Nàng đã rất lo lắng.
Rõ ràng Tô Vũ cũng rất lo lắng nhưng hắn vẫn có thể tỏ ra bình tĩnh nói chuyện với người khác.
Hai quan viên kia vừa nói đến chuyện nữ nhân thì liền tỏ ra kinh nghiệm đầy mình, trong đó có một người nói: "Nữ nhân này có gì mà khó tán tỉnh. Chỉ cần đại nhân cứng rắn một chút, bảo đảm nàng sẽ ngoan ngoãn chịu thua".
Người còn lại cũng phụ họa nói theo: "Tô đại nhân không ngại để cho ta nhìn thử xem nữ nhân này rốt cuộc là tuyệt sắc giai nhân nơi nào, lại có thể khiến cho Tô đại nhân thần hồn điên đảo".
Chưa nhìn thấy được bộ dáng của Thẩm Nguyệt thì bọn họ thực sự chưa từ bỏ ý định. Nhưng Tô Vũ làm sao có thể để bọn họ nhìn thấy dễ dàng như vậy.
Tô Vũ lại hỏi: "Xin hỏi hai vị đại nhân, Tô mỗ phải cứng rắn thế nào với nàng đây?"
"Nếu như nàng không cho ngươi ôm thì ngươi cứ dùng sức ôm, nếu như nàng không cho ngươi hôn thì ngươi cứ dùng sức hôn, nếu như nàng không cho ngươi chạm vào thì ngươi cứ dùng sức mà chạm vào", quan viên kia nở nụ cười khả ố nói.
Thẩm Nguyệt không khỏi thầm mắng, đúng là hạ lưu.
Một quan viên khác nói: "Đúng đúng, nữ nhân đều miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, nàng càng từ chối tức là càng hoan nghênh. Ngoài mặt nàng càng không quan tâm đến ngươi thì trong lòng lại càng quan tâm đến ngươi như vậy".
"Thì ra là như vậy", Tô Vũ trầm ngâm nói: "Tô mỗ xin lĩnh giáo".
Vừa dứt lời, Thẩm Nguyệt liền cảm thấy Tô Vũ buông lỏng tay.
Nhưng nàng còn chưa kịp hít sâu một hơi thì khuôn mặt của nàng đã đột nhiên bị một bàn tay thon dài mát lạnh nâng lên.
Nàng kinh ngạc ngước mắt lên thì nhìn thấy Tô Vũ đang cúi đầu, ánh mắt của hắn sâu thẳm, sau đó đồng tử của nàng giãn ra rồi như không còn nhìn thấy gì nữa.
Nàng như rơi vào trong ánh mắt của hắn, đôi môi mát lạnh khẽ run, khuôn mặt Tô Vũ vừa lại gần trước mặt Thẩm Nguyệt thì liền hôn nàng.
Không gian thời gian như ngưng đọng, chóp mũi của hai người khẽ chạm vào nhau, sau đó hô hấp của cả hai cũng trở nên hỗn loạn.
Hắn tiếp tục rũ mắt xuống, trong ánh mắt như sáng lên ánh sáng nhàn nhạt. Nếu như ánh mắt của hắn là một gông xiềng thì hắn chỉ muốn có thể giam cầm nàng từ linh hồn đến tận xương tủy.
Một số hình ảnh trong quá khứ hiện lên trong tâm trí của Thẩm Nguyệt một cách không kiểm soát, khác hẳn với lần chạm mặt dưới mái hiên lần trước.
Hơi thở của hắn càng lúc càng dày đặc, không chỉ lướt qua mà còn tiến sâu thăm dò.
Thẩm Nguyệt chưa bao giờ bị hôn như thế này trước mặt người khác.
Tai của nàng bắt đầu nóng ran, hơi thở của Tô Vũ lấp đầy mọi giác quan của nàng khiến trái tim nàng đập mạnh đến mức muốn nghẹt thở.
Biểu hiện của nàng giống như một nữ nhân không chịu khuất phục trước Tô Vũ, nhưng lúc này thân thể của nàng đã cứng ngắc, muốn đẩy Tô Vũ ra cũng không đẩy nổi.
Hai quan viên kia đều rất để ý đến bộ dáng của nữ nhân trong lòng Tô Vũ, một là vì tò mò, hai là vì luôn có hứng thú với nữ nhân xinh đẹp.
Bởi vì vậy cho nên hai người mới liên tục nói chuyện mà không muốn rời đi.
Không ngờ Tô Vũ lại cưỡng hôn nữ nhân ngay trên phố.
Cho dù bọn họ rất muốn nhìn thấy bộ dáng của Thẩm Nguyệt nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có cách nào nhìn thấy được. Nếu như cứ tiếp tục ở lại thì chắc chắn sẽ bị chọc cho khó chịu, cuối cùng chỉ đành phải tức giận rời đi.
Hai người liếc nhìn nhau, phỏng chừng ngày mai danh tiếng giữ mình trong sạch của Tô đại học sĩ cũng sẽ không còn nữa.
Thẩm Nguyệt cảm thấy mình đang rất bối rối, không biết Tô Vũ đã mở răng mình ra như thế nào.
Nàng chỉ sai lầm một lần mà toàn quân đều đã tan rã!
Tô Vũ ôm lấy eo nàng, ép chặt nàng vào người mình.
Hắn khuấy động mây mưa trong miệng nàng, Thẩm Nguyệt không còn nơi nào để trốn thoát, làn môi hắn vuốt ve môi nàng, ngay cả khi nàng cố gắng trốn vào một góc thì cũng sẽ chạm vào lưỡi hắn.
Toàn thân nàng không còn sức lực, lên một lớp bông.
Nàng khó khăn muốn mở mắt ra, sau đó lại rũ mắt xuống.
Không phải người khác, là Tô Vũ.
Người đàn ông đang hôn nàng thật sâu chính là hình ảnh hiện lên trong đầu nàng.
Sau đó nàng lại vòng tay qua cổ Tô Vũ, nghiêng người về phía hắn, toàn bộ thân thể đều dựa vào hắn.
Sau này Thẩm Nguyệt thường xuyên nhớ tới đêm nay nàng cùng Tô Vũ hôn nhau dưới trời tuyết ngoài phố, cảm thấy vô cùng điên cuồng.
Không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt của họ.
Chỉ có bọn họ nhìn thấy nhau gần trong gang tấc.
Không biết đến khi nào thì hai quan viên kia mới rời đi.
Tuyết lại bắt đầu rơi, xung quanh yên lặng. Thẩm Nguyệt giật mình nhìn thấy mái tóc phủ trắng của Tô Vũ.
Tô Vũ chậm rãi chuyển từ mãnh liệt sang bình tĩnh, hắn vẫn hôn nàng, sau khi khẽ lui về phía sau một chút thì lại hôn nàng thêm lần nữa.
Môi hắn ửng hồng, mũi thở ra khói trắng, ánh mắt sâu thẳm còn chưa làm mờ đi được cơn sóng cuộn trào trong lòng.
Hai người nhìn nhau thở dốc hồi lâu cũng chưa thể bình tĩnh lại.
Đôi môi Thẩm Nguyệt sưng đỏ, ngọt ngào động lòng người, một cảm giác nóng bỏng từ khóe môi truyền đến toàn thân. Tô Vũ khẽ nâng tay lên nhẹ nhàng lau khóe môi nàng.
Thẩm Nguyệt thì thào nói: "Bọn họ đã rời đi chưa?"
"Đi rồi".
"Không có vấn đề gì chứ?"
"Không có vấn đề gì".
Thẩm Nguyệt muốn tránh xa Tô Vũ một chút cho nên liền buông tay khỏi cổ hắn.
Nàng biết rằng vừa nãy chỉ là diễn kịch, cũng may hai người kia không nhìn thấy mặt của nàng, nhưng nàng cảm thấy nếu như cứ tiếp tục như vậy với Tô Vũ thì sẽ rất nguy hiểm.
Nàng muốn hít một hơi thật sâu để thoát ra.
Nhưng vừa lùi bước thì nàng liền phát hiện hai chân không còn chút khí lực nào, mềm nhũn ngã xuống.
Tô Vũ kịp thời cúi xuống bế nàng lên.
“Bỏ ta xuống”, Thẩm Nguyệt mềm nhũn nói.
Tô Vũ vẫn bình tĩnh đi về phía trước, kiên định nói: "Ta làm cho cô thành ra như vậy thì ta phải chịu trách nhiệm đến cùng chứ".
"Chỉ là diễn kịch thôi, ta không định bắt ngươi chịu trách nhiệm".
“Chỉ là diễn kịch sao? Làm sao cô biết không phải là do ta kìm lòng không đặng?”, Tô Vũ nói: "Bây giờ thì cô đã biết rồi đó, xu hướng của ta hoàn toàn bình thường".
Hắn bế Thẩm Nguyệt chậm rãi bước về phía trước, không biết pháo nhà ai đang liên tục nổ giòn.
Đột nhiên hắn cúi đầu cười với Thẩm Nguyệt, như thể cả thế giới đều bị nụ cười trên môi hắn làm lu mờ.
Hắn nói: "A Nguyệt, năm mới vui vẻ".
Khi họ trở lại Trì Xuân Uyển thì toàn thân đều đã bị tuyết trắng bao phủ.
Chương 225: Một thời gian không tới
Ngọc Nghiên và Thôi thị luôn chờ Thẩm Nguyệt trở về, vừa thấy người về thì đã vội vàng đi lấy nước nóng cùng ấm sưởi tới để sưởi ấm cho họ.
Nửa đêm, tiếng pháo trong từng hộ gia đình càng lúc càng nhiều, vang vọng xa gần nối tiếp nhau không dứt.
Vài dây pháo cũng được đốt trong phủ tướng quân vang lên những âm thanh đinh tai nhức óc.
Tất cả mọi người đều vui vẻ, Ngọc Nghiên cũng rất vui vẻ, cùng Thôi thị xây người tuyết trong sân.
Bắp Chân vẫn đang ngủ, đến nửa đêm thì muốn tỉnh.
Nó mở to đôi mắt tròn của mình rồi đá chân không ngừng nghỉ.
Thẩm Nguyệt bịt hai lỗ tai của nó nhưng dường như nó không hề bị tiếng pháo nổ làm giật mình.
Nếu như là con nhà người khác thì chắc chắn đã bị tiếng pháo nổ làm sợ đến mức oa oa khóc lớn.
Bắp Chân nhìn thấy Tô Vũ cũng ở đó thì càng thêm hoạt bát hơn, nó giương nanh múa vuốt, hai mắt dán chặt vào người Tô Vũ chứ không hề nhìn đi hướng khác.
Tô Vũ nói: "Hình như đã lâu rồi ta không tới đây cho nên nó đã không còn nhớ được ta nữa rồi, ánh mắt nhìn ta còn có chút tò mò kìa".
Nét mặt Thẩm Nguyệt lúc này trông vô cùng dịu dàng, nàng chỉnh lại y phục cho Bắp Chân rồi cười nói: "Đừng nói là ngươi, ngay cả mẹ ruột của nó mà có đôi khi nó còn khinh không thèm nhìn tới đây".
Tô Vũ nhướng mày: "Cao ngạo đến vậy sao?"
Lúc này Bắp Chân lại duỗi bàn tay nhỏ đầy thịt của nó ra hướng về phía Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt cười nói: "Nhóc con không có lương tâm, sao nhìn thấy mẹ ngươi không tỏ ra thân thiết như vậy chứ?"
Nói đoạn nàng lại liếc nhìn về phía Tô Vũ nói: "Nó muốn ngươi bế nó, ngươi có muốn bế nó một lần không?"
Tô Vũ bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Bắp Chân.
Một bàn tay lớn thon dài đang nâng đỡ một bàn tay bé mềm mại, hai hình ảnh bổ sung cho nhau dường như càng tăng thêm sức mạnh, giống như một bức tranh hài hòa nhất trên thế gian.
Hình ảnh đó bất luận là ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy vô cùng xúc động.
Đây cũng là một trong những lý do tại sao Thẩm Nguyệt luôn muốn biết cha của Bắp Chân là ai.
Bắp Chân phải có được tình phụ tử mà nó đáng được có.
Bắp Chân thật sự dùng hai tay nắm lấy Tô Vũ, cố gắng khiến cho Tô Vũ bế nó.
Tô Vũ bế nó lên đặt ở trên đùi, để nó ngoan ngoãn nằm trong vòng tay mình rồi dịu dàng nói: "Y phục xinh xắn quá".
Thẩm Nguyệt vươn tay trêu chọc Bắp Chân rồi nói: "Trong tủ còn nhiều lắm, mỗi bộ một vẻ. Lần sau lại mặc một bộ khác màu khác kiểu dáng đi".
Một lúc sau, Thẩm Nguyệt lại nói: "Nó có vẻ thích ngươi đó. Dù sao nó cũng là một đứa trẻ không có cha, vậy ngươi có thể thay cha nó bế nó nhiều hơn một chút cũng được".
Bắp Chân nhanh chóng ngủ say trong lòng Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt nghĩ chắc là do Bắp Chân của nàng cũng cảm nhận được trên người Tô Vũ luôn toát ra một loại ma lực khiến người ta cảm thấy bình an vô sự.
Lần đầu tiên nàng mới có hi vọng đêm nay có thể dài hơn, thời gian có thể trôi qua chậm hơn một chút.
Dường như nàng đã quá mê muội rồi.
Cho đến nửa đêm, khi Tô Vũ chuẩn bị rời đi, đầu óc nàng vẫn còn đang rối bời.
"A Nguyệt".
Bên tai nàng đột nhiên lại cảm thấy nhột, Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên liền thấy tay Tô Vũ vòng qua tai mình, nhẹ nhàng vuốt tóc rồi vén ra sau tai.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, khiến cho Thẩm Nguyệt quên mất chuyện phải giữ khoảng cách.
Thẩm Nguyệt mơ hồ cảm thấy hơi ấm từ những đầu ngón tay thon dài của hắn chạm vào vùng huyệt nhạy cảm trên tai nàng.
Tô Vũ dừng tay, ánh mắt thâm thúy nói: "Tai cô đỏ quá".
Thẩm Nguyệt cuối cùng cũng định thần lại, trừng mắt nhìn hắn rồi gạt tay hắn ra.
Tô Vũ thấp giọng nói nhỏ với nàng: "Sau ngày hôm nay có lẽ ta sẽ không tới đây một thời gian. Cô và Bắp Chân cứ an tâm sinh sống bình thường trong nhà, ra ngoài nên cẩn thận, tốt nhất không có việc gì thì đừng nên ra ngoài".
Thẩm Nguyệt nói: "Chuyện này ta không cần ngươi nhắc nhở, ta biết rồi".
Tô Vũ nói: "Còn nữa, khi ta không có ở đây thì không được uống rượu".
Hơi thở của Thẩm Nguyệt ngưng trệ một lúc, dường như còn có chút sợ.
Tô Vũ đứng dậy, tay áo nhẹ nhàng quét qua mu bàn tay Thẩm Nguyệt, khi Thẩm Nguyệt nâng mắt lên nhìn thì chỉ còn nhìn thấy được bóng lưng của hắn cao ngất dưới ánh đèn vàng.
Thẩm Nguyệt định mở miệng nhưng không nói được lời nào.
Tô Vũ đột nhiên xoay người lại, thấy nàng muốn nói lại thôi liền hỏi: "Muốn giữ ta lại sao?"
Thẩm Nguyệt buột miệng: "Ta chỉ đang muốn nói ngươi đi thong thả, không tiễn".
Tô Vũ cười nói: "Ta lại đang muốn hỏi cô muốn thứ gì làm quà năm mới?"
Thẩm Nguyệt hơi ngẩn người.
"Không muốn sao? Không muốn thì thôi vậy", Tô Vũ nói.
Thẩm Nguyệt nói: "Ngươi đã tự nói ra chuyện này thì ta không muốn cũng không được, nhưng bây giờ ta còn chưa nghĩ ra, khi nào ta nghĩ ra thì ta lại nói với ngươi".
"Được".
Ánh nến lung linh ánh lên trong mắt hắn, hắn nhìn Thẩm Nguyệt rất lâu sau đó mới xoay người rời đi không hề quay đầu lại.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, vừa mở cửa phòng ra thì một luồng gió lạnh đã lùa vào phòng, cảnh vật bên ngoài phủ đầy một màu trắng sáng chói.
Thẩm Nguyệt quấn Bắp Chân vào lớp vải thật dày rồi mang nó ra ngoài chơi tuyết.
Tiếng cười nói vui vẻ ở Trì Xuân Uyển lan đến tận hoa viên.
Bọn người hầu trong phủ cũng vui vẻ theo.
Ngày hôm qua pháo đặt đầy ở sân trước, trên mặt đất bây giờ vẫn còn trải đầy giấy đỏ vụn, ngay cả tuyết rơi suốt đêm cũng không thể che phủ hoàn toàn.
Giấy đỏ xác pháo rơi lác đác giữa tuyết trắng chói mắt giống như hồng mai rơi xuống, trông vô cùng xinh đẹp.
Trong ngày Tết lớn này, ngoài bàn luận về chuyện năm mới và thời tiết thì trên phố bàn luận nhiều nhất về chiến sự với Dạ Lương.
Các cuộc đàm phán và hòa giải giữa hai nước đã thất bại, lúc này một cuộc chiến đã chính thức nổ ra.
Đại quân từ kinh thành vẫn chưa điều đến, vẫn chỉ có quân trấn thủ biên cương đang chiến đấu với Dạ Lương. Nhưng Dạ Lương lòng dạ khó lường đã có chuẩn bị, một khi cuộc chiến này nổ ra thì mọi chuyện sẽ vô cùng tồi tệ.
Quân biên cương liên tục bại lui.
Những năm trước các quan viên đều được nghỉ nửa tháng vào dịp năm mới, nhưng hiện nay do chiến tranh đã xảy ra cho nên kỳ nghỉ giảm xuống còn bảy ngày.
Nếu trong kỳ nghỉ có việc gấp thì các quan viên vẫn phải kịp thời vào cung để thượng tấu, hoàng đế cũng không thể nhàn rỗi.
Vào ngày đầu tiên của năm mới, ngoài những báo cáo về chiến sự liên tục xảy ra từ phía nam, hoàng đế còn nhận được một tin tức khiến ông ta hết sức kinh ngạc.
Theo tin tức từ hai gã quan viên đêm hôm trước thì đêm đó bọn họ đã nhìn thấy Tô đại học sĩ ngoài phố.
Loại tin tức này rất nhanh đã truyền đi khắp nơi trong chốn quan trường, dù sao thân phận của Tô Vũ cũng khá đặc biệt, nếu như có bất cứ tin đồn này xảy ra xung quanh hắn thì cũng sẽ bị kẻ khác chú tâm nghiền ngẫm.
Từ sáng sớm hoàng đế đã triệu kiến Tô Vũ.
Chương 226: Tại sao hắn không đến
Tô Vũ mặc quan bào màu tím thẫm, mái tóc đen được búi sau gáy, đang tiến về phía điện.
Hoàng đế ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài tuyết phủ trắng trời, thềm ngọc không một tì vết, bóng dáng Tô Vũ từ xa bước đến, xung quanh hắn chỉ là một màu trắng xóa, giống như từ trên thiên đàng bước xuống nhân gian.
E rằng tìm khắp Đại Sở cũng không thấy được người thứ hai sở hữu khí độ và diện mạo này.
Tô Vũ tới bên ngoài điện rồi hành lễ, trước nay chưa từng bỏ qua quy củ, phải đợi tuyên triệu mới tiến vào điện.
Sau khi hành lễ quân thần, hoàng đế thẳng thừng hỏi: “Hôm nay trẫm nhận được một tin báo vô cùng chấn động, nghe nói đêm qua ái khanh kết giao trên đường”.
“Hoàng thượng mắt tinh tai thính, vi thần không giấu nổi hoàng thượng”.
Tô Vũ chẳng hề thấy bất ngờ, hắn cũng biết hoàng thượng sẽ biết chuyện này rất nhanh.
Hoàng đế giả bộ tức giận: “Trẫm còn nghe nói, đêm qua đại học sĩ không những cưỡng ép ôm ấp nữ tử, thậm chí còn cưỡng hôn nữ tử trên đường. Ngươi đã biết tội chưa?”
“Vi thần biết tội”.
Hoàng đế hỏi: “Ngươi là đại học sĩ đương triều, là tấm gương tiết tháo kỉ cương, lại là thầy dạy cho các hoàng tử và công chúa của trẫm, bây giờ làm vậy còn ra thể thống gì?”
Hoàng thượng nheo mắt, nhìn Tô Vũ cung kính đứng trên điện: “Nữ tử đó là ai?”
Bao nhiêu năm nay, hoàng thượng chưa từng thấy bên cạnh Tô Vũ có bất kỳ cô gái nào.
Ban đầu khi triều chính chưa ổn định, hoàng đế cần dùng hắn để lung lạc các cựu thần tiền triều, nhưng không thể để hắn nắm giữ thực quyền, bèn xua hắn làm đại học sĩ, nhập vào học viện dạy học.
Sau đó hoàng đế muốn hứa hôn công chúa cho hắn cũng bị hắn dùng lý do thân thể không ổn để từ chối.
Bây giờ nghe được tin báo như thế, hoàng đế thực sự có lý do để nổi giận, nhưng lại không thể trở mặt hoàn toàn với Tô Vũ.
Tô Vũ đáp: “Hồi bẩm hoàng thượng, thực ra vi thần… cũng không biết nữ tử đó là ai”.
Hoàng đế càng thêm giận dữ: “Ngươi đã ôm đã hôn rồi mà không biết nàng ta là ai?”
Tô Vũ vừa hối hận vừa đau khổ: “Đêm qua vi thần uống say quá nên cứ mơ mơ màng màng, không biết bản thân đang ở đâu, thế nên mới làm ra chuyện như vậy, mong hoàng thượng giáng tội. Chuyện đêm qua cố nhớ lại cũng chỉ thấy mơ mơ hồ hồ, không rõ ràng lắm”.
Hoàng đế nghi hoặc, Tô Vũ trước nay khắc chế và chừng mực, sao có thể uống say?
Nhưng điều khiến hoàng đế để tâm không phải nữ tử kia rốt cuộc là ai, ông ta quan tâm rằng Tô Vũ có ý đồ trong phương diện này.
Hoàng đế biết rằng không thể hỏi được điều gì, bèn đáp: “Đàn ông luôn có những lúc khí huyết phương cương, xem ra Tô ái khanh cũng không thể tránh được. Huống hồ bao năm nay ái khanh vẫn một thân một mình, khó lòng tránh được khi thất thố, điều này trẫm có thể hiểu được”.
Tô Vũ cúi người hành lễ: “Vi thần tạ hoàng thượng thương xót”.
Hoàng đế hỏi: “Trước đây khi trẫm muốn gả công chúa cho ngươi, ngươi từ chối, bây giờ đã qua lâu như vậy rồi, cơ thể ngươi đã khá hơn chưa?”
“Chuyện nhỏ nhặt của vi thần, không đáng để hoàng thượng ghi nhớ”.
Hoàng đế hàm ý thâm sâu: “Ngươi là thần tử đắc lực của trẫm, là rường cột của quốc gia, chuyện chung thân đại sự của ngươi sao có thể là chuyện nhỏ được. Theo trẫm thấy, Tô ái khanh trước kia không có tâm tư này, bây giờ có rồi, cũng nên có gia thất chăm sóc mới được”.
Tô Vũ cúi đầu, trên gương mặt chỉ thấy vẻ ảm đạm.
...
Tô Vũ trước nay không nuốt lời với Thẩm Nguyệt.
Lúc hắn rời đi vào đêm Trừ Tịch có nói rằng sắp tới sẽ có một thời gian hắn không đến.
Đúng thế thật.
Từ đó về sau Thẩm Nguyệt không gặp hắn nữa.
Con thuyền tiến vào kinh thành đã neo đậu trên sông Dương Xuân nhiều ngày nay.
Con thuyền này là của Thẩm Nguyệt, tạm thời do Liên Thanh Châu vận hành giúp nàng.
Vốn dĩ có tới hai chiếc thuyền to như thế này, chiếc còn lại đang vận chuyển hàng hóa ở khu vực Giang Nam, là một chiếc thuyền hàng thực thụ.
Còn chiếc thuyền này có thể coi như thuyền khách, khi nào việc vận tải quá bận rộn cũng có thể dùng như thuyền hàng.
Trong đêm Trừ Tịch Thẩm Nguyệt chưa kịp thưởng thức kỹ càng, đợi tới khi trời trong mây tạnh, Liên Thanh Châu mới mời nàng lên thuyền lần nữa.
Thẩm Nguyệt vốn tưởng rằng Tô Vũ cũng sẽ ở đó.
Tiếc rằng sau khi lên thuyền, nàng đi hết một lượt các tầng và phòng trên thuyền cũng không phát hiện ra bóng dáng của Tô Vũ.
Liên Thanh Châu thấy nàng có vẻ lơ đễnh bèn nói: “Công chúa dường như đang tìm ai đó?”
Thẩm Nguyệt định thần lại, đứng trên mặt thuyền nhìn ra sông Dương Xuân: “Ban nãy nói đến đâu rồi?”
“Nói đến vấn đề sử dụng chiếc thuyền này như thế nào rồi”, Liên Thanh Châu đáp.
Thẩm Nguyệt thong thả nói: “Con thuyền này nhiều tầng, phòng riêng cũng nhiều, dù sao bây giờ ngươi vận chuyển hàng hóa cũng đâu cần dùng tới, đúng lúc có thể dùng để kiếm ít tiền nhàn rỗi”.
“Kiếm tiền nhàn rỗi thế nào?”
“Có thể mở khách điếm, mở tửu lâu, cũng có thể làm trà lâu hay hí phường”, Thẩm Nguyệt xoay người tựa lên lan can, nhìn về phía Liên Thanh Châu.
“Đến mùa xuân hạ, nước sông dâng lên, còn có thể chở khách du lịch ngắm cảnh, bình thường cứ neo đậu bên bờ, cung cấp một điểm ăn uống vui chơi đầy đủ dịch vụ, còn sợ không kiếm được tiền sao?”
Kinh thành rộng lớn phồn hoa này chưa bao giờ thiếu người có tiền, chỉ thiếu thú vui thôi.
Một khi xuất hiện nơi để ngươi có tiền tiêu dao như vậy, chẳng khác nào cái động hút tiền không đáy cả.
Điều quan trọng nhất là người từ bốn phương tám hướng tụ hội tại nơi này, có thể lấy được tin tức của các địa phương nhanh nhất.
Ánh mắt Liên Thanh Châu sáng ngời: “Công chúa sao lại nghĩ tới phương pháp này?”
Thẩm Nguyệt đáp: “Có phải ngươi thấy nó còn thiết thực hơn dùng thuyền để vận chuyển hàng hóa không? Chúng ta không cần đầu tư quá nhiều, chỉ cần cho các khách điếm, trà lâu tửu quán thuê vị trí, mỗi tháng thu tiền thuê”.
Như thế chỉ tính riêng tiền thuê mỗi tháng cũng đã là một con số không nhỏ rồi.
Sau khi thương lượng cùng Liên Thanh Châu xong xuôi, Thẩm Nguyệt bước xuống bậc gỗ nhô ra của con thuyền, đi được vài bước trên bờ, sau cùng vẫn dừng chân, quay đầu nhìn lại.
Liên Thanh Châu đưa mắt nhìn theo nàng, sau lưng hắn, non nước một màu.
Thẩm Nguyệt nheo mắt, cuối cùng vẫn hỏi: “Sao hắn không đến?”
Đương nhiên Liên Thanh Châu biết nàng đang hỏi ai. Hắn ta đứng ngược sáng, Thẩm Nguyệt không thấy rõ biểu cảm của hắn ta.
Hắn ta chần chừ trong thoáng chốc, mỉm cười đáp lại: “Công chúa thứ lỗi, tại hạ cùng sư phụ đã lâu rồi không qua lại”.
Liên Thanh Châu kịp thời dời sự chú ý của Thẩm Nguyệt: “Nếu Tô sư phụ biết công chúa nhớ người như vậy, chắc chắn sẽ rất vui lòng”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Ta cũng chỉ buột miệng hỏi một câu thôi, ta đi đây”.
Nhìn theo bóng lưng Thẩm Nguyệt đi xa dần, Liên Thanh Châu khẽ thở dài.
Vào đêm Nguyên Tiêu sẽ có hội hoa đăng rất náo nhiệt.
Hạ Du hẹn Thẩm Nguyệt ra trò chuyện, sau khi gặp mặt chẳng nói hai lời đã kéo Thẩm Nguyệt đi về phía tửu lâu.
Hạ Du phấn khích gọi tiểu nhị bưng rượu ngon tới.
Chương 227: Đâu phải không nuôi nổi
Thẩm Nguyệt nghịch chén rượu trong tay, nhìn người qua người lại trên đường, đèn đuốc rực rỡ, vô cùng phấn khởi.
Nàng hỏi: “Lần trước ra ngoài uống rượu, ngươi vẫn chưa biết sợ à? Ta nghe nói ngươi bị ông cụ trong nhà treo lên đánh”.
Cứ nhắc đến chuyện này là Hạ Du tức tối mà không biết xả vào đâu: “Lần trước vận khí quá chán, gặp phải đại học sĩ. Sao cô không để ý tới ta chứ, lại để mặc ta huýt sáo với hắn! Cô chớ nhìn hắn nho nhã lễ độ, thực chất là một kẻ ăn thịt người không nhả xương đâu!”
Thẩm Nguyệt tức cười: “Làm sao ta có thể cản ngươi được, ta cản không nổi”.
Hạ Du vỗ tay xuống mặt bàn: “Thù này, tiểu gia ta ghi sổ cho hắn rồi đấy”.
Nếu Thẩm Nguyệt nhớ không nhầm thì lần trước Tô Vũ còn nói tính tình Hạ Du đơn giản, có thể kết giao.
Bây giờ Hạ Du lại hận hắn đến mức nghiến răng kèn kẹt.
Hạ Du nói: “Hừ, còn tưởng hắn thanh cao chính trực, chính nhân quân tử, không ngờ sau cùng vẫn là một ngụy quân tử thôi”.
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Chắc chắn cô không biết rồi, ta nghe nói, vào đêm Trừ Tịch, Tô đại học sĩ cưỡng hôn dân nữ trên đường, sau này còn lan tới tai hoàng thượng cơ”.
Thẩm Nguyệt thấy nghẹn lòng.
Làm sao mà nàng không biết chứ, nàng là đương sự mà.
“Chuyện này đương nhiên là tin đồn xấu rồi, nào ngờ hoàng thượng không những không trách tội mà còn thông cảm cho hắn cúc cung tận tụy vì triều đình trong mấy năm qua đến độ lỡ dở chuyện thành gia lập thất. Mùng hai đầu năm, hoàng thượng chọn lựa kỹ lưỡng được hai cơ thiếp dung mạo như hoa đưa tới phủ của đại học sĩ. Hắn thậm chí chẳng nói nửa lời thoái thác đã mỉm cười tiếp nhận rồi”.
Sau đó Hạ Du còn hùng hùng hổ hổ nói thêm vài điều gì đó, nhưng Thẩm Nguyệt không nghe rõ lắm.
Nàng chỉ cảm thấy xung quanh quá đỗi ồn ào.
Cổ họng nàng khô khốc, dường như hơi khát, bèn tiện tay quơ lấy cái chén trên bàn đưa tới bên miệng, dốc cạn trong một hơi.
Thế rồi vì cay quá nên bị sặc.
Hạ Du vẫn đang thao thao bất tuyệt: “Hào sảng thế! Vậy thì ta cũng uống cạn đây… Ơ, này, cô định đi à?”
Thẩm Nguyệt đặt mạnh chén rượu xuống, chống tay lên bàn mà đứng dậy, không nói không rằng đã quay đầu đi ra ngoài.
Hạ Du vội vàng gọi giật lại: “Cô đi đâu thế, rượu còn chưa uống xong mà!”
Thẩm Nguyệt chẳng buồn quay đầu lại, lạnh lùng đáp: “Ta có việc riêng, hôm khác bồi ngươi sau”, Hạ Du đang định đòi đi cùng thì nàng đã sải bước ra khỏi cửa, còn bồi thêm một câu: “Không được đi theo ta!”
Đến cả Liên Thanh Châu cũng không ngờ rằng Thẩm Nguyệt sẽ đến tìm hắn ta vào lúc này.
Nếu không phải chuyện làm ăn, thời gian này, hắn ta tránh được Thẩm Nguyệt thì sẽ tránh.
Một khi Thẩm Nguyệt có ý định hỏi tới Tô Vũ, Liên Thanh Châu sẽ chuyển đề tài kịp thời.
Điều khiến Liên Thanh Châu thở phào một hơi là từ sau câu hỏi ở trên thuyền ngày hôm đó, Thẩm Nguyệt không hỏi tới lần nào nữa.
Liên Thanh Châu cũng không dám chủ động mời Thẩm Nguyệt đi chơi, chỉ sợ rước họa vào thân.
Nhưng khi thấy Thẩm Nguyệt xông thẳng vào nhà hắn ta, Liên Thanh Châu cảm thấy có vẻ như nàng đã biết hết tất cả rồi.
Thẩm Nguyệt tiến vào sảnh, đi thẳng đến trước mặt Liên Thanh Châu và hỏi: “Nghe nói Tô Vũ nạp cơ thiếp?”
Liên Thanh Châu bất đắc dĩ: “Công chúa nghe ai nói vậy, những lời đồn đại này không tin cũng được mà”.
Thẩm Nguyệt ghé tới gần, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn ta, giọng nói âm u lạnh lẽo: “Liên Thanh Châu, nếu ngươi còn tiếp tục lừa ta thêm một chữ nào nữa, đừng trách ta sau này không coi ngươi là bạn”.
Bao lâu nay, lần đầu tiên Liên Thanh Châu thấy Thẩm Nguyệt như vậy.
Hắn ta hé miệng, nhưng rồi chỉ thở dài và đáp: “Nếu công chúa đã biết rồi, hà tất phải hỏi tại hạ nữa”.
“Tại sao ngươi không nói sớm hơn, hắn nhờ ngươi giấu ta sao?”
Liên Thanh Châu ngầm thừa nhận.
“Hay, hay lắm”, Thẩm Nguyệt lùi về sau mấy bước, cảm giác đè nén đột nhiên ập tới cũng tiêu biến trong chốc lát, nàng nhếch môi cười cười: “Đã vào cửa nửa tháng rồi, đến hôm nay ta mới biết. Các ngươi làm hay lắm”.
Nói xong, nàng quay người rời đi.
Nửa tháng qua, thỉnh thoảng nàng vẫn nhớ tới Tô Vũ.
Nhớ mùi trầm hương trên người hắn, nhớ từng lời nói nụ cười của hắn, nhớ tới vẻ không thể kiềm chế của hắn trong đêm Trừ Tịch.
Nàng vẫn muốn tin rằng nụ hôn đó của Tô Vũ là không thể kiềm chế được.
Khi ấy, suy nghĩ duy nhất của nàng cũng là “tình này khó lòng kiềm nén”.
Chắc chắn nàng điên rồi mới muốn vứt bỏ tất cả tạp niệm trong thời khắc ấy để thật lòng thích nam tử mà nàng đang hôn.
Nàng điên rồi mới định vứt bỏ mọi đề phòng, để bản thân từng bước “lọt vào tròng”.
Nàng nghĩ, đàn ông như Tô Vũ không có ai là không thích đâu nhỉ. Vậy thì nàng sẽ buông thả bản thân thích hắn một chút, có đáng gì đâu.
Tô Vũ nói, có lẽ thời gian tới sẽ không gặp mặt nàng.
Trong thời gian này, quả thực nàng đã từng nhớ hắn.
Chỉ không ngờ rằng, ngày thứ hai của năm mới, hắn đã nghênh đón cơ thiếp vào cửa.
Tính đến bây giờ, hắn đã giấu nàng nửa tháng trời.
Thẩm Nguyệt không có cảm giác gì đặc biệt, ngoài việc lòng dạ trống rỗng. Cảm giác rung động kia quả thực đã bị hiện thực tạt cho một chậu nước lạnh, lửa cháy hừng hực cũng bị dập tắt hoàn toàn.
Ngẫm kỹ lại, nàng cảm thấy đòn cảnh tỉnh này của Tô Vũ đánh rất hay, kịp thời thức tỉnh nàng, chặt đứt mọi vọng tưởng không nên có của nàng.
May mà nàng mới chỉ bước một chân về phía trước, nàng vẫn có thể thu về được.
Bước ra đến cửa, Thẩm Nguyệt dừng bước, quay người nhìn Liên Thanh Châu, nhướn mày và nói: “Thực ra các ngươi không cần phải giấu giếm ta, Tô Vũ không coi ta là bằng hữu sao? Hỉ sự tốt như thế mà cũng không cho ta biết”.
Liên Thanh Châu lộ vẻ lo lắng, hắn ta hỏi lại: “Câu nói này của công chúa là lời đến từ nội tâm sao?”
Thẩm Nguyệt cười nhạt như không: “Ngươi từng thấy ta hư tình giả ý bao giờ à? Cơ thiếp mà hoàng thượng tặng cho hắn chắc hẳn cũng là hàng thượng đẳng. Tô Vũ diễm phúc không tệ đâu, đến tầm tuổi này của hắn cũng nên thành gia lập thất rồi”.
Nụ cười trên gương mặt nàng không một kẽ hở.
Nhưng Liên Thanh Châu không thấy ý cười chạm tới đáy mắt.
Liên Thanh Châu nói: “Có lẽ ta không nên nói nhiều, đợi xong việc Tô sư phụ sẽ giải thích với cô, nhưng chuyện này không phải do sư phụ làm chủ, người là hoàng thượng ban tặng, hắn không có quyền từ chối, mong công chúa thấu hiểu”.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Nếu ta không biết, có phải các ngươi sẽ giấu ta mãi không?”
“Sư phụ sẽ cố gắng giải quyết chuyện này thật nhanh”.
“Có gì để giải quyết đâu, nếu đã qua cửa rồi, Tô Vũ cũng không phải không nuôi nổi một vài nữ nhân”.
Thẩm Nguyệt lơ đễnh bước ra ngoài, bóng dáng của nàng lẫn vào màn đêm.