Chương 290:
Nhưng lúc này, cô chỉ nhìn một bên sườn mặt của Mục Cảnh Thiên, không nói bất cứ điều gì.
Lúc này khi Tống Kỳ đến nơi, đã thấy bên ngoài đang được bao vây bởi cảnh sát.
Địa điểm chính là địa chỉ mà Hạ tổng đã gửi cho anh ta. Không lẽ…anh ta đến muộn rồi sao?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyên gì? Nghĩ đến đây, Tống Kỳ trực tiệp đây cửa xe nhanh chóng bước xuông.
Mike tìm người hỏi tường tận sự việc, còn Tống Kỳ thì trực tiệp xông vào bên trong. Bên trong căn biệt thự hoàn toàn không có chút bóng dáng nào của Hạ Tử Hy, cũng không hề có dấu vết Hà Lục Nguyên.
Chỉ phát hiện trong một căn phòng, trên mặt đất có vết máu. Hắn không biết vét máu đó thuộc về ai. Nhưng trong lòng nói không nên lời sự lo lắng bát an cùng căng thẳng.
Sau khi từ bên trong bước ra, Mike lập tức bước lên, đem toàn bộ sự việc báo cáo lại với Tống Kỳ. “Theo như suy đoán, Hạ tiểu thư đã bị bắt cóc ở đây, những hôm nay đã được người khác cứu ra, đồng thời cũng bảo cảnh sát!” Mike nói.
Nghe đến chuyện này, Tống Kỳ quay đâu lại nhìn Mike: “Cô ây có bị thương không? Tình J nh hiện tại như thê nào rồi?” Tống Kỳ hỏi.
Mike lắc đầu: “Chuyện này thì thật sự không rõ, chỉ nghe tên họ nói, lúc bọn họ đến đây, Hạ tiêu thư đã được người khác cứu thoát!” Mike nói.
Nghe đến đây, Tống Kỳ nhíu mày hỏi: “Là ai đã báo cảnh sát?”
Mike lắc đầu: “Không rõ, bọn họ không muốn tiết lộ!”
Nghe vậy, trong lòng Tông Kỳ nói không ra được bất kỳ mùi vị gì.
Nhưng trực giác nói cho hắn biết, nhật định là Mục Cảnh Thiên.
Không nghĩ đến rằng, anh ta vẫn còn đến muộn một bước! Tống Kỳ nhíu mày, không cách nào diễn tả ra được cảm xúc hiện tại.
Mike nhìn Tống Kỳ nói: m giám đốc, hiện tại ma l1: “Quay về thôi!” vừa nói, Tống Kỳ liền trực tép bước về phía chiếc xe.
Mike nhìn theo bóng lưng anh ta, cũng vì Tống Kỳ cảm giác không đáng, không dễ dàng gì bỏ ra công sức lớn như vậy đề đên được đây, lại bị người khác cướp công trước!
Nhưng đúng là không có cách nào khác! Nghĩ đến đây, Mike thở dài sau đó cùng Tông Kỳ rời khỏi đây.
Mike nhìn theo bóng lưng anh ta, cũng vì Tống Kỳ cảm giác. không đáng, không dễ dàng gì bỏ ra công sức lớn như vậy đề đên được đây, lại bị người khác cướp công trước!
Nhưng đúng là không có cách nào khác! Nghĩ đến đây, Mike thở dài sau đó cùng Tông Kỳ rời khỏi đây.
Khu vực Nam Sơn cách xa trung tâm thành phó, với tốc độ bình thường cũng phải chạy mắt cả nửa tiếng.
Nhưng Mục Cảnh Thiên chỉ dùng thời gian hơn hai mươi phút đã đên nơi.
Hạ Tử Hy ngồi, một bên, vô cùng yên tính, bất ngờ răng lần này cho dù lần này Mục Cảnh Thiên lái xe nhanh như vậy, nhưng cô lại cảm thấy không chút sợ hãi hay lo lắng nào.
Nêu so với những chuyện vừa xảy ra, Hạ Tử Hy cảm thây yên tâm hơn rât nhiều.
Sau khi đến bệnh viện, Mục Cảnh Thiên lại ôm lây Hạ Tử Hy bề cô vào bệnh viện.
Nhìn thấy Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy nhíu mày nói: “Mục Cảnh Thiên, thật ra tôi có thể tự đi được..
Mục Cảnh Thiên liếc mắt nhìn cô, không nói bất cứ điều gì. Hiện tại, chỉ khi ôm cô vào lòng, hắn mới cảm giác an tâm khi có cô bên cạnh. Nhìn dáng vẻ hiện tại của Mục Cảnh Thiên, Hạ TIẾP Hy cũng không biết nên nói như thế nào. Hiện tại, đã gần hơn mười hai giờ khuya. Hạ Tử Hy lại phát hiện ra một chuyện, bắt kể Mục Cảnh Thiên đi đện đâu đều được hưởng ưu đãi, bao gồm kề cả khi bọn họ đang ở bệnh viện.