xót.

Đó vốn thuộc về ký ức của Thẩm Nguyệt trước kia. Thẩm Nguyệt khi ấy thực sự thích Tần Như Lương.

Hôm nay Thẩm Nguyệt bị quá khứ năm xưa ảnh hưởng, có chút cảm khái.

Tô Vũ chậm rãi ngồi xuống cạnh Thẩm Nguyệt, nói: “Nàng lo lắng cho hắn ta quá thì ta cũng sẽ ghen đó”.

Thẩm Nguyệt chống cằm, cười mà như không cười: “Bây giờ đã ghen rồi, sau này quay về Đại Sở phải làm sao bây giờ? Chúng ta là phu thê, trên đường về còn phải chăm sóc hắn ta nữa, còn phải tỏ vẻ ân ái, thậm chí đến tối còn phải ngủ chung…”

Thẩm Nguyệt chưa nói dứt lời thì Tô Vũ đã thình lình kéo nàng vào lòng, ôm chặt nàng.

Thẩm Nguyệt nằm trong ngực Tô Vũ, lòng bàn tay nắm lấy vạt áo hắn, cau mày nói: “Ta sẽ không thể tùy ý ngắm cảnh với chàng như trước, cũng không thể để chàng ôm ta. Trước đó ta không nghĩ đến hóa ra đây cũng là một kiểu giày vò”.

“A Nguyệt, không riêng gì nàng cảm thấy vậy đâu”.

Thẩm Nguyệt khẽ nói: “Trước kia Thẩm Nguyệt yêu Tần Như Lương tha thiết, nhưng nàng không biết luôn có một người ở sau lưng mình, chăm sóc bảo vệ mình, thực sự là có phúc không biết hưởng”.

Vài ngày sau, tuy rằng Tần Như Lương chưa khỏi hẳn nhưng vẫn có thể lên đường bình thường.

Bọn họ ở lại hành cung trên núi đã quá lâu, phải về Đại Sở sớm thôi.
Chương 318: Phục kích

Cũng may biên cảnh giữa hai nước coi như an ổn, sau khi tin tức hai bên ký kết hiệp ước hòa bình được truyền ra ngoài, bách tính Dạ Lương đều vui mừng vì lấy lại được thành trì cũ.

Mà Đại Sở tuy mất thành trì, nhưng dù gì cũng bị giày vò bởi chiến tranh, cho nên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hoắc tướng quân cai quản đại quân thành Huyền, chỉ chờ Tô Vũ và Thẩm Nguyệt đưa Tần Như Lương về.

Thấy việc lớn đã xong, hoàng đế Dạ Lương biết bọn họ còn có việc cần làm, nên không cố gắng níu giữ.

Hoàng đế một bên cho người xuống núi nghị sự, một bên cho cung nhân dâng lên không ít đặc sản Dạ Lương.

Trong đó có đến mấy vò rượu dứa.

Thẩm Nguyệt rất thích rượu dứa đặc sản Dạ Lương, cho nên vui vẻ nhận lấy.

Ngoài ra, hoàng đế Dạ Lương còn sai người kéo Liễu Thiên Hạc ở trong địa lao ra ngoài, nhốt hắn ta vào trong một cái lồng sắt còn chắc chắn hơn cả lồng gỗ.

Bên ngoài lồng sắt có một cái khóa vừa dày vừa nặng, Tô Vũ đích thân khóa lại.

Tô Vũ giao chìa khóa cho Thẩm Nguyệt dưới ánh mắt phẫn hận của Liễu Thiên Hạc.

Thẩm Nguyệt cầm chìa khóa, nhếch môi cười với Liễu Thiên Hạc: “Không phục? Cố chịu đi, chờ khi về kinh ta sẽ khiến ngươi chịu phục”.

Tần Như Lương suy yếu đi ra, nhìn thấy Liễu Thiên Hạc trong lồng giam thì hơi khựng lại.

Thẩm Nguyệt nhướng mày nói với Tần Như Lương: “Ca ca của Liễu Thiên Tuyết, không cần ta giới thiệu chắc ngươi cũng biết. Được rồi, đi thôi”.

Lồng sắt của Liễu Thiên Hạc bị đặt lên một cái xe ba gác, do mấy tên thị vệ di chuyển xuống núi.

Thẩm Nguyệt, Tô Vũ và Tần Như Lương đi theo sau, sau họ là mấy chục tên thị vệ.

Đến khi xuống núi, đại tướng quân Dạ Lương sẽ tiếp đón bọn họ và đích thân đưa bọn họ về biên cảnh Đại Sở.

Trong núi yên tĩnh chỉ còn lại tiếng bước chân, cùng với tiếng lá cây xào xạc theo gió.

Không khí nổi một tầng sương mù thật mỏng, cảnh tượng trước mắt cũng mông lung như ẩn như hiện.

Nhưng chưa đến chân núi, đại khái đi được nửa dường, thì đã thấy một đội binh sĩ Dạ Lương lên núi.

Binh sĩ Dạ Lương đi đến gần, nói là đại tướng quân phái lên núi đón công chúa và sứ thần Đại Sở xuống núi.

Thẩm Nguyệt còn nghi hoặc, chẳng phải nói là chờ ở dưới chân núi hay sao?

Huống hồ Thẩm Nguyệt cũng biết phong cách làm việc của đại tướng quân Dạ Lương rất cẩn thận. Vài ngày trước ông ta đích thân đưa Thẩm Nguyệt và Tô Vũ lên hành cung trong núi, sao bây giờ chỉ phái một đám binh sĩ lạ mặt đến tiếp ứng?

Cho dù đại tướng quân không rảnh thì cũng phải có một tướng lĩnh dẫn đầu có tiếng nói đi lên mới được chứ.

Nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Nguyệt sinh cảnh giác.

Dãy núi này lớn như thế, cho dù bảo vệ nghiêm ngặt thì cũng khó tránh khỏi sơ hở bị người thừa cơ chen vào.

Khả năng này tuy rất nhỏ nhưng lại không phải không có.

Tính cảnh giác của Tô Vũ càng mạnh hơn, hắn lờ mờ che chở Thẩm Nguyệt ở phía sau lưng mình.

Tần Như Lương tuy đang bị thương nhưng cũng đề cao cảnh giác.

Đội binh sĩ kia vừa vặn chặn đường của họ.

Nhưng thị vệ đi theo không dễ dàng bàn giao mà cẩn thận nói: “Hoàng thượng có lệnh, chúng ta phải đưa công chúa, tướng quân và sứ thần Đại Sở giao cho đại tướng quân, các ngươi liền đi xuống núi gặp mặt đại tướng quân với chúng ta đi”.

Đội binh sĩ kia nghe vậy thì âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau, rồi chậm rãi tránh qua một bên,

Nhưng ngay trước khi thị vệ đi ngang qua thì có bóng dáng lóe lên, tiếng đao kiếm tuốt ra khỏi vỏ vang vọng, thị vệ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đâm xuyên cơ thể, chết ngay tại chỗ.

Thị vệ thấy sau thấy thế thì xông lên, nhao nhao rút kiếm ra, nghiêm nghị quát: “Bảo vệ công chúa!”

Những binh lính này lộ vẻ hung ác, ra tay ác liệt chém giết mấy thị vệ.

Lúc này, Thẩm Nguyệt đương nhiên trở thành đối tượng được bảo vệ nhất.

Nàng là công chúa Đại Sở, có nguồn gốc với hoàng đế Bắc Hạ, nàng không được phép gặp chuyện, nhất là càng không thể gặp chuyện gì ở trong Dạ Lương.

Thị vệ giết địch không phải thị vệ bình thường mà là thị vệ đại nội trong hành cung của hoàng đế Dạ Lương, võ công không tệ.

Nhưng lại không phải đối thủ của những binh lĩnh này.

Bọn họ ra chiêu tàn nhẫn, võ công cao cường, khiến Thẩm Nguyệt nhớ lại sát thủ mình gặp trong hành trình lần trước.

Nếu thật là binh sĩ Dạ Lương thì sao có thể mạnh như thế được, những kẻ này rất có khả năng là sát thủ cải trang thành binh sĩ Dạ Lương.

Tần Như Lương ngăn tại trước mặt Tô Vũ và Thẩm Nguyệt, trầm giọng nói: “Tô đại nhân mau dẫn Thẩm Nguyệt rời khỏi đây đi!”

Vừa nói xong, đám sát thủ đã đột phá vòng vây thị vệ, mãnh liệt đánh về phía bên này.

Không cần Tần Như Lương nói nhiều, Tô Vũ cũng đã kéo Thẩm Nguyệt quay đầu chạy.

Thẩm Nguyệt chạy nhanh theo Tô Vũ, chỉ cảm thấy cảnh tượng đang không ngừng lùi về sau.

Khi nàng quay đầu lại nhìn, đã thấy Tần Như Lương không đi cùng nàng và Tô Vũ mà ở lại ngăn cản đám sát thủ kia.

Hai tay Tần Như Lương bị phế, căn bản không dùng được kiếm, hắn ta bây giờ cũng chẳng ngăn nổi đám sát thủ này.

Hắn ta đẩy mạnh lồng sắt của Liễu Thiên Hạc về đám sát thủ để ngăn cản một ít, nhưng đã có sát thủ đi lên dây dưa với hắn ta.

Tần Như Lương tay không tấc sắc không phải đối thủ của họ, hai tay của hắn ta cũng không thể vung quyền phản kích như trước, chỉ có thể cố gắng phản ứng bằng những kinh nghiệm ngày xưa.
Chương 319: Chạy trốn tìm đường sống

Nhưng Tần Như Lương không kiên trì được bao lâu, rất nhiều sát thủ thừa dịp hắn ta bị cuốn lấy, trực tiếp vượt qua hắn ta, đuổi theo Thẩm Nguyệt và Tô Vũ.

Những sát thủ này nhằm vào Tô Vũ và Thẩm Nguyệt.

Chuyện này không liên quan gì đến Tần Như Lương, hắn ta vốn có thể chạy đi mà không cần ở lại ngăn cản.

Thẩm Nguyệt hô to với hắn ta: “Tần Như Lương!”

“Mau chạy đi!”

Tần Như Lương nắm chặt thanh kiếm mà sát thủ đâm tới, máu me đầm đìa, mũi kiếm bén nhọn đâm vào cơ thể của hắn ta.

Khi Thẩm Nguyệt quay lại lần cuối cùng ở góc đường trên núi thì thấy Tần Như Lương ngày càng nhỏ lại, sau đó bị sát thủ đá ra ngoài, lăn xuống núi.

Chẳng ai ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này, càng không ai ngờ sát thủ sẽ cải trang thành người Dạ Lương mà hành hung ngay cạnh hành cung của Dạ Lương!

Một khi Thẩm Nguyệt và Tô Vũ chết ở đây, Dạ Lương chắc chắn sẽ không thoát khỏi quan hệ!

Thẩm Nguyệt không biết đây là quỷ kế ai bày ra, nàng cũng không cần Tần Như Lương bảo vệ.

Người mà mới hai ngày trước còn luôn mồm nói muốn bảo vệ nàng, thực ra còn không bảo vệ nổi bản thân, vì sao còn đòi bảo vệ nàng?

Vì sao còn muốn chặn lại đao trong tay địch?

Lăn xuống từ nơi đó, hắn ta cũng chẳng biết mình có sống được hay không!

Nếu Tần Như Lương vẫn lạnh lùng cho rằng nàng không cần ai bảo vệ như trước đây, có lẽ nàng còn thoải mái hơn một chút.

Thẩm Nguyệt rối loạn vô cùng, nhưng ngay sau đó nàng cũng không nghĩ được nhiều nữa.

Đám sát thủ sau lưng kéo đến ngày càng gần, một mực theo sát, xem ra tất cả đều là cao thủ.

Nàng và Tô Vũ bị nhốt trong tù, lại chạy đường núi, tốn sức vô cùng.

Dưới tình trạng này, Tô Vũ dốc sức kéo theo Thẩm Nguyệt chắc chắn là không nhanh bằng đám sát thủ kia đơn thương độc mã đuổi theo.

Thẩm Nguyệt đã dùng hết toàn bộ cực hạn cơ thể của mình nhưng vẫn liên lụy đến Tô Vũ.

Nàng không biết khinh công, nếu chỉ có một mình Tô Vũ thì chắc chắn có thể nhẹ nhàng thoát ra.

Thẩm Nguyệt thở hồng hộc nói: “Hay là chàng bỏ ta xuống và chạy trước đi?”

Tô Vũ nhíu mày, cả người dùng sức, nhẹ nhàng nói: “Thả nàng xuống thì có ý nghĩa gì?”, hắn híp mắt, dáng vẻ nghiêm trọng: “So với ta thì chúng muốn giết nàng hơn đấy”.

Thẩm Nguyệt tỉnh táo, gia tăng sức lực: “Vậy chúng ta cùng cố gắng nhanh hơn!”

Tô Vũ vẫn giữ nhịp thở, kéo Thẩm Nguyệt chạy như bay, nhỏ giọng nói: “Kéo chúng đến nơi nào trống trải rồi bắt tay vào giải quyết!”

Trước mắt đối phương người đông thế mạnh, trong rừng rậm này, Tô Vũ và Thẩm Nguyệt sẽ bị hạn chết rất nhiều.

Nói chung, Tần Như Lương và đám sát thủ này đều không ngờ rằng Tô Vũ biết võ công.

Nếu không sao hắn có thể kéo Thẩm Nguyệt chạy lâu như vậy mà không bị bắt kịp chứ.

Trước đó Thẩm Nguyệt còn thầm cười nhạo về vấn đề an toàn của hành cung Dạ Lương, bây giờ thì đúng là hỏng bét.

Không biết chạy được bao lâu, Thẩm Nguyệt lờ mờ cảm giác sát thủ sắp đuổi đến gót chân nàng rồi. Nàng và Tô Vũ chạy mãi trên núi cũng không tốt, lúc này, cây cối trước mắt bỗng thưa dần, tia sáng trước mắt cũng bao la hơn.

Tô Vũ không định đưa Thẩm Nguyệt chạy về hành cung mà chạy về phía khác của đỉnh núi.

Chưa kể đến đường lên hành cung dài và hẹp, cây cầu treo kia cũng có thể gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào, không đảm bảo được an toàn.

Phía dưới là vực sâu vạn trượng, không thể mạo hiểm.

Hai người dùng sức chạy nhanh qua rừng, đi thẳng tới nơi rộng lớn kia.

Ánh sáng đột ngột đập vào mắt khiến Thẩm Nguyệt không thích ứng kịp, còn có chút choáng váng, giống như trời đất đều xoay tròn.

Nàng không biết đây là đâu, chắc là sườn núi gần đỉnh núi, một phiến đất trống rậm rạp, dưới lớp cỏ dại là đá loạn, tất cả đều là tảng đá gập ghềnh, lâu ngày mọc rêu.

Nhưng ít ra vẫn rộng rãi hơn rừng cây.

Cũng chẳng còn đường nào để đi nữa, Thẩm Nguyệt ít ra vẫn dừng lại thở một chút được.

Nàng cong lưng, vịn đầu gối, sợi tóc xõa xuống, hô hấp kịch liệt như vừa chạy đường dài, tim nàng như muốn ngừng đập luôn.

Tô Vũ đỡ lưng nàng, nhìn đám sát thủ sắp đuổi tới kịp, nói nhẹ nhàng như lông hồng: “Sao rồi, nàng vẫn ổn chứ?”

Thẩm Nguyệt tỉnh lại, lau mồ hôi trên trán, nói: “Không sao”.

“Lát nữa nàng trốn sau lưng ta nhé”.

Tô Vũ vừa dứt lời thì đám sát thủ kia đã đuổi tới.

Đao quang kiếm ảnh tung bay, chiêu thức nhanh đến hoa mắt. Tô Vũ đoạt kiếm, thế kiếm như lôi đình, quét ngang không gian.

Trong tình huống địch nhiều ta ít, tốc chiến tốc thắng là thượng sách.

Càng kéo dài thì hai người càng bất lợi.

Những sát thủ kia thấy không đánh phá được Tô Vũ, định vòng ra sau để đối phó với Thẩm Nguyệt.

Sát thủ tưởng rằng công chúa Tĩnh Nguyệt cũng chỉ là một người phụ nữ tay trói gà không chặt, có thể dễ dàng giải quát.

Nào ngờ Thẩm Nguyệt và Tô Vũ lại phối hợp cực kỳ ăn ý, Tô Vũ đúng lúc đưa ra một thanh kiếm cho nàng, nàng chuyển tay giết chết ngay hai tên sát thủ chưa kịp phòng bị.
Chương 320: Không muốn hắn chiến đấu một mình

Máu tươi thấm vào trong cỏ dại và đá loạn càng kích thích ý chí chiến đấu của con người.

Tô Vũ và Thẩm Nguyệt không thể phòng ngự được hoàn toàn, cả người không tránh khỏi vết kiếm, nhưng cả hai giết đến đỏ mắt mà không biết đau đớn.

Thẩm Nguyệt quên đi cơn đau, nàng càng bị áp chế thì càng bùng nổ, chỉ biết nếu mình thả lỏng thì cả hai sẽ có thể phải chết.

Mà lần này, nàng sẽ không bao giờ trơ mắt nhìn Tô Vũ bị thương một mình, nàng sẽ gắng hết sức kề vai chiến đấu với hắn.

Loại cảm giác này vẫn thoải mái hơn để Tô Vũ chiến đấu anh dũng một mình vì nàng nhiều.

Nếu có thể khiến hắn đỡ chịu thương tổn một ít, dù bản thân đổ nhiều máu thì có làm sao.

Tay của Thẩm Nguyệt đã tê dại cả, máu tươi nhuốm đầy tay nàng nhưng cũng chẳng tạo nên gợn sóng gì.

Nàng chỉ muốn đám người này chết đi, có thế thì nàng và Tô Vũ mới được sống.

Trong ánh mắt hắc bạch phân minh đó cũng tràn ra lệ khí mạnh mẽ.

Đám sát thủ lần lượt ngã xuồng mà Thẩm Nguyệt và Tô Vũ vẫn đứng vững, sát thủ không cách nào đột phá.

Nếu tiếp tục như vậy thì chúng không thể hoàn thành được nhiệm vụ.

Thừa dịp sát thủ dây dưa với Tô Vũ và Thẩm Nguyệt, một tên trong đó nhân lúc họ không chú ý mà lén rút lui ra ngoài.

Hắn ta nhìn vị trí của Tô Vũ với Thẩm Nguyệt, lại ngẩng đầu nhìn đá loạn lởm chởm bên sườn núi, bèn hạ quyết tâm khinh công về phía sườn núi kia.

Khi Tô Vũ và Thẩm Nguyệt quay cuồng, sát thủ kia đá mạnh vào đám đá loạn phong hóa trên sườn núi.

Bụi đất lập tức bay đầy trời.

Bãi đá vụn lâu ngày phơi gió phơi nắng, cơ hồ đã kết thành chỉnh thế, chỉ một phần lung lay thì toàn bộ sẽ rung chuyển.

Những khối đá trên sườn núi tróc ra từng mảng, sau đó là ầm ầm bóc tách.

Bão cát nổi lên, tiếng đá vỡ không ngừng phóng lớn, ầm ầm như sét đánh.

Khi Thẩm Nguyệt quay đầu nhìn lại thì đã thấy cát bụi như sương, từng cục đá lớn nhỏ đang lăn xuống.

Mà chỗ nàng và Tô Vũ đang đứng lại đúng chỗ đá loạn lăn xuống, nếu không kịp rút lui thì sẽ bị đá nện xuống ép thành thịt nát!

Thẩm Nguyệt vừa phân thân đã khiến sát thủ có cơ hội, nhưng Tô Vũ kịp thời cản lại giúp nàng.

Tô Vũ biết tình hình cấp bách, chỉ chậm vài phút thì đá sẽ rơi xuống. Sát thủ lúc này cố gắng áp chế bọn họ, đưa bọn họ vào chỗ chết.

Sát thủ chỉ cần kiên trì thêm phút chốc thì sẽ khiến hai người này không còn cơ hội chạy trốn nữa.

Tô Vũ lúc ấy đã dùng hết sức lực, điên cuồng phản kích như một thị sát ma quỷ đang thể hiện ra vẻ mặt khát máu của mình, làm người ta sợ hãi.

Mắt thấy đá loạn sắp đến đỉnh, Tô Vũ giết sạch bọn sát thủ vào lúc cuối cùng, không kịp tránh ra mà chỉ có thể đẩy Thẩm Nguyệt ra chỗ khe hở bên cạnh.

Thẩm Nguyệt như nghe thấy tiếng kêu tên Tô Vũ đến khàn giọng của mình, nhưng giống như chìm nghỉm vào trong tiếng ầm ầm, không nghe thấy gì cả.

Mọi cảm quan của nàng cũng trống rỗng, chỉ còn bóng dáng áo đen kia bay vọt giữa đám đá loạn.

Nàng lờ mờ cảm thấy kia giống như là toàn bộ ý nghĩa của nàng.

Đá loạn lăn lộn trên đỉnh đầu, nện vào những thi thể kia, đắp lên nơi này một tầng đá.

Tô Vũ vẫn chưa ngã xuống, hắn đang tránh thoát khỏi những hòn đá rơi.

Có hòn đá đập vào vai Tô Vũ khiến hắn lảo đảo.

“Tô Vũ...”

Không đủ, cuối cùng nàng vẫn phải trơ mắt nhìn Tô Vũ vì cứu nàng mà gặp nguy hiểm về tính mạng.

Thẩm Nguyệt không khống chế nổi bước chân của mình.

Nhưng tiếng thở trầm thấp của Tô Vũ vang lên, hắn lần đầu tiên nghiêm túc nói với nàng: “Thẩm Nguyệt, đừng qua đây, đừng để ta uổng phí sức lực”.

Thẩm Nguyệt xanh mắt, giống như bị ghìm chân lại, gương mặt tái mét, nước mắt rơi ra, hỏi: “Vậy ta phải làm gì bây giờ?”

Nàng kêu lên: “Nếu chàng gặp chuyện thì ta phải làm sao đây?”

Tô Vũ khựng lại, cúi đầu nói: “Ta sẽ không sao hết, ta nói rồi, dù là một chân bước vào suối vàng thì ta cũng sẽ rút lại”.

Hắn như là khôi phục tinh lực, có vô số nghị lực và kiên trì.

Người con gái kia vẫn đang chờ hắn, sao hắn có thể để mình chết giữa đám đá loạn này.

Hắn không lỡ, càng không cam tâm.

Kiếm trong tay đã đứt, Tô Vũ phản ứng càng chậm hơn, nhưng hắn vẫn tránh được phần lớn số đá, một ít đá vụn nện vào người hắn nhưng cũng không bị thương chỗ yếu hại.

Cuối cùng đá loạn cũng hơi ngừng lại.

Cát bụi tan đi, tiếng gió chầm chậm.

Cả người Tô Vũ đều là bụi, khi quay đầu lại khiến Thẩm Nguyệt hoảng hốt nhớ lại lần đầu nàng học khắc gỗ.

Trên đời này, chỉ có Tô Vũ mới khiến cho nàng cảm nhận được cơn đau thấu tim gan, sâu tận xương tủy như thế.

Thẩm Nguyệt há hốc mồm, không nói được lời nào.

Nàng hoàn toàn không biết mình đã lệ rơi đầy mặt, nước mắt cọ rửa tàn tro trên mặt, để lại từng vết mờ.

Tô Vũ khẽ nhếch miệng với nàng, dịu dàng bảo: “A Nguyệt, đừng khóc, ta sẽ đau lòng”.

Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, khàn khàn nói: “Được, ta không khóc, Tô Vũ, chàng mau tới chỗ ta đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK