Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần - Thẩm Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 111: Đối chiếu

Hoàng đế hừ lạnh, cầm phi tiêu ném vào mặt đất dưới chân Tần Như Lương, nói: “Nội quyến của ngươi nói đã thấy phi tiêu của thích khách này trong phủ tướng quân, Tĩnh Nguyệt có một cái như thế này, đúng không?”

Tần Như Lương không ngu, qua những lời Thẩm Nguyệt vừa nói và nghe hoàng đế hỏi thì cũng đã hiểu được chuyện gì.

Liễu Mi Vũ vạch trần Thẩm Nguyệt, nói Thẩm Nguyệt có phi tiêu giống hệt thích khách, Thẩm Nguyệt không thể không nói ra lai lịch của phi tiêu kia để bảo vệ bản thân.

Nhưng nói như vậy thì coi hắn ta là cái gì chứ?

Hắn ta không chỉ không bắt được hung thủ ám sát mình mà lại còn không tìm được thích khách hôm nay, uy vọng và mặt mũi của đại tướng quân coi như vứt hết, không còn lại chút gì.

Thẩm Nguyệt nói như thế không phải để cho Liễu Mi Vũ nghe mà là cho hắn ta nghe.

Nếu hắn ta dám ở đây thiên vị Liễu Mi Vũ mà lật ngược phải trái thì trên đường phố kia vẫn có rất nhiều nhân chứng. Chủ quán ở trên mấy con phố đó đã bán hàng được nhiều năm, nếu hắn ta thề thốt phủ nhận thì bách tính qua đường đều có thể làm chứng.

Tần Như Lương lại cực kỳ sủng ái với Liễu Mi Vũ, bây giờ liền lâm vào tiến thoái lưỡng nan.

Hoàng đế thấy Tần Như Lương im lặng thì không vui nói: “Tần tướng quân, nói đi!”

Tần Như Lương trầm giọng nói: “Đúng là như vậy ạ”.

Liễu Mi Vũ đau đớn ngẩng đầu lên nhìn Tần Như Lương.

Hoàng đế lại nói: “Nhưng Tĩnh Nguyệt công chúa nói là phi tiêu đó do kẻ đánh lén ngươi cùng Tĩnh Nguyệt khi cả hai đi dạo phố, có đúng hay không?”

Tần Như Lương rũ mắt nhìn Liễu Mi Vũ, ánh mắt hắn ta tràn ngập thất vọng.

Hắn ta biết Liễu Mi Vũ không ưa Thẩm Nguyệt, nhưng không ngờ rằng Liễu Mi Vũ lại vạch trần Thẩm Nguyệt trước đám đông như thế. Mi Vũ luôn là người nhát gan hiền lành, sao đêm nay lại to gan như thế?

Làm vậy không những đưa hắn ta vào thế bất nghĩa, mà còn đặt Thẩm Nguyệt vào chỗ chết.

Ánh mắt Liễu Mi Vũ chứa sự khẩn cầu. Nàng ấy đang khẩn cầu chính mình nói dối để cứu nàng ấy, hãm hại Thẩm Nguyệt ư?

Mặc dù Tần Như Lương ghét Thẩm Nguyệt thế nào đi nữa thì hắn ta cũng khinh thường sử dụng cách này để hại chết Thẩm Nguyệt.

Nhưng không biết từ bao giờ mà Thẩm Nguyệt đã không còn khiến hắn ta chán ghét cực kỳ như xưa nữa.

Hắn ta thường xuyên nhớ đến dáng vẻ bình thản của Thẩm Nguyệt khi nằm trên ghế ở Trì Xuân Uyển, sự tự tin của Thẩm Nguyệt khi khiêu vũ dưới bóng cây, thậm chí là bộ dáng ngang ngược mắng người của Thẩm Nguyệt cũng khiến hắn ta nhớ như in.

Hắn ta khinh thường làm cách đó để hãm hại Thẩm Nguyệt, nhưng Mi Vũ phải làm sao đây?

Ánh mắt phức tạp của Tần Như Lương làm trái tim của Liễu Mi Vũ chìm vào vực sâu.

Cuối cùng, Tần Như Lương hít sâu một hơi, nói: “Bẩm hoàng thượng, công chúa nói không sai, lúc ấy thần không bắt được kẻ đánh lén, là thần đáng tội chết!”

Liễu Mi Vũ tê liệt dưới mặt đất, run rẩy mi mắt, nước mắt rơi không ngừng.

Tần Như Lương lại bênh vực Thẩm Nguyệt, mặc kệ nàng ta.

Hoàng đế giận dữ: “Ngươi biết mà không báo, đúng là đáng chết!”

Tần Như Lương nghiêm chỉnh quỳ dưới đất, chờ hoàng đế trách phạt.

Hoàng đế phất tay áo đứng dậy, nhìn chằm chằm Tần Như Lương: “Trẫm lệnh cho ngươi phải tìm được thích khách trong vòng ba ngày, nếu không thì bỏ cái chức đại tướng quân này đi!”

Hoàng đế lạnh lẽo nhìn Liễu Mi Vũ, lại nói: “Tưởng cung điện này của trẫm là cái chợ à mà tiện thiếp nào cũng có thể tự do ra vào?! Từ nay về sau, bất luận là ai, cơ thiếp trong nhà đều không được bước vào cung nửa bước!”

Quan viên và gia quyến trong điện đều không dám thở mạnh.

Hoàng thượng nổi trận lôi đình là do thiếp thất của tướng quân gây ra, mà lại khiến cho bọn họ bị vạ lây.

Liễu Mi Vũ run rẩy, sau đó hoàng thượng nói tiếp: “Tiện thiếp này dám can đảm vu hãm công chúa, kéo ra ngoài đánh chết cũng không hết tội”.

Liễu Mi Vũ không quỳ vững nữa, trực tiếp tê liệt ngã xuống đất.

Tần Như Lương chìa tay ra, trầm giọng khẩn cầu: “Thần khẩn cầu hoàng thượng khai ân, thần nguyện bị phạt thay nàng ấy”.

Hoàng đế nhíu mày sâu hơn nữa: “Ngươi cầu tình cho nàng ta à?”

Tần Như Lương cúi đầu xuống mặt đất, bày ra tư thế hèn mọn nhất, chờ hoàng đế xử lý.

Đột nhiên Thẩm Nguyệt cũng nhìn Tần Như Lương với con mắt khác. Hắn ta có thể vì Liễu Mi Vũ mà làm đến mức này thì chứng tỏ hắn ta rất thật lòng yêu Liễu Mi Vũ.

Nếu trước đây Thẩm Nguyệt ngốc không một mực muốn gả cho hắn ta thì có thể bây giờ mọi người đều sống một cuộc đời yên phận của nhau rồi. Thẩm Nguyệt vốn dĩ không quan tâm Tần Như Lương thích ai.

Chỉ tiếc là người phụ nữ kia không những không giúp đỡ hắn ta lên cao mà còn kéo hắn ta xuống thấp.

Hoàng đế biết nếu giữa vua tôi mà làm đến mức này thì cũng không tốt. Hoàng đế mà xử tử Liễu Mi Vũ thì e là Tần Như Lương sẽ oán hận trong lòng, còn nếu tha cho nàng ta thì Tần Như Lương sẽ sinh lòng cảm kích.

Hoàng thượng bèn hỏi: “Tĩnh Nguyệt, ngươi thấy thế nào?”

Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn Tần Như Lương, nói: “Bẩm hoàng thượng, thần muội cảm thấy Tần tướng quân chính là rường cột của Đại Sở, hiếm có khó tìm. Tướng quân lại là phu quân của thần muội, thần muội cũng muốn cầu tình cho tướng quân, mong hoàng thượng có thể nhẹ tay với tướng quân”.

Nói rồi, Thẩm Nguyệt định quỳ xuống nhưng bị hoàng đế đưa tay ra hiệu cho cung nhân ngăn cản.

Tần Như Lương xanh mắt, hắn ta đang cầu xin cho Liễu Mi Vũ thì Thẩm Nguyệt lại luôn gọi hắn ta là phu quân, muốn cầu tình cho hắn ta.

Có lẽ Thẩm Nguyệt chỉ diễn trò, nhưng hắn ta vẫn dậy sóng trong lòng.

Liễu Mi Vũ muốn chết, Thẩm Nguyệt mặc kệ, nhưng bây giờ hoàng đế quăng vấn đề cho Thẩm Nguyệt thì tức là hoàng đế đã có quyết định trong lòng, chỉ là muốn thông qua nàng để tìm bậc thang đi xuống mà thôi.

Thẩm Nguyệt đương nhiên phải thuận nước đẩy thuyền.
Chương 112: Nguyền rủa ngươi và đứa con trong bụng ngươi...

Khẽ động mồm mép cầu xin giúp người khác có thể đạt được danh tiếng tốt bất kể thế nào cũng không thua thiệt đối với Thẩm Nguyệt.

Nhưng nàng chỉ cầu xin giúp Tần Như Lương, còn Liễu Mi Vũ thì không.

Kết quả hoàng đế chỉ nói: “Nếu Tĩnh Nguyệt đã cầu xin cho ngươi, vậy kẻ làm thiếp ti tiện kia tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, thưởng ba mươi gậy, nếu Tần tướng quân khăng khăng muốn thay nàng ta chịu phạt, vậy tăng gấp đôi hình phạt là sáu mươi gậy. Ngoài ra chuyện ngươi biết mà không báo trước đó khiến việc truy tìm hung thủ đêm nay gặp bất lợi, buổi tiệc sinh nhật của thái hậu cũng rối tinh rối mù nên được thưởng thêm năm mươi roi, hành hình tại cổng Hàn Vũ”.

Hai tay Tần Như Lương chống xuống đất, đầu cúi thấp chạm nền, nói từng chữ: “Thần, tạ chủ long ân”.

Phải nói rằng hoàng đế quả thực đã đạt được hiệu quả mà ông ta mong muốn, ít nhất ở thời điểm này, cho dù Tần Như Lương phải nhận phạt cũng vẫn một lòng biết ơn hoàng đế.

Sau khi hoàng đế rời khỏi đại điện, vợ và gia đình của các quan viên xem xong kịch hay cũng nối tiếp nhau tan cuộc rời khỏi cung.

Một buổi tiệc cung đình vốn náo nhiệt rộn ràng đến cuối cùng lại biến thành khung cảnh tiêu điều vắng vẻ.

Trong cung điện trống không vang lên từng tiếng khóc nức nở đau đớn xé lòng của Liễu Mi Vũ.

Tần Như Lương đứng lên, tấm lưng hắn thẳng tắp, cũng không liếc mắt nhìn tới bất kỳ người nào, quay đầu đi theo thị vệ tới cổng Hàn Vũ với gương mặt vô cảm.

Cổng Hàn Vũ là cổng đầu tiên tiến cung vào triều, trước cổng có một quảng trường rộng lớn, lan can chạm khắc từ ngọc, trong đêm tối lộ ra một loại hoa lệ lạnh băng.

Dần dần mọi người cũng đi hết, Thẩm Nguyệt dạo bước rất chậm nên tụt lại phía sau, được cung nữ tiễn ra ngoài cung.

Ngọc Nghiên lúc này sớm đã chở ở cửa cung.

Khi đi qua cổng Hàn Vũ, Ngọc Nghiên được đặc biệt cho phép tiến vào cửa đón người từ cung nữ hộ tống Thẩm Nguyệt.

Khi nàng ta đỡ lấy cánh tay Thẩm Nguyệt xém chút đã bật khóc: "Công chúa, nô tỳ thấy những người khác đã rời cung từ lâu nhưng vẫn chậm chạp không thấy bóng dáng người đâu, hại nô tỳ còn tưởng rằng người đã xảy ra chuyện rồi".

"Đã xảy ra chuyện", Thẩm Nguyệt thản nhiên đáp: "Nhưng người đó không phải là ta".

Ánh trăng vàng nhạt hắt xuống quảng trường rộng lớn bao trùm lên toàn cảnh một nét thê lương trống trải, con đường lát đá dưới chân cũng cũng trở nên xác xơ.

Cổng Hàn Vũ cao vợi sừng sững đứng đó, Thẩm Nguyệt ngước đầu nheo mắt nhìn lên chỉ thấy dưới ánh trăng mờ ảo, thân hình cao lớn nghiêm nghị của Tần Như Lương chậm rãi quỳ xuống, cởi bỏ áo lộ ra thân trên rắn rỏi.

Ngọc Nghiên cùng Thẩm Nguyệt quan sát một hồi mới do dự hỏi: "Người đang chịu phạt đằng kia... là tướng quân sao?"

"Là hắn".

Dứt lời nàng liền nâng chân đạp từng bước đi về phía đó.

Gậy gỗ đập lên cơ thể hắn phát ra từng tiếng vang trầm đục, giống như nhịp tim của con người, thình thịch thình thịch, chầm chậm mà có tiết tấu.

Thẳng cho đến khi Thẩm Nguyệt bước đến dừng bên cạnh hắn ta, hạ làn mi nhìn xuống dáng vẻ chịu phạt của hắn.

Tóc xoã trên bả vai, hắn mím chặt môi không hé một lời, cơ bắp toàn thân đều kéo căng, tuy vậy khi gậy rơi xuống người hắn vẫn lưu lại những vết lằn đỏ gay mắt.

Hắn cũng không phải mình đồng da sắt, xương cốt dù rắn chắc đến đâu cũng so không lại với gậy gỗ.

Thị vệ thi hình công chính nghiêm minh, đây là mệnh lệnh đích thân hoàng đế ban xuống, họ không dám làm qua loa.

Thẩm Nguyệt nhìn một lúc, bỗng nhiên cảm thấy hình ảnh Tần Như Lương bầm dập vết thương dưới ánh trăng lại có chút u ám sầu não như màn đêm.

Sáu mươi gậy còn chưa đánh xong, Tần Như Lương đã không còn kiên cường được như lúc đầu nữa.

Thẩm Nguyệt cảm thấy thật chói mắt khi nhìn tới toàn bộ tấm lưng hắn đã rỉ đầy máu tươi đỏ thẫm.

Sau khi thi hành xong, còn có năm mươi roi, không biết hắn có chịu đựng nổi không.

Trên quảng trường lúc này có một bóng người lảo đảo chạy tới, làn váy sa mỏng cuốn bay trong gió, giống như bươm bướm dang rộng đôi cánh.

Nàng ta vừa chạy vừa khóc.

Thẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn lại, kẻ đang loạng choạng chạy tới đó không ai khác chính là Liễu Mi Vũ.

Lúc trước khi ở trong điện nàng ta quỳ gối tới mất cảm giác, Tần Như Lương cũng không dìu đỡ nàng ta mà trực tiếp quay lưng đi nhận phạt, hiện tại nàng ta đến rất đúng lúc, vừa vặn nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Tần Như Lương.

Thẩm Nguyệt nhẹ giọng nói với Tần Như Lương: “Tần tướng quân, Mi Vũ tốt của người đến nhìn ngươi rồi kìa”.

Thân thể Tần Như Lương thoáng rùng mình, hai bàn tay đang buông thõng bỗng siết chặt lại, như thể đang nhẫn nhịn.

Liễu Mi Vũ mềm yếu mỏng manh té nhào xuống quảng trường hai lần, sau đó lại lồm cồm bò dậy tiếp tục chạy về phía trước. Nàng ta ngã xuống đất khóc nức nở, vừa muốn đến gần Tần Như Lương lại bị thị vệ bên cạnh vô tình tách ra.

Liễu Mi Vũ khóc đến dung mạo xinh đẹp cũng vặn vẹo, vừa giãy dụa muốn sát lại gần vừa đau khổ nhìn từng gậy đánh xuống người Tần Như Lương mà van xin: “Đừng đánh nữa… ta xin các người đừng đánh nữa mà…”

Chỉ là không có ai nghe lấy nửa lời của nàng ta.

Đôi mắt Tần Như Lương nhìn thẳng cổng Hàn Vũ ở phía trước, cũng không phản ứng lại trước tiếng gào khóc của nàng ta.

Tiếng kêu khóc của Liễu Mi Vũ có chút giống tiếng quỷ khóc sói gào giữa quảng trường đêm vắng, khiến người ta có chút hãi hùng.

Thẩm Nguyệt nói xa xăm: “Ngươi rất muốn để người trên toàn thế giới này biết người đàn ông của mình đang phải chịu hình phạt có phải không? Cũng không phải là cực hình rút gân lột da gì, chỉ là đánh gậy và quất roi, nếu chút khổ này cũng không chịu được, hắn còn được tính là đàn ông sao?”

Liễu Mi Vũ sững người, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Nguyệt, khắp mặt đều là nước mắt rưng rưng tràn ngập thù hằn.

Một cơn gió thổi qua, ánh mắt đó khiến người ta phải ớn lạnh cả sống lưng.

Chỉ là Thẩm Nguyệt chẳng mảy may sợ hãi, mặt không biến sắc đón lấy ánh mắt của Liễu Mi Vũ, nói tiếp: “Ngươi chỉ quan tâm bản thân khóc lóc thoải mái mà không đoái hoài tới sống chết của người khác, làm phiền sự yên tĩnh của hoàng cung, là đang chê hình phạt của hắn còn quá nhẹ à?”

Liễu Mi Vũ tắc nghẹn, nước mắt như mưa rơi, trong thoáng chốc không biết nàng ta lấy sức mạnh từ đâu, nhân lúc người khác không phòng bị mà vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp của thị vệ, lao thẳng về phía Thẩm Nguyệt, bổ nhào tới mức khiến cả người Thẩm Nguyệt phải lùi về sau vài bước, Ngọc Nghiên kinh hãi hô lên một tiếng kịp thời tiến tới đỡ lấy nàng, nhưng dù vậy cũng vẫn phải nghiêng ngả vài bước mới đứng vững lại được.

Liễu Mi Vũ ngay lập tức bị thị vệ tóm chặt lấy cũng không xông lên được nữa, nàng ta chỉ có thể chỉ tay vào Thẩm Nguyệt, hung ác nói: "Là ngươi! Toàn bộ đều do ngươi! Nếu không phải vì ngươi, tướng quân cũng sẽ không trở thành thế này! Người đàn bà độc ác lòng dạ rắn rết ngươi, ngươi muốn hại chết tất cả chúng ta! Ta phải nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi và đứa con trong bụng ngươi…”

Tần Như Lương, người nãy giờ vẫn giữ im lặng nghe được những lời này thì nắm chặt tay, gân xanh trên cánh tay nhảy dựng lên, bất ngờ ngắt lời Liễu Mi Vũ, trong miệng đều là mùi máu tanh: “Mi Vũ, câm miệng”.
Chương 113: Vị trí không thể thay thế?

Liễu Mi Vũ giật mình, sau đó mới tỉnh táo lại, mang theo dáng vẻ thống khổ nhìn Tần Như Lương.

Ngọc Nghiên lo âu hỏi: “Công chúa, người thế nào rồi, người không sao chứ?”

Thẩm Nguyệt trực tiếp ra lệnh cho thị vệ: "Tiện thiếp này nói năng càn rở với bổn công chúa, vả miệng cho ta”.

“Vâng!”

Nếu như là ngày thường, Tần Như Lương nhất định sẽ lập tức đứng bật dậy ngăn cản, nhưng hắn hiện tại ngay cả bản thân còn chưa lo nổi.

Hắn đều nghe rõ ràng từng câu từng từ ác độc phun ra từ miệng Liễu Mi Vũ vừa rồi.

Nơi này là hoàng cung, không phải là ở nhà, làm sao có thể dễ dàng để cho nàng ta nghĩ gì nói đó như vậy?

Tần Như Lương không ngăn cản.

Thị vệ đương nhiên phải nghe theo sự sai bảo của công chúa, vả miệng một người phụ nữ rất dễ dàng.

Thị vệ lập tức buộc chặt hai tay Liễu Mi Vũ, tay năm tay mười tát vào miệng.

Liễu Mi Vũ lúc đầu còn có thể đứt đoạn mắng hoàn chỉnh hai câu, nhưng sau đó khoang miệng bị đánh rách tới đầy máu tươi, gò má nàng ta sưng vù, ngay cả nửa từ cũng không thốt ra nổi.

Búi tóc nàng ta rối tung đã không còn sức lực phản kháng, lúc này giống như một mụ đàn bà điên bật ra từng tiếng khóc mơ hồ.

Sáu mươi gậy của Tần Như Lương đã đánh xong, thị vệ thi hình lại đổi thành roi, một roi quất xuống liền khiến hắn ta rên lên, lưu lại trên từng từng đường máu sâu.

Cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, hơi thở nặng nề.

Nhưng khi Liễu Mi Vũ bị vả miệng tới mê sảng hắn vẫn trầm giọng nói: “Tĩnh Nguyệt công chúa, ta cầu xin cô, xin cô tha cho nàng ấy lần này”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Nể mặt ngươi tối nay không lẫn lộn đúng sai, ta cho ngươi phần thể diện này”.

Nàng nhấc tay ra hiệu cho thị vệ dừng lại.

Thẩm Nguyệt hờ hững rảo bước tới trước mặt Liễu Mi Vũ, thoáng liếc qua nàng ta, sau đó hơi cúi người xuống, vươn một tay bóp chặt lấy cái cằm nhỏ nhắn của Liễu Mi Vũ, ngón tay khẽ dùng lực liền nhón lấy non nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta, buộc nàng ta phải nhìn thẳng vào mình.

Trong mắt Thẩm Nguyệt không một gợn sóng, ánh trăng tô điểm càng khiến đôi mắt nàng thêm sâu lắng, trầm tĩnh tới vô thực.

Nàng nhìn Liễu Mi Vũ nói: “Mi Vũ, ngươi làm rõ cho ta, rốt cuộc là ai lòng dạ rắn rết, và ai lại là người khiến Tần Như Lương biến thành dáng vẻ thảm hại này?”

Con ngươi của Liễu Mi Vũ trừng lớn, giống như bị nhấn chìm trong vũng nước, đầy nước mắt và hoảng loạn.

Thẩm Nguyệt khẽ nói: "Nếu không phải ngươi một lòng muốn vu oan hãm hại ta thì sẽ xảy ra chuyện này sao? Ngươi cảm thấy Tần tướng quân đang bị trừng phạt là vì ta sao?

Hắn là vì ngươi, ba mươi gậy vốn nên do ngươi chịu nhưng lên đến trên người hắn lại biến thành sáu mươi gậy, nếu không phải là ngươi tự nhiên chen ngang, hắn cũng sẽ không phải nhận lấy sáu mươi gậy này, hoàng thượng cũng sẽ không gọi hắn đến đại điện để đối chất, có lẽ ngay đến năm mươi roi tiếp theo này cũng đã có thể tránh khỏi".

Thẩm Nguyệt vặn mạnh cằm Liễu Mi Vũ, khiến nàng ta phải nghiêng đầu nhìn sang Tần Như Lương đang cắn răng cố gắng chống đỡ phạt roi kia.

Mỗi một roi hạ xuống đều có thể đánh tới nhỏ máu.

Máu trộn với mồ hôi thuận theo đường cong vân da rõ nét trên lưng hắn chậm rãi rơi xuống.

Liễu Mi Vũ không đành lòng nhìn tiếp nữa chỉ liều mạng lắc đầu, nhưng nàng ta không thể thoát khỏi sự trói buộc của Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt điềm nhiên như không nói tiếp: “Mi Vũ à, ngươi lấy đâu ra mặt mũi ngông cuồng trách móc mọi thứ lên đầu ta? Nếu ngươi đã yêu Tần tướng quân như vậy tại sao còn tàn nhẫn để Tần tướng quân gánh vác phần của ngươi, ngươi có thể tự mình chịu phạt mà.

Làm sai thì phải đảm trách hậu quả, ngươi không chịu được thì sao vẫn làm? Ngươi được tính là cái thá gì, tưởng rằng tất cả mọi người đều nên yêu chiều quan tâm tới ngươi sao?”

Nàng thả lòng ngón tay, giương mắt từ trên cao nhìn xuống Liễu Mi Vũ: “Hiện tại ngươi nên thưởng thức thật tốt thành quả mà bản thân tạo ra đi”.

Nàng lạnh lùng cong khóe miệng, nói với giọng mỉa mai: “Có thể nhìn ra được Tần tướng quân quả thực yêu ngươi tới thê thảm, còn ngươi cũng hận không thể yêu chết hắn ta, phần tình chàng ý thiếp này các ngươi cứ chậm rãi gặm nhấm đi, bổn công chúa không theo hầu nữa”.

Nói xong, Thẩm Nguyệt cũng không muốn nhìn tiếp nữa mà xoay người đi từng bước rời khỏi cung dưới sự dìu đỡ của Ngọc Nghiên.

Tần Như Lương máu và mồ hôi đầm đìa ngẩng đầu nhìn lên, xuyên qua những sợi tóc bị mồ hôi thấm đẫm ướt dính, hắn thấp thoáng thấy bóng lưng tràn đầy tôn quý cùng kiêu ngạo của Thẩm Nguyệt.

Sau khi Thẩm Nguyệt rời khỏi, Tần Như Lương chưa từng lên tiếng.

Liễu Mi Vũ ở bên cạnh vẫn khóc tới ầm ĩ đất trời.

Hương Lăng được đưa tới cửa cung, khi đến dưới cổng Hàn Vũ đón Liễu Mi Vũ cũng bị tình hình trước mắt này dọa tới trợn mắt há mồm, một câu cũng không thốt lên nổi.

Sau khi năm mươi roi đánh xong, sau lưng Tần Như Lương đã máu thịt bê bết, thảm thương không nỡ nhìn.

Hắn quỳ trên mặt đất cũng không vội đứng dậy mà dây dưa một hồi, gió đêm thổi bay cảm giác nóng rực trong huyết quản hắn, đau đớn cũng dần tiêu tan.

Tần Như Lương lấy lại bình tĩnh, sắc mặt có chút tái xanh.

Thị vệ cũng buông Liễu Mi Vũ ra, nàng ta vội vàng bò đến bên cạnh Tần Như Lương, muốn chạm vào hắn ta nhưng lại không biết nên đặt tay xuống chỗ nào chỉ khóc không thành tiếng: "Tướng quân… tướng quân à, chàng thế nào rồi?”

Tần Như Lương không nhìn tới nàng ta mà phất tay gượng dậy mặc lại từng lớp quần áo, phút chốc lại biến thành một tướng quân oai phong lẫm liệt.

Hắn quay người dặn dò: “Hương Lăng, đưa phu nhân trở về đi”.

Liễu Mi Vũ thấy Tần Như Lương muốn sải chân đi vào trong cung liền hỏi: “Tướng quân, chàng muốn đi đâu? Chàng không cùng Mi Vũ trở về sao?”

Tần Như Lương không trả lời nàng ta, hắn bước đi vững vàng mạnh mẽ, chẳng bao lâu bóng lưng đã hòa vào trong màn đêm.

Sự việc trong cung vẫn cần hắn tới khắc phục hậu quả, thích khách còn chưa tìm ra tung tích, hắn cần phải kiểm tra mọi ngóc ngách trong hoàng cung tới toàn bộ kinh đô, hắn làm sao có thể nghỉ ngơi chữa vết thương khi chỉ có thời gian ba ngày đây?

Liễu Mi Vũ tưởng rằng Tần Như Lương lần này đã hoàn toàn thất vọng về nàng ta.

Nếu biết được sẽ nhận phải kết quả này, nàng ta chắc chắn sẽ không hấp tấp vạch trần Thẩm Nguyệt, nàng ta giờ phút này cũng hối hận tới cực điểm, nhưng tiếc là đã quá muộn.

Bây giờ Tần Như Lương ngay cả một câu cũng không nguyện ý nói chuyện với nàng ta.

Liễu Mi Vũ nhìn chăm chăm Tần Như Lương rời đi, vừa đau vừa hận, nhưng chỉ còn sót lại nỗi bất lực.

Hương Lăng là một người thông minh, ở cửa cung đã loáng thoáng nghe ngóng được tình huống bên trong liền vội vã an ủi: “Phu nhân, ngươi đừng buồn, tướng quân thay người chịu phạt đã chứng minh vị trí của người trong trái tim tướng quân vẫn không thể thay thế được”.

Liễu Mi Vũ hoang mang lo sợ đáp: “Nhưng tại sao chàng ấy không muốn nói chuyện với ta?”

“Tướng quân còn phải truy bắt thích khách, nếu không bắt được thích khách sẽ không có cách nào báo cáo lại với hoàng thượng, có lẽ đợi sau khi chuyện này qua đi liền tốt thôi”.

Tạm thời cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.

Sắc trời đã không còn sớm, Hương Lăng lúc này mới cùng Liễu Mi Vũ rời cung.
Chương 114: Giả bệnh giấu người

Cho đến tận lúc trở về phủ tướng quân thì Liễu Mi Vũ vẫn còn thất hồn lạc phách.

Khi về tới Phù Dung Uyển, đoán được đêm nay Tần Như Lương sẽ không về nên Hương Lăng đã hầu hạ Liễu Mi Vũ tắm rửa nghỉ ngơi.

Sau khi đã hầu hạ Liễu Mi Vũ ổn thỏa thì Hương Lăng mới canh giữ ở bên ngoài.

Trước khi ra ngoài Hương Lăng rõ ràng đã đóng cửa sổ nhưng ngay sau khi Liễu Mi Vũ vừa nằm xuống thì nàng ta đã cảm thấy có gió từ cửa sổ thổi vào, sau đó lại còn có mùi gỉ sắt truyền tới.

Liễu Mi Vũ đứng dậy, đang định bảo Hương Lăng đóng cửa sổ lại thì đột nhiên có một bóng đen xẹt qua trước mắt nàng ta sau đó đứng sát sau lưng Liễu Mi Vũ.

Toàn thân Liễu Mi Vũ run lên, nàng ta ngay lập tức định hét lên nhưng đã bị một bàn tay đẫm máu bịt chặt miệng, rồi một giọng nói truyền vào tai nàng ta: "Thiên Tuyết đừng hét, là ta".

Liễu Mi Vũ vẫn run rẩy, nàng ta cắn chặt môi để ngăn chặn âm thanh sắp thoát ra ngoài.

Nàng ta quay đầu lại liền nhìn thấy một người áo đen, dưới ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn bên ngoài thì nàng nhận ra người này chính là Liễu Thiên Hạc.

Hắn ta trông thật thê thảm, toàn thân đầy thương tích.

Hắn ta có thể tỉnh táo vào lúc này đã là cố gắng lắm rồi.

Mùi máu tanh nồng nặc khiến cho sắc mặt Liễu Mi Vũ tái đi.

Hương Lăng đang ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền mơ mơ màng màng hỏi: "Phu nhân, người muốn đi tiểu đêm sao?"

Liễu Mi Vũ bình tĩnh nói: "Không có việc gì...", nàng ta muốn bảo Hương Lăng đi ngủ để không phát hiện Liễu Thiên Hạc nhưng sau khi nghĩ lại thì nàng ta biết chắc rằng một mình nàng ta sẽ không thể xử lý vết thương trên người Liễu Thiên Hạc cho nên nàng ta cần có người hỗ trợ.

Sau đó Liễu Mi Vũ lại nói: "Hương Lăng, thắp đèn".

Liễu Thiên Hạc bị trọng thương lâm vào hôn mê, Liễu Mi Vũ cùng Hương Lăng mất hết một đêm mới xử lý được gần hết vết thương trên người hắn ta rồi để hắn ta nằm ở trong căn phòng sát vách phòng Hương Lăng.

Liễu Mi Vũ thấy tay mình dính đầy máu thì vội vàng rửa sạch nhưng sắc mặt nàng ta vẫn tái nhợt như không còn một chút máu.

Hương Lăng ổn định hơn so với nàng ta, tuy rằng cũng kinh hãi nhưng đã nhanh chóng khôi phục lại, sau đó nàng ta liền hỏi Liễu Mi Vũ: "Phu nhân, người đó là ai, phu nhân có muốn nói cho tướng quân biết không?"

Liễu Mi Vũ quay đầu lại, ánh mắt có chút đáng sợ: "Không thể nói cho tướng quân biết, không được nói cho bất cứ ai, nếu không ta và ngươi chỉ có một con đường chết!"

Hương Lăng khẽ run lên, nhỏ giọng nói: "Nhưng nếu như tướng quân phát hiện có một nam nhân ở Phù Dung Uyển..."

Hậu quả cũng tồi tệ không kém.

Hơn nữa nam nhân bị thương này không rõ lai lịch, sao phu nhân lại mạo hiểm cứu hắn ta chứ?

Liễu Mi Vũ hít một hơi thật sâu, giả vờ tốt bụng nói: "Dù thế nào đi nữa thì đây cũng là một mạng người, hắn ta vì bị thương quá nặng cho nên mới đột nhập vào Phù Dung Uyển, ta không thể mặc kệ để cho hắn ta chết, nếu như hắn ta chết thì ta sẽ cảm thấy rất tội lỗi".

"Nhưng nam nữ khác biệt, nếu như tướng quân phát hiện thì nhất định sẽ không tin ta nữa, cho nên ngươi phải giúp ta ngậm miệng, hiểu không?", Liễu Mi Vũ nhìn thẳng về phía Hương Lăng, thấy Hương Lăng do dự liền nói: "Bằng không thì cả ta và ngươi đều tiêu đời, tướng quân nhất định sẽ xử tử ngươi trước".

Bây giờ người cũng đã cứu rồi, còn có thể làm gì nữa, Hương Lăng chỉ có thể gật đầu lia lịa, nàng ta không muốn phải mất mạng vì một người xa lạ.

Hương Lăng nói: "Nhưng nếu tướng quân đến Phù Dung Uyển..."

Chuyện đến nước này, Liễu Mi Vũ cũng đã không còn hoà hợp với Tần Như Lương như trước kia, nàng ta nói: "Ngày mai ngươi cứ nói với người bên ngoài rằng ta bị bệnh thủy đậu".

Bệnh thủy đậu rất dễ lây lan, nếu như nói như vậy thì sẽ không ai dám đến Phù Dung Uyển, Liễu Mi Vũ cũng có lý do chính đáng để không ra khỏi Phù Dung Uyển.

Ngay cả khi Tần Như Lương muốn đến Phù Dung Uyển thì hắn ta cũng sẽ bị quản gia và mấy lão nô trong nhà can ngăn.

Liễu Mi Vũ bảo Hương Lăng đừng vội đi tìm đại phu.

Khi Liễu Thiên Hạc tỉnh dậy, Liễu Mi Vũ biết rằng hắn ta còn rất yếu liền nói: "Bọn ta chỉ có thể xử lý sơ vết thương của huynh, nếu như muốn mau chóng hồi phục thì phải mời đại phu, nhưng đại phu trong phủ tướng quân không thể tùy tiện mời đến, nếu không sẽ rất dễ bị bại lộ".

Nàng ta nhìn Liễu Thiên Hạc nói: "Ca ca, huynh có biết đại phu nào ở bên ngoài hay không? Hoặc là huynh nói cho ta biết tên một hiệu thuốc, chỉ cần không có quan hệ với phủ tướng quân thì ta sẽ bảo Hương Lăng đi mời".

Liễu Thiên Hạc nói ra tên một hiệu thuốc, sau đó Hương Lăng ngay lập tức đi mời đại phu.

Vị đại phu này thường chữa trị cho người trong giang hồ, việc buôn bán bình thường trong hiệu thuốc thường ảm đạm, không có mấy người mua.

Hương Lăng nói với người ngoài rằng vị đại phu này đặc biệt giỏi chữa bệnh thủy đậu cho nên quản gia đành phải cho đại phu ra vào chữa bệnh cho Liễu Mi Vũ.

Khi quản gia đến hỏi, đại phu ngoài nhận tiền thì còn nói một chút về tình trạng bệnh thủy đậu của Liễu Mi Vũ mà mình đã chẩn đoán cho nên không ai có thể nghi ngờ điều đó.

Vị đại phu đó còn cố ý dặn dò, để tránh lây nhiễm bệnh thì không ai được đến Phù Dung Uyển ngoại trừ nha hoàn thân cận của Liễu Mi Vũ.

Trong phủ có rất nhiều người, nếu như truyền nhiễm ra thì rất khó để xử lý.

Khi Thẩm Nguyệt dậy ăn sáng, nàng đã nghe Ngọc Nghiên nói về chuyện này.

Thẩm Nguyệt không có ý kiến gì về chuyện này nhưng Ngọc Nghiên lại nói: "Liễu thị ngày thường đã làm quá nhiều điều ác, cuối cùng ả ta cũng bị trừng phạt. Phù Dung Uyển bây giờ hoang vắng, không ai dám đến gần".

Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: "Bình thường chẳng phải cũng không có ai tới đó hay sao?"

Nghe nói Liễu Mi Vũ thích yên tĩnh, lúc trước nàng ta và Tần Như Lương ở cùng với nhau vì không muốn bị quấy rầy cho nên chỉ bố trí một nha hoàn trong Phù Dung Uyển.

Ngọc Nghiên nói: "Nhưng tình hình bây giờ vẫn khác hơn chứ, dù sao Phù Dung Uyển cũng đã hoang vắng từ trong ra ngoài, trước đây không ai dám, bây giờ cũng không ai muốn vào đó. Ngay cả Hương Lăng vào bếp lấy thức ăn cũng bị mọi người tránh xa".

Nàng ta lấy thêm một bát cháo cho Thẩm Nguyệt rồi lại nói: "Nghe nói hừng đông khi tướng quân trở về cũng không nghỉ ngơi, vừa thay quần áo đã liền đi ra ngoài ngay. Vết thương đẫm máu trên lưng tướng quân nhưng tướng quân còn không có thời gian tìm đại phu".

Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: "Hoàng thượng chỉ cho hắn ta ba ngày để truy tìm ra thích khách, hắn ta làm sao có thời gian đi tìm đại phu được".

Ngọc Nghiên nói: "Tuy mọi người không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng giấy không thể gói được lửa. Quản gia đã phái người đi nghe ngóng thì liền biết được rằng hình phạt của tướng quân không thoát khỏi can hệ với Liễu thị".
Chương 115: Vật tế thần

"Mấy lão nô trong nhà, thậm chí ngay cả Triệu mụ cũng tức giận Liễu thị mà không dám nói gì. Bây giờ Liễu thị bị nhiễm thủy đậu cho nên mọi người lại càng có cớ để không đoái hoài lui tới".

Thẩm Nguyệt hỏi: "Từ khi nào mà Mi Vũ trở nên không được yêu thích trong phủ như vậy chứ?"

Ngọc Nghiên vui vẻ nói: "Ả ta đã không được lòng mọi người từ lâu lắm rồi. Triệu mụ sáng nay còn mắng, cho rằng ả ta bị bệnh là đáng lắm, thật khiến người ta cảm thấy sung sướng!"

Chẳng qua dù sao Liễu Mi Vũ vẫn là sủng thiếp của Tần Như Lương, cho dù mọi người có xa lánh ả ta thì cũng không dám vô lễ.

Chi phí của Phù Dung Uyển vẫn như bình thường, nếu như Liễu Mi Vũ muốn bổ sung thêm chi phí gì trong thời gian bị bệnh thì quản gia cũng sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng.

Ba ngày trôi qua nhanh chóng.

Không ngờ Tần Như Lương lại trụ được và có thể làm việc vô cùng năng suất trong ba ngày này, trong thời gian toàn thành giới nghiêm thì hắn đã tra xét toàn bộ thủ vệ kinh thành cùng cấm vệ quân hoàng cung, đồng thời bắt được không ít gian tế trà trộn vào trong cung.

Gian tế đến từ nước Dạ Lương mới chiến bại không lâu.

Vào đêm thích khách ra tay, không chỉ hiện trường hỗn loạn mà còn có đám gian tế này ở trong đục nước béo cò, cố ý mở đường cho thích khách chạy thoát.

Sau đó Tần Như Lương đã dẫn quân đi lục soát toàn thành liền phát hiện một kẻ áo đen máu me bê bết nằm chết bên đường hào ngoài thành.

Đặc điểm của xác chết này giống hệt như thích khách ở trong cung, có thể suy đoán sau khi hắn ta bị thương ở trong cung thì muốn tẩu thoát ra ngoài thành nhưng lại mất máu quá nhiều mà chết bên đường hào.

Thi thể được mang về cung và được thống lĩnh cấm vệ quân xác nhận chính là thích khách.

Vậy là vụ án này đã kết thúc.

Hôm nay, Liên Thanh Châu đến gặp Tô Vũ.

Trong tay Tô Vũ vẫn là cây sáo trúc kia, nó chỉ dài bằng lòng bàn tay, được khắc cực kỳ tinh xảo khéo léo. Hắn đã chạm khắc nó vô số lần khiến cho thân sáo sáng bóng, mát lạnh như một khối ngọc.

Tô Vũ vừa đặt con dao khắc xuống thì đã dùng ngón tay vuốt ve những đường vân khắc trên thân sáo.

Liên Thanh Châu nói: "Sư phụ, đã tìm được thích khách rồi, không phải Liễu Thiên Hạc".

Tô Vũ khẽ ngừng tay.

Trước đó Tô Vũ đã nghe được tin tức này, chỉ có điều hắn chưa được tận mắt nhìn thấy cho nên cũng không biết thi thể thích khách kia có phải là của Liễu Thiên Hạc hay không?

Ngoại trừ hắn, Liên Thanh Châu cùng những quan viên bên ngoài đã bí mật đưa Liễu Thiên Hạc cải trang vào cung thì không ai biết rằng thích khách trong cung chính là Liễu Thiên Hạc.

Tô Vũ không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ nói: "Y phục thích khách ở đó, thi thể ở đó, chỉ cần Tần Như Lương xác định đó là thích khách thì đó chính là thích khách".

"Đệ tử nghe nói thống lĩnh cấm y vệ trong cung cũng đã xác nhận. Ý của sư phụ chẳng lẽ muốn nói đó không phải thích khách khác mà chỉ là một vật tế thần?"

"Ba ngày trôi qua chỉ trong chớp mắt, nếu như Tần Như Lương không tìm ra thích khách thì chẳng những hắn ta không hoàn thành được nhiệm vụ mà thống lĩnh cấm vệ quân cũng sẽ bị trừng phạt vì đã để cho thích khách chạy thoát, không xác nhận thì còn biết làm thế nào nữa? Ta nghĩ mấy ngày này trong kinh thành tạm thời sẽ không hủy bỏ lệnh giới nghiêm vì Tần Như Lương chính là kẻ biết rõ ràng nhất chuyện thích khách thật sự vẫn chưa bắt được".

Tô Vũ phất tay đứng dậy, xoay tròn cây sáo trúc giữa các ngón tay, động tác vừa tao nhã vừa điêu luyện, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ trầm giọng nói: "Liễu Thiên Hạc, để hắn ta chạy đi".

"Vậy bây giờ phải làm sao, có cần tìm ra hắn ta không?"

Tô Vũ quay lại, vẫn thản nhiên nói: "Chỉ cần chạy là được rồi. Chuyện tìm kiếm là chuyện mà Tần Như Lương phải làm".

Liễu Thiên Hạc có còn sống hay không cũng sẽ không khiến cho Tô Vũ bận tâm nếu như hắn ta không tự tìm đường chết vì muốn giết Thẩm Nguyệt.

Nếu như có người cảm thấy Liễu Thiên Hạc chướng mắt thì chỉ có vị đang ngồi ở ngôi cửu ngũ chí tôn trong cung kia mà thôi.

Đó mới là người có huyết hải thâm thù với Liễu Thiên Hạc.

Tô Vũ không muốn xen vào mối thâm thù đại hận giữa họ.

Cũng may lần này Thẩm Nguyệt bị bắt cóc cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, nếu không Tô Vũ chắc chắn đã không để hắn ta chạy dễ dàng như vậy.

Sau đó Tô Vũ lại hỏi: "A Nguyệt có khỏe không?"

"Tần tướng quân cả ngày bên ngoài, công chúa ở trong phủ tướng quân rất tự do tự tại".

Tô Vũ gật đầu nói: "Xem ra vẫn nên để cho Tần Như Lương bận rộn bên ngoài thì tốt hơn".

Liên Thanh Châu nhìn thấy cây sáo trúc trong tay Tô Vũ thì hỏi: "Sư phụ tốn tâm tư làm ra cây sáo trúc này, có phải vì muốn tặng cho công chúa không?"

Vừa nói xong câu này thì Liên Thanh Châu mới ý thức được mình đã lỡ lời, sao hắn có thể hỏi đến chuyện riêng của sư phụ được?

Không ngờ Tô Vũ lại nói: "Ngươi nghĩ nàng có thích nó không?"

"Là vật của sư phụ tặng thì nhất định công chúa sẽ rất thích".

Tô Vũ cười nói: "Cũng chưa chắc".

Liên Thanh Châu hỏi: "Sư phụ có cần đệ tử chuyển cho công chúa thay người không?"

Trước kia Tô Vũ có chuyện gì không tiện ra mặt đưa thì đều nhờ hắn đưa cho Thẩm Nguyệt.

Tô Vũ nói: "Ta sẽ đưa cho nàng khi có cơ hội".

Ba ngày sau, Tần Như Lương hoàn thành công việc, cuối cùng cũng vượt qua được một kiếp.

Khi trở về phủ tướng quân, hắn ta vừa bước vào cửa thì đã đi thẳng không nói một lời, sắc mặt tái mét.

Phủ tướng quân bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Đại phu lúc này mới được mời tới để chữa trị cho vết thương sau lưng hắn ta. Vết thương đó đã bê bết máu nhiều ngày, gần như đã mưng mủ.

Đại phu không dám sơ suất, cẩn thận xử lý vết thương sau đó mới kê đơn thuốc.

Khi thuốc được đưa đến thì Tần Như Lương gần như đã hôn mê, miệng ngậm chặt không uống được thuốc, thậm chí còn phát sốt.

Toàn thân hắn ta nóng khủng khiếp, ngay cả trong tiềm thức cơ thể vẫn căng thẳng không thể thả lỏng.

Chuyện này kéo dài đến tận tối mà vẫn không thấy thuyên giảm.

Vào buổi tối, Thẩm Nguyệt đã ăn tối và hóng mát ngoài sân thì Triệu mụ đột nhiên từ bên ngoài chạy vào rồi quỳ xuống trước mặt Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt nói: "Triệu mụ có ý gì đây?"

"Nô tỳ biết công chúa có y thuật cao minh, nô tỳ xin công chúa cứu tướng quân!"

Thẩm Nguyệt nheo mắt lại nói: "Triệu mụ, ngươi tìm nhầm người rồi, chuyện này ngươi đến nói với đại phu đi".

Triệu mụ khóc lớn: "Nô tỳ là người đã nhìn thấy quá trình tướng quân lớn lên, chưa bao giờ thấy tình trạng của tướng quân tồi tệ như lúc này, tướng quân phát sốt từ sáng vẫn chưa hạ sốt, đại phu nói nếu như đêm nay còn không hạ sốt thì tính mạng của tướng quân sẽ gặp nguy hiểm!"

Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: "Hắn ta là đại tướng quân của Đại Sở, có chút bệnh vặt này cũng không chịu được thì còn làm đại tướng quân cái gì? Chính hắn ta không lo đến thương thế của mình mà chậm trễ thời gian trị liệu tốt nhất, lúc này còn trách ai được?"

"Công chúa, nô tỳ dập đầu cầu xin người!"

Thẩm Nguyệt đứng dậy nói: "Ta không phải là đại phu, ta cũng sẽ không cứu người. Nếu như đại phu trong phủ không tốt thì cứ ra ngoài mà mời đại phu có y thuật cao minh về là được".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK