Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần - Thẩm Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 461: Đuổi

Kết quả là vẫn chưa đi đến cổng phủ tướng quân thì đã nghe thấy tiếng khóc đau lòng thê lương.

Khi bước đến gần để xem xét, cánh cổng đóng chặt nhưng có một người phụ nữ đang nằm sấp phía trước, liên tục gõ vào cổng gọi người, ngón tay mềm mại được chăm sóc kỹ càng trước đây không ngừng cào vào cánh cổng làm rách một miếng da, móng tay bị tróc ra, loáng thoáng thấy được cả vết máu.

Thẩm Nguyệt đứng trước cổng một lúc, trong đầu không khỏi nhớ đến cảnh tượng mình bị đuổi ra khỏi của phủ vào hai năm trước.

Cũng là kiểu kêu trời, trời không thấu, gọi đất, đất không hay thế này.

Bây giờ đến lượt Liễu Mi Vũ rồi.

Cho dù nàng ta có kêu gào khóc lóc nhận sai thế nào, người bên trong vẫn không đáp lại nàng ta nửa câu.

Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Ngươi kêu gào như thế mãi thì một lát sẽ thu hút sự chú ý của người chung quanh, đến khi ấy, ta tin chắc không lâu sau, người cả thành này đều sẽ biết chuyện ngươi bị đuổi ra khỏi phủ”.

Liễu Mi Vũ không muốn làm ầm ĩ tới mức mất hết tất cả nên nàng ta im lặng, không kêu gào nữa nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Thẩm Nguyệt nhấc chân bước lên bậc thềm, gõ chiếc vòng bằng đồng trên cổng, thị vệ bên trong mở ô cửa nhỏ, thấy Thẩm Nguyệt đã trở lại thì vội vàng mời nàng vào.

Khi Thẩm Nguyệt đi ngang qua bên cạnh Liễu Mi Vũ, váy bị nàng ta túm lấy.

Liễu Mi Vũ ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Nguyệt nói: “Cầu xin ngươi…”

“Cầu xin ta cái gì?”

“Cầu xin ngươi cho ta vào trong đi!”

Thẩm Nguyệt lạnh nhạt nói: “Hình như đây không phải là việc thuộc trách nhiệm của ta. Ngẫm lại lúc ngươi đuổi ta ra khỏi phủ đi, có thể ngươi sẽ không cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo nữa”.

Nói rồi nàng bước vào trong, chỉ tiếc Liễu Mi Vũ cứ nắm lấy góc váy không chịu buông.

Sắc mặt Thẩm Nguyệt trở nên lạnh lùng, nâng một chân đạp vào tay Liễu Mi Vũ.

Liễu Mi Vũ bị đau phải buông tay, Thẩm Nguyệt bình tĩnh đi vào.

Quản gia đang làm việc ở sân trước, thấy Thẩm Nguyệt về bèn bước đến nói: “Cuối cùng công chúa cũng an toàn trở về, tướng quân về phủ nhưng thấy công chúa vẫn chưa quay lại nên đã ra ngoài tìm rồi”.

Thẩm Nguyệt sửng sốt: “Hắn ra ngoài tìm ta? Đi lúc nào?”

Quản gia nói: “Cũng được một lúc rồi, cưỡi ngựa đi”.

Trên đường về, Thẩm Nguyệt không hề gặp Tần Như Lương.

Thẩm Nguyệt nói: “Vậy ngươi phái hai người lên phố tìm, gặp tướng quân thì gọi hắn về”.

“Vâng”.

Quản gia đang định đi chuẩn bị thì Thẩm Nguyệt lại nói: “Khoan đã, ngươi cũng sai người đưa cái kẻ đang gào khóc ngoài cổng đi luôn đi!”

Quản gia khó xử nói: “Nhưng… tướng quân chỉ nói đuổi nàng ta ra ngoài chứ không nói dàn xếp cho nàng ta thế nào, lão nô cũng không biết nên đưa nàng ta đi đâu”.

Thẩm Nguyệt nói: “Làm ầm ĩ bên ngoài như vậy sẽ làm người ta cười nhạo đấy! Hơn nữa trời đang lạnh, nếu để nàng ta bị đông chết ở ngoài thì sẽ càng phiền phức. Ngươi thuê một sân nhỏ rồi sắp xếp cho nàng ta ở đó, sau này đi đâu ở đâu thì tùy nàng ta, phủ tướng quân không nhúng tay vào nữa”.

Quản gia đáp: “Vâng, lão nô đi sắp xếp”.

Thẩm Nguyệt từ sân trước đi qua sân giữa, chưa đến Trì Xuân Uyển là đã thấy Ngọc Nghiên nghe tin chạy ra, lúc thấy Thẩm Nguyệt thì nàng ta vừa mừng vừa than: “Công chúa đi đâu vậy, sao giờ mới về?”

Trưa hôm nay, sau khi xem xong cuộc hành quyết Liễu Thiên Hạc, Thẩm Nguyệt đã bỏ lại mấy người họ, mà họ lại không đuổi kịp chủ, đến giờ nàng mới về, Ngọc Nghiên hiển nhiên là sốt ruột vô cùng.

Ngọc Nghiên đỏ mắt nhìn Thẩm Nguyệt: “Trên phố nhiều người như thế, nếu công chúa xảy ra chuyện gì thì phải làm sao! Cũng may người đã về rồi”.

Nàng ta nắm lấy tay Thẩm Nguyệt, cảm thấy lành lạnh mới nhận ra điểm khác thường: “Công chúa, áo choàng của người đâu? Sao cứ mặc phong phanh như vậy đi về?”

Thẩm Nguyệt nói: “Trên đường ta gặp một cô gái, cảm thấy có duyên nên tặng cho đối phương rồi”.

“Nhưng công chúa cũng không thể chịu lạnh đi về thế này!”, Ngọc Nghiên quan tâm nói.

Thẩm Nguyệt cong môi nói: “Yên tâm đi, ta không lạnh!”

“Tuyết lớn rồi, chúng ta mau về phòng thôi”, Ngọc Nghiên nói: “Công chúa, lúc người về có nhìn thấy Liễu thị không?”

“Đang khóc ngoài cửa đấy”.

“Hôm nay, nếu nàng ta không theo đến cổng chợ, chắc quản gia cũng chưa đuổi nàng ta đi được, giờ hay rồi, lúc chúng nô tỳ về thì đã không cho nàng ta vào cửa nữa!”, Ngọc Nghiên cảm thán: “Cuối cùng giờ nàng ta cũng đã bị báo ứng”.

Nói đến đây, Ngọc Nghiên bĩu môi nói: “Sau khi công chúa đi ấy, nô tỳ còn nói cứ dứt khoát bỏ luôn Liễu thị ở ngoài đi, đỡ phải nghe nàng ta khóc lóc làm loạn. Nhị nương không chịu, cứ phải dẫn người về, hình như bà ấy còn thương hại Liễu thị”.

Thẩm Nguyệt híp mắt: “Nhị nương làm vậy là đúng, dẫn người về để quản gia đuổi đi trước mặt mọi người, như vậy ổn thỏa hơn là vứt nàng ta ở ngoài. Làm thế, dù nàng ta xảy ra chuyện gì hay có như thế nào, tất cả đều không liên quan đến các ngươi”.

Bằng không, bỏ người ở ngoài phố, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, họ sẽ từ người có lý thành không có lý.

Ngọc Nghiên buồn bực nói: “Nô tỳ hiểu đạo lý này nhưng hôm nay công chúa đi đâu cả nửa ngày, nhị nương không hề lo lắng chút nào, còn khuyên nô tỳ đừng lo, cũng không biết nhị nương này là không lo thật hay là không thèm quan tâm nữa”.
Chương 462: Buông

Thẩm Nguyệt nhíu mày, nàng biết nhị nương luôn xử lý mọi chuyện rất ổn thỏa, hơn nữa bà ta lại là người bên cạnh Tô Vũ, dĩ nhiên Thẩm Nguyệt cực kỳ tin tưởng.

Hôm nay ở trên phố, nàng đi rất vội, Thôi thị tinh mắt, không chừng đã biết nàng muốn đi tìm ai nên không nói, cũng không hỏi, chỉ làm tốt việc nàng giao.

Cũng không có gì sai sót cả!

Thẩm Nguyệt nhìn Ngọc Nghiên nói: “Dạo gần đây hình như ngươi có hiểu lầm gì đó với nhị nương thì phải, bà ấy làm gì chọc ngươi không vui à?”

Phía trước là Trì Xuân Uyển rồi, nếu giờ Ngọc Nghiên muốn nói gì thì vẫn có thể tâm sự riêng với Thẩm Nguyệt.

Nàng ta im lặng một lúc rồi chỉ nói: “Nô tỳ chỉ để bụng chuyện bà ta là người bên cạnh Tô đại nhân”.

Thẩm Nguyệt mỉm cười, đôi môi đỏ mọng trên làn da trắng dưới tuyết đẹp không sao tả xiết.

Ngọc Nghiên hơi lo lắng, giậm chân nói: “Công chúa, người đừng xem thường chuyện này, không chừng… họ có ý đồ gì khác đấy”.

Vừa nói xong, Ngọc Nghiên lại để ý đến việc khác, sửng sốt nhìn Thẩm Nguyệt hỏi: “Công chúa, môi người sao thế? Vừa đỏ vừa sưng!”

Thẩm Nguyệt nhấc chân đi lên trước, đoan chính nói: “Vậy à? Chắc là bị nhiệt”.

Ngọc Nghiên vội đi theo phía sau: “Như vậy sao là nóng trong người được! Sáng nay người ra ngoài đâu có bị thế, rõ ràng là…”

Ngọc Nghiên nhìn ra được điều gì đó rồi lại ngại không dám nói.

Lúc đi vào sân, Ngọc Nghiên vẫn còn lải nhải: “Công chúa, có phải hôm nay người đi gặp ai đó không?”

Thôi thị bước đến đón: “Ngọc Nghiên, cẩn thận lời nói việc làm của mình, coi chừng tai vách mạch rừng”.

Ngọc Nghiên vội ngậm miệng.

Mặc dù hiện giờ phủ tướng quân không có Liễu thị tác oai tác quái nhưng cũng có thêm vài hạ nhân lạ mặt.

Dù là ở Trì Xuân Uyển, họ cũng phải hạn chế lớn tiếng, đây là điều mà mọi người đều ngầm hiểu.

Thẩm Nguyệt bước lên bậc thang, phủi tuyết trên quần áo xuống, quay người đứng trước cửa, lúc đẩy cửa ra, trong đầu nàng hiện ra bóng dáng của hắn.

Nàng thản nhiên mỉm cười, dịu giọng nói: “Đúng thế, hôm nay ta gặp được chàng rồi”.

Ngọc Nghiên liên tưởng tới gì đó từ đôi môi đỏ thẫm của Thẩm Nguyệt, vừa ngượng vừa bất lực: “Công chúa quay về rồi thì không nên gặp hắn nữa”.

Không nên gặp! Nhưng chuyện tình cảm mà, làm sao nói buông là buông được?

Chắc Ngọc Nghiên có hiểu lầm gì đấy với Thôi thị và Tô Vũ, nhưng đối với người đàn ông mà mình đã chọn, Thẩm Nguyệt sẽ không bao giờ thay đổi.

Nàng nghĩ sớm muộn gì Ngọc Nghiên cũng hiểu được điều này thôi.

Tần Như Lương ra ngoài tìm Thẩm Nguyệt vẫn chưa về, sau đó quản gia sai người lên phố tìm rồi cũng không tìm được.

Thẩm Nguyệt không gặp Tần Như Lương trên đường về nhà, càng không biết được rằng Tần Như Lương lòng vòng trên phố chẳng bao lâu thì gặp được Hạ Phóng đến truyền ý chỉ, nói là Hoàng đế cho vời hắn ta vào cung.

Mà dù cho hôm nay Hạ Phóng không đến, ngày mai Tần Như Lương cũng phải tự mình vào cung báo cáo.

Nhưng giờ chỉ một ngày thôi mà Hoàng đế cũng không muốn chờ, điều này không khỏi khiến lòng Tần Như Lương chùng xuống, gương mặt không tỏ vẻ gì cả.

Sau khi hắn ta vào cung, Hoàng đế đã đợi khá lâu.

Tần Như Lương bái kiến Hoàng đế rồi bẩm báo chuyện hành quyết hôm nay.

Lúc trưa, chợ thực phẩm khá đông đúc nhưng mọi việc vẫn diễn ra rất suôn sẻ, dân chúng theo dõi quá trình hành quyết, quan binh cũng giữ trật tự, không có hỗn loạn gì cả.

Sau khi xác nhận Liễu Thiên Hạc đã chết, thi thể bị ném vào bãi tha ma.

Hoàng đế vui mừng nói: “Ngươi làm việc thì trẫm yên tâm. Từ sau khi về kinh, ái khanh vẫn chưa được nghỉ ngơi, bây giờ mọi việc đã qua, ái khanh cũng vất vả, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi”.

Tần Như Lương nói: “San sẻ gánh nặng với Hoàng thượng là trách nhiệm của thần!”

Hoàng đế nói: “Trẫm định cho ái khanh nghỉ ngơi ở nhà một thời gian, tay Tần ái khanh còn có vết thương, vẫn nên tĩnh dưỡng, kỹ càng điều trị”.

“Tay thần giờ thế, thần đã chấp nhận rồi”.

“Tần tướng quân nên dừng hết mọi sự vụ, dù sao cũng chỉ là một vài việc linh tinh, đợi khi nào sức khỏe ổn định rồi hẵng nhậm chức lại”.

Tần Như Lương đã có sự chuẩn bị trước về chuyện này, dù Hoàng đế không chủ động ngừng chức vụ của mình, hắn ta cũng không muốn chiếm giữ vị trí khi chẳng thể làm gì.

Không làm đại tướng quân, ở góc độ nào đó, Tần Như Lương vẫn cảm thấy nhẹ nhõm.

Hắn ta không muốn làm một thần tử bất trung bất nghĩa nhưng lại càng không muốn làm trái tâm ý của mình.

Thế là Tần Như Lương bình thản tuân lệnh.

Sau đó, Hoàng đế sai người dâng lên một thứ đựng trong hộp gấm, hộp đã được mở sẵn, bên trên còn phủ một tấm vải màu đỏ.

Cung nhân lật mở tấm vải, bên trong là một củ nhân sâm.
Chương 463: Thần tuân chỉ

Hoàng đế nói: “Đây là nhân sâm trăm năm, hiện giờ ngươi đang bị thương, Tĩnh Nguyệt lại từ nơi xa về, vợ chồng ngươi hãy dùng nó mà bồi dưỡng sức khỏe”.

Hoàng đế liếc mắt ra hiệu vớI Hạ Phóng. Hạ Phóng liền đi tới bên cạnh Tần Như Lương, lấy nhân sâm trong hộp gấm ra ngay trước mặt Tần Như Lương, không ngờ bên dưới còn có dược liệu khác.

Hạ Phóng cố ý để Tần Như Lương nhìn thấy, sau đó nói: “Tần tướng quân hãy nhìn cho kỹ, ở trên là nhân sâm, còn bên dưới là lê lô. Lúc tướng quân hầm canh sâm cho Tĩnh Nguyệt công chúa thì hãy thêm lê lô này vào”.

Tần Như Lương mím môi, nhưng trong lòng đã lường trước chuyện này.

Hạ Phóng nhìn hắn ta, thản nhiên nói: “Tần tướng quân là người sáng suốt, chắc hẳn sẽ hiểu rõ. Việc này Hoàng thượng không tiện ra mặt, nên mới giao cho tướng quân.

Nếu như công chúa Tĩnh Nguyệt chết bệnh ở phủ tướng quân thì người khác sẽ chỉ nghĩ rằng thân thể công chúa hư nhược khiến tà bệnh xâm nhập sâu, mà không phỏng đoán quá nhiều”.

Tần Như Lương im lặng hồi lâu, sau đó trịnh trọng hỏi hoàng đế: “Ý hoàng thượng là muốn thần… mưu sát Tĩnh Nguyệt công chúa sao?”

Hoàng đế ngồi trên long ỷ nhìn xuống, nói: “Trẫm không sai ngươi mưu sát công chúa, mà chỉ muốn để công chúa chết bệnh ở chỗ ngươi. Sinh lão bệnh tử là thứ mà không một ai trên đời có thể tránh được, kể cả Tĩnh Nguyệt công chúa cũng vậy”.

Rõ ràng là đang muốn mưu sát.

Chẳng qua hoàng đế không tự mình ra tay mà muốn để Tần Như Lương làm thay mình.

Chỉ có Tần Như Lương ngày nào cũng tiếp cận Thẩm Nguyệt, hơn nữa còn sống chung dưới một mái nhà mới có nhiều cơ hội ra tay. Nếu Thẩm Nguyệt không hề đề phòng Tần Như Lương thì chuyện này sẽ chẳng hề khó khăn.

Hoàng đế cảm thấy Tần Như Lương chính là người thích hợp nhất để làm chuyện này.

Dùng cái giá thấp nhất để đổi lấy lợi ích lớn nhất, vừa là mục đích đồng thời cũng là thủ đoạn.

Chỉ cần Thẩm Nguyệt chết bệnh, đây chính là cách đơn giản nhất để trừ bỏ đại họa mà không cần quan tâm dư luận hay động đến đao kiếm.

Nếu hiện giờ Hoàng đế đã yêu cầu Tần Như Lương làm vậy thì ông ta sẽ không quan tâm suy nghĩ của Tần Như Lương mà chỉ để ý tới việc đối phương sẽ làm thế nào.

Hiện giờ trong mắt Hoàng đế, vị đại tướng quân này của Đại Sở chẳng khác nào một kẻ tàn phế không đáng để ý.

Nhưng nếu như hắn ta còn chút giá trị lợi dụng cuối cùng thì Hoàng đế sẽ không chút do dự ép sạch chút giá trị ấy.

Tần Như Lương quỳ xuống, hạ giọng nói: “Nhưng Tĩnh Nguyệt chính là thê tử kết tóc của thần”.

Hoàng đế nghe mà phẫn nộ: “Giờ ngươi lại nghĩ nàng ta là thê tử kết tóc cơ đấy. Lúc ngươi mới cưới nàng ta thì đã tỏ ra không cam tâm tình nguyện thế nào, cả Đại Sở đều biết ngươi chỉ sủng ái mỗi một tiểu thiếp. Hiện giờ tiểu thiếp kia bị ngươi đuổi ra khỏi nhà rồi. Sao? Hiện tại ngươi lại nguyện làm chim liền cành, cả đời chung thủy bên Tĩnh Nguyệt sao? Ngươi đừng có mà ngụy biện rằng trước đây ngươi chỉ giả vờ ghét bỏ nàng ta, sau đó từ giả thành thật, yêu nàng ta mất rồi!”

Tần Như Lương quỳ rạp trên nền đất, trán chạm sát sàn.

Người khác không biết rõ về chuyện thiếp thất của hắn ta bị đuổi ra khỏi nhà nhưng Hoàng đế lại biết rất rõ.

Trong khoảng thời gian Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt không có mặt ở phủ tướng quân, ai mà biết rốt cuộc ông ta đã sắp xếp bao nhiêu tai mắt vào trong phủ rồi chứ.

Hoàng đế cầm tấu chương ném mạnh lên bàn nhằm phát tiết cơn giận.

Ông ta tức giận nhìn Tần Như Lương vẫn đang quỳ rạp, nói tiếp: “Năm xưa trẫm nghe ngươi can gián nên mới cho phép ngươi giữ lại mạng của Thẩm Nguyệt, cũng khiến trẫm tin rằng giữa ngươi và nàng ta không có tình yêu nam nữ. Lúc trước, trẫm đồng ý để ngươi cưới nàng ta chính là vì muốn ngươi giám sát chặt chẽ đối phương. Ngươi cứu nàng ta rồi cưới về nhà, nhưng giờ lại không nỡ giết, đừng để trẫm cảm thấy ngươi đã tốn hao tâm sức để dối gạt trẫm!”

Tần Như Lương hô to: “Xin Hoàng thượng minh xét, thần ngàn vạn lần không dám dối gạt Hoàng thượng!”

Hoàng đế lại nói: “Tần Như Lương, ngươi đừng quên mình là bề tôi của ai. Ngươi theo trẫm chinh chiến giết địch nhiều năm, lại theo trẫm vào tận kinh thành, ngươi từng là trợ thủ đắc lực của trẫm! Trẫm có thể nâng ngươi lên mây xanh, cũng có thể đạp ngươi xuống vũng bùn!”

Giọng Hoàng đế vang khắp đại điện khiến lòng người hoảng sợ.

Hạ Phóng bước lên trước, cúi đầu nói: “Xin Hoàng thượng bớt giận, Tần tướng quân vẫn còn suy nghĩ sai lầm như vậy hẳn chỉ vì nể tình cảm phu thê trước đây với Tĩnh Nguyệt công chúa, từ đó có thể thấy được Tần tướng quân là người trọng tình trọng nghĩa”.

Sau đó hắn ta quay sang Tần Như Lương mà nói: “Thế nhưng trung nghĩa luôn quan trọng hơn tình ý, chính nhờ có Hoàng thượng nâng đỡ mà Tần tướng quân mới đạt được vị trí như ngày hôm nay, Tần tướng quân quả thực không nên vì tình ý mà làm trái việc trung nghĩa. Ta tin Tần tướng quân sẽ coi trọng đại cục, cho dù không nỡ cũng sẽ hoàn thành, đúng chứ?”

Tần Như Lương không trả lời.

Hoàng đế nói: “Nếu ngươi không làm được chuyện này thì trẫm sẽ sai người khác. Nhưng ngươi kháng chỉ bất tuân, đừng nói là trẫm sẽ cắt chức đại tướng quân của ngươi, trẫm còn nhốt ngươi vào đại lao, khiến ngươi mất hết tất cả!”

Tần Như Lương sững sờ, mãi sau mới khẽ thốt lên một câu: “Thần… tuân chỉ”.

Nếu hắn ta không làm mà để Hoàng đế sai kẻ khác thì cục diện lại càng mất kiểm soát.

Hoàng đế nghe thế lại cho rằng Tần Như Lương không nỡ từ bỏ chức vị đại tướng quân, cũng không bỏ được vinh hoa phú quý hiện tại.

Như vậy thì tốt, chỉ cần một người tham luyến phú quý và quyền thế thì ông ta sẽ dễ dàng khống chế thôi.
Chương 464: Chờ

Sắc mặt Hoàng đế dịu đi, ông ta nói: “Ái khanh hiểu rõ trung nghĩa khiến trẫm được an ủi phần nào. Vậy đi, sau khi làm xong chuyện này, ngươi vẫn là đại tướng quân của Đại Sở, dù không thể ra chiến trường đánh giặc, nhưng trẫm sẽ để ngươi được hưởng vinh hoa phú quý cả đời”.

Mang danh tướng quân Đại Sở nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một chức vị hão mà thôi.

Không có thực quyền nên không thể dẫn binh đánh giặc, chỉ có thể ở lại kinh thành hưởng thụ cuộc sống xa hoa, vậy hắn ta cần cái chức vị đại tướng quân đấy để làm gì cơ chứ?

Cuối cùng Tần Như Lương vẫn nhận lệnh, Hạ Phóng đưa hộp gấm có nhân sâm và lê lô đã được chuẩn bị sẵn cho hắn ta.

Tần Như Lương mang theo đồ rời khỏi đại điện.

Lúc hắn ta ra cung, bên ngoài dần tối, trên tường ngói đỏ hoa lệ trong cung đều bị phủ một lớp tuyết mỏng.

Đến khi về tới phủ tướng quân thì trời đã tối hẳn.

Đèn lồng treo dưới mái hiên phát ra ánh sáng nhè nhẹ, mang tới cảm giác ngọt ngào bình yên.

Đầy tớ tới bẩm báo rằng đại tướng quân quay về rồi.

Nhà bếp đã chuẩn bị xong bữa tối, sẵn sàng đưa tới phòng ăn.

Tần Như Lương hỏi ra mới biết Thẩm Nguyệt vẫn luôn chờ mình ở trong phòng ăn, hắn ta không về thì nàng cũng không dùng bữa.

Nếu không, đồ ăn đã được bày ra đều sẽ nguội rất nhanh.

Chính Thẩm Nguyệt là người muốn chờ Tần Như Lương về, cùng nhau ăn tối.

Tần Như Lương thoáng khựng lại, ngẩng đầu nhìn phòng ăn cách mình không xa,

Trong lòng hắn ta bỗng dưng trào dâng cảm giác ấm áp, một loại cảm giác ấm áp trước giờ chưa từng xuất hiện.

Nơi đây là nhà Tần Như Lương, bất kể có về muộn thế nào thì trong nhà vẫn có người chờ hắn ta về rồi mới cùng ăn.

Khi trước, lúc Liễu Mi Vũ còn ở trong nhà, biết hắn ta vẫn đang ở bên ngoài giải quyết việc công, đến giờ ăn cơm, nàng ta gần như sẽ không đợi hắn ở phòng ăn mà sai người mang bữa tối đến Phù Dung Uyển để ăn trước một mình. Đến khi Tần Như Lương quay về, việc đầu tiên hắn ta làm chính là đến Phù Dung Uyển thăm nàng ta.

Hắn ta từng dành hết tất cả dự dịu dàng và yêu chiều cho Liễu Mi Vũ. Nhưng sự ấm áp hiện giờ lại là thứ mà Thẩm Nguyệt dành cho hắn.

Trước kia, hắn ta không hề quý trọng nó, từ nay về sau, có lẽ sẽ không còn cơ hội để trân quý nữa.

Tần Như Lương bước nhanh đi về phía phòng ăn.

Thẩm Nguyệt không ngồi bên bàn ăn mà ngồi xổm trước bếp lò.

Trên đó đang đun một thau nước, bên trong đặt một bình rượu, khi Tần Như Lương bước vào, hắn ta lập tức ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu, thấy hắn ta đã về bèn vẫy tay: “Mau vào đây đi, hiện giờ trời lạnh rồi nên ta đun cho ngươi chút rượu ấm. Ngươi có uống không? Không thì còn có cả trà nóng nữa, uống chút cho ấm người”.

Tần Như Lương đáp: “Ta uống”.

Thẩm Nguyệt đứng dậy, nói với Ngọc Nghiên: “Mau bảo nhà bếp mang đồ ăn lên”.

Chỉ chốc lát sau, thức ăn nóng hổi đã được bày trên bàn, dù không quá mức phong phú nhưng cũng đủ để cho hai người ăn, nếu nhiều hơn chỉ tổ lãng phí.

Tần Như Lương nói: “Ta nhớ trước kia cô chỉ ước gì tiêu sạch của cải của ta, vậy mà bây giờ lại tiết kiệm thế này à?”

Lúc đó, mặc dù có mấy lần Thẩm Nguyệt cũng tiêu pha nhưng còn kém sự xa hoa của Liễu Mi Vũ rất nhiều, cũng ví dụ như cơm tối, dù mỗi lần chỉ ăn vài miếng nhưng nhà bếp vẫn chuẩn bị sẵn một bàn đầy thức ăn.

Thẩm Nguyệt tỏ ra điềm nhiên như không: “Không tiết kiệm giúp ngươi, lỡ sau này không còn bổng lộc của đại tướng quân nữa, ngươi biết lấy gì nuôi gia đình đây”.

Tần Như Lương đặt đũa xuống, nói: “Từ khi hồi kinh tới giờ, Hoàng thượng chưa từng ra lệnh tước bỏ quan hàm đại tướng quân của ta, sao cô biết sau này ta không được làm tướng quân nữa”.

“Trước đây quan hàm đó chỉ là một cái danh hão, ta nghĩ, với tính tình của ngươi, dù Hoàng đế không nhắc tới, ngươi cũng sẽ không phản bội khi ông ta tại vị. Hôm nay, phái người ra ngoài tìm ngươi mà chẳng thấy, ta nghĩ không chừng là ngươi đã tiến cung rồi”.

Thẩm Nguyệt rót cho Tần Như Lương một ly rượu, còn mình thì uống trà nóng.

Tần Như Lương đáp: “Đúng là ta đã vào cung”.

“Vào cung làm gì? Vụ án của Liễu Thiên Hạc đã kết thúc nên ngươi đi trả lại chức vị tướng quân à?”

Chuyện này cũng là điều mà Tần Như Lương có thể sẽ làm. Cho dù Hoàng đế không đòi lại chức vị này, với tình hình hiện tại, tên này cũng sẽ chủ động trao trả.

Tần Như Lương gắp thức ăn cho Thẩm Nguyệt, cất lời đáp: “Hoàng thượng tạm thời đình chỉ chức vị của ta, muốn ta ở nhà dưỡng thương cho tốt”. Ngừng lại một lát, hắn ta lại nói: “… Còn tặng cho ta một hộp nhân sâm trăm năm”.

Thẩm Nguyệt cười nói: “Thế à, đó là đồ tốt đấy”.
Chương 465: Ngăn cản

Hôm sau, Tần Như Lương hầm nhân sâm trăm năm với gà rồi mang tới Trì Xuân Uyển cho Thẩm Nguyệt bồi bổ cơ thể.

Vừa mở nắp ra đã lập tức ngửi thấy hương thơm tươi ngon của canh gà.

Ngọc Nghiên thấy Tần Như Lương quan tâm Thẩm Nguyệt như vậy, trong lòng mừng vui khấp khởi, vội múc hai bát canh gà ra, đưa một bát cho Tần Như Lương, bát còn lại dâng cho Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt dùng thìa khuấy canh, cười như không cười nói: “Hoàng đế đưa ngươi nhân sâm để bồi bổ, ngươi lại dùng nó để nấu canh cho ta”.

Tần Như Lương mấp máy môi, vẻ mặt vô chừng.

Có lẽ đúng như Hoàng đế nói, muốn khiến Thẩm Nguyệt uống bát canh sâm này không hề khó. Bởi không chỉ vì hắn ta có nhiều cơ hội ra tay mà còn do hiện giờ, Thẩm Nguyệt hoàn toàn chẳng đề phòng hắn ta.

Chỉ cần Thẩm Nguyệt uống hết bát canh là hắn ta sẽ mang danh trung nghĩa, công thành danh toại.

Tất thảy mọi thứ vẫn giống như trước đây.

Đại Sở sẽ không thể vì nàng mà náo động hơn, có lẽ trên triều sẽ xảy ra chút rắc rối phức tạp nhưng cũng còn lâu mới tới mức độ khó khăn.

Chẳng khác gì việc năm xưa hắn ta không cứu nàng, Đại Sở thay triều đổi đại từ lâu, mọi thứ đều sóng yên bể lặng.

Trước kia Tần Như Lương cho rằng bình lặng là chuyện rất tốt, nhưng bây giờ thì sao?

Rốt cuộc thế nào mới là trung nghĩa?

Trung nghĩa chính là hắn ta phải làm trái nhân tính, trái với lòng để mưu hại thê tử kết tóc của mình sao?

Trước đây, hắn ta và Thẩm Nguyệt không cùng một trận doanh, mặc dù ghét nàng, hận nàng nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ là muốn lấy mạng nàng cả. Còn bây giờ, trong lòng hắn ta lại nảy sinh tình cảm với người con gái này, vậy hắn ta còn có thể ra tay được sao?

Cho dù Thẩm Nguyệt không yêu hắn ta, nhưng trong lòng Tần Như Lương đã nhận định nàng chính là thê tử kết tóc của mình từ lâu rồi.

Vào lúc Thẩm Nguyệt múc một thìa canh gà, định đưa lên miệng thì Tần Như Lương đột nhiên giơ tay ra, túm lấy cổ tay nàng.

Thẩm Nguyệt giật mình.

Không phải nàng kinh ngạc vì Tần Như Lương đột nhiên giơ tay ra cản, nàng chỉ ngạc nhiên vì lực tay mà Tần Như Lương sử dụng khi nắm lấy cổ tay mình lại mạnh hơn tưởng tượng vài phần.

Nàng nhìn Tần Như Lương, kinh ngạc nói: “Tay ngươi…”

Tần Như Lương mím môi không đáp, chỉ vươn một tay lấy đi cái thìa trong tay Thẩm Nguyệt, tay kia cầm bát canh gà đặt sang bên khác.

Thẩm Nguyệt lộ ra vài biểu cảm, sau đó vô tư cười nói: “Ngươi hầm canh gà mang tới cho ta, muốn nhìn ta uống nó, nhưng bây giờ lại không cho ta uống nữa là sao?”

“Cô không thể uống bát canh này”, Tần Như Lương nói chắc nịch.

Thẩm Nguyệt khẽ đáp: “Nhân sâm trăm năm là một loại dược liệu rất tốt, tại sao ta lại không thể uống?”

“Thì là không thể uống thôi!”. Hắn ta sợ Thẩm Nguyệt lại muốn cầm lấy bát canh gà nên lạnh mặt đứng dậy, đổ canh gà vào trong tô, cầm lấy tô rồi đi thẳng ra ngoài, đổ hết cả tô canh gà nóng xuống bồn hoa.

Đến khi hắn ta quay lại thì trong tô canh chỉ còn lại mấy miếng xương chưa được hầm mềm, nước thì hết sạch.

Tần Như Lương dằn mạnh tô xuống bàn, im lặng nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt, giọng điệu có phần tức giận: “Tại sao cô lại không đề phòng ta? Lẽ nào ta đưa thứ gì, cô đều uống hết à?”

Thẩm Nguyệt khẽ cong khóe môi, rất muốn cười: “Tần Như Lương, chính ngươi đưa bát canh này tới, giờ lại tỏ thái độ gì thế?”

Tần Như Lương gằn từng chữ một: “Ta đã bỏ thêm lê lô vào trong canh này. Hôm qua ta không chỉ mang mỗi nhân sâm về, mà bên dưới nhân sâm còn có cả lê lô”.

Ánh mắt Thẩm Nguyệt hơi tối lại, nàng nhướng mày nói: “Chẳng phải lê lô cũng là một loại dược liệu sao, hầm chung với canh có tác dụng bồi bổ mà”.

“Chẳng phải cô hiểu y thuật à, sao lại không rõ nếu lê lô nấu chung cùng nhân sâm sẽ tạo ra thứ gì?”

“Thứ gì cơ?”, Thẩm Nguyệt hỏi.

Tần Như Lương mấp máy môi, hạ giọng: “Hôm qua, sau khi từ trong cung về, ta có tới tiệm thuốc hỏi, nếu nhân sâm và lê lô dùng chung chẳng những không hề bồi bổ mà còn tạo thành độc tính. Mặc dù loại độc này không đến mức khiến người ta mất mạng ngay nhưng lại làm thương tổn lục phủ ngũ tạng, khiến ngũ tạng dần dần suy kiệt, cuối cùng không chữa được mà mất mạng”.

Thẩm Nguyệt không hề bất ngờ, chỉ nói: “Hoàng đế muốn ngươi hạ độc, giết ta chết?”

“Không phải hạ độc để cô chết, mà muốn cô chết bệnh”. Tần Như Lương nói: “Chỉ cần cô chết bệnh ở phủ tướng quân thì mọi chuyện đều sẽ được giải quyết”.

Thẩm Nguyệt nhìn Tần Như Lương, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, nói: “Vậy sao ngươi không nghe lời ông ta, ngươi làm thế này chẳng phải là đang kháng chỉ sao? Không muốn làm đại tướng quân nữa à? Từ bỏ tiền đồ rực rỡ nữa sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK