Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần - Thẩm Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 171: Ân oán ngày trước

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong lòng ta và ngươi đều hiểu rõ. Là ai gửi tặng những thứ này?"

Liên Thanh Châu vẫn tươi cười như cũ: "Nếu công chúa đã biết hà tất phải hỏi tại hạ".

Thẩm Nguyệt nhướng mày.

Nàng gạt chuyện này sang một bên, nói tiếp: "Hôm nay tìm ngươi tới là muốn ngươi giúp ta nghe ngóng về một người".

"Ai?"

"Liễu Thiên Tuyết", Thẩm Nguyệt thong dong đáp: " Đến ngày hôm nay ta chỉ nhớ được mơ hồ chuyện của quá khứ, cái tên này thực sự nghe rất quen tai. Theo lý mà nói ta không thể cảm thấy quen thuộc với cái tên trước kia của người phụ nữ mà Tần Như Lương đem về từ biên ải như thế được”.

Đúng lúc Ngọc Nghiên cũng bưng trà lên, Thẩm Nguyệt nhón nắp trà, nhẹ nhàng gạt bọt khí bên trong: “Nhưng các mối quan hệ của ta có hạn, muốn thăm dò quá khứ của một người còn phải dựa vào bạn bè. Ngươi cứ việc giúp ta dò la, nếu cần mua tin tức trở về lại tính nợ cho ta”.

Liên Thanh Châu híp mắt cười: “Chuyện này không cần phải hỏi người ngoài, tại hạ không thể rõ ràng hơn, đừng quên rằng bậc cha chú của tại hạ trước đây cũng từng làm quan trong kinh này”.

“Ngươi biết?”, Thẩm Nguyệt có chút kinh ngạc.

“Đây cũng không phải bí mật gì”.

“Vậy ngươi nói nghe thử xem”.

“Phụ thân của Liễu Thiên Tuyết là Liễu Văn Hạo, nàng ta còn có một người ca ca tên là Liễu Thiên Hạc. Năm đó Liễu Văn Hạo chỉ là một viên quan địa phương được thăng chức thuyên chuyển vào kinh, nhưng các quan lại hiển quý trong kinh đều chê bai người nhà quê như ông ta nên cực kỳ coi thường. Một đôi trai gái của ông ta cũng thường xuyên bị chế nhạo trong vòng tròn giao tiếp này”.

Liên Thanh Châu nhấp một ngụm trà, ung dung nói tiếp: “Liễu Văn Hạo trong giới quan trường tranh giành cấu xé, từng bước thăng tiến. Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang, ông ta vừa ngồi lên chiếc ghế thừa tướng liền gặp phải một cuộc đảo chính cung đình, vì đắc tội với vua đang tại vị kia, bị ông ta trùm lên đầu tội thông đồng với địch bán quốc rồi bị chém đầu, toàn bộ nhà họ Liễu từ đó đều bị đày ải”.

“Tại sao Liễu Văn Hạo lại làm mất lòng người kia?”

Liên Thanh Châu mỉm cười: "Vì thăng quan phát tài ông ta đã không tiếc bất cứ giá nào. Phụ thân của người kia là Hoài Nam Vương năm đó, tiên đế kiêng dè thế lực tại đất phong của Hoài Nam Vương, vừa lúc muốn loại bỏ, Liễu Văn Hạo đã hiến kế cho tiên đế đẩy Hoài Nam Vương xuất chinh tới nước Dạ Lương.

Khi Hoài Nam Vương xuất chinh tới Dạ Lương, Liễu Văn Hạo trù tính khiến ông ấy tử trận sa trường, nhưng chẳng ngờ con trai của ông ấy lại dũng mãnh giỏi chiến đấu, cố gắng xoay chuyển tình thế, sau khi thu phục đông đảo các lão tướng trong triều vào dưới trướng, trái lại còn giúp ông ấy nắm giữ đội quân 20 vạn binh lính của biên cảnh, trải qua nhiều năm nghỉ ngơi để lấy lại sức ở bên ngoài, cuối cùng một đường giết thẳng về kinh, xây dựng lên triều đình mới”.

Nghe xong Thẩm Nguyệt có chút đờ đẫn: “Tại sao tiên đế lại nghe theo lời gièm pha của Liễu Văn Hạo?”

Liên Thanh Châu thở dài một hơi: "Đại Sở thái bình nhiều năm, dân chúng yên vui không giả nhưng triều chính lại lơ là bảo thủ, tiên đế không muốn xây dựng rầm rộ, cũng không muốn trắng trợn dấy binh quấy phá bình yên thiên hạ mới khiến thế lực của Hoài Nam Vương thêm lớn mạnh từng ngày. Nếu khi đó không diệt trừ, tương lai Hoài Nam Vương đưa quân tạo phản là điều tất nhiên.

Tiên đế lo sợ máu đổ thành sông, dân chúng trăm họ lầm than, lúc đó chỉ có một lựa chọn duy nhất là phái Hoài Nam Vương tới Dạ Lương nhằm tiêu hao thế lực của ông ta, chỉ là không ngờ rằng cuối cùng lại biến khéo thành vụng”.

Thẩm Nguyệt định thần lại: “Do đó Liễu Thiên Tuyết là con gái của Liễu Văn Hạo, vốn là một nữ nô lệ bị đưa đến biên giới?"

“Đúng vậy”.

Nếu là vậy đã giải thích được tất cả mọi chuyện, tại sao Tần Như Lương lại đưa nàng ta trở lại từ biên giới.

“Liễu Thiên Tuyết trước kia đã quen biết với Tần Như Lương?”

Liên Thanh Châu chậm rãi nói: “Chuyện này còn phải ngược dòng về thuở ấu thơ, khi đó tại hạ và công chúa là bạn cùng lớp. Khi Liễu Thiên Tuyết vừa tới kinh thành, Liễu Văn Hạo thăng chức, nàng ta cũng cùng với mọi người nhập học vào Viện Thái Học. Chỉ là mọi người chán ghét thân phận quê mùa của nàng ta nên vẫn xoi mói khắp nơi.

Liễu Thiên Tuyết biết công chúa là người được chiều chuộng nhất nên vẫn luôn cố gắng nịnh nọt người. Công chúa quả thực đã đối xử tốt với nàng ta trong một khoảng thời gian, không cho phép những học sinh khác của học đường ức hiếp nàng ta.

Khi đó công chúa và Tần tướng quân rất thân thiết, mỗi khi tan học, Tần tướng quân đều sẽ bảo vệ công chúa, đích thân tiễn công chúa về cung rồi mới tự mình trở về nhà”.

Thẩm Nguyệt ngẩn người, còn có loại chuyện này sao?

Nàng thực sự không thể tưởng tượng nổi Tần Như Lương trước kia cũng đã từng đối xử tốt với mình.

“Sau đó thì sao?”

“Công chúa và Tần tướng quân thường đến rừng cây hạnh phía sau Viện Thái Học, vào mùa hạnh chín, Tần tướng quân sẽ trèo lên ngọn cây cao nhất hái những quả hạnh to và ngon nhất cho công chúa ăn.

Nhưng sau khi Liễu Thiên Tuyết xuất hiện, nhân lúc công chúa không có mặt, cũng sẽ thường xuyên lẻn tới rừng hạnh, dùng danh nghĩa của công chúa hẹn Tần tướng quân cùng nhau tới đó chơi đùa.

Tần tướng quân tưởng rằng công chúa không yêu thích hắn nữa nên mới kêu Liễu Thiên Tuyết tường thuật lại cho hắn ta, dần dần cũng trở nên xa cách với công chúa. Có vài lần Liễu Thiên Tuyết bị người khác bắt nạt đều nói là do công chúa xúi giục người khác làm khiến Tần tướng quân vô cùng tức giận liền tới chất vấn người.

Nhưng công chúa không làm loại chuyện này, sau đó biết được là do Liễu Thiên Tuyết đứng giữa gây cản trở liền tự mình gây lộn với nàng ta, bị Tần tướng quân vừa vặn gặp được. Ngày hôm đó công chúa lại đánh nhau với Tần tướng quân, bản thân mặt mũi bầm dập không khóc lóc, nhưng từ đó về sau công chúa cũng không bao giờ qua lại với Tần tướng quân nữa”.

Một hồi nhớ lại, tách trà cũng đã nguội lạnh.

Thẩm Nguyệt chưa từng lên tiếng.

"Xem ra hôm nay là tại hạ lỡ lời, nói nhiều quá rồi”.

“Tại sao ngươi lại nói với ta những chuyện này?”, Thẩm Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Liên Thanh Châu.

“Vừa rồi không phải là công chúa hỏi tại hạ về chuyện của Liễu Thiên Tuyết trước sao. Công chúa cũng là người hỏi liệu nàng ta cùng Tần tướng quân có quen biết trước đó hay không, những ân oán thuở nhỏ này là tại hạ nhiều chuyện, để công chúa biết tại sao Liễu Thiên Tuyết lại căm thù người”.

“Căm thù ta?”, Thẩm Nguyệt khó hiểu: “Không phải ta mới là người nên căm thù nàng ta sao?”

Vì vậy ngay từ đầu Tần Như Lương chán ghét nàng như vậy là vì hắn thuở nhỏ cho rằng nàng là một người vừa ác độc vừa xấu xa.

Liễu Mi Vũ mềm yếu mỏng manh cần người khác bảo vệ nhưng nàng thì không.

Nàng là công chúa đứng trên vạn người, nàng có thể trước hô sau ủng, một câu nói liền có người vì nàng mà dõi theo.

Thẩm Nguyệt nói ngả ngớn: “Ngươi đang nói thay cho Tần Như Lương à?”
Chương 172: Ta tin nàng ấy như nàng ấy tin ta

Liên Thanh Châu nhẹ giọng nói: “Tại hạ chỉ cảm thấy nếu đã nhắc đến chuyện này rồi thì chắc hẳn công chúa cũng biết nguyên nhân hậu quả. Lẽ nào chỉ là vì câu nói của tại hạ mà công chúa có thể thay đổi được Tần tướng quân sao?”

Thẩm Nguyệt cười, lắc đầu nói: “Ta chỉ hơi bất ngờ thôi”.

Thẩm Nguyệt lại hỏi: “Ngươi còn có thể nhớ rõ được chuyện năm đó thì lúc Liễu Thiên Tuyết hãm hại ta, sao ngươi không lên tiếng?”

Liên Thanh Châu khẽ cười: “Lúc đó tại hạ thấp cổ bé họng, hơn nữa sư phụ cũng đã nói, một người không phân biệt được đúng sai đến mức đó thì không đáng để công chúa phó thác tình cảm và niềm tin”.

“Bây giờ ngươi nói rõ hơn đi!”

“Đều là chuyện đã qua, có nói cũng không thể thay đổi được gì, ngược lại có thể giúp công chúa nhìn thấu một người”.

“Ngươi nói đúng, trước đây hắn không phân biệt được ai tốt ai xấu, càng đừng mong gì sau này”.

Bị thiệt một lần thì sao Thẩm Nguyệt có thể cảm thấy thương xót cho Tần Như Lương được, dù biết chuyện trước đây thì đó cũng là tùy việc mà xét.

Thẩm Nguyệt tựa vào lưng ghế cười nói: “Thảo nào Tần Như Lương lại sợ ta biết chuyện Liễu Mi Vũ là Liễu Thiên Tuyết đến thế, Liễu Thiên Tuyết là con gái của tội thần, vốn dĩ là bị lưu đày thành nô lệ, nếu chuyện này bị vạch trần ra ngoài, Mi Vũ coi như xong”.

Liên Thanh Châu ở bên cạnh nói: “Tần Như Lương chứa chấp con gái của tội thần trong nhà tức là đã phạm tội khi quân”.

Thẩm Nguyệt híp mắt: “Cứ thế mà tử hình thì chẳng còn gì là thú vị, người ca ca đó của nàng ta là Liễu Thiên Hạc đúng chứ?”

Hai huynh muội này hợp lực với nhau giấu giếm mọi người, ép nàng và con của mình vào chỗ chết.

Món nợ này cứ từ từ mà tính.

Liên Thanh Châu nói: “Đúng thế, Liễu Thiên Hạc chạy trốn ở bên ngoài, công chúa không cần lo, sẽ có người giúp công chúa. Liễu Thiên Hạc chính là thích khách ám sát vua, có người chỉ ước gì phanh thây hắn”.

Chẳng phải à, tội thần tặc tử giống Liễu Thiên Hạc, nếu bị bắt, hoàng đế có thể yên lòng để hắn ta sống sót sao? Chỉ sợ ngay cả chết cũng không thể chết tử tế.

Liên Thanh Châu nói: “Trước mắt, công chúa phải bắt chẹt tử huyệt của Tần tướng quân, sau đó là có thể yên lòng ở trong tướng quân phủ, nhưng công chúa vẫn phải cẩn thận”.

Nói rồi hắn đứng lên nói với Thẩm Nguyệt: “Hôm nay tại hạ đến đây là muốn chào tạm biệt công chúa”.

“Chào tạm biệt?”, Thẩm Nguyệt sửng sốt nói: “Ngươi phải đi?”

Liên Thanh Châu đứng thẳng người: “Vâng, tại hạ phải rời khỏi kinh thành một thời gian, ngày mai sẽ xuất phát”.

“Đi đâu?”

“Đi kiếm tiền”.

“Kiếm tiền ở đâu?”

“Đây là bí mật thương nghiệp”.

Thẩm Nguyệt bĩu môi: “Ta thấy, kiếm tiền là mánh lới che mắt, không chừng đi làm chuyện không thể cho người khác biết”.

Liên Thanh Châu buồn cười nói: “Công chúa, đội thuyền Giang Nam sắp hoàn công, tại hạ đoán chừng đến khi mình về lại kinh thành là có thể thuận nước đẩy thuyền, đến lúc đó mời công chúa lên thuyền du ngoạn”.

Nghe thế, Thẩm Nguyệt cười híp mắt: “Đi đi, kiếm tiền nhiều vào, khi nào về đừng quên mang đặc sản cho ta”.

“Được, lúc tại hạ không ở đây, nếu có gì cần, công chúa cứ bảo Nhị nương đi mời đại nhân”.

Sau đó, như thể không có gì để nói nữa, Liên Thanh Châu chốt một câu: “Công chúa bảo trọng, tại hạ cáo từ”.

Hắn vừa xoay người đi hai bước, Thẩm Nguyệt bỗng gọi hắn lại, nói với giọng mang ý tứ sâu xa: “Liên Thanh Châu, cũng đã đến rồi, ngươi không thăm Bắp Chân sao?”

Liên Thanh Châu khựng người, xoay lại nhìn Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng xoa bàn tay đầy thịt của Bắp Chân, cười nói: “Tiểu công tử thật đáng yêu… tên là Bắp Chân?”

“Ừ, là biệt danh ta đặt!”, Thẩm Nguyệt nhìn hắn: “Tên thì phải để cha nó đặt”.

Liên Thanh Châu nói: “Đương nhiên phải thế”.

“Ngươi có muốn ôm không?”, Thẩm Nguyệt hỏi.

Liên Thanh Châu sửng sốt nhưng lại từ chối: “Tại hạ chưa từng ôm đứa bé nào nhỏ như vậy, sợ ôm làm bé không thoải mái, vẫn nên đợi lúc lớn hơn…”

Không để Thẩm Nguyệt nói gì thêm, hắn quay đầu đi ra khỏi phòng.

Thẩm Nguyệt nhìn Bắp Chân, Liên Thanh Châu không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng sao? Nàng nói quá ẩn ý à?

Hay là nàng nên hỏi thẳng: Rốt cuộc hắn có phải là cha của Bắp Chân không?

Hầy, bỏ lỡ cơ hội lần này rồi, không biết lần sau là bao giờ?

Ngọc Nghiên bước vào dọn dẹp nói: “Công chúa, Liên công tử chuẩn bị cho Bắp Chân rất nhiều quần áo, có cả mười mấy bộ cùng mùa mà không trùng nhau, lúc nãy nô tì xem thử mà thấy hoa cả mắt”.

Với chuyện này, Liên Thanh Châu nói nếu đã biết rõ như thế còn hỏi gì nữa, lẽ nào đúng là do Tô Vũ bảo hắn đưa đến?

Hắn lại suy xét chu đáo, chỉ là không biết có ý tứ gì.

Thẩm Nguyệt bảo Ngọc Nghiên gọi Thôi thị vào.

Thôi thị hỏi: “Công chúa gọi nô tì đến có gì dặn dò?”

Thẩm Nguyệt vừa giao Bắp Chân cho bà ta để cho bú sữa vừa nói: “Lúc nãy Liên công tử đã nói với ta, bảo có chuyện gì cứ kêu Nhị nương đi mời Tô đại nhân. Ta vừa nhớ ra là dạo gần đây Tô Vũ biết khá rõ những hành động của mình, có phải là trùng hợp hay không?”

Thôi thị cười gượng nói: “Có… có thể là trùng hợp thôi…”

Thẩm Nguyệt nhìn bà ta nói: “Nhị nương, ta không quan tâm ngươi được ai phái đến, nhưng bây giờ ngươi là người của ta, nghĩa vụ đầu tiên là phải nghe theo ta, sau này đừng báo cáo mọi thứ về ta cho người ngoài, việc này sẽ làm ta cảm thấy như bị giám sát, biết chưa?”

Thôi thị nói: “Nô tì đã biết”.

Ban đêm, Liên Thanh Châu xuất hiện trong phòng sách của Tô Vũ.

Sau bức màn tre, trầm hương ngào ngạt.

Tô Vũ cầm cây bút chấm vào mực, sau đó viết hai chữ “Dạ Lương” lên tờ giấy Tuyên Thành.

Hắn nhàn nhã đặt bút xuống nói: “A Nguyệt hỏi, ngươi đã nói rồi à?”

Liên Thanh Châu đáp: “Học trò đã nói nhưng học trò có một chuyện không hiểu”.

Tô Vũ cũng không bất ngờ, khẽ “ừ” một tiếng.

Liên Thanh Châu nói: “Sư phụ không muốn công chúa có bất kỳ tình cảm gì với Tần Như Lương nữa, thế tại sao lại muốn để công chúa nghe chuyện của nàng và Tần Như Lương?”

“Tần Như Lương là một lưỡi dao sắc bén, nhưng phải xem cuối cùng hắn sẽ nằm trong tay ai”.

“Lẽ nào… sư phụ không sợ công chúa nhớ tình cảm cũ với Tần Như Lương à?”

Tô Vũ nhìn con rối được đặt ở góc bàn, đây chính là món đồ Thẩm Nguyệt đã thức đến nửa đêm để khắc.

Ánh mắt hắn trở nên dịu dàng: “Ta tin nàng ấy như nàng ấy sẵn lòng tin ta vậy”.

Bây giờ Thẩm Nguyệt không nhớ ra, chỉ biết những điều này có lợi cho nàng, giúp nàng có chỗ đứng trong phủ tướng quân. Với tính cách hiện giờ, cùng với sự dứt khoát như thời niên thiếu, nàng sẽ không còn nhân nhượng với một ai có lỗi nữa.

Tô Vũ đưa giấy tuyên thành đã hong khô cho Liên Thanh Châu nói: “Đêm nay về chuẩn bị, sáng mai khởi hành”.

“Vâng thưa sư phụ”.

Liên Thanh Châu vừa ra khỏi phòng, Tô Vũ ở phía sau nói: “Thanh Châu”.

“Sư phụ có gì dặn dò?”

“Mọi chuyện đều phải cẩn thận”.

Lúc Tần Như Lương về, nghe nói Liên Thanh Châu có ghé qua, hơn nữa còn ở trong Trì Xuân Uyển khá lâu.
Chương 173: Đến lúc kiếm tiền rồi

Quản gia nói Liên Thanh Châu mang đến rất nhiều quần áo và đồ chơi cho Bắp Chân.

Khi Tần Như Lương đến Trì Xuân Uyển, lặng lẽ đứng trước cửa phòng thì cánh cửa vẫn chưa đóng, hắn ta trông thấy Thôi thị và Ngọc Nghiên đang chất quần áo của Bắp Chân vào chật cả ngăn tủ, trong lòng hắn ta lại có cảm xúc khác lạ.

Hắn ta thấy nó cực kỳ chói mắt.

Tần Như Lương đột ngột lên tiếng: “Đó đều là những thứ Liên Thanh Châu đưa đến hả?”

Lời vừa thốt ra, Ngọc Nghiên và Thôi thị đều khựng lại một chút.

Không nghe thấy tiếng của Triệu thị ngoài sân, hắn ta đã đến đây từ lúc nào?

Bắp Chân đang ngủ trên giường, Thẩm Nguyệt không nhanh không chậm bước ra từ bức bình phong, thuận miệng nói: “Đúng vậy, chỉ có hắn là chu đáo nhất thôi, ăn mặc chơi đùa gì đều không thiếu”.

Tần Như Lương nói: “Trong phủ tướng quân cũng có những thứ này, không cần phải dùng đồ hắn ta mang tới. Nếu ta nhớ không lầm thì trong cung cũng thường xuyên ban thưởng vải vóc, lấy về làm quần áo cho đứa nhỏ là được”.

Thẩm Nguyệt lấy ấm trà rót một chén, nói: “Sau này đứa nhỏ cũng không mang họ Tần, đồ trong phủ tướng quân thì cứ giữ lại cho hài tử của Mi Vũ hay Hương Phiến dùng đi. Ta thấy đồ của Thanh Châu mang đến cũng rất tốt, món nào cũng được chọn lựa rất kỹ”.

Tần Như Lương đứng trước mặt Thẩm Nguyệt, cúi đầu nói: “Thẩm Nguyệt, cô nên kiềm chế lại một chút đi. Gióng trống khua chiêng đi hẹn hò với nam nhân khác, đêm hôm khuya khoắt không về, còn nhận những thứ mà người khác đưa tới cho hài tử, cô ném ta ở đâu?”

Thẩm Nguyệt cong môi cười: “Hình như chính ngươi là người nói Liên Thanh Châu mới là phụ thân của hài tử, ta nhận những thứ phụ thân đứa nhỏ cho thì có gì sai đâu?”

“Tốt nhất ngươi đừng nên lấy cái danh nghĩa phu thê đó đè lên đầu ta, đúng lúc hôm nay Liên Thanh Châu đến, ta sẽ thử hỏi thăm chuyện của ngươi và Thiên Tuyết”.

Sắc mặt Tần Như Lương chợt thay đổi.

Thẩm Nguyệt cụp mắt xuống, nhìn ánh nến hắt lên vạt áo tinh tế kia, lại nói: “Ngươi nhìn lại mình xem, trên mặt chỉ toàn vẻ ghen tị, thứ cho ta hỏi một câu, Tần tướng quân, đừng nói ngươi định lãng tử quay đầu, đi yêu ta đấy nhé?”

Tần Như Lương mím môi.

Đến tận lúc này hắn ta vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện đó.

Thế nhưng hắn ta lại ngày càng để ý.

Thẩm Nguyệt bất thình lình hắt chén nước lên vạt áo hắn, dập tắt đi ánh nến trên đó, nước bắn tung tóe lên cằm Tần Như Lương.

“Cô yên tâm, ta sẽ không yêu cô”, Tần Như Lương nói: “Nhưng ta mong cô hãy làm tốt bổn phận của một thê tử trong khoảng thời gian này”.

Nàng híp mắt, hờ hững nói: “Không có là được rồi, mong là ngày nào đó Tần tướng quân đây không nuốt lại những lời đó. Xí, một kẻ sủng thiếp diệt thê lại nói về bổn phận với ta, ngươi có biết là buồn cười lắm không, cút”.

Thẩm Nguyệt còn chưa ra tay thì Ngọc Nghiên đã xông tới, chặn trước mặt Thẩm Nguyệt, nói với Tần Như Lương: “Tần tướng quân, sắc trời đã tối, công chúa nhà ta không muốn nói chuyện với ngươi, ngươi nên quay về đi!”

Tần Như Lương liếc nhìn Thẩm Nguyệt một cái, nói: “Sau này tốt nhất không nên cho Liên Thanh Châu vào phủ, để người ta lại nói ra nói vào”.

Thẩm Nguyệt cười nhạo, nói: “Ta không mời hắn vào phủ, sau này ta chỉ ra ngoài chơi bời, chắc là được chứ nhỉ”.

Tần Như Lương ra khỏi Trì Xuân Uyển, cực kỳ ảo não vì bản thân mình không thể kiềm chế được đôi chân mình, cứ đi đến chỗ Thẩm Nguyệt.

Hắn ta thừa nhận, bản thân mình không muốn thấy kẻ khác đưa món này đồ nọ đến chỗ Thẩm Nguyệt, hắn ta thấy Thẩm Nguyệt đang dỗ đứa nhỏ, tỳ nữ lo sắp xếp quần áo thì lại chướng mắt!

Sau đó Tần Như Lương lại đến Hương Tuyết Uyển.

Lúc đó, Hương Phiến vốn đã ngủ rồi, nghe nói Tần Như Lương đến lại bật dậy, đi ra cửa nghênh đón.

Sắc mặt Tần Như Lương lạnh lẽo như băng giá, chẳng nói chẳng rằng kéo Hương Phiến vào phòng.

Hắn ta xé rách quần áo Hương Phiến, chẳng có màn dạo đầu nào đã xông thẳng vào.

Hương Phiến bị đau, lại không thể ngăn cản được Tần Như Lương tàn sát bừa bãi trên người mình, đầu ngón tay đâm vào vai hắn ta, rên rỉ nói: “Tướng quân nhẹ thôi…”

Đêm nay Tần Như Lương vô cùng thô bạo.

Hắn ta không màng đến lời cầu xin đầy đau đớn của Hương Phiến, để lại những dấu vết xanh xanh tím tím đầy tàn bạo trên người nàng ta. Hắn như loài sói đói, mặc sức đùa bỡn con mồi dưới thân mình.

Hương Phiến muốn ngất lịm đi mấy lần, lần này còn dữ dội hơn cái ngày nàng ta bỏ thuốc cho Tần Như Lương.

Đêm còn rất dài, cơn ác mộng này cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Sau đó, Hương Phiến dựa vào chút ý thức cuối cùng, chờ đến khi Tần Như Lương cắn răng phóng thích thứ đó vào cơ thể nàng.

Khi đó, tay Tần Như Lương bấu mạnh vào vai nàng ta, ghé vào tai nàng ta, nặng nề gọi: “Thẩm Nguyệt…”

Đồng tử Hương Phiến lập tức mở to, cả người nàng ta như đang rơi vào hầm băng ngàn năm.

Rốt cuộc là do hắn ta quá hận Thẩm Nguyệt, hay hắn ta vẫn luôn xem nàng ta là Thẩm Nguyệt?

Liên Thanh Châu đi rồi, Thẩm Nguyệt chẳng còn nơi nào để ra khỏi phủ tướng quân chơi đùa, đành phải ở lại Trì Xuân Uyển bầu bạn với Bắp Chân.

Liên Thanh Châu cũng đã biết đi xa để kiếm tiền, mà nàng vẫn suốt ngày nằm ở nhà ăn rồi chờ chết, chẳng phải là thiếu nghị lực quá ư?

Vì cuộc sống hạnh phúc trong tương lai của nàng và Bắp Chân, nàng phải tính toán thật sớm mới được. Không thì chờ đến lúc Bắp Chân hai ba tuổi rồi lại bị mang vào cung làm con tin chắc?

Lúc này, Thẩm Nguyệt không còn muốn ngồi đó chờ chết nữa.

Thẩm Nguyệt bảo Ngọc Nghiên lấy vại tiền của mình ra.

Thẩm Nguyệt lắc rồi lại lắc, mò rồi lại mò, cũng chỉ đào ra được tổng cộng hai ngàn lượng ngân phiếu và chút bạc lẻ, chẳng thể thêm được.

Ngọc Nghiên keo kiệt nói: “Nếu công chúa hết tiền để tiêu rồi thì cứ đến phòng thu chi ấy. Đây là tiền công chúa cất giữ để sau này cho Bắp Chân mua đồ ăn vặt mà”.

Thẩm Nguyệt chống cằm, áng chừng đống bạc vụn trong tay, nói: “Chút tiền này làm sao đủ, đồ ăn vặt của Bắp Chân, sữa bột, ăn mặc ở đi lại, sau này sẽ phải chi ra một con số rất lớn. Xem ra, chúng ta phải kiếm thêm tiền càng sớm càng tốt”.

Ngọc Nghiên nháy mắt nói: “Có phải công chúa chuẩn bị vẽ hình người nhỏ phải không, Liên công tử đã thúc giục mấy lần rồi đấy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK