Chương 211:
Điều bọn họ quan tâm là điều này sao? Thật sao?
“Mục tông, hiện tại xuất hiện tin tức như vậy, việc chúng ta cần làm không phải là nên suy nghĩ ra biện pháp xử lý hay sao?” Hạ Tử Hy trực tiệp hỏi.
“Tại sao phải xử lý? Hơn nữa, tin tức như vậy sẽ giúp cho độ nồi tiêng của công ty chúng ta được tăng cao, không phải một công đôi việc sao?”
Mục Cảnh Thiên nói.
Nghe như vậy Hạ Tử Hy ngây người, sau đó đột nhiên nghĩ đên một khả năng: “Mục tông, tin tức này không phải do anh có ý tung ra chứ?”
Sau khi nghe câu nói này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên hỏi ngược lại: “Tôi rảnh rỗi đến như vậy sao?”
Hạ Từ Hn “Xem ra cô không thích xuất hiện trên tạp chí bát quái!” Mục Cảnh Thiên suy đoán nói.
“Không phải ai cũng giống r như Mục tông thích thú tận hưởng. cảm giác được mọi người chú ý đên!” Hạ Tử Hy nói.
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên nhíu mày, hắn làm sao lại cảm giác câu nói này của Hạ Tử Hy không phải đang khen hắn chứ.
“Câu này của cô có ý gì?” Mục Cảnh Thiên chât vân.
“Không có ý gì cải”
“Lập tức đến công ty, phòng quan hệ công chúng, nêu trong vòng nửa tiếng nữa không có mặt hậu quả tự mình | gánh chịu!” vừa dứt lời, Mục Cảnh Thiên trực tiếp cắt ngang điện thoại.
Hạ Tử Hy nhíu mày, nhìn điện thoại, cũng không biết Mục Cảnh Thiên rốt cuộc muôn làm gì ‘ như, nhưng khi nghe anh ta nói nữa tiếng sau phải có mặt ở công ty, Hạ Tử Hy không thê không chấp hành, sau đó cô nhanh chóng thay giầy vội vàng xuất phát đên công ty.
Hạ Tử Hy trực tiếp gọi một chiếc xe taxi, không nghĩ răng trên xe cũng đề những tờ báo sáng nay, điều này khiên cho Hạ Tử Hy cảm giác có chút ngại ngùng.
May mắn đêm đó cô có trang điểm lại mặc lễ phục, so với dáng vẻ trang điểm đơn giản hiện tại cách biệt quá lớn, nếu không Hạ Tử Hy thật sự sợ ặp phải tình cảnh người khác khi nữ thây hình cô trên báo liền hỏi: “Người này có phải cô không?”
Lúc này, tài xế thông qua kính chiếu hậu quan sát cô, sau đó nhìn lên tờ báo phía trước, Ï Hạ Tử Hy nhanh chóng bắt được ánh mắt của ông ta, suy nghĩ trong chốc lát, nhịn không được lên tiêng: “Sư phụ, thật ngại quá, tôi sắp không kịp giờ rồi, bác lái xe nhanh một chút!”
Hạ Tử Hy đã nói như vậy, tài xế cũng chỉ có thê gật đầu, sau đó tăng tốc chạy đến Vân Duệ.
Nhưng ánh mắt tò mò vẫn như có như không, âm thầm quan sát Hạ Tử Hy.
Hạ Tử Hy cũng không quá chú ý, ánh mắt theo dõi cảnh vật ngoài cửa sổ, hy vọng có thể nhanh chóng đến công ty.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên ngồi trong xe, sau khi cúp điện thoại Hạ Tử Hìy, sắc mặt cực kỳ không ồn, sau đó lập tức tìm một số điện thoại, nhân máy gọi đi.
Điện thoại vang lên rất lâu, sau đó mới có người bắt máy.
“Alof”
“Huống Thiên Hựu, cớ ý gì?” Điện thoại vừa có tín hiệu, Mục Cảnh Thiên trực tiếp chất vần.
Lúc này bên đầu dây bên kia, vang lên một giọng nói lười biếng: “Không phải chỉ chậm trễ trong chốc lát không bắt điện thoại của cậu, có cân phải tức giận đến vậy không?” Huống Thiên Hựu lười biêng nói, lúc này mới chậm rãi từ trong chăn ngồi dậy, dựa vào đầu giường, tiện tay rút một điều thuốc trên bàn, châm thuốc.
“Cậu biết điều tôi nói không phải chuyện này!” Mục Cảnh Thiên lên tiêng.
“ýậy là… ?”