Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần - Thẩm Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 169: Cô không mệt sao?

Tô Vũ vừa nắm lấy tay cầm dao khắc của nàng vừa cười nói: "Vậy thì không thể làm qua loa cho xong, phải khắc cẩn thận".

Lớp mùn cưa li ti trượt khỏi lòng bàn tay, rơi xuống đất từng chút một.

Thẩm Nguyệt hết sức chuyên chú, nhìn khúc gỗ trong lòng bàn tay dần hiện ra đường nét của Tô Vũ, nàng đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Nhiều năm về trước, tại sao ngươi lại bị truy lùng rồi lại bị trọng thương?"

Hơi thở của Tô Vũ phả vào cổ nàng, nhẹ nhàng mà lưu luyến, hắn nói: "Chính quyền thay đổi, triều đại thay đổi, sẽ luôn có người phải đổ máu hi sinh. Do ta may mắn nên mới có thể nhặt về được một mạng".

Hắn nói thản nhiên như thể chuyện này không liên quan gì đến hắn nhưng lại khiến cho trái tim của Thẩm Nguyệt như thắt lại: "Ngươi cũng có tham dự vào chính biến hay sao?"

"Ta chỉ là một quan văn, rất yếu ớt", Thẩm Nguyệt muốn hỏi lại nhưng Tô Vũ đã nắm chặt tay nàng và chuyển chủ đề: “Tập trung khắc đi, nếu như khắc lệch lông mi của ta thì sẽ rất khó coi".

Thẩm Nguyệt đã bị cuốn hút vào chuyện này, sau đó nàng cũng không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa.

Nàng rất mong chờ hình dáng của Tô Vũ xuất hiện trong bàn tay nàng.

Đúng như lời Tô Vũ nói, càng thích lại càng hận không thể chế tác cẩn thận, mỗi một nét dao khắc xuống đều khó khăn.

Không biết trời đã vào khuya từ lúc nào.

Tô Vũ phải nhắc nhở mấy lần nàng mới chịu trở về phòng nghỉ ngơi.

Khắc hết nửa đêm mới có thể khắc ra hình dáng đại khái, vẫn còn chút thô sơ.

Thẩm Nguyệt cau mày nhìn một hồi cũng không tìm được chút nét đẹp nào của Tô Vũ trên bức tượng gỗ này thì không khỏi suy sụp.

Tô Vũ cất bức tượng gỗ đi rồi nhẹ giọng thì thầm: "Nếu như chỉ trong một đêm mà cô có thể thuần thục được chuyện này thì chẳng phải đã giành được bát cơm của người khác rồi hay sao? Đừng lo, ta cũng sẽ không chạy đi mất, bất cứ khi nào cô muốn chạm khắc tiếp thì ta sẽ làm mẫu cho cô khắc".

"Đừng tự mình đa tình, ta chỉ dùng hình mẫu của ngươi để luyện tập mà thôi".

"Ta còn cho rằng cô không đối xử với ta bình thường như mọi người, hoá ra vẫn do ta tự ảo tưởng".

Ở đây chỉ còn một phòng trống đã được lão thẩm chuẩn bị sẵn sàng trước khi đi ngủ.

Thẩm Nguyệt đang suy nghĩ xem có nên tìm một sợi dây thừng để treo Tô Vũ lên hay không, dù sao thì hắn cũng có võ công cao cường.

Sau khi vào phòng thì Thẩm Nguyệt mới nhận ra rằng nàng đã suy nghĩ quá nhiều.

Mặc dù chỉ có một chiếc giường trong căn phòng sạch sẽ ngăn nắp nhưng dưới đất còn có một bộ chăn đệm đã được trải sẵn.

Lúc lão thẩm đang chuẩn bị những thứ này, bà ta sợ Thẩm Nguyệt sẽ ngượng ngùng cho nên không hỏi nàng mà hỏi thẳng Tô Vũ.

Chuyện này cũng được sắp xếp theo ý của Tô Vũ.

Tô Vũ vào phòng, quay đầu lại thấy Thẩm Nguyệt vẫn đang ngây ngốc đứng ở cửa thì không khỏi mỉm cười nói: "Sao vậy, cảm thấy tiếc nuối sao?"

Thẩm Nguyệt lườm nguýt hắn, sau đó nói: "Ta vui mừng còn không kịp".

Thẩm Nguyệt bước vào phòng, vừa định nằm xuống thì thấy Tô Vũ ngồi xuống bộ chăn đệm nằm dưới đất, một chân co lại, nhẹ nhàng đưa tay ra nói: "Đưa tay ra đây".

Thẩm Nguyệt hỏi: "Để làm gì?"

Lúc này hắn đã lấy thuốc mỡ ra, lấy một ít ra đầu ngón tay rồi nắm lấy tay Thẩm Nguyệt xoa xoa thuốc lên những đầu ngón tay mà nàng vừa cầm con dao khắc.

"Sau này cô phải nhớ, cho dù là luyện quyền hay là cầm dao thì sau khi làm xong cũng phải xoa thuốc mỡ vào nơi dùng lực, như vậy sẽ không có vết chai, ít để lại manh mối".

Thẩm Nguyệt chợt hiểu ra: "Thảo nào ta thấy võ công của ngươi lợi hại như vậy thế nhưng lại có một đôi tay cầm bút".

Nếu bàn tay của hắn có vết chai như bàn tay của Tần Như Lương thì chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được hắn là người tập võ.

Tô Vũ xoa thuốc đều trên tay nàng rồi nói: "Lúc rảnh rỗi ta sẽ cùng cô luyện võ".

Thẩm Nguyệt nói: "Muốn luyện võ thì ta luyện với mấy hình nộm gỗ là được rồi, tại sao phải luyện với ngươi chứ?"

Hắn rũ mắt xuống nói: "Có lẽ ta không phải là một sự phụ tốt nhưng ta đã quen với việc chỉ dạy cho người khác. Được rồi, lên giường đi ngủ đi".

Thẩm Nguyệt nằm xuống, nghiêng đầu nhìn về phía hắn. Hắn cũng giở chăn bông rồi chậm rãi nằm xuống.

Thẩm Nguyệt nhắm mắt lại, không bao lâu sau thì đã chìm vào giấc ngủ.

Khung cảnh ngoài cửa sổ càng ngày càng trắng xóa tựa như bị một lớp sương mỏng bao phủ.

Sáng ngày hôm sau, Thẩm Nguyệt được Tô Vũ đánh thức, lúc đó xe ngựa đã đậu sẵn bên đường chờ đợi.

Lúc này hai người trở về thì có thể bắt kịp những tốp người vào thành đầu tiên.

Sau khi tạm biệt đôi vợ chồng già, Thẩm Nguyệt còn ngái ngủ bước lên xe ngựa cùng với Tô Vũ.

Lúc này sắc trời vừa hừng sáng, Thẩm Nguyệt đang nghĩ sau khi quay về sẽ sẽ ngủ bù thêm một lát.

Khi chuẩn bị vào thành Tô Vũ mới lên tiếng nói: "Tối hôm qua mệt muốn chết rồi, trở về nhớ nghỉ ngơi cho kỹ".

Hắn không nói lời nào còn tốt, vừa mở miệng nói thì liền nghe sặc mùi ám mụi!

Thẩm Nguyệt giật giật khóe miệng nói: "Ngươi không thể nói chuyện đàng hoàng một chút sao? Tối qua ngươi đã làm gì mà mệt muốn chết chứ?"

Tô Vũ nhíu mày, ánh mắt lộ ra nét cười lười biếng, hắn nói: "Hôm qua cô lăn qua lộn lại đến sau nửa đêm mới ngủ, cô không mệt sao?"

Thẩm Nguyệt đỡ trán, quyết định không nói chuyện với hắn nữa.

Tô Vũ nhẹ nhàng lấy ra một bức tượng gỗ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve rồi nói: "Cũng may không phải tất cả đều không có kết quả".

Thẩm Nguyệt nhìn kỹ một chút rồi liền hỏi: "Tại sao ngươi lại mang cái này trở về?"

Nàng định vươn tay giật lấy nó nhưng Tô Vũ đã nâng tay lên, cuối cùng nàng chỉ có thể nắm lấy khoảng không.

Lúc này xe ngựa sắp đi vào cổng thành, Thẩm Nguyệt đành phải kiên nhẫn ngồi yên lại.

Tô Vũ đưa nàng đến đầu đường vào phủ tướng quân, trước khi xuống xe hắn còn đột nhiên nói: "Hôm qua cô đến ngõ Bách Gia, ngoài chỗ ở của đại phu đó ra thì cô còn biết gì nữa không?"

Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: "Tô Vũ, ngươi thật sự nhịn rất giỏi, chuyện ngày hôm qua đến hôm nay ngươi mới hỏi, sao ngươi không nhịn đến chết luôn đi".

Nàng lại ngồi ngay ngắn trở lại rồi nói: "Ngươi hỏi hay lắm, ta còn đang không biết phải thăm dò thân thế của Liễu Mi Vũ từ đâu, nghe nha hoàn của ả ta nói thích khách kia đã gọi ả ta là Thiên Tuyết, ả ta lại gọi thích khách kia là ca ca".

"Thiên Tuyết?", ánh mắt Tô Vũ tối sầm lại: "Liễu Thiên Tuyết".

Thẩm Nguyệt hỏi: "Sao, hai người quen nhau sao?"

Tô Vũ cười nói: "Hình như đã từng nghe nói qua".

"Quái thật, ngươi thật sự quen biết ả ta à, không phải Tần Như Lương mang ả ta về từ biên quan sao?", Thẩm Nguyệt trầm ngâm nói: "Ban đầu ta còn cảm thấy cái tên này có chút quen tai. Chẳng lẽ Tần Như Lương lại đang giấu diếm chuyện gì?"
Chương 170: Nếu như ta cứ thích hình mẫu như Tô Vũ thì sao?

Nói xong liền nhìn hướng Tô Vũ, mí mắt Thẩm Nguyệt đột nhiên giật giật, đáp: “Tô Vũ, nụ cười này của ngươi là có chuyện gì vậy? Trông mà dựng cả lông măng”.

“Là thế này, sau khi trở về cô không ngại có thể thử xem, nếu Tần Như Lương cản đường cô, cô liền lấy cái tên Liễu Thiên Tuyết này ra để thử hắn ta, ta đoán hắn nhất định sẽ không dám làm gì cô đâu”.

“Linh nghiệm như vậy?”

Tô Vũ gật đầu: “Ừm”.

Cơ hội rất nhanh đã tới.

Chẳng ngờ Thẩm Nguyệt vừa đặt chân vào cửa lớn lại vừa vặn chạm mặt Tần Như Lương, kẻ phải rời nhà để dự buổi chầu sớm.

Tần Như Lương nhìn nàng một cái thật sâu, hỏi: “Tối qua cô đã đi đâu?”

“Trêu hoa ghẹo nguyệt”.

“Trêu hoa gì, ghẹo nguyệt gì?”, Tần Như Lương cau mày, chặn đường Thẩm Nguyệt.

Trong lòng hắn hiểu rõ Thẩm Nguyệt không thuộc về mình, nhưng hắn phát hiện bản thân không hề rộng lượng như trong tưởng tượng, căn bản không có cách nào làm như mắt điếc tai ngơ với nàng.

Hắn có chút chán ghét dáng vẻ này của bản thân.

Khi ý thức lại được thì Tần Như Lương đã tóm chặt lấy tay Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt không tức giận, cũng chẳng đưa mắt nhìn tới hắn, chỉ đáp: “Tần tướng quân biết việc Mi Vũ chính là Liễu Thiên Tuyết không?”

Sắc mắt Tần Như Lương thoắt cái thay đổi, gấp gáp hỏi: “Là ai đã nói cho cô biết?”

Thẩm Nguyệt híp mắt, phát hiện phản ứng của hắn thực sự có chút thú vị, không khỏi cười lạnh: “Nếu không muốn mọi người đều biết thì mau bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra”.

Tần Như Lương không thể tin được mà buông lỏng tay.

Trên đường trở về Trì Xuân Viện, Thẩm Nguyệt vẫn còn suy nghĩ, xem ra thực sự cần phải điều tra xem Liễu Thiên Tuyết này rốt cuộc là ai.

Trong Trì Xuân Viện, Thôi thị cùng Ngọc Nghiên vừa luống cuống dỗ Bắp Chân ngủ.

Ngoảnh đầu thấy Thẩm Nguyệt đã quay trở lại, Ngọc Nghiên lập tức chạy tới gặng hỏi: “Tối qua công chúa chạy đi đâu vậy, làm nô tỳ lo lắng gần chết!”

Không đợi Thẩm Nguyệt trả lời, Ngọc Nghiên lại tiếp tục dồn dập truy hỏi với gương mặt đầy căng thẳng: “Tô đại nhân không gây khó dễ cho công chúa chứ? Tối hôm qua công chúa ở đâu? Có phải là Tô đại nhân không cho người trở về không, còn có, công chúa và ngài ấy hẳn là…. không có gì?”

Thẩm Nguyệt còn chưa tỉnh ngủ, chỉ vỗ vỗ bờ vai của Ngọc Nghiên: “Sao có thể không có gì, ta còn dự định sau này có tiền rồi sẽ bao nuôi hắn nữa”.

Ngọc Nghiên nghe được lời này xém chút khuỵu xuống: “Tuyệt đối không được đâu công chúa! Ngài ấy, ngài ấy… công chúa người không khuất phục nổi ngài ấy đâu!”

Thẩm Nguyệt ngáp dài một cái, quay đầu nhìn nàng ta: “Sao ngươi nhìn ra được ta không khuất phục nổi hắn?”

Con ngươi Ngọc Nghiên vội vã đảo loạn, sốt ruột đáp: “Nô tỳ cảm thấy công chúa cùng ngài ấy tốt hơn hết vẫn nên duy trì một chút cấp bậc lễ nghĩa và khoảng cách thỏa đáng… kiểu người bao dung như Liên công tử càng thích hợp với công chúa hơn”.

Thẩm Nguyệt buồn cười trêu chọc nàng ta: “Nếu như ta cứ thích hình mẫu như Tô Vũ thì sao?”

Ngọc Nghiên siết chặt nắm đấm nhỏ nhắn, nóng ruột đáp: “Nô tỳ nhất định sẽ cố gắng khuyên giải công chúa, người đừng nghĩ không thoáng như vậy!”

Thôi thị đúng lúc đi ra ngoài cắt đứt cuộc truy vấn này: "Được rồi, được rồi, Ngọc Nghiên à, công chúa hẳn là đang rất mệt mỏi, ngươi mau chuẩn bị nước nóng cho công chúa tắm rửa thay quần áo đi”.

Ngọc Nghiên cũng nhìn ra khuôn mặt mệt mỏi của Thẩm Nguyệt, lúc này mới đè nén không nói thêm nữa mà đi chuẩn bị nước nóng cho Thẩm Nguyệt trước.

Một lúc sau Thẩm Nguyệt đã ngâm cả người trong nước, thở dài một cách thoải mái.

Nàng xoa nắn tay chân, Ngọc Nghiên thì nhoài người bên bồn tắm lau chùi cho nàng, trong mắt mang theo chút nỗi hận thầm kín.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu than thở: “Tối qua Tô Vũ đưa ta lên trên núi, nói muốn thưởng thức cây phong mùa thu gì đó nhưng lại bắt ta phải luyện võ công cả một ngày, hừ, hôm qua không cảm thấy gì, hôm nay toàn thân đều đau mỏi cả rồi”.

Ngọc Nghiên vừa nghe vậy liền vui mừng hớn hở, vừa ân cần vừa đau lòng nói: “Để nô tỳ xoa bóp cho công chúa, công chúa người vất vả rồi, Tô đại nhân nhất định rất khắt khe với người”.

“Ngày hôm qua ngươi mới gặp Tô Vũ, sao lại có thành kiến với hắn lớn như vậy?”

Ngọc Nghiên mím môi đáp: “Nô tỳ chỉ liếc mắt đã nhìn ra được, ngài ấy không phải người tốt giống như Liên công tử”.

“Nhưng cái tốt của Liên Thanh Châu cũng xuất phát từ hắn”.

Ngọc Nghiên vốn còn muốn khuyên nhủ hai câu nhưng lời nói đến bên miệng lại dằn lòng nuốt xuống.

Tô Vũ sẽ không làm tổn thương công chúa nhưng nếu sau này người biết được lập trường của Tô Vũ thì phải làm thế nào đây?

“Hôm qua ta không có ở nhà, Bắp Chân có ngoan không?”

Vừa nhắc tới bé con, Ngọc Nghiên liền vực dậy tinh thần, hào hứng đáp: “Tối qua Bắp Chân đã khóc, đó là lần đầu tiên nô tỳ thấy bé khóc!”

Thẩm Nguyệt khẽ nhíu mày: “Đói bụng sao?”

“Là vì nửa đêm tỉnh lại phát hiện ra công chúa không ở bên cạnh nên khóc tới choáng váng, nô tỳ và nhị nương làm thế nào cũng không dỗ được bé, sau đó nhị nương hát cho bé nghe một điệu dân gian mới dần dần ngủ thiếp đi. Đêm qua bé có tỉnh giấc nhiều lần, đến sáng sớm nay mới coi như an phận lại”.

Ngọc Nghiên tiếp tục: “Đừng nhìn Bắp Chân còn nhỏ, bé thế nhưng đã hiểu chuyện rồi đó ạ”.

Thẩm Nguyệt đứng dậy mặc quần áo, đi đến bên giường ôm lấy Bắp Chân vào trong lòng, nằm xuống cùng thằng bé. Bắp Chân nhắm chặt hai mắt, nhưng chân lại không ngoan ngoãn ngọ nguậy đạp loạn.

Thẩm Nguyệt ôm con trai an ổn ngủ cả một buổi sáng.

Buổi chiều sau khi lấy lại tinh thần, Thẩm Nguyệt vừa trêu ghẹo Bắp Chân vừa nói với Ngọc Nghiên: “Đi mời Liên Thanh Châu tới phủ”.

Thẩm Nguyệt có Thôi thị theo cạnh chăm sóc nên Ngọc Nghiên cũng yên tâm liền vội vội vàng vàng đi mời người tới.

Chuyến viếng thăm này của Liên Thanh Châu chắc chắn sẽ lại tặng rất nhiều thứ, có quần áo cho trẻ sơ sinh một hai tháng tuổi, lớn hơn chút còn chuẩn bị tới một hai tuổi, đủ đầy hai hòm. Ngoài ra còn có đồ chơi của trẻ con, phàm là những thứ có mặt trên thị trường ắt đều đủ cả.

Quản gia thấy cảnh này cũng không có lý do gì để ngăn Liên Thanh Châu ở ngoài phủ, chỉ đành mời hắn ta đem đồ vật tới Trì Xuân Viện.

Mới đi tới ngoài viện, Ngọc Nghiên liền vội vã kêu lên: “Công chúa, Liên công tử tới rồi”.

Thẩm Nguyệt vừa bước ra khỏi cửa liền thấy từng hòm đồ được chuyển vào trong.

Trên mặt Liên Thanh Châu treo nụ cười ôn hòa, giống như tắm gió xuân tiến vào trong viện nói: “Hôm nay Ngọc Nghiên không tới, ta vốn cũng định tới cửa thăm hỏi. Những thứ này đều là đồ ta chuẩn bị cho Bắp Chân, còn mong công chúa vui lòng nhận cho”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Cảm ơn tấm lòng của Liên công tử, nhị nương và Triệu mụ đem đồ xuống sắp xếp đi. Ngọc Nghiên, châm trà”.

Dứt lời liền xoay người đi vào phòng, vừa nói với Liên Thanh Châu: “Ngươi vào trong nói chuyện”.

“Không biết hôm nay công chúa tìm tại hạ tới có chuyện gì?”

Thẩm Nguyệt như cười như không: “Chúng ta đã không gặp lại từ đêm trung thu lần trước, Liên hồ ly, ngươi làm đẹp lắm, tối đó xuất hiện kịp thời mà biến mất cũng đủ nhanh mà”.

“Công chúa đừng nói vậy, tối đó để lạc mất công chúa tại hạ cũng gấp tới lóng ngóng, cũng may công chúa bình yên vô sự, nếu không tại hạ khó tránh khỏi trách nhiệm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK