Chương 140:
Lúc này Hạ Tử Hy đứng lên, cầm túi xách trong tay: “Đừng quên những gì bác đã hứa với cháu đó; bác nói lời phải giữ lấy lời!” Hạ Tử Hy nói.
“Trước mắt xem tình hình đã!” Mục Trăn nói.
Ông cũng không đồng ý với cô, chỉ nói sẽ xem xét chuyện này.
Hạ Tử Hy cũng không miễn cưỡng, mỉm cười sau đó chào tạm biệt.
Chuyện cô không ngờ nhất chính là, khi vừa đến trước cửa biệt thự chuẩn bị gọi xe taxi liền thấy một chiếc xe xuất hiện trong tầm mắt.
Không sai, không phải ai khác chính là Mục Cảnh Thiên.
Mục Cảnh Thiên trực tiếp dừng xe trước mặt cô, sau đó lập tức từ trên xe bước xuống.
Hạ Tử Hy cũng không miễn cưỡng, mỉm cười với Mục Trăn sau đó chào tạm biệt ông.
Chuyện cô không ngờ nhất chính là, khi vừa đến trước cửa biệt thự chuẩn bị gọi xe taxi liền thấy một chiếc xe dùng tốc độ sét đánh xuất hiện trong tầm mắt.
Không sai, không phải ai khác chính là Mục Cảnh Thiên.
Mục Cảnh Thiên trực tiếp dừng xe trước mặt cô, sau đó lập tức từ trên xe bước xuống.
Hạ Tử Hy suy nghĩ, nếu anh ta từ công ty xuất phát đến đây, nhanh nhất cũng phải khoảng hai mươi phút, từ khi chị Trương cúp điện thoại đến hiện tại cũng chưa đến mười phút; Mục Cảnh Thiên vậy mà lại kịp thời đến đây.
Nhưng dù sao cô cũng có thể tưởng tượng ra được, anh ta làm cách nào có thể lái xe đến đây được!
Hạ Tử Hy đã từng có cơ hội ngồi trên xe do Mục Cảnh Thiên lái, cô đã có trải nghiệm đáng nhớ cho chuyện này.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên lái xe đến trước mặt cô, sau đó trực tiếp mở cửa xe bước xuống.
Hạ Tử Hy đứng im bắt động, cô rất muốn ngó lơ hắn trực.
tiếp ra về; nhưng đáng tiếc chiếc xe của Mục Cảnh Thiên lại chắn ngay trước mặt cô; Hạ Tử Hy có thể dám chắc nếu như cô thật sự giả sờ không nhìn thấy, quay đầu bước.
đi, Mục Cảnh Thiên nhất định sẽ xông lên bóp chết cô!
Lúc này, Mục Cảnh Thiên từ trên xe bước xuống, trực tiếp bước đến trước mặt cô; có ông trời mới biết rằng hắn hiện tại cần phải kiềm chế như thế nào để không xông lên bóp chết cô.
“Thế nào? Biết tôi sẽ đến đây nên muốn chạy trốn trước sao?” Mục Cảnh Thiên một bên vừa bước đến vừa quan sát Hạ Tử Hy, trong ánh mắt có chút bát đắc dĩ, trong giọng nói chứa đầy sự nhẫn nhịn kiềm chế.
Hạ Tử Hy đứng trước mặt hắn mỉm cười; trong nụ cười chứa nhiều điều khó đoán được nhưng vẫn nhìn cô bình tĩnh nói: “Mục tổng, anh suy nghĩ quá nhiều rồi; chỉ là tôi vừa thảo luận xong chuyện cần nói, trùng hợp. muốn rời khỏi đây mà thôi!”
“Vậy sao?” Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên tiến về phía trước một bước nhìn cô hỏi.
Mục Cảnh Thiên tiến lên một bước, Hạ Tử Hy nhịn không được chủ động lùi về sau một bước.
“Đúng vậy!” Mục Cảnh Thiên nhìn anh ta bình tĩnh trả lời, trong giọng nói vô cùng chắc chắn.
“Biến mắt hai ngày, tôi còn nghĩ rằng cô dự tính lần này sẽ âm thầm rời đi!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói, hắn dám thề rằng; nều như Hạ Tử Hy lại một lần nữa không nói lời nào liền biến mát; dù cho dùng bất kỳ phương pháp nào, dù cho phải đuổi theo đến tận chân trời góc biển, hắn cũng nhất định sẽ tìm cho bằng được cô.
Nghe câu nói này của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy mỉm cười, sau đó xoay người sang nhìn hắn: “Mục tổng, có phải anh suy nghĩ quá nhiều rồi không, tôi tại sao lại phải bỏ đi chứ?”