Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần - Thẩm Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 208: Tấm lòng hiếm có

Không phải Liễu Mi Vũ không muốn kết giao với mấy vị phu nhân này, chỉ có điều trước đó trong ngày thành hôn của nàng ta cùng Tần Như Lương đã náo động ra nhiều tin đồn không hay, sau này ở trong cung lại bị xấu mặt trước tất cả mọi người, những người quyền quý trong kinh khi nhắc lại chuyện này vẫn còn cảm thấy mới mẻ.

Hơn nữa, Liễu Mi Vũ chỉ là thiếp, mấy vị phu nhân chính thất kia sao có thể để mắt đến nàng ta được?

Từng có tin đồn rằng Thẩm Nguyệt là một vị công chúa không được sủng ái, nhưng bây giờ đã khác.

Nàng đã hạ sinh một tiểu công tử, không chỉ được hoàng thượng coi trọng mà địa vị của nàng ở phủ tướng quân cũng càng được củng cố thêm.

Chuyện mấu chốt là lúc trước Tĩnh Nguyệt công chúa bị hủy dung, nhưng hiện tại dung mạo lại hoàn mỹ như cũ, còn toát ra khí chất thong dong cao quý động lòng người.

Mấy vị phu nhân thấy chuyện này vô cùng thần kỳ, sau lại nghe Thẩm Nguyệt nói bởi vì được hoàng thượng ban cho thuốc bôi cho nên vết thương trên khuôn mặt nàng mới có thể hồi phục.

Đã là vật được hoàng thượng ngự ban thì tất nhiên có tác dụng thần kỳ, mọi người đều tin vào chuyện này mà không chút nghi ngờ.

Bây giờ Thẩm Nguyệt đã không còn ngốc nữa, dung mạo lại xinh đẹp như hoa, thậm chí còn sinh được một đứa con trai, Tần tướng quân hẳn là cũng đã quay đầu.

Bằng không, nếu Tần tướng quân không để ý đến hai mẹ con này thì sao có thể tổ chức tiệc mừng trăm ngày tuổi của tiểu công tử một cách phô trương như vậy?

Kết quả là mấy vị phu nhân đều tiến đến bên cạnh Thẩm Nguyệt trêu ghẹo Bắp Chân, thỉnh thoảng còn khen ngợi Bắp Chân thật giống tướng quân.

Thẩm Nguyệt nghe thấy vậy thì chỉ muốn bật cười.

Mấy vị phu nhân này đúng là trợn mắt nói dối như thật.

Bắp Chân còn không phải là con của Tần Như Lương thì giống hắn ở chỗ nào?

Chẳng qua Thẩm Nguyệt cũng không để lộ thái độ ra ngoài, nàng chỉ coi đó là những lời tốt lành, nghe xong thì vui vẻ cho qua vậy thôi.

Thôi thị và Ngọc Nghiên bận rộn bên cạnh Thẩm Nguyệt, không dám thư giãn chút nào.

Nơi này có rất nhiều tai mắt, tất nhiên phải bảo đảm an toàn cho Bắp Chân.

Liễu Mi Vũ không hòa nhập với mọi người, chỉ biết tự giễu bản thân mất mặt, đứng dưới gốc cây liễu trầm mặc quan sát từ xa.

Nàng ta phẫn hận nghỉ nếu như nàng ta mới là đương gia chủ mẫu, là phu nhân của tướng quân thì đám người này chắc chắn sẽ đều đến nịnh bợ mình!

Đúng là một đám bợ đỡ nịnh hót!

Vị trí đó vốn dĩ thuộc về nàng ta nhưng lại bị Thẩm Nguyệt lấy đi! Thẩm Nguyệt đã cướp đi tất cả những gì vốn dĩ thuộc về nàng ta!

Một nụ cười xấu xa hiện ra trên khóe miệng Liễu Mi Vũ: "Ngươi cứ ra sức mà phô trương đi, một chốc nữa trò hề xuất hiện thì để ta xem còn ai muốn vây quanh nịnh bợ ngươi nữa!"

Nếu như Thẩm Nguyệt phải gánh trên lưng ô danh đàn bà phóng đãng truyền ra khắp toàn thành vậy thì nàng sẽ chẳng khác nào một con chuột bị người khác giẫm dưới chân, đi đến đâu cũng sẽ bị người khác mắng chửi!

Chỉ cần tưởng tượng đến những chuyện đó thì cơn tức giận trong lòng Liễu Mi Vũ mới có thể kìm lại được một chút.

Sau khi rời khỏi hoa viên, Liễu Mi Vũ hỏi: "Mọi thứ đã sẵn sàng chưa?"

Hương Lăng nói: "Phu nhân yên tâm, nô tỳ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi".

"Hừ, Thẩm Nguyệt, để ta xem lần này ngươi có thể đắc ý được bao lâu!"

Đến giờ khai tiệc, người trong nhà lần lượt thắp sáng đèn lồng rực rỡ.

Những ngọn đèn treo giữa những ngọn cây chiếu sáng cả tiền viện.

Tần Như Lương dặn dò người hầu một chút sau đó chào hỏi mọi người rồi ngồi vào vị trí.

Nam nữ khách mời được ngồi riêng biệt, ngăn cách bằng một lớp vải sa mỏng.

Khi Thẩm Nguyệt ôm theo Bắp Chân xuất hiện, các nam khách mời chỉ có thể nhìn thấy đại khái bóng dáng của nàng đoan trang ngồi xuống bàn chủ nhà.

Hạ tướng hôm nay cũng đến tham gia, đương nhiên cũng đến cùng với Hạ Du.

Hạ Du không có chút hứng thú nào với mấy dịp này, nhưng Hạ tướng không thể không nói, dù sao Tần Như Lương cũng đã giúp hắn ta một lần cho nên bọn họ cùng nhauđến chúc mừng cũng là chuyện đương nhiên.

Hạ Du vốn dĩ chỉ muốn đi ra ngoài quậy phá nhưng Hạ tướng đã ngay lập tức quát lên cảnh cáo: "Nếu như ngươi dám rời đi thì ta sẽ đánh gãy cái chân chó của ngươi!"

Hạ Du cũng không kinh ngạc trước sự đe dọa này, dù sao thì ông già này cũng chưa từng ra tay.

Hạ tướng thấy dọa không được hắn ta thì liền nói thêm: "Nếu như ngươi dám rời đi thì tiền tiêu vặt tháng này một văn cũng không có!"

Hạ Du thầm nghĩ, con mợ nó, nếu như tháng này không có tiền tiêu vặt thì còn đau khổ hơn bị đánh gãy chân chó!

Kết quả là Hạ Du chỉ có thể buồn bực theo sau Hạ tướng cùng đến phủ tướng quân chúc mừng.

Hạ Du ngồi trên bàn tiệc cảm thấy buồn chán muốn chết, tay cầm đũa gõ liên tục vào chiếc bát trước mặt, đợi đến khi nữ chủ nhà xuất hiện phía sau lớp vải sa mỏng thì hắn ta mới lơ đãng ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy đã buồn bực nói: "Ồ, sao người kia lại trông quen thế nhỉ?"

Lúc này, Thẩm Nguyệt đã ngồi vào chỗ bên cạnh Tần Như Lương.

Hạ tướng nghe Hạ Du nói vậy thì ngay lập tức đập vào gáy của hắn ta một cái rồi trầm giọng mắng: "Đó là công chúa! Không được vô lễ! Nghiệt tử, có phải đối với ngươi thì nữ tử nào trông cũng quen mắt hay không?"

Hạ Du xoa xoa cái gáy, trợn mắt nói: "Ông già chết tiệt này, nói chuyện thì nói, tự nhiên lại đi động tay động chân!"

Tất cả mọi người đều biết Hạ tướng có một đứa con trai ham chơi khiến cho ông ta đau đầu nhất.

Nhìn thấy mấy quan lại trong triều đều đang nhìn qua mình, nét mặt già nua của Hạ tướng có chút nhịn không nổi liền cười gượng nói: "Khuyển tử bất hảo, đã khiến cho chư vị chê cười rồi".

Hạ Du ghét nhất nhìn thấy cha mình diễn, rõ ràng là ông ta tự lôi kéo hắn ta đến đây mà còn không để cho hắn nói nhiều thêm một câu.

Hạ Du thỉnh thoảng lại nhìn về phía tấm vải sa mỏng, càng ngày càng cảm thấy vị công chúa đang ôm đứa trẻ rất quen.

Trước đây hắn đã từng gặp qua Tĩnh Nguyệt công chúa chưa? Cũng có thể hắn ta đã từng gặp qua nhưng chắc chắn đã quên mất bộ dạng của nàng trông như thế nào, làm sao có thể cảm thấy quen như thế được?

Ngồi ở phía bên kia của Tần Như Lương là Liễu Mi Vũ.

Trước khi nhập tiệc thì Liễu Mi Vũ đã đứng lên, tỏ ra vô cùng chân thành bước tới trước mặt Thẩm Nguyệt để kính trà cho nàng.

Hương Lăng bên cạnh nàng ta bưng tới một cái khay, hai tách trà đã được chuẩn bị sẵn trong khay.

Liễu Mi Vũ cầm lấy một trong những tách trà, nhẹ nhàng nói: "Công chúa, tách trà này Mi Vũ đáng ra đã phải kính người từ sớm, không biết đến bây giờ có quá muộn không?"

Thẩm Nguyệt không nhanh không chậm giao Bắp Chân cho Thôi thị, vừa đứng dậy cũng cười nói: "Thế nào, thật hiếm thấy ngươi có tấm lòng như vậy, ta thực sự vui mừng khôn xiết".
Chương 209: Coi nhau như tỷ muội

Liễu Mi Vũ nói: “Trước kia Mi Vũ không hiểu nên mới cùng công chúa có nhiều mâu thuẫn không vui. Mi Vũ và công chúa cùng là người bên cạnh tướng quân, đáng lý phải coi nhau như tỷ muội, như người một nhà. Mi Vũ tạ tội cùng công chúa vì những chuyện trong quá khứ, mong công chúa lượng thứ”.

Thẩm Nguyệt nhướn mày: “Người một nhà thì không sai, nhưng coi nhau như tỷ muội có vẻ không hợp lý lắm, ngươi cũng muốn làm công chúa hả?”

Liễu Mi Vũ thoáng khựng lại, có vẻ lúng túng: “Công chúa chê cười rồi, Mi Vũ không dám, Mi Vũ lỡ lời”.

Tần Như Lương không thể chịu nổi khi Liễu Mi Vũ chịu ấm ức, bèn đỡ lời cho nàng ta: “Mi Vũ có lòng hòa thuận cùng cô, cô biết chừng mực đi”.

Thẩm Nguyệt thong dong nói: “Ngươi nói như vậy là sao chứ, chẳng phải Mi Vũ muốn coi ta như tỷ muội sao. Tỷ muội của ta chẳng lẽ không phải công chúa? Ta chỉ suy xét bản chất của sự việc thôi”.

Biểu cảm của Liễu Mi Vũ càng lúc càng vô tội: “Công chúa, Mi Vũ thực sự chỉ muốn hòa thuận cùng người thôi”.

Thẩm Nguyệt gật gật đầu: “Ta tin ngươi chứ, ban nãy chẳng qua cũng chỉ nói đùa vài câu với ngươi thôi. Trong nhà đông khách như vậy, cứ gây ầm ĩ thì đồn ra ngoài cũng mất mặt”.

Nói rồi, nàng bưng chén trà còn lại lên, ngón tay đảo quanh miệng chén, nheo mắt nói: “Mi Vũ, ngươi chịu kính ta chén trà này, ta thực sự thấy vui lòng”.

Khóe mắt Liễu Mi Vũ đỏ ửng lên, nước mắt loang loáng, giống như vui quá nên rơi lệ: “Nói như thế nghĩa là công chúa bằng lòng uống chén trà này, cùng Mi Vũ hóa giải hiềm khích trước kia? Sau này Mi Vũ nhất định không làm công chúa tức giận nữa”.

Thẩm Nguyệt khẽ nhếch môi, giơ tay định gạt đi giọt nước mắt bên khóe mi của nàng ta, lại khiến Liễu Mi Vũ giật mình. Nàng tỏ vẻ độ lượng: “Coi ngươi kìa, nói gì mà ngốc thế”.

Hai ngươi nâng chén trà lên, đang định kính nhau.

Đúng lúc này Ngọc Nghiên ở phía sau đột ngột hô lên đầy kinh ngạc: “Ôi chao, nhị phu nhân, váy của phu nhân hình như bị rách một lỗ ở phía sau kìa”.

Liễu Mi Vũ trước nay vô cùng chú trọng hình tượng của mình, làm sao có thể bẽ mặt trong hoàn cảnh như vậy được. Thế là nàng ta đặt chén trà xuống, ngoái đầu kéo váy kiểm tra.

Thẩm Nguyệt cũng ghé tới gần: “Để ta xem thử”.

Liễu Mi Vũ vừa nghiêng người, sự chú ý của Tần Như Lương cũng bị hút về bên đó.

Thẩm Nguyệt vừa lơ đễnh đổi vị trí của hai chén trà, vừa điềm tĩnh liếc mắt nhìn nàng ta: “Chẳng qua chỉ là một lỗ thủng bé xíu thôi, không đáng ngại, có vẻ ban nãy không cẩn thận bị móc vào nơi nào nó để rách ra. Bây giờ trời tối, tầm nhìn hạn chế, người khác cũng không nhìn ra điều gì đâu”.

Sau động tác khoa trương đó, Thẩm Nguyệt kéo Liễu Mi Vũ ngồi xuống: “Ngươi là nhị phu nhân của phủ tướng quân, bây giờ rời tiệc e rằng sẽ khiến người khác suy đoán bậy bạ. Thôi thì cứ ngồi xuống yên tâm ăn cơm đi, đợi lát nữa ăn xong, nhân lúc người khác không chú ý, ngươi về Phù Dung Uyển thay y phục là được”.

Trong ấn tượng của Liễu Mi Vũ, nàng ta chưa từng thấy Thẩm Nguyệt thân thiết với mình đến thế.

Có vẻ vì Thẩm Nguyệt thực sự tưởng rằng nàng ta muốn hóa giải hiềm khích trước đó.

Cho dù không phải như vậy, trước mặt mọi người, Thẩm Nguyệt cũng phải cho họ thấy khí độ của người làm đương gia chủ mẫu.

Liễu Mi Vũ thầm nghĩ như vậy, ngươi cứ tiếp tục giả bộ đi! Ta xem ngươi còn giả bộ được đến khi nào!

Thế nhưng thần sắc của nàng ta càng thêm nhu hòa: “Đa tạ ý tốt của công chúa”.

Thẩm Nguyệt nheo mắt nhìn chằm chằm vào chén trà trên tay: “Vậy chén trà này, uống hay không uống đây?”

Liễu Mi Vũ vội vàng đáp: “Tất nhiên là phải uống rồi, Mi Vũ kính công chúa, đâu dám bỏ dở giữa chừng”.

Thẩm Nguyệt đưa chén trà tới bên môi, nhấp vài hớp, Liễu Mi Vũ tận mắt trông thấy nàng uống rồi mới lộ vẻ vui mừng, bản thân nàng ta cũng uống theo.

Bầu không khí trên bàn ăn rất hòa hợp.

Đến cả Tần Như Lương cũng loáng thoáng cảm thấy, bữa cơm tối lần này của họ mới giống người một nhà.

Liễu Mi Vũ và Thẩm Nguyệt không giương cung bạt kiếm, đôi bên nhường nhịn lẫn nhau.

Thẩm Nguyệt không tránh được việc gắp thức ăn cho Liễu Mi Vũ: “Mi Vũ, ngươi càng ngày càng thấu tình đạt lý, chẳng trách tướng quân sủng ái ngươi đến vậy”.

Liễu Mi Vũ hướng đôi mắt lúng liếng về phía Tần Như Lương, mỉm cười thẹn thùng.

Thẩm Nguyệt lại nói: “Ta nghe nói, tiệc mừng trăm ngày của Bắp Chân là do ngươi chủ động đề nghị cùng tướng quân, may mà có ngươi tâm tư tinh tế, suy nghĩ chu toàn. Ngươi chịu tiến một bước như vậy, quả thực khiến ta rất cảm động. Ta tin rằng ngươi thật lòng muốn sống cho đàng hoàng”.

Liễu Mi Vũ ngon ngọt đáp rằng: “Mi Vũ đã có dự tính như vậy từ trước rồi, chỉ sợ công chúa không chịu hòa giải cùng Mi Vũ. Lần này cũng nhờ tiểu công tử mới giúp Mi Vũ có được cơ hội này”.

Thế nhưng trong lòng nàng ta đắc ý nghĩ rằng, Thẩm Nguyệt trúng kế rồi.

Ai thèm hòa giải với thứ tiện nhân này chứ!

Cứ đợi đi! Lát nữa nàng ta sẽ cho ả tiện nhân này thân bại danh liệt! Xem xem nàng còn tư cách gì làm đương gia chủ mẫu của phủ tướng quân!

Liễu Mi Vũ tính toán thời gian rất chuẩn, từ khi uống phải loại dược kia tới khi dược hiệu phát tác là khoảng một canh giờ.

Nửa canh giờ sau, bữa tối cũng gần kết thúc, mọi người sẽ di chuyển tới hoa viên xem hát kịch.

Đợi khi thời cơ chín muồi, nàng ta nhất định sẽ dần mọi người đi tìm Thẩm Nguyệt, tới lúc đó sẽ bắt gian tại giường!

Ăn tối xong, Thẩm Nguyệt dẫn khách khứa tới hoa viên dạo chơi, nơi đó đã cất lên tiếng hát du dương và quyến luyến của các ca kỹ từ bao giờ.

Lúc này, Hạ Du với lòng hiếu kỳ tràn đầy cuối cùng cũng có thể trông thấy dung nhan của Thẩm Nguyệt.

Hạ Du liếc mắt nhìn từ xa, thoáng chốc đơ cả người.

Cho dù ánh sáng của đèn lồng khá tối tăm, nhưng thị lực của hắn ta cực tốt, nàng, nàng… sao lại giống với người lần trước cho hắn ta vay tiền ở sòng bạc thế?

Khi ấy Thẩm Nguyệt mặc nam trang, nhưng mi mục ngũ quan không được tô điểm kỹ càng, thế nên thay đổi không hiểu.

Chẳng trách Hạ Du chỉ cần liếc mắt đã lồng ghép hình ảnh hai người vào nhau.

Nàng là công chúa? Còn là mẹ của một đứa trẻ? Không thể nào chứ?

Hạ Du dụi dụi mắt, nghi ngờ bản thân nhìn nhầm.

Đợi khi Thẩm Nguyệt sắp xếp ổn thỏa, quay lại tìm Liễu Mi Vũ mới thấy sắc mặt của nàng ta khá khác thường.

Liễu Mi Vũ cảm thấy có lẽ vì trong lúc dự tiệc đã uống cùng Tần Như Lương thêm vài chén nên tửu lượng không trụ nổi, bây giờ đầu óc nặng trịch, cơ thể khô nóng.

Thẩm Nguyệt nói với Liễu Mi Vũ: “Mi Vũ, ngươi trông chừng ở đây nhé, ta đột nhiên thấy cơ thể không thoải mái, bủn rủn mất sức, ta về viện tử nghỉ ngơi trước”.

Liễu Mi Vũ mong còn chẳng được, tưởng rằng Thẩm Nguyệt bắt đầu ngấm thuốc, bèn đáp rằng: “Vậy công chúa nên nghỉ ngơi cho khỏe, công chúa về đi, Mi Vũ ở đây tiếp khách là được”.
Chương 210: Mặt ngọc gia truyền

Sau đó Thẩm Nguyệt dẫn Ngọc Nghiên và Thôi thị bế theo đứa trẻ, cùng nhau rời đi.

Đợi lát nữa, Liễu Mi Vũ sẽ sai người tới Trì Xuân Uyển kiếm cái cớ nào đó dụ Thôi thị và Ngọc Nghiên đi chỗ khác, sau đó sẽ sắp xếp người lẻn vào trong.

Thế nên Thẩm Nguyệt vừa mới rời đi, Liễu Mi Vũ đã dẫn Hương Lăng rời khỏi sân khấu trong hoa viên.

Liễu Mi Vũ càng đi càng thấy bủn rủn, đi tới con đường tắt đã phải chống tay vào gốc cây mà thở dốc.

Hương Lăng thấy vậy vội vàng bước tới dìu nàng ta: “Phu nhân sao thế? Có phải ban nãy ở bên tướng quân phấn khởi quá nên uống quá chén không?”

“Có lẽ là thế”.

“Vậy để nô tì đỡ phu nhân về Phù Dung Uyển nghỉ ngơi trước”.

Liễu Mi Vũ xua xua tay với Hương Lăng: “Đã đến nước này rồi, nếu ngươi đỡ ta về nghỉ, ai sẽ sắp xếp phần sau đó? Ta thấy nơi này cách Phù Dung Uyển cũng không xa, ta tự quay về nằm nghỉ một chút là được. Bây giờ ngươi tới ngay chỗ cửa sau, dẫn người vào trong”.

Liễu Mi Vũ lại dặn dò thêm: “Dẫn người vào rồi không được tới Trì Xuân Uyển vội, ngươi gọi vài bà tử tới Trì Xuân Uyển dụ Thôi thị và Ngọc Nghiên rời đi rồi hẵng thả người vào”.

“Nô tì… nô tì biết rồi”.

“Đi mau, đừng chậm trễ, nhất định phải làm đến nơi đến chốn”.

Liễu Mi Vũ váng vất nhìn Hương Lăng quay người rời đi rồi mới miễn cưỡng gắng gượng tiếp tục đi về Phù Dung Uyển.

Thế nhưng nửa đường nàng ta không hề chú ý rằng Thẩm Nguyệt đã quay trở lại, thong thả bước ra từ sau gốc cây.

Thẩm Nguyệt giơ tay chém ngay vào gáy Liễu Mi Vũ, căn bản không cần dùng sức, nàng ta đã mềm nhũn ra rồi.

Thẩm Nguyệt lập tức túm lấy cơ thể nàng ta, quay đầu đi về một hướng khác.

Trong điều kiện ánh sáng u ám, cảm quan của Thẩm Nguyệt vô cùng nhạy bén. Đi tới lối rẽ, nàng đột nhiên ngừng bước, nghiêng đầu đảo mắt về một góc nào đó.

Ánh mắt đó sắc bén như chim ưng khiến người ta không rét mà run.

Hạ Du nhìn thấy rất rõ, đó không phải ánh mắt mà một người phụ nữ nên có.

Hạ Du vốn tò mò, hắn ta muốn xác nhận xem rốt cuộc Thẩm Nguyệt có phải là người ở sòng bạc ngày hôm đó không.

Không ngờ hắn ta lén lút đi theo nàng lại nhìn được cảnh tượng không nên thấy.

Hạ Du không khỏi run rẩy trong lòng, lần này Thẩm Nguyệt đã nhìn rõ dáng vẻ của hắn ta, tất nhiên là nhận ra.

Vẻ lạnh lẽo trong ánh mắt của nàng thoáng chốc biến mất, thay vào đó là nét dịu dàng ôn hòa. Nàng đứng trong bóng tối, không hề di chuyển: “Chẳng lẽ Hạ gia công tử đi lạc sao?”

“Ừm, ừm... à, ta muốn đi nhà xí, không cẩn thận đi xa mất rồi”, Hạ Du hỏi: “Sao cô nhận ra ta?”

“Muốn đi nhà xí thì tới hoa viên bảo hạ nhân dẫn ngươi đi là được”.

Hạ Du không bình tĩnh nổi nữa, thấy Thẩm Nguyệt sắp bỏ đi, hắn ta gọi: “Này, quả nhiên là cô, đúng không! Hôm đó ở trên đường, ta tìm cô vay tiền, sau đó hai ta bị Tần tướng quân bắt được ở sòng bạc, kết cục là ta bị đưa về nhà, cô cũng bị đưa về nhà, hóa ra cô là công chúa!”

Thẩm Nguyệt không ngó ngàng tới hắn ta, đi thẳng về phía trước.

Tên này càng nói càng hăng hái, hắn ta đuổi theo Thẩm Nguyệt: “Nếu không làm sao tướng quân có thể chỉ lôi mỗi hai ta ra ngoài. Nếu cô đúng là công chúa, sao không giống với lời đồn vậy, sao cô còn ra phố chợ thế…”

Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu rồi dừng lại. Nếu cứ để tên tiểu tử này đi theo, chắc hẳn sẽ hỏng việc.

Hạ Du thấy nàng định nói gì nên chặn họng: “Cô đừng ngụy biện, chắc chắn là cô!”

Thẩm Nguyệt đáp: “Ta không ngụy biện”.

“Mặt ngọc của ta đâu, lần trước đi vội quá, ta không kịp đòi nó. Đó là bảo vệ gia truyền của nhà ta, bà nội để lại cho ta sau này lấy vợ đấy!”

Thẩm Nguyệt đáp: “Hôm nay không mang theo, lát nữa rảnh rỗi sẽ đưa cho ngươi, được chưa? Bây giờ mời ngươi rời đi ngay lập tức, được không?”

Hạ Du thấy đôi bên quen nhau nên quên luôn việc ban nãy Thẩm Nguyệt chỉ dùng ánh mắt đã chấn nhiếp được hắn ta: “Bây giờ cô rất bận à?”

Thẩm Nguyệt nhấc Liễu Mi Vũ lên: “Ngươi cảm thấy sao?”

“Nàng ta sao vậy?”, Hạ Du hỏi.

“Ngươi mù hả, uống nhiều quá nên ngất xỉu rồi”, Thẩm Nguyệt đáp: “Bây giờ ta phải đưa nàng ta đi ngủ”.

Hạ Du im lặng: “Nhưng ban nãy rõ ràng ta trông thấy cô đánh ngất nàng ta”.

Bước chân của Thẩm Nguyệt thoáng khựng lại, nghiêng đầu nhìn Hạ Du, đôi mắt lạnh lẽo nheo nheo: “Hạ Du, nói năng tầm bậy sẽ phải trả giá đấy”.

Nàng nhếch môi, làm động tác quệt ngang cổ với Hạ Du.

Hạ Du vội vàng lùi về sau mấy bước: “Ban nãy ta chẳng nói gì hết nhé”.

Thẩm Nguyệt đưa Liễu Mi Vũ về Hương Tuyết Uyển.

May mà lúc này Hương Tuyết Uyển để trống, đồ đạc trong phòng không thiếu thứ gì.

Hạ Du tò mò đi theo nàng suốt dọc đường tới Hương Tuyết Uyển, tuy thấy Thẩm Nguyệt đánh ngất người ta, nhưng chẳng làm chuyện gì xấu xa.

Thẩm Nguyệt đặt Liễu Mi Vũ lên giường rồi rời đi ngay.

Liễu Mi Vũ nằm trên giường, hai má đỏ ửng, hơi thở run rẩy, dù đang ngủ say vẫn để lọt ra tiếng rên rỉ vô cùng kiều diễm.

Hạ Du lại hỏi: “Nàng ta làm sao thế?”

“Không phải ta nói rồi sao, uống quá chén”.

“Nhưng sao ta cảm thấy nàng ta giống như bị trúng thuốc vậy? Cô chớ lừa ta, dù sao ta cũng ra ngoài lăn lộn lâu như vậy rồi, không đến mức không biết nổi điều này đâu”.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Nếu ngươi đã biết rồi, sao còn bép xép hỏi nhiều như vậy?”, nàng thong dong mỉm cười: “Ngươi có muốn vào trong giải độc cho nàng ta không?”

Nói rồi Thẩm Nguyệt đẩy hắn ta vào trong phòng.

Hạ Du vội vàng trở ra, nghiêm nghị nói: “Cô đừng làm bậy, ta chưa bao giờ động tới phụ nữ đã có chồng!”

Thẩm Nguyệt túm hắn ta rời khỏi Hương Tuyết Uyển: “Chẳng phải ngươi đòi mặt ngọc gia truyền sao? Đi, ta lấy mặt ngọc cho ngươi”.

Hạ Du vội vàng ngoái đầu liếc nhìn một cái, dưới ánh đèn vàng vọt, Liễu Mi Vũ thân thể quyến rũ, phập phồng theo nhịp.

Cánh cửa nửa đóng nửa mờ khiến phong cảnh bên trong như ẩn như hiện.

Hoa viên đang vào độ náo nhiệt, đâu có ai chú ý tới mấy chuyện bất thường này.

Đây là việc của phủ tướng quân, Hạ Du lại chẳng quen biết gì người phụ nữ kia, không tới lượt hắn ta lo chuyện bao đồng. Hắn ta chỉ thấy hơi tò mò thôi.

Tới thời gian đã định, Hương Lăng lặng lẽ tới cửa sau, dẫn hai người gác cửa vào trù phòng uống rượu, sau đó thả người từ bên ngoài vào trong.

Người đàn ông tiến vào, xoa xoa tay, đánh giá Hương Lăng từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ rõ vẻ gian xảo.

Vừa nhìn đã biết đây là phường vô công rồi nghề, hạ lưu và háo sắc.
Chương 211: Nhị phu nhân mất tích

Ban đầu chính Liễu Mi Vũ đòi tìm dạng người như thế này đấy. Chỉ có dạng người này mới to gan lớn mật, một khi dính vào mỹ sắc là bất chấp tất cả.

Nghe nói còn là phu nhân xinh đẹp của gia đình lớn, nếu để gã nếm thử, dù chết cũng không tiếc hận gì.

Hương Lăng cảm thấy phản cảm: “Phường vô sỉ, ngươi nhìn ta làm gì, người đẹp còn ở phía sau kìa! Đi theo ta!”

Tên này miệng lưỡi cũng dẻo như kẹo: “Tiểu tỷ tỷ dẫn đường là được”.

Hương Lăng tránh chốn náo nhiệt trong hoa viên, dẫn gã đi về phía hậu viện.

Gã còn hỏi: “Trong phủ náo nhiệt quá, chẳng lẽ hôm nay có hỉ sự gì sao?”

“Hôm nay là tiệc trăm ngày của tiểu công tử, ngươi cẩn thận cho ta”.

Kẻ gian xảo kia càng thêm phấn khích, trong hoàn cảnh này, đám đông tụ tập hết ở phía trước, khi ấy chỉ còn mình gã ở hậu viện, dù làm bậy thế nào cũng không ai phát hiện ra.

Cách đó không xa, đèn đuốc vẫn rất đẹp.

Hương Lăng dừng bước trước viện tử, nói với gã: “Người ở bên trong, ngươi vào đi”.

Thấy gã tiến vào rồi, Hương Lăng hé miệng, dặn thêm: “Tốt nhất là ngươi nên nhanh lên, nhanh chóng rời đi trước khi bị phát hiện”.

Hương Lăng tận mắt trông thấy phường hạ lưu đó tiến vào phòng.

Nơi này chẳng phải nơi nào khác, cũng không phải Trì Xuân Uyển mà họ đã giao hẹn từ trước, mà là Hương Tuyết Uyển mới bỏ trống cách đó không lâu.

Chuyện ngày hôm nay là không thể tránh được.

Hương Lăng bị kẹp ở giữa, thực ra cũng rất khổ sở.

Nàng ta không thể giúp Liễu Mi Vũ làm hại công chúa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Liễu Mi Vũ tự nhận quả đắng.

Chỉ mong đêm nay kẻ đó là một kẻ biết sợ, nếm được vị ngon ngọt rồi nhanh chóng bỏ đi.

Chỉ cần không bị bắt gian tại trận, tất cả vẫn còn cơ hội để vãn hồi.

Hương Lăng hạ quyết tâm, quay người rời đi.

Trong phòng, Liễu Mi Vũ toát mồ hôi như tắm, không biết thân mình đang ở nơi nào. Nàng ta tưởng rằng mình đã quay về Phù Dung Uyển, đang nằm trên giường của mình.

Cho đến khi có người đẩy cửa bước vào.

Liễu Mi Vũ tưởng rằng đó là Tần Như Lương nên không thèm khống chế tiếng rên rỉ nữa. Nàng ta loáng thoáng trông thấy một bóng người đứng trước giường, bàn tay đối phương lướt đi trên cơ thể nàng ta.

Cơ thể nàng ta như bị châm lửa đốt, tê dại khó chịu, cảm thấy trống vắng hơn bao giờ hết.

Liễu Mi Vũ bắt đầu uốn éo thân mình.

Gã đàn ông gian xảo đứng bên giường thấy nàng ta đã gấp gáp đến mức không thể nhẫn nại được bèn sờ mó khắp người Liễu Mi Vũ, cởi bỏ váy áo của nàng ta rồi tấm tắc ngợi khen: “Đúng là một vưu vật lẳng lơ!”

Tới khi gã đàn ông gian xảo đến gần, Liễu Mi Vũ dùng đôi mắt quyến luyến như tơ nhìn gã, cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt kia.

Không phải Tần Như Lương.

Khi ấy Liễu Mi Vũ tỉnh táo hơn hẳn, toàn thân ớn lạnh, nàng ta khiếp sợ: “Ngươi là ai! Ngươi muốn làm gì?”

Nàng ta muốn trốn chạy nhưng cơ thể vô lực, chỉ bị coi như “dục cự hoàn nghênh”.

“Đến lúc này rồi mà vẫn muốn tỏ vẻ trinh tiết? Hê hê, ở đây có ai trông thấy đâu!”

Gã đàn ông nói rồi túm lấy cổ chân của Liễu Mi Vũ, đè lên người nàng ta.

Nhuyễn ngọc ôn hương, quả thực khiến người ta mất hồn.

Liễu Mi Vũ ban đầu còn giãy giụa, thế nhưng những va chạm nhỏ nhặt đó chỉ khiến tình triều cuồn cuộn, không thể nào quay đầu được nữa.

Nàng ta khó lòng khống chế khát khao của cơ thể, khi gã đàn ông đó xông vào bỗng chốc cảm thấy đủ đầy, nàng ta vừa khẽ rên rỉ vừa rướn người nghênh đón, không thể nào kiềm chế nổi.

Một bên là hoa viên có kịch hay mở màn, một bên là hậu viện kiều diễm, dâm loạn.

Sau đó Hương Lăng vội vội vàng vàng chạy tới hoa viên, hoảng hốt nói với Tần Như Lương đang tiếp đãi đồng liêu trên quan trường: “Không hay rồi tướng quân! Không thấy phu nhân đâu cả!”

Tần Như Lương nhíu mày với vẻ không vui: “Đang yên đang lành, làm sao mà không thấy đâu được?”

Hương Lăng nước mắt lã chã như mưa: “Hồi tối phu nhân uống chút rượu, không chịu nổi nên thấy váng đầu. Nô tì đi bưng canh giải rượu tới, đâu ngờ sau khi quay về không thấy phu nhân ở trong viện. Nơi nào có thể tìm nô tì cũng tìm hết rồi, thế nhưng không thấy bóng dáng phu nhân!”

Tần Như Lương bỗng chốc thấy cuống quýt.

Hắn ta không nên để Liễu Mi Vũ uống rượu.

Nếu nàng ta say rượu mà gặp chuyện gì thì phải làm sao, đi qua hoa viên sẽ tới một cái hồ rất lớn, nếu rơi vào hồ mà không lên tiếng cũng không ai phát hiện ra.

Thế là Tần Như Lương dẫn người đi tìm.

Quả thực không thấy ai ở Phù Dung Uyển, Tần Như Lương thậm chí còn phái người tới bên hồ tìm kiếm thử.

Những phu nhân quyến thuộc khác cũng không thể yên tâm tiếp tục xem kịch.

Hạ Du xem kịch trên đài đang đến lúc hứng thú nhất, bèn chọc chọc Hạ tướng ở bên cạnh, chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn: “Lão đầu tử, không phải cha vẫn luôn mong chờ cơ hội nối “tình đồng liêu” với đại tướng quân sao, bây giờ ái thê của đại tướng quân mất tích, cha lại là người đứng đầu bá quan, nên tổ chức đội hình giúp hắn ta tìm kiếm nha”.

Hạ tướng trợn mắt: “Đây là chuyện nhà của người ta, đâu phải chuyện trên quan trường. Con nít con nôi, bớt vài câu đi!”

Hạ Du chớp chớp đôi mắt thuần khiết vô tội của mình: “Đúng là chuyện nhà, nhưng dù sao chúng ta cũng đến quý phủ làm khách rồi, nếu để xảy ra án mạng, hỉ sự biến thành tang sự, vậy thì lớn chuyện đó”.

Tuy rằng bình thường Hạ Du làm cha hắn ta rất đau đầu, nhưng Hạ tướng ngẫm nghĩ một hồi thấy hắn ta nói cũng không phải không có lý.

Thế là ông ta chủ động đứng dậy, huy động mọi người tham gia tìm kiếm.

Những phu nhân nhà quan kia ai cũng là “anh tài” hóng chuyện, tất nhiên không thể ngồi yên. Họ tụ tập thành từng nói, coi như đi dạo chơi vậy.

Hậu viện của phủ tướng quân bảo to thì cũng to đấy, một số viện tử trống không không có người ở sẽ do gia đinh đi tìm, các phu nhân cứ tìm ở nơi có ánh sáng là được.

Một nhóm phu nhân tới Hương Tuyết Uyển, thấy bên trong có ánh đèn.

Hỏi nô tì trong phủ mới biết nơi này vốn là chỗ ở của tam phu nhân, nhưng từ sau khi tam phu nhân đi, nó vẫn luôn bỏ trống.

Còn chưa vào trong viện đã nghe thấy tiếng nam nữ hoan ái ở bên trong vọng ra, đám đông giật mình.

Âm thanh quyến rũ của nữ nhân cùng với tiếng thở dốc của nam nhân khiến các phu nhân chỉ cần nghe qua đã hiểu bên trong xảy ra chuyện gì.

Trận “giao chiến” bên trong vẫn đang tiếp diễn, các phu nhân đâu dám can thiệp, có vị phu nhân đề nghị sai tì nữ mau chóng đi mời Tần Như Lương tới.

Có chuyện gì cũng phải để Tần Như Lương giải quyết.

Tần Như Lương vội vàng chạy tới trước cửa Hương Tuyết Uyển, nghe thấy âm thanh mà toàn thân cứng đờ, tay và trán nổi gân xanh.

Hắn ta không biết gã đàn ông đó là ai, nhưng âm thanh của bên nữ, hắn ta không thể nào quen hơn được nữa.

Bước chân của Tần Như Lương như nặng ngàn cân, từng bước từng bước tiến vào trong.

Liễu Mi Vũ không hề hay biết, nàng ta chỉ cảm thấy toàn thân như biến thành một vũng nước, mỗi một lỗ chân lông đều kêu gào đòi khoái cảm.

Nàng ta không quan tâm người phía trên là ai nữa, chỉ cần tưởng tượng gã là tướng quân thôi.

Thế nên người bên trên không ngừng đưa đẩy trong cơ thể nàng ta, nàng ta không ngừng nâng eo chào đón, miệng không ngừng rên: “Tướng quân… tướng quân mau lên… Mi Vũ vẫn còn muốn…”

Khi Tần Như Lương đạp cửa phòng xông vào, thứ mà hắn ta trông thấy là cảnh tượng nhếch nhác bất kham cùng với những câu từ không thể lọt tai nổi thoát ra từ miệng Liễu Mi Vũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK