Chương 236:
Chỉ là mắt thấy. Mục Cảnh Thiên cũng bước lên xe, nên không biết tại Sao, CÔ trực tiếp câm điện thoại lên cất đi.
Không muốn gây ra thêm bát kì chuyện gì khác, đợi cô quay về rồi lại giải quyềt đến vậy. – Mục Cảnh Thiên lên xe, nhìn Hạ Tử Hy hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì!” Hạ Tử Hy tùy tiện trả lời.
Ánh mắt Mục Cảnh Thiên dò xét trên người cô, cũng không nói thêm bất kỳ điêu gì, sau đó khởi động xe rời đi.
Trên đường, hai người cũng không nói chuyện, thời gian từ từ trôi ra, Mục Cảnh Thiên cũng không còn điên cuông lái xe như trước.
Hạ Tử Hy nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, sau đó quay đầu nhìn anh ta, GÓ chút do dự nhưng vần lên tiếng: “Mục tổng, tôi có một chuyện muôn bàn bạc với anh!”
“Có chuyện gì?”
“Chính là chuyện liên quan đến việc kết hôn và ly hôn của chúng ta, tôi không muốn người khác biết, cho nên sau này có phải nên..
“Cô chính là không muốn Tống Kỳ biết đúng không?” Hạ Tử Hy chưa nói hết lời, Mục Cảnh Thiên đã lên tiếng.
Hạ Tử Hy: ”…không muốn anh ấy biết, nữ anh ấy cũng đã biết rồi!”
Lời này nói không sai.
“Vậy cô đang sợ điều gì?’ Mục Cảnh Thiên chất vân, từ xưa đên nay, chỉ có người muôn cùng anh tạo chuyện thị phi, nghĩ hết mọi cách đề tạo quan hệ, Hạ Tử Hy chính là người đầu tiên tìm mọi cách đầy ra thật xa.
“Vậy cô đang sợ điều gì?” Mục Cảnh Thiên chất vân, từ xưa đến nay, chỉ có người muôn cùng anh tạo chuyện thị phi, nghĩ hết mọi cách đề tạo quan hệ, ‘Hà Tử Hy chính là người đầu tiên tìm mọi cách đầy ra thật xa.
“Tôi chỉ không muốn gây chuyện để mọi người có dịp bàn tán mà thôi, có tròi chứng giám Mục tổng : anh là nhân vật lớn cỡ nào, chỉ cân những chuyện liên quan đến anh tuyệt đôi sẽ lên trang nhật, nhưng tôi chỉ muôn cuộc sông bình dị bình thường mà thôi!” Hạ Tử Hy nói.
“Chỉ vì nhự vậy? Mục Cảnh Thiên nghiêng đầu có thâm ý nhìn cô hỏi.
Nhóm lên chính trên app truyệnhola nhé cả nhà! Hạ Tử Hy vô cùng chắc chắn gật đầu: “Tất nhiên!”
Nhìn dáng vẻ của Hạ Tử Hy, cũng không giông như còn lý do khác, Mục Cảnh Thiên lúc này mới gật đầu nói: “Được, muôn tôi không tiệt lộ cũng được, cô tốt nhất đừng chọc đến tôi!”
“Cảm xúc của anh luôn phong phú và mãnh liệt, tôi làm sao biệt được khi nào đắc tội đến anh, khi nào không đắc tội đến anh chứ?” Hạ Tử Hy nhìn anh ta hỏi, cố ý dùng chữ không quá rõ ràng.
Mục Cảnh Thiên trọn mắt nhìn cô: “Cách xa những người đàn ông khác là được!”
Sau đó, Hạ Tử Hy chỉ đành dời tầm mắt sang bên ngoài cửa sổ, cũng không nói thêm bắt kỳ điều gì khác.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh trên đường, cũng không biết Mục Cảnh Thiên phải mất bao lâu mới đến chung cư của cô.
Khi vừa đến nơi, Hạ Tử Hy lập tức tháo dây an toàn: “Tôi về nhà trước, anh chạy xe trên đường cần thận!”
“Không mời tôi lên uống ly trà?” Mục Cảnh Thiên nhướng mày hỏi.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Tôi bình thường rất ít khi uống trà, cho nên không có lá trà ở nhà. Mục tổng, anh vân nên về nhà tự tra pha trà uống vậy!”
Khuôn mặt Mục Cảnh Thiên co giật: “Xem ra ngày khác tôi phải tặng cô chút lá trà rồi!”
BI hở cần lãng phí món đồ tốt như vậy, lá trà đem tặng tôi chính là lãng phí!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói, Mục Cảnh Thiên hận không thể bước đến xé nát khuôn mặt tươi cười giả tạo ây.