“Được, được, ta cũng chỉ khóc cho chàng xem”. Thẩm Nguyệt vùi đầu vào lồng ngực hắn, khẽ nức nở nói: “Tô Vũ, chàng không thể có chuyện gì…”
“Ta sẽ cố gắng hết sức”. Hắn rũ mắt, giọng nói nhẹ tựa không khí: “A Nguyệt, có thể nói mấy lời dễ nghe cho ta nghe hay không…”
“Tô Vũ…”, Thẩm Nguyệt hắng giọng, đè nén nghẹn ngào nơi cổ họng: “Nếu ta nói ta yêu chàng rồi, sau này không thể không có chàng, không biết lời này có được tính là dễ nghe hay không?”
Tô Vũ giương mắt nhìn lên, nhưng rồi vẫn không chịu được mà rủ xuống, loáng thoáng nghe thấy hắn cười hai tiếng, bên trong mang theo đùa giỡn nói: “Nàng yêu ta hay là thương ta?”
Thẩm Nguyệt nói: “Chờ chàng khỏe rồi, chúng ta lại tỉ mỉ thảo luận vấn đề này”. Nàng ngẩng đầu khẽ xoa mắt hắn: “Chàng không thể ngủ, chàng cũng phải nói mấy lời bùi tai với ta…”
Nàng nói: “Cho tới bây giờ ta chưa từng nghe thấy chàng nói rằng muốn ở bên ta, chưa từng nghe thấy chàng nói rằng chàng cũng yêu ta, Tô Vũ, chàng nói cho ta nghe đi”.
Tô Vũ nói: “Hình như đúng là ta chưa từng nói những lời như vậy, nhưng tất cả mọi chuyện ta làm, có chuyện nào lại không phải đang chứng minh rằng ta yêu nàng chứ”.
Lời nói của hắn thản nhiên rõ ràng, có loại dịu dàng và ngọt ngào khiến người ta hít thở không thông.
Thẩm Nguyệt run lên, nói: “Nhưng rốt cuộc người mà chàng yêu là Thẩm Nguyệt hay là ta, ta đã không còn là Thẩm Nguyệt trước kia, Thẩm Nguyệt trước kia mới là cô bé mồ côi trong lời chàng nói, trong lòng chàng nhớ…”
Trên mặt nàng vương đầy nước mắt, trong miệng phát ra tiếng khóc nỉ non: “Chàng tự tay trù tính tất cả cho nàng, tự tay đưa nàng xuất giá, tận mắt nhìn nàng bái đường thành thân với người khác. Nhưng ta không phải là Thẩm Nguyệt kia, làm sao bây giờ…”
Chính bởi vì nàng biết, người trong lòng Tô Vũ vốn không phải là nàng của bây giờ.
Cho dù nàng có thể nhận lấy toàn bộ tốt đẹp của hắn, có thể không giữ lại chút nào mà yêu hắn.
Nhưng nàng không muốn trở thành cái bóng của người khác, càng không muốn sống thay người khác, thay thế người khác có được tình yêu của Tô Vũ.
Hóa ra nàng đã yêu hắn như vậy, yêu đến ích kỷ, muốn có được toàn bộ tình cảm của hắn. Nếu như người Tô Vũ yêu vẫn là Thẩm Nguyệt trước kia, vậy là không công bằng cho cả hai.
Một lát sau Tô Vũ mới nói: “Làm sao bây giờ, từ giây phút nhìn thấy nàng đứng trong lửa lớn rút đao giết người ở hang ổ sơn tặc, nàng chính là hình mẫu lý tưởng nhất trong lòng ta”.
Trên mặt Thẩm Nguyệt là ánh mắt mang đầy sững sờ.
“Bởi vì có nàng, dường như ta càng hiểu được mùi vị của cuộc sống là gì. Ta nếm được ngon ngọt, ta càng sợ cô đơn, càng sợ cái chết”, Tô Vũ khe khẽ nói.
“A Nguyệt, có nàng ở đây, ta cảm thấy còn sống thật tốt, còn sống có thể cùng đi làm chuyện xấu với nàng, ta cũng sẽ không còn phải một thân một mình nữa, còn sống có thể nhìn thấy nàng bảo vệ ta trước người khác, cảm giác được nàng che chở cũng thật tốt, còn sống, còn có cơ hội làm bạn đến già với nàng”.
“Đối với ta trước kia, những thứ này cũng chỉ là hi vọng xa vời”.
“Cho nên ta hi vọng sống sót, ta sợ hãi chết đi. Chỉ cần ta còn một hơi thở, ta cũng sẽ trở về”, Tô Vũ nói.
Thẩm Nguyệt khóc không thành tiếng: “Chàng đừng nói nữa…”
Tô Vũ khẽ nói: “Nàng khiến ta cảm nhận được ngọt ngào, tốt đẹp khi yêu một người, nàng đưa ta từ một người sống bất cần đời đến cẩn thận từng li từng tí, có phải Thẩm Nguyệt trước kia hay không thì liên quan gì chứ. Dù sao, ta đã yêu nàng như vậy rồi”.
Tô Vũ rầu rĩ khẽ ho một tiếng, dường như sự ấm áp này rơi vào trong cổ họng Thẩm Nguyệt, nóng bỏng khiến nàng run rẩy càng thêm kịch liệt.
Nàng ôm chặt lấy cổ hắn, trả lời lộn xộn: “Đừng nói nữa, ta biết cả rồi… Tô Vũ, chàng đừng nói gì nữa, ta không muốn ngày hôm nay nút thắt trong lòng ta hoàn toàn cởi bỏ, nhưng rồi lại phải xa chàng!”
Nàng nghẹn ngào: “Sau này còn rất nhiều thời gian, chúng ta có thể từ từ nói… nhất định có cơ hội, có thể làm bạn đến già…”
Tô Vũ nhắm mắt lại, lông mi khẽ quét qua gò má Thẩm Nguyệt, nàng lập tức lấy lại tinh thần: “Tô Vũ, không thể nhắm mắt, tuyệt đối không thể. Chàng đồng ý với ta sẽ trở về…”
Thẩm Nguyệt như phát điên, hệt một con trâu dại, liều lĩnh đẩy tảng đá lớn phía sau hắn. Nàng có thể cảm giác được, cơ thể Tô Vũ đang dần dần bị đè xuống, nặng đến độ hắn không thể chịu đựng nổi.
Thẩm Nguyệt gào khóc thất thanh, liên tục đấm lên trên tảng đá, khiến cho máu tươi của mình nhòe đi.
“Tô Vũ! Chàng đồng ý với ta, không thể nhắm mắt!”, Thẩm Nguyệt cắn răng nghiến lợi dán vào bên tai hắn nói: “Ta yêu chàng, ta yêu chàng mà, chàng không thể rời bỏ ta… ta cầu xin chàng được không?”
“Tô Tiễn…”
Thẩm Nguyệt nghiêng tai lắng nghe, nghe thấy hắn nói: “Sau này để Bắp Chân theo họ của ta, được không?”
Thẩm Nguyệt vội gật đầu, khóc nói: “Được, được, cứ theo họ Tô của chàng, đời này nó chỉ họ Tô!”
“Gọi là Tô Tiễn”. Tô Vũ nói: “Tương lai nó cũng có cha thương, có mẹ yêu, là một đứa bé khiến người ta hâm mộ”.
“Được… được, tất cả nghe theo chàng, sau này Bắp Chân sẽ tên là Tô Tiễn”, Thẩm Nguyệt nói trọn vẹn cả câu: “Chàng trở về, nó mới có thể trở thành đứa bé khiến cho người ta hâm mộ…”
Tô Vũ khép mắt, còn hé ra một khe nhỏ, bên trong hơi có ánh nước ẩm ướt, giọng điệu mang theo tiếc hận, khe khẽ thở dài: “Cuối cùng, nếu ta không còn, khi không có người nào bảo vệ nàng, A Nguyệt nàng phải nhớ kỹ, bảo vệ an toàn bản thân đầu tiên”.
“Ta không muốn”. Thẩm Nguyệt ngang bướng lắc đầu: “Chàng không thể không còn, không thể không còn…”
“Sự tồn tại của Bắp Chân có thể giúp nàng phân tán sự chú ý”, khóe mắt Tô Vũ ẩm ướt, một giọt nước mắt rơi xuống: “Đến lúc bất đắc dĩ, A Nguyệt nàng phải vứt bỏ nó”.
“Tô Vũ, chàng đừng bỏ lại ta, được không?”, Thẩm Nguyệt cảm thấy toàn bộ bản thân đều trống rỗng, cơ thể trống rỗng, trái tim trống rỗng, chỉ còn lại một câu nói cũng trống rỗng.