Ngọc Nghiên hét lên trước cổng phủ thừa tướng, khó tránh khỏi có rất nhiều người vây xem.
Thủ vệ tất nhiên không thể cho nàng ta bước vào gặp Hạ Du, ngay lập tức bước lên đuổi nàng ta đi.
"Hạ Du đâu! Bảo hắn ra đây cho ta!"
Thị vệ cười lạnh một tiếng nói: "Thiếu gia nhà ta là người mà ngươi muốn gặp là gặp hay sao? Ngươi mau rời đi, tránh bị đòn đau!"
Ngọc Nghiên điên rồi, nàng ta giãy dụa hét lên: "Ngươi là kẻ lấy oán báo ơn, ngươi là đồ lòng lang dạ sói! Ta biết nhất định chính là ngươi đã làm hại công chúa nhà ta biến thành như vậy! Ngươi đã quên lúc ngươi gặp hoạn nạn phải lưu lạc đầu đường xó chợ thì ai đã giúp ngươi hay sao? Các ngươi mau thả ta ra!"
Những người xung quanh vây xem nghe thấy vậy thì chẳng hiểu gì cả.
Ngay sau đó, một người trông giống như quản sự bước ra từ bên trong rồi hét lên: "Nha đầu điên này từ đâu đến, dám nói lời bậy bạ trước cổng phủ thừa tướng! Nếu như ngươi còn tiếp tục nói hưu nói vượn thì ta sẽ bắt ngươi đi gặp quan!"
Ngọc Nghiên hung ác nói: "Được rồi, ta cũng rất muốn đi gặp quan để cho tất cả mọi người đều biết thiếu gia nhà ngươi là kẻ vong ân phụ nghĩa!"
"Nha đầu này ăn nói lung tung, người đâu, nhét miệng nha đầu này lại cho ta!"
Ngọc Nghiên cố vùng vẫy quay đầu đi, nhanh chóng nói: "Ngươi có dám nói không phải là hắn ta đã mời công chúa nhà ta ra ngoài hay không? Tại sao công chúa vừa trở về đã trúng độc? Là hắn ta đã hạ độc công chúa của ta!"
Thủ vệ nhanh chóng bóp cằm nàng rồi nhét quả cầu vải vào trong miệng nàng.
Quản sự tức giận nói: "Nhảm nhí! Thiếu gia nhà ta ngày nào cũng chạy tới chạy lui giữa lễ bộ và tư gia, chưa từng đi đến nơi nào khác! Truyền mệnh lệnh của thiếu gia, nếu nha đầu này không chịu rời đi thì cứ trói nàng ta lại đánh sau đó đuổi về Tần gia!"
Hôm đó Ngọc Nghiên bị đánh chỉ còn nửa cái mạng, cuối cùng bị khiêng về Tần gia.
Ngay cả Thôi thị bình thường vẫn cẩn thận trầm ổn mà cũng phải rơi nước mắt, vừa xử lý vết thương của Ngọc Nghiên vừa nói: "Tại sao ngươi lại làm như vậy chứ? Ta chỉ không canh chừng ngươi một chút mà ngươi đã chạy ra ngoài làm loạn rồi! Hạ gia bên kia nhiều người như vậy, ngươi chỉ là một tiểu nha hoàn, cho dù bọn họ có đánh chết ngươi thì chúng ta cũng có thể làm gì được?"
Ngọc Nghiên rưng rưng nói: "Ta chỉ vì quá tức giận... Trước đây công chúa hết lòng giúp đỡ hắn ta, vậy mà hắn ta lại muốn đẩy công chúa vào chỗ chết..."
Nàng ta nắm lấy cổ tay của Thôi thị rồi nói: "Nhị nương, bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ..."
Thôi thị khuyên: "Ngươi đừng vội, nếu đại phu này không chữa được thì sẽ có đại phu khác chữa được... Tình hình của công chúa còn có thể trì hoãn được vài ngày. Không được nản lòng, nhất định sẽ có người cứu được công chúa".
"Sẽ có người cứu được...", Ngọc Nghiên lẩm bẩm, đột nhiên khó khăn ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt nhìn Thôi thị nói: "Ta biết ai có thể cứu được... Hắn nhất định có thể, y thuật của hắn cao siêu như vậy, hắn đã từng giúp công chúa trước đây... Nhị nương, ta cầu xin bà, hãy đi tìm Tô đại nhân đến xem được không?"
Thôi thị trầm mặc, sau đó mới nói: "Sao ta lại không muốn tìm đại nhân tới chứ? Chỉ có điều lúc này chúng ta cần phải kiêng dè, nếu như để kẻ khác phát hiện đại nhân tới đây thì không chỉ có công chúa vô phương cứu chữa mà ngay cả đại nhân cũng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng".
"Nhưng... công chúa sắp chết rồi!"
"Ngọc Nghiên, ngươi đừng vội", Thôi thị nói: "Ta sẽ tìm ra cách, nhất định sẽ tìm ra cách để dẫn đại nhân tới đây. Ngươi phải chăm sóc bản thân của mình thật tốt thì mới có thể chăm sóc cho công chúa".
Sau khi Ngọc Nghiên bị khiêng ra khỏi cổng phủ thừa tướng thì trước cổng cũng yên tĩnh trở lại. Những người chạy đến xem náo nhiệt đều cảm thấy buồn chán rồi cũng dần chậm rãi tản ra.
Nhưng Hạ tướng đã nghe thấy tất cả những gì Ngọc Nghiên nói.
Hạ Du đang mặc quan bào cẩm y, vừa chuẩn bị ra ngoài thì đã bị Hạ tướng ngăn lại.
Hạ tướng hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
Hạ Du trả lời: "Vào cung".
Sắc mặt Hạ tướng thay đổi, ông ta nói: "Mấy lời lúc nãy mà nha đầu kia vừa nói ở trước cổng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Du ngước mắt lên liếc nhẹ Hạ tướng một cái rồi thong thả vừa chỉnh sửa tay áo vừa nói: "Mấy lời một nha đầu điên nói mà ông cũng tin hay sao?"
Hạ tướng có chút khó thở, ông ta nói tiếp: "Nếu thật sự không có chuyện gì xảy ra thì sao nha đầu đó lại vô cớ chạy tới đây chứ? Hơn nữa, ngày hôm qua ngươi mất hồn mất vía trở về, rốt cuộc trước đó ngươi đã đi đâu?"
Hạ Du dừng lại một chút rồi nói: "Chuyện đó ông không cần phải để tâm đến".
Nói xong Hạ Du liền bỏ đi, Hạ tướng đập ngực nói: "Hạ Du, tại sao bây giờ ngươi lại trở nên như thế này!"
Hạ Du dừng bước nói: "Không phải lúc nào ông cũng thích có một đứa con trai như Hạ Phóng hay sao? Ta chỉ đang đi trên con đường của hắn ta mà thôi".
"Ta chỉ muốn ngươi thành tài! Ta không muốn ngươi trở thành kẻ xấu xa bại hoại! Chuyện đại nghịch bất đạo như vậy mà ngươi cũng dám làm! Tuy rằng ngày thường phủ Tần tướng quân không có giao tình với chúng ta nhưng tốt xấu gì người ta cũng đã từng giúp đỡ ngươi, sao ngươi có thể nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng như vậy?"
Hạ Du quay lại nhìn Hạ tướng bằng ánh mắt xa lạ, cười khinh khỉnh nói: "Nói ta bỏ đá xuống giếng, sao ông không tự nhìn lại bản thân mình đi? Ông cũng xem như là cựu thần tiền triều, nhận lộc của vua sao không trung thành với vua? Ít nhất thì ta cũng biết mình phải trung thành với ai chứ không như ông. Nếu như ông không muốn nhìn thấy ta bỏ đá xuống giếng thì sao ông không đi giúp Tĩnh Nguyệt công chúa đó đi?"
Chương 482: Thương nghị đối sách
"Ngươi... ngươi...", Hạ tướng tức giận đến mức nói không nên lời.
Hạ Du nghênh ngang bước ra ngoài rồi nói: "Nói vậy ông cũng hiểu được, nàng ta chỉ là một nữ nhân, chẳng thể làm nên trò trống gì. Ta chỉ tiếp tay tiễn nàng ta đi đúng lúc mà thôi. Chuyện mà các người không dám làm bây giờ ta đã làm thay, thế mà không nghe các người nói lời cảm tạ, ngược lại còn oán thán ta! Chờ Tĩnh Nguyệt công chúa chết đi rồi thì mấy lão già các người cũng sẽ đến lượt nhanh thôi".
"Lão gia! Lão gia!"
Ngay sau khi Hạ Du rời đi thì Hạ tướng đã ngất xỉu ngay tại chỗ.
Chờ ông ta tỉnh dậy thì Hạ Du đã vào cung gặp hoàng đế.
Hoàng đế đương nhiên đã sớm biết tình hình của Thẩm Nguyệt, bây giờ nàng đang hấp hối, ông ta chỉ chờ nàng trút hơi thở cuối cùng.
Hoàng đế rất hài lòng với màn thể hiện của Hạ Du, lúc đầu ông ta còn nghi ngờ lòng trung thành của Hạ Du đối với mình, bây giờ nhìn thấy hắn ta dám đầu độc Tĩnh Nguyệt công chúa, lòng trung thành của hắn ta đối với ông ta đã không thể nghi ngờ được nữa.
Hoàng đế vui mừng khôn xiết, ông ta khen ngợi Hạ Du rất nhiều, còn hỏi hắn ta đã cho Thẩm Nguyệt uống loại thuốc gì.
Hạ Du trả lời: "Vi thần sợ làm chuyện này quá rõ ràng sẽ khiến cho thế nhân cười chê, ảnh hưởng đến dân tâm, cho nên vi thần đã dùng độc dược mạn tính. Độc dược này hòa tan trong máu, xâm nhập phế phủ, không dễ phát hiện mà lại khiến cho công chúa bị nội thương. Đại phu bình thường sẽ chỉ thấy nội tạng của công chúa bị tổn thương, nếu như dùng dược liệu điều trị nội tạng bị tổn thương, phần lớn dược liệu có dược tính hàn bổ sung với độc tính sẽ khiến cho tình trạng của công chúa càng lúc càng nặng hơn. Nghe nói Tần phủ đã mời rất nhiều đại phu, càng mời đại phu thì sẽ càng khiến cho công chúa chết nhanh hơn mà thôi".
Hoàng đế không ngờ Hạ Du trẻ tuổi lại có tâm tư chu đáo như vậy.
Chất độc mạn tính hòa tan trong máu của Thẩm Nguyệt rất khó phát hiện, càng khó để biết nàng đã mắc phải loại độc dược nào. Đã không biết nàng trúng độc gì thì chắc chắn không thể điều chế ra thuốc giải, kết quả là Thẩm Nguyệt nhất định sẽ chết.
Hoàng đế suy tư nói: "Vậy theo ý của ngươi thì nàng còn sống được bao nhiêu ngày?"
Hạ Du nói: "Nhanh thì năm ngày, chậm thì không quá mười ngày".
Hạ tướng tỉnh lại nằm ở trên giường, đại phu dặn dò ông ta phải chú ý đến sức khỏe, thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng liền rời đi.
Hạ tướng không bao giờ có thể tin được rằng Hạ Du đã hoàn toàn thay đổi.
Tuy nhiên, chuyện khiến cho ông ta sửng sốt nhất chính là những gì Hạ Du đã nói trước khi ra ngoài.
Để tránh bị liên lụy, trước đây ông ta luôn giữ khoảng cách với công chúa tiền triều, không can thiệp cũng không giúp đỡ.
Ông ta tin rằng chỉ có thuận theo thế cục thì mới có thể tự bảo vệ mình và không mang lại tai họa cho cả nhà.
Khi tiền triều diệt vong, có không ít đại thần trong triều gặp tai họa cả nhà, lúc đó ông ta đã tận mắt chứng kiến. Hơn nữa không riêng gì ông ta, trong triều vẫn còn rất nhiều cựu thần tiền triều đều lựa chọn thuận theo thế cục.
Nhưng vừa rồi, câu nói của Hạ Du đã bất ngờ đánh thức ông ta.
Một khi Tĩnh Nguyệt công chúa qua đời, hoàng đế nhất định sẽ tiến hành một lần đại thanh trừ để diệt trừ hoàn toàn mầm mống gây họa cho mình. Trước đây cựu thân tiền triều sở dĩ được giữ lại là bởi vì tình hình triều chính thay đổi vẫn chưa ổn định, bọn họ vẫn còn giá trị lợi dụng.
Nhưng bây giờ hoàng đế đã củng cố triều chính được nhiều năm, đám cựu thần vẫn còn nắm giữ quyền lực trong triều sớm muộn cũng sẽ bị tước đi quyền lực, mà thời điểm Tĩnh Nguyệt công chúa qua đời chính là một cơ hội hoàn hảo.
Đôi khi không phải là các cựu thần muốn nắm quyền lực trong triều mà nếu như bọn họ buông việc triều chính ra thì chỉ sợ đã sớm bị chém đầu rồi.
Nhiều năm qua đi, hoàng đế cũng không ngừng cài người của mình vào trong triều, nhưng việc triều chính phức tạp rối rắm, khó ai có thể lý giải được nguyên nhân. Những cựu thần tiền triều cùng tân thần của hoàng đế đã thẩm thấu lẫn nhau từ lâu, chỉ cần đạt được lợi ích chung.
Sau đó Hạ tướng nhận ra rằng nhất định không thể để cho hoàng đế tiến hành đại thanh trừ. Nếu không thì đúng như Hạ Du đã nói, nhóm cựu thần tiền triều bọn họ sẽ kết thúc tại đây.
Nhất thời Hạ tướng không thể quan tâm đến sức khỏe của mình nữa, nhanh chóng bảo quản sự lén tiếp cận với nhóm cựu thần, hẹn gặp bọn họ để thương nghị đối sách.
Sau khi màn đêm buông xuống, trong phủ Tô Vũ vắng tanh, ánh đèn thưa thớt, ngay cả hạ nhân cũng không có mấy bóng người.
Ngọn đèn trong thư phòng vẫn sáng.
Quản gia nhẹ nhàng đi tới cửa thư phòng gõ cửa hai lần, sau khi nghe thấy Tô Vũ gọi mình vào thì mới đẩy cửa đi vào.
Trầm hương trong lư hương đã nguội lạnh, mặc dù hai cửa sổ đang mở nhưng trong phòng vẫn còn lưu lại hương thơm.
Tô Vũ đứng bên cửa sổ nhìn rừng ra trúc tối đen bên ngoài cửa sổ hồi lâu.
Chương 483: Còn bao nhiêu ngày?
Sau khi quản gia tiến vào thì hắn mới xoay người, thần sắc của hắn dưới ánh đèn trông khá mệt mỏi, bộ y phục đang mặc trên người có chút xộc xệch.
Quản gia nói: "Đại nhân, Hạ tướng đã cho người triệu tập các cựu thần để thương lượng đối sách, nhắc nhở nhau phải cẩn thận. Tin rằng vào thời điểm tất yếu bọn họ cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, đại nhân cuối cùng đã có thể yên tâm".
Tô Vũ hỏi: "Nàng sao rồi?"
Thần sắc của quản gia ảm đạm, ông ta nói: "Lão nô cũng đã lặng lẽ đi hỏi thăm, tình hình của Tĩnh Nguyệt công chúa mặc dù chưa đến mức phải chết nhưng vẫn đang hôn mê bất tỉnh, thuốc thang vô dụng".
Tô Vũ quay lại bàn ngồi xuống, bàn làm việc của hắn rất lớn và gọn gàng, ngoại trừ bút mực thì không còn có vật nào khác.
Hắn trải tờ giấy ra viết vài chữ, chữ viết dưới ngòi bút như có linh hồn, nét bút lại quỷ dị đa đoan.
Bởi vì hắn không muốn bất cứ ai nhận ra bút tích của mình.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy hắn viết xuống thì bút tích quỷ dị của hắn sẽ không có bất cứ kẻ nào nhìn ra được.
Tô Vũ lại hỏi: "Nhiều nhất còn có thể kéo dài được bao nhiêu ngày?"
Quản gia đáp: "Năm đến mười ngày".
Một lúc lâu sau hắn mới cau mày rồi buông bút nói: "Tin tức của Bắc Hạ khi nào sẽ đến?"
"Cũng trong khoảng thời gian đó".
Tô Vũ đứng dậy gấp tờ giấy đã khô mực đưa cho quản gia rồi nói: "Đem thư này giao cho đại phu trong dược lư, mời đại phu đến chữa bệnh cho A Nguyệt".
Quản gia nhận lấy, xoay người đi ra ngoài làm theo lời Tô Vũ. Khi ông ta vừa quay người đóng cửa lại thì đã thấy bóng dáng Tô Vũ lẳng lặng ngồi trên ghế, tuy rằng bóng dáng vẫn đẹp như tranh vẽ nhưng thần sắc lại không hề tốt.
Quản gia lên tiếng nói: "Đại nhân vẫn nên chú ý đến thân thể của mình, trời đêm lạnh giá, đại nhân nên nghỉ sớm đi".
Tô Vũ thản nhiên đáp: "Ta biết".
"Nếu không đợi khi công chúa Tĩnh Nguyệt được cứu thì đại nhân lại đổ bệnh".
Nhắc đến Thẩm Nguyệt, Tô Vũ lại có phản ứng khác hẳn, giọng điệu dịu đi hai phần, hắn nói: "Ngươi đi trước đi, một lát nữa ta sẽ về phòng nghỉ ngơi".
Nhưng bất tri bất giác hắn đã ngồi trong thư phòng nghiên cứu sự tình đến tận nửa đêm.
Vết thương trên người Tần Như Lương vẫn chưa lành, hắn ta đã ngủ mê man mấy ngày liền. Thẩm Nguyệt cũng đang bất tỉnh ở Trì Xuân Uyển, quý phủ tuy rằng đã trở nên nghèo túng nhưng cũng không dám lơ là, tất cả mọi người trong phủ đều xốc dậy tinh thần, ngày ngày sắc thuốc, ngày ngày mời đại phu, trang viên không hề yên tĩnh.
Cả phủ dường như đều bị bao trùm bởi mùi thuốc thang và bệnh tật.
Mấy ngày sau Tần Như Lương mới mở mắt ra như là đang ở trong mộng mà đột nhiên tỉnh lại.
Mặc dù hắn ta vẫn còn yếu nhưng đây đã là chuyện khiến cho toàn phủ đều vui mừng.
Tình hình của Thẩm Nguyệt càng lúc càng tệ hơn, Ngọc Nghiên không còn cách nào khác ngoài cố gắng lê thân thể đau nhức đến chính viện, nhìn thấy Tần Như Lương đang ngồi dựa vào giường thì liền quỳ xuống.
Tần Như Lương liền hỏi: "Thẩm Nguyệt đã xảy ra chuyện gì?"
Ngọc Nghiên khóc không thành tiếng nói: "Công chúa... công chúa bị hại, tình trạng mỗi ngày một trầm trọng hơn. Nô tỳ thật sự không còn cách nào khác đành đến bái kiến tướng quân, cầu xin tướng quân cứu công chúa..."
Tần Như Lương vừa mới tỉnh dậy, đáng lẽ hắn ta phải nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, nhưng lại mạnh mẽ đứng dậy xuống giường, muốn chạy tới Trì Xuân Uyển.
Nha hoàn phụng dưỡng trong chủ viện không thể cản được, chỉ có thể lấy y phục khoác thêm lên người Tần Như Lương. Mặc dù hắn là người đang bị thương nhưng bước đi vẫn rất nhanh chóng, mặc dù loạng choạng nhưng vẫn khiến cho Ngọc Nghiên khó có thể đuổi kịp.
Ngay khi hắn vừa tới Trì Xuân Uyển, Thôi thị nhìn thấy Ngọc Nghiên thì liền thở dài.
Lúc đó quản gia cũng đã tới, vừa giận vừa thương nói với Ngọc Nghiên: "Tướng quân thật vất vả lắm mới có thể tỉnh lại, ngươi đi tìm tướng quân thì có thể giúp đỡ được chuyện gì, để tướng quân biết tình hình của công chúa thì sao tướng quân có thể an tâm dưỡng thương, có phải khiến cho tướng quân ngã xuống lần nữa thì ngươi mới vui hay không?"
Thôi thị kéo Ngọc Nghiên vào phòng nói: "Trì Xuân Uyển đã đủ lộn xộn rồi, ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi".
Nước mắt lưng tròng, Ngọc Nghiên cắn môi nói: "Ta biết tình hình của tướng quân không tốt, nhưng tình hình của công chúa lại càng nguy hiểm hơn".
Quản gia lại nói: "Tướng quân đã thành ra bộ dạng này, ngươi thấy tướng quân có thể làm được gì cho công chúa đây? Ngay cả đại phu cũng không làm gì được thì tướng quân có thể khiến cho công chúa đứng dậy được hay sao?"
Ngọc Nghiên bướng bỉnh nói: "Công chúa xưa nay ghét gần gũi tướng quân. Ta chỉ nghĩ nếu như tướng quân có thể đứng ở trước giường công chúa nói chuyện với nàng một lát, cho dù khiến công chúa tức giận tỉnh dậy cũng được..."
Thôi thị và quản gia không nói nên lời.
Trong ký ức của Tần Như Lương thì thời điểm hắn chịu phạt rõ ràng Thẩm Nguyệt vẫn còn sống tốt. Sao chỉ ngắn ngủi mấy ngày mà tình hình của nàng lại biến thành như vậy chứ?
Chương 484: Cô nương trẻ tuổi
Tần Như Lương biết chắc chắn hoàng thượng sẽ tìm cách khác để đối phó với Thẩm Nguyệt, nhưng hắn không ngờ mọi chuyện lại đến nhanh như vậy. Lúc này hắn ta bị bất ngờ không kịp phòng, căn bản không có năng lực bảo vệ nàng.
Tần Như Lương ngồi xuống bên giường nắm lấy tay nàng, thấy tay nàng rất lạnh.
Mái tóc đen của nàng phủ kín gối, gương mặt tái nhợt không còn một chút máu.
"Thẩm Nguyệt".
Tần Như Lương gọi nàng nhưng nàng không trả lời. Hắn ta nắm chặt tay nàng đặt lên trán, lại đặt lên môi, nhưng nàng vẫn không có cảm giác.
Tần Như Lương nói: "Thẩm Nguyệt, ta đã nằm mơ một giấc mơ rất dài. Ta mơ thấy thời gian nàng còn ở trong nhà, trong nhà ngày ngày tràn ngập tiếng cười nói. Ta mơ thấy nàng không hề rời đi, chúng ta có thể ngày ngày ở bên nhau. Ta cũng không dám hy vọng xa vời, nhưng đây là khát vọng lớn mạnh nhất trong lòng ta".
"Cuối cùng ta cũng có thể thôi làm đại tướng quân, ta thấy chuyện đó cũng không có gì là không tốt. Ta đã không còn gánh nặng trong lòng, ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, ta có thể bảo vệ bất cứ ai mà ta muốn bảo vệ. Nhưng bây giờ khi ta tỉnh lại thì nàng lại đang chìm trong giấc ngủ".
Hắn ta nặng nề hôn lên tay Thẩm Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Thẩm Nguyệt, không được ngủ, bất luận thế nào thì ta cũng phải đánh thức nàng dậy".
Giọng điệu của hắn ta có chút trách móc nhưng sự đau khổ trong đó lại càng lớn hơn: "Không phải nàng nói là phải đề phòng tất cả sao? Ta mới không gặp nàng có mấy ngày mà nàng đã để cho bản thân trở thành thế này? Đáng ra trước đó nàng nên nghe lời ta, tương kế tựu kế thoát thân trước".
Quản gia không dừng ở Trì Xuân Uyển được bao lâu thì đã chạy ra cổng phủ nghênh đón một vị đại phu mới đến.
Đại phu liên tục đến rồi đi nhưng đều không có tác dụng gì.
Đại phu mới đến là một cô nương trẻ tuổi mặc quần áo mộc mạc đang đứng trước cổng phủ, hết nhìn đông lại nhìn tây. Vừa nhìn thấy có người đi ra thì nàng ta đã nói: "Ta thay cha mình đến chẩn bệnh, nghe nói nhà các ngươi có người sinh bệnh, hơn nữa còn ra giá rất cao mời đại phu cho nên ta đến xem thử".
Vừa nghe nói có đại phu đến thì quản gia tất nhiên là rất vui mừng, liền chạy ra tiếp đón. Nhưng vừa ra thì ông ta đã thấy người đến chỉ là một cô nương còn rất trẻ, đôi mắt to tròn lanh lợi đang nhìn ngó xung quanh.
Người như vậy sao có thể là một đại phu có y thuật cao minh được. Rõ ràng chỉ là một tiểu nha đầu chưa trải sự đời.
Quản gia cảm thấy không đáng tin cậy liền nói: "Phu nhân nhà ta mắc bệnh nặng, nhiều đại phu có tiếng trong thành đều bất lực. Nếu như cô nương chỉ đến đây để tìm náo nhiệt thì mời cô nương đi nơi khác cho".
Cô nương trẻ tuổi nói: "Ta biết, là Tĩnh Nguyệt công chúa bị bệnh, toàn bộ kinh thành đều đã biết chuyện này". Nói đoạn nàng ta lại lùi bước một chút, đưa mắt nhìn lên cổng lớn rồi hỏi: "Nơi này trước kia là phủ tướng quân đúng không?"
Quản gia gật gật đầu.
Cô nương nói: "Vậy thì ta đã không đến sai chỗ rồi, ta đang vội vàng đến chẩn bệnh cho công chúa". Nói xong nàng ta liền vỗ vỗ cái hộp thuốc trên lưng mình: "Ông xem, ta còn mang theo cả hộp thuốc đây này".
Thấy quản gia lưỡng lự, cô nương lại nói: "Đại bá, có phải ông chê tuổi đời của ta còn nhỏ không? Được hay không thì ông cứ cho ta vào trong thử một lần sẽ biết. Nhà của ông nhiều người như vậy còn sợ một mình ta làm loạn hay sao?"
Dù sao tình hình hiện tại của công chúa cũng đã thành ra như vậy, cho cô nương này vào thử một lần cũng được.
Sao đó quản gia dẫn đường đưa nàng ta vào Trì Xuân Uyển.
Sau khi nàng ta bước vào thì thấy Tần Như Lương ở bên cạnh giường Thẩm Nguyệt không muốn rời đi. Vết thương của hắn ta cũng không nhẹ nhưng hắn ta lại không thèm để ý.
Vừa nghe nói đại phu tới, Tần Như Lương quay đầu lại nhìn thoáng qua cô nương kia đánh giá, sau đó đứng dậy không nói lời nào.
Hắn ta không tin cô nương trẻ tuổi này có thể chữa khỏi cho Thẩm Nguyệt, nhưng hắn ta cũng biết không thể trông mặt mà bắt hình dong cho nên hắn ta cũng không hỏi gì nhiều.
Cô nương đi tới trước để chẩn bệnh cho Thẩm Nguyệt, sau đó khẽ cầm tay áo của Thẩm Nguyệt lên để châm cứu, nàng ngồi xổm bên cạnh giường của Thẩm Nguyệt. Gân máu dần dần nổi bật trên cánh tay, nàng châm kim vào ngón giữa của Thẩm Nguyệt rồi nói: "Lấy một cái chậu đến đây".
Ngay lập tức máu đã bắn ra với tốc độ khá nhanh, một lúc sau máu lại chảy ra từ đầu ngón tay của Thẩm Nguyệt.
Tần Như Lương cau mày nói: "Cô làm gì đó? Sao lại muốn lấy máu của nàng?"
Chương 485: Chết rồi cũng tức đến mức bật dậy
Cô nương nói: “Xem bệnh tình của công chúa, ắt hẳn là do tụ máu trong phổi dẫn đến kinh mạch bít tắc, khí huyết không thông. Ta sẽ đả thông dòng chảy xem thử bệnh tình có đỡ hơn không”.
Đại phu trước đó tới khám bệnh cũng nhắc tới lục phủ ngũ tạng, nhưng họ chỉ kê đơn thuốc chữa bệnh, uống thuốc xong tình trạng càng nghiêm trọng hơn. Cô nương này là người đầu tiên đòi trích máu của Thẩm Nguyệt để chữa bệnh.
Chiếc chậu trước giường đỏ rực màu máu.
Cô nương thấy đã đủ nhiều, bèn thu từng cây ngân châm.
Tuy rằng Thẩm Nguyệt vẫn chưa tỉnh lại, cũng không có phản ứng gì, nhưng khi bắt mạch cho nàng lần nữa, cô nương nói: “Mạch tượng đã rõ ràng hơn lúc trước nhiều rồi, xem ra phương pháp này có hiệu quả”.
Nào ngờ cô nương vừa dứt lời, Thẩm Nguyệt nhíu mày, gương mặt tràn ngập vẻ đau đớn, nàng đột nhiên gắng gượng nhỏm dậy, quay đầu gục xuống bên mép giường, nôn ra một búng máu.
“Thẩm Nguyệt!”, Tần Như Lương lao tới đỡ nàng, nhưng sau khi nôn xong, nàng mất ý thức, ngã người ra sau.
Tần Như Lương túm lấy cô nương, mặt mày lạnh tanh: “Nếu nàng ấy có điều gì bất trắc, hôm nay cô cũng đừng hòng ra khỏi cửa”.
Cô nương chỉ vào chậu và nói: “Ban nãy cô ấy không nôn ra máu tươi mà là máu bầm, phải nôn ra mới khỏi được”.
Tần Như Lương trông thấy đúng là như vậy nên mới buông nàng ta ra.
Cô nương nói: “Để công chúa nghỉ ngơi một lát, ta đi sắc thuốc đã, đợi uống xong ta sẽ xem phản ứng”.
Đơn thuốc của các đại phu trước đó khiến tình trạng của nàng nghiêm trọng hơn sau khi uống, thế nên lần này dùng thuốc cũng không thể sơ suất được.
Ấm sắc thuốc ở ngay trong viện, quản gia đi kiếm đủ dược liệu trong đơn thuốc, cô nương kiểm tra từng thứ rồi mới bỏ vào nồi đun.
Thôi thị thỉnh thoảng vẫn chạy tới chạy lui giữa tiểu viện và phòng ngủ.
Ngọc Nghiên nghe nói đại phu lần này rất có hiệu quả, cũng không chịu nghỉ ngơi trong phòng nữa, cứ đòi chạy ra ngoài chăm sóc Thẩm Nguyệt.
Thôi thị không làm gì được nàng ta, chỉ đành nói: “Vậy ngươi tiến vào đi, có việc gì thì gọi ta”.
Chủ yếu là Tần Như Lương vẫn ở bên trong, có người vào trông chừng cũng tốt, bằng không Thôi thị không yên tâm.
Ngọc Nghiên bưng nước nóng tiến vào, Tần Như Lương dùng ăn ướt thấm nước rồi nhẹ nhàng lau vết máu bên miệng Thẩm Nguyệt.
Nghĩ tới một người đàn ông tung hoành sa trường mà khi làm những việc này lại cực kỳ dịu dàng tinh tế, Ngọc Nghiên đứng bên cạnh, nhất thời cũng không nhúng tay vào được.
Sắc thuốc được một nửa, bên ngoài vang lên âm thanh sôi sùng sục, âm thanh va chạm của ấm thuốc.
Cô nương cất giọng hỏi: “Công chúa vẫn chưa tỉnh lại sao?”
Ngọc Nghiên vội vàng chạy ra ngoài trả lời: “Vẫn chưa tỉnh, tướng quân hỏi làm thế nào để công chúa tỉnh lại nhanh hơn?”
Cô nương đáp: “Đáng lý ra sau khi mạch đả thông sẽ tỉnh thôi, công chúa ngủ lâu như vậy cũng không tốt. Phải nói chuyện với công chúa, xem xem có tỉnh lại được không”.
Cũng không biết liệu Thẩm Nguyệt có nghe thấy không, Tần Như Lương vẫn luôn nói chuyện cùng nàng.
Ngọc Nghiên lại ra ngoài, có vẻ sốt ruột: “Đại phu, công chúa vẫn chưa tỉnh!”
Cô nương nói: “Chỉ nói điều ngươi muốn nói thì có tác dụng gì, ngươi phải nói những điều công chúa muốn nghe hoặc không muốn nghe, như thế mới có thể kích thích đến công chúa được”.
Ngọc Nghiên quay ngược vào trong phòng, tóm gọn lại với Tần Như Lương: “Đại phu nói phải nói những gì không thích nghe để kích thích công chúa!”
Điều này không nên nhắc đến thì Tần Như Lương cố tình nhắc tới, hắn ta vào thẳng vấn đề:
“Thẩm Nguyệt, chẳng phải cô muốn cứu Bắp Chân, cứ ngủ như thế này chắc sẽ mất mạng mất, cô định cứu thằng bé thế nào? Chỉ sợ một khi cô chết, thằng bé sẽ nhanh chóng đi theo cô thôi”.
“Đến lúc chết cô cũng chẳng thể gặp thằng bé một lần, cô không cảm thấy tiếc sao?”, Tần Như Lương bình thản nói: “Còn điều đáng tiếc hơn nữa, hoàng thượng sẽ không tha cho bất kỳ ai liên quan đến cô, không chỉ Bắp Chân không sống nổi, Tô Vũ cũng không sống nổi, mà cô cũng không thể nào gặp lại hắn ta nữa”.
Gương mặt vốn đang thả lỏng của Thẩm Nguyệt, cùng với lời nói của Tần Như Lương, nó trở nên căng thẳng.
Tần Như Lương nói: “Cô còn muốn sau này sẽ ở bên hắn ta lâu dài, sau này không còn khả năng đó nữa. Điều đáng tiếc nhất là ba người trong nhà không thể nào đoàn tụ, cô không thể hòa ly với ta, đến chết vẫn là thê tử của Tần Như Lương này, về sau còn phải an táng chung với lăng mộ của Tần gia. Ta yêu cô như thế, tất nhiên phải hợp táng chung với cô rồi, đến âm gian, cô cũng vẫn là nữ nhân của Tần Như Lương”.
Hắn ta trông thấy bàn tay đang buông lỏng của Thẩm Nguyệt đột nhiên giật nhẹ một cái.
Tần Như Lương bật cười, nụ cười đắng chát: “Có phải là nghĩ thôi cũng thấy tức lắm không? Trước kia ta mới hôn cô một cái, cô đã tức tối mấy ngày, bây giờ cô nằm im bất động, có thể cho ta hôn thoải mái, ta đang nghĩ, liệu có phải cô chết rồi cũng sẽ tức đến mức bật dậy?”
“Ta không biết làm như thế này có hiệu quả không, bây giờ phải thử”.
Nghe thấy hai tiếng cười trầm thấp, Tần Như Lương cúi người ghé lại gần Thẩm Nguyệt, càng lúc càng gần. Ánh nhìn nơi khóe mắt của hắn ta không hề lơ đễnh, bàn tay của Thẩm Nguyệt co giật vài cái, chắc hẳn nàng đang cố gắng ép bản thân mình nhanh chóng tỉnh dậy.