Tần Như Lương quay sang nhìn nàng, trầm ngâm nói: “Cô biết tại sao mà. Kinh thành này rất hung hiểm, cô thừa biết như thế mà vẫn cố chấp chạy về, đáng lẽ cô nên cảnh giác một chút, nếu không đến lúc đó chết thế nào cũng không biết đâu!”
Thẩm Nguyệt nhướn mày hỏi: “Tại sao ta lại không cảnh giác? Ngươi đang trách ta không dè chừng ngươi à? Nếu ta dè chừng ngươi, phải chăng ngươi sẽ vui hơn?”
Tần Như Lương tức nghẹn nơi lồng ngực, cực kỳ khó chịu.
Hắn ta nhất thời không biết nên để Thẩm Nguyệt đề phòng mình hay không đề phòng mình thì tốt hơn. Dường như việc nàng dè chừng hắn ta cũng không thể khiến lòng người vui vẻ thoải mái được.
Thẩm Nguyệt tỏ vẻ bỡn cợt: “Hôm qua mới lấy được nhân sâm về, hôm nay đã hầm canh gà mang tới, nhân sâm mà hoàng đế tặng, ta dám ăn hay sao? Ta vốn không định uống món canh gà của ngươi, cho dù uống phải cũng không định nuốt xuống. Thế nhưng cho dù ta không cẩn thận uống phải một hớp, chắc hẳn cũng không thể lấy mạng ta ngay lập tức, nếu không ta vừa mới uống xong canh nhân sâm mà hoàng đế ban cho đã chết ngắc, đồn đại ra bên ngoài chẳng phải kỳ lạ lắm sao”.
Tần Như Lương lại sững người, cơn giận trước đó còn chưa hạ hết bây giờ lại bùng lên.
Quả nhiên, Thẩm Nguyệt dè chừng hắn ta, càng khiến hắn ta không vui.
Tần Như Lương hỏi: “Thế nên, cô làm như vậy là để thăm dò ta?”
“Cũng không hoàn toàn là để thăm dò ngươi, chỉ tiện thể cho ngươi một con đường lui”.
Thẩm Nguyệt nói: “Nếu ban nãy ngươi không ngăn cản ta uống canh, không cần ngươi nói rõ ra, ta cũng tự hiểu rõ lập trường của ngươi rồi. Ta và ngươi mỗi bên kiên trì với lý tưởng riêng, một bát canh gà coi như kết thúc duyên phận của ta và ngươi trong quá khứ”.
Tần Như Lương càng thêm tức giận, đột ngột tiến lại gần Thẩm Nguyệt, giơ tay túm lấy cổ áo nàng. Ngọc Nghiên thấy vậy lập tức xông tới định giúp đỡ, nhưng bị Thẩm Nguyệt giơ tay ngăn cản.
Tần Như Lương nhìn gương mặt nàng gần trong gang tấc mà nói: “Cô thăm dò ta, còn muốn kết thúc với ta? Cô là thê tử kết tóc se tơ của ta, chỉ cần ta còn sống ngày nào, nơi này vẫn còn là nhà của cô ngày đó! Cô tưởng ta muốn đầu độc cô sao, ngay từ đầu ta đã không định làm như vậy, nếu không phải vì trong trù phòng có lẽ có kẻ theo dõi, ta bất đắc dĩ mới phải bỏ lê lô!”
Thẩm Nguyệt sững người: “Này, ngươi nổi giận như vậy làm gì? Người cần uống canh gà độc là ta cơ đấy, bây giờ nói rõ ra chẳng phải không sao rồi ư? Ngươi đút canh gà độc cho ta, ta thử lòng ngươi, như thế rất công bằng”.
Tần Như Lương nhìn nàng chằm chằm đầy đau đớn: “Cái gì mà địa vị tướng quân, cái gì mà tiền đồ như gấm, cho dù là kháng chỉ, ta cũng chấp nhận. Trước đó ta mù mắt, ta khốn nạn, ta chỉ tin những gì mà ta tận mắt trông thấy, nhưng ta vẫn muốn dốc hết sức lực, tìm lại và bù đắp khoảng thời gian và những nuối tiếc mà ta đã khuyết thiếu trong vận mệnh của cô”.
Thẩm Nguyệt trợn mắt nhìn hắn ta, trong đôi mắt gần sát sạt của Tần Như Lương, nàng nhìn thấy sự kiên định.
Chính bản thân nàng cũng sửng sốt.
Nhưng ngay khi nàng đang sửng sốt, ánh mắt của Tần Như Lương hướng xuống, lướt tới đôi môi không cần thoa son vẫn đỏ hồng của nàng.
Ngay sau đó, Tần Như Lương túm lấy vai nàng, cúi đầu gặm môi nàng.
Khí thế của hắn cứ như càn quét vạn quân, bá chiếm cả ngọn núi để xưng vương, làm Thẩm Nguyệt lập tức hoàn hồn trong thoáng chốc.
Thẩm Nguyệt giật mình phát giác, không biết đôi tay của Tần Như Lương trở nên mạnh mẽ như vậy từ lúc nào.
Ngày thường tên này che giấu rất khéo, không hề để lộ ra chút manh mối nào.
Bây giờ tên này không dùng đôi này của mình cho mục đích đoan chính mà lại dùng để giam cầm nàng, cưỡng hôn nàng!
Đúng là nghĩ thôi cũng thấy bực!
Thẩm Nguyệt cắn chặt khớp răng, dù cho Tần Như Lương tốn công tốn sức thế nào cũng không tấn công vào trong được, nhưng hắn ta chẳng hề bỏ cuộc, lấy lùi làm tiến, vừa lặng lẽ đợi thời cơ vừa liên tục hôn lên hai cánh môi của Thẩm Nguyệt.
Hắn ta khó lòng kiềm chế bản thân, không ngừng lại được.
Hóa ra đôi môi của nàng mềm mại đến thế, hơi thở của nàng thơm tho động lòng đến thế.
Đó là tư vị mà Tần Như Lương chưa từng nếm thử bao giờ, giống như quả mọng hình thành trên cây, hắn ta đi qua bất giác thấy khát nước và khó chịu, đợi khi hái quả xuống ăn thử mới biết mùi vị chạm tới tận xương tủy.
Thẩm Nguyệt mang đến cho hắn ta cảm giác này.
Nàng giãy giụa khiến trâm cài lỏng ra, nhưng không dám mở miệng chửi mắng, chỉ có thể trợn mắt nhìn Tần Như Lương, còn hắn ta coi như không thấy.
Sau đó nhân lúc Tần Như Lương chăm chú vào đôi môi mình, Thẩm Nguyệt đột ngột nâng đầu gối lên, huých mạnh một cái vào bụng dưới của hắn ta.
Ai bảo ngươi hống hách, xem ta có làm ngươi bán thân bất toại không!
Kết quả là Tần Như Lương lùi về sau, né được chỗ yếu hại trong gang tấc. Thẩm Nguyệt có được cơ hội này lập tức đẩy Tần Như Lương ra, vung tay tát vào mặt hắn ta.
Tần Như Lương sờ sờ gương mặt mình, thấy Thẩm Nguyệt kéo tay áo chùi môi thật mạnh, sau đó chỉ vào hắn ta, tức tối mắng rằng: “Tần Như Lương, mẹ kiếp, nếu ngươi còn dám làm bậy, lão tử đập chết ngươi!”
Tần Như Lương không hề nổi giận mà còn bật cười.
Hắn ta giống như đứa trẻ ăn vụng kẹo, mỉm cười vui vẻ, hào sảng mà tuấn tú.
Chương 467: Cũng rất tốt
Đột nhiên họ dường như quay về thời điểm trước kia, dưới gốc cây ngân hạnh, ánh nắng lọt qua tán lá tạo thành đốm sáng hắt lên người hắn ta, hắn ta vẫn là chàng thiếu niên mắt to mày rậm luôn tủm tỉm cười đó.
“Mẹ kiếp, ngươi còn cười được!”, Thẩm Nguyệt quơ lấy chiếc bát rỗng bên bàn ném về phía Tần Như Lương.
Tần Như Lương né nhanh như chớp, chiếc bát sượt qua người hắn ta rồi vỡ tan tành trên bậc cửa bên ngoài, âm thanh giòn tan vang lên rất vui tai.
Tần Như Lương liếm môi như nhớ lại dư vị kia, hắn ta đáp: “Nếu ta nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên ta hôn cô. Tuy rằng cô không chịu phối hợp, nhưng là lần ta cảm thấy tuyệt vời nhất”.
Thẩm Nguyệt tỏ ra chán ghét, nàng phẫn nộ nói: “Nhưng ta cảm thấy như bị lợn húc ấy”.
Tần Như Lương đáp: “Thẩm Nguyệt, chỉ riêng chút ngọt ngào của ngày hôm nay cũng đủ để ta vì cô mà đạp lên chông gai rồi, không oán thán, không hối hận”.
Nói xong, hắn không đùa giỡn thêm, quay người rời khỏi Trì Xuân Uyển.
Thẩm Nguyệt thoáng sững sờ, sau đó nhanh chóng hoàn hồn, nói rất rõ ràng rành mạch với bóng lưng của Tần Như Lương: “Tần Như Lương, ngươi nghe cho rõ, ta không yêu ngươi”.
Tần Như Lương khựng lại, dù không quay đầu nhưng hắn ta vẫn đáp lời: “Ta biết, nhưng ta vẫn không muốn bỏ cuộc. Thứ ta muốn tìm lại không chỉ có chuyện cũ và quá khứ đã mất, mà còn là chính bản thân ta nữa”.
Những năm qua, hắn vẫn luôn sống trong sai lầm.
Cho dù Thẩm Nguyệt không yêu hắn ta cũng không sao.
Hắn ta biết bản thân mình trước kia cũng từng có được.
Thẩm Nguyệt cảm thấy Tần Như Lương bị điên rồi.
Nếu hắn ta muốn làm đồng bọn với nàng về mặt chiến lược, nàng hoàn toàn đồng ý, nhưng nếu hắn ta muốn dây dưa tình cảm, điều này khiến người ta vô cùng đau đầu.
Trên đường quay về, Tần Như Lương không còn ngăn cản Thẩm Nguyệt và Tô Vũ thân mật nữa, nàng còn tưởng rằng Tần Như Lương tỉnh ngộ rồi, nghĩ thông suốt rồi, buông tay rồi.
Nhưng không ngờ rằng hắn ta vẫn quấn riết không buông.
Chuyện trước kia đã qua lâu rồi, huống hồ đó cũng chỉ là chuyện giữa Thẩm Nguyệt của ngày trước và Tần Như Lương.
Sở dĩ Thẩm Nguyệt lựa chọn vạch trần chân tướng cũng chỉ vì muốn Tần Như Lương nhìn rõ con người Liễu Mi Vũ, cũng để tẩy sạch oan khuất cho Thẩm Nguyệt trước kia.
Bây giờ nghĩ lại, chân tướng của chuyện xưa việc cũ đã thổi bùng lên ý chí đấu tranh của Tần Như Lương, hình như hắn ta còn lún sâu hơn, đúng là thiệt thòi.
Thẩm Nguyệt lau môi mình hết lần này đến lần khác, lau đến mức môi còn sưng hơn hôm qua. Quay đầu trông thấy Ngọc Nghiên vẫn còn đờ ra, nàng không khỏi đanh mặt hỏi: “Mất hồn rồi à?”
Ngọc Nghiên hoàn hồn, nhìn Thẩm Nguyệt với vẻ vô tội: “Hả?”
“Ban nãy trông thấy Tần Như Lương bộc phát thú tính, ngươi ở bên cạnh trơ mắt đứng nhìn, sao không ngăn cản hắn ta?”, Thẩm Nguyệt hỏi.
“Nô tì… nô tì…”, Ngọc Nghiên mở to đôi mắt loang loáng nước, mặt mũi đỏ bừng: “Đến giờ vẫn chưa hoàn hồn cho lắm…”
Cũng phải, nàng ta là một nha hoàn, ngày thường chỉ biết chăm sóc chủ tử, thế giới tình cảm là một mảnh trắng xóa, đã từng trải qua chuyện nam nữ bao giờ đâu.
Chỉ riêng cảnh tượng ban nãy đã khiến nàng ta mặt đỏ chân run rồi, cảm thấy ban ngày ban mặt mà làm vậy thật thiếu lễ độ nên lầm bầm trong lòng rằng phi lễ chớ nhìn, đâu còn tâm trí nào mà xông tới ngăn cản nữa.
Huống hồ đến cả Ngọc Nghiên cũng cảm nhận được, bây giờ tướng quân đối xử với công chúa không còn chút ác ý nào nữa, hắn ta chỉ muốn tốt cho công chúa. Ngay chính nụ hôn cưỡng ép đột nhiên ập tới cũng chỉ khiến nàng ta cảm nhận được tình yêu tràn đầy mà tướng quân dành cho công chúa.
Ngọc Nghiên thầm cảm thấy, hắn ta tốt hơn tên Tô Vũ kia nhiều chứ.
Thẩm Nguyệt cũng không so đo với nàng ta, chỉ nói: “Lần sau phản ứng nhanh nhẹn một chút, đừng để
“Đến cả công chúa còn không kịp phản ứng, nói gì là nô tì…”, Ngọc Nghiên còn chưa nói xong, Thẩm Nguyệt đã đảo mắt nhìn sang khiến nàng ta ngậm miệng ngay lập tức.
Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi nên đi lấy nước đi”.
“Công chúấy nước làm gì vậy?”
“Súc miệng”.
Ngọc Nghiên lẩm bẩm: “Chỉ là hôn một cái thôi mà, nô tì cảm thấy không cần súc miệng… đâu”.
Thẩm Nguyệt điềm tĩnh nhìn nàng ta thêm lần nữa, nàng ta lập tức quay đầu chạy ra ngoài: “Công chúa đợi chút, nô tì sẽ đi lấy nước cho công chúa ngay!”
Thẩm Nguyệt nhìn theo bóng lưng của Ngọc Nghiên, nghĩ thế nào cũng thấy nha hoàn của mình sắp bị người ta lừa mất rồi.
Ngọc Nghiên nhanh chóng lấy nước, Thẩm Nguyệt đứng dưới mái hiên súc miệng hết lần này đến lần khác.
Ngọc Nghiên ở bên cạnh nói: “Công chúa, đủ rồi mà, người đã rửa bao nhiêu lần rồi… Nếu cứ rửa nữa, nô tì sợ da môi cũng bị người rửa bợt đi mất”.
Thẩm Nguyệt ngậm nước trong miệng, lúng búng nói: “Không được, ta vẫn phải rửa thêm”.
Khi Thẩm Nguyệt vẫn mải miết súc miệng không biết chán, Ngọc Nghiên ở bên cạnh lầm bầm rằng: “Thực ra, nô tì cảm thấy tướng quân sau khi thay đổi từ trong ra ngoài cũng rất tốt mà”.
Chương 468: Nói ra hết đi
Thẩm Nguyệt không để ý mà chỉ nói: “Chẳng phải người ta có câu ‘Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại’ sao? Tướng quân chịu quay đầu, đó là chuyện mà ngàn vàng cũng khó mua nổi”.
“Hiện giờ Liễu thị không có ở đây, nơi này chỉ có mình phu nhân tướng quân là công chúa người, tướng quân lại một lòng với công chúa, nô tỳ cảm thấy người so với bên ngoài còn…”
Thẩm Nguyệt phun ra ngụm nước, nghiêng đầu liếc Ngọc Nghiên. Ngọc Nghiên nghẹn lời, nói tiếp cũng không được mà ngừng lại cũng chẳng xong.
Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: “Tần Như Lương thật sự tốt tới vậy sao?”
Vừa thấy nàng nhắc tới điều này, Ngọc Nghiên lập tức hào hứng đáp: “Chẳng phải thế sao, tướng quân rất quan tâm công chúa, nô tỳ thấy không ai hơn được. Trước đây tướng quân bị Liễu thị mê hoặc, nhưng hiện giờ đã tỉnh táo rồi, thái độ đối với Liễu thị vô cùng cương quyết. Có thể thấy là tướng quân đã cải tà quy chính rồi mà”.
Ngọc Nghiên nhìn Thẩm Nguyệt, hỏi dò: “Hay là công chúa thử cân nhắc xem sao?”
Thẩm Nguyệt hỏi: “Hắn ta đã cho ngươi ích lợi hay bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi hả?”
“Tướng quân không hề cho nô tỳ lợi ích, cũng chẳng bỏ bùa bỏ ngải gì hết”.
“Thế mà ngươi còn nói đỡ cho hắn…”, Thẩm Nguyệt nói tiếp: “Ngươi chuyển sang phe hắn từ lúc nào thế hả?”
“Nô tỳ chỉ ăn ngay nói thật, kể hết những gì mình nhìn thấy thôi”.
Thẩm Nguyệt nheo mắt: “Nếu ngươi đã thấy hắn ta tốt như thế, vậy ta để ngươi đi hầu hạ hắn nhé?”
Ngọc Nghiên nghe mà cuống cuồng giậm chân mấy cái: “Nô tỳ chỉ nghĩ cho công chúa thôi, vậy mà người còn giễu cợt nô tỳ! Nô tỳ không đi đâu hết á!”
Thẩm Nguyệt đưa chén cho nàng ta: “Lấy thêm một chén nữa tới đây”.
Vừa nãy, lúc Tần Như Lương đến, Thôi thị không có mặt ở Trì Xuân Uyển. Hiện giờ bà ta mới quay về, thấy bầu không khí trong phòng là lạ bèn hỏi: “Sao công chúa lại súc miệng vậy, vẫn còn sớm mà, lẽ nào người muốn đi nghỉ ngơi sao?”
Thẩm Nguyệt còn chưa kịp dặn dò Ngọc Nghiên rằng tốt nhất đừng để Thôi thị biết chuyện mà hôm nay Tần Như Lương đã làm với nàng.
Ai ngờ Ngọc Nghiên lại nhanh miệng hơn bất cứ ai, Thẩm Nguyệt chưa kịp ngăn cản thì đã nghe thấy nàng ta nói: “Vừa nãy tướng quân tới đây, sau đó công chúa liền súc miệng chứ sao”.
Thôi thị ngẩn ra: “Tướng quân đến và công chúa súc miệng… liên quan gì với nhau?”
“À, Ngọc Nghiên này, ngươi đi…”
Thẩm Nguyệt còn chưa dứt lời thì Ngọc Nghiên đã nhanh miệng đáp trước: “Lúc tướng quân tới đã hôn công chúa!”
Thẩm Nguyệt bụm trán: “Ngọc Nghiên, ngươi lắm lời quá đấy”.
Thôi thị kinh ngạc: “Hôn công chúa? Ngọc Nghiên, sao cô lại để tướng quân làm ra việc cợt nhả như thế với công chúa vậy chứ!”
Ngọc Nghiên đáp: “Hiện giờ tướng quân và công chúa vẫn đang là phu thê, cũng không tính là cợt nhả mà! Ta còn thấy đúng lý ấy chứ. Hơn nữa tướng quân cao lớn mạnh mẽ như thế, công chúa còn chẳng chống lại được thì sao ta ngăn cản nổi đây?”
Vẻ mặt Thẩm Nguyệt giần giật liên hồi.
Nha đầu Ngọc Nghiên này đúng là không biết giữ miệng gì hết!
Mới hai, ba câu đã kể sạch toàn bộ ra rồi.
Thôi thị vốn là người do Tô Vũ phái tới nên tất nhiên sẽ theo phe Tô Vũ, để bà ta biết chuyện này thì chắc chắn Tô Vũ cũng sẽ biết.
Không phải Thẩm Nguyệt chột dạ, nàng chỉ không muốn để Tô Vũ biết chuyện này.
Nàng cảm thấy mình có tiếp xúc kiểu đó với Tần Như Lương vốn là chuyện vừa giận vừa uất.
Thôi thị nhìn Ngọc Nghiên, thở dài: “Cô… Ài, đúng thật là hồ đồ!”
Ngọc Nghiên đáp: “Ta hồ đồ chỗ nào, ta tỉnh táo lắm nhé! Người hồ đồ chính là nhị nương thì có”.
Thôi thị không để ý nàng ta, chỉ khẩn trương nhìn Thẩm Nguyệt, quan tâm hỏi han: “Tướng quân có làm khó công chúa không? Là lỗi của nô tỳ, nếu biết tướng quân sẽ đến, đáng lẽ nô tỳ không nên đi đâu cả”.
Mặt Thẩm Nhàn tê liệt: “Chuyện này không phải lỗi của ngươi. Cứ coi như ta bị chó gặm đi, súc miệng vài lần là được rồi”.
Dứt lời, nàng ngó Ngọc Nghiên rồi lại nhìn Thôi thị, đặt ghế trước cửa ngồi xuống: “Xem ra trong nửa năm ta không ở đây, giữa Ngọc Nghiên và nhị nương đã xảy ra chuyện gì đó. Hôm nay ta có mặt, nếu giữa hai ngươi xảy ra hiểu lầm gì thì cứ nói thẳng, tránh việc cứ nén mãi trong lòng lại khó chịu”.
Vừa nãy Ngọc Nghiên còn tranh luận với Thôi thị, cố ý lôi chuyện của Tần Như Lương ra nói, chẳng rõ là muốn kích thích Thôi thị hay kích thích Tô Vũ đứng sau Thôi thị nữa.
Hiện giờ Thẩm Nguyệt hỏi thẳng ra, nhưng cả hai đều im như thóc.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Nhị nương, ngươi muốn nói gì không?”
Thôi thị nói: “Nô tỳ tự nhận là giữa mình và Ngọc Nghiên không hề có hiểu lầm gì cả! Công chúa vẫn nên hỏi Ngọc Nghiên thì hơn”.
Thẩm Nguyệt nhìn Ngọc Nghiên: “Ngươi nói đi! Có gì thì cứ nói thẳng, ta không thích vòng vo tam quốc”.
Ngọc Nghiên nín lặng hồi lâu, cuối cùng lầm bầm: “Nô tỳ không có gì để nói cả”.
Thẩm Nguyệt cất lời: “Vậy thì sao ngươi lại bất mãn với nhị nương?”
Ngọc Nghiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt mong đợi, muốn nói lại ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn thốt: “Nô tỳ không hề…”
Nha đầu này… chắc chắn có chuyện gì đó rồi! Nhưng nhị nương đã theo Thẩm Nguyệt bao lâu nay, nàng hiểu rất rõ tính tình của bà ta.
Thẩm Nguyệt không biết giữa hai người họ đã nảy sinh xích mích gì.
“Thật sự không có sao?”
Ngọc Nghiên nói: “Lúc công chúa không ở đây, rất nhiều chuyện đều do nhị nương quyết định, bà ấy đã giúp nô tỳ rất nhiều, nô tỳ cũng học được nhiều điều từ bà ấy. Nhị nương là trưởng bối, nô tỳ không được quyền bất mãn hay ý kiến gì cả”.
Chương 469: Tái giá
Câu trả lời này quá đúng trọng tâm, nhưng người nói vẫn chưa hề mở lòng hoàn toàn.
“Chỉ có vậy?”
Ngọc Nghiên đáp: “Chỉ vậy thôi ạ!”
“Nhưng ta nhớ trước đây, lần nào nhắc đến nhị nương là ngươi cũng rầu rĩ không vui, như thể có chuyện gì muốn nói vậy. Hôm nay có cơ hội thì ngươi lại không chịu nói rõ, sau này sẽ không còn cơ hội khác đâu đấy”.
Thẩm Nguyệt vẫn muốn cho Ngọc Nghiên cơ hội để nàng ta nói ra tất cả.
Ngọc Nghiên cắn môi, im lặng không đáp.
Thẩm Nguyệt thoáng sầu não, tính tình nha đầu này còn ẩm ương hơn cả nàng, lúc cho phép nói thì lại không chịu thổ lộ gì.
Thôi thị bỗng lên tiếng: “Công chúa, Ngọc Nghiên không sai, có lẽ do thấy nô tỳ là người nơi khác đến phục vụ người nên mới có đôi chút khúc mắc thôi. Mong công chúa khoan dung với Ngọc Nghiên hơn”.
Thẩm Nguyệt nói: “Các nguơi đều là người bên cạnh ta, nếu đã không có hiểu lầm gì thì sau này không được phép đôi co nhau trước mặt ta nữa, ta mà nghe thấy thì sẽ phạt đấy. Việc này tạm bỏ qua, đừng nhắc lại nữa”.
Ngọc Nghiên rầu rĩ quay về phòng dọn dẹp.
Thôi thị vẫn đứng trong viện, lòng có chút không yên: “Hôm nay tướng quân có… cưỡng ép gì công chúa không?”
Thẩm Nguyệt đơ mặt đáp: “Chỉ hôn chút thôi, không còn gì khác”.
Ngừng giây lát, Thẩm Nguyệt lại nói: “Chuyện này thì mình ngươi biết là được rồi, đừng nói với hắn”.
Thôi thị đáp: “Công chúa không cho nô tỳ nói thì nô tỳ sẽ không đề cập nửa lời”.
Làm vậy chẳng khác nào có tật giật mình! Như này không được mà thế kia cũng chẳng xong, bởi vậy tâm trạng nguyên ngày hôm đó của Thẩm Nguyệt cực kỳ không ổn.
Buổi tối lúc nằm trên giường, lòng nàng vẫn rất ấm ức.
Nàng chỉ muốn làm vậy với Tô Vũ, chỉ muốn dâng hiến tất thảy cho hắn.
Chứ không muốn để cho bất cứ ai khác chạm vào mình.
Tâm trạng của Ngọc Nghiên cũng khá sa sút, sau khi ém chăn xong cho Thẩm Nguyệt, nàng ta cất lời: “Công chúa nghỉ ngơi đi ạ, nô tỳ lui xuống trước”.
“Đứng lại”.
Ngọc Nghiên khựng lại.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Quay vào đây”.
Ngọc Nghiên nóng lòng đi tới, đứng cạnh giường Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt thở dài, khẽ nói: “Ta biết ngươi kính trọng nhị nương, nếu có bất mãn thì cũng không phải bất mãn với bà ấy”.
Ngọc bĩu môi.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Ta cũng biết ngươi muốn tốt cho ta…”
Ngọc Nghiên nhoài người bên cạnh giường, tì cằm lên mép giường, nhìn nàng bằng ánh mắt đáng thương: “Công chúa…”
Thẩm Nguyệt giơ tay bẹo má nàng ta, cất lời: “Ngươi nói cho ta nghe xem, tại sao hắn lại khiến ngươi có định kiến vậy hả? Ta nhớ lúc rời kinh, ngươi đâu có bài xích đối phương như thế”.
Ngọc Nghiên nín nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn đáp: “Hắn là sư phụ của công chúa, theo vai vế thì người đó chính là trưởng bối của người”.
“Ta biết”.
Ngọc Nghiên mở to mắt, lại nói: “Khi công chúa nước mất nhà tan, hắn đã dẫn dắt theo một nhóm quần thần đầu hàng, phản bội công chúa”.
“Chuyện này ta cũng biết. Đó là thời thế đưa đẩy, nếu hắn không làm vậy thì những quần thần kia cũng sẽ có kết cục không tốt”.
Ngọc Nghiên chán nản nói tiếp: “Rõ ràng trước đây công chúa từng căm hận hắn rất nhiều vì những chuyện này”.
Thẩm Nguyệt dịu dàng cất lời: “Ngươi chỉ biết những chuyện này mà không biết rất nhiều thứ khác. Người đàn ông đó đã vì ta mà không chút sợ hãi ngại ngần thứ gì, vì ta mà chảy máu nhiều lần, cũng bị tổn thương vì ta, trên người chồng chất thương tích.
Hắn hi vọng ta được sống dưới ánh mặt trời, mặc kệ bản thân phải hành tẩu trong bóng đêm. Hắn hi vọng ta sống trong tín ngưỡng của dân chúng, mặc kệ bản thân bị người người bêu danh.
Thế nên tại sao ta lại phải quan tâm trước đây hắn là ai, từng làm gì?”
“Trên thế gian này khó có cô gái nào không phải lòng một người đàn ông như vậy. Ta cũng không ngoại lệ”.
“Hiện giờ điều ta mong không phải là hắn trả giá bao nhiêu vì ta, chỉ mong rằng hắn sẽ không bị tổn thương hay bệnh tật nữa, mong hắn không tiếp tục gặp thêm nguy hiểm mà có thể sống lâu trăm tuổi, mãi mãi mạnh khỏe”.
Ngọc Nghiên không nói nên lời, vẫn còn muốn tìm lý do thuyết phục Thẩm Nguyệt: “Vậy còn Bắp Chân thì sao? Nô tỳ cảm thấy người kia tâm cơ thâm trầm, lạnh lùng vô tình, chưa biết chừng chỉ giả bộ đối tốt với công chúa. Công chúa không nhìn rõ bản chất của hắn nhưng cũng nên suy nghĩ cho Bắp Chân”.
Chủ tớ hai người thân thiết như chị em, cả hai nhẹ nhàng thủ thỉ tâm sự về vấn đề này.
Thẩm Nguyệt nói: “Sao ta lại không suy nghĩ cho Bắp Chân chứ? Đến cả tên thằng bé cũng là do hắn đặt cho đấy”.
Ngọc Nghiên bĩu môi: “Đó cũng là vì muốn khiến công chúa vui, muốn mê hoặc người mà thôi! Bề ngoài giả bộ yêu thích Bắp Chân, từ đó khiến người vui vẻ chấp nhận hắn!”
Thẩm Nguyệt rất muốn bật cười: “Sao ngươi lại biết là hắn không thích Bắp Chân hả?”
Ngọc Nghiên đáp: “Bắp Chân không phải con ruột của người đó, sao hắn lại thích được, lẽ nào lại muốn nuôi con của người khác? Công chúa, nô tỳ biết chắc hắn không ưa gì Bắp Chân!”
“Sao ngươi biết được?”
“Người nghĩ mà xem, nếu sau này hắn ta thật sự trở thành cha của Bắp Chân thì chính là cha dượng rồi! Trên đời này, liệu có được mấy người cha dượng đối xử thật lòng với con trai của người khác? Bao nhiêu vụ việc cha dượng ngược đãi con riêng đã xảy ra! Ngoài mặt hắn ta giả bộ tốt với Bắp Chân, nhưng lúc công chúa không có mặt sẽ lại ngược đãi, chưa biết chừng còn muốn vứt bỏ Bắp Chân nữa! Thế thì Bắp Chân sẽ đáng thương biết nhường nào!”
Thẩm nguyệt im lặng hồi lâu mới nói: “Vậy tướng quân thì tốt ư? Tướng quân cũng đâu phải cha ruột của Bắp Chân”.
Ngọc Nghiên nghẹn lời, mãi sau mới nói: “Nô tỳ cũng đâu phải cực kỳ ủng hộ tướng quân, dù sao nếu muốn tìm cha dượng cho Bắp Chân, nô tỳ cảm thấy vẫn nên cẩn thận xem xét, còn bản thân nô tỳ không đề cao Tô đại nhân”.
Thẩm Nguyệt vuốt cằm, sau đó nói: “Theo lời ngươi, sau này ta muốn tái giá thì sẽ rất khó nhỉ?”
Chương 470: Đồ tồi, ngươi còn dám tới nữa à?
Ngọc Nghiên nói: “Hay là công chúa hãy cân nhắc đến việc tìm lại cha ruột của Bắp Chân đi? Người như Liên công tử cũng khá ổn, có điều ruột thịt vẫn tốt hơn. Nếu người tìm lại cha ruột của Bắp Chân thì nô tỳ sẽ không nói gì nữa”.
Thẩm Nguyệt cũng không dám chắc chắn rốt cuộc Tô Vũ có thích Bắp Chân hay không, vì những người làm chuyện lớn như hắn thường không thích trẻ con.
Nhưng Thẩm Nguyệt cũng nhớ rất rõ cảnh tượng Tô Vũ dạy một đứa nhóc đọc sách trong tiểu viện, mặc dù không quá thân cận nhưng cũng coi như hài hòa.
Thẩm Nguyệt nghĩ, tính cách của Bắp Chân vốn trầm lặng, có lẽ sẽ khá hợp với Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt nói: “Cha ruột của Bắp Chân chưa từng tới nhận con. Một là đối phương không hề biết mình có con, chỉ là phong lưu một đêm, loại người rác rưởi như thế, không cần cũng được! Hoặc cũng có thể là biết mình có con trai nhưng không dám nhận, nếu là trường hợp này thì quá kém cỏi, còn cần kẻ đó làm gì?”
Ngọc Nghiên không phản bác được câu nào.
Thẩm Nguyệt nói rất nhiều, nàng không ép Ngọc Nghiên hiểu cho mình, chỉ mong là Tô Vũ sẽ không bị người bên cạnh mình hiểu lầm.
Thẩm Nguyệt hỏi: “À, Liên Thanh Châu đâu? Từ lúc quay về tới giờ vẫn chưa gặp hắn, không biết cuộc sống của hắn có ổn không?”
Ngọc Nghiên đáp: “Lúc trước nô tỳ nhận được tin Liên công tử đã không còn ở kinh thành mà rời kinh từ lâu rồi”.
“Rời kinh rồi? Có nói là đi đâu không?”
“Không ạ, chắc là đi nơi khác buôn bán”, Ngọc Nghiên cố nén nhưng cuối cùng vẫn thốt thành lời: “Liên công tử là người tốt, nếu lúc trước biết Bắp Chân bị người trong cung đưa đi thì Liên công tử chắc sẽ bất chấp tất cả để vươn tay giúp đỡ. Chỉ là… công chúa, nhị nương…”
Nói tới đây, nàng ta lại bị Thẩm Nguyệt ngắt lời: “Ngày hôm nay không phải đã nói rồi sao, sau này không được đôi co nhau nữa. Nếu khi đó đã chọn không nói rõ vậy thì về sau hãy giữ kín trong lòng đi”.
Muốn thì nói luôn trước mặt, khi đã bỏ lỡ rồi thì Thẩm Nguyệt cũng không muốn nghe nữa.
Ngọc Nghiên chỉ đành nuốt những lời muốn nói xuống, sau đó lại im lặng.
Hôm sau lúc rời giường, Thẩm Nguyệt lại súc miệng thêm mấy lần.
Mọi thứ trong Trì Xuân Uyển đều quay lại trạng thái bình thường.
Buổi sáng Tần Như Lương lại tới, còn mang theo một tô canh gà.
Lúc hắn ta bước vào, Thẩm Nguyệt đang ngồi trong phòng rung chân, nhìn thấy hắn ta liền mắng ngay: “Đồ tồi, ngươi còn dám tới nữa à?”
Tần Như Lương thấy dáng vẻ “xù lông” đó của nàng, tâm trạng lập tức tốt hẳn, hắn ta mỉm cười, nói: “Ta đâu làm gì trái lương tâm, tại sao lại không dám tới?”
Ngọc Nghiên và Thôi thị đứng chắn trước mặt Thẩm Nguyệt, nếu như Tần Như Lương dám động tay động chân lần nữa thì chắc chắn sẽ không xong với bọn họ.
Đấu võ mồm với Thẩm Nguyệt mấy việc lặt vặt thế này không biết có được coi là tìm niềm vui trong khổ đau không nữa.
Tần Như Lương nhìn Thẩm Nguyệt, sau đó chỉ vào khóe mắt mình, nói: “Tối hôm qua ngủ không ngon à? Mắt có quầng thâm rồi kìa”.
Hắn ta không nói còn đỡ, vừa cất lời là lại khiến Thẩm Nguyệt tức giận.
Tần Như Lương cười nói: “Còn ta thì ngủ ngon lắm”.
Thẩm Nguyệt nheo mắt: “Gần đây hình như ngươi thích cười đấy nhỉ, bị canh gà ám não rồi à”.
“Bao năm nay ta đã không được cười thoải mái rồi. Sao, cô chỉ cho phép bản thân cười, còn ta thì không được phép à?”. Hắn ta đưa canh gà cho Ngọc Nghiên: “Mang đi đổ đi”.
Ngọc Nghiên nhìn Thôi thị, thấy bà ta khẽ gật đầu với mình thì mới bưng tô canh đi ra ngoài, đổ canh vào trong bồn hoa.
Ngọc Nghiên đi ra ngoài nhưng Thôi thị vẫn ở lại, Tần Như Lương muốn làm mấy chuyện cợt nhả cũng khó, huống hồ hiện giờ Thẩm Nguyệt vẫn rất đề phòng hắn ta.
Thẩm Nguyệt liếc nhìn nồi canh đặc sệt mỡ trong tay Ngọc Nghiên, cười lạnh: “Con gà này chết oan thật, ngươi không cảm thấy mỗi ngày một con gà là lãng phí nhưng ta lại thương số hoa mình trồng lắm đây”.
Tần Như Lương nói: “Vậy từ mai ta chuyển sang hầm bồ câu nhé?”
Thẩm Nguyệt trợn mắt, sau đó liếc tay hắn, hỏi: “‘Móng vuốt’ của ngươi khỏi rồi à?”
Tần Như Lương cũng nhìn tay mình rồi đáp: “Vẫn chưa”.
“Ngươi lừa ai đấy, rõ ràng hôm qua dùng sức mạnh lắm mà”.
Tần Như Lương nói: “Hôm qua là do hăng hái quá cho nên mới có sức hơn bình thường”.
Thẩm Nguyệt đá chân về phía Tần Như Lương, nhưng hắn ta đã kịp né sang bên cạnh. Tần Như Lương nói: “Từ từ nói chuyện thôi, cô động tay động chân gì thế”.
Thẩm Nguyệt cất lời: “Hắn bắt đầu chữa cho ngươi từ khi nào? Sao ngươi lại giấu diếm?”
Tất nhiên nàng biết, ngoài Tô Vũ ra thì trên đời không có người nào khác chữa khỏi được cho đôi tay của hắn ta.
“Trước đây có châm cứu vài lần, mới ổn hơn chừng ba đến năm phần gì đó. Nếu muốn khỏi hẳn thì vẫn phải chăm sóc thêm”.
“Chỉ châm cứu thôi cũng giúp ngươi đỡ được?”
Tần Như Lương nhìn nàng nói: “Sao có thể chỉ châm cứu thôi được, lúc cô không biết đã dùng lưỡi dao mỏng rạch vài cái, nhưng vết tích quá nhỏ nên khó phát hiện thôi. Về sau vẫn phải châm cứu thêm thì mới khỏi được, có điều sau khi về kinh không còn cơ hội nữa”.
Thương tích của hắn ta là do Tô Vũ chữa trị, tất nhiên cũng chỉ mình Tô Vũ mới biết rõ cách thức.
Qua biểu hiện của Tần Như Lương, từ khi hồi kinh tới giờ, Thẩm Nguyệt không hề phát hiện dấu vết gì hết, nếu không phải hôm qua cảm nhận được lực tay của hắn ta thì nàng còn tưởng hai tay của hắn ta đã bị phế hẳn rồi.
Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi biết đóng kịch thật đấy”. Những người xung quanh nàng, ai cũng là diễn viên giỏi cả rồi!
“Cũng bình thường”.
“Bình thường cái đầu ngươi ấy!”. Nếu không phải Thôi thị và Ngọc Nghiên cản lại, có khi Thẩm Nguyệt đã nhảy dựng lên đuổi đánh Tần Như Lương luôn rồi.