Chương 289:
“Không có gì đâu!” lúc này, cánh tay Mục Cảnh Thiên nhẹ nhàng vô lên lưng cô, an ủi cảm xúc đang bất an này của Hạ Tử Hy.
Lúc này, Hà tổng phía sau cũng từ từ bò dậy. Mục Cảnh Thiên khi nhìn thấy ông ta, nghĩ đến những việc ông ta đã gây ra cho Hạ Tử Hy, thật sự nhịn không được muốn giết người.
Cuối cùng quyết định Xoay người, tiền lại chỗ ông ta hung hãng giáo huấn một trận. Gần như, mỗi củ đánh đều dồn người vào chỗ chét. Hà tổng bị đánh đến mức chỉ có thê xin tha, nhưng Mục Cảnh Thiên giỗng như vẫn chưa hết tức giận, hận không thể đánh chết ông ta.
Lúc này, Hạ Tử Hy đứng bên ngoài quan sát có chút lo lăng, lập tức vươn tay ngăn cản lại.
“Mục Cảnh Thiên, đừng đánh nữa, còn đánh tiếp thì anh sẽ đánh chét ông ta mất!” Hạ Tử Hy nói, sau đó từ phía sau kéo Mục Cảnh Thiên ra.
Nếu như không phải vì Hạ Tử Hy kéo lại, Mục Cảnh Thiên thật sự có khả năng đánh chết ông ta.
Nhìn Hà tổng, Mục Cảnh Thiên lạnh nhạt lên tiếng: “Hà Lục Nguyên, món nợ này, tôi nhất định sẽ tỉnh số với ông, tuyệt đối khiên ông sông không bằng chết!” Mục Cảnh Thiên nhìn ông ta nhấn mạnh từng chữ.
Vừa nói xong, liền Xoay người, trực tiếp ôm lấy Hạ Tử Hy rời khỏi căn biệt thự này.
Mục Cảnh Thiên ôm lây Hạ Tử Hy, hại người đã bước lên xe, sau khi đã sắp xêp ôn thỏa cho Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên liền cầm lây điện thoại.
“Anh muốn làm gì?” Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên hỏi “Báo cảnh sát!” Mục Cảnh Thiên nói, sau đó cầm điện thoại gọi đến một số điện thoại.
Lúc này, Hạ Tử Hy đột nhiên vươn tay ngăn cản anh ta: “Nhất định phải báo cảnh sát sao?”
“Tại sao không thê báo cảnh sát?
Loại người giỗng như ông ta, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha!” Mục Cảnh Thiên nghiên răng nói.
“Nhưng.. .nều như vậy, ông ta nhất định sẽ mắt tất cả!” Hạ Tử Hy nhíu mày nói.
“Đến hiện tại, cô vẫn còn quan tâm đến việc ông ta có mắt tất cả hay không sao? Đối với tôi, danh dự của cô còn quan trọng hơn mạng sông.
của ông ta!” Mục Cảnh Thiên vô cùng tức giận nói, giỗng như người bị thương chính là bản thân hắn.
Hạ Tử Hy ngồi một bên quan sát, cũng khốn nói thêm điều gì, cho đến khi Mục Cảnh Thiên trực tiệp gọi điện thoại báo cảnh sát.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Mục Cảnh Thiên lúc này mới nguôi ngoai phần nào.
Quay đầu lại nhìn Hạ Tử Hy: “Cô thế nào tồi? Tôi hiện tại lập tiêi mang cô đến bệnh viện!” Mục Cảnh Thiên lo lắng nhìn cô nói.
“Tôi không sao cả, chỉ bị thương nhẹ mà thôi! Không cần phải đi đến bệnh viện!” Hạ Tử Hy nói.
Nhìn tay chân Hạ Tử Hy đều in dâu dây thừng đỏ ửng, Mục Cảnh Thiên nhíu mày nói: “Không được, nhất định phải đên bệnh viện!”
Hắn không tin rằng trên người Hạ Tử Hy không còn vệt thương nào khác, hắn không cách nào yên tâm được.
Vừa nói liền cấp tốc lái xe đến bệnh viện.
Hạ Tử Hy ngồi trên xe, bất kể cô nói như thế nào Mục Cảnh Thiên đều không màng đến, trực tiếp, lái xe đến bệnh viện, nhìn dáng Vẻ cÔ chấp của anh ta, Hạ Tử Hy cũng không nói thêm điều gì.
Nói thật lòng, hiện tại ngồi bên cạnh Mục Cảnh Thiên, cô không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn có chút yên tâm, Mục Cảnh Thiên xuất hiện kịp thời, khiến cô cảm thấy rất yên tâm.