Tô Vũ lúc đầu bị tịch biên như thế nào thì bây giờ đến lượt Hạ Phóng.
Sông có khúc người có lúc, điều này rất công bằng.
Chỉ là khi đó trong nhà Tô Vũ không tìm thấy bất kỳ chứng cứ phạm tội nào, mà hôm nay Hạ Phóng đúng là tội tình chồng chất.
Hắn tẩy trắng không nổi.
Dân chúng kinh thành nhắc tới hắn đều hận tới thấu xương.
Thẩm Nguyệt quay đầu liền tiến vào tiệm trà nghe tiên sinh thuyết thư đang hăng say kể chuyện tới hả hê lòng người.
Nghe đâu vào ngày hôm sau tiên sinh thuyết thư lại nhắc tới vụ việc của đại học sĩ Tô Vũ.
Nói rằng đại học sĩ liêm khiết chính trực có khả năng bị tên cẩu quan Hạ Phóng kia vu cáo hãm hại, Hạ Phóng tham quyền vơ vét của cải, kéo bè kết cánh, ủ mưu xóa sạch phe đối lập, không việc ác nào không làm.
Dân chúng nghe xong đều gật đầu cảm thấy có đạo lý.
Ai là quan thanh liêm, kẻ nào là tham quan đã rõ như ban ngày.
Hoàng đế lúc này đang đọc kết quả thẩm tra được Hình bộ trình lên, tuy rằng Hạ Phóng vẫn không chịu nhận tội nhưng mọi chứng cứ đã không thể chối cãi nữa.
Từ số vàng bạc và thư từ được tìm ra từ trong nhà, hắn tuyệt đối không còn cơ hội lấp liếm.
Hoàng đế tức giận ngập trời, không chỉ vấn đề thấp thỏm trong lòng còn chưa được giải quyết, mà kết quả này cũng thực sự khiến hắn thất vọng tới cực điểm với Hạ Phóng.
Toàn bộ sự thận trọng dè dặt Hạ Phóng thể hiện ngày thường đều là ngụy tạo cho hoàng đế xem, chẳng ngờ hắn ngoài mặt ngoan ngoãn tuân thủ, nhưng sau lưng lại là kẻ vô ơn tham tài.
Hoàng đế nhìn từng miếng vàng thỏi bạc được xếp ngay ngắn trước mặt mà không kìm được than, Hạ Phóng thực sự quá tham lam.
Nếu là ngày thường hắn nhất định sẽ không chớp mắt ra lệnh chém đầu Hạ Phóng.
Nhưng lúc này không được, chuyện của Hạ Phóng đến không đúng lúc, rõ ràng có người ở phía sau đang âm thầm giật dây.
Hoàng đế nói với cung nhân bên cạnh: “Truyền lệnh của trẫm xuống Hình bộ, đừng vội kết thúc vụ án của Hạ Phóng, vụ án của Tô Vũ vẫn chưa khép lại, đợi kết án xong lại bàn tiếp”.
Trong nhà giam của Đại Lý Tự,
hai ngày yên tĩnh trôi qua.
Quản giáo phòng giam nơi Tô Vũ đang bị giam giữ không dám buông lỏng, cả ngày Tô Vũ không nói một lời, trầm mặc đến mức như không có cảm giác tồn tại.
Hai tên lính cai ngục cũng tự mình giết thời gian, thỉnh thoảng mang theo chút đồ ăn nhẹ và rượu tới làm ấm bụng.
Lửa trong chậu than cháy bập bùng, hắt ánh sáng và bóng lên bức tường tối mịt, mơ hồ vẽ thêm vài phần sức sống.
Chẳng ngờ Tô Vũ bỗng nhiên mở lời, giọng điệu hắn nhàn nhạt: “Xem ra hai ngày này Hạ đại nhân có việc bận quấn thân, cũng không quan tâm tới ta nữa”.
Không hiểu sao ngay khi Tô Vũ nói chuyện lại có một sức hấp dẫn khó cưỡng lại.
Giọng nói bình đạm không phô trương của hắn lọt vào tai, giống như đang nói chuyện phiếm với lính canh vậy.
Hai lính canh nghe vậy thì đánh mắt nhìn nhau, rồi nhìn hướng Tô Vũ đáp: “Như vậy ngài không phải nên mừng thầm sao, Hạ đại nhân không có mặt, ngài cũng tránh được một trận đau đớn da thịt”.
Đại học sĩ đương triều, thầy giáo của các hoàng tử công chúa, không chỉ học vấn uyên bác, tính cách thanh cao, theo nhìn nhận của cai ngục, hắn căn bản không giống như loại gian tế xảo quyệt trong lời đồn kia.
Không ai có thể tưởng tượng được rằng một người không tranh sự đời, vui thích nhạt nhẽo như hắn lại là gian tế của Bắc Hạ.
Chỉ là cai ngục chỉ phụ trách canh giữ ngục giam, tính khí cũng ôn hòa, cho dù bên trong có gì tai quái thì họ cũng không nói ra được.
Tô Vũ đáp: “Nỗi đau xác thịt cũng chỉ thuộc về xác thịt”.
Cai ngục nghe vậy chỗ hiểu chỗ không.
Cai ngục còn lại nói: "Nghe nói Hạ đại nhân vướng phải kiện cáo, hiện tại đang ở nhà giam của Hình bộ, tạm thời không rảnh rang quan tâm tới ngài".
Cai ngục cũng đã nghe qua những chuyện vô căn cứ bên ngoài kia có người nói rằng Tô đại nhân này hoàn toàn bị Hạ đại nhân kia hãm hại.
Tô Vũ nhẹ giọng đáp: “Cũng không biết Hạ đại nhân có còn cơ hội thẩm vấn ta nữa không”.
“Ai mà biết được, đợi kết quả thôi”.
Hiếm khi cai ngục nghe được Tô Vũ một lần nói vài câu như vậy bèn có một loại hảo cảm nói không lên lời đối với giọng điệu nhã nhặn điềm đạm của hắn, hắn không giống nhưng những quan viên vênh váo tự đắc, ngược lại còn rất dung dị dễ gần.
Cai ngục hỏi: “Ngài có lạnh không? Hay là uống một hai ngụm rượu làm ấm người nhé?”
Tô Vũ đáp: “Cảm ơn, ta không thường uống rượu, nếu được, có thể dời chậu than lại gần một chút không?”
Tên cai ngục cũng được coi là một người dễ nói chuyện, thường ngày vẫn đặt một chậu lửa cạnh lối đi cửa phòng giam của hắn vào ban đêm, vì vậy cũng không cảm thấy yêu cầu này của hắn là quá đáng.
Thấy chậu than còn lại còn chưa đốt lửa, cai ngục bèn di chuyển chiếc mà họ đang sử dụng qua đó.
Tô Vũ ngồi dựa lưng vào cửa ngục, hắn hơi nghiêng nghiêng đầu, vươn đôi bàn tay gầy guộc ra khỏi khe hở của cửa ngục để hơ lửa.
Trên ngón tay hắn vẫn vương vết máu, nhưng động tác lại ung dung thanh nhàn căn bản không giống như một người đang chôn thân chốn lao tù.
Cai ngục nhìn hắn lặng lẽ sưởi ấm vậy mà cảm thấy đó là một loại hưởng thụ thị giác, yên tĩnh và thanh bình.
Chương 526: Nhà tan cửa nát từ lâu
Ngón tay Tô Vũ hơi cong lại, những đốt ngón tay thanh mảnh chậm rãi di chuyển xuống đáy chậu than, vuốt ve hai con người gỗ dưới chậu than.
Cho dù nóng bỏng tay nhưng hắn vẫn không rút tay ra, cứ như thể làm như vậy sẽ khiến cho lòng hắn trở nên ấm áp hơn vậy.
Sau khi Hạ Phóng gặp chuyện thì Hạ tướng đã vô cùng bất an. Mặc dù biết cục diện này sẽ giúp Thẩm Nguyệt thuận lợi giải cứu Tô Vũ nhưng cuối cùng người gặp nạn vẫn là con trai của ông ta.
Mấy ngày nay Hạ Du vẫn đi sớm về muộn, cũng không biết hắn ta vội vàng làm chuyện gì mà khi trở về trông bộ dáng đều vô cùng sảng khoái.
Hạ tướng nghĩ thầm Tô Vũ đang ở trong ngục, một nữ nhân như Thẩm Nguyệt tiếp xúc với các sự vụ trong triều, đối với chuyện của Hạ Phóng, cho dù bọn họ có lòng thì cũng vô lực.
Trong khi đó nhìn thấy Hạ Du mỗi ngày đều trở về với bộ dáng thoải mái thì lòng Hạ tướng lại chùng xuống.
Ông ta biết Hạ Du rất ghét Hạ Phóng, bây giờ Hạ Du có chỗ đứng trong triều, nếu như nói chuyện này là do hắn ta làm thì cũng không phải là không có khả năng.
Hạ tướng hỏi thẳng vào vấn đề: "Chuyện của Hạ Phóng là do ngươi làm sao?"
Ông ta vốn tưởng rằng Hạ Du sẽ phủ nhận, không ngờ hắn ta lại nhanh chóng lên tiếng: "Đúng vậy, thế thì sao?"
“Ngươi!”, Hạ tướng rất tức giận: "Bất luận thế nào thì đó cũng là huynh trưởng của ngươi".
Hạ Du hỏi: "Có huynh trưởng nào lại hạ độc hại chết người thân để giá họa cho đệ đệ hay không? Có huynh trưởng nào không tiếc tiền thuê sát thủ đi giết đệ đệ hay không? Thừa tướng đại nhân, kẻ đó đã hại chết bà nội của ta, cũng là mẹ ruột của ông đó!"
Hạ tướng cứng họng không trả lời được, cảm giác vô cùng bất lực.
Hạ Du nhún vai nói: "Những thứ mà hắn ta gặp phải đều là quả báo của hắn ta. Ta không hề hãm hại hắn ta, ta chỉ vạch trần những việc xấu xa bẩn thỉu mà hắn ta đã làm thôi".
Khi Hạ Du đi ngang qua Hạ tướng, Hạ tướng buồn bã hỏi: "Ngươi thật sự muốn khiến cho Hạ gia nhà tan cửa nát sao?"
"Hạ gia đã nhà tan cửa nát từ lâu", Hạ Du nói: "Ông chỉ có thể có một đứa con trai là ta hoặc hắn ta, không thể có cả hai, ông tự mà chọn đi. Nhưng mặc kệ ông chọn ai thì ta nhất định cũng sẽ khiến cho hắn ta chết không có chỗ chôn".
"Nghịch tử! Nghịch tử nhà ngươi!"
Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương trở lại Tần phủ, vừa bước vào cửa thì Tần Như Lương đã nói: "Hôm nay Hạ Phóng đã ngã ngựa đúng theo ý cô, buổi tối chắc chắn có thể an giấc rồi. Bữa cơm tối nay sẽ ăn ở đại sảnh hay ăn ở trong viện?"
"Ăn cơm trong viện đi".
Thẩm Nguyệt trở lại Trì Xuân Uyển, Tần Như Lương cũng theo nàng đến Trì Xuân Uyển.
Ngọc Nghiên và Thôi thị đang cùng nhau chuẩn bị bữa tối.
Vừa về đến cổng viện thì Thẩm Nguyệt đã quay người lại, chặn Tần Như Lương ở bên ngoài.
Tần Như Lương nhướng mày nói: "Cô định va cầu rút ván sao? Sao, ta cùng cô bôn ba bên ngoài cả một ngày mà không được mời ăn một bữa cơm sao?"
Thẩm Nguyệt nói: "Ngươi muốn ăn cơm thì trở về viện của ngươi mà ăn, chẳng lẽ trong phủ còn thiếu lương thực hay sao? Nếu như thật sự thiếu lương thực thì ta có thể trợ cấp cho ngươi".
Sau khi nói xong thì nàng liền bảo Ngọc Nghiên đóng gói đồ dùng hàng ngày và quần áo của Tần Như Lương ở Trì Xuân Uyển trả về chủ viện.
Tần Như Lương chuyển đến Trì Xuân Uyển hai ngày trước, khi đó Thẩm Nguyệt không có thời gian quan tâm đến hắn ta.
Nhưng ở Trì Xuân Uyển có ba nữ nhân, hắn là một nam nhân chắc chắn không tiện ở đó, Thẩm Nguyệt sớm muộn gì cũng phải đuổi hắn ta đi.
“Ta sẽ ăn bữa tối ở đây”, Tần Như Lương nói: “Lúc trước ta ở đây đang tốt đẹp, sao cô còn muốn đuổi ta đi?"
"Cho ngươi ở vài ngày đã là khách khí với ngươi lắm rồi".
"Đây là nhà của ta, viện của cô cũng là của ta".
"Vậy thì ta sẽ dọn ra khỏi nhà", Thẩm Nguyệt suy nghĩ rồi nói.
Tần Như Lương hít sâu một hơi, sao hắn có thể để cho Thẩm Nguyệt dọn ra ngoài được? Hắn nén giận nói: "Thôi đi, ta cũng lười chấp nhặt với cô. Ta phải sống ở đây để canh chừng cô, cô ăn không ngon ngủ không yên là không được”.
"Nhìn thấy ngươi ta chỉ cảm thấy chướng mắt, viện này đã đông đúc chen chúc lắm rồi", Thẩm Nguyệt nói: "Không có ngươi ở đây thì ta vẫn có thể ăn ngon ngủ kỹ".
"Sao trước đây cô lại không thấy đông đúc? Nữ nhân này sao có thể mau thay đổi đến như vậy?", Tần Như Lương cũng không đùa giỡn với nàng, chỉ thấp giọng thương lượng: Nếu không thì cô dọn ra chủ viện đi, chủ viện của ta rất lớn, cô sẽ không cảm thấy đông đúc chen chúc".
Thẩm Nguyệt nói vọng vào trong phòng: "Ngọc Nghiên, đồ đạc của hắn ta đâu, sao còn chưa thu dọn xong nữa?"
Tần Như Lương mím môi nói: "Đúng là nữ nhân vong ân phụ nghĩa".
Mềm không được thì phải rắn, Tần Như Lương thừa dịp Thẩm Nguyệt không để ý liền tiến lên ôm lấy Thẩm Nguyệt.
Với thể lực hiện tại, Thẩm Nguyệt không phải là đối thủ của hắn ta, cuối cùng bị hắn ta kéo vào trong viện.
Ngọc Nghiên đang ôm một cái túi nặng bước ra ngoài hỏi: "Phò mã gia, đồ đạc này có cần phải mang trả lại chủ viện không?"
"Không cần", Tần Như Lương dứt khoát nói: "Ta muốn sống ở đây".
Tần Như Lương đặt Thẩm Nguyệt vào bàn ăn, bảo Thôi thị đi lấy nước rửa tay lau mặt cho nàng rồi nói: "Ăn cơm thôi, cơm nước xong lại uống thuốc, đêm nay cô phải sớm lên giường nghỉ ngơi".
Chương 527: Ta muốn gặp Tô Vũ
Thẩm Nguyệt trừng mắt liếc nhìn hắn ta.
Tần Như Lương lại nói: "Cô trừng mắt cái gì, chờ cô lấy lại được sức mạnh, có bản lĩnh thì cứ đến đánh ta".
Thẩm Nguyệt nheo mắt lại nói: "Tần Như Lương, ta phát hiện ngươi càng lúc càng trở nên vô lại".
"Cũng là do bị cô ép mà thôi", Tần Như Lương vừa chia thức ăn cho Thẩm Nguyệt vừa nhẹ nhàng nói: "Cho dù là chính nhân quân tử thì cũng sẽ bị cô ép thành lưu manh vô lại. Cô ăn cho nhiều vào, bằng không đến khi Tô Vũ được thả ra ngoài nhìn thấy cô gầy yếu thì lại cho rằng ta bạc đãi cô, không cho cô ăn cơm".
Hắn ta nói một cách mạnh mẽ và ương ngạnh.
Thẩm Nguyệt không hiểu tại sao trái tim mình lại cảm thấy hơi ấm áp.
Sau đó Thẩm Nguyệt không cãi nhau với Tần Như Lương nữa, nàng cũng ra sức ăn hết thức ăn mà Tần Như Lương chia cho nàng.
Sau khi ăn tối, Ngọc Nghiên đến hầu hạ Thẩm Nguyệt tắm rửa rồi đỡ nàng nằm lên giường.
Tần Như Lương thấy nàng chịu ngoan ngoãn thì liền an tâm trở về phòng mình. Ban đêm nếu như có một chút gió thổi cỏ lay thì hắn ta cũng có thể phát hiện đúng lúc.
Tần Như Lương tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, cảm thấy vẫn chưa yên tâm nên liền rời khỏi giường đi ra ngoài kiểm tra xem Thẩm Nguyệt đã ngủ ngon chưa.
Kết quả, hắn ta thật sự tức giận khi thấy phòng nàng vẫn sáng đèn.
Tần Như Lương phụng phịu đẩy cửa bước vào, Ngọc Nghiên ở trong phòng vẫn chưa ngủ, khi nhìn thấy Tần Như Lương bước vào thì liền khóc nức nở nói: "Phò mã gia, người đã đến rồi, người mau khuyên nhủ công chúa đi, nàng lại không chịu ngủ".
Tần Như Lương dứt khoát bước vào trong phòng liền nhìn thấy Thẩm Nguyệt ngồi xổm trên giường ôm đầu gối, bất giác cắn móng tay, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tần Như Lương nói: "Thẩm Nguyệt, nửa đêm rồi mà cô còn không ngủ, lại nổi điên cái gì vậy? Cô thật sự muốn ta đánh ngất cô sao?"
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn ta nói: "Mấy ngày nay thức đêm đã thành thói quen, không phải ta không muốn ngủ mà là ta bị mất ngủ, làm thế nào cũng không ngủ được".
Tần Như Lương hít sâu một hơi nói: "Cô ngồi xổm thế này làm sao mà ngủ được, cô cứ nằm xuống ngủ thử xem nào?"
"Bởi vì nằm xuống không ngủ được cho nên ta mới ngồi xổm lên".
Tần Như Lương bước nhanh tới, nhìn nét mặt hung thần ác sát của hắn ta cứ như thể chỉ hận không thể đánh ngất Thẩm Nguyệt ngay lập tức.
Nhưng khi hắn vừa bước tới phía trước giường thì Thẩm Nguyệt đã đột nhiên trầm giọng nói: "Tần Như Lương, ta muốn gặp Tô Vũ".
Tần Như Lương sững người.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn ta, hai mắt sáng ngời, nói: "Ngươi có thể dẫn ta đến gặp chàng được không?"
Tần Như Lương hiểu nàng đang nghĩ đến Tô Vũ, ý niệm đó ám ảnh nàng, chỉ sợ rằng nàng sẽ thức mãi đến hừng đông.
Tần Như Lương rũ mắt xuống, mím môi nói: "Cô có thể gặp lại hắn trong mộng".
Thẩm Nguyệt lắc đầu nói: "Ta không muốn gặp lại chàng trong mộng, ta muốn gặp lại chàng bằng xương bằng thịt, ta muốn chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm đến chàng".
Tần Như Lương trầm giọng nói: "Thẩm Nguyệt, hắn hiện tại đang ở trong ngục giam đại lý tự bị canh giữ nghiêm ngặt, cô tỉnh táo lại đi!"
Thẩm Nguyệt nở nụ cười chua xót, chống cằm lên đầu gối nói: "Ta đang rất tỉnh táo cho nên mới không ngủ được. Ta biết chàng đang ở trong ngục giam".
Nàng dừng lại một lúc rồi chậm rãi nói: "Ta cũng biết ngục giam đại lý tự canh gác rất nghiêm ngặt, ban đêm luôn có quản ngục túc trực. Ta còn biết lính gác ngục sau giờ tý đến giờ sửu sẽ thay phiên một lần, chỉ cần ngươi cải trang thành lính gác ngục đi thay phiên thì có thể tranh thủ được thời gian nửa đêm".
Tần Như Lương hỏi: "Từ khi nào mà cô lại biết những chuyện này?"
Thẩm Nguyệt nói: "Ta không thể ngủ được vì vậy ta đã đọc qua một lần hình pháp của đại lý tự cùng điều lệ trông coi ngục giam".
Tần Như Lương trầm giọng nói: "Cô đã biết nơi đó canh gác rất nghiêm ngặt vậy thì đã nghĩ đến hậu quả nếu như bị phát hiện chưa?"
Thẩm Nguyệt nói: "Ta cải trang thành lính gác ngục đi thay phiên thì sao có thể bị phát hiện được? Ta chỉ cần đại lý tự khanh đưa ta vào đại lý tự sau đó thay phiên cho lính gác ngục ở đó làm nhiệm vụ lúc nửa đêm, đợi đến rạng sáng lại đổi ra ngoài, như vậy chẳng phải là an toàn rồi hay sao?"
Tần Như Lương trầm mặc.
Thẩm Nguyệt nói thêm: "Chuyện của Hạ Phóng xảy ra đã khiến cho hoàng đế sứt đầu mẻ trán, ông ta vẫn chưa tìm ra chủ thẩm mới, đây chính là thời kỳ mà ông ta lơi lỏng nhất. Chỉ có lúc này ta mới có thể gặp được chàng. Tần Như Lương, ngươi có biết đại lý tự khanh nghỉ ngơi ở đâu không, mau dẫn ta đi gặp ông ta?"
Nàng lại trầm ngâm thấp giọng nói: "Đại lý tự khanh được Hạ tướng chỉ điểm tất nhiên đã trở thành người cùng một phe với chúng ta. Bây giờ nếu như ta nói mình có sự vụ quan trọng muốn thương thảo với Tô Vũ thì ông ta chắc chắn sẽ đồng ý giúp đỡ".
"Thật sự là có sự vụ quan trọng hay sao?"
"Đúng vậy, ta không chắc biện pháp mà ta nghĩ ra để cứu chàng có khả thi hay không, nếu như chàng có biện pháp khác khả thi hơn thì ta cũng muốn nghe được ý của chàng".
Nếu như đêm nay Thẩm Nguyệt không gặp được Tô Vũ thì chỉ sợ nàng sẽ không thể ngủ nổi.
Chương 528: Cải trang
Tần Như Lương rất hiểu nàng, chỉ cần nàng có ý tưởng gì thì nàng nhất định phải làm được, nếu không sẽ không cam tâm.
Nhưng nếu như để nàng làm như vậy thì chính Tần Như Lương sẽ không cam tâm.
Tần Như Lương hỏi: "Nếu như ta không đưa cô đi tìm đại lý tự khanh thì sao?"
“Ta sẽ tự mình tìm cách”, giọng nói của Thẩm Nguyệt vẫn bình tĩnh: “Đã là ngày thứ tư rồi mà vẫn chưa có tin tức gì từ Giang Nam, con đường phía trước vẫn còn mờ mịt, ta thật sự không biết lần sau gặp lại có phải là trên pháp trường hay không, hay là đã trên đường xuống hoàng tuyền rồi".
Tần Như Lương chấn động.
“Người nói xem, ta làm sao có thể lãng phí cơ hội tốt này?”, Thẩm Nguyệt nói.
Tần Như Lương mím môi, quay đầu bước về phía tủ chọn ra một bộ y phục dày nhất, sau đó vén chăn bông lên, lấy y phục khoác lên thân thể gầy yếu của Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt cũng hợp tác duỗi tay ra, luồn tay vào trong ống tay áo lạnh giá.
Tần Như Lương lại khoác lên người nàng thêm một lớp áo choàng rồi cắn răng nói: "Chỉ sợ nếu như hắn thật sự phải chết thì cô cũng không còn muốn sống nữa có đúng không? Nếu như chỉ cần gặp hắn mà cô có thể kiên trì sống tiếp thì ta sẽ giúp cô đạt được mong muốn".
Thẩm Nguyệt ngây người nhìn thân hình cao lớn của hắn ta đang ngồi xổm trước giường nàng rồi cầm chân nàng lên, một tay nắm lấy mắt cá chân của nàng, một tay mang giày vào cho nàng.
Khi Tần Như Lương mang giày cho nàng xong thì lại ngẩng đầu nhìn nàng nói: "Cô ngẩn người cái gì? Đã hơn nửa đêm rồi, nếu không nhanh lên thì chúng ta sẽ không kịp đến đại lý tự lúc lính gác thay phiên trực đâu".
Thẩm Nguyệt hoàn hồn, ngay lập tức đứng dậy, phất góc váy bước ra ngoài rồi nói: "Tần Như Lương, cám ơn ngươi".
Sau khi ra khỏi phủ, cả hai người không hề lãng phí thời gian trên đường. Tần Như Lương giữ lấy eo của Thẩm Nguyệt mang nàng bay qua các con phố.
Đêm đen dường như cũng đang rẽ lối cho bọn họ, khung cảnh xung quanh đều trở nên mơ hồ hư vô.
Sau khi bọn họ tới phủ đệ của đại lý tự khanh, đại lý tự khanh liền bật dậy từ chiếc giường ấm áp sửa soạn y phục chỉnh tề để đến đại lý tự một chuyến.
Mặc dù làm theo Tĩnh Nguyệt công chúa khiến cho đại lý tự khanh cảm thấy khó xử nhưng ông ta cũng không thể rút lui giữa chừng.
Vì thế cho nên Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt đã có được hai bộ y phục thị vệ và đang đi theo hộ tống kiệu của đại lý tự khanh đến phía trước đại lý tự.
Sau khi vào đại lý tự, đại lý tự khanh đã bảo người thân tín truyền tin cho các lính gác ngục chuẩn bị thay phiên trực, nói rằng đêm nay không cần làm nhiệm vụ, bọn họ có thể trở về nghỉ ngơi.
Chẳng bao lâu sau thì thân tín của đại lý tự khanh đã mang đến hai bộ y phục lính gác ngục.
Sau khi Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương thay đổi y phục và lấy lệnh bài, họ được nghe thân tín của đại lý tự khanh hướng dẫn cách đi qua các trạm kiểm soát để đến ngục giam.
Đại lý tự khanh nhìn theo bóng lưng hai người rời đi thì ngáp một cái rồi nói: "Đêm nay ta thật sự muốn ngủ an giấc".
Nhưng ông ta cũng không dám rời khỏi đại lý tự, nếu như có chuyện gì bất trắc xảy ra thì ông ta vẫn cần phải ra mặt. Cho nên ông ta chỉ có thể tạm nghỉ ở đại lý tự một đêm. Lúc ngả lưng ông ta còn nói với thân tín của mình: "Ngày mai nếu như có ai hỏi thì ngươi cứ nói là ta cãi nhau với phu nhân cho nên nửa đêm mới bị đuổi ra khỏi nhà, bất đắc dĩ phải đến đại lý tự ngủ một đêm".
Trong nhà đại lý tự khanh có một vị phu nhân hung dữ, chuyện này không ai là không biết.
Trước đây ông ta cũng đã từng cãi nhau với phu nhân sau đó bị đuổi ra khỏi nhà một lần rồi.
Phía trước ngục giam của đại lý tự có một quảng trường rộng rãi bốn phía có tường rào bao quanh, nếu như có người muốn cướp ngục thì thị vệ có thể từ bốn phương tám hướng vây chặt.
Ánh sáng trong quảng trường rất mờ ảo, Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương đang bước đi trên quảng trường, từng bước đến gần cổng đại lao.
Vừa ngước mắt lên thì đã thấy ánh lửa mông lung phía trước cổng đại lao, đại lao cứ như con mãnh thú đang há cái miệng rộng đen ngòm chờ con mồi của mình bước vào trong.
Tần Như Lương trầm giọng nói: "Đừng căng thẳng, lát nữa gặp lính gác thì cứ làm theo quy định trong ngục là được".
Thẩm Nguyệt thở dài, dưới ánh lửa mơ hồ như có sương mù bay lượn, nàng đáp: "Ta không có căng thẳng, ngược lại là ngươi kìa, ngươi không cần phải siết chặt thân thể của mình như vậy đâu".
"Đó là thói quen của người tập võ thôi".
"Trong bộ dáng của ngươi không phù hợp chút nào, rõ ràng không hề giống một lính gác ngục, còn dễ khiến người ta cảm thấy như ngươi sắp công kích vậy", Thẩm Nguyệt nói: "Nghĩ đến trước đây người đều làm chuyện quang minh chính đại, nhất định rất ít khi làm mấy loại chuyện lén lút sau lưng này".