Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần - Thẩm Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 425: Nghĩ cách

Thấy Tô Vũ muốn đi, Thẩm Nguyệt bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ, bật thốt: “Trời tối rồi, ta không thích bóng tối, chàng đốt nến đi”.

Tô Vũ nhìn sắc trời, lúc này đã muộn, một mình Thẩm Nguyệt ở trong phòng chắc cũng buồn bực, thế là hắn đi tới chỗ bàn, đốt nến rồi mới đi.

Ghế của Thẩm Nguyệt cách bàn một khoảng nên nàng không chạm tới bàn được.

Nàng mở trừng mắt, bất lực nhìn Tô Vũ bình tĩnh rời khỏi phòng.

Tô Vũ đứng trước cửa phòng của Hạ Du, sau đó gõ cửa.

Hạ Du vẫn đang buồn bã vì mấy câu nói ban ngày của Thẩm Nguyệt, chẳng ngờ được Tô Vũ lại đến tìm mình nên cứ đứng sững ở cửa.

Tô Vũ bình tĩnh cất lời: “Vào phòng rồi nói”.

“À!”, Hạ Du tránh ra cho hắn đi.

Trong phòng, lúc này Tô Vũ đã rời đi, Thẩm Nguyệt có thể trấn tĩnh lại chứ không chỉ lo tức giận.

Nàng có thể tập trung tinh thần nghĩ cách cởi trói cho bản thân.

Cũng may trước lúc Tô Vũ đi, nàng đã yêu cầu hắn đốt nến, dù dây lụa trói chặt tay nàng thế nào thì lửa cũng có thể đốt được nó.

Ngọn nến trên bàn chính là món đồ quan trọng để nàng thoát ra.

Bởi vậy, khi Tô Vũ vừa rời khỏi thì Thẩm Nguyệt cũng không rảnh rỗi.

Nàng cố gắng nhích người đến gần cái bàn nhưng vì bị trói chặt nên vẫn còn cách một chút.

Sau đó, nàng nghiến răng, đầu ngón tay vê chặt góc khăn trải bàn, cố giật nó về phía mình.

Ngọn nến lập tức mất thăng bằng, rồi đổ nghiêng ra khăn trải bàn.

Thấy ánh lửa bén dần vào khăn trải bàn, Thẩm Nguyệt thầm cầu nguyện cho nó cháy thật nhanh.

Như thế, nàng có thể tháo dây trói cho bản thân.

Lửa dần lan ra cả tấm khăn trải bàn, sau đó từng tia lửa bắn sang chiếc ghế bên cạnh bàn.

Chiếc ghế đó cũng được phủ thêm vải lên trên, dần dần bị thiêu đốt từng chút.

Chỉ chốc lát sau, ánh lửa trong phòng sáng rực.

Đến lúc Tô Vũ quay về, hắn thấy Thẩm Nguyệt ngồi một mình trên ghế, xung quanh đều là lửa.

Hắn cảm thấy kỳ lạ, ném tất cả chỗ vải cháy xuống đất để nó tự lụi tàn sau khi cháy thành tro.

Hắn đặt lại giá nến, nói lấp lửng: “Nàng làm đổ à?”

Thẩm Nguyệt cúi đầu, hồi lâu không đáp lời.

Tô Vũ bình tĩnh nói: “Nếu ta về muộn chút nữa thì nàng đã tự thiêu mình rồi đấy. Xem ra ta vẫn trói chưa đủ chặt”.

Hắn vừa nói vừa kéo dây lụa trên mành cửa xuống, giả bộ muốn trói chặt Thẩm Nguyệt hơn.

“Sao không nói gì, ta trách oan nàng hả?”, Tô Vũ cúi người trước mặt Thẩm Nguyệt, nhìn nàng cúi đầu, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, dịu dàng giơ tay chỉnh lại tóc mai giúp nàng.

Nhưng hắn còn chưa kịp thu tay về, trên tay đã bị chất lỏng nào đó nhỏ lên.

Tay hắn khựng lại.

Tiếp đó là giọt thứ hai, giọt thứ ba.

Tí tách rơi không ngừng.

Tô Vũ vuốt tóc Thẩm Nguyệt ra sau, khẽ nâng mặt nàng lên, để lộ khuôn mặt đong đầy nước mắt của nàng.

Ánh mắt Thẩm Nguyệt mơ hồ, trong mắt long lanh nước, nàng không nhìn rõ khuôn mặt Tô Vũ mà chỉ thấy một bóng đen mơ hồ trước mặt.

Tô Vũ khẽ nói: “Đừng khóc, lần sau ta sẽ không để nàng ở trong phòng một mình. Vừa nãy ta cũng không đi xa, chỉ tới nói với Hạ Du mấy câu thôi”.

Giọng điệu dịu dàng ấm áp của hắn đang dỗ dành nàng.

Thẩm Nguyệt khàn khàn nói: “Chàng biết tại sao ta khóc rồi còn gì”.

Tô Vũ đáp: “Hay nàng cứ mắng ta, giận ta như trước đi”.

Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, giọng nói xen lẫn âm mũi nên hơi sụt sịt: “Ta nhớ lúc mình rời khỏi kinh thành, Bắp Chân mới có sáu tháng, thấy ta muốn đi, thằng bé lập tức khóc rất dữ. Ta cứ nghĩ mình sẽ về nhanh thôi, không ngờ đã nửa năm trôi qua rồi”.

“Hiện tại Bắp Chân đã một tuổi, ta cũng không biết thằng bé lớn chừng nào rồi”, Thẩm Nguyệt nức nở nói.

“Đúng, lúc mới biết mình mang thai thằng bé, ta vô cùng không vui, chẳng có bất cứ tình cảm gì với nó cả. Nhưng dần dần, thằng bé lớn lên từng ngày trong bụng ta”.

“Lúc ta sinh Bắp Chân thì suýt chút nữa mất mạng, ta cũng băn khoăn rất lâu, không biết cha nó là ai. Nhưng tất thảy những điều đó đều không quan trọng, ta đã buông bỏ việc tìm hiểu rồi, ta chỉ biết Bắp Chân chính là đứa bé mà mình sinh ra”.

“Tô Vũ, chàng muốn ta từ bỏ thằng bé mà không cảm thấy làm như vậy là tàn nhẫn lắm à? Hiện giờ, ta biết rõ thằng bé gặp nguy hiểm, biết rõ nó đang bị kẻ khác giam lỏng nhưng lại chẳng thể làm được gì”.

Giọng điệu Thẩm Nguyệt nghẹn ngào, nước mắt của nàng không ngừng tuôn rơi khiến bàn tay lành lạnh của hắn như phải bỏng.

Tô Vũ nói: “A Nguyệt, ta nói rồi, chỉ khi nàng sống tốt thì thằng bé mới ổn được. Hoàng đế dùng thằng bé để uy hiếp nàng, chứ không cần tính mạng của nó”.

“Chàng không biết người ta có câu “Chó cùng rứt dậu” sao?”, Thẩm Nguyệt nói: “Lỡ đâu hoàng đế giết thằng bé thì sao?”

Nàng rưng rưng nhìn hắn: “Dù sao thằng bé cũng không phải con chàng nên chàng không thương nó. Chàng luôn nhẫn tâm như vậy, nỡ lòng từ bỏ tất cả mọi người”.

Tô Vũ khẽ than: “Sao thằng bé lại không phải con ta chứ!”

“Vậy chàng cũng chỉ là cha hờ, cha dượng mà thôi. Còn đặt tên cho Bắp Chân là Tô Tiện, ta thấy chàng chỉ nói cho hay vậy thôi”. Thẩm Nguyệt nức nở: “Suy cho cùng chàng không hề coi nó như con trai ruột của mình”.

Tô Vũ lau nước mắt cho Thẩm Nguyệt, nhưng càng lau lại càng nhiều.

Hắn nói khẽ: “Nàng còn nhớ lần trước ta nói gì không. Kể cả Bắp Chân là con ruột của ta thì cũng chẳng quan trọng bằng nàng. Vào thời điểm nguy cấp thì vẫn phải từ bỏ thằng bé”.

“Bắp Chân và ta là máu mủ ruột rà, tâm liền tâm, sao có thể nói bỏ là bỏ được?”

Tô Vũ im lặng hồi lâu, vẻ mặt chật vật, cuối cùng nói: “Đúng, máu mủ ruột rà, tâm liền tâm, sao có thể đơn giản được. Là ta tính sai ngay từ đầu, còn tưởng rằng có thể dễ dàng cắt đứt”.
Chương 426: Trốn đi

Ngón tay hắn khẽ vuốt ve khóe mắt Thẩm Nguyệt: “Nàng cho rằng ta không thích Bắp Chân ư? Ta từng ôm thằng bé, dỗ dành nó, thằng bé rất ngoan, không náo loạn ồn ào, ta rất thích nó là đằng khác”.

Thẩm Nguyệt nghẹn ngào khóc nấc.

Tô Vũ buồn bã nói: “Nhưng nếu ta chỉ có thể chọn một giữa nàng và thằng bé, thì ta đành phải từ bỏ thằng bé thôi”.

Thẩm Nguyệt dùng hai mắt đẫm lệ nhìn hắn: “Vậy chàng còn nhớ lúc ở thành Huyền đã nói thế nào không?

Lúc đó, ta đã hỏi rằng chàng trù tính tất thảy những chuyện này vì điều gì. Chàng đã trả lời là vì muốn ta và Bắp Chân sẽ không bị ức hiếp nữa. Chàng tình nguyện ức hiếp người trong thiên hạ vì ta và thằng bé chứ không muốn để chúng ta bị bọn họ bắt nạt.

Nếu như cuối cùng đạt được mục đích mà lại mất đi Bắp Chân, thế cũng tức là mất đi một nửa dự tính ban đầu, vậy đâu còn ý nghĩa gì nữa?”

Tô Vũ sững sờ.

Thẩm Nguyệt nói: “Tô Vũ, không phải cứ về kinh là ta chắc chắn sẽ chết. Mọi thứ chưa đến hồi kết nên khó thể nói trước được, chỉ cần ta cố gắng, chỉ cần nghĩ được cách thì ta có thể cứu được Bắp Chân ra ngoài.

Nhưng bây giờ ta còn chẳng cố gắng, cứ thế vứt bỏ thằng bé thì chắc chắn một điều rằng ta đã thất bại.

Tại sao lại không thể cứu Bắp Chân ra ngoài, chỉ cần cứu được thằng bé ra thì sau này hoàng đế mới không còn uy hiếp đến kế hoạch của ta được nữa. Nếu như thằng bé không còn trên đời thì ta cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa”.

Thẩm Nguyệt khẽ cử động cánh tay cứng ngắc, nói tiếp: “Tô Vũ, ta xin chàng, hãy thả ta về đi, được không?”

Tô Vũ còn chưa trả lời thì Thẩm Nguyệt đã chủ động áp sát, hôn lên môi hắn.

Nàng hôn rất nồng nhiệt như rất muốn nhận được sự đáp lại của hắn.

Tô Vũ không kìm nén được nữa, bắt đầu đáp lại nụ hôn của Thẩm Nguyệt.

Nhưng đúng lúc họ đang nồng nhiệt nhất thì hai tay vốn dĩ bị trói phía sau của Thẩm Nguyệt khẽ cử động. Nàng nâng tay lên, bổ một cái dứt khoát vào phần gáy của Tô Vũ.

Đôi mắt ướt nhòe nước ban nãy giờ đây trong trẻo và vô cùng bình tĩnh.

Kết quả nàng bổ một cái, Tô Vũ ngất luôn. Để tránh việc đánh một lần không đủ để khiến hắn ngất đi nên Thẩm Nguyệt gần như đã dùng hết sức.

Tô Vũ ngả vào người Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt không đành lòng để hắn nằm đất nên vẫn ôm lấy.

Cho dù hai ngày vừa qua Tô Vũ vẫn luôn trói mình, dù nàng thật sự giận hắn nhưng trong lòng vẫn rất thương.

Thẩm Nguyệt tháo dây lụa trói chân mình ra, sau đó đứng dậy, đặt Tô Vũ lên chiếc ghế mình vừa ngồi.

Nàng cúi đầu nhìn dây lụa vốn dùng để trói mình, sau đó rút nó ra, trói cả tay lẫn chân của Tô Vũ lại giống như lúc trước hắn trói nàng.

Thẩm Nguyệt nói khẽ: “Chàng làm thế nào với ta thì ta đáp trả y như vậy”.

Trói xong, nàng còn thắt một nút chết, đoán chừng có lẽ Tô Vũ dốc hết sức cũng không cởi ra được.

Sau khi buộc chắc, Thẩm Nguyệt đứng dậy, điềm nhiên như không mà lau nước mắt trên khóe mắt và gương mặt mình.

Không uổng công nàng nghĩ mất nhiều thời gian mới có thể đưa Tô Vũ “vào tròng” cảm xúc.

Nếu Thẩm Nguyệt lựa chọn ra tay trực tiếp thì chắc chắn người cảnh giác như Tô Vũ sẽ né tránh, nàng sẽ thất bại, từ đó vừa bại lộ mục đích của bản thân đồng thời lãng phí một cơ hội tuyệt vời.

Thế nên trước khi Tô Vũ quay về, nàng đã thành công đốt đứt dây lụa trói chặt cổ tay mình.

Sau đó, Thẩm Nguyệt vẫn giả bộ như đang bị trói sau khi Tô Vũ vào phòng, đợi đến lúc hắn bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của mình mà mất đi phòng bị thì nàng lại đột nhiên hành động.

Làm vậy mới có thể thành công ngay tức khắc.

Sự thật đã chứng minh, những việc nàng làm vô cùng thuận lợi.

Giờ phút này, Thẩm Nguyệt cực kỳ bình tĩnh, khác hoàn toàn dáng vẻ khóc lóc bù lu bù loa hồi nãy.

Nàng lại nói: “Chàng thừa lúc ta chưa chuẩn bị mà ra tay, bây giờ coi như ta đã trả lại. Tô Vũ, ta đi trước đây, ta không thể tiếp tục xuôi nam với chàng nữa, ta phải đi cứu Bắp Chân”.

Dứt lời, nàng hơi cúi người, ngón tay lưu luyến vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa trên vai Tô Vũ.

Nàng không biết lúc nào mình mới quay về, cũng không biết bao giờ mới có thể gặp lại Tô Vũ.

Thẩm Nguyệt rút tay về, không tiếp tục nhìn Tô Vũ nữa, quay lưng nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Bóng dáng Thẩm Nguyệt nhanh chóng mất hút trong màn đêm, nàng im hơi lặng tiếng rời khỏi nhà trọ.

Cũng may là Hạ Du và Tần Như Lương đều không phát hiện.

Thẩm Nguyệt dắt một con ngựa, cưỡi lên rồi phi nước đại quay về kinh thành.

Ra khỏi dịch quán cũng chính là quan đạo. Nàng thúc ngựa không ngừng nghỉ, chạy suốt đêm về tòa thành mà mình mới rời khỏi lúc ban ngày, ước chừng đến hừng đông là tới nơi, cũng chính là lúc cửa thành bắt đầu mở.

Lúc nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập bên ngoài dịch quán, lông mày Tô Vũ khẽ giật, hắn bình tĩnh mở mắt ra.

Trong mắt không một tia sóng, cũng không hề mơ màng, chỉ có vẻ tỉnh táo và trầm tĩnh.

Hai tay bị trói vào lưng ghế, hắn chỉ hơi nhúc nhích một chút là nút thắt chết mà Thẩm Nguyệt tốn bao công sức buộc lại lập tức bị nới lỏng, hắn không mất chút sức lực nào đã thoát khỏi cảnh bị trói.

Hóa ra vừa nãy, lúc Thẩm Nguyệt trói mình, hắn đã lẳng lặng gập cong cổ tay một chút để phần giữa có một khoảng hở nhất định.

Dây lụa thoạt nhìn trói rất chặt, nhưng hắn chỉ cần hơi khép cổ tay lại thì dây trói sẽ tự động lỏng ra.

Hắn cũng không bị Thẩm Nguyệt đánh ngất.

Lúc Tần Như Lương và Hạ Du bước vào phòng, họ nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn bên trong, cả bàn lẫn ghế đều có vết tích từng bị đốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK