Chương 110:
Nhưng mỗi một câu nói của anh ta, Hạ Tử Hy luôn cảm thấy như anh ta như đang dùng toàn bộ sức lực để nói, nghiền răng nghiền lợi mà nói.
Là ảo giác của cô sao?
Hắn càng tiến lại gàn, Hạ Tử Hy càng lui về sau.
“Mục tổng, anh cùng người khác khiêu vũ, đều áp sát như vậy?” Hạ Tử Hy nhíu mày, có chút không vui nói.
Mục Cảnh Thiên không đáp lại lời cô.
Hạ Tử Hy càng nhíu mày, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc bản nhạc này.
Nhưng đáng tiếc, Hạ Tử Hy vẫn không phát hiện ra được, người đàn ông trước mặt cô hận không thể bóp chết cô ngay lập tức.
Hai người cùng nhau khiêu vũ, cô không nhìn hắn, nhưng tầm mắt Mục Cảnh Thiên cứ dính sát lên người cô, Hạ Tử Hy cũng không biết phải làm như thế nào.
Lúc này khi cô quay đầu lại liền phát hiện ra Lăng Tiêu Vân.
Lăng Tiêu Vân đứng im lặng trong một góc, trên khuôn mặt tràn đầy tức giận nhìn hai người bọn họ!
Xem ra lại hiểu lầm nữa rồi!
Lúc này, Hạ Tử Hy quay đầu nhìn Mục Cảnh Thiên: “Mục tổng, bạn gái của anh đang nhìn anh kìa!”
“Vậy sao?” Mục Cảnh Thiên nhướng mày hỏi ngược lại cô, giọng điệu thờ ơ, không chút để ý.
Khi nghe giọng nói của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy càng dám chắc Mục Cảnh Thiên tối hôm nay khác bình thường.
Chính xác mà nói, sau khi cùng Lăng Tiêu Vân ra ngoài, sau khi trở về đã khác thường.
“Đúng vậy, không lẽ anh không sợ cô ấy tức giận sao?” Hạ Tử Hy nói.
“Tại sao tôi phải sợ?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
Nghe câu trả lời của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy nhíu mày, càng có cảm giác khác thường.
Người đàn ông trước mặt cô là kẻ bạc tình, hay vì anh ta quá tự tin vào bản thân mình?
Hai người vừa khiêu vũ vừa nói chuyện.
Từ giọng điệu của anh ta, Hạ Tử Hy có thể cảm giác được rằng, tâm tư của Mục Cảnh Thiên căn bản không đặt trên người Lăng Tiêu Vân.
“Anh đúng là kẻ bạc tình!” Hạ Tử Hy nói.
Nghe đến đây, khóe môi Hạ Tử Hy nhếch cười: “Kẻ bạc tình?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại.
Rõ ràng biết Lăng Tiêu Vân đang hiểu lầm mối quan hệ của hai người, lại có thể ở nơi này cùng cô khiêu vũ, giống như không hề cân nhắc đến cảm giác của Lăng Tiêu Vân.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên đột nhiên nhìn cô nói: “Hạ Tử Hy cô đã từng lừa gạt tôi bao giờ chưa?”
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy ngây người, lỗi một nhịp tim, quan sát cảm xúc trên mặt Mục Cảnh Thiên, sau đó nói: “Có ý gì?”
“Cô nói thử xem, nếu như cô lừa gạt tôi, vậy tôi nên trừng phạt cô như thế nào đây?” Mục Cảnh Thiên từ tốn nói, âm thanh này giống tiếng vọng từ địa ngục, lạnh lẽo mà sắc bén.
Hạ Tử Hy có một dự cảm không tốt, nhưng cũng không dám nói điều gì.
“Nếu như tôi lừa gạt anh, thì đó cũng chỉ là chuyện bình thường giữa người với người, giữa hai chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì, tại sao tôi không thể lừa gạt anh?” Hạ Tử Hy nhìn thẳng Mục Cảnh Thiên nhắn mạnh từng chữ.
Không có bắt kỳ quan hệ gì?