Chương 266:
“Hạ Tử Hy đang ở đâu?” Mục Cảnh Thiên không muôn cùng Tống Kỳ phí lời liền trực tiếp hỏi.
Nghe câu hỏi này của Mục Cảnh Thiên, Tống Kỳ kinh ngạc, liếc mắt nhìn người đôi diện: “Cô ây không phải đỉ cùng anh sao?”
“Tất nhiên là không rồi!” Mục Cảnh Thiên lên tiếng, nhắc đến đây, anh có chút ngây người sau đó nhìn Tống Kỳ: “Lời này của anh có ý gì?”
“Cô ấy cùng biến mắt chung với anh, tôi vân cho răng cô ây đã đi rời đi với anh rồi!” Tống Kỳ nói, hắn còn vì chuyện này mà bực tức cả nửa ngày.
Sắc mặt Mục Cảnh Thiên lập tức thay đổi, biêu cảm của Tống Kỳ không giống, như đang đùa giỡn: “Tôi thật sự đã rời đi, nhưng vì Lăng Tiêu Vân cảm thấy không khỏe nên tôi phải tiễn cô ây vê!”
Nói đến đây, cả hai người đều sửng người. ; Ánh mắt nhìn đối phương, cảm giác như có chuyện không tốt đã xảy ral Giây kế tiếp, hai người ăn ý quay về khách sạn.
“Anh lần cuối gặp cô ấy là khi nào?”
Mục Cảnh Thiên căng thẳng. hỏi, cố gắng kiềm chế không tức giận.
*Cô ấy nói muốn đến nhà vệ sinh, từ đó thì không còn thấy cô ấy nữa, sau đó tôi, cũng, không thây anh, nên đã cho rằng…” lời nói đến đây, Tống Kỳ nhìn sang Mục Cảnh Thiên.
“Xem ra, thời gian chúng ta lần cuối gặp cô Ấy đều như nhaul” vừa nói, cả hai liền bắt chắp hình tượng mà tiễn vào nhà vệ sinh.
Lúc này, một nhân viên phục vụ đang dọn dẹp vệ sinh, khi Tống Kỳ củng Mục Cảnh Thiên đến trước cửa nhà vệ sinh, căn bản không quan tâm bắt cứ chuyện gì, trực tiêp bước vào bên trong.
Nhân viên vệ sinh có chút bắt ngờ.
Có cân không. chút e ngại mà tiên vào nhà vệ sinh nữ như vậy không? Hơn nữa còn là hai người đàn ông vô cùng đẹp trai.
Trong phút chốc hủy hết toàn bộ hình tượng tốt đẹp trong lòng của những nữ nhân viên khách sạn.
Hai người sau khi tiến vào, phát hiện bên trong không có người.
“Hạ Tử Hy!” Mục Cảnh Thiên hét gọi tên cô, cả hai người đều kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không hề tìm thấy tung tích của Hạ Tử Hy.
“Hai vị…nơi này…là nhà vệ sinh nữ!”
lúc này, nữ nhân viên đứng † trước cửa e è lên tiếng, dù cho như thế nào, hai người bên trong cũng là người có tiên, cô không thê đác tội được, chỉ có thể uyên chuyên lên tiếng.
Nghe câu nói này từ nữ nhân viên, Mục Cảnh Thiên cùng Tổng Kỳ gân như đồng thời lên tiếng: “Xin hồi, cô có từng gặp qua một cô gái mặc một bộ lễ phục màu trăng? Tóc dài, tay còn câm theo một chiễc túi xách!”
Mục Cảnh Thiên lên tiếng.
Dáng vẻ căng thẳng hiện tại của anh ta có chút dọa đến nhân viên phục vụ.
Nữ nhân viên phục vụ liên tục lắc đầu nói: “Không cói”
Sau khi nghe câu nói của nữ nhân viên, Mục Cảnh Thiên nắm chặt bàn tay, có chút choáng váng không biết bước tiếp theo nên làm gì. Tông Kỳ bước đên, nhìn nữ nhân viên hỏi: “Giám đốc khách sạn đang ở đâu?”
“Bên, bên ngóài..”
“Kêu ông ta lập tức đến đây!” Tống Kỳ hét lên.
“Vâng vâng!” nữ nhân viên liên tục gật đâu, sau đó lập tức chạy ra ngoài đi tìm giám đốc khách sạn.
Tổng Kỳ cùng Mục Cảnh Thiên cũng từ bên trong bước ra. Dáng vẻ hiện tại của hai người vừa có chút lo láng vừa có chút gập gáp, nhưng cả hai đều cố gắng kiêm ché.