Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần - Thẩm Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 413: A Nguyệt, không cần làm như vậy

Thẩm Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta không có, chàng ngồi yên cho ta".

Ngón tay Tô Vũ vuốt nhẹ chỗ ẩm ướt đó rồi chậm rãi đưa vào trong miệng nếm thử, bình luận: "Tuyết này hơi mặn".

"Nhất định là vị giác của chàng có vấn đề rồi, Tô Vũ, ban đêm đừng ngủ quá sâu, ta gọi chàng lúc nào thì chàng phải đáp lời ta lúc đó, được không?"

Thẩm Nguyệt cởi xuống lớp vải thô bên ngoài tầng váy muốn đắp lên cho Tô Vũ.

Chỉ là lại bị hắn từ chối: "Nàng tự mình giữ lấy đi, ta không lạnh".

Thẩm Nguyệt an tĩnh lại, nhẹ nhàng rúc vào trong vòng tay hắn, nói: "Vậy ta ôm chàng, có phải là sẽ ấm áp hơn một chút hay không".

"Ừm".

Nàng không biết Tô Vũ có ngủ thiếp đi hay không nhưng trời đêm càng lúc càng giá rét, cho dù nàng đã quấn thật dày cũng không ngăn nổi cơn lạnh xâm lấn vào da thịt đó.

Những cành cây chết khô chất ở cửa hang cũng không thể chặn lại gió lạnh thổi lùa vào trong.

Một đêm này đặc biệt dài.

Thẩm Nguyệt xê dịch cơ thể đã cứng ngắc của mình, vô tình đụng phải người Tô Vũ thì thấy cả người hắn đã lạnh lẽo giống như một tác phẩm điêu khắc từ băng.

Trái tim Thẩm Nguyệt thắt chặt, nàng hoảng loạn đưa tay sờ soạng gương mặt hắn, hắn không hề phản ứng lại, lông mi dưới mí mắt như đã bị đóng băng, chẳng hề nhúc nhích.

Khuôn mặt hắn lạnh cong, hơi thở mong manh.

"Tô Vũ,.... Tô Vũ, chàng tỉnh lại đi..."

Thẩm Nguyệt áp tai lắng nghe nhịp tim trong lồng ngực hắn cũng đập chậm lại, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng lại vậy.

"Tô Vũ, chàng đã hứa với ta là không thể ngủ quá sâu, khi ta gọi chàng nhất định sẽ tỉnh dậy mà..."

Thẩm Nguyệt biết người không phải làm từ sắt thép, hắn cũng sẽ có lúc mỏi mệt, cũng sẽ có lúc lao lực quá độ, nàng chưa từng phớt lờ dáng vẻ gầy gò hơn so với trước đây của hắn, cũng không bỏ qua việc hắn không còn cảnh giác như trong quá khứ nữa.

Nàng rất sợ hãi Tô Vũ sẽ từng chút trở nên yếu ớt như thế này.

Nàng thực sự đã tin lời hắn, cho rằng hắn không sợ rét buốt.

Có lẽ hắn thực sự không sợ lạnh, trước đây cả người hắn vẫn ấm áp ngay cả trong ngày đông tháng chạp âm lịch, nhưng hiện tại thân thể của hắn lại đang dần trở nên cứng ngắc trong giá lạnh.

Khi Thẩm Nguyệt lạnh hắn có thể cởi bỏ quần áo của bản thân để bao bọc lấy nàng nhưng lại không cho phép nàng cởi áo khoác lên cho hắn.

Hắn thà rằng bản thân bị đông lạnh cũng không muốn nàng lạnh.

“Tô Vũ, chàng tỉnh lại cho ta…”, Thẩm Nguyệt vuốt ve khuôn mặt hắn, lại dùng lực ôm chặt lấy vòng eo hắn, nhưng hắn vẫn an tĩnh dựa vào tường đá trong tư thế vô tội cũng như vô hại nhất.

Một nỗi sợ hãi che trời rợp đất bủa vây con tim nàng, Thẩm Nguyệt vô cùng kinh hoảng mà nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Tô Vũ, một ngụm cắn vào mu bàn tay hắn, nói: “Tô Vũ, ta không thể mất đi chàng được, ta sẽ giằn vặt tới chết mất….”

“A Nguyệt, nhẹ chút, đau”.

Giọng nói dịu dàng và kiệt sức của Tô Vũ bỗng nhiên lọt vào tai Thẩm Nguyệt, suýt chút nữa đã khiến nàng òa khóc.

Nàng ngước đôi mắt đầy bi thương nhìn hắn, khàn giọng lẩm bẩm: "Tô Vũ, chàng tỉnh rồi? Ta không nghe lầm chứ?”

Tô Vũ ôm lấy bờ vai nàng, từ từ áp đầu nàng vào lòng mình.

Thẩm Nguyệt nghe rõ nhịp đập trái tim hắn mạnh mẽ hơn hai phần, nhưng không biết vì sao nàng vẫn cảm thấy thê lương không giải thích được.

Nàng áp vào lồng ngực hắn, vắng lặng nói: “Tô Vũ, chàng không thể rời xa ta, chàng biết ta ghét nhất chàng lừa ta nên những gì chàng đã hứa với ta đừng gạt ta”.

“Ta không lừa nàng, vừa rồi ta chỉ có chút mệt mỏi nên ngủ quên mất”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Vậy bây giờ chàng cảm thấy thế nào?”

Tô Vũ cười trầm thấp: “Cảm giác rất tốt, ta chỉ bị thương ngoài da một chút thôi, nàng không cần lo âu như vậy đâu”.

“Lạnh không?”

"Không có cảm giác gì”.

Thẩm Nguyệt hít một hơi, giọng nói như bị bóp nghẹt: “Đó là vì chàng đã bị đông cứng rồi nên không còn cảm nhận được bất kỳ tri giác nào nữa, không có hơi ấm liền không biết lạnh lẽo là gì”.

Nàng nắm lấy tay hắn chạm lên mặt mình, thuận theo đó sờ xuống cổ, khản giọng hỏi: “Hiện tại cảm thấy rồi chứ?”

Nàng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trên tay Tô Vũ, hắn hẳn cũng có thể cảm nhận được hơi ấm từ nàng.

Tô Vũ gập ngón tay, cực lực kìm chế ý nghĩ muốn chạm vào nàng mà gạt tay ra ngoài.

Chỉ là Thẩm Nguyệt lại giữ chặt lấy hắn không chịu buông lỏng.

“A Nguyệt, buông ra đi, như vậy nàng sẽ bị lạnh mất”.

Thẩm Nguyệt cắn răng nói: “Chàng hiện tại đã biến thành dáng vẻ này rồi lại chỉ một mực quan tâm ta có lạnh hay không, trên người chàng từ trên xuống dưới có chỗ nào là ấm áp không?”

Nói đoạn nàng liền buông tay Tô Vũ, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, cởi ra áo khoác ngoài kín đáo tùy tiện trải xuống mặt đất bên cạnh.

Thẩm Nguyệt hơi cúi đầu xuống, ngón tay vuốt dọc đường viền cổ áo, đầu ngón tay khẽ nâng liền mở được nút thắt.

Nàng nới rộng chiếc váy của mình.

Bên ngoài hang vẫn tĩnh mịch như lúc đầu.

Tô Vũ kinh ngạc: “A Nguyệt, nàng đang làm gì vậy?”

Thẩm Nguyệt nhẹ giọng đáp: "Chàng không thấy gì à, cởi quần áo”.

Váy áo như hoa, tầng tầng lớp lớp nở rộ khoe sắc.

Tô Vũ kịp thời ngăn lại đôi tay đang định kéo váy xuống của nàng, một lúc lâu mới trầm giọng nói: “A Nguyệt, không cần làm như vậy”.

“Không cần thế nào”, Thẩm Nguyệt sững lại không động đậy: “Ta cũng lạnh, nghe nói cách hữu hiệu nhất để hai người xua tan cái lạnh chính là tiếp xúc da thịt, không biết có thật hay không”.
Chương 414: Chàng cười cái gì

Nàng sáp lại gần vòng tay của Tô Vũ, đưa tay chạm vào thắt lưng hắn, từng chút tháo lỏng dây đai của hắn, từng mảnh trang phục liền rơi khỏi người hắn.

Khi tới một tầng cuối cùng, Tô Vũ bất ngờ túm chặt lấy tay Thẩm Nguyệt, hắn thở dài một hơi: “Trên người ta rất lạnh, như vậy sẽ khiến nàng nhiễm lạnh theo”.

Thẩm Nguyệt không có tâm tư gì khác, nàng nhẹ nhàng đáp: "Như vậy còn tốt hơn là giương mắt nhìn chàng bị đông lạnh, Tô Vũ, ta chỉ muốn sưởi ấm cho chàng, ta không thể nhìn chàng bị lạnh cứng được, nếu lạnh cứng thì cả hai chúng ta cùng chịu lạnh”.

Nàng rủ mi nhìn xuống cổ tay được quấn chặt bởi nắm tay của hắn, nói: “Nếu chàng còn không buông tay, hai chúng ta cứ tiếp tục giằng co như vậy, xem ai chịu đựng giỏi hơn”.

Tô Vũ im lặng một lúc, sau đó chỉ đành bất lực thỏa hiệp: “Trước đây khi chạm vào nàng chỉ là thoáng qua nàng cũng sẽ đỏ bừng hai tai, sao đêm nay lại táo bạo như vậy”.

“Trước kia là cảnh đẹp hữu tình, mà hiện tại là cửa ải sống chết”.

Sau đó Tô Vũ cuối cùng cũng buông bàn tay đang ngăn nàng kia.

Nàng cởi ra đồ lót của Tô Vũ, cũng tháo bỏ lớp vạt áo cuối cùng của bản thân, chậm rãi chồm người lên dán sát vào vòm ngực của hắn.

Một cứng rắn, một ấm mềm.

Đôi tay Thẩm Nguyệt vòng quanh eo hắn, tiếp xúc với vân da của hắn.

Tô Vũ hít một hơi thật sâu, một khi nhận được nguồn ấm, cuối cùng vẫn không thể kìm lại được mà tham lam khát khao, sau khi hai tay lưỡng lự một hồi, hắn mới siết chặt lấy bờ vai mượt mà mịn màng của Thẩm Nguyệt, mãnh liệt ôm lấy nàng vào trong lòng.

Trong ngực Thẩm Nguyệt dường như đang ôm một khối băng, lạnh lẽo tới mức nàng không nhịn được run rẩy khẽ rùng mình.

Nhưng càng lạnh, nàng giống như đã rơi vào cơn nghiện, càng ghì chặt càng luyến tiếc không nỡ buông tay.

Tô Vũ cúi đầu, cằm dựa vào hõm vai nàng, đau lòng nói: “A Nguyệt, có phải là rất lạnh không?”

Thẩm Nguyệt lắc đầu, khẽ đáp: “Ta cảm thấy rất hạnh phúc, đại thể cũng chỉ như vậy. Chỉ cần ta bằng lòng vươn ra đôi tay liền có thể ôm thật chặt lấy chàng”.

Lúc đó Tô Vũ cũng chân thực cảm nhận được bản thân cũng đang ôm lấy hạnh phúc.

Dù gió rét ngoài hang có hoành hành đến đâu cũng không mảy may lay chuyển được thời khắc này.

Thẩm Nguyệt dần dần thích ứng với cái lạnh của Tô Vũ, nàng móc lấy cổ áo hắn, bản thân thì nghiêng người nằm xuống áo khoác vải dày dặn, kéo theo Tô Vũ cũng dần dần ngả người đè xuống.

Quần áo sau lưng Tô Vũ vừa vặn có thể che phủ lên hai người.

Thân thể của Tô Vũ cũng từ từ tỉnh lại, nhiệt độ cơ thể của hai người cũng càng ngày càng gần gũi theo sự kề sát.

Hai người im lặng hồi lâu.

Môi Tô Vũ như có như không cọ vào cổ nàng, hơi thở triền miên nhẹ lướt qua từng tấc da thịt

Thẩm Nguyệt hơi nghiêng đầu sang chỗ khác, lúc này cả hai người đều đã được sưởi ấm, hơi thở quấn quýt của họ cũng đặc biệt rõ ràng vang lên trong hang động.

Trước đó Thẩm Nguyệt một lòng muốn sưởi ấm cho Tô Vũ nên cũng không cảm thấy gì, hiện tại hai người đều đang dần dần ấm lên, trái tim nàng cũng sôi trào một cảm giác kỳ quái.

Giống như trong lòng chứa đựng một vũng nước xuân, đầy ắp tới mức sắp trào ra ngoài vậy.

Tô Vũ cũng không cử động nhiều kể từ khi hắn bắt đầu đè lên người nàng.

Một lúc sau, Thẩm Nguyệt phá tan bầu không khí tĩnh lặng: “Tô Vũ, chàng ngủ rồi à?”

“Chưa”, cả người Tô Vũ có chút kéo căng.

Thẩm Nguyệt đột nhiên không biết nên nói cái gì, chỉ không đầu không đuôi nói tiếp: “Phương pháp này quả nhiên rất có tác dụng…”

Nhưng vừa thốt ra khỏi miệng nàng lại cảm thấy có gì đó không ổn nên nói lại: "Bây giờ chàng có thể an tâm ngủ một giấc rồi, chỉ là khi ta gọi chàng, chàng phải trả lời ta”.

Tô Vũ cân nhắc một hồi rồi hỏi: “Ta đè lên người nàng như vậy…. nàng có cảm thấy khó chịu không? Hay là ta chống lên một chút?”

Vừa nói hắn vừa di chuyển hai tay muốn chống đỡ thân thể tách khỏi Thẩm Nguyệt.

Nhưng Thẩm Nguyệt lo sợ rằng nếu cánh tay của hắn dùng lực sẽ làm rách toạc miệng vết thương nên lập tức vội vàng, cũng không suy nghĩ liền móc lấy bả vai của Tô Vũ, kéo hắn ép về phía mình.

Động tác này nhất thời khiến cả hai đều sửng sốt.

Thẩm Nguyệt cảm thấy cả khuôn mặt mình nóng bừng như đang bốc khói vậy, nàng bức bách nói: “Ta không sao, thân thể ta mềm, năng lực chịu tải mạnh… chàng đừng cử động lung tung, cẩn thận làm rách vết thương”.

Tô Vũ bất thình lình nén cười trầm thấp bên tai nàng.

Toàn thân Thẩm Nguyệt đều bứt rứt, nói: “Chàng cười cái gì?”

“Không, ta chỉ nghĩ rằng thân thể phụ nữ mềm, của đàn ông thì cứng vì vậy mới có cách nói âm dương bổ sung cho nhau, A Nguyệt, cảm ơn nàng đã trả giá nhiều như vậy vì ta”.

Tay Thẩm Nguyệt đan xuyên qua lọn tóc rũ xuống vai hắn, đáp: “So sánh với những gì chàng đã đánh đổi thì chút này đã là gì. Chàng vừa rồi không phải nói rất mệt sao, nhanh ngủ đi, phỏng chừng ngủ chẳng được bao lâu trời liền sáng rồi”.

Giày vò tới hơn nửa đêm, Thẩm Nguyệt lúc này cũng đã rất mệt mỏi.

Lúc đầu nàng căn bản không thể chìm vào giấc ngủ, tất cả những gì nàng nghĩ đến đều là Tô Vũ, rõ ràng hắn vẫn luôn trong tay của bản thân.

Tô Vũ cũng không ngủ được, chỉ là cả hai đều không tán gẫu thêm nữa, giả vờ như đang ngủ mà thôi.

Một đêm dài đằng đẵng này cuối cùng cũng không còn lạnh lẽo chật vật nữa.

Ngày hôm sau, cả sắc trời như bừng sáng dưới sự phản chiếu của khoảng tuyết đọng trải dài, lọt vào qua những kẽ hở trên cành khô lá héo.

Thẩm Nguyệt mơ mơ màng màng, luôn cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn bản thân chằm chằm.

Khi nàng lim dim mở mắt, không cảnh báo đụng phải một đôi mắt hẹp dài lười biếng thâm trầm.

Sáng sớm trái tim đã điên cuồng đập loạn.

Sau đó Thẩm Nguyệt mới ý thức được nàng cùng Tô Vũ vẫn đang ở tư thế ôm ấp đêm qua, da thịt cận kề, trên thân thể hai người không có gì che phủ ngoài tấm áo khoác.

Thẩm Nguyệt ngủ say cũng chẳng mảy may thấy lạnh, trái lại còn cảm thấy giống như đang ôm một một cái lò sưởi cỡ lớn vậy.

Thân nhiệt của hai người hòa hợp cân bằng với nhau.

Thẩm Nguyệt kinh ngạc há hốc mồm nhưng không thốt ra nổi một từ, dường như đã bị Tô Vũ đoạt mất hồn phách.

Tô Vũ mở lời: “Chào buổi sáng, A Nguyệt”.

Xem ra tinh thần của hắn đã tốt hơn rất nhiều.

“Chào…”, Thẩm Nguyệt xoắn xuýt đáp một tiếng: “Chàng, chàng có cảm thấy tốt hơn chưa?"

“Ừm, tốt hơn nhiều rồi”.
Chương 415: Ta không phải là Thẩm Nguyệt

Bị Tô Vũ đè lâu như vậy khó tránh khỏi có chút tê dại, khi Thẩm Nguyệt vặn vẹo động đậy người liền cảm thấy có thứ gì đó chống lên mình liền chết lặng, không dám cử động thêm nữa.

Tô Vũ cũng chú ý tới phản ứng của nàng, lập tức có chút ngượng ngùng: “Đàn ông là như vậy, mỗi buổi sáng đều sẽ…”

Thẩm Nguyệt qua quýt gật đầu, tính toán muốn hóa giải tình huống lúng túng này: “Cái này ta biết, gọi là cương cứng buổi sáng…”

Nhưng câu này vừa thốt khỏi miệng dường như càng khiến tình huống thêm xấu hổ, nàng không biết bản thân đang nói xằng nói bậy gì trước mặt Tô Vũ.

Tô Vũ nhướng mày: "Nàng biết?"

"Ý ta là trước đây ta từng thấy trong sách viết rằng cơ thể của đàn ông và phụ nữ khác nhau ..."

Tô Vũ cố nén không bật cười: "Ừm, quả thực khác biệt".

Ánh mắt Thẩm Nguyệt phiêu du, đôi tay tối qua còn gắt gao ôm lấy Tô Vũ nhưng bây giờ không biết nên đặt ở đâu, đặt lên chỗ nào cũng cảm thấy khó xử.

Nàng dứt khoát thả tay sang hai bên người, ngón tay túm chặt góc áo rũ xuống từ trên người hắn.

Sau một lúc, Thẩm Nguyệt cũng không dám thả lỏng chút nào, thay vào đó nàng dần dần kéo căng tới đầu ngón chân.

Nàng cụp mắt không nhìn Tô Vũ, thẹn thùng hỏi: “Nó… còn ‘đứng’ trong bao lâu nữa?”

Tô Vũ thở hắt lên xương quai xanh của nàng: “Lần này kéo dài tương đối lâu…. với dáng vẻ này của nàng, e rằng ta không có cách nào ổn định lại được”.

Hơi thở nóng rực của hắn đã nhuộm đỏ vành tai của Thẩm Nguyệt tự lúc nào, cảm giác vừa ấm nóng vừa ngứa ngáy bắt đầu lan tràn từ sau gáy đến sống lưng nàng.

Tô Vũ nheo mắt, hắn có thể thấy rõ vành tai xinh đẹp ửng hồng của nàng.

“Đêm qua là vấn đề sống chết, vậy hiện tại đã được tính là tình cảm nam nữ hữu tình chưa?”

Không đợi Thẩm Nguyệt trả lời, Tô Vũ đã dán môi mình lên tai nàng và mút nhẹ.

Nụ hôn của hắn rất nhẹ rơi lên chiếc cổ trắng ngần của nàng, lưu luyến không rời.

Thẩm Nguyệt nghiến chặt khớp hàm, nhưng lại có chút không kiềm chế được mà khẽ run.

Tô Vũ trầm thấp nói: “Ta tưởng rằng bản thân nàng hiểu rõ cần phải mất bao nhiêu thời gian nữa, ta như trước phải nhẫn nhịn trước sự như gần như xa mỗi ngày của nàng”.

Thẩm Nguyệt quay đầu lại, nhìn Tô Vũ trong khoảng cách gần đến vậy, chóp mũi chạm chóp mũi.

Nàng nhìn đôi lông mày đen đậm của hắn, mở miệng lẩm bẩm: "Bởi vì ta đã có một giấc mơ”.

Tô Vũ ấm giọng nỉ non: “Nàng mơ thấy gì”.

Nàng đưa tay vuốt ve đôi mắt cùng khuôn mặt của hắn: “Có lẽ là tối qua nghe được một vài chuyện kia, ta nằm mơ thấy chàng vội vàng trở về kinh, đứng ở ngoài cổng cung điện và giao con rối vào tay Thẩm Nguyệt”.

Nàng tỉ mỉ hồi tưởng lại: “Chàng của lúc đó cũng mặc một thân đồ đen, khi ta nhìn thấy cánh cổng cung điện màu đỏ sơn mài mở ra, mặt trời bắt đầu ló rạng sau lưng chàng, chiếu sáng quần áo cùng mái tóc của chàng, cảnh tượng đó thực sự rất đẹp”.

“Nhưng đáng tiếc trong đôi mắt của Thẩm Nguyệt trước kia chưa bao giờ nhìn thấy những thứ này”.

“Thẩm Nguyệt của quá khứ thực sự sống một đời hời hợt vô tâm mà, ta bỗng nhiên có chút ghét bỏ dáng vẻ đó của nàng ta".

Thẩm Nguyệt thản nhiên cười nói: "Đôi lúc ta cảm thấy mình là Thẩm Nguyệt, nhưng khi gặp được chàng, ta lại cảm thấy mình không phải là Thẩm Nguyệt”.

"Nói là chán ghét, nhưng thực tế có lẽ là bởi ta ghen tị, ghen tị nàng ấy của trước đây, đố kị nàng ấy rõ ràng có thể có được chàng, nhưng lại khăng khăng phớt lờ chàng”.

Tô Vũ yên lặng lắng nghe nàng nói.

Thẩm Nguyệt tiếp tục: “Ta sợ rằng mình sẽ lãng phí quá nhiều thời gian của chàng, thời gian đã mất đi vĩnh viễn không có cách nào bù đắp lại được”.

“Ta cũng sợ nếu mình tiếp tục lãng phí sẽ trở thành dáng vẻ ngay chính cả bản thân mình cũng chán ghét kia”.

“Một ta như vậy cùng Thẩm Nguyệt của trước đây có gì khác nhau đây? Nhưng ta không phải là nàng ta, ta không coi chàng như thầy giáo, Tô Vũ, ta hiện tại rất yêu, rất yêu chàng”.

Nàng có chút tự giễu gợi lên khóe môi: “Ta phát hiện ra lòng dạ của mình cũng rất hẹp hòi, đã nhỏ tới mức không thể dung chứa chuyện của quá khứ cũng như Thẩm Nguyệt của trước kia”.

Tô Vũ đáp: “Người khác ghen đều là ghen với kẻ khác, cũng chỉ có duy nhất nàng, ghen tị với quá khứ, ghen tị với cả bản thân”.

“Ta không phải là Thẩm Nguyệt”.

Con ngươi sâu thẳm như vòm trời của Tô Vũ: "Là nàng, ta nói là nàng thì chính là nàng”.

Trái tim Thẩm Nguyệt đột nhiên dâng tràn một cơn rung động giống như thủy triều tràn tới tứ chi trăm xương.

Hắn từ từ cúi đầu, dụi nhẹ môi mình lên môi nàng, ghé vào tai nàng thì thầm: “Hơn nữa ta còn phát hiện ra, nàng đã làm trái tim ta rung động hơn nhiều so với những gì trong tưởng tượng của ta".

Thẩm Nguyệt thẫn thờ nhìn hắn, hình ảnh phản chiếu trong con ngươi ngày càng gần hơn cho đến khi hắn hôn lên môi nàng, hết lần này đến lần khác.

Bờ môi nàng như nước suối mát ngọt diễm lệ, thậm chí còn quyến rũ hơn cả màu son đỏ ngày ấy.

Tất cả những gì nàng có thể đáp lại là nhịp thở hỗn loạn dồn dập, đôi mắt ửng đỏ long lanh ánh nước.

Tô Vũ cạy mở hàm răng của nàng từ tốn thăm dò vào trong miệng nàng.

Lưỡi hắn dây dưa với bản thân khiến Thẩm Nguyệt rất muốn đóng chặt cổ họng nhưng lại nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.

Điều này khác với lần trước phối hợp diễn kịch tại phủ thủ thành, lần đó nửa thật nửa giả, mà lần này hoàn toàn là phát ra từ sự kêu gào từ tận đáy lòng.

Đã lâu rồi nàng không quấn quýt thân mật với ai đến vậy, hơi thở của hắn vẫn như cũ khiến nàng trầm mê đến tan vỡ.

Suối tóc đen mượt của nàng xõa tung xuống nền đất, Tô Vũ càng hôn càng sâu, nàng chỉ có thể nâng cằm cố gắng hết sức đáp lại hắn.

Tô Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của nàng đặt lên trên eo mình.

Làn da mang chút rắn rỏi của hắn nóng bỏng khiến nàng vô thức muốn rụt tay về nhưng lại không nỡ cách xa.

Tô Vũ rời khỏi môi nàng, hắn hôn lên vành tai nàng, khàn khàn nói: "Mặc váy cổ cao hẳn là không thành vấn đề”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK