Lều chuẩn bị cho Thẩm Nguyệt rộng rãi hơn, bên trong có đặt hai chiếc giường đơn, bỏ trống một chiếc thì cũng thật lãng phí.
Vì vậy đại tướng quân nói: "Nếu như công chúa Tĩnh Nguyệt đồng ý thì hãy để sứ thần ở cùng doanh trướng với công chúa".
Thẩm Nguyệt cứng nhắc gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt, như vậy thì bọn ta cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau".
Sau đó Thẩm Nguyệt trở về doanh trướng trước, ánh nến vàng trong doanh trướng có chút ảm đạm.
Nàng nhìn hai chiếc giường đơn, chăn đệm bên trên đã chuẩn bị khá đầy đủ.
Chăn đệm dùng trong quân chắc chắn sẽ không sạch sẽ, hơn nữa bông gòn bên trong đều bị ép chặt khiến cho chúng trở nên vừa to vừa cứng, chẳng khác nào một khối đá.
Thẩm Nguyệt dọn giường lại một chút, đêm nay nàng vẫn có thể chấp nhận ngủ ở đây một đêm, nàng cũng muốn mình cùng Tô Vũ có thể ngủ thoải mái một chút.
Khi Tô Vũ vén rèm bước vào thì thấy Thẩm Nguyệt đang cúi người bận rộn. Hắn không lên tiếng trong một lúc, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Thẩm Nguyệt đứng lên, quay đầu lại nhìn thấy hắn thì liền ngẩn người nói: "Chàng đã vào sao không lên tiếng?"
Tô Vũ nói: "Nàng làm cho ta đột nhiên cảm thấy như mình đang ở nhà mình".
Thần sắc của Thẩm Nguyệt vẫn dịu dàng nhưng lại có chút ảm đạm.
Bây giờ nghĩ lại, khi nàng còn sống trong phủ tướng quân thì nàng thật sự không cảm thấy nơi đó là nhà của mình, nhiều lắm thì cũng chỉ có thể xem là một quán trọ.
Bởi vì nàng chưa từng có cảm giác ấm áp khi ở đó.
Nơi mà mình được sống cùng với người mình yêu thương thì nơi đó mới gọi là nhà của mình.
Người này rõ ràng đang ở ngay trước mắt nhưng dường như lại quá xa xôi.
Cho nên Thẩm Nguyệt chỉ cười nói: "Chàng nghĩ nhiều quá, ta chỉ thấy chăn bông quá cứng cho nên mới cố nới ra một chút để khi nằm xuống sẽ không có cảm giác gối đầu lên đá nữa".
Tô Vũ mang theo một bình nước sau đó rót một chén cho Thẩm Nguyệt rồi nói: "Đói bụng sao, đêm nay chỉ có thể uống nước đỡ đói thôi, chờ ngày mai đến biên quan Dạ Lương thì mới có thể ăn cơm".
Nàng cầm chén nước ngồi xuống, nhấp hai ngụm rồi nói: "Thứ mà tên binh sĩ vừa rồi trúng chính là chất độc Tỏa Thiên Hầu".
"Ừm, nàng đã nhìn ra rồi".
Thẩm Nguyệt trầm ngâm nói: "Theo ta biết thì người duy nhất có liên quan đến chất độc này chỉ có thể là huynh trưởng của Liễu Mi Vũ, Liễu Thiên Hạc".
Lời vừa nói ra thì Thẩm Nguyệt đã dừng lại một chút, nàng nhìn sang Tô Vũ, thấy khuôn mặt hắn tĩnh lặng thì không khỏi kinh ngạc liền nói: "Là Liễu Thiên Hạc sao?"
Tô Vũ nói: "Hắn ta đang ở trong quân doanh này, ta chỉ không biết hắn ta đang muốn giết nàng hay là ta, vì vậy tốt hơn hết thì chúng ta nên ở cùng nhau đêm nay".
Thảo nào vào ban ngày Thẩm Nguyệt đã cảm thấy có ánh mắt theo sát nàng từ chiến trường đến quân doanh Dạ Lương khiến cho nàng vô cùng khó chịu.
Chẳng trách Tô Vũ lại nói câu oan gia ngõ hẹp.
Thẩm Nguyệt nhìn hắn rồi nói: "Tại sao chàng không nói với ta sớm hơn, chàng đã sớm biết hắn ta quy phục Dạ Lương rồi sao?"
"Hắn ta chẳng phải nhân vật quan trọng gì", Tô Vũ nói: "Có thể dễ dàng xử lý".
Thẩm Nguyệt nói: "Thế nào là dễ dàng xử lý, tất nhiên là phải bắt hắn ta lại sau đó đem hắn ta về kinh nhận lại muội muội Liễu Mi Vũ. Ta nghĩ cảnh tượng đó sẽ vô cùng cảm động".
“Được”, Tô Vũ cười nói: “Còn muốn uống nước không?"
"Uống nước cũng không no được, không uống nữa".
"Vậy thì chúng ta tắt đèn đi ngủ".
Rõ ràng là một doanh trướng có hai giường, dù ở chung một doanh trướng cũng không chung đụng gì với nhau, nhưng nghe lời nói của Tô Vũ lại khiến cho người ta cảm thấy có chút ý tứ dây dưa không rõ.
Thẩm Nguyệt quay đầu bước đến bên giường nằm xuống rồi Tô Vũ mới tắt đèn.
Hắn di chuyển rất nhẹ nhàng rồi chậm rãi nằm xuống. Trong một lúc lâu sau cả hai cũng không nói gì với nhau.
Thẩm Nguyệt rõ ràng có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn nhưng toàn bộ đều giữ lại ở trong lòng khiến cho nàng trằn trọc không ngủ được.
Ngọn lửa ngoài lều bập bùng sáng mờ, thỉnh thoảng lại có những bóng đen hắt lên doanh trướng.
Ánh sáng bên trong doanh trướng rất mờ ảo, Thẩm Nguyệt chậm rãi lén lút nghiêng người hướng mặt về phía Tô Vũ, nàng nhìn thấy bóng dáng của hắn như ẩn như hiện dưới ánh sáng mờ ảo đó.
Dường như Thẩm Nguyệt còn có thể nhìn ngắm bóng dáng đó thật lâu mà không cảm thấy mệt mỏi.
Thỉnh thoảng bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân của binh lính tuần tra cùng với tiếng binh khí va vào khôi giáp càng khiến cho sự tĩnh lặng của khu doanh trướng thêm sâu.
Đêm nay dường như có rất nhiều người mang theo tâm sự mà trằn trọc khó ngủ.
Tất nhiên, Liễu Thiên Hạc cũng là một trong số đó.
Mọi chuyện bây giờ đã vượt qua tầm kiểm soát của hắn ta, một khi Dạ Lương và Đại Sở hòa đàm thành công và chiến tranh kết thúc thì hắn ta sẽ không còn hy vọng trả thù nữa.
Hơn nữa ở đây còn có kẻ thù đang thoắt ẩn thoắt hiện ngay trước mắt hắn ta.
Tô Vũ cùng Thẩm Nguyệt là hai dư nghiệt tiền triều, đã gián tiếp hại hắn ta nhà tan cửa nát, tất cả đều đáng chết.
Nếu như không thể báo được mối thù này thì sẽ không giải được mối hận trong lòng hắn ta!
Liễu Thiên Hạc có đủ mọi lý do để giết chết bọn họ, phải giết chết bọn họ thì mới có thể khiến cho quan hệ giữa Đại Sở cùng Dạ Lương hoàn toàn xấu đi, hòa đàm thất bại thì chiến tranh sẽ bắt đầu một lần nữa.
Hắn ta sẽ không quan tâm liệu mẹ của Thẩm Nguyệt có phải là công chúa Bắc Hạ hay không, nếu Bắc Hạ để ý đến chuyện đó thì đã ra tay tương trợ từ nhiều năm về trước rồi chứ không phải đợi cho đến ngày hôm nay.