Chương 155:
Cứ thế một ngày liền nhanh chóng trôi qua.
Cho đến khi đến thời điểm tan ca buổi chiều, Hạ Tử Hy trực tiếp thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.
Mục Cảnh Thiên bước ra khỏi cửa văn phòng, vừa chuẩn bị gọi cô cùng đi ăn cơm, nhưng phát hiện cô sớm đã chạy mất; Mục Cảnh Thiên nhíu mày, bình thường cũng không thấy cô năng suất đến như vậy!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng quyết định rời khỏi công ty, Buổi tối, Hạ Tử Hy vừa dùng xong bữa tối, liền ngồi tại phòng khách tiếp tục vừa thiết kế vừa tham khảo các thông tin trên máy tính; lúc này điện thoại cô đột nhiên reo lên.
Hạ Tử Hy liếc mắt nhìn sang số điện thoại đang gọi đến, nhìn thấy người gọi đến là Mục Cảnh Thiên, cô giả vờ như không nghe thấy tiếp tục tập trung vào bản thiết kế.
Nhưng chưa qua được bao lâu, thì điện thoại lại vang lên một lần nữa.
Hạ Tử Hy lúc này có chút chán ghét, lập tức cầm điện thoại lên.
“No…”
Còn Mục Cảnh Thiên lúc này, vừa muốn cúp điện thoại; vì trong điện thoại luôn truyền đến một giọng nói nhàm chán: *Xin lỗi! Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
“Hạ Tử Hy, điện thoại của cô chỉ dùng để làm cảnh thôi sao?” điện thoại vừa nhận tín hiệu, Mục Cảnh Thiên lập tức gào thét một trận.
Hạ Tử Hy nghe âm thanh trong điện thoại, không nhịn được đành để điện thoại cách xa mình một khoảng cách an toàn nhất định, cho đến khi không còn nghe thấy bắt kỳ âm thanh nào phát ra, cô mới đặt điện thoại vê lại bên tai nói: “Thật ngại quá, tôi vừa khởi động lại máy!” Hạ Tử Hy nói.
“Không lẽ cô không biết, làm một nhân viên của Vân Duệ, cần phải để điện thoại mở xuyên suốt 24/7 sao?” Mục Cảnh Thiên nhắn mạnh, đáng ghét nhát chính là khi bạn muốn kiếm một người, nhưng điện thoại lại không liên lạc được!
“Còn có quy định như vậy sao?” Nghe câu nói vừa rồi của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy chậm rãi nói.
*Tất nhiên là có!”
“Tại sao tôi lại không biết?”
*Vì cô vẫn chưa hiểu rõ quy định Vân Duệ, Hạ Tử Hy cô tốt nhất nên đảm bảo rằng điện thoại của mình có thể liên lạc được trong hai mươi bốn tiếng, nếu không khi xảy ra bất kỳ vấn đề gì, cô tự mình chịu trách nhiệm!” Mục Cảnh Thiên nói, trong giọng nói mang ý cảnh cáo.
Sau khi nghe xong Hạ Tử Hy dùng một giọng nói vừa đủ bản thân nghe thấy lẫm bẩm vài câu, sau đó cô nói vào trong điện thoại: “Tôi biết rồi, vậy Mục tổng anh hiện tại kiếm tôi có việc gì?”
“Tôi…” trong nhất thời Mục Cảnh Thiên không biết phải trả lời như thế nào, vốn dĩ khi cầm điện thoại trên tay, vẫn còn đang do dự không biết nên gọi cho cô hay không, nhưng khi điện thoại truyền đến âm thanh thông báo số thuê bao không liên lạc được, trong phút chốc Mục Cảnh Thiên không còn chút kiên nhẫn nào, liền lập tức bấm gọi một lần nữa, ai ngờ được rằng lần thứ hai gọi cho cô lại nhận được tín hiệu!
*Có chuyện gì không?” Hạ Tử Hy lần nữa cầm điện thoại lên nói chuyện với người bên kia đầu dây!
“Tất nhiên là có!” Mục Cảnh Thiên lên tiếng.
*Có chuyện gì? Anh cứ nói!” Hạ Tử Hy cầm điện thoại lên tiếng.
“Hạ Tử Hy, cô sẽ không trốn tôi đúng không?” Mục Cảnh Thiên đột nhiên lên tiếng hỏi.
Hạ Tử Hy ngồi trên thảm trải sàn, vừa thiết kế vừa nói chuyện cùng Mục Cảnh Thiên, sau khi nghe thấy câu hỏi này của anh ta, đột nhiên ngừng lại động tác trong tay!
“Tôi tại sao lại phải trốn anh?” ngừng trong giây lát, Hạ Tử Hy tiếp tục vẽ, chỉ có điều lúc này cô cũng không còn tập trung vẽ như trước.
“Lý do tại sao tôi nghĩ bản thân cô rất rõ!”
“Không rõ, Mục tổng vui lòng chỉ rõ cho!” Hạ Tử Hy nói.