Chương 199:
Lúc này, khoảng mười giây sau, Mục Cảnh Thiên cũng đứng lên: “Tôi cũng đi vào phòng vệ sinh!” vừa dứt lời, không đợi hai người bọn họ lên tiêng, liên bước đi.
Trên bàn lúc này chỉ còn lại hai người Lăng Tiêu Vân và Leo.
Lăng Tiêu Vân đột nhiên cảm thây, Mục Cảnh Thiên hôm nay mang cô đến đây, cũng chỉ vì “tình cờ” gặp hai người bọn họ, Nghĩ đến đây, trong lòng cô không tránh khỏi nghẹn khuất. Cô nhìn theo bóng lưng Mục Cảnh Thiên, liền nhíu chặt chân mày.
Leo vẫn ngồi im, nhìn vô cùng bình tính và dửng dưng.
Biểu cảm hiện tại của Lăng Tiêu Vân đã bán đứng chính cô ta, cho nên Leo cũng không cần khiến bản thân mình nhìn vô cùng lo lắng.
Lúc này, trong phòng vệ sinh Hạ Tử Hy vừa bước ra, liên bị một người tóm lấy, trực tiếp ấn cô lên tường, sau đó một thân người đè ép lên cơ thể cô.
Hạ Tử Hy kinh ngạc, lo sợ ngước nhìn khuôn mặt người trước mặt, cho đến khi nhìn rõ người đó chính là Mục Cảnh Thiên, liền nhíu mày nói.
“Mục Cảnh Thiên, anh nhát định phải chơi trò này sao? Có biết rằng người hù người sẽ gây ra án mạng không?”
Hạ Tử Hy nhìn anh ta nói.
Mục Cảnh Thiên cũng không xem chuyện này quá quan trọng, chỉ áp sát cô lên bức tường phía sau, khuôn mặt anh tuân tràn ngập sự bât mãn và tức giận.
“Hạ Tử Hy, cô hiện tại càng ngày – càng có bản lĩnh, hết lần này đến lần khác đều to gan ngắt điện thoại của tội, xem ra cô không muôn sông nữa rồi!” Mục Cảnh Thiên gắn từng tiếng nói.
Nhìn dáng vẻ tức giận hiện tại của anh ta, Hạ Tử Hy nhíu mày nói: “Mục tổng, tôi..
Giây tiếp th không đợi Hạ Tử Hy lên tế G, Mục Cảnh Thiên đột nhiên tiến lên hôn lây đôi môi của Hạ Tử Hy.
Hạ Tử Hy kinh ngạc, trừng mắt nhìn Mục Cảnh Thiên.
Lúc này, những người ra vào trong nhà vệ sinh dùng ánh mắt kỳ quái cùng kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.
Hạ Tử Hy thật sự muốn phát điên lên, Mục Cảnh Thiên mỗi khi tức giận đều sẽ không quan tâm đến xung quanh.
Cô muốn đầy mạnh hắn ra, nhưng.
phát hiện dù cho dùng sức như thê nào cũng không cách nào đây được Mục Cảnh Thiên rời khỏi người cô.
Mục Cảnh Thiên giống như lên con nghiện, hung hăng hôn lấy đôi môi cô, mút lây chiếc lưỡi bé nhỏ, hắn chính là không quan đến những người xung quanh suy nghĩ như thê nào.
“Mục…” Hạ Tử Hy gấp gáp, cắn mạnh lên đôi môi của hản, lúc này khi Mục Cảnh Thiên ăn trái đăng mới buông cô ra.
“Shit!” Mục Cảnh Thiên mắng một câu, sau đó nhìn Hạ Tử Hy: “Hạ Tử Hy, cô tuổi chó hay sao?”
Hạ Tử Hy nhìn anh ta, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh: “Mục Cảnh Thiên, hi vọng anh tự cảm thấy tự trọng”
Tự trọng?
Nghe đến hai chữ này, khóe môi hắn nhêch lên nụ cười lạnh.