Chương 383:
“Tôi không saol”
Nhìn dáng vẻ vần còn cứng miệng của cô, Mục Cảnh Thiên cũng không nói thêm lời nào, trực tiếp phóng xe với vận tốc cáo nhất.
Cũng không biết có phải đã quá quen ngôi xe do Mục Cảnh Thiên lái hay không, Hạ Tử Hy hiện tại đã không còn hoảng sợ như những ngày đầu, trong vô hình cô cũng đã phân nào yên tâm hơn với Mục Cảnh Thiên.
Tại bệnh viện, Hạ Tử Hy rất thích mỗi khi đến bệnh viện cùng Mục Cảnh Thiên, cũng vì không bao giờ phải xếp hàng hay lấy SỐ trước, trực tiệp có bác sĩ và y tê chuyên môn phụ trách.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ nhìn Hạ Tử Hy nói: “Có dấu hiệu gấy xương, Hạ tiêu thư tôi kiến nghị cô vẫn nên ở lại bệnh viện đề quan sát thêm!”
“Trật khớp?” nghe đến đây, Hạ Tử Hy có chút kinh ngạc.
“Chỉ là trật khớp thôi, không nghiêm trọng đến vậy chứ?” Hạ Tử Hy nhìn bác sĩ hỏi.
Bác sĩ gật đầu: “Đúng vậy, chỉ là tránh ảnh hưởng đến việc đi đứng sau này của cô, nên bệnh viện chúng tôi kiên nghị cô nhập viện để tiện cho việc theo dõi!”
Hạ Tử Hy nhíu mày chần chừ, nhưng Mục Cảnh Thiện lại gật đầu nói: “Làm phiền bác sỹ rồi!”
“Chuyện chúng tôi nên làm!” Bác sỹ liên tục gật đâu.
n này, Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử : “Gỗ cứ ngồi ở đây chò, tôi đi Bên ký thủ tục nhập viện!”
“Có thể không cần nhập viện hay không?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại.
Mục Cảnh Thiên nghiêm túc suy nghĩ sau đó gật đầu: “Có thê!”
Lời này vừa dút, liền lập tức bổ sung thêm một câu: “Trừ phi sau này cô không muôn bàn chân này nữal”
Hạ i0 hờ Hung hăng trừng mất nhìn anh ta, Mục “Cảnh Thiên cũng không nhiều lời, liền bước ra ngoài làm thủ tục nhập viện.
Một giờ đồng hồ sau, Hạ Tử Hy bước vào phòng bệnh.
Mục Cảnh Thiên cũng ra tay hào phóng, phòng bệnh tư nhân hơn nữa còn có hộ lý riêng. Điều kiện ở đây quả thật so với ở nhà càng thoải mái .
hơn. Nhưng đối với Hạ Tử Hy ở nhà vẫn là thoải mái nhát. Ngồi trên giường bệnh, chân đã được bó bột, yên lặng cảm nhận một chút sau đó Hạ Tử Hy lên tiếng: “Mục tổng, đây xem như vết thương lao động, có được thanh toán lại hay không?”
Nghe câu nói này, Mục Cảnh Thiên nhướng mày nói: “Vết thương này làm sao được tính là thương tật trong lao động được chứ! Không thanh toán lại!”
Nhóm sẽ tập trung lên truyện trên app truyện hola nhé! Hạ Tử Hy: “…keo kiệt, bủn xỉn!”
“Tôi đây không gọi là keo kiệt, bủn xỉn mà là sự thật!” Mục Cảnh Thiên chỉnh lại từng chữ một.
“Vậy sao? Vậy xin hỏi Mục tông, nêu như không phải do anh muôn tôi cùng anh về Mục gia, tôi làm sao bị ký giả chụp được chứ; nêu như không bị người khác chụp thì tôi hôm nay làm sao bị ký giả bao vây dưới bãi giữ xe, nêu vậy cũng sẽ không bị thương?
Cho nên tật cả những chuyện này đều vì anh, dù cho không tính là thương tật lao động thì anh cũng không thoát khỏi dính líu, cho nên Mục tông anh vẫn nên chịu trách nhiệm cho chuyện này!” Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên, từng câu từng chữ vạch rõ vận đề, sau đó trực tiếp định tội cho hắn.
Sau khi nghe câu nói này của cô, Mục Cảnh Thiền đột nhiên áp sát đến gân, ngũ quan tỉnh xảo ngay trước mặt cô, mái tóc trước trán, sâu trong đôi mát tựa như có lớp sương mù, sông mũi cao và khóe miệng gợi lên nụ cười không những ngang tàng mà còn có chút hoang dã.
Người đàn ông này rõ ràng đang, khoe khoang, khoe khoang nhan sắc của bản thân!
Ngay lập tức Mục Cảnh Thiên lên tiếng: “Hạ tiểu thư, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm đối với côi”