Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần - Thẩm Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Cọp trước mặt, hổ sau lưng

Hôm nay hắn đến thăm, quản gia dẫn hắn vào hậu viện. Theo quy củ thì Liên Thanh Châu không được vào nội viện, lần này là quản gia phá lệ làm thế.

Một là, quản gia biết sáng sớm Tần Như Lương đã tới gây rối với Thẩm Nguyệt, nếu có ai ở trong thì còn có thể bảo vệ đứa con của tướng quân.

Hai là Liên Thanh Châu ra tay hào phóng, một lần vào là đưa tặng rất nhiều đồ quý.

Khi biết Liên Thanh Châu là khách quý của công chúa, quản gia lập tức dẫn vào.

Tần Như Lương rất không hài lòng, nói với quản gia: “Ngươi lại dám dẫn người không liên quan vào nội viện, ai cho phép ngươi làm vậy hả?"

“Lão nô…”

“Câm miệng! Ta không muốn nghe, ngươi lập tức đưa hắn ra ngoài cho ta!”

Tần Như Lương vừa nói xong, Thẩm Nguyệt đã xuất hiện ở cửa ra vào. Nàng nghiêng ngời dựa vào cánh cửa, cầm tay lắc lư: “Đó là khách của ta, ta cứ muốn gặp hắn ở đây đấy”.

Liên Thanh Châu chắp tay cười nói: “Hình như tại hạ đến không đúng lúc thì phải. Tướng quân mới sáng sớm đã có việc bận rồi sao? Ta thấy tình hình của tiểu phu nhân có vẻ không được ổn, tướng quân không định tìm đại phu à?”

Tần Như Lương híp mắt, hừ lạnh một tiếng, sải bước rời đi.

Thẩm Nguyệt đưa Liên Thanh Châu vào trong.

Nơi này tuy nhỏ, đơn giản và tằn tiện nhưng cũng tràn ngập sức sống.

Ý cười của Liên Thanh Châu nhạt đi: “Công chúa ở một nơi như thế này sao?”

Thẩm Nguyệt không nói gì cả: “Sao ngươi lại tới đây?”

Liên Thanh Châu nói: “Công chúa có thai, tại hạ sao lại không tới thăm cho được, ta đã chuẩn bị một ít nguyên liệu nấu ăn và dược liệu cho thai phụ ở tiền viện, lát nữa mời công chúa đến xem”.

Thẩm Nguyệt gật đầu: “Ta biết rồi, cảm ơn”.

Cả hai vừa đi vào đã thấy cảnh tượng bừa bộn, chưa kịp thu dọn ban nãy.

Liên Thanh Châu líu lưỡi nói: “Tướng quân đến gây rối với công chúa sao?”

Thẩm Nguyệt liếc hắn một cái: “Ngươi cũng thấy Liễu Mi Vũ rồi đó, nhìn nàng ta có phải là còn thảm hơn cả ta không?”

Liên Thanh Châu hiểu ra, mỉm cười: “Đúng là như thế, công chúa bây giờ không phải người dễ bị bắt nạt như xưa nữa rồi”.

“Nói chuyện chính này, xem dáng vẻ Tần Như Lương như vậy thì hắn ta quen ngươi hả?”

Hỏi ra thì mới biết, hóa ra nàng, Liên Thanh Châu và Tần Như Lương có chút ngọn nguồn.

Khi đó cha của nàng vẫn là hoàng đế Đại Sở, Thẩm Nguyệt và Liên Thanh Châu chung một học đường, còn Liên Thanh Châu và Tần Như Lương là bạn chơi chung.

Nhưng tiếc là sau khi lớn thì mỗi người một ngả.

Một người trở thành Liễu tướng quân, một người làm thương nhân, một người từ công chúa được sủng ái nhất biến thành công chúa sa sút nhất.

Sở dĩ nàng thảm như vậy là bởi vì nàng là con gái của tiên đế.

Sự tồn tại của nàng vốn là để thể hiện rằng thánh thượng hiện nay vô cùng nhân từ, nàng không cần có con.

Thẩm Nguyệt nói: “Đã thế thì việc gì ngươi phải phát tán tin tức ra ngoài?”

Liên Thanh Châu nói: “Thêm một người biết là có thêm một cặp mắt theo dõi. Như vậy, đến thánh thượng cũng không thể công khai đòi bỏ đứa bé này”.

Thẩm Nguyệt cười khẩy, đúng là cọp trước mặt hổ sau lưng! Sao có thai ở cổ đại lại phiền như thế chứ.

Ứng phó với mỗi Tần Như Lương đã đủ mệt rồi, giờ lại thêm cả hoàng đế ư?

Liên Thanh Châu thành khẩn nói: “Bất luận thế nào, công chúa cũng phải nghĩ mọi cách để bảo vệ đứa bé, đừng nhẹ dạ tin ai trong phủ tướng quân nữa, phải lấy đứa bé làm gốc”.

Sau khi Liên Thanh Châu đi, bên cạnh Thẩm Nguyệt không có tỳ nữ phụng dưỡng nên nàng đành tự lau dọn lại căn phòng.

Đường đường là công chúa mà lại lưu lạc tới bước phải tự mình quét nhà. Rõ ràng trong phủ tướng quân này không có ai coi nàng ra gì. Nghe nói Liễu Mi Vũ uống sai thuốc khiến bản thân bị thương, cho nên cả phủ đều đang vây quanh nàng ta rồi.

Nàng không khỏi thầm than bản thân ngày xưa quả là có vấn đề về suy nghĩ.

Thích Tần Như Lương đã là một sai lầm lớn của nàng rồi, lại còn có lòng can đảm một mình gả vào trong phủ của hắn ta.

Sau khi đi vào, bị đàm tiếu khắp nơi không nói, lại còn bị ngược đãi nữa.

Thẩm Nguyệt hoạt động cổ tay một chút, tò mò không biết thân thể này được cấu tạo từ thứ gì.

Chính nàng cũng không ngờ rằng hôm nay bản thân lại đối phó được Liễu Mi Vũ dễ dàng, thành thạo và điêu luyện như thế. Thân thể này nhìn thì nhỏ bé, nhưng không ngờ lại rất có sức lực.

Có lẽ trước đó thân thể này cũng mất kha khá công phu để có được tố chất như bây giờ.

Nếu không thì sao nàng có thể sống yên ổn trong khi chịu khổ suốt quãng thời gian ở phủ tướng quân chứ.

Thẩm Nguyệt rất tò mò, không biết phản ứng của cơ thể này là bản năng hay do luyện tập đây?

Nghe Liên Thanh Châu nói hắn đã mang đến rất nhiều thuốc bổ cùng dược liệu, nhưng khi Thẩm Nguyệt đến tiền đình thì những vật đó đều đã bị thu lại, danh sách cũng chẳng đưa cho nàng xem.

Nhưng nàng cũng vô tình nghe hạ nhân trong phủ nói rằng đồ mà Liên Thanh Châu đưa đến vô cùng quý giá, có khi ở phủ tướng quân cũng hiếm gặp.

Thẩm Nguyệt khẽ nở nụ cười. Nếu đã là vật quý hiếm thì sao lại để nàng thấy được chứ.

Nhưng cũng đều là vật ngoài thân, nàng không quan tâm lắm.

Qua chuyện này, Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ đều rất yên lặng.

Thẩm Nguyệt vẫn sinh sống trong tiểu viện rách nát của mình, bên cạnh không có thân tín nào, sống vô cùng đơn giản.

Lúc trước tiểu viện này có một người hầu là Trương thị, phụ trách việc quét tước hàng ngày, tiện chăm sóc ba bữa ăn cho Thẩm Nguyệt.

Hành tung của người này rất kỳ lạ, cả ngày Thẩm Nguyệt còn chẳng gặp lần nào chứ đừng nói là được hầu.

Trương thị có tuổi, địa vị cũng khá. Bình thường nói chuyện khoa trương ngang ngược, nhóm nha hoàn nhỏ tuổi hơn không dám đắc tội.

Nếu nàng nhớ không nhầm thì Trương thị hết ăn lại nằm, lúc chăm sóc Thẩm Nguyệt ngốc thì dùng rất ít sức, nếu không nghe lời thì sẽ mắng hoặc đánh, nhưng Thẩm Nguyệt lúc ấy không biết phải đánh trả.

Mà lúc ấy cũng chẳng ai quan tâm Thẩm Nguyệt ngốc, dĩ nhiên là mặc kệ Trương thị, muốn làm gì thì làm.

Đến giờ cơm tối, Trương thị đưa đồ ăn đến cho Thẩm Nguyệt.

Nhị phu nhân được tướng quân sủng ái, đám nô tì, nha hoàn trong phủ gió chiều nào theo chiều ấy là chuyện quá đỗi bình thường.
Chương 12: Rốt cuộc ta là chủ tử hay ngươi là chủ tử

Trương thị tưởng rằng công chúa bây giờ vẫn ngốc như xưa, nên nhìn nàng với ánh mắt hết sức khinh bỉ và chê cười.

Thẩm Nguyệt đang ngồi trong phòng, Trương thị đi vào, thô lỗ đặt đồ ăn lên bàn, vênh mặt hất hàm nói: “Ăn đi! Ăn nhanh lên ta còn dọn dẹp!”

Thẩm Nguyệt bình thản cầm đũa lên, chưa vội ăn mà nói: “Ban đêm lạnh, lát nữa lấy chút củi lửa đến phòng ta đi”.

Mặc dù đã là đầu xuân nhưng nhiệt độ ngày đêm chênh lệch khá lớn, nếu chỉ đắp chăn mỏng thì sẽ rất lạnh.

Ấy thế mà Trương thị nghe xong lại dám phát hỏa. Thẩm Nguyệt trước giờ chưa từng đưa ra yêu cầu gì cho bà ta, luôn luôn nghe theo lời bà ta.

Trương thị hung hăng nói: “Củi lửa cái gì, lúc trước ngươi vẫn sống được bình thường đấy thôi?”

Thẩm Nguyệt nhìn bà ta một cái, hỏi: “Ngươi cho rằng ta muốn thêm củi lửa là chuyện rất quá đáng à?”

Bà ta mỉa mai nói: “Ái chà, gớm quá nhỉ, đừng tưởng có thai là có thể trở thành phu nhân chính thất nhé! Cả phủ này ai mà không biết tướng quân muốn ngươi uống thuốc phá thai mấy hôm trước đâu! Tướng quân đâu có muốn giữ lại đứa con trong bụng ngươi. Ta khuyên ngươi đừng nên nằm mơ giữa ban ngày nữa! Thuốc phá thai tướng quân chuẩn bị lúc ấy là do ta nấu mãi mới được đấy!”

Thẩm Nguyệt nhướng mày, cười như không cười, nhìn Trương thị: “Nói vậy, ngươi cũng lập công lớn đấy nhỉ”.

Nàng không định gây rối với ai, nhưng người khác cứ phải chĩa súng vào nàng cơ.

Trương thị hôm ấy không ở trong viện, đám nô tỳ cũng không rõ thực hư thế nào, chỉ nghe thấy tiếng khóc của thứ phu nhân, sau đó tướng quân ôm thứ phu nhân ra ngoài.

Hạ nhân bèn truyền tai nhau là công chúa ngốc lại phát rồ, giống như chó điên, thấy người là cắn.

Trương thị bình thường được Liễu Mi Vũ cho vài thứ đồ tốt liền bắt đầu nghĩ cách làm khó dễ Thẩm Nguyệt. Bây giờ nghe nói Liễu Mi Vũ phải chịu thiệt ở chỗ Thẩm Nguyệt, định xả cơn tức giúp nàng ta, sau này cũng dễ dàng đi tranh công xin thưởng ở chỗ Liễu Mi Vũ.

Thế là Trương thị lập tức đứng lên, gương mặt không hề có chút khúm núm nào của hạ nhân.

Trương thị nói: “Làm sao, chẳng lẽ ngươi còn định dựa vào đứa bé để lôi kéo sự chú ý của tướng quân à? Thôi đi, ngươi tự đái một bãi rồi soi lại mình giúp ta với! Nếu thức thời thì nghe lời một chút, không thì ta sẽ xử ngươi đấy!”

Nói xong, Trương thị liền vung nắm đấm như đe dọa, vung trước mặt Thẩm Nguyệt.

Nhưng Thẩm Nguyệt lại không thèm động mí mắt, liếc Trương thị một cái, chẳng hề bị dọa sợ.

Mà ánh mắt của nàng còn bắn ra sự lạnh lùng, khiến Trương thị khẽ giật mình, thu lại nắm đấm.

Thẩm Nguyệt thầm nghĩ, con tiện tì dám bắt nạt kẻ yếu này!

Chờ nàng ăn xong thì sẽ xử lý bà ta!

Đồ ăn vô cùng đơn giản và đạm bạc, Thẩm Nguyệt không tỏ ý kiến gì, gắp một miếng lên ăn.

Nhưng chưa kịp nhai thì một mùi chua thiu đã tràn ngập trong miệng nàng. Thẩm Nguyệt giật mình, phun ra ngoài.

Mùi này vừa quen vừa tởm, Thẩm Nguyệt mới nhớ ra đây đã chẳng phải lần đầu nàng nếm nó. Những lần trước Trương thị đều bắt nàng ăn thứ như vậy!

Thấy Thẩm Nguyệt phun đồ ăn ra đất, Trương thị tức quá hóa giận, đi lên đẩy nàng một cái.

Không chỉ vậy mà còn cật lực véo Thẩm Nguyệt.

Bà ta mắng: “Đúng là xúi quẩy! Phun ra đầy đất thế này thì ai dọn cho ngươi hả! Ngươi có ăn không, không ăn thì nghỉ! Chết đói luôn đi!”

Trương thị vồ đến cướp đôi đũa trong tay Thẩm Nguyệt, tựa như việc cho nàng ăn cơm thiu canh nguội là đại ân trời cho, rồi mắng: “Lúc trước ngươi vẫn ăn ngon lắm cơ mà, còn giúp cho phủ tướng quân tiết kiệm không ít lương thực đấy. Bây giờ lại nôn ọe ra nữa. Đúng là loại tỏ vẻ!”

Nhưng bà ta còn chưa cướp được đũa thì Thẩm Nguyệt đã đột nhiên dùng đũa kẹp lấy ngón tay của Trương thị.

Trương thị trợn trừng mắt, định mắng nhưng đã cảm nhận được một cơn đau kịch liệt truyền tới.

Bà ta kinh ngạc nhìn Thẩm Nguyệt: “Ngươi dám kẹp tay ta?”

Thẩm Nguyệt vẫn bình thản như cũ, tay có vẻ như không hề gồng nhưng lại tăng thêm sức lực, đau đớn chồng chất khiến Trương thị suýt thì không chịu nổi.

Trương thị muốn vung ra nhưng không tài nào bỏ được.

Thẩm Nguyệt hết sức hài lòng vì thân thể này của mình có những loại sức mạnh khác lạ.

Dùng để đối phó bọn người ở hư hỏng là tuyệt nhất.

Sắc mặt Trương thị trắng bệch, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, ngón tay giống như bị Thẩm Nguyệt bẻ gãy.

Bà ta hung hãn vung tay còn lại lên ngăn cản nhưng lại bị Thẩm Nguyệt đẩy vào bàn thức ăn, dính đầy dầu mỡ.

Sau một hồi giãy giụa, đồ ăn vung vãi khắp nơi, Trương thị cũng không thể thoát khỏi trói buộc.

Cuối cùng, bà ta không nhịn được mà kêu lên đau đớn.

Thẩm Nguyệt nhướng mày, không thèm nhìn bà ta một cái, khuôn mặt có sẹo lạnh lùng kia lại khiến ả người hầu này thấy sợ hãi.

Thẩm Nguyệt nói: “Ta muốn có thêm củi lửa mà ngươi lại nghĩ là phiền, ta chăm lo cho đứa nhỏ trong bụng thì ngươi lại nói ta nằm mơ giữa ban ngày, ta không ăn cơm thiu canh thiu thì ngươi lại cho là ta không biết điều đúng không?”

Trương thị run rẩy muốn rút tay ra khỏi đôi đũa, nhưng cứ như bị dính chặt vào đó, bà ta rút thế nào cũng không ra, để cho hai cây đũa chèn ép.

Thẩm Nguyệt không buồn không vui hỏi: “Rốt cuộc ta là chủ tử hay ngươi là chủ tử thế?”

Thẩm Nguyệt mỉm cười, hơi dùng sức, đũa gẫy làm đôi, mảnh nhọn của đũa không chút lưu tình đâm vào da thịt của Trương thị. Nàng nói: “Ngươi còn dám không biết xấu hổ mà nói với ta rằng ngươi nấu thuốc phá thai? Ngươi đang thấy mình sống lâu quá rồi đúng không?”

Trương thị đau không chịu được, gào lên ầm ĩ: “Cái đồ đần độn xấu xí nhà ngươi, mau thả ta ra!”

Thẩm Nguyệt ném đũa xuống, phủi góc áo, đứng dậy, nhìn bà ta từ trên cao, ấm áp cười nói: “Ngươi cảm thấy cho ta chút đồ ăn mà heo còn chê là quá tốt với ta, nên bây giờ ta cũng muốn ban thưởng cho ngươi toàn bộ số đồ ăn này, ngươi tốt nhất là ăn sạch không chừa lại một vết dầu nào cho ta, nếu không thì ngươi sẽ không được thoải mái đâu”.
Chương 13: Ăn cắp còn la làng

Trương thị sợ mất hồn mất vía, mồ hôi lạnh đổ ra liên tục, sững sờ nhìn Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt liếc bàn tay còn lại của bà ta, giọng nói ngả ngớn, có chút tà khí: “Cái tay này của ngươi vẫn bình thường đấy thôi? Muốn ta đút cho ăn? Hay là ta cũng đánh gãy luôn cánh tay kia của ngươi nhé”.

Trương thị lúc này dù có là kẻ ngu thì cũng đã hiểu được ý của Thẩm Nguyệt.

Hôm nay, bất kể thế nào, bà ta cũng phải ăn hết số cơm này. Nếu bà ta không chịu ăn thì Thẩm Nguyệt sẽ đánh gãy luôn cái tay kia và bón cho bà ta!

Trương thị lần đầu tiên cảm thấy khủng hoảng, không còn kiêu căng ngạo mạn như ban đầu nữa, vội vã gật đầu nói: “Ta ăn, ta ăn!”

Trương thị không cầm đũa, một tay còn lại nhặt cơm thiu canh thiu nhét đầy trong miệng.

Bình thường bà ta đưa cho Thẩm Nguyệt ăn thì chẳng thấy có gì quá đáng, nhưng khi bà ta ăn vào thì mới biết thức ăn mình đưa có mùi vị gì!

Vừa ăn vào liền muốn nôn khan.

Thẩm Nguyệt không khó chịu gì cả, thản nhiên ngồi bên cạnh chờ bà ta ăn hết trong trạng thái nửa nuốt nửa ọe.

Tất cả hạ nhân trong phủ tướng quân đều phải nhường nhịn Trương thị mấy phần, bà ta chưa bao giờ chịu nhục như thế này cả!

Tiểu viện truyền ra tiếng khóc ai oán của Trương thị.

Lúc ấy, Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ đang dùng bữa trong thiện phòng nên chuyện này cũng đã truyền đến tai bọn họ.

Trương thị hoảng sợ chạy ở phía trước, vừa chạy vừa gào khóc, như muốn lôi kéo sự chú ý của cả phủ.

Thẩm Nguyệt thì thờ ơ chắp tay sau lưng, đi thong thả phía sau, giống như đang tản bộ, lại như đang đuổi theo con vịt điên khùng phía trước.

Kết quả, Trương thị chạy xuyên qua phòng khách, nước mắt nước mũi giàn giụa quỳ trước mặt chủ tử.

Bà ta quỳ rạp xuống đất, khóc lóc kể lể với Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ: “Tướng quân, phu nhân, cầu xin hai người hãy làm chủ cho nô tỳ! Công chúa điên rồi, công chúa muốn giết chết nô tỳ!”

Nói xong, bà ta nước mắt lưng tròng chìa bàn tay đầy máu tươi ra cho hai người xem.

Đây chính là chứng cứ phạm tội, ngón tay bà ta vẫn dính mảnh đũa, vô cùng đáng sợ.

Liễu Mi Vũ sợ hãi, nghiêng đầu qua một bên, không dám nhìn thẳng.

Sắc mặt Tần Như Lương trầm xuống.

Một bữa tối đang ngon lành mà con nô tỳ này lại giơ cánh tay máu me đầm đìa lên, thế thì còn tâm trạng nào mà ăn nữa!

Liễu Mi Vũ săn sóc hỏi: “Trương ma ma, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Ta biết ngươi luôn tận tâm tận lực trong phủ, sao mọi chuyện lại thế này?”

Liễu Mi Vũ hỏi cho có một câu, Trương thị liền khóc lóc kể lể: “Nô tỳ như thường lệ đưa cơm cho công chúa, công chúa không biết vì sao mà đột nhiên phát điên lên, lấy đũa chọc vào tay nô ty, còn định chặt luôn cổ tay nô tỳ! Nàng ta ép buộc nô tỳ ăn cơm thiu canh thiu, nô tỳ không chịu ăn, nàng ta liền đòi chặt tay nô tỳ!”

Trương thị khóc ròng, nói xong thì dập đầu xuống đất: “Cầu mong tướng quân và phu nhân làm chủ cho nô tỳ! Nếu không phải nô tỳ chạy nhanh thì giờ đã xuống suối vàng mất rồi!”

Liễu Mi Vũ vừa sợ vừa lo, nói: “Không ngờ công chúa lại ra tay ác độc với hạ nhân trong phủ như thế…”

Nàng ta tỏ vẻ loay hoay, quay sang Tần Như Lương, hỏi: “Nhưng dù gì thì cũng là công chúa, tướng quân, chàng xem chuyện này nên xử lý thế nào ạ?”

Tần Như Lương còn chưa kịp lên tiếng thì Thẩm Nguyệt đã nhàn nhã đi vào trong thiện phòng.

Thấy Thẩm Nguyệt, ký ức hai ngày trước lập tức ùa về, trong lòng Liễu Mi Vũ vẫn đang tồn tại bóng ma, thân thể vô ý thức căng lên.

Gương mặt xấu xí của Thẩm Nguyệt đúng là càng nhìn càng tởm!

Bọn hạ nhân bên ngoài thấy Trương thị gào lên như thế, đều lén lút tới hóng chuyện.

Thẩm Nguyệt mới vừa đứng bên cạnh Trương thị, Trương thị bèn khoa trương chạy trốn, thậm chí còn chui xuống gầm bàn, vừa trơn trượt lại vừa xấu hổ.

Người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy Thẩm Nguyệt hung ác đến cực điểm, khiến Trương thị sợ hãi đến thế.

Thẩm Nguyệt cong khóe miệng, đứng từ trên cao nhìn xuống, mỉa mai nói: “Nghe nói ta muốn giết ngươi? Ngươi tận tâm tận lực như thế, ta giết ngươi làm chi?”

Trương thị trốn dưới gầm bàn, run rẩy nói: “Nô tỳ không biết ạ… công chúa đột nhiên phát điên lên, nô tỳ, nô tỳ không chống đỡ được, phu nhân… cầu xin phu nhân làm chủ cho nô tỳ…”

Thẩm Nguyệt nở nụ cười nhạt nhẽo: “Ta tự thấy là bản thân bây giờ đang rất minh mẫn, sao lại nhìn giống như phát điên chứ?”

Nàng vừa nói vừa kéo một cái ghế ra ngồi, lười biếng tựa lưng vào ghế, vắt chân lên, nói tiếp: “Ngươi đâu phải nô tỳ, ngươi vừa véo vừa mắng ta, ngươi phải là chủ nhân của ta mới đúng”.

Thẩm Nguyệt khom người xuống, đột nhiên vươn tay ra mạnh mẽ kéo cơ thể cồng kềnh của Trương thị ra ngoài.

Trương thị thấy nụ cười nơi khóe miệng của nàng thì mới bắt đầu run lẩy bẩy.

Thẩm Nguyệt nhìn bàn tay dính máu của bà ta, chớp mắt như không có việc gì: “Đúng, bàn tay này của ngươi là do ta làm. Sao ta lại làm thế? Vì sao ta lại cho ngươi ăn thức ăn thiu nhỉ?”

Không chờ Trương thị trả lời thì sắc mặt Thẩm Nguyệt đã trầm xuống, mang theo cảm giác áp bức: “Ta tự nhiên xuống bếp lấy đồ thiu cho ngươi ăn à? Đó chẳng phải bát cơm bình thường ngươi đem đến cho ta hay sao?!”

“Nô tỳ oan quá…”

Thẩm Nguyệt nói tiếp: “Oan quá? Vậy đi, ta cho ngươi một cơ hội, rốt cuộc là ngươi tự thấy ta ngốc mà khinh, hay là có người thấy ta ngốc nên bảo ngươi đi khinh thường ta?”

Trương thị quỳ dưới đất, cắn răng cũng không dám nói, chỉ khóc hu hu.

Thẩm Nguyệt ngước mặt lên nhìn Tần Như Lương đang âm u lạnh lẽo: “Ta nói này đại tướng quân, dù sao ta đây cũng là công chúa, cứ để cho ta ăn cơm thiu canh thừa, không quần áo không chăn gối, muốn có thêm củi lửa cũng phải nhìn sắc mặt của mấy con hầu như thế, nếu truyền ra ngoài thì có dễ chịu không?”
Chương 14: Ngày rộng tháng dài

Nàng lại cười, nói tiếp: “Nếu ngươi không quan tâm người khác nghĩ gì về ngươi thì ta đương nhiên cũng mặc kệ!”

Liễu Mi Vũ lo lắng, tranh nói: “Công chúa đừng hiểu lầm, đây không phải là ý của tướng quân đâu ạ. Bình thường tướng quân nhiều việc, căn bản cũng không có thời gian quản lý những chuyện này”.

“Vậy là ai quản lý?”, Thẩm Nguyệt hờ hững nhìn nàng ta: “Ngươi à?”

Sắc mặt Liễu Mi Vũ hơi khựng lại, gượng cười nói: “Chuyện trong phủ tuy là do ta quản lý, nhưng có những lúc nhiều việc quá thì ta không thể chăm sóc hết nổi. Ta không biết là Trương ma ma lại như vậy, nên ta xin lỗi công chúa trước. Mong công chúa bớt giận, ta sẽ đích thân phạt bà ta”.

“Ngươi định phạt như thế nào?”

Liễu Mi Vũ há miệng, nhất thời chưa nghĩ ra biện pháp thích hợp, bèn nói: “Vậy ta sẽ phạt nửa năm tiền lương của Trương ma ma, phái bà ta đến phòng bếp làm việc nặng”.

Rốt cuộc đây là phạt hay là bảo vệ bà ta vậy?

Thẩm Nguyệt nói: “Vậy những lần trước ta ăn cơm thiu cứ thế bỏ qua à?”

Tần Như Lương không nhịn được nữa, hỏi nàng: “Vậy cô muốn thế nào?”

Chuyện này rõ ràng là Trương thị làm sai, thế mà bà ta cũng dám ăn cướp la làng.

Thẩm Nguyệt không dễ bị lừa như xưa đâu.

Nàng nhìn Trương thị, nói: “Đây là tiện tỳ phái tới để chăm sóc cho ta, phạm sai lầm thì phải do ta xử phạt chứ nhỉ”.

Thẩm Nguyệt thản nhiên đi ra ngoài cửa, hỏi: “Quản gia đâu?”

Chốc lát sau, quản gia xuất hiện ở bên ngoài.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Tiện tỳ bất kính với chủ nhân, mở miệng sỉ nhục đã đành, lại còn ra tay đánh mắng chủ nhân, dĩ hạ phạm thượng, theo gia pháp thì nên xử trí thế nào?”

Quản gia đã nhìn công chúa với con mắt khác, bèn cẩn thận nói: “Theo như gia pháp thì phạt đánh mạnh ba mươi gậy, đuổi ra khỏi phủ tướng quân, vĩnh viễn không nhận vào lần nữa”.

“Được lắm, xử lý theo lời ngươi nói đi”.

Liễu Mi Vũ không ngờ Thẩm Nguyệt đã quyết định xong vận mệnh của Trương thị chỉ trong vài ba câu.

Tư thái vân đạm phong khinh, quyết đoán xử lý của nàng khiến cho Trương thị sững sờ tại chỗ, Liễu Mi Vũ cũng dần dần trắng bệch mặt theo.

Thẩm Nguyệt quay đầu nhìn Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ: “Xử trí theo gia pháp thì các ngươi chắc sẽ không có ý kiến gì đâu nhỉ? Quản gia, còn không gọi người lôi tiện tỳ này ra đánh đi”.

Có hai gia đinh nhanh chóng đi vào, Trương thị xoay người giãy giụa cầu cứu Liễu Mi Vũ: “Phu nhân cứu với! Phu nhân cứu mạng!”

Thẩm Nguyệt đi ra bàn, ngồi xuống, thản nhiên nói: “Đánh ở ngay ngoài thiện phòng đi, để ta nghe được tiếng khóc của bà ta, như vậy khẩu vị sẽ dễ chịu hơn một chút”.

Bên ngoài phòng nhanh chóng vang lên tiếng đánh của gậy và tiếng khóc như quỷ gào của Trương thị.

Sắc mặt của Liễu Mi Vũ ngày một trắng.

“Ta vẫn chưa ăn, có ngại không nếu ta ăn cùng các ngươi?”

Mà cũng không chờ cả hai đồng ý, Thẩm Nguyệt đã tự bảo người lấy thêm bát đũa và tự mình ăn.

Liễu Mi Vũ không dám nhìn Thẩm Nguyệt, sợ hãi như đang ngồi cạnh quỷ. Nàng ta yếu đuối nói với Tần Như Lương: “Tướng quân, chúng ta về phòng ăn được không, ăn ở đây không có chút khẩu vị nào cả”.

Thẩm Nguyệt híp mắt nói: “Là bởi vì nghe thấy tiếng hét ở bên ngoài, hay là vì phải nhìn gương mặt này của ta nên không có khẩu vị?”

Tần Như Lương trừng mắt với nàng một cái, đôi tay thon dài ném đũa đi, nói: “Coi như cô cũng biết bản thân là ai! Nếu đã rõ bản thân có dáng vẻ gì rồi thì đừng có ra ngoài dọa người khác nữa!”

Thẩm Nguyệt sờ mặt mình, nói: “Từ đầu nó đã như thế này rồi ư?”

Nàng ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn nha hoàn Hương Phiến sau lưng Liễu Mi Vũ, Hương Phiến khẽ run rẩy.

Thẩm Nguyệt sâu sắc cười nói: “Không sao đâu, ngày rộng tháng dài mà”.

Tần Như Lương cầm tay Liễu Mi Vũ, cùng nhau đi ra khỏi thiện phòng.

Sau lưng hắn ta vang lên tiếng của Thẩm Nguyệt: “Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ đến thiện phòng dùng bữa, nếu ngươi cảm thấy gương mặt của ta đây thực sự quá đáng sợ thì cứ về phòng mà ăn với tiểu thiếp của ngươi, có khi còn tăng thêm tình cảm phu thê đấy”.

Lúc Tần Như Lương quay đầu lại nhìn thì nàng đang híp mắt hưởng thụ đồ ăn ngon dưới ánh đèn.

Ánh mắt lười biếng kia như ẩn chứa sự cao quý bẩm sinh, không xen lẫn vào đâu được của nàng.

Nàng nhìn thẳng hắn ta, ánh mắt bình thản không gợn sóng, không còn vẻ quyến luyến như ngày xưa nữa, chỉ giống một đầm nước không rõ độ sâu mà thôi.

Rốt cuộc là khác trước.

Nàng bây giờ không chỉ tỉnh táo lại, mà còn trở nên ác độc hơn!

Tần Như Lương không có quyền hạn chế sự tự do của nàng, cũng không có lý do gì để cắt xén chi tiêu, ăn mặc của nàng. Nàng muốn ăn ở đâu mà không được!

Lúc quay về viện, Tần Như Lương giận dữ vô cùng.

Liễu Mi Vũ ở bên cạnh khuyên nhủ: “Tướng quân đừng nóng giận, tối nay công chúa đúng là hơi quá đáng…”

Hơi quá đáng? Nhưng vì sao mà hắn ta không nhìn ra được lỗi của nàng chứ? Đó mới là thứ khiến hắn ta bực mình!

Sau khi Trương thị bị đánh ba mươi gậy thì chỉ còn lại nửa cái mạng.

Thẩm Nguyệt chậm rãi dùng cơm tối xong thì đi ra ngoài thiện phòng, đứng bên cạnh Trương thị không còn sức mà rên rỉ một hồi, bình tĩnh nhìn vết máu đầy lưng bà ta. Đám hạ nhân thấy cảnh tượng như vậy thì đều không dám thở mạnh. Công chúa đáng sợ và quyết đoán như thế khiến bọn họ sợ hãi vô cùng.

Mọi người chờ Thẩm Nguyệt xử lý, cho là nàng sẽ nhân từ, thấy Trương thị thảm như thế thì tha cho bà ta một mạng.

Kết quả, Thẩm Nguyệt chỉ hời hợt nói: “Ném ra ngoài đi”.

Sau đó Thẩm Nguyệt lại chọn một tỳ nữ hầu hạ mình, tỳ nữ kia họ Triệu, lúc trước phụ trách quét nhà vẩy nước ở trung viện.

Lúc Thẩm Nguyệt về đây lần đầu thì chính là tỳ nữ đó thương hại Thẩm Nguyệt, cho nàng thêm mấy cái chăn.

Triệu thị là người cũ ở đây, cũng có địa vị.

Trước mắt phụng dưỡng bên cạnh Thẩm Nguyệt, chính là tận tâm tận lực chăm sóc, không vì Thẩm Nguyệt thì cũng vì đứa con trong bụng.

Thẩm Nguyệt lần này thay tính đổi nết, nàng xử lý vô cùng gọn gàng. Có ví dụ là Trương thị, không ai còn dám nói năng linh tinh sau lưng Thẩm Nguyệt nữa.

Triệu thị khá là yêu thích người có chủ kiến như Thẩm Nguyệt, mà nhị phu nhân Liễu Mi Vũ thì giống kiểu dễ tức giận, khó chiều.
Chương 19: Ta nếm được

Thẩm Nguyệt dọn đến Trì Xuân Uyển, mặc dù không hoa lệ nhưng vẫn tốt hơn tiểu viện tàn tạ ban đầu rất nhiều.

Triệu thị thu xếp gọn gàng, làm cho nội viện cũng có dáng vẻ hơn chút.

Đến trưa, Triệu thị đem thêm chút lửa than đến cho phòng Thẩm Nguyệt, phụng dưỡng Thẩm Nguyệt ngủ trưa.

Triệu thị lấy khăn nóng lau mặt, lau tay cho Thẩm Nguyệt, thấy thần sắc nàng mệt mỏi thì nói: “Lát nữa công chúa cứ yên tâm ngủ, bên ngoài đã có nô tỳ trông coi rồi ạ”.

Thẩm Nguyệt gật đầu: “Làm phiền Triệu ma ma”.

“Không phiền đâu ạ, đều là việc nô tỳ nên làm mà. Đứa bé sẽ ngày một phát triển, công chúa hoài thai mười tháng mới không dễ dàng. Trước mắt công chúa cứ nhẫn nhịn đã, sau này chờ đứa bé được sinh ra, dù gì cũng là đứa con đầu tiên của tướng quân, công chúa phải dựa vào đứa nhỏ thì mới có thể giữ được địa vị”.

Triệu thị tận tình khuyên bảo, hy vọng rằng Thẩm Nguyệt có thể hòa hảo với Tần Như Lương.

Nhưng một người phụ nữ muốn lấy đứa bé để trói buộc trái tim của đàn ông thì không khác nào tự chui đầu vào rọ. Huống hồ Tần Như Lương trước giờ đều không đặt nàng vào trong lòng.

Hỏi nàng định làm gì? Hì, mặc kệ Tần Như Lương có cặn bã đến mấy, nàng cũng sẽ sinh đứa bé này ra. Không thì sau này chia gia sản của Tần Như Lương kiểu gì chứ? Có đứa con ở cạnh thì sau này chắc chắn sẽ được nhiều hơn một phần!

Sau khi Thẩm Nguyệt nằm ngủ, cứ mơ màng nghĩ như vậy, đúng là có tiền thì vẫn an toàn hơn.

Không biết nàng đã ngủ bao lâu, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện huyên náo.

Thẩm Nguyệt lười biếng gọi Triệu thị hỏi, Triệu thị nói là thái y trong cung tới, chẩn bệnh thăm khám cho Thẩm Nguyệt.

Người trong cung cuối cùng vẫn tới.

Hoàng thượng trong cung biết chuyện nàng có thai, bèn phái thái y tới xác nhận, đồng thời cho thái y đích thân điều dưỡng.

Ai không biết còn tưởng hoàng thượng vui mừng vì Thẩm Nguyệt có thai đấy.

Nhưng có phải quan tâm thật lòng hay không thì Thẩm Nguyệt biết thừa.

Trừ nàng ra, không một ai hy vọng nàng có thể sinh ra đứa bé này.

Thẩm Nguyệt chuẩn bị xong xuôi thì mời thái y vào.

Kết quả chẩn đoán giống lần trước, thái y căn dặn cần chú ý hơn bình thường, cũng để lại một đơn thuốc an thai, Triệu thị dựa theo công thức này để sắc thuốc cho Thẩm Nguyệt.

Thái y còn nói, cơ thể Thẩm Nguyệt yếu, khí huyết kém, cần uống phương thuốc kia một tháng mới có hiệu quả.

Triệu thị bưng thuốc tới, Thẩm Nguyệt uống ngay trước mặt thái y như bình thường.

Thái y thấy nàng đã uống cạn, bèn đứng dậy rời đi.

Triệu thị tiễn thái y ra ngoài, khi quay về đã thấy Thẩm Nguyệt ghé vào đầu giường, tay móc vào họng nôn ọe.

Thuốc ban nãy uống đều bị nôn ra hết.

Triệu thị hoảng hốt, vội tới nâng nàng lên, nói: “Công chúa sao vậy ạ?”

Thẩm Nguyệt không có sức nói chuyện, chỉ khoát tay áo với bà ta.

Triệu thị là một người biết chuyện, lúc này đã hiểu ra, sắc mặt trắng bệch nói: “Thuốc kia... có vấn đề sao ạ?”

Triệu thị đỡ Thẩm Nguyệt nằm xuống, nói: “Công chúa chớ lo, nô tỳ sẽ lén cầm phương thuốc này ra khỏi phủ, đến dược đường so sánh, lúc ấy sẽ biết chỗ nào có sai sót”.

Thẩm Nguyệt quay người, nhắm mắt khàn khàn nói: “Không cần đâu, bên trong hình như có thêm phụ tử và nhân đào đúng không?”

Triệu thị không hiểu về y thuật lắm, nhưng cũng may là biết được vài chữ, nhìn kỹ phương thuốc thì kinh ngạc hô lên: “Sao công chúa lại biết ạ? Quả thật là có hai vị thuốc này”.

Thẩm Nguyệt tùy ý nói: “Ta nếm được”.

Lời này vừa ra, nàng đã cảm thấy không đúng. Sao nàng lại nếm được đây là dược liệu gì, chẳng lẽ thân thể này đã từng học y ư?

Dù sao nàng ở thời hiện đại không hề hiểu trung y, nhân đào và phụ tử có tác dụng gì nàng cũng dốt đặc cán mai.

Nhưng Thẩm Nguyệt đã nói ra như vậy, bèn lục soát lại trí não theo bản năng, liền biết công hiệu của hai thứ này.

Đừng nói là người ngoài, chính nàng cũng đã coi thường công chúa ngốc trước kia.

Thẩm Nguyệt thầm giật mình, công chúa không chỉ có thân thể tốt mà còn hiểu biết rất nhiều thứ. Rốt cuộc ai đã dạy nàng vậy?

Đơn thuốc thái y kê lần này đúng là có vẻ giống thuốc an thai.

Nhưng nếu như bỏ vào phụ tử với nhân đào thì lại làm thuốc an thai phản tác dụng.

Hai loại thuốc này có tác dụng làm đông máu, phụ tử lại có tính nhiệt, đừng nói một tháng, chỉ dùng nửa tháng thôi cũng có khả năng sảy thai ấy chứ.

Triệu thị nhìn phản ứng của Thẩm Nguyệt thì biết phụ tử và nhân đào có hại cho thân thể của nàng.

Triệu thị nhất thời không biết làm sao, chỉ nói: “Vậy lần sau đi bốc thuốc, nô tỳ không lấy hai loại này là được”.

Thẩm Nguyệt bình tĩnh nói: “Đừng, ngươi cứ bốc thuốc theo đơn, miễn cho có người sinh nghi. Từ mai để dược lô ở trong viện ta, chờ ta lựa ra hai vị thuốc đó thì ngươi sắc tiếp”.

“Vâng”.

Ngày hôm sau, Triệu thị nói lí do trời lạnh, nấu thuốc xong đem về thì thuốc sẽ nguội hết, đem dược lô vào trong sân sắc thuốc.

Thẩm Nguyệt đã lựa hết phụ tử và nhân đào, ném đi thì tiếc, liền mài thành bột phấn cất kỹ, nói không chừng sau này có tác dụng khác.

Chỉ là không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy.

Thân thể Thẩm Nguyệt tinh tế, nhanh chóng đến thời gian nôn ngén của mang thai, cả ngày không ăn được gì.

Tình trạng của nàng hiện tại đúng là cần bổ ấm.

Thẩm Nguyệt nhớ tới nguyên liệu nấu ăn và dược liệu bồi bổ mà Liên Thanh Châu đưa tới lần trước, ăn chùa thì tội gì không ăn, nên nàng bảo Triệu thị đi lấy một ít.

Không ngờ Triệu thị lại tức giận quay về với hai tay trống.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Sao vậy?”

Triệu thị nói: “Chưởng quản kho giữ rất chặt số đồ mà Liên công tử đưa tới, không chịu đưa ra một chút nào, nói công chúa bổ quá sẽ không tiêu nổi, không thích hợp ăn, giữ lại cho Liễu nhị phu nhân thì hợp hơn”.

Thẩm Nguyệt cạn lời: “Ngươi có hỏi ông ta là ông ta có biết chữ ‘không biết xấu hổ’ viết thế nào hay không?”

“Nô tỳ không hỏi”, Triệu thị chính trực đàng hoàng nói: “Ban nãy khi đi qua nhà bếp, nô tỳ còn thấy nha hoàn Hương Phiến đang hầm huyết tổ yến cho nhị phu nhân kia kìa”.

Hương Phiến là nha hoàn thiếp thân của Liễu Mi Vũ, Thẩm Nguyệt rất có ấn tượng. Trước kia chẳng phải là nàng ta đã cầm châm rạch mặt mình hay sao?

Thẩm Nguyệt hơi giãn cơ mặt ra, nằm ở trên ghế phơi nắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK