Chương 143:
Sau đó, Hạ Tử Hy ngoan ngoãn im lặng. Người thức thời là trang tuần kiệt.
Cô hiện tại tốt nhất không nên nói chuyện với anh ta tránh gây phiền phức cho bản thân.
Chiếc xe nhanh chóng phóng đến biệt thự riêng của Mục Cảnh Thiên.
Hạ Tử Hy biết rõ Mục Cảnh Thiên lại một lần nữa mang cô đến đây.
Nghĩ đến chuyện này, Hạ Tử Hy có chút lo lắng, dù sao khi Mục Cảnh Thiên nổi điên không nói đạo lý, cô căn bản không cách nào ngăn cản được anh ta.
Nghĩ đến đây, Hạ Tử Hy nói: “Mục Cảnh Thiên, chúng ta nghiêm túc nói chuyện được không?”
Mục Cảnh Thiên vẫn không trả lời cô.
Hạ Tử Hy nhíu mày, cũng không rõ hiện tại Mục Cảnh Thiên đang suy nghĩ điều gì; nên cô chỉ đành chọn cách im lặng; tùy cơ ứng biến vậy.
Rất nhanh, chiếc xe đã dừng trước biệt thự riêng của Mục.
Cảnh Thiên, sau khi nhìn thấy anh ta bước xuống, Hạ Tử Hy cũng không cần anh ta níu kéo, bản thân trực tiếp đẩy cửa xe bước xuống.
Mục Cảnh Thiên vẫn chưa lên tiếng, Hạ Tử Hy đã bước chân về phía căn biệt thự.
Nhìn dáng vẻ Hạ Tử Hy lúc này, Mục Cảnh Thiên vừa tức vừa hận, liền lập tức bước theo cô tiến vào.
Khi dì Lý bước ra mở cửa nhìn Hạ Tử Hy, kinh ngạc kêu lên: “Hạ tiểu thư…”
Hạ Tử Hy mỉm cười với bà sau đó bước vào, Mục Cảnh Thiên bước vào sau cô.
Điều này càng khiến dì Lý kinh ngạc.
Sau khi Hạ Tử Hy bước vào liền nhìn sang dì Lý dặn dò: “dì Lý, làm phiền dì pha cho hai người bọn cháu hai ly cafe; cháu có chuyện cần bàn bạc với Mục tổng!”
Mục Cảnh Thiên vừa bước vào liền nghe thấy câu nói này của Hạ Tử Hy.
Dì Lý đứng bên trong, khi nghe câu nói này của Hạ Tử Hy, có chút mờ mịt, nhưng bà vẫn gật đầu đồng ý: “Được!”
“Cảm ơn dì Lý!” Hạ Tử Hy mỉm cười.
Mục Cảnh Thiên đang đứng phía sau nhìn Hạ Tử Hy, tức đến không thở nỏi, gần từng chữ nói với cô: “Cô cho rằng bản thân vẫn là nữ chủ nhân của nơi này sao?”
“Dù cho là khách đến nhà chơi, muốn uống một ly cafe cũng không có gì quá đáng đi?” Hạ Tử Hy nhìn hắn, không nhanh không chậm nói.
Trong ánh mắt sâu thẳm giống như đang bùng lên một ngọn lửa, Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy, không nói hai lời lập tức kéo cô lên lầu.
*Dì Lý, sau khi pha xong cafe nhớ lên lầu cho cháu nhé!”
Hạ Tử Hy không quên căn dặn bà.
Dì Lý đứng bên dưới, hoang mang gật đầu: “Được!”
“Không cần!” Mục Cảnh Thiên lạnh nhạt lên tiếng.
Dì Lý đứng im có chút hoang mang gật đầu: “Dì biết rồi!”
Hạ Tử Hy trợn mắt nhìn Mục Cảnh Thiên, sau đó bị kéo vào bên trong.
Rằm! Cảnh cửa tội nghiệp lại một lần nữa bị đóng sập lại.