Chương 139:
“Alo, chị Trương, ba tôi đâu?”
“Lão gia đang trò chuyện cùng thiếu phu nhân!” chị Trương nói.
Thiều phu nhân…
Người phụ nữ đó quả nhiên đang ở nhà anh.
Người phụ nữ đó quả thật là…
Mục Cảnh Thiên nên sớm đoán ra được điều này.
Nghĩ đến đây, Mục Cảnh Thiên lên tiếng: “Tôi biết rồi!”
“Thiếu gia, cậu muốn trở về nhà sao?” chị Trương tùy tiện hỏi.
“Đúng vậy, tôi lập tức trỏ về!” Mục Cảnh Thiên nghiền răng nói.
Chị Trương gật đầu: “Được, tôi biết rồi!”
Sau đó lập tức cúp điện thoại.
Ánh mắt lướt nhìn về phía Mục Trăn và Hạ Tử Hy, chị Trương cảm thấy Hạ Tử Hy không tồi nhưng đáng tiếc thiếu gia không trân trọng cô ấy!
Lúc này, Mục Trăn ngước mắt lên, nhìn về phía chị Trương “Là ai gọi đến?”
“Là điện thoại của thiếu gia!” chị Trương nói.
Nhắc đến cái tên này, toàn thân Hạ Tử Hy có chút chấn động.
Mục Trăn vậy mà lại bật cười, quay đầu sang nhìn Hạ Tử Hy: “Xem ra, tên nhóc ấy đến đây vì cháu!”
“Làm sao có thể chứ? Anh ấy chính là đến thăm bác!”
“Được rồi, ta vẫn luôn ở nơi này, nhưng thằng nhóc ấy một tháng mới đến thăm một lần!” Mục Trăn nói.
Hạ Tử Hy cười: “Dù cho đến tìm cháu, thì mục đích cũng chính là hỏi tội đi!”
Chuyện tối ngày hôm đó, vẫn còn hiện rõ trong đầu, nhưng cô nghĩ rằng mình nhanh như vậy đã lọt vào tay Mục Cảnh Thiên.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Hạ Tử Hy, Mục Trăn mỉm cười, không biết vì sao ông luôn có một cảm giác rằng chuyện của Hạ Tử Hy và Mục Cảnh Thiên sẽ không đơn giản trôi qua như vậy.
Hai năm trước ông còn than thở tiếc nuối, hiện tại đột nhiên cảm thấy; có lẽ sự việc này không nhanh như vậy sẽ kết thúc.
“Nếu đã như vậy, thì cháu xin phép đi trước, hẹn ngày khác lại đến thăm bác!”
“Không đợi Cảnh Thiên đến rồi về cũng không muộn!”
*Cháu vẫn còn muốn sống thêm vài năm!” Hạ Tử Hy mỉm cười.
Nhìn biểu cảm hiện tại của Hạ Tử Hy, Mục Trăn lại bật cười, ông chính là thích tính cách sảng khoái nhưng không buông tha người khác của cô!
Muốn trói chặt Mục Cảnh Thiên, chắc chắn không vấn đề gì!
Tất nhiên, những lời này ông cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng.
“Vậy bác cứ nghỉ ngơi trước đi; cháu xin phép đi trước; ngày khác lại đến thăm bác vậy!” Hạ Tử Hy cười nói chào tạm biệt.
Mục Trăn cũng không níu kéo cô; tất cả đều thuận theo tự nhiên phát triển, ông gật đầu: “Được!”