Chương 288:
Hai người lúc này đều nằm trên mặt đất, đau đớn không ngừng nhưng không một ai có ý đưa chìa khóa tho Mục Cảnh Thiên. Nhìn dáng vẻ tìm đường chết của hai người nọ, Mục Cảnh Thiên trực tiếp bước đến, một chân đạp lên cánh tay một người, hung hăng dùng lực nói: “Chỉa khóa!”
Một người đau đớn kêu lên, cuôi cùng không sức chịu đựng, liên từ trên người lây chìa khóa giao cho Mục Cảnh Thiên.
Một người đau đớn kêu lên, cuối cùng không sức chịu đựng, liền từ trên người lấy chìa khóa giao cho Mục Cảnh Thiên.
Mục Cảnh Thiên căn bản không hề do dự lập tức dùng chìa khóa mở cửa.
Đây là một căn biệt thự tư nhân.
Cũng vì không muốn quá nhiều người phát hiện, Hà Lục Nguyên cũng không sắp xếp quá nhiêu người trông coi, sợ sẽ thu hút sự chú ý của người khác.
Căn nhà vừa được sửa chữa trang trí lại, gồm hai tầng lầu, Mục Cảnh Thiên sau khi bước vào chỉ sợ Hà Lục Nguyên sẽ trồn đâu đó ở nơi này, chỉ có thê trực tiếp chạy lên lầu, tìm kiếm từng gian phòng. Chỉ cân nghĩ đến việc Hạ Tử Hy đang ở nơi này, hắn liền không cách nào ngăn cản được sự kích động trong lòng.
“Aaaal”
Lúc này, một tiếng hét vang lên.
Nghe thấy âm thanh, bước chân Mục Cảnh Thiên dừng lại, quay đầu lại nhìn một gian phòng khác, không nói hai lời liền trực tiếp xông vào.
“Rầằm!” một tiếng động lớn vang lên.
Một chân đá văng cánh cửa. Sau khi cánh cửa bật mở, thì nhìn thấy một hình ảnh. Hà Lục Nguyên đang đè Hạ Tử Hy dưới thận, còn Hạ Tử Hy lúc này đang cố gắng phản kháng.
Nhìn thấy một màn này, ánh mắt Mục Cảnh Thiên lập tức bốc lửa tức giận.
Người bên trong, Hà tông khi ngắng đâu lên nhìn ra ngoài cửa, khi thây Mục Cảnh Thiên, ông ta có chút ngây người.
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! Mục Cảnh Thiên tại sao lại ở đây?
Căn bản không có nhiêu thời gian đê lên tiêng, ngay giây phút đó, ông ta cũng không cách nào nhìn rõ Mục Cảnh Thiên làm sao lại có thể bước đến trước mặt ông, chỉ nhìn thấy Mục Cảnh Thiên tóm chặt lấy Hà tổng, hung hăng cho ông một cú, sau đó quăng ông ta sang một bên.
Hà tông luôn cho răng Mục Cảnh Thiên tuổi còn trẻ nhừ vậy nhưng sức lực lại có thể lớn đến như vậy, khi ngã trên mặt đất có chút không bình tĩnh được. Hơn nữa, đêm nay ông ta lại uỗng vào không Ñ rượu.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy, lập tức bước đến bên cạnh nhìn cổ: “Cô sao rồi?”
Hạ Tử Hy nằm trên giường, quần áo có chút lộn xộn, nhưng khi nhìn thầy Mục Cảnh Thiên, khóe mắt cô có chút chua xót: “Mục Cảnh Thiên… ; cô nghẹn ngào kêu một tiêng.
Nhìn tay chân Hạ Tử Hy bị trói chặt, Mục Cảnh Thiên cô găng kiềm chế ngọn lửa tức giận trong lòng, giúp cô tháo dây thừng. Sau_ khi tay chân được giải thoát, Hạ Tử Hy trực tiếp vươn tay ôm lầy Mục Cảnh Thiên.
Giây phút này, cô thật sự cảm thấy sợ hãi.
Thật sự rất sợ hãi!
May mắn, Mục Cảnh Thiên đã đến đây!
Mục Cảnh Thiên được Hạ Tử Hy ôm vào trong lòng, cảm giác được sự run rây của cô, cũng cảm giác được sự đòi hỏi từ cô, trong lòng có một cảm giác khó nói nên lời.