Chương 391:
Quả nhiên một câu nói này cũng đủ khiến cho Huống Thiên Hựu chêt sửng: “Cậu nói đúng rôi, mình đã bị giam lỏng ở nhà một ngày rồi, trừ mây người các cậu gọi đên, điện thoại của ai mình cũng đều không bắt máy!”
“Ký giả xông vào bãi giữ xe khiên cho Hạ Tử Hy bị thương, chuyện này cậu tốt nhất nói rõ cho tôi!” Mục Cảnh Thiên nói.
Nhắc đến chuyện này, vị kia bên phòng tân hôn giông. như tỉnh táo hơn một chút nói: “Cậu vừa nói gì?” “Vết thương thê nào rồi?”
“Gãy xương, nhập viện rồi!”
Nghe đến đây, Huông Thiên Hựu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “May.
mắn không xảy ra vận đề gì lớn, nêu không cậu sẽ truy sát mình mắt!”
Vừa nói, hắn. liền cầm chiếc điều khiển lên, mở . truyền hình, cả người lười biếng ngồi trên ghế sofa xem tin tức ngày hôm nay, khuôn mặt quyên rũ bất kham. Xem đến cuối cùng, khóe môi nhếch lên nụ cười chằm chọc.
“Cảnh Thiên, cậu phải cảm ơn tôi mới đúng! Khiên cho cậu có được một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân! Đúng vậy, không tệ, rât giông ky sĩ!” vừa nói Huông Thiên Hựu còn không quên ca tụng một phen.
Mục Cảnh Thiên làm gì còn tâm trí quan tậm đến những chuyện này: “Cậu tốt nhất nên biết điểm dừng!”
“Người anh em, không phải tôi không giúp cậu, là vì có người đã ra lệnh cho tôi, tôi phải nghe theo lời người ây” Huồng Thiên Hựu nói.
“Người anh em, không phải tôi không giúp cậu, là vì có người đã ra lệnh cho tôi, tôi phải nghe theo lời người ấy! Huồống Thiên Hựu nói.
Nghe vậy Mục Cảnh Thiên nhíu mày nói: “Có ý gì?”
“Nêu không phải do mệnh lệnh từ vị lão thái thái nhà cậu, mình những ngày gần đây có nhất thiết phải đăng nội dung trang tiêu đề toàn về các người hay không?
Mục Cảnh Thiên: “…” quả nhiên là do bà nội nhúng tay vào!
Khuôn mặt Mục Cảnh Thiên không nhịn được co giật một phen, sau đó nói: “Bà nội đã lớn tuôi, cũng đã lầm cẩm rồi, cậu cũng lâm cắm theo hay sao?”
“Thật ngại quá; câu nói này mình đã.
thu âm lại rôi, ngày khác sẽ mang đên cho bà nội nghel”
“Huống Thiên Hựu!” Mục Cảnh Thiên lạnh lùng cảnh cáo.
“Ha ha, được rôi, bât quá mình sẽ bôi thường cho cậu; nói đi, rôt cuộc cậu muốn như thế nào?” Huồng Thiên Hựu câm lên ly rượu vang trên bàn thưởng thức.
“Mình chỉ muốn biết, ký giả làm sao lại biết Hạ Tử Hy sẽ xuất hiện ở bãi giữ xe, còn có bọn làm sao lại biết lối thoát hiểm để tiền vào bên trong?”
Mục Cảnh Thiên nói rõ ràng từng chữ.
Nghề vậy, Huống Thiên Hựu nhướng mày: “Xem ra cậu gặp phải rắc rôi rồi!”
Thật ra chuyện này, chỉ cần suy đoán một chút liên có thê đoán được, nhưng Huống Thiên Hựu bọn họ đều biệt răng, với loại người giông, như.
bọn họ, nếu như không tận mắt thấy chứng cứ thật sự thì không cách nào thuyêt phục được bản thân.
“Bớt nói nhảm, cho cậu thời gian một ngày điều tra chuyện này!”
“Chỉ cần mười phút là đủ!”
“Được, mình chờ tin cậu!” dút lời, trực tiếp cắt ngang điện thoại.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên đứng ngoài cửa phòng suy nghĩ một lát, sau đó trực tiêp bước vào bên trong.