Thẩm Nguyệt lúc này mới đáp lại: “Tô Vũ, ta chăm sóc bệnh cho Tần Như Lương, chàng đi tìm nguồn gốc của bệnh dịch, thế nào?”
Nàng biết bản thân phải thuyết phục được Tô Vũ mới có thể yên tâm làm điều này.
“Ta chẳng cảm thấy thế nào cả”.
Thẩm Nguyệt mím môi: “Thật ra việc chăm sóc Tần Như Lương vẫn thoải mái hơn một chút, trách nhiệm tìm ra nguồn gốc của bệnh dịch càng nặng nề hơn, chàng cứ coi như ta đang trốn tránh khó nhọc cũng không được sao? Ta sẽ rất cẩn thận, sẽ không để bản thân bị lây nhiễm đâu”.
Tô Vũ đáp: “Vết thương của ta hồi phục mới không lâu, vẫn đang trong quá trình điều dưỡng sau ốm nặng, không thích hợp để đảm nhận trọng trách này, dường như người nên lười biếng ở đây phải là ta mới đúng”.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, hắn vừa vặn cũng đang rủ mi nhìn nàng thật sâu: “Ta lo liệu cho Tần tướng quân, nàng trông nom dân chúng trong thành”.
Hạ Du vô cùng tán thành: “Ta thấy sắp xếp như vậy là hợp lý nhất rồi!”
Nhưng Thẩm Nguyệt lại đáp: “Không được, nguyên nhân khiến Tần Như Lương đổ bệnh có thể là vì thương thế của hắn mới bình phục, sức đề kháng còn yếu, sức khỏe của chàng cũng chỉ vừa tốt lên, không thể mạo hiểm được”.
“A Nguyệt, có rất nhiều người dân trong thành Kinh đang chờ đợi được nàng cứu chữa, nàng là hy vọng của họ”, Tô Vũ nói.
"Về phần ta và Tần tướng quân, chỉ cần nàng tìm được cách nhanh nhất có thể thì hắn mới có thể cải thiện, mà ta cũng sẽ không bị truyền nhiễm”.
Thẩm Nguyệt vẫn lắc đầu phản đối: “Nhưng y thuật của chàng cao siêu hơn ta, chàng đi tìm ngọn nguồn..."
Tô Vũ thấp giọng: “Nàng biết, ta tuyệt đối sẽ không tạo cơ hội để nàng và Tần Như Lương ở một mình với nhau mà, nàng yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho hắn”.
Nói xong Tô Vũ liền liếc mắt nhìn Hạ Du, ra lệnh: “Hạ Du, đưa công chúa ra ngoài đi”.
Hạ Du vừa kéo Thẩm Nguyệt rời đi vừa khuyên can: “Cứ làm như lời hắn nói đi, cô là công chúa Tĩnh Nguyệt, dân chúng tại thành Kinh càng cần tới cô hơn, chỉ có cô đi giải cứu họ mới càng thỏa đáng”.
“Đại học sĩ là người hiểu lý lẽ, y thuật của hắn cũng rất tốt, cô không cần lo lắng, Tần tướng quân cũng sẽ không xảy ra bất trắc gì trên tay hắn đâu”.
Thẩm Nguyệt quay đầu liền thấy Tô Vũ dường như không có việc gì mà tiến vào gian phòng của Tần Như Lương.
“Tô Vũ”, nàng gọi tên hắn.
Tô Vũ đứng ở khung cửa, tâm trạng hắn vẫn thoải mái thong dong như ngày thường, dường như nơi hắn sắp bước chân vào kia không phải nơi tồn tại bệnh dịch rình rập mà là gian phòng thưởng trà ngắm tranh vậy, khóe môi hắn khẽ giương nét cười: “Hửm?”
Thẩm Nguyệt đáp: “Để tránh bị lây nhiễm, chàng vẫn phải tránh xa hắn một chút”.
Trong mắt Thẩm Nguyệt, không ai quan trọng hơn Tô Vũ, nàng vĩnh viễn hiểu rõ bản thân phải chọn lựa thế nào.
“Ta biết rồi”.
Thẩm Nguyệt nói một cách chắc chắn: “Ta nhất định sẽ nhanh chóng tìm ra gốc rễ căn bệnh”.
Sau đó Thẩm Nguyệt cùng Hạ Du kiểm kê từng bước, từ đồ vật tiếp xúc hàng ngày đến thức ăn họ dùng.
Thẩm Nguyệt đã phát hiện ra một sự tình cờ nhỏ bé từ trong đó.
Trong nhà những người dân không mắc bệnh kia đều có một chiếc giếng, nước uống mà họ sử dụng hàng ngày vẫn được lấy từ đây.
Trong sân nơi nhóm người Thẩm Nguyệt ở cũng có một chiếc giếng và đều lấy nước từ đó
Ngoại trừ những người bị truyền nhiễm trong số dân chúng bị mắc bệnh, những nhà còn lại đều không có giếng nước do đó họ đều lấy nước từ sông Tương chảy xuôi qua thành Kinh.
Nếu không rơi vào đợt mưa lũ, nước sông Tương sẽ trong veo vô cùng.
Thành Vân nằm ở thượng nguồn của thành Kinh, hai tòa thành từ xưa tới nay vẫn luôn chủ yếu dựa vào nguồn nước từ sông Tương này.
Tại thành Vân, sông Tương trải qua quá trình khơi thông phân luồng nên khi chảy qua thành Kinh bùn cát trong sông cơ bản đã lắng đọng, cộng thêm việc không có mưa lớn cho nên nước sông cũng tương đối trong sạch.
Dân chúng của thành Kinh lấy nước từ sông về dùng trực tiếp, rất có khả năng là vì nguồn nước không vệ sinh nên dẫn tới việc sinh bệnh, đây mới là căn nguyên của bệnh dịch.
Sau khi khám phá ra điểm này, Thẩm Nguyệt lập tức phái người đến dò hỏi người nhà của những bệnh nhân kia đã sử dụng nước như thế nào.
Kết quả đưa ra đáp án rằng hầu hết họ đều múc nước sạch từ trong sông, có người trực tiếp dùng nước chưa đun sôi, hoặc là ăn trái cây và rau quả được rửa qua nước đó.
Thời gian hai ngày thấm thoát trôi qua.
Trong hai ngày này, Tần Như Lương vẫn sốt cao không ngớt, trong trạng thái hôn mê cũng kèm theo ngột ngạt ho khan.
Tô Vũ dùng châm bạc cưỡng chế hạ sốt cho hắn, nhưng cũng không duy trì được bao lâu.
Khi Thẩm Nguyệt đến, Tô Vũ đã đi ra khỏi phòng đứng dưới mái hiên nhưng lại không để nàng tiến lên trên một bước.
Trên mặt Tô Vũ lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời cùng tái nhợt: “A Nguyệt, nàng đừng qua đây, mùi bệnh trong phòng rất nặng nếu truyền cho nàng thì không tốt”.
Thẩm Nguyệt dừng bước, cau chặt mày hỏi: “Còn chàng thì sao?”
“Ta vẫn tốt mà”.
“Ta tìm được nguồn gốc của bệnh dịch rồi, là do nước dùng trong thành không sạch sẽ. Chàng tuyệt đối đừng uống nước lã, hoặc nước múc lên từ giếng có thể phải vệ sinh hơn một chút, nhưng cũng nhất thiết phải đun sôi trước khi uống”.
Tô Vũ mỉm cười: “Ta biết A Nguyệt có thể làm được mà, nàng không cần lo lắng, ta vẫn luôn dùng nước trong giếng ở sân sau”.
“Đợi ta tìm được thứ gì đã khiến nguồn nước ô nhiễm liền có thể đúng bệnh hốt thuốc rồi”, Thẩm Nguyệt nhìn hắn nói: “Tô Vũ, chàng đợi ta”.
“Được, ta đợi nàng”, Tô Vũ khẽ nói: “A Nguyệt, mau đi đi, đi làm chuyện nàng nên làm”.
Thẩm Nguyệt mím môi, đôi mắt đen trắng rõ ràng của nàng như khảm chặt lên trên bóng hình hắn, hỏi: “Tô Vũ, ta có thể qua đó ôm chàng một lúc không”.
Nàng rất nhớ hắn, rõ ràng người ở ngay trước mắt nhưng lại một lòng da diết nghĩ về hắn.
Khóe môi Tô Vũ như có như không khẽ nhếch: “Có thể, chỉ là không phải là bây giờ. Đợi bệnh dịch kết thúc, ta lại ôm nàng, được không?”
Thẩm Nguyệt nghiến răng kìm nén nỗi lòng, cũng không nói gì nữa liền quay gót rời đi.
Chương 370: Tìm ra nguyên nhân
Nàng vừa tới trước cửa nha môn cùng Hạ Du như thường lệ thì vài người thân binh vội vàng quay ngược lại nói: “Khởi bẩm công chúa, thuộc hạ theo lệnh kiểm tra dọc theo lưu vực sông Tương kết quả đã phát hiện ra vấn đề”.
Thẩm Nguyệt bất giác nhíu mày: "Có vấn đề gì?"
“Thuộc hạ nhìn thấy có xác vài con chuột chết bị nước sông cuốn dạt vào bờ”.
Trời đổ mưa vài ngày liên tiếp khiến tổ chuột ngập trong nước, có chuột chết đuối trôi sông cũng không có gì kỳ lạ, nhưng phát hiện này cũng không thể cẩu thả bỏ qua.
Mày Thẩm Nguyệt vẫn chưa giãn ra: “Nhưng sông Tương không phải là một lạch ngòi nhỏ với lượng nước đáng kể, khả năng tự thanh lọc cũng rất mạnh, nếu chỉ là một vài con chuột chết cũng không thể tạo thành bệnh dịch nặng nề như vậy”.
Thân binh đáp: “Thuộc hạ cũng chỉ là phỏng đoán, không dám xằng bậy đưa ra kết luận bệnh dịch lần này nhất định có liên quan tới chuột chết, do đó thuộc hạ đã dẫn người liên tục tìm kiếm theo các cửa ngõ nơi sông Tương chảy vào thành Kinh”.
Để kiểm soát nước sông Tương, bên ngoài thành Kinh còn có một cửa cống, tại cửa cống đó, đường sông được mở rộng và đào sâu để tích trữ nước sông.
Dưới thời tiết với lượng mưa dồi dào bịt kín miệng cống, nó vừa đồng thời tích trữ nước vừa giúp thành Kinh không chìm trong ngập lụt, mà vào thời điểm lượng mưa khan hiếm lại có thể thích hợp mở ra cống nước để dân chúng thành Kinh có nước sử dụng.
Chỉ là đợt thiên tai ngập úng mùa thu vừa kéo đến khiến cống nước vẫn luôn rơi vào trạng thái đóng, chỉ một phần nước sông chảy vào thành thông qua dòng nước chảy bên dưới cống, có thể ngăn trở phù sa và kiểm soát mực nước một cách hiệu quả.
“Phát hiện được gì rồi?”
Thân binh thoáng khựng lại, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái: "Thuộc hạ phát hiện, bên ngoài cửa cống bị chặn có hàng đoàn bầy chuột chết ứ đọng lại”.
Hồi tưởng lại cảnh tượng đó hẳn phải vô cùng ghê tởm mới có thể khiến thân binh vốn quen với cảnh sống chết chém giết lộ ra loại biểu cảm này.
Thẩm Nguyệt dứt khoát ra lệnh: “Lập tức thông báo cho thủ thành, chúng ta tới đó xem xem”.
Rất nhanh thủ thành đã nghe được tin tức chạy tới.
Nếu có thể dập tắt đợt bệnh dịch này họ cũng rất sẵn lòng hợp tác.
Sau đó một hàng người gấp rút chạy tới cửa cống sông Tương bên ngoài thành Kinh.
Đường sông vừa rộng vừa sâu gần như đã hình thành nên một hồ nước không lớn cũng không nhỏ, hoàn toàn có thể cung cấp nước sinh hoạt và tưới tiêu ruộng đồng cho dân chúng trong thành.
Thủ thành cho biết kể từ khi Đại Sở cắt nhường thành trì, rất nhiều người dân từ phía nam trong chốc lát đã đổ về thành Kinh cư trú.
Cùng với mưa vào mùa thu, các vùng lân cận của thành Kinh cũng nhiều lần xảy ra sạt lở đất, hoa màu cùng ruộng lương màu mỡ đều bị phá hủy, sự hoành hành của đói kém người dân phải di dời tháo chạy.
Trật tự trong thành nhất thời trở nên vô cùng hỗn loạn, thủ thành một dạo cai quản không xuể, nước sông Tương vừa dâng cao, lính gác thành liền ra lệnh đóng cửa cống, chỉ để lại khe hở hình bánh răng phía dưới, cho phép nước sông chảy qua khe hở để kiểm soát mực nước.
Sau đó lại nghe nói thành Vân ở thượng du đang nạo vét sông, thủ thành càng không phải nhọc lòng nên cũng không bận tâm tới nơi đây nữa.
Sau khi bệnh dịch bùng phát trong thành, thủ thành bận tới sứt đầu mẻ trán, căn bản không nghĩ rằng vấn đề lại nằm ở điểm mấu chốt này.
Đứng bên cạnh hồ được tích tụ từ nước sông, Thẩm Nguyệt nhìn lên liền nhìn thấy một lớp màu đen xì chất đống nổi trên mặt nước ở cống nước bên kia.
Do nước sông chảy vào thành từ dưới cống nên thứ đen kịt kia chỉ có thể trôi nổi trên mặt nước, không có cách nào len lỏi qua cống tiến vào trong.
Càng đến gần càng mùi hôi tanh gay mũi trong không khí càng rõ rệt.
Khi đến gần, khi thủ thành thấy rõ thứ nổi bập bềnh trên mặt nước kia còn chưa kịp mở lời nói chuyện đã che miệng chạy đến một bên nôn thốc nôn tháo.
Những người còn lại trong đoàn cũng cố gắng nhịn cơn buồn nôn đang chực trào nơi cổ họng.
Hạ Du ghê sợ nói: “Thẩm Nguyệt, đừng nhìn nữa, thật quá ghê tởm..."
Sắc mặt Thẩm Nguyệt thay đổi, cũng không bày tỏ ý kiến.
Nàng bình tĩnh nhìn thứ đen kịt cả đàn cả lũ kia, thân binh không nói dối, đều là chuột chết, hơn nữa còn chi chít thấy mà giật mình phát hoảng.
Những con chuột chết ngổn ngang đều đã trương phềnh, bụng chúng phình to và bốc lên mùi hôi thối khó tả.
Chỉ là nguyên nhân thời tiết ẩm ướt giá lạnh, nhiệt độ nước không cao nên mùi hôi thối cũng không phải vô cùng nồng nặc, do đó không phát tán quá xa, vừa vặn rơi vào mùa mưa nên căn bản không ai đặt chân tới nơi nguy hiểm này, bởi vậy vẫn luôn không có ai phát hiện ra điều bất thường.
Ngay cả khi những con chuột chết này không chảy vào trong thành, nhưng dòng nước bên dưới cũng đã bị ô nhiễm bởi chúng.
Thật khó tưởng tượng ra người dân trong thành vẫn luôn sử dụng nước từ con sông này để uống!
Chẳng trách bệnh dịch trước mắt vẫn không thể dập tắt được, bởi dân chúng phải uống nước, chỉ cần nuốt xuống nước trong sông này thì càng tăng nguy cơ mắc bệnh.
Thẩm Nguyệt đè nén cơn buồn nôn hỏi: “Tại sao lại có nhiều chuột chết như vậy?”
Ngày mưa có chuột chết nàng có thể hiểu được, nhưng không ngờ số lượng lại lớn như vậy.
Thủ thành cũng không hiểu nổi, chỉ đành giải thích qua loa: “Đang vào mùa mưa nên khó tránh khỏi việc có động vật chết đuối bị cuốn theo dòng chảy của sông”.
Sau đó Thẩm Nguyệt sai người chèo thuyền vớt hết số chuột chết đó lên.
Từ đầu tới cuối nàng đều đứng bên bờ mím môi im lặng quan sát, thẳng cho đến khi trên mặt nước không còn một con chuột chết nào nữa.
Hạ Du khuyên nhủ: “Cô không phải là sợ chuột sao, đừng nhìn nữa, ở đây cứ để họ tới xử lý là được, chúng ta trở về thành trước thôi”.
Thẩm Nguyệt lắc đầu.
Chương 371: Nghi ngờ
Thấy nàng kiên trì như vậy, Hạ Du cũng không cưỡng cầu nữa.
Hắn, Thẩm Nguyệt cùng thủ thành vẫn đứng trên bờ quan sát, những thân binh chèo thuyền xuống nước kia mới thực sự vừa vất vả vừa khó chịu mà.
Xác chuột được vớt lên sau đó bị tạt dầu, châm một mồi lửa đốt sạch.
Mùi thịt cháy hòa cùng mùi thối rữa càng khiến người ta kinh tởm hơn.
Trên đường trở về, tâm tư Thẩm Nguyệt vừa chuyển liền nhìn hướng Hạ Du hỏi: “Ai nói với ngươi là ta sợ chuột?"
Nàng không nhớ bản thân sợ thứ này, càng không nhớ mình từng biểu hiện ra nét hoảng sợ trước mặt Hạ Du.
Hạ Du tùy tiện đáp: “Là Tô Vũ nói”.
Không biết vì sao trái tim Thẩm Nguyệt bất ngờ đập chệch một nhịp, có lẽ là vì lần này trong chớp mắt nhìn thấy nhiều chuột chết như vậy nên mới đặc biệt mẫn cảm chăng?
Thật lâu sau, Thẩm Nguyệt mới nghe thấy giọng nói nhẹ bẫng của bản thân: “Chàng ấy nói thế nào?”
“Lần trước khi ở thành Vân, ta bắt gặp hắn đang bắt chuột vào ban đêm. Hắn nói rằng cô sợ chuột, sợ chúng ồn ào khiến cô khó vào giấc”.
Gương mặt Thẩm Nguyệt thoắt cái tái mét.
Hạ Du nói tới đây cũng nhận ra có gì đó không ổn liền quay đầu nhìn Thẩm Nguyệt, mấp máy miệng hỏi: “Không lẽ cô… không sợ chuột à?”
Thẩm Nguyệt siết chặt các ngón tay thành nắm đấm, đầu ngón tay ghim sâu vào lòng bàn tay đau nhói khiến nàng tỉnh táo hơn. Nàng hít thật sâu hai hơi, thản nhiên nói: "Không, ta khá sợ chuột”.
Hạ Du không thể giải thích thở phào nhẹ nhõm.
Lần trước Tô Vũ cũng chỉ bắt được vài con chuột, mà trước mắt lại chết chìm nhiều chuột như vậy, trong lòng hắn thầm nghĩ hai chuyện này chắc không có quan hệ gì với nhau.
Sau đó chuyện chuột chết được giấu kín, không được tiết lộ ra ngoài để khỏi khiến lòng dân hoang mang.
Tiếp đó họ bắt đầu tiến hành làm sạch nguồn nước, trong thời gian này, thủ thành cũng ra lệnh cho tất cả người dân không được uống nước trực tiếp từ sông Tương.
Sông Tương vốn có khả năng tự thanh lọc, không tới vài ngày mùi hôi đã tiêu tán, Thẩm Nguyệt lại yêu cầu thủ thành mở cống nước cho nước sông cuồn cuộn chảy vào.
Miễn là nước trước xô đi nước sau tràn tới trong lành, rất nhanh nước sông liền có thể được lọc sạch.
Đồng thời thủ thành cũng thường xuyên dẫn người men theo bờ sông kiểm tra tình hình sông Tương, để xem có chuột chết dạt xuống từ hạ du nữa hay không.
Sau đó hiện tượng này cũng chấm dứt.
Bệnh dịch trong thành về cơ bản đã được xác định, là bệnh dịch hạch.
Thẩm Nguyệt lại bận rộn tập hợp tất cả các thầy thuốc trong thành để phối chế thuốc chữa bệnh.
Thuốc này cũng cần được thử nghiệm nhiều lần mới có thể tìm ra hiệu quả trị liệu tốt nhất.
Điều khiến mọi người mừng vui chính là số người chết vì bệnh dịch hạch trong thành kể từ đó đã giảm đi tương đối.
Mọi thứ đang phát triển theo hướng tích cực.
Chỉ là Thẩm Nguyệt bận tối mày tối mặt cũng không nguyện ý nghỉ ngơi, gương mặt nàng vô cảm, trong đôi mắt long lanh như ngọc lưu ly dường như không có kỳ tia cảm xúc nào, nhưng lại như hàm chứa ngàn vạn tâm tư rối vò.
Thẩm Nguyệt không quên mang thuốc đến cho Tần Như Lương, đây là phương thuốc mới được pha chế, hiệu quả cũng tốt hơn lần trước, nhưng lại không thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh dịch.
Tô Vũ nói: "Để đó cho ta”.
Sau đó Thẩm Nguyệt dừng lại trước thềm cửa, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Tô Vũ mang thuốc vào cho Tần Như Lương uống.
Đợi Tần Như Lương uống xong, Thẩm Nguyệt khàn giọng nói: “Tô Vũ, chàng ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói với chàng”.
“Được”.
Thẩm Nguyệt đứng ở hành lang một hồi, ngoành đầu liền thấy Tô Vũ đang thong thả ra khỏi phòng bước tới.
Có thể nhìn ra hắn cũng rất mệt mỏi, hắn đang cố hết sức giữ mạng cho Tần Như Lương, không để tình trạng bệnh trong khoảng thời gian này của hắn chuyển biến xấu, nếu không lập tức tìm được thuốc chữa cũng có thể không cứu nổi nữa.
Thẩm Nguyệt động động cổ họng, lúc này có vài lời không có cách nào hỏi ra khỏi miệng chỉ đành nói: “Ta tìm được nguyên nhân rồi, có một số lượng lớn chuột chết đuối trôi trên sông ngoài thành, bệnh dịch đang lây lan chính là dịch hạch”.
Nàng nhìn chăm chú gương mặt của Tô Vũ, không muốn bỏ sót bất kỳ dấu vết thay đổi nào trên đó.
Nàng muốn phát hiện chút gì từ trong đó, nhưng lại sợ tìm ra thứ gì.
Chỉ là phản ứng của Tô Vũ cũng giống như trong dự đoán của nàng, không có quá nhiều dao động.
Có lẽ trên thế gian này có cực ít sự việc có thể dấy lên sóng to gió lớn trong lòng hắn.
Đây chính là Tô Vũ.
Hắn nheo mắt cân nhắc một lúc: "Thì ra là vậy, e rằng mưa lớn làm ngập ổ chuột rồi, nếu đã biết rõ nguyên nhân, tuỳ bệnh hốt thuốc cũng dễ dàng hơn”.
Thẩm Nguyệt luôn tin tưởng lời Tô Vũ.
Từ trong lời nói của hắn không nghe ra bất kỳ điểm nghi vấn nào cho thấy hắn cùng chuyện này có can hệ.
Nàng đương nhiên cũng hy vọng, chuyện này không dính dáng tới hắn. Bây giờ Tô Vũ đã nói như vậy thì nàng đành ép buộc bản thân không suy nghĩ sâu xa nữa.
Chỉ không biết nàng có thể đè nén những suy nghĩ lung tung này được bao lâu.
Thẩm Nguyệt gật đầu, tùy ý đáp: “Do đó ta muốn thảo luận với chàng một chút về phương thuốc”.
Tô Vũ hỏi: “Tìm được thuốc tốt rồi sao?”
Thẩm Nguyệt nói một lượt phương thuốc mà bản thân cùng các đại phu trong thành đã phối chế, bởi vì không thể triệt để trừ tận gốc dịch bệnh nên chắc chắn phải có chỗ cần cải thiện.
Nàng cũng muốn biết ý kiến của Tô Vũ.
Xét cho cùng y thuật của hắn cũng rất xuất sắc, là sự thực không thể chối cãi.
Sau đó Tô Vũ nghiền ngẫm một lúc, quyết định cho thêm một vài loại thảo dược vào đơn thuốc ban đầu để Thẩm Nguyệt cầm đi thử nghiệm.
Thẩm Nguyệt nhận được ý kiến liền vội vã muốn rời đi.
Tô Vũ ở phía sau nói với theo: “A Nguyệt, có cần ta giúp nàng không, ta có thể cùng nàng thử nghiệm ra công thức đơn thuốc tốt nhất".
Bước chân Thẩm Nguyệt khựng lại, cũng không quay đầu chỉ đáp: “Không cần, chàng giúp ta để ý tới Tần Như Lương là được. Nếu bệnh tình của hắn tốt lên chàng cũng hãy rút thời gian trở về phòng nghỉ ngơi đi, hai ngày nay vất vả cho chàng rồi”.
Chương 372: Ra khỏi thành
“Người khổ nhất vẫn là A Nguyệt mà”, giọng nói của hắn vẫn ấm áp như gió xuân, mang theo chút ủ rũ, nhưng lại càng dễ nghe.
“Ta tin nàng có thể chữa trị tốt cho bọn họ. Nếu có thuốc mới, ta có thể cho Tần tướng quân thử trước, phương thuốc này đã gần hoàn hảo, cũng không có hại gì với hắn ta”.
Thẩm Nguyệt đồng ý rồi vội vàng rời đi.
Tô Vũ đứng dưới hiên, đôi mắt sâu như mực nhìn nàng rời đi, nhìn thật lâu.
Gió thổi qua góc áo của hắn, hắn thu mắt lại, quay người đi, áo đen thon dài mà nghiêm nghị.
Để lại một màu xanh nhạt dưới hiên, thoáng qua liền bay mất.
Phương thuốc có thêm mấy vị thuốc của Tô Vũ nên dược hiệu càng tốt hơn nữa.
Tần Như Lương ngày một khỏe lại, bách tính trong thành cũng dần thoát khỏi ôn dịch.
Tần Như Lương cũng đã tỉnh táo lại nhiều, không cần Tô Vũ chăm sóc thường xuyên nữa.
Hắn ta vẫn hơi suy yếu, Thẩm Nguyệt đúng hạn đưa thuốc cho hắn ta uống, thấy dáng vẻ tái nhợt của hắn ta thì nói: “Bản thân bị lây bệnh mà cũng không biết, ngươi biết mình sốt thì nên đi tìm đại phu đi chứ”.
Tần Như Lương nói: “Lúc ấy ta không chú ý”, hắn ta không ngờ bản thân lại vô dụng hơn cả tưởng tượng.
Uống thuốc xong, Thẩm Nguyệt cất chén thuốc rời đi, Tần Như Lương hỏi: “Tình hình ngoài kia thế nào rồi?”
Thẩm Nguyệt khép mắt, điềm nhiên như không nói: “Ngươi đừng lo, ôn dịch đã được khống chế, bệnh nhân cũng dần dần khôi phục, giống ngươi vậy”.
“Vậy thì tốt rồi”, Tần Như Lương nói: “Lúc đi ra ngoài, cô có thể giúp ta gọi hắn vào trong không?”
Thẩm Nguyệt biết Tần Như Lương đang nói ai, bèn đáp: “Được”.
Lúc gặp Tô Vũ, Tô Vũ chỉ nhìn nàng thật sâu, ánh mắt hơi cô đơn, Thẩm Nguyệt cũng không dài dòng, chỉ nói: “Tần Như Lương tìm chàng”.
Tô Vũ gật đầu.
Cả hai đều là người nhạy cảm, cất giữ tâm sự riêng.
Nhìn giống như chưa xảy ra chuyện gì, nhưng lại biết rõ lẫn nhau.
Thẩm Nguyệt lần này tìm được cách loại trừ ôn dịch, nàng trợ giúp bách tính, tự mình thăm khám, đạt được sự cảm kích và kính trọng của dân chúng.
Thậm chí những bách tính được cứu mạng trong ôn dịch đã cùng nhau quỳ gối trước nha môn, khấu đầu cảm tạ nàng.
Bất kể Thẩm Nguyệt gọi thế nào thì bọn họ cũng không chịu đứng lên.
Tâm trạng của nàng rất phức tạp, thậm chí còn có chút châm chọc.
Lòng dân đáng quý, nàng biết, nàng cũng hy vọng có thể cố gắng nhận được sự ủng hộ của dân chúng bằng chính sức mình.
Nhưng nếu toàn bộ sự cực khổ và cảm kích này đều do một người tỉ mỉ tính toán mà ra, bọn họ còn có thể cảm kích nàng như cảm kích Bồ Tát sống sao?
Chỉ sợ là hận nàng còn không hết.
Đang lúc mọi người cảm động đến rơi nước mắt, có thành vệ dẫn theo một bách tính chạy về phía này.
Còn chưa đến trước mặt, người dân kia đã quỳ xuống đất, khóc ròng: “Cầu xin công chúa Bồ Tát cứu lấy thôn của tiểu nhân! Người trong thôn tiểu nhân sắp chết rồi!”
Thủ thành đang định trách thành vệ kia tự ý dẫn người vào thì Thẩm Nguyệt đã ngăn lại.
Thẩm Nguyệt hỏi kỹ càng thì mới biết ngoài thành Kinh có một thôn bị nhiễm ôn dịch, đang ở thời điểm tuyệt vọng, mấy lần thôn dân muốn đi vào cầu cứu nhưng đều bị ngăn lại.
Mà tình hình dịch bệnh trong thành cũng đã ổn định nên thành vệ mới dẫn thôn dân vào.
Thẩm Nguyệt vừa lấy dược liệu trong hòm thuốc, vừa nói với thủ thành: “Lát nữa ngươi đến tìm Hạ công tử và Tô đại nhân, bảo bọn họ chăm sóc những người dân này, ta đến thôn của thôn dân kia một chuyến”.
Thủ thành quỳ xuống nói: “Công chúa, ngoài thành trời mưa đường trơn, không dễ đi chút nào, bây giờ đã có thuốc trị liệu ôn dịch, hạ quan cẩn cầu công chúa đừng đi, hạ quan sẽ phái đại phu trong thành đến khám”.
“Đại phu ứng phó tình hình trong thành thôi, nếu trong thôn ấy có ôn dịch khó nhằn hơn thì bọn họ đến đó cũng luống cuống tay chân, huống hồ trong thành cần nhiều người trông nom như thế, bọn họ bận lắm”, Thẩm Nguyệt cõng hòm thuốc, lạnh nhạt nhạt nói: “Không sao, ta đến đó xem đã, nếu một mình ta không đối phó nổi thì ta sẽ tìm đại nhân phái thêm người đến”.
Mặc dù Thẩm Nguyệt nói thản nhiên nhưng ẩn chứa sự uy nghiêm không thể chối từ.
Thôn dân cũng sửng sốt, bởi ban đầu chỉ định đến cầu xin trợ giúp, thủ thành chịu phái một đại phu đến là được rồi.
Ai mà ngờ công chúa lại đích thân muốn tới.
Sau đó, Thẩm Nguyệt mang theo hai thân binh rồi gọi thôn dân đang ngơ ngác kia đi cùng.
Thủ thành sững sờ đứng ngoài cửa nha môn, mãi không phản ứng kịp được.
Đến khi hắn ta hoàn hồn thì mới phát hiện đây là một việc khá là nghiêm túc, nếu công chúa gặp chuyện gì ở ngoài thành thì hắn ta sao gánh vác nổi trách nhiệm.
Thế là thủ thành vội vàng phái mấy thành vệ đuổi theo, bản thân thì chạy về viện của Tô Vũ, bẩm báo lại tình hình.
Nhưng vì đi đường tốn thời gian nên khi hắn ta báo cáo lại mọi chuyện thì Thẩm Nguyệt có vẻ đã ra khỏi thành được một lúc.